Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 94: Trước khi nhớ, sau khi quên(19)


Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 94: Trước khi nhớ, sau khi quên(19)

Phương Hữu Vi cẩn thận đưa chiếc điện thoại đang hiển thị cuộc gọi đường dài đến từ Australia vào tay Lan Đình Phương, người đã ba ngày không xuất hiện ở công ty.

Lan Đình Phương nhận lấy điện thoại từ tay Phương Hữu Vi, đứng ở trước cửa sổ văn phòng, đưa lưng về phía anh ta, cầm điện thoại lẳng lặng nghe, vài phút sau chỉ nhàn nhạt nói một câu “Đã biết” liền cúp máy.

Cầm điện thoại, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng ở nơi đó.

Nhìn bóng lưng của anh, Phương Hữu Vi thở dài một hơi. Chuyện ở Australia anh ta có biết sơ qua. Nói thật ra thì anh ta cảm thấy việc làm này của Lan tiên sinh vừa bỉ ổi mà cũng vừa mạo hiểm. Nhưng mà, hình như cũng chỉ có như vậy thì Cố tiểu thư mới có thể ở bên cạnh Lan tiên sinh.

Có một lần, Phương Hữu Vi nghe được cuộc trò chuyện của Lan tiên sinh và Khấu Gia Minh, đại khái là, Khấu Gia Minh hỏi Lan tiên sinh làm như vậy nếu để Cố Liên Hảo biết được vậy thì đến lúc đó bọn họ liền thật sự xong rồi.

“Không có khả năng đó.” Khi đó, Lan tiên sinh đã trả lời như thế này: “Tôi không muốn trở thành người rút lui trước cơ hội một phần nghìn này. Tôi muốn trở thành người biến một phần nghìn thành con số không có ý nghĩa. Chờ xem, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải giữ cho được Cố Liên Hảo.”

Lúc ban đầu, mọi việc đều tiến hành một cách thuận lợi, Cố Liên Hảo cũng trở về bên cạnh Lan tiên sinh.

Thật đáng tiếc khi số phận lại đặt ra cho cặp đôi này hết khó khăn này đến khó khăn khác, và bây giờ, có vẻ như họ đang đi đến chướng ngại vật cuối cùng.

Phương Hữu Vi có dự cảm, nếu Lan tiên sinh vượt qua được chướng ngại này, vậy thì từ nay về sau, có lẽ vận mệnh cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp với anh. Cuối cùng, giống như lời thề tuyệt vời đó, những người yêu nhau trên thế giới này cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành thân thuộc.

Nhưng mà, nếu…

Nghĩ đến đây Phương Hữu Vi không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, anh ta hy vọng sẽ không xuất hiện cái từ nếu kia. Đến lúc này, anh ta thật lòng hy vọng rằng ông chủ của mình sẽ có thể xé nát cái cửa ải cuối cùng mà vận mệnh đã an bài cho anh này.

Buổi chiều thứ năm, theo lời đề nghị của Kha Oánh và đám người Tô Tứ, bọn họ tổ chức một buổi họp mặt ở một nhà hàng bánh ngọt. Bầu không khí của nhà hàng bánh ngọt này rất tốt, vài người bọn họ bất tri bất giác tán gẫu vô cùng sôi nổi. Họ thảo luận về những bộ phim bom tấn đang hấp dẫn gần đây, thời trang, ẩm thực, mỹ nam mỹ nữ gì đó cũng đều không bỏ sót thứ gì. Và khi nhiều người nói về danh sách mới nhất của nam diễn viên gợi cảm nhất thế giới do tạp chí điện ảnh phát hành, họ đã nói về Robert Pattinson.

Pattinson không phải là một anh chàng đẹp trai truyền thống điển hình, nhưng những nét nữ tính, đôi mắt sâu thẳm, khí chất quý phái này của anh ta đã chiếm được cảm tình của vô số phụ nữ.


“Robert? Pattinson…” Tô Tứ nói, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của nhà hàng, ngây người vài giây, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Liên Hảo, không giấu được sự ganh tị: “Cố Liên Hảo, nếu người đàn ông của cô là một ngôi sao điện ảnh, thì trong danh sách đàn ông gợi cảm phương Đông của chúng ta chắc chắn sẽ không thiếu anh ta.”

Tô Tứ vừa dứt lời, Lan Đình Phương đã xuất hiện ở trước mặt Liên Hảo. Khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười tuyệt đẹp này của anh bỗng chốc đánh vào lòng cô. Không, có lẽ nên nói rằng một người đàn ông như vậy chắc chắn có thể khiến cho các hoocmon vốn có của phụ nữ tăng lên một cách đột biến.

Mọi người nghĩ rằng Bắc Cực và Xích đạo thuộc về mối quan hệ lưỡng cực và sẽ luôn luôn khác biệt nhau, nhưng người đàn ông này lại pha trộn sự phân cực này một cách rất hợp lý, với nụ cười lạnh lùng của Bắc Cực, và sức nóng của Xích đạo.

Hơn nữa, hôm nay anh còn cố tình ăn mặc chải chuốt, bộ tây trang màu đen được cắt may vô cùng phù hợp, kiểu tóc được chải tỉ mỉ, càng chết người là lớp vải lót của bộ tây trang này là màu đỏ thẩm, theo từng cử chỉ động tác của anh mà như ẩn như hiện, rất xứng với khuôn mặt tinh xảo này…

Ừm… Người đàn ông này thật đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến mức Liên Hảo muốn bảo vệ anh một cách thật cẩn thận.

Người đàn ông xinh đẹp này cư xử như một hoàng tử, bá tước bước ra từ cung điện. Anh cúi đầu và mỉm cười duyên dáng: “Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, tôi có thể mang người yêu của mình đi được hay không?”

Tô Tứ ngây ngốc gật đầu, Liên Hảo đoán chắc là hiện tại Tô Tứ căn bản không biết mình đang làm cái gì, cô chắc cú một trăm phần trăm là cô ấy bị Lan Đình Phương hớp mất hồn rồi.

Liên Hảo ngồi ở ghế phó lái, lại một lần nữa vụng trộm nhìn Lan Đình Phương đang lái xe, từ này góc độ này nhìn qua, một bên mặt của Lan Đình Phương đẹp không khác gì một bức tranh, làm cho người ta nhìn một trăm lần cũng không thấy chán.

“Cố Liên Hảo, có phải em lại bị anh mê hoặc rồi không?” Nụ cười của Lan Đình Phương giống như một đóa hoa diễm lệ.

Liên Hảo dứt khoát đem tầm mắt từ trên người Lan Đình Phương chuyển về phía trước, lúc này cô mới nhận ra mình mãi mê ngắm nhìn Lan Đình Phương mà trở nên thất thố.

Lúc này bọn họ đang đi ngược lại với hướng về nhà, nhìn vào hướng dẫn chỉ đường trên xe thì có vẻ như họ đang chạy về phía biển.

“Chúng ta đang đi đâu?” Liên Hảo tò mò, nghi hoặc đánh giá một thân chỉnh tề của Lan Đình Phương: “Lan Đình Phương, không phải là anh muốn bắt chước một số việc kỳ quái trên phim đó chứ?”

Lan Đình Phương thở dài một cách khoa trương: “Cố Liên Hảo, vậy mà để em đoán đúng rồi.”


“Rốt cuộc là sao? Đại nhân, có thể tiết lộ cho tiểu nhân biết một chút được không?” Liên Hảo bày tỏ chút phấn khích.

Lan Đình Phương giảm tốc độ xe đến mức chậm nhất, nghiêng mặt qua nhìn Liên Hảo chằm chằm, cười như không cười, không biết là thật hay giả, nói: “Cố Liên Hảo, nếu anh nói với em là nó có liên quan đến việc cầu hôn thì sao?”

Cuống quít quay mặt đi, Liên Hảo vô thức siết chặt góc váy, giây lát sau, cô vươn tay ra mở nhạc lên. Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, Liên Hảo sắp xếp ngôn ngữ ở trong đầu mình. Không đợi cô mở miệng, Lan Đình Phương đã đưa tay qua xoa đầu Liên Hảo, anh nói:

“Cố Liên Hảo, có phải em đang nghĩ như thế này? Là việc cầu hôn hao tâm tổn phí này đương nhiên phải do anh làm. Phải không Liên Hảo?”

Liên Hảo mỉm cười: “Đúng vậy, không phải anh nói muốn cưới em sao? Chuyện cầu hôn này đương nhiên là anh phải làm rồi!”

Lan Đình Phương hạ ánh mắt xuống, hai hàng lông mi thật dài cũng rũ xuống theo, trông có vẻ hơi ảm đạm.

Liên Hảo tắt nhạc đi, tựa đầu vào vai Lan Đình Phương, nghịch nút tay áo của anh.

“Sang năm đi, mùa xuân năm sau chúng ta đi đăng ký.”

Mùa xuân năm sau, đến lúc đó, mối quan hệ hôn nhân của cô và Anh Hùng sẽ tự động được giải trừ.

Cho đến bây giờ, Nguyên Anh Hùng vẫn còn đang hiện diện trong đáy lòng của Cố Liên Hảo.

Xe cộ càng lúc càng thưa thớt, những tia nắng cuối cùng của mặt trời ở khắp mọi nơi trên trái đất này đang dần dần thu lại. Hoàng hôn đầu tháng tư khiến cho người ta trở nên thật yên tĩnh. Xe của họ lướt qua cây cối xanh um tươi tốt ở bên đường. Sự lãng mạn bẩm sinh trong người Liên Hảo bắt đầu trỗi dậy, hạ cửa sổ xe xuống, Liên Hảo đưa tay ra ngoài, làn gió xuân cuối mùa xuyên qua những kẽ tay của cô, mang theo vài phần lạnh lẽo, cảm giác giống như khi còn bé ngậm kẹo bạc hà ở trong miệng.

“Đình Phương, bây giờ em rất hạnh phúc.”


Lan Đình Phương đem xe dừng ở dưới bóng cây, tháo dây an toàn, nghiêng người qua, hôn cô. Tay Liên Hảo giữ lấy mặt của anh, đầu lưỡi cùng anh dây dưa.

Những chiếc xe chạy ngang qua bọn họ cố ý nhấn còi inh ỏi.

Trán kề trán, mũi chạm mũi, trong ánh mắt lẫn nhau là đôi môi bị hôn đến sưng vù đỏ au của đối phương.

“Đình Phương, bây giờ anh có thể nói với em là anh định mang em đi đâu không?” Giọng nói của Liên Hảo rất nhẹ nhàng.

“Motel.” Anh hôn hôn môi cô: “Làm cho em dục tiên dục tử.”

Lan Đình Phương thật sự đưa Liên Hảo đến Motel.

Ẩn giấu ở vùng ngoại ô của thành phố nhộn nhịp, toàn bộ kiến trúc nơi này được thiết kế theo hình chữ nhật với chất liệu gỗ, nó trông giống như những cabin tình yêu trong những bộ phim phương Tây mà Liên Hảo đã từng xem. Mỗi một giang phòng đều giống như những toa xe lửa kết nối với nhau.

Chủ Motel đưa chìa khóa cho họ xong còn không quên tặng cho họ một cái nhìn đầy thâm ý, khiến cho khuôn mặt của Liên Hảo đỏ bừng lên, giống như, bọn họ chính là đôi nam nữ trốn đi yêu đương vụng trộm vậy.

Đột nhiên, Lan Đình Phương ôm ngang Liên Hảo lên. Giống như những cặp vợ chồng mới cưới, chú rể ôm cô dâu mới của mình vào phòng cưới. Anh ôm cô đứng ở trước cửa: “Cố Liên Hảo, tối nay anh sẽ tặng em một đêm tân hôn khác.”

Màn đêm ngoài cửa sổ buông xuống, tay Liên Hảo ôm lấy cổ Lan Đình Phương, quan sát chung quanh phòng.

Căn phòng này được trang trí giống như các khách sạn cũ ở miền Tây nước Mỹ, giấy dán tường hoa nhỏ tối màu, đèn giả cổ, rèm cửa giản dị, ghế sofa vải retro, chăn lông, lò sưởi âm tường đang cháy với những thanh củi được xếp theo kiểu lửa trại, đối diện lò sưởi là một chiếc ghế sofa.

“Thích nơi này không?” Anh ở bên tai cô hỏi.

“Thích!” Liên Hảo nhẹ nhàng trả lời. Từ khi còn nhỏ, Liên Hảo đã rất thích xem những bộ phim phương Tây. Cô luôn bị ấn tượng bởi những khách sạn và căn hộ xuất hiện trong phim. Liên Hảo nhớ đến có một lần khi xem một bộ phim tình yêu, một đôi nam nữ đứng trước ngọn lửa hôn nhau và làm tình. Lúc đó vì còn nhỏ nên luôn cô kiêng kỵ những cảnh phim như vậy, nhưng Liên Hảo vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của cảnh phim ấy, mặt đỏ hồng vụng trộm xem.

Liên Hảo lại nhìn quanh bốn phía, cảm giác giống như thiếu một cái gì đó?

“Có phải thiếu giường không?” Lan Đình Phương vui vẻ hỏi, anh hà hơi vào tai Liên Hảo: “Em yêu, điểm đặc sắc nhất của nơi này là ở chỗ nó không có giường. Còn có, cưng à, đêm nay cho dù em có la hét khàn cả giọng cũng sẽ không có người nghe thấy được, bởi vì hiệu quả cách âm ở đây có thể được xem như đứng đầu thế giới.”


Hoa hồng ở trên bệ cửa sổ đang nở rộ, gió đầu mùa tháng tư làm lay động rèm cửa sổ, xung quanh tịch mịch yên tĩnh, trong lò sưởi là ngọn lửa đang cháy đều đều phát ra tiếng tí ta tí tách rất nhỏ, bên ngoài là màn đêm đen thẩm, bên trong phòng nồng nặc mùi Hương Thảo, anh hôn đầu ngón chân của cô, như những nét vẽ thần thánh nhất, từng chút từng chút hướng lên trên. Liên Hảo bắt đầu thở gấp, cả người phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, nhắm hai mắt lại, hai tay cô siết chặt tấm thảm Ba Tư bên dưới lưng mình. Trong mơ hồ, trong đầu cô hiện lên một thước phim rất đẹp về cuộc yêu của nam và nữ. Thật lâu trước kia, giáo viên dạy tiếng Trung của cô đã từng nói:

Về cuộc yêu giữa nam và nữ, nó là một việc vô cùng tuyệt vời, là sự kết hợp giữa lý trí và dục vọng.

Đầu lưỡi anh hôn dọc theo đầu ngón chân cô hướng lên trên, đến giữa đùi. Những cảm xúc không rõ ràng khiến Liên Hảo trở nên hoảng loạn, cô kẹp chân mình lại.

“Đình… Phương..” Khuôn mặt Liên Hảo đỏ như đóa hoa hồng diễm lệ trên bệ cửa sổ.

Cơ thể anh căng ra, chồm lên trên, khuôn mặt thanh tú bị tình triều bao phủ ấy tựa như kho báu ẩn giấu trong rừng sâu mê hoặc. Anh liếm vành tai cô: “Liên Hảo, anh muốn “yêu” em như thế này.”

Dưới sự hướng dẫn của anh, Liên Hảo thả lỏng cơ thể, cùng đầu lưỡi anh dây dưa. Cuối cùng, bởi vì anh từ đầu đến cuối không chịu tiến thêm một bước, Liên Hảo không thể kiềm chế thêm được nữa, cô như một con thú nhỏ mở miệng cầu xin: “Đình Phương, cho em…”

Anh trêu chọc cô như trêu chọc một con mồi, trong khi cô đã vô cùng muốn anh. Tâm trạng hỗn loạn này khiến Liên Hảo muốn in dấu răng lên vai anh. Trong lúc ý loạn tình mê, Liên Hảo nhận ra khi cô làm ra hành động này, người đàn ông này vậy mà lại cười một cách vô cùng bỉ ổi. Liên Hảo có cảm giác như mình đã là một con mồi rơi vào trong bẫy.

Trước ngọn lửa, dường như Liên Hảo thật sự bị anh tra tấn đến khàn cổ họng. Cũng không biết người đàn ông này học ai, lúc động tình còn muốn cô để lại dấu ấn trên người mình.

Trước ngọn lửa, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi vẫn còn đang quấn lấy nhau.

Liên Hảo: Đình Phương, sao em lại có cảm giác mình giống như con mồi của anh vậy.

Đình Phương: Nếu là vậy, em có nguyện ý trở thành con mồi của anh không?

Liên Hảo chồm người lên, đè Lan Đình Phương ở dưới người mình, cười một cách càn rỡ.

Hoàng hôn ngày thứ hai, Lan Đình Phương đưa Liên Hảo, cái người mà trừ bỏ thời gian ăn cơm ra, còn lại đều ngủ mê man trở về nhà.

Lúc này, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, Lan Đình Phương lái xe, trên xe phát một bản nhạc cao bồi nước Mỹ. Lan Đình Phương vẫn luôn thích văn hóa cao bồi viễn Tây, thích những con người đã tạo nên những năm tháng hỗn loạn nhất của nước Mỹ, dùng tự do, dùng cuồng dã, dùng bi tráng.

Bây giờ, Lan Đình Phương phải đến một cuộc hẹn, mang theo dấu ấn của Cố Liên Hảo ở trên người mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.