Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 19


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 19


Chương19: Hồi ức khó phai
 
 
Thì ra nhữnghồi ức đó đã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặplại gã, từng mao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết,đau đến lặng người.
 
 
Trần Thíchvà Tôn Văn Tấn về tương đối sớm, sau khi chia tay, Tôn Văn Tấn lại đến quánbar. Giờ gã là khách quen của các quán bar, việc làm ăn ở công ty gã chẳng quantâm, thư ký Chu đã rời bỏ công ty rồi mà vẫn phải quay về quản lý. Nếu hôm naykhông phải là sinh nhật của cụ Trình, có lẽ gã đã say khướt ở một quán bar nàođórồi nửa đêm canh ba mới mò về. Trong suốt một năm trời, ngày nào gã cũng vậy.Giờ đây, cách uống rượu của gã cũng không giống trước đây nữa. Trước đây, chodù trong hoàn cảnh nào, gã vẫn cũng đủ tỉnh táo làm kẻ cuối cùng trong bàn rượusay bí tỉ, sau đó gọi điện thoại kêu người đến đón từng người về. Nhưng bây giờ,gã chỉ muốn mình say, không nói năng lấy một lời, đổ vào miệng từng chén từngchén rượu sầu, uống chưa được bao nhiêu đã say mèm, cuối cùng, bao giờ ông chủquán bar cũng phải sai người đưa gã về.
 
Tất cả mọingười đều nhận ra sự thay đổi trong con người gã, hiểu nỗi khổ của gã, muốn khuyêncan nhưng lại không biết khuyên từ đâu. Thẩm Tử Tịnh biết Đường Du đi Pháp, TrầnThích còn đưa cả trên trường lẫn địa chỉ của cô cho gã, nhưng gã chẳng thèmnhìn. Mãi đến sau này Trần Thích mới biết, việc Đường Du đi học là do gã sắp xếp,anh ta mới thấy thầm phục Tôn Văn Tấn, đích thân đẩy người phụ nữ mình yêu raxa để rồi một mình suốt ngày say xỉn.
 
Ca sĩ mới củaquán đang hát một bài hát của Hứa Ngụy:
 
Ánh hoànghôn nơi chân trời chiếu rọi khuôn mặt anh
 
Chiếu rọitrái tim không bình yên lần nữa
 
Nơi nào đâymà sao vẫn hoang vu thế
 
Cuộc hànhtrình ô tận vẫn dài dặc
 
Anh mãi làkẻ lãng tử đơn độc nơi trời xa
 
Em là ngườiphụ nữ của anh giữa biển người bao la
 
Những đêm lạnhgiá trên con đường tha hương
 
Nỗi nhớ nhưlưỡi dao khiến lòng anh đau đớn
 
Anh bắt gặpánh mắt bơ vơ của emtrong mỗi giấc chiêm bao
 
Trái timanh như được tái sinh
 
Anh đứngđây nhớ lại dáng hình em đi mãi
 
Cô đơn giữadòng người tấp nập
 
Trái tim emvỡ t>

 

Trái timanh khờ dại.

 

Giọng ca đượmtình, khàn khàn, Tôn Văn Tấn mới uống hai ly mà đã như say rồi, trước mắt gãluôn hiện lên khuôn mặt bàng hoàng của Đường Du. Cô đứng giữa đám đông, bất chợttrông thấy gã, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt ai oán, giống hệt như rất lâu rất lâungày trước, cô cũng đã nhìn gã như thế, nét mặt cố chấp, hờn tủi nhìn gã, nướcmắt trên mặt dù lau thế nào cũng không hết, cô cứ để mặc, nhìn chằm chằm, nhưthể muốn nhìn thấu con người gã, nhìn gã để khẳng định những điều cô nghi vấn.Cô mím môi, rõ ràng muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén, nước mắt cuối cùng cũngào ạt tuôn rơi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Giờ cô đã trở về, đột nhiên xuấthiện trước mặt gã, ánh mắt đau thương thê lương.

 

Gã miên mansuy nghĩ, bản thân cũng thấy tủi, từng ly từng ly Whisky đổ vào miệng, uống maulẹ, uống rất hăng, cuối cùng lại say khướt, nhân viên phục vụ phải dìu gã vàonhà vệ sinh nôn. Rượu Whisky rất mạnh, gã nôn mãi mà chỉ nôn ra ít nước, cuốicùng bỗng ộc ra một ít máu, sau đó nôn ra rất nhiều máu. Máu loang ra trong nướcnhàn nhạt dần, may mà người phục vụ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, không thì gã đãngã khụyu xuống. Người phục vụ lấy giấy ăn lau giúp, làm việc lâu trong quánbar nên họ thường thấy nhiều người thường uống đến nỗi xuất huyết bao tử, nhưngchưa từng thấy ai nôn ra máu rồi lại ngất đi, anh ta hoảng quá phải dìu gã lênphòng làm việc của ông chủ.

 

Ngày hômsau Tôn Văn Tấn mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy xung quanh toàn một màu trắngêm dịu, bên cạnh là một Trần Thích nhăn mặt nhíu mày, căng thẳng hút thuốc.

 


Tôn Văn Tấnđộng đậy, phát hiện trên tay đang cắm ống truyền. Trần Thích quay mặt lại,khuôn mặt não nề, “ Tối qua cậu uống quá nhiều, xuất huyết bao tử, ngất đi, đượcchủ quán gọi cấp cứu đưa đến nhập viện.”

 

Một látsau, thấy Tôn Văn Tấn không nói gì, Trần Thích không kìm được, nói tiếp: “ Cậucó biết nếu nghiêm trọng hơn, nếu lúc đó không có ai, có thể cậu sẽ chẳng baogiờ tỉnh lại được nữa không.”

 

Tôn Văn Tấnvẫn lặng thinh, gã ngồi dậy, dựa vào đầu giường suy nghĩ, rồi bắt đầu rờ khắpngười tìm thuốc lá nhưng không tìm thấy, gã quay sang nói với Trần Thích: “Đưatôi điếu thuốc.>

 

Trần Thíchgiận dữ trợn mắt nhìn gã, nhìn chằm chằm đúng năm phút, Tôn văn Tấn vẫn khôngbiểu lộ gì. Trần Thích dụi mạnh đầu thuốc vào chiếc gạt tàn, đứng phắt dậy, đithẳng ra cửa. Một lát sau nghe thấy tiếng “rầm”, cả chấn song cửa sổ phòng bệnhcũng rung chuyển, Trần Thích đã bỏ về.

 

Tối hôm đóTrần Lãng đưa Đường Du trở về, anh cảm thấy cô như người mất hồn, hỏi gì côcũng không trả lời, dáng vẻ mang đầy tâm sự. Trình Lãng mặc dù lo lắng nhưng từkhi quen biết cũng phần nào hiểu tính cách của cô, anh đành đưa cô về nhà.

 

Đường Dusau khi về nhà, tắm rửa xong thì thấy rên màn hình điện thoại có một cuộc gọinhỡ của Trình Lãng. Trước đây mỗi lần đi chơi về anh đều gọi lại cho cô, dùkhông nói gì nhiều nhưng hình như việc này cũng thành thói quen. Có lúc côkhông có mặt, nhìn thấy số điện thoại hiển thị, cô cũng lịch sự gọi lại, nhưnghôm nay cô tháo pin di động ra.

 

Đường Du nằmtrên giường, trằn trọc mãi, không sao ngủ được, hễ nhắm mắt là trông thấy hình ảnhTôn Văn Tấn. Lần đầu tiên ở bể bơi, gã khiến cô bị ngã xuống nước, rồi ôm chặtcứu cô lên. Gã bị Chu Nhiễm tạt rượu vào mặt, Diệp Đào Hoa giận tím mặt, gãngăn lại, điềm tĩnh khuyên can: “Nhiễm Nhiễm, nghe anh, đừng dấn thân vào thứ ấynữa.” Rồi cả lần cô cùng bố mẹ Lâm Khai đi gặp Tô Bất Dị, cô chỉ quan tâm đếnbà Lâm đang quỳ trên đất, gã mặc bộ lê đen chỉn chu đứng cạnh Tô Bất Dị, từtrên cao nhìn cô. Trong căm biệt thự trên núi, nhìn dáng vẻ đến cầu xin của cô,gã giễu cợt, giọng xa lạ: “Cô Đường, đây là cách cầu xin người khác giúp đỡgiúp đỡ của cô ư?” Còn lần khác,tưởng gã không chịu giúp, cô nhất quyết đi tìmTô Bất Dị, nhưng khi đi đến cửa, cô lại bị gã kéo lại, sau đó nụ hôn của gã dồndập… gã đưa cô về nhà, nhưng khi trong xe vang lên bài hát của Đồng An Cách, gãcăng thẳng đến nỗi không tìm thấy thuốc lá, phải luống cuống tắt nhạc đi, khuônmặt hơi ửng đỏ… Cho đến tối hôm nay, gã mỉm cười bước vào phòng nhưng trông thấygương mặt cô, ly rượu đang cầm trong tay sánh ra ngoài hơn một nửa, còn cô, cứngỡ là trông thấy gã ở trong mơ.

 

Biết baonhiêu kỷ niệm, gã nheo mắt cười, xa lạ, lạnh lùng, ngạo mạn, , quẫn bách, bithương, tuyệt tình, mỗi lần gã xuất hiện trước mặt cô là một lần cô thấy gãngày một thê thảm, mỗi lần như thế là  một lần trái tim cô vụn nát.

 

Quen TônVăn Tấn chưa được bao lâu, tuy chỉ mới vài thángô lại cảm thấy hai người như thểđã cùng nhau trải qua một đời. Cô tưởng rằng, những kỷ niệm đó đã chết dần chếtmòn trong lòng rồi, cô có thể sống một cuộc sống bình thường, tìm một người đànông, kết hôn rồi sinh con, nhưng gặp lại gã rồi mới biết, thì ra, những hồi ức ấyđã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từngmao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặngngười.

 

Nhưng,nhưng, cô biết làm sao đây?

 

Cô trằn trọcđến sáng, khi trời hửng sáng, cô dậy đánh răng, rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìnvào gương, cảm thấy buồn. Cô mới hai mươi ba tuổi, đâu đã già, nhưng tại sao lạicảm giác cuộc đờimình như đã chấm hết?

 

Khi rangoài ăn sáng, cô lắp pin vào điện thoại, thông báo hiển thị cho biết TrìnhLãng đã gọi đến nhiều lần, trong lần hơi chua xót. Có lúc, Phù Thanh trách côquá vô tình với Trình Lãng, ỷ thế Trình Lãng thích cô, nhưng không phải vậy. Mốiquan hệ giữa cô với trình Lãng rất rõ ràng, mục đích của anh là để kết hôn, côcũng vậy! Hôm qua đến gặp bố mẹ anh, đã nói rõ tất cả mọi dự định trong tươnglai, nhưng cô không hiểu  saomọi việc lại biến đổi như vậy. Cô và Trình Lãng hẹn hò bấy lâu nay,cô tưởng làmình sẽ kết hôn với anh, nhưng đến khi mọi thứ dừng như đều đã sẵn sàng, cô bỗngcảm thấy đau khổ, rất sợ. Cô không dám gọi điện thoại lại cho Trình Lãng, nhưngkhi thấy trên điện thoại không có các cuộc gọi nhỡ khác, cảm giác thất vọng phảngphất trong lòng, càng thấy áy náy hơn với Trình Lãng. Cô tắt nguồn điện thoại,vì sợ nghe điện thoại của Trình Lãng, càng sợ hơn khi nhận điện thoại của mộtngười khác, nhưng giờ đây cô lại đang đau khổ vì người ấy không gọi đến. ĐườngDu không muốn nghĩ nhiều nên lại tháo pin điện thoại ra.

 

Hôm ấy, côkhông đến côngty, cũng không ra ngoài, vì cả đêm qua không ngủ, đầu cô đau nhưbúa bổ,nhiều lần ép mình tập trung vào các bản dịch, nhưng chỉ vài phút sau lạinhư người mất hồn. Ngay lúc đó tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Cô sợ TrìnhLãng đến, sợ sự quan tâm tận tình của anh, sợ lương tâm mình cắn rứt, càng sợphải nghe anh nhắc đến việc cưới hỏi đã định sẵn trước đây. Chuông cửa vẫn cứkêu, như thể người bên ngoài biết chắc ô đang ở trong nhà, đến tận khi cô ra mởcửa mới chịu thôi, có lẽ không phải là Trình lãng, anh ta không bất lịch sự nhưthế. Một lúc sau tiếng chuông cửa ngừng kêu, cô mới thấy yên tâm, rồi bỗngnhiên chuôn cửa lại kêu vang.

 

Người bảo vệcủa khu vực đứng bên ngoài vừa gọi to: “Cô Đường, cô Đường, cô có ở nhà không?”vừa gõ mạnh vào cửa.


 

Bảo vệ thườngthì không quấy rấy nhà dân như thế, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi biếtngười ấn chuông cửa là bảo vệ, cô yên tâm mở cửa.

 

Cánh cửa vừađược mở, hai người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, Đường Du nhìn người kia.

 

Người bảo vệgiải thích: “Cô Đường, cuối cùng cô cũng chịu mở cửa. Bạn cô nói là hôm qua côcãi nhau với người yêu, định tự tử, chùng tôi hoảng quá, nếu cô không mở cửa,chúng tôi chắc đã xông vào nhà rồi.”

 

Người đã gọibảo vệ cảm thấy ngại,anh ta ho một tiếng rồi nói: “Tiểu Du, tôi cứ tưởng cô…” vừanói vừa nghĩ lý do, nhưng vì người bảo vệ đứng bên cạnh nên không tiện nói, chỉlẩm bẩm trong miệng rồi quay sang nói với bảo vệ: “Vất vả cho anh quá, giờ tôiphải…”anh ta nháy mắt ,nói khẽ, “An ủi cô ấy!”

 

Người bảo vệnhìn Đường Du. Ngày thường, vì Đường Du xinh đẹp, mỗi khi cô ra vào, bảo vệcũng hay để ý, nhưng cô thườngở lỳ trong nhà, rất ít ra ngoài, hơn nữa, gặp ai,cô cũng lãnh đạm, lúc nãy rõ ràng cô có ở nhà, mà gọi cử mãi vẫn không ra mở.Giờ nghe Trần Thích nói thế, lại nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của cô nên người bảo vệcàng tin lời Trần Thích nói là cô muốn tự tử vì tình, anh ta vội gật đầu nói:“Vâng vâng.” Anh ta nói khẽ nhưng không quên liếc nhìn Đường Du, thấy sắc mặt củacô có vẻ khó coi, anh ta vội đi xuống lầu’

 

Giờ ở hànhlang chỉ còn Trần Thích và cô đứng nhìn nhau, Trần thích ngại ngùng nói: “Cô ởnhà mà sao không ra mở cửa? Tôi tưởng cô không có nhà nên mới gọi bảo vệ đến,tôi…”

 

Đường Dukhông nói một lời, mở cửa, cô lùi người vào trong nhườngđường, Trần Thích biếtcô có ý mời anh vào, Trên giá giày có một đôi dép nam, Đường Du toan lấy choanh , Trần Thích bỗng hỏi: “Đây là dép của Trình Lãng phải không?”

 

Đường Du sữngsờ, nhưng rất nhanh, cô đặt đôi dép gọn gàng trước mặt anh ta.

 

Căn hộ ĐườngDu thuê có một phòng ngủ  và mộtphòng khách, ban công được cơi nới thành nhà bếp, đồ đạc trong phòng tương đốt,nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, căn phòng cũng mang phong cách của Đường Du, đơngiản, gọn gàng. Đường Du ngồi trên ghế sofa, nhìn Trần Thích.

 

Trần Thíchmuốn xóa tan cảm giác ngượng ngùng, lúc nãy vì chỉ muốn vào nhà, anh đã bịa ramột lý do để nói với người bảo vệ mà không nghĩ rằng điều đó có ảnh hưởng đếncô,nhìn dáng vẻ của Đường Du, anh không biết nên làm thế nào. Vì cô có vẻ hoàntoàn chẳng hề quan tâm đến điều gì, vẻ lãnh đạm của cô là điều mà Trần Thíchkhông ngờ tới.

 

Mặt TrầnThích ỉu xìu, anh hỏi thăm quá trình du học của cô, nhưng cô chỉ nói ngằn gọnvài câu cho xong về cuộc sống du học hơn mộ năm và quyết định không học cao họcmà quay trở về nước của mình. Vẻ lạnh lùng của Đường khiến Trần thích cảm thấymình như một anh hề, rõ ràng trong lòng sắp sẵn ý đồ mà cứ cố ra vẻ một người bạnlâu ngày không gặp nói toàn chuyện trên trời dưới biển, còn cô, như một khán giảđang xem màn biểu diễn. Anh ta uống một ngụm nước, nuốt đánh “ực”, sau đó đivào chủ đề chính: “Tiểu Du, cô rất hận Văn tấn phải không?”

 

Đường Du nhẹnhàng xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay, lặng thinh.

 

Một lúc sauTrần Thích mới nói: “Tôi tin là lá thư của Chu Nhiễm và các bức ảnh đã nói rõnhững gì đã xảy ra với Văn Tấn trước đây.” Nói đến đây, anh liếc nhìn sang ĐườngDu, sắc mặt cô vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc. Trần thích nói tiếp: “Nhữngchuyện thuộc về quá khứ, chúng tôi đều không cho cô hay, thậm chí còn ích kỷnghĩ rằng sẽ mãi mãi  đểnhư vậy, thế cũng hay. Nhưng chúng tôi đã quên mất một chuyện. Đó là việc Văn tấnkhông thể có con. Nói sao nhỉ? Sau khi nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đã sốngbuông thả một thời gian dài, nhưng cho dù là với ai, cậu ta cũng làm rất tốt việcấy, rất cẩn thận, không để người con gái nào phải chịu khổ, có lẽ cô là người đầutiên.


 

“Khi cô mớixuất hiện, cậu ấy tìm tôi bàn việc bán cổ phần công ty và cổ phiếu, nói là muốnđi châu Âu, muốn kết hôn với cô. Cậu ấy mừng hớn hở và rất kỳ vọng về tươnglai, có lẽ khát vọng được chung sống cùng cô quá mãnh liệt, Văn Tấn chỉ nghĩ đếndự định tương lai của hai người mà quên đi một vấn đề quan trọng. Tin cô cóthai đến quá đột ngột, cậu ấy hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác nên mớigiải quyết như thế. Sau này mới hay, thì ra ngay khi biết tin cô có thai, cậu ấyđã quyết định để cô ra đi.

 

“Mẹ của cậuấy qua đời vì c bệnh ung thư não, người anh trai cũng vậy, Văn tấn và người chịgái tuy không mắc căn bệnh đó, nhưng con gái của người chĩ cũng qua đời lúc bốntuổi do ung thư não, rất trùng hợp phải không? Bác sĩ cũng khó giải thích, vì bệnhdi truyền vẫn chưa được giải thích rõ ràng trong y học, hơn nữa, nếu là di truyềnthì sao cậu ấy và chị gái lại không bị, nhưng mọi chuyện lại cứ trùng hợp nhưthế. Văn Tấn biết cô rất muốn giữ lại đứa bé, cô từ nhỏ đã bơ vơ một thân mộtmình, luôn canh cánh trong lòng chuyện mình thiếu thốn tình thương yêu của mẹ,cậu ấy cũng mong muốn cô có một cuộc sống bình thường, như bao phụ nữ khác, kếthôn, sanh con, có một gia đình hạnh phúc, đây từng là ước mơ của cậu ấy. Nhưngnhững thứ ấy cậu ấy lại không thể đem lại cho cô, nên mới làm như thế. Đọc xongthư của Chu Nhiễm, cô kiên quyết bỏ đi, thực ra, trước đó cậu ấy đã muốn để côra đi rồi, vì cậu ấy không thể đem lại những gì cô ao ước, thà dứt khoát từ bỏ,để cô hận, làm thế cô mới quên được cậu ấy.

 

“Thật rachuyện liên quan đến Tôn Đại Ảnh rốt cuộc như thế nào, tôi tin trong lòng côcũng cảm nhận và phán đoán được. Con người chứ đâu phải gỗ đá, Văn Tấn đối xử vớicô thế nào,trong lòng cô hiểu rõ nhất, có thể ông trời đã cho hai người một sựkhởi đầu sai lầm, ngưng từ đầu đến cuối Văn Tấn luôn thật lòng với cô. Tôikhông phủ nhận tình yêu Văn Tấn giành cho Tôn Đại Ảnh, năm ấy, cậu ấy phải trảmột cái giá rất đắt mới có được cô ấy. Vì tình yêu, cậu ấy xung đột với giađình, cùng bạn gái bỏ trốn, mặc kệ người thân, việc học hành và tương lai,nhưng nào ngờ cuối cùng không giữ nổi cô bạn gái. Sau khi nhà Văn Tấn gặp taibiến, Tôn Đại Ảnh kết hôn với chính người cha nuôi của mình và di cư sang Úc,Văn tấn bị chấn động rất mạnh , sau đó trở nên bỡn cợt trong chuyện yêu đương,cho đến khi gặp được cô. Lúc ấy nếu không phải cậu ta đã chấp nhận , cô nghĩ cóthể ra đi dễ dàng thế sao? Nếu cậu không xây tặng trường cô một tòa nhà vănphòng mới, liệu cô có được sang Pháp du học, có dễ dàng lọt vào danh sách ít ỏiđấy không? Quan trọng hơn là, nếu cậu ta muốn giữ cô lại cho riêng mình, dù côcó hận thù cậu ấy đến xương tủy, cậu ấy vẫn có cách để giữ cô lại, nhưng chínhcậu ấy lại tự nguyện để cô ra đi, đến một nơi rất xa, thời gian lại cũng khôngphải là ngắn. Cô còn trẻ, có lẽ cuộc sống đềy màu sắc ở nước ngoài sẽ làm cônhanh chóng quên cậu ấy; hoặc cũng có thể, cô sẽ tìm ình một người đàn ôngở bên đó rồi kết hôn và sẽ không bao giờ quay về nữa. Ấy vậy mà cậu ta vẫn sẵnsàng để cô ra đi, biết đâu cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở đó , sẽ quên cậu ấy;như thế, cũng là việc đáng mừng.

 

“Lúc Tử Tịnhnói là cô đã sang Pháp, tôi vấn định sang đó tìm cô. Sau này mới biết, thì ra mọithứ đếu do văn tấn sắp đặt,nhưng không ngờ cô không học tiếp cao học, tốt nghiệpxong là về nước ng càng không ngờ lại gặp cô trong buổi tiệc mừng thọ của cụTrình. Suốt một năm nay, cuộc sống của cậu ấy bị đảo lộn, chỉ làm bạn với rượu,thuốc lá, , không quân tâm đến việc công ty, chẳng gặp gỡ bạn bè, càng khôngcho phép chúng tôi liên lạc với cô. Tối qua cậu ta uống quá nhiều, bị xuất huyếtbao tử, ngất xỉu, may mà chủ quán bar gọi xe cấp cứu kịp thời, bác sĩ đã làm phẫuthuật cầm máu dạ dày. Bác sĩ nói lần sau nếu còn tiếp tục uống nhiều thế này nữa,nếu bị ngấtđi mà không có ai bên cạnh, thì sẽ không cứu được. Năm trước, cậu tasống một mình tại thành phố N, nửa đêm không hiểu sao cả người cả xe lao xuốnghồ,may được cảnh sát vớt lên, xe vớt lên được thì đã là cục sắt vụn, khi công ty bảohiểm điều tra sự cố thì được biết, hôm đó cậy ta không uống rượu, rất tỉnh táo,cuối cùng khẳng định rằng cậu ấy có ý định tự tử.

 

“Có một lầnuống say rồi, Tử Tịnh khuyên cậu ấy, bảo tôi đi tìm cô về, nhưng Văn Tấn suýt bậtkhóc, xin tôi đừng đi, cậu ấy nói, trước đây cũng đã từng cầu xin cô, chỉ muốncô sống cùng, không cần con cái nhưng cô không đồng ý, cô muốn có con, cậu ấykhông nhẫn tâm nhìn cô khóc lóc thảm thiết, cậu ấy nói suốt đời này cũng khôngmuốn thấy cô khóc thêm một lần nữa. Cậu ấy có thể cho cô rất nhiều, tình yêu,hôn nhân và cuộc sống hạnh phúc sau này, nhưng lại không thể cho cô một đứacon, vì thế mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cô có biết, con gái của Văn Lan, chịgái cậu ấy, vô cùng đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn. Sau khi Văn Lan gặp tai nạnmáy bay, đứa trẻ cứ thấy đau đầu, đến bệnh viện kiểm tra, lại là ung thư não.Anh trai của Văn Tấn là Văn Tuyên đến lúc hơn bốn mươi tuổi mới phát bệnh, mẹanh đến lúc sáu mươi mấy tuổi cũng phát bệnh, nhưng đứa cháu gái này lại phát bệnhlúc mới lên bốn, bác sĩ nói có lẽ đứa bé bị ảnh hưởng bởi cái chết đột ngột củabố mẹ. Con bé mới lẹn bốn nên bác sĩ không dám tùy tiện đưa ra phương án phẫuthuật, sau khi chuẩn đoán ra bệnh, chỉ uống thuốc để khống chế. Nhưng dotuổi đời còn quá nhỏ, suốt ngày nó kêu đau đầu, ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu,mới có mấy ngày mà mắt đã không nhìn rõ mọi thứ. Thân hình nhỏ bé của con bé cólúc bị cơn đau hành hạ đến kiệt sức, nó hỏi Văn Tấn, có phải cháu sắp chếtkhông, có phải cháu sắp được gặp bố mẹ không. Văn Tấn lúc ấy cũng chỉ là cậuthiếu niên mười mấy tuổi, từ nhỏ đã được nuông chiều, trong nháy mắt, những việcthế này quá sức chịu đựng đối với cậu ấy, cuối cùng, chưa kịp làm phẫu thuậtthì con bé đã… Con bé không chịu nổi đauđớn, nó mới bốn tuổi. Cô đã bao giờ chứngkiến tận mắt cảnh người thân của mình qua đời mà mình hoàn toàn bất lực, chỉ đứngtrơ nhìn chưa? Đặc biệt là con bé còn quá nhỏ, cậu ta sao có thể nhẫn tâm để cônếm trải nỗi đau khổ mà chính cậu ấy đã trải qua một lần trong đời?

 

“Không biếttôi đã nói rõ ràng mọi chuyện chưa, hay cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện củaTôn Đại Ảnh, nhưng tôi có điều này, nếu là cậu ta, chắc chắn tôi không có dũngkhí đó. Cứ coi như tôi không có khả năng sinh con, tôi cũng không bao giờ để vợmình rời xa mình, cứ coi như tôi mắc bệnh nan y, không sống thêm được ngày nàothì tôi vẫn phải giữ chặt người tôi yêu thương bên cạnh. Vì nếu chỉ có một mìnhtrong giây phút cuối của cuộc đời thì quá ư là tuyệt vọng. Tôi nói đến đây, nếunhư cô tha thứ cho cậu ấy, thì đây là địa chỉ phòng bệnh.” Ngừng một lát, TrầnThích nhìn sang Đường Du đang trầm mặc, lặng thinh, anh chua chát nói tiếp: “Nếucô vẫn không tha thứ được, hãy coi như tôi chưa từng đến đây. Con người của VănTấn quá cao ngạo, xin cô đừng để cậu ấy biết.”

 

Câu nói nhẹnhàng đó đã đẩy đổ bức tường Đường Du cất công xây lên, quá khứ chợt ùa về, nhữngtháng ngày đắm chìm trong sợ hãi ấy, nước mắt cô tuôn rơi.

 

Trần Thíchchưa từng thấy Đường Du khóc như thế này bao giờ, cô ngẩng đầu nhìn Trần Thích,không nói gì, chỉ có nước mắt. Cô không hề lãng tránh, cứ thế nhìn anh, như thểchỉ đơngiản để anh ta thấy cô khóc, để anh ta cảm nhận chút tủi hờn trong lòng.

 

Trần Thíchkhông dám nhìn cô, anh ta đặt tờ giấy lên trên ghế sofa cạnh chỗ cô ngồi, đứngdậy ra về.

 

Đường Du vẫnngồi im, bên cạnh là mảnh giấy Trần Thích để lại, trên đó ghi tên bệnh viện, nhớđến vẻ tếu táo của Văn Tấn khi kể chuyện con thỏ trắng, nhớ đến câu Trần Thíchnói trước đây, trái tim anh đã bị chó tha mất rồi, mặt anh đỏ bừng, mắng lại:“Cậu xéo đi”, nhớ lại cả lời Trần Thích vừa kể, anh có ý định tự tử, từng dòngnước mắt cứ thế tuôn trào. Không biết cô đã khóc bao lâu, mãi đến khi không cònsức khóc nữa, cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

 

Trong cơnmơ, cô thấy mình đang còn du học ở Pháp. Hôm Noel. Cô đang ở Paris, trước cổngmột cửa hàng nhỏ nằm kế quảng trườngcó một cây thông Noel khổng lồ, trên đótreo một con búp bê ông già Noel, dưới cái áo khoác đỏ dài, ông già Noel còn mặcmột chiếc quần lót thật màu hồng, khiến cặp tình nhân là lưu học sinh ngườiTrung Quốc cười nghiêng ngả, cô bẫng thấy nhớ Tôn Văn Tấn. Lúc đó, có người đưacho cô một lá thư, trên phong bì đề “Kính gửi cô Đường Du.” Cô lấy thư ra, nộidung thư viết: “Ông Tôn Văn Tấn bị tai nạn xe, không cứu được, không may qua đờivào ngày 24 tháng 12 năm xx, hưởng thọ 32 tuổi. Tang lễ được cử hành vào 9h30sáng ngày 27 tháng 12 năm xx tại nhà tang lễ thành phố N, mong có mặt đúng giờ.”Đọc đến đây, trái tim Đường Du thót lại, mắt chăm chăm nhìn vào dò “Ông Tôn VănTấn bị tai nạn xe, không cứu được, không may đã qua đời vào ngày 24 tháng 12năm xx, hưởng thọ 32 tuổi.”

 

Cô dằn vặtnhìn câu ấy một hồi lâu, dần tỉnh táo lại. Cô dường như hiểu ra, hàng chữ ấy cónghĩa là người này đã chết, người  này đã chết rồi, tức thì chân cô nhẹ bẫng, đầu óc trống rỗng, nhưthể không còn lấy một mục đích sống trong cuộc đời, tất cả trở nên vô nghĩa.Trái tim cô bỗng nhiên như bị ai đó bóp nghẹt, thít chặt khiến cô không sao thởnổi, chân cô mềm nhũn, trước mắt chỉ là khoảng mờ mịt, giây phút này, cô đau đớnđến nghẹt thở, cổ họng tắc nghẹt, cô khóc không thành tiếng.

 

Cảm giác hốihận, hối hận khi nghĩ rằng, sao anh lại chết như thế? Cô vẫn chưa về nước, saoanh đã chết rồi? Chưa kịp dành cho cô một chút thời gian nào đã đột ngột ra đi?Nước mắt cô tuôn trào, ân hận, đau đớn, trách mình sao lại giận hờn với anh,sao không cư xử tốt hơn? Anh không cho cô sinh con, không sinh con thì đã sao.Anh coi cô là người thế thân, thế thân người khác cũng có sao. Chỉ cần được ởbên anh, nhưng tại sao cô lại rời xa anh? Cô không ngăn nổi những giọt nước mắtcủa mình, từng hạt lã chã rơi, vừa khóc vừa giận bản thân, trong lòng cô chỉ códuy nhất một ý nghĩ, cô không thể để anh ra đi một mình, không thể để anh đơn độcnhư vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác. Trong thư rõ ràng ghi là anh đã qua đời,cô giận mình sao không chết ngay lúc này, cô đau đến nghẹt thở, cảm giác ngộtngạt, trái tim cô khe khẽ nhắc rằng, anh đã không còn tồn tại trên thế giannày.

 

Cô nhìn chằmchằm vào bức thư, không cần biết mình đang ở đâu, sau đó cô cầm lá thư, ngồi sụpxuống, gào khóc. Cô khóc thảm thiết, nhưng cho dù có khóc bao lâu đi nữa, anhcũng không thể quay lại thế giới này, tiếng khóc của cô càng thảm thiết, càngtuyệt vọng. Phải làm sao đây? Anh không còn trên thế gian này nữa, cô còn có thểlàm được gì? Chẳng thể làm gì khác, cô chỉ biết khóc mãi  khóc mãi, cô không dám ngừng khóc, như thể nếu ngừng khóc rồi cô sẽkhông biết phải làm gì nữa.

 

Cô khóctrong đau đớn rồi chợt bừng tỉnh. Xung quanh tối đen như mực, cô không phảiđang ở Pháp, cũng chẳng phải ở ngoài đường phố mà đang ngồi trên chiếc ghế sofatrong chính căn phòng của mình. Trên tay cũng không có bức thư thông báo cái chếtcủa Tôn Văn Tấn, chỉ có chiếc ghế sofa thấm đẫm nước mắt, và ly nước của TrầnThích. Rất nhiều chuyện bất chợt ùa về, mơ hồ, mông lung, không hiểu là mơ haythực, không biết Tôn Văn tấn rốt cuộc còn sống hay đã chết. Lòng cô tê tái. Rồilại nghĩ, nếu như Tôn Văn tấn thật sự không còn sống nữa, cô phải làm thếnào?>

 

Điều đó chắclà không phải, cô nhớ lại một số việc xảy ra trước khi ngủ thiếp đi, chắc làkhông phải, cô cứ suy nghĩ mãi mới hiểu ra, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Rõràng là thế rồi mà không sao cầm được nước mắt, nghĩ lại tới việc mình lạikhông phân biệt được chuyện rốt cuộc là mơ hay là thật, cô lại thở dài. Nước mắtvẫn không ngừng rơi, cô bỗng nhận ra rằng, có lẽ nếu Tôn Văn Tấn thực sự khôngcòn tồn tại, cô cũng sẽ cảm giác như thế. Nhiều người đợi đến lúc quá muộn rồimới biết ân hận, nhưng bây giờ cô đã biết cảm giác ấy là như thế nào, nó thậtđáng sợ, cô không thể để điều đó xảy ra như thế.


 

Thật ra, côkhông dám mơ ước được đến chân trời góc biển, chỉ cần có anh ở bên, ăn cơm cùngnhau, ngày ngày có nhau, bên nhau đến lúc già, không để anh cảm thấy cô đơn, buồnbã, được như thế cô mới thấy không hối tiếc, mới không có một ngày đau đớn đếnnghẹt thở, mới không sực tỉnh lúc nửa đêm bởi cơn ác mộng rồi lại suy nghĩ liệuanh còn sống hay đã chết, sau đó dằn vặt mình sao không thể chết ngay lúc ấy.Giờ cô tỉnh táo nhận ra rằng, có một số người, nỗi đau mất họ khiến cô khôngsao chịu đựng nổi.

 

Cô chỉ sợkhông kịp, chỉ sợ mình sẽ phải chịu đựng nỗi mất mát ấy, nếu đến một ngày, cônguyện đánh đổi tất cả nhưng anh mãi mãi không quay về, lúc ấy, cô phải làmsao?

 

Đường Du vộivã đến bệnh viện, Tôn Văn Tấn vẫn đangngủ mê mệt. Trong giấc ngủ nặng nề, trônggã tiều tụy hơn nhiều so với buổi tối ngày hôm qua, khuôn mặt hơi sưng, nhợt nhạt,quầng mắt thâm đen, chỉ có hàng lông mày và đôi môi là còn chút sức sống. Lúcnày cô mới hay, cô chưa từng thấy dáng vẻ của gã khi ngủ, trước đây, khi còn ởbên nhau, gã hình như luôn thức khuya hơn cô. Cô không biết người đàn ông nàymang trên mình bao nhiêu chuyện quá khứ, bao nhiêu lần đành chịu bất lực? Nhữngchuyện của bản thân, gã mặc kệ, cô chỉ biết quá khứ của gã qua Thang Dĩnh, TrầnThích và Thẩm Tử Tịnh. Còn gã, dù có dịu dàng, có tình sâu nghĩa nặng baonhiêu, gã cũngluôn là người trầm tĩnh và lý trí, đau đớn và chua xót nhưngkhông bao giờ để cô biết. Gã chịu đựng tất cả một cách lặng lẽ, khiến lòng côđau tựa dao cắt.

 

Đường Duđưa tay vuốt nhẹ gương mặt Tôn Văn Tấn, gã nhíu mày, mở mắt nhìn, rồi như chếtlặng. Gã có vẻ mơ màng như người trong mộng, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt ĐườngDu. Khi tay gã vừa chạm đến, nước mắt cô chợt tuôn trào, gã vẫn rất mơ hồ, bàntay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng trầm ấm: “Tiểu Du,em đừng khóc!>

 

Đường Dukhóc như mưa, không sao nín được, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác buồn tủi,nhưthể cô đã để tuột mất người đàn ông cô yêu thương nhất, nhưng vì sao cô lại bỏrơi người ấy? Cuối cùng cũng tìm lại được, lại có được người ấy rồi nhưng vẫnkhông sao cầm được nước mắt.

 

Cô vừa khócvừa nhìn gã, đột nhiên gã nín thở, khẽ gọi: “Tiểu Du?” như muốn xác định sự xuấthiện của cô là thực.

 

Đường Dunghe xong, cổ họng nghẹn ứ, cô muốn trả lời nhưng chỉ có nước mắt đầm đìa trênmặt.

 

Tôn Văn Tấncuối cùng cũng xác định sự hiện diện của cô là thật, cô không phải đang ở nướcPháp xa xôi, cũng không phải là người bạn gái đứng bên Trình Lãng mà là ĐườngDu đang rơi lệ nhìn gã, là Tiểu Du của riêng gã. Khóe mắt Tôn Văn Tấn bỗng đỏhoe, trong lòng cũng dâng đầy buồn tủi. Ngày cô đi pháp, cô đơn lẻ đứng tựamình vào chiếc cột ở đại sảnh sân bay, đôi mắt hướng về hai người bạn đang chiatay người thân. Thật ra gã cũng đến đó, khi nhìn chiếc máy bay cất cánh, lúc đógã cũng đã nghĩ, có lẽ suốt đời cô sẽ chẳng bao giờ quay về, có lẽ một ngày nàođó, cô sẽ dẫn chồng, con về nước. Lúc đó, gã đã nghĩ thế, nhưng giờ thấy cô trởvề, đứng trước mặt gã rồi, mà gã vẫn không sao đè nén cảm xúc buồn tủi dângtrào trong lòng.

 

Đường Dunhìn gã, ánh mắt giống hệt như trước khi cô được đưa vào phòng phẫu thuật, rấtlo sợ, cô cứ nhìn gã như thế, ánh mắt vừa tin tưởng, vừa đau khổ, lúc đó như chỉcó mình họ. Giờ đôi mắt long lanh nước lại đangnhìn gã không chớp, trông đôi mắtấy, nước mắt gã cuối cùng đã rơi.

 

Đường Dukhông kìm lòng được. cô sà vào lòng gã, nức nở. Tôn Văn tấn đưa tay ra nhưng lạinghĩ đến điều gì đó, tay gã chững lại trong khôngtrung. Gã chưa bao giờ nghĩ,có một ngày Đường Du bằng da bằng thịt sẽ xuất hiện trong cuộc sống của gã,không kìm nén được, giờ đây, tất cả những ký ức xa xôi lại ùa về, gã chần chừ,sợ hãi, cô đã trở về rồi nhưng gã lại không dám ôm cô.

 

Đường Du cảmnhận được sự sợ hãi của gã, cô chua xót,càng ôm chặt gã hơn, cô sụt sịt,nóitrong tiếng khóc: “Anh đừng đưa em đi đâu nữa, lần này em sẽ khôngđi đâu, khôngsinh con cũng chẳng sao, chúng mình sẽ bên nhau suốt cuộc đời này, mãi mãi, đượckhông anh?”

 

Sao gã cóthể rời xa cô, đây chính là Tiểu Du, người gã đã cứu bất chấp đắc tội với Tô BấtDị, là người gã đã lái xe hàng trăm cây số để chỉ nói rằng gã yêu cô, là cô gáigã cực khổ lắm mới tìm được về từ Quế Lâm, là người vợ tươn glai gã muốn chungsống cùng bên bờ biển Aegean, là cô gái bé nhỏ mỗi lần gặp ác mộng đều khóckhông thành tiếng, sao gã có thể để cô rời xa mình? Sao gã có thể đưa cô đi tậnđâu?

 

Lúc nàyđây, nghe tiếng khóc nghẹn ngào, cảm nhận cái ôm ghì chắc chắn , hờn giận củacô, những dự định, lo lắng trước đây, đều trở nên vô nghĩa. Khôngkìm lòng được,gã ôm chặt cô vào lòng, chặt đến nỗi tay gã cũng thấy đau, sức mạnh này chínhlà lòng quyết tâm của gã, sẽ khôngbao giờ để cô tuột khỏi vòng tay một lần nữa.Giọng gã nghẹn ngào nhưng dứt khoát: “Mình sẽ mãi bên nhau, anh khôngbao giờ đểtuột mất em nữa đâu.”

 

Mùa thu nămấy, trải qua trăm cay nghìn đắng, đi hết một vòng, cuối cùnghọ lại được bênnhau.

 

Tôn Văn Tấnvà Đường Du quyết định làm đám cưới, việc giải thích với Trình Lãngdo Tôn Văn Tấnđích thân nói,Đường Du dù sao cũng thấy có lỗi với Trình Lãng. Hai người đã trảiqua bao sóng gió, hôn lễ cũng khôngđịnh tổ chức ầm ĩ, ĐườngDu xin phép PhùThanh nghỉ hai tuần phép về thành phố N, hai người chọn thành phố N làm nơi cửhành hôn lễ.

 

Buổi hôn lễkhôngđịnh sẽ tổ chức long trọng, họ chọn một nhà thờ trong thành phố,mời mộtvài người bạn thân đến dự, Đường Du mời Lý Văn và Phù Thanh. Khi viết thiệp mời,Tôn Văn Tấn ở trong phòng sách cẩn thận vén tay áo lên tìm bút, mực, gã dùngbút lông viết thiệp. Gã viết cho Thang Dĩnh trước tiên, nét chữ mảnh, bay bổngvà thanh tú, phóng khoáng, phong thái nghiêm túc, cách hạ bút từ tốn. Tôn Văn Tấnngoái lại nhìn cô, ánh mắt gã ánh lên vẻ yêu chiều, không kìm được, gã nhướnmày hỏi: “Em nhìn đến nỗi con ngươi sắp rơi ra rồi, khâm phục anh lắm phảikhông?” Đường Du đáp lại bằng cái nhìn tinh nghịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.