Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 95: Trước khi nhớ, sau khi quên(20)


Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 95: Trước khi nhớ, sau khi quên(20)

Cách khu dân cư Thanh Nguyên 40 phút lái xe có một câu lạc bộ đua xe chỉ dành riêng cho hội viên. Câu lạc bộ này là do con trai của các quan chức cấp cao ở Bắc Kinh và một người Đức mở ra. Mục đích chính là làm thỏa mãn những con người thích mạo hiểm. Mỗi cuối tuần, nơi đây sẽ tập hợp một số đàn ông muốn tìm sự kích thích, hoặc là những người đàn ông muốn mang phụ nữ đến đây, dùng âm thanh động cơ kiêu ngạo này phát tiết với cuộc sống. Sau khi Cố Liên Hảo rời đi một tháng, Lan Đình Phương đã trở thành này hội viên của câu lạc bộ này. Trong thời gian một năm từ cấp bậc phổ thông thăng lên cấp bậc kim cương. Những người bạn trong nhóm đua xe đối với anh vừa yêu vừa hận, bởi vì anh là một nhân vật rất tàn nhẫn.

Trên trường đua im ắng.

Đêm nay trường đua này chỉ thuộc về hai người đàn ông.

Những ngọn đèn ở chính giữa trường đua làm việc hết công suất một ngàn vạn nguồn sáng đem người đang đứng ở dưới những trụ đèn rọi thành bốn chiếc bóng. Hình dáng của người này thanh mảnh và có cảm giác đa chiều rất tốt, đây là giá treo quần áo hoàn hảo.

Lan Đình Phương từng bước một bước về phía đó. Người đó đứng đưa lưng về phía anh, không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng, một pho tượng đang rơi vào trạng thái trầm tư.

“Nguyên Anh Hùng, thật vui khi anh có thể tỉnh lại.” Đây là lời nói thật lòng. Có lẽ Cố Liên Hảo sẽ vì biết tin người đàn ông này còn sống mà vui mừng đến chảy nước mắt, chỉ là, sẽ tốt hơn nếu người đàn ông này tỉnh lại trễ hơn một năm.

Nguyên Anh Hùng chầm chậm quay lại, khuôn mặt giận dữ, một Nguyên Anh Hùng luôn tin vào công lý đương nhiên sẽ tức giận khi gặp phải cảnh ngộ không thể nghĩ đến này.

Nắm tay chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp của Lan Đình Phương vài millimet đã bị Nguyên Anh Hùng cứng rắn dừng lại.

“Lan Đình Phương, tôi không có đánh cho anh mặt mũi bầm dập là vì nếu không có anh thì tôi cũng sẽ không có khả năng đứng ở chỗ này một cách nguyên vẹn.” Nguyên Anh Hùng buông tay xuống.

Bốn mươi bảy ngày sau khi mất tích, Lan Đình Phương đưa anh trở về từ một bộ lạc sống cách xa nền văn minh nhân loại. Một người đàn ông thổ dân đã cứu anh trong tình trạng hôn mê từ một con sông gần đó vào lúc hoàng hôn. Họ đã sử dụng các phương pháp cổ xưa thuộc về họ và sử dụng một số loại thảo dược để duy trì sự sống của anh. Nguyên Anh Hùng không biết thảo dược của những thổ dân này có giúp ích được gì cho anh hay không, nhưng khi thấy anh vẫn mãi không tỉnh lại, họ muốn mang anh đi hỏa táng. Vào một đêm trước ngày bị đem đi hỏa táng, Lan Đình Phương tìm được anh, đưa anh đến bệnh viện tốt nhất Australia, hơn nữa còn vì anh mà mời đội ngũ y tế giỏi nhất khoa não. Chín tháng tám ngày sau, anh tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, anh phát hiện mình bị giam lỏng.

Người đàn ông Lan Đình Phương này vì muốn có được Cố Liên Hảo mà lựa chọn giam lỏng anh. Trong một số bộ phim cũng có những tình tiết như thế này, nhưng anh lại không ngờ đến, bản thân mình hiện tại cũng rơi vào hoàn cảnh ấy.

Nguyên Anh Hùng dùng thời gian một tháng để phối hợp với bác sĩ khôi phục lại cơ thể, sau đó dùng thời gian hai tháng để lên kế hoạch chạy trốn. Mười ngày trước cuối cùng anh cũng trốn khỏi bệnh viện. Khoảng một tuần sau anh mới tìm đến lãnh sự quán Mỹ, sau đó lại từ lãnh sự quán trở lại Mỹ, lại từ Mỹ đi đến Bắc Kinh. Mười mấy ngày nay anh luôn cố gọi vào số điện thoại của Cố Liên Hảo, nhưng những con số kia đã trở thành một chuỗi số không người nhận. Sau đó, Amy nói với anh rằng, Cố Liên Hảo hiện đang ở bên Lan Đình Phương.


Cố Liên Hảo ở bên Lan Đình Phương! Sau khi cho rằng Nguyên Anh Hùng không còn nữa?! Đây là một kết cục bất ngờ, cũng là một kết cục không mấy bất ngờ.

“Lan Đình Phương, anh đưa tôi đến nơi này là muốn làm gì?” Nguyên Anh Hùng ám chỉ đến một số người luôn bám sát theo anh kể từ khi anh đáp xuống sân bay Bắc Kinh: “Anh cho rằng anh thật sự có thể một tay che trời? Chẳng lẽ anh không biết rằng, nếu như Liên Hảo biết những việc làm này của anh, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh?”

“Nguyên Anh Hùng, anh yêu Cố Liên Hảo sao?” Lan Đình Phương nhàn nhạt hỏi.

“Đương nhiên.” Cho nên, anh mới trăm phương ngàn kế trốn đến đây, trăm phương ngàn kế muốn gặp cô.

Anh rất nhớ cô.

“Nếu yêu cô ấy, anh sẽ không nỡ để cho cô ấy phải đau khổ. Nếu Liên Hảo biết tôi làm như vậy cô ấy sẽ rất đau khổ. Không, phải là thống khổ. Sau khi cô ấy trải qua nhiều việc như vậy, nếu biết được mọi chuyện, cô ấy sẽ thống khổ, bởi vì, cô ấy yêu tôi, rất yêu rất yêu.”

“Lan Đình Phương…” Nguyên Anh Hùng siết chặt nắm tay: “Anh có biết hay không? Hiện tại, Liên Hảo là vợ hợp pháp của tôi, còn có…. Còn có, tôi muốn nhận lại con gái của mình.”

“Con gái?” Lan Đình Phương nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, Tiểu Long hiện tại chỉ gọi tôi là ba.”

Lần này, nắm tay thật sự đánh vào mặt Lan Đình Phương. Lan Đình Phương không có tránh đi, cái nắm tay kia đi qua, khóe miệng anh chảy ra tơ máu. Anh lau sạch vết máu này, đứng thẳng người lên.

“Nguyên Anh Hùng, có lẽ, anh cảm thấy tôi làm như vậy thật bỉ ổi, nhưng mà, có vẻ như anh đã xem nhẹ một sự thật đằng sau sự bỉ ổi này của tôi, đó là Cố Liên Hảo yêu tôi, từ đầu đến cuối cô ấy cũng chỉ yêu một mình tôi.”

Nguyên Anh Hùng há miệng, nói theo bản năng: “Không, không phải….”


Lan Đình Phương mỉm cười, tất cả các ngọn đèn dường như đều tập trung vào trong mắt anh. Đôi mắt anh rực rỡ trong đêm, tỏa sáng như những vì sao.

Như một vị thần, tự tin, ngạo mạn, quan sát chúng sinh.

“Tôi có thể dùng rất nhiều loại phương pháp để nói cho anh biết Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương đến mức độ nào. Nguyên Anh Hùng, anh lớn lên ở phương Tây, thật lâu trước kia, đàn ông phương Tây xem tình yêu như là mạng sống, đàn ông vì bảo vệ tình yêu mà sẽ tiến hành quyết đấu, tuy rằng, đối với thời đại này nó có vẻ quá mức xa vời, nhưng, có một số tình yêu đáng giá để chúng ta dùng sinh mạng của mình trao đổi. Nguyên Anh Hùng, anh nguyện ý vì Cố Liên Hảo mà dùng mạng sống của mình trao đổi sao?”

Nguyên Anh Hùng thoáng ngẩn ngơ, sau đó ha ha nở nụ cười, tiếng cười trống rỗng vang vọng ở trên trường đua yên tĩnh.

“Lan Đình Phương, anh xem kịch nhiều lắm đúng không?”

Lan Đình Phương lắc đầu.

“Anh không thấy rằng những lời nói này của mình có chút ngây thơ và buồn cười sao?”

“Không, tuyệt đối không!” Lan Đình Phương tiếp tục lắc đầu: “Đối với Cố Liên Hảo, tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay. Còn nữa, anh cũng vậy, anh muốn nhìn thấy cô ấy bởi vì hai người chúng ta mà tiếp tục thống khổ? Anh chịu được sao? Nguyên Anh Hùng, cho tới bây giờ, đây là phương pháp tốt nhất mà tôi nghĩ ra được.”

Lan Đình Phương bước thêm một bước đến gần Nguyên Anh Hùng, ánh mắt thẳng tắp ép tới: “Hay là, anh không dám?”

Nguyên Anh Hùng ngơ ngác, anh không biết nên trả lời người đàn ông điên cuồng này như thế nào.

“Nguyên Anh Hùng, Liên Hảo ở bên tôi rất hạnh phúc.” Lan Đình Phương cười một cách vô cùng hưởng thụ, anh chậm rãi vén chiếc áo len cổ chữ V màu xanh đậm của mình lên: “Cô ấy đem toàn bộ hạnh phúc của mình dồn hết vào tôi. Nguyên Anh Hùng, anh đã từng chứng kiến thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất của cô ấy chưa?”


Ánh mắt của Nguyên Anh Hùng đờ đẫn dừng ở trên bờ vai của Lan Đình Phương, nơi đó có dấu răng rất nhỏ của phụ nữ, vừa nhìn đã biết lực đạo vừa sâu vừa nặng, trên gáy còn có một vài vết trầy, những dấu vết này đối với Nguyên Anh Hùng mà nói cũng không hề xa lạ. Trước đây, lúc còn ở cùng những cô nàng tóc vàng kia, bọn họ cũng đã làm điều tương tự với anh.

“Buông tay cô ấy đi, đi tìm người phụ nữ có thể chân chính khiến anh vui vẻ và hạnh phúc.”

Ánh mắt Nguyên Anh Hùng từ trên người Lan Đình Phương thu về. Nhìn về phía chân trời xa xôi, anh nói:

“Lan Đình Phương, tôi cũng muốn biết bản thân mình có thể vì Cố Liên Hảo mà làm được đến trình độ nào.”

Nhân viên của câu lạc bộ lái hai chiếc xe đua đến. Hai chiếc xe đậu trên một con đường thẳng, cuối con đường thẳng là một bức tường bê tông, thiết bị giảm phanh trên đường đua bên dưới bức tường bê tông kia đã được tháo ra.

Lan Đình Phương đội mũ và lấy gậy bóng chày từ tay người lái xe. Người lái xe của anh ném quả bóng chày lên cao, Lan Đình Phương vung tay lên, đánh một cái, quả bóng chày như một chú chim nhỏ bay lên không trung, đập vỡ chiếc camera được lắp đặt ở độ cao vài người.

Lan Đình Phương cầm gậy bóng chày chỉ vào hai chiếc xe kia.

“Nguyên Anh Hùng, hai chiếc xe này đã được các nhân viên kỹ thuật cải biến. Sau khi sửa số, thứ duy nhất chiếc xe này có thể sử dụng chính là phanh.”

Nói xong, Lan Đình Phương lại đem gậy bóng chày chỉ về bức tường bê tông phía trước.

“Từ đây đến bức tường bê tông kia có khoảng cách là 1 km, dựa theo điều tra của nhân viên kỹ thuật, thì quy định ra, tốc độ từ đây đến bức tường kia nằm trong khoảng thời gian 17 giây. Trong 17 giây này, nếu ai phanh xe trước thì sẽ là người thua cuộc. Một điểm khác tôi muốn nói với anh là cả hai chiếc xe này đều không có túi khí, cũng không cung cấp cho anh bất kỳ chiếc mũ bảo hiểm nào. Một số trong số chúng là dây an toàn thông thường trên thị trường. Cuối cùng, liệu dây an toàn có chịu tải nổi không, còn phải dựa vào may mắn của chúng ta. Nguyên Anh Hùng, cho anh một phút đồng hồ suy nghĩ rõ ràng, có muốn mạo hiểm như vậy hay không.”

Một phút sau, Lan Đình Phương và Nguyên Anh Hùng cùng ngồi lên xe đua của mình.

Tiểu Đao cầm súng lệnh, trong lòng bàn tay anh ta đang đổ mồ hôi. Mắt anh ta dán chặt vào ba chiếc đèn tín hiệu màu đỏ phía trước. Khi ba chiếc đèn đỏ này đều tắt, tiếng súng sẽ bắt đầu vang lên.

Trong tiếng gầm rú của động cơ, chiếc đèn đỏ thứ ba vụt tắt, súng lệnh vang lên, tiếng động cơ bén nhọn như một cơn lốc xoáy lao vút đi. Tiểu Đao cố gắng tập trung nhìn theo, lại bởi vì quá mức khẩn trương mà khiến cho đầu óc trống rỗng, ánh mắt anh ta đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai điểm càng lúc càng nhỏ dần kia.


Tiểu Đao cảm thấy mỗi một giây trên trường đua này đều đang ngưng động. Thời gian dường như đang trôi nhanh như tốc độ ánh sáng, nó giống như một thế kỷ chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt.

Một tiếng phanh xe vang lên, sau đó là tiếng phanh thứ hai, và rồi mọi thứ trở lại yên tĩnh sau một cú va chạm.

Nguyên Anh Hùng đờ đẫn nhìn vào bức tường bê tông chỉ cách xe anh một đoạn nhỏ. Anh cứ đờ đẫn nhìn vào nó như vậy, chỉ là bàn chân đang dẫm trên phanh của anh lại đang run rẩy.

Nguyên Anh Hùng cũng không biết bản thân mình ngẩn người bao lâu, cho đến khi anh đờ đẫn di chuyển ánh mắt nhìn vào một chiếc xe khác. Đầu của chiếc xe kia đâm vào bức tường bê tông, trần xe bị bung ra, khói bốc lên mù mịt.

Nguyên Anh Hùng ngơ ngác nhìn làn khói kia, cũng không biết đã nhìn trong bao lâu. Trong đầu lại nhớ đến Liên Hảo, nhớ đến hình ảnh cực kỳ bi thương của cô.

Anh điên cuồng cởi bỏ dây an toàn đã gần như hỏng mất ra, điên cuồng chạy đến chiếc xe đó.

Ngay cả động tác mà người đàn ông kia ghé vào tay lái cũng thật tao nhã, đường cong của chiếc cổ rất đẹp, khiến anh trông như đang nằm trên tai lái nghỉ ngơi, tư thế này giống như tư thế của một con thiên nga đang cúi đầu tỉa lông trong hồ mà anh Nguyên Anh Hùng đã từng nhìn thấy ở Đan Mạch.

“Lan Đình Phương.” Giọng của Nguyên Anh Hùng run rẩy.

Tiểu Đao cũng lái xe chạy đến, dừng xe lại, cũng dùng giọng nói run rẩy gọi: “Lan tiên sinh.”

Thời điểm hai giọng nói sợ hãi đồng loạt vang lên, người đang tựa đầu vào tay lái kia chậm chạp lên tiếng: “Tôi không chết, Cố Liên Hảo còn ở trên thế giới này, tôi sẽ không rời đi.”

Bên này, Liên Hảo còn đang trong mộng đẹp, cô mơ thấy mình đang ở trong vườn. Buổi chiều ngày xuân rất đẹp, đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh dậy.

Tiểu Long có vẻ như đã cao hơn một chút, cùng ba bé giống nhau có mái tóc hơi xoăn mềm mại, ngồi ở trên vai Lan Đình Phương.

Tay Lan Đình Phương kéo tay Tiểu Long, làm động tác bay, Tiểu Long cười khanh khách không ngừng, tiếng cười thanh thúy êm tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.