Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 18


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 18


Chương18: Người xưa thoáng qua tim
 
 
Đường Duquay mặt lại, nét mặt của người đàn ông đang cầm ly rượu chợt biến sắc, rượusánh ra ngoài già một nửa. Nhìn thấy cô, mọi thứ xung quanh, khách khứa trongphòng, đồ nhậu bừa bãi trên bàn, người ngồi bên cạnh, tất cả đều trở nên hư ảo.
 
 
Một năm sau.
 
 
Tháng Sáu,Đường Du đi trong sân trường nơi cô đã cách xa suốt một thời gian dài, ngangqua những nơi từng vô cùng thân quen, dãy giảng đường, ký túc xá, và cả nhữngcon đường, chốc chốc lại có vài em sinh viên khóa dưới cười nói vui vẻ đi qua,một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ùa về. Cô khẽ thở dài, thời gian thấmthoắt cô đã từ Pháp trở về, và những buồn vui cô từng trải qua dưới ngôi trườngnày lại ngỡ như mới xảy ra ngày hôm qua.
 
Ngày thứhai sau khi về nước, cô đến công ty của chị Phù Thanh, mang quà cho chị rồi vềtrường chào thầy hướng dẫn. Vào đến văn phòng khoa, bên trong chỉ có một cô gáitrẻ, hình như là giảng viên mới chuyển về, Đường Du nói lý do mình đến đây.
 
Cô giảngviên mới nói: “Tòa nhà văn phòng mới đã hoàn thành việc xây dựng, hôm nay chínhthức đi vào sử dụng, nhà trường tổ chức lễ khánh thành, lãnh đạo trường đều đếnđó tham gia lễ cắt băng rồi”.
 
“Ồ, vậykhông biết khi nào thầy về ạ?”
 
“Chị có việcgì à?”
 
“Tôi có thểđợi thầy ở đây không?ị giảng viên mới đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Sau khi tan lễ,có thể mọi người còn dùng bữa trưa, có lẽ thầy không về văn phòng ngay đâu.”
 
“Ồ, vậy ư.”Đường Du tỏ vẻ thất vọng. Trước đây, khi còn học ở trường thầy hướng dẫn rấtquan tâm đến cô, nghĩ lại mình có được cơ hội đi du học cũng nhờ thầy tiến cử,khi còn ở Pháp, cô luôn nghĩ sau này về nước sẽ đến cám ơn thầy.
 
Cô giảngviên trẻ nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, nghĩ một lát rồi nói: “Chị có việc quantrọng lắm phải không? Giờ tôi cũng phải qua tòa nhà mới đó đưa tài liệu, chị cómuốn đi cùng không?”
 
Tòa nhà mớiđược thiết kế theo phong cách hiện đại, từ xa đã nhìn thấy một nhóm người trướccửa thư viện, bên dưới có người vác máy quay đi đi lại lại. Khi lại gần có thểnhìn thấy rất nhiều vị lãnh đạo quen thuộc trong trường, cô bỗng dừng lại khitrông thấy một người đàn ông trẻ mặc bộ lê đen đứng ở giữa, buột miệng hỏi:“Người kia là ai thế?”
 
Cô giảngviên nhìn người cô chỉ, giải thích: “Anh ta là người tài trợ xây tặng tòa nhànày, hôm nay chính thức đi vào sử dụng, nên lãnh đạo trường mời anh ta đến thamgia cắt băng.”
 
Đường Du đứngđấy, không nhấc nổi chân, cô không ngờ rằng mới về nước hai ngày đã gặp lại gã.Cô đứng ở chỗ không xa lắm, thẫn thờ nhìn người đó giữa đám đông, ánh mắt, nụcười của gã đều đẹp, đều quen thuộc, quá khứ chợt ùa về, như thể chỉ mới đâythôi. Nghĩ đến khoảng thời gian dài xa cách, mắt cô chợt rưng rưng.
 
Sợ mìnhkhông kìm nén được, đứng đó một lát, cô đưa gói đồ ột sinh viên khóa dưới,nhờ em đó chuyển cho thầy hướng dẫn rồi ra về.
 
Trong thờigian ở Pháp, cô luôn giữ liên hệ với Phù Thanh, khi tốt nghiệp, Đường Du khôngcó ý định học tiếp nên Phù Thanh mời cô về làm việc tại công ty dịch thuật chịmới thành lập.
 
Phù Thanhcùng mấy người tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học ngoại ngữ thành phố B thành lậpmột công ty dịch thuật, tuyển dụng rất nhiều nhân viên chuyên ngành ngoại ngữkhác nhau. Đường Du ở bộ phận Pháp ngữ, cô làm biên dịch, khi cần thì có thểlàm phiên dịch. Công ty không lớn vì phần lớn mọi người đều chọn làm việc tạinhà, nếu không phải ra ngoài phiên dịch, Đường Du cũng mang tài liệu về nhà dịch,xong thì giao trả công ty.
 
Một ngày,sau khi cô về nước được khoảng hai tháng, chị Chu phụ trách bộ phận tiếng Anhngạc nhiên khi nhìn thấy cô trong công ty. Đường Du cười nói: “Sao, hôm nay emkhông được phép đến công ty à?”
 
Chị Chu cười,“Hôm nay là ngày mồng bảy tháng Bảy, lễ tình nhân của người Trung Quốc! Khôngđi chơi với bạn trai à?”
 
Câu hỏi khảngkhái của chị khiến Đường Du bối rối, “Chị à, em… em chưa có bạn trai.”
 
Chị Chunhíu mày, quay sang nhìn cô, “Sao thế được? Người xinh đẹp như em, không có nhiềubạn trai mới lạ, đừng nói đùa chị nhá.”

 
Vì ngày thườngcô ít đến công ty, hơn nữa lại là người sống nội tâm, nên chuyện của cô, ngoàiPhù Thanh ra, rất ít người biết. Việc mọi người trong công ty không biết côchưa có bạn trai cũng là bình thường, chỉ có điều vẻ kinh ngạc của chị Chu càngkhiến cô khó xử, như thể việc chưa có bạn trai là không bình thường. Cô cười gượngđể chứng minh những lời mình nói là thật.
 
Đến lượt chịChu tỏ ra ngại ngùng, “Ôi, em xinh xắn, lại giỏi giang, muốn có bạn trai thì cóngay thôi.”
 
Không ngạcnhiên sao được, cô năm nay mới hai mươi ba tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, mới du họctừ Pháp về, công việc ổn định, nhiều cô gái trong công ty, điều kiện không bằngmà còn có lúc vì mải mê chuyện hẹn hò, bỏ bê cả công việc đến nỗi phải nhờ đồngnghiệp làm hộ; còn cô, điều kiện tốt thế mà vẫn một thân một mình trong ngày lễtình nhân. Nhưng nghĩ lại, có thể là vừa mới chia tay người yêu, tạm thời chưamuốn yêu ai; rốt cuộc, cô mới chỉ hai mươi ba tuổi, vì thế chị Chu nhanh chóngkhông lấy làm ngạc nhiên nữa.
 
Đường Du từcông ty trở về đã là tám giờ tối, lúc này là thời điểm phồn hoa, náo nhiệt nhấtcủa cuộc sống đêm trên phố phường. Vì ngày lễ tình nhân của người Trung Quốc làmột dịp đặc biệt nên rất nhiều cửa hàng được trang hoàng ấm cúng, nhưng sự náonhiệt không phải dành cho cô, cô xuống ga tàu điện ngầm chờ trở về căn nhà trọ.Từng đôi, từng cặp thanh niên nam nữ đứng đợi tàu. Sau khi lên tàu, cô thấy cómột ghế trống gần cửa, toan ngồi xuống thì bị một cô gái giành mất và còn kiêucăng vẫy tay gọi bạn trai, “Anh ơi, mau lên, còn chỗ này, anh quay đây ngồi, emsẽ ngồi lên đù
 
Anh bạntrai có vẻ không dạn dày như cô bạn gái, anh ta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi nên tỏvẻ ngại ngùng. Cô bạn gái dường như không thể đợi thêm, “Mau qua đây đi, còn chầnchừ gì nữa.” Anh bạn trai đành cúi mặt đi đến, một lát sau họ đổi vị trí, cô bạngái ngồi trên đùi bạn trai nũng nịu nói về kế hoạch tiếp theo.
 
Đường Duđành tựa lưng vào tay vịn, cảm giác người đau ê ẩm.
 
Tàu chạy vớitốc độ cao, không biết phía trước xảy ra chuyện gì mà đột nhiên phanh gấp, doquán tính, mọi người trên tàu lảo đảo. Đèn khẩn cấp trên vách tường đường hầmbên ngoài tàu được bật sáng, Đường Du bị văng khá xa, không cẩn thận nên giẫmtrúng chân một phụ nữ trung niên, cô vội vàng xin lỗi. Mọi người đều lẩm bẩm cằnnhằn, chỉ có cô gái giành chỗ với Đường Du ban nãy là ôm chặt anh bạn trai nênkhông sao. Đường Du sau khi đứng vững trở lại, đành nắm chặt vào tay vịn, cô chỉcó một mình.
 
Không lâusau, Phù Thanh tổ chức sinh nhật, gọi điện thoại cho Đường Du mời đến dự, chịnói cô không biết nhiều đồng nghiệp trong công ty, nhân cơ hội này mọi người cóthể làm quen với nhau. Phù Thanh đã giúp đỡ cô rất nhiều, từ việc làm thêm khicô còn đang đi học và đến công việc và nhà ở sau khi cô về nước, tất cả đều cócông sức của chị. Hôm đó Đường Du mang quà đến rất sớm, sau khi ăn ở nhà hàng,mấy người lại đổi địa điểm đi hát Karaoke, ai nấy đều tỏ ra hứng khởi, Đường Dukhông muốn mọi người mất vui nên cũng đi cùng.
 
Đến quánKaraoke, Đường Du ngồi ở một góc, cố gắng không để ai bận tâm đến mình. Khôngkhí vô cùng vui vẻ, một đồng nghiệp trẻ đang hát bài của Vương Phi: “Sự ngọt ngào của anh chính là nỗi đautrong lòng em, sự xa cách liệu có giúp nổi em, em không muốn thế, cuộc đời chìmnổi, em luôn thấy mình cô đơn.” Đồng nghiệp lớn tuổi hơn một chút thì hát những bài của Vạn Phươngvà Thái Cầm: “Mộtngày nào đó của một năm tháng xa xôi, như một khuôn mặt tiều tụy rạn vỡ, khónói lời chia tay, hãy để mọi thứ trôi đi, dẫu biết rằng chẳng hề dễ dàng, chúngta đâu còn nước mắt. Em nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng ra đi. Đến nay, năm này quanăm khác, nỗi nhớ trong anh vẫn chưa nguôi, nhớ em, nhớ bao kỷ niệm năm nào…” Trên màn hình là Thái Cầm, hình như là cảnh buổi liveshow của cô tạiCôn Minh, cô hát và toàn bộ khán giả cùng hát theo, nhưng Thái Cầm hát, hát rồibật khóc.
 
Xem đếnđây, Đường Du không kìm nén nổi, cô đột nhiên chạy ra khỏi phòng, một mình laovào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tápào mặt xong, cô ngẩng mặt lên, đờ đẫn nhìn vẻthất thần của mình trong gương. Không biết tự bao giờ, có một bàn tay đặt lênvai cô, ngoảnh lại nhìn, hóa ra là Phù Thanh. Phù Thanh nhìn khuôn mặt ướt đẫmcủa cô, đôi mắt trong veo như nước. Chị biết tất cả mọi chuyện của Đường Du, biếtcô từng bị tổn thương, biết cô giờ đã khỏi bệnh, nhưng vết thương lòng quá sâu,chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đau. Phù Thanh biết Tôn Văn Tấn, biết từng có mộtngười như thế. Chị vỗ nhẹ vai Đường Du, giọng dịu dàng: “Tiểu Du, em đừng khóc,mọi việc đều đã qua rồi.”
 
Đường Du bỗnggục vào lòng chị, nức nở. Ở Pháp bao nhiêu ngày tháng, về nước cũng đã lâu, bấynhiêu ngày bấy nhiêu đêm, cô chưa từng khóc, nhưng cứ hễ khóc là không sao nínđược. Phù Thanh sợ có người vào nên dẫn cô vào một phòng trống.
 
Đường Dunghẹn ngào nói: “Chị ơi, anh ấy không cần em, bỏ rơi em rồi, anh không cho emsinh con, em chỉ thế thân người khác thôi. Em không có bố mẹ, không có bạn bè,chẳng có gì hết. Nhưng sao anh ấy lại chỉ coi em là kẻ thế thân cho người khác?Sao anh ấy lại đối xử với em như vậy?”
 
Khó khăn lắmPhù Thanh mới an ủi được cô, sau đó dẫn cô ra khỏi phòng. Đúng lúc chị Chu vừatừ nhà vệ sinh bước ra, thấy hai người từ một phòng trống đi ra, mắt Đường Du vẫnđang đỏ hoe, trong lòng chị lấy làm băn khoăn.
 
Ngày hômsau, khi Đường Du đến công ty lấy bản thảo, chị Chu cố tình níu cô lại hỏi, vẻbí mật: “Tiểu Du, có phải em chưa có bạn trai không?”
 
“Vâng ạ.”Không hiểu sao chị Chu lại quan tâm đến chuyện đời tư của mình, cô thấy ngài ngại.
 
“Là thếnày, chị có quen một anh chàng, năm nay cậu ấy hai mươi bảy tuổi, làm việc ởphòng thí nghiệm, rất tốt tính. Thấy em chưa có bạn trai, hay hôm nào chị hẹn cậuta ra ngoài gặp mặt.”
 
Cô không biếttừ chối thế nào, chỉ cúi đầu lặng thinh.
 
Thấy cô imlặng, chị Chu cũng cảm thấy gượng gạo, liền giải thích: “Em đừng hiểu lầm, chịkhông phải người thích làm mai làm mối. Thực ra, thời buổi bây giờ chẳng mấy aicòn thích làm việc ấy nữa, một chút sơ suất sẽ biến người ta thành kẻ thù, lúc ấycả hai đều hận bà mối. Còn chị, việc này cũng là…” Chị như muốn chứng minhmình khác với những người kia, nhưng nói đi nói lại mới thấy mình chỉ càng thêmlộ r đồ, vội nói thẳng ngay, “Là thế này, cậu ấy là em họ của chị. Hình thứckhông chê vào đâu được, tính tình cũng tốt, mỗi tội nhút nhát, hễ gặp con gáilà câm như thóc, nên đến giờ vẫn chưa yêu ai. Chị nghĩ em giờ vẫn chưa có bạntrai, hay là cứ đi gặp thử, biết đâu hai người lại có duyên.”
 
Phù Thanh bỗngtừ đâu xuất hiện, cô cười nói: “Có phải là cậu em họ làm việc tại phòng thínghiệm trong trường đại học B không? Em cũng gặp qua rồi, đúng là một anh chàngtốt.”
 
Chị Chu biếtĐường Du là sinh viên khóa dưới của Phù Thanh, ngày thường quan hệ giữa hai ngườirất thân mật. Giờ nghe Phù Thanh nói thế, chị Chu cảm thấy tự tin nên càng vuivẻ hơn, vội nói: “Đúng đấy, Phù Thanh cũng từng gặp rồi. Bố mẹ cậu ấy đều làmviệc ở cơ quan nhà nước, cậu ta cũng đã mua nhà rồi, nói chung là điều kiện rấtổn. Thế này nhé, mai là cuối tuần, hay ngày mai chị hẹn cậu ta, Phù Thanh cũngđi cùng luôn, làm tham mưu cho cô ấy.” Nói đến đây, thấy Đường Du không phản ứnggì, chị Chu bối rối, “Thực ra, nếu em không đồng ý thì cũng có thể làm bạn, cứgặp nhau đi. Phù Thanh, em có nghĩ thế không?”
 
Phù Thanhnhanh nhẹn nhận lời, “Ha ha, được, ngày mai em sẽ đi cùng Tiểu Du.”
 
Hai người mặcnhiên quyết định hết mọi việc, Đường Du ngước mắt nhìn Phù Thanh, chị chỉ cườivỗ nhẹ vai cô.
 

 
Chị Chu mừngra mặt, “Vậy cứ quyết định thế nhé, để chị sắp xếp, lát nữa sẽ điện lại .”
 
 
Địa điểm gặpmặt là một quán cà phê Starbucks trên đường Học Viện, vì Đường Du sống ở khu vựcgần đấy, hơn nữa quán này cũng gần phòng thí nghiệm nơi chàng trai đó làm việc.Anh ta tên Trình Lãng, cao 1m82, dáng người dong dỏng, khuôn mặt thanh tú, nhútnhát, không giống một chàng trai hai mươi bảy tuổi, mà trông hơi trẻ con. Ngaytừ đầu, chị Chu và Phù Thanh phải liên tục cười nói để khuấy động bầu khôngkhí, ở đó được một lúc thì hai người lần lượt ra về.
 
 
Chỉ còn lạihai người, Đường Du không phải người hay nói, Trình Lãng thì lại nhút nhát, giờngồi với nhau, Đường Du đành phải đ nhận việc tìm chủ đề nói chuyện, người hỏingười trả lời, chẳng mấy chốc đã hết chuyện. Lúc này, khách trong cửa hàngkhông nhiều, ngồi trong một quán cà phê yên ắng, giữa họ là bầu không khí gượnggạo, cả hai đều như ngồi trên ổ kiến lửa. Đường Du đành lên tiếng: “Không còn sớmnữa, chúng ta về thôi.” Dứt lời, cô gọi người phục vụ đến thanh toán, lúc nàyTrình Lãng vội đứng dậy vừa giành lấy hóa đơn, “Để anh, để anh.” vừa vội vàngmóc ví lấy tiền trả, anh chàng căng thẳng đến toát mồ hôi trán.
 
 
Đường Du buồncười khi trông thấy bộ dạng anh như vậy, cô quay sang nhìn anh cười rồi để anhthanh toán.
 
 
Trình Lãnglái chiếc xe Buick, quán Starbucks cách nơi Đường Du sống không xa, theo chỉ dẫncủa cô, chiếc xe rẽ vào khu phố nơi cô ở. Trần Lãng xuống xe giúp cô mở cửa, côcám ơn rồi nói lời tạm biệt. Về đến nhà được một lúc, Phù Thanh đã gọi điện đếnhỏi thăm tình hình. Đường Du nhớ lại dáng vẻ của Trình Lãng lúc thanh toán, cảmthấy buồn cười, cô không trả lời mà hỏi lại: “Sao chị biết bọn em đã về?”
 
 
“Giờ chị vàchị Chu vẫn đang đi cùng nhau, lúc nãy chị Chu còn mắng cậu ta sao không nghĩ đếnviệc mời em đi ăn cơm, sao chỉ uống cà phê xong rồi đưa em về luôn, đúng là ngốc.”
 
 
Đường Du cười,thật ra lần gặp mặt này cô nhận lời là vì không nỡ từ chối ý tốt của Phù Thanh.Giờ đây, cô luôn có một mình, ngoài việc đến công ty lấy và nộp bản dịch ra,ngày nào cô cũng ở nhà, chẳng ai để ý việc của cô. Rất nhiều cô gái cứ than phiềnvì bị người nhà bắt đi xem mặt, nhưng cô thì chẳng có lấy một người thúc giụcđi tìm hạnh phúc, nên cô không nỡ từ chối ý tốt của chị.
 
 
Cuối cùng,Phù Thanh hỏi: “À, em thấy cậu ta thế nào?”
 
 
Còn thế nàonữa, sợ rằng hôm nay Trình Lãng đã lấy hết can đảm rồi, không biết c phải do chịChu ép đến không. Tuy nhiên, Đường Du không ngờ, buổi tối ngày hôm sau, cô bỗngnhận được điện thoại của Trình Lãng, anh nói: “Anh muốn mời em ăn tối.”
 
 
Trong chốclát, trước mặt Đường Du như hiện lên bầu không khí gượng gạo của ngày hôm qua,nhưng anh ta đã gọi điện đến, cô cũng ngại từ chối, đặc biệt với một chàng trainhút nhát như anh, chắc anh cố gắng lắm mới dám gọi điện hẹn cô, nên cô đành nhậnlời.
 
Trình Lãnglái xe đến đón cô đi ăn, gặp nhau rồi vẫn rất gượng gạo. Sau khi ăn xong, haingười rời nhà hàng, anh nói: “Giờ vẫn còn sớm, hay chúng ta đến quán bar ngồinói chuyện.”
 
 
Thành phố Bcó rất nhiều quán bar, hai người đến khu Hậu Hải chọn một quán bar để vào. Ngườitrong quán tương đối đông, còn có cả nhạc sống, thế cũng hay, đỡ gượng gạo vìkhông tìm được chủ đề nói chuyện. Hai người ngồi ở quầy bar, gọi rượu xong, ĐườngDu lặng lẽ ngồi, ca sĩ đang hát bài Cánh diều của Trần Thăng, anh chàng bartender điển trai đang biểu diễn cáchpha rượu độc đáo. Đường Du mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, đơn giản, vừa khítngười, tay áo xắn lên, mái tóc dài uốn lọn của cô xõa sang một bên, cô đangnghe nhạc, thỉnh thoảng liếc nhìn anh chàng bartender biểu diễn, không cần cố gắngtìm đề tài để nói nên cô cứ lặng lẽ, ngồi đó. Đôi khi, ánh mắt vô tình của cônhìn Trần Lãng khiến anh ta mềm lòng. Vẻ mềm yếu, chua xót của cô giống như ngườitừng trải qua bao sóng gió, giờ đang đắm chìm trong hồi ức, lại như có gì đó hoangmang, điêu tàn. Cảm nhận này khó có thể diễn đạt bằng lời, chỉ là ở cô toát racảm giác đó, có gì đó đìu hiu, khát vọng, thê lương, một cô gái trẻ trung, xinhđẹp, tinh tế như cô sao lại có ánh mắt như thế. Nhân lúc cô không để ý, ánh mắtTrình Lãng chớp chớp quan sát rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi trước khi cô trôngthấy.
 
 
Trở về nhàlần này, Phù Thanh lại gọi điện thoại, “Sao rồi, hôm nay em lại đi chơi với cậuấy à?”
 
 
Xem ra anhchàng Trình Lãng này đều báo cáo hết mọi chuyện cho chị Chu, cô chỉ cười cười.Thật ra cô không phải đến công ty thường xuyên, thời gian ở nhà một mình cũngnhiều nên không biết làm gì. HTrình Lãng và cô ở bên nhau hơn nửa ngày, về đếnnhà là đi ngủ, so với ngày thường, ngày hôm nay đúng là trôi nhanh hơn, nghĩ lạicũng thấy biết ơn con người đã đi cùng cô.
 
 

Sau đó,Trình Lãng vẫn tiếp tục gọi điện thoại hẹn hò, cô không nhận lời nữa mà tìm đủmọi lý do từ chối. Lúc đầu Trình Lãng tin lý do cô đưa ra là thật, nhưng dần dầnanh  cũngnhận ra đó chỉ là cái cớ. Năm ngày sau, Đường Du bỗng nhận được điện thoại củaPhù Thanh, hỏi có phải không thích Trình Lãng không.
 
 
Đường Du hỏilại: “Sao chị hỏi thế?”
 
 
“Cô của chịChu nói, con trai của cô ấy rất thích em, nhưng gần đây gọi điện thoại hẹn, emđều từ chối. Trình Lãng cứ một mình buồn bã ngồi ở nhà, cô ấy nhờ chị hỏi em cóphải cậu ta có điểm gì khiến em không hài lòng không.”
 
 
Đường Dunghe xong, cảm thấy buồn cười. Trình Lãng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà còn đemchuyện này ra nói với mẹ, suy nghĩ một lát, cô nói em sẽ gọi điện nói rõ vớianh ấy. Cô bấm số điện thoại của Trình Lãng, hẹn ngày hôm sau gặp nhau tại quáncà phê Starbucks. Nhưng đến hôm hẹn, cô lại bị cảm, thời tiết đã sang thu, gióto, nhiệt độ hạ thấp, lúc đi siêu thị do không mặc đủ ấm, về đến nhà là bắt đầusốt.
 
 
Mê mê manman cả ngày không ăn gì, trở mình trên giường mãi mà không sao chợp nổi mắt,nghĩ đến cuộc hẹn với Trần Lãng. Cô cố gượng dậy gọi điện thoại cho anh nói làkhông đến được, Trình Lãng ở đầu dây bên kia liền hỏi: “Em làm sao vậy? Bị ốmphải không? Đã đến bệnh viện khám chưa?”
 
 
Đường Du bậtcười, chắc Trình Lãng nghĩ cô đang nói dối, liền nói: “Em nói thật, em bị sốt rồi.”
 
Cuối cùng,anh ta nói: “Vậy lát nữa anh qua thăm em.” Dứt lời liền cúp máy.
 
 
Khoảng haimươi phút sau, có người gõ cửa, Đường Du đứng dậy ra mở, trên tay Trình Lãngxách một chiếc túi, trên túi có in tên một nhà thuốc.
 
 
Người ĐườngDu phờ phạc, mời anh ngồi rồi toan đi rót nước, Trình Lãng níu cô lại, nói:“Không cần đâu.” Thấy mặt cô nhợt nhạt, anh đưa tay lên sờ trán cô, “Em sốt caoquá, anh đã mua ít thuốc hạ sốt, em ngồi xuống đây, anh đi lấy nước.”
 
 
Trong chiếctúi Trình Lãng mang đến có một lọ thuốc, trên đó ghi “Ibuprofen Suspension Dro,giảm sốt trong tám tiếng.” Cô đang đọc hướng dẫn sử dụng thì thấy Trình Lãngmang nước đến, cô nói: “Anh mua nhầm rồi, loại thuốc này dành cho trẻ em.”
 
 
Một tayTrình Lãng bê cốc nước, một tay gãi gãi đầu, “Anh nghĩ, thuốc nào cũng đều cótác dụng phụ, thuốc dùng cho trẻ em người ta sẽ để ý hơn, ít tác dụng phụ hơn.”
 
 
Đường Du cười,thấy anh ta thật là đáng yêu. Uống thuốc xong, chẳng mấy chốc đã có tác dụng.Cô ngủ ngay trên ghế sofa. Không biết ngủ được bao lâu, cô tỉnh giấc vì đói, thấymình đang ngủ trên giường, cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng từ phòng khách lọtvào qua khe cửa. Cô mở cửa bước ra, Trình Lãng vẫn còn ở đây, đang chăm chú đọcsách trên sofa, trong phòng toàn mùi thức ăn thơm phức, bụng cô sôi lên vì đói.Trình Lãng quay ra hỏi, “Em tỉnh rồi à?”
 
 
Đường Du ngạingùng, sao cô lại có thể ngủ ngon lành trước mặt một người lạ như thế, đã vậycòn để bụng kêu ùng ục, cô đáp:
 
“Anh đã nấucháo, đang hâm lại trong nồi cơm điện, giờ anh đi lấy cho em ăn nhé.” Đợi TrìnhLãng bưng cháo ra, cô ngồi trên sofa đỡ lấy rồi khẽ khàng nói lời cảm ơn. Côđưa cháo lên miệng nếm, có lẽ do được ninh lâu, cháo rất nhuyễn, dậy lên mùithơm phức. Trình Lãng mỉm cười nhìn cô ăn, “Uống thuốc hạ sốt rồi, chỉ cần có cảmgiác thèm ăn thì sẽ nhanh khỏe lại.”
 
 
Cô ăn xong,nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mưa như trút nước.Trình Lãng ngại ngùng nói: “Ban nãy, thấy em uống thuốc xong là ngủ, chưa ăn uốnggì, sợ em đói nên anh ở lại nấu cháo, không ngờ muộn thế này rồi, vậy anh vềnhé, em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”
 
 
Ngày hômsau, khi tỉnh dậy, Đường Du cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, chân tay cũng có sức,trong lòng không khỏi biết ơn Trình Lãng. Lúc đến công ty, chị Chu cứ nhìn côcười. Phù Thanh kéo cô vào văn phòng hỏi: “Chị nghe nói, tối qua Trình Lãng ởnhà em đến tận ba giờ sáng mới về có phải không?”
 
 
Niềm vui lộcả trong mắt chị Phù Thanh, Đường Du sợ chị đoán lung tung liền kể lại đầu đuôisự việc cho chị nghe. Khi nghe đến câu Trình Lãng nói “Anh nghĩ, thuốc nào cũngđều có tác dụng phụ, thuốc cho trẻ em người ta sẽ để ý hơn, ít tác dụng phụhơn” Phù Thanh gật đầu, hài lòng nói: “Anh chàng này, đúng là rất được, biếtquan tâm, chu đáo.”
 
Mặt ĐườngDu bỗng ửng đỏ.
 
 
Phù Thanhnghiêm túc nói: “Trình Lãng đúng là rất mến em. Em không biết đấy thôi, cậu tatuy làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng bố mẹ đều là cán bộ nhà nước, trướcđây, ông nội cậu ấy còn là lãnh đạo cấp cao của ban ngành gì đó, ra ngoài có cảlính cảnh vệ tháp tùng. Cậu ta cũng đẹp trai, tính tình ôn hòa, em có biết ngườinhà đã giới thiệt cho cậu ấy bao nhiêu cô rồi không? Đều là những cô gia đình bềthế, xinh đẹp, giỏi giang, tiểu thư đài các nhưng câu ta chẳng ưng ai nên đếngiờ vẫn độc thân. Giờ cậu ấy đang là mối lo của cả nhà. Trước đây, đều là do cậuta không ưng người ta, chứ làm gì có cô gái nào không thích cậu ấy, xem ra gặpđược em, trái tim cậu ấy bị lung lay rồi.”

 
Đường Du cười,không ngờ chẳng mấy chốc mình cũng đã đến tuổi tính chuyện hôn nhân. Còn nhớlúc nhỏ bị bỏ rơi, cô luôn mong mỏi có một mái ấm, cho dù đó chỉ là một cănphòng nho nhỏ để quay về cũng được. Ngoảnh đầu lại, cô giờ đã hai mươi ba tuổi,đã có khả năng tạo dựng một gia đình, chỉ cần tìm một người đàn ông phù hợp nữathôi.
 
Phù Thanhnói: “Trình Lãng thực sự rất tốt, nói thật, sau khi kết hôn xong, em sẽ cảm nhậnhết được những điểm tốt của chàng trai này.”
 
 
Nhắc đếnchuyện cưới xin, cô tự nhiên thấy sợ, Trình Lãng là người chồng lý tưởng, rấtnhiều phụ nữ đều muốn kết hôn vì ý nghĩ ấy, cô cũng đâu thể khác họ. Nghĩ nhưthế, bóng người trong ký ức của cô bỗng trở nên vô cùng xa vời. Có lẽ, hai ngườithật sự không thể nào được bên nhau nữa rồi, hóa ra khoảng cách giữa họ thật lớn.Ngoài lần đứng bên ngoài xa xa nhìn người đó, giờ đến gặp lại một lần thôi cũngkhó, không còn nghe được tin tức gì của anh nữa, cũng chẳng biết người ấy đanglàm gì, cứ như trong đời chưa từng xuất hiện một người như thế. Đấy là nỗihoang mang nơi sâu thẳm, cô phảng phất sợ hãi ngày tháng cứ như thế trôi đi.
 
 
Sau đó, cómột lần, Đường Du mời Trình Lãng dùng cơm, anh giúp cô sửa cầu dao điện, dần dầnhai người gặp nhau thường xuyên hơn. Anh tặng hoa, cẩn thận, dè dặt nắm tay cô,mỗi lần qua đường đều đi phía bên phải của cô. Khi đã thân quen rồi, anh khôngcòn nhút nhát như lúc đầu nữa, có lúc còn kể cô nghe về những chuyện thuở nhỏ,tuy chưa chính thức nói về mối quan hệ giữa hai người, nhưng Đường Du coi nhưđã ngầm nhận lời. Kể ra, có hai người cũng vui, nấu cơm rồi, không sợ ăn khônghết; lúc buồn có người để tâm sự; lúc mệt mỏi có người để nương tựa. Phù Thanhnói sau khi kết hôn sẽ cảm nhận hết được điểm tốt của anh chàng này, thật ra cuộcsống của ai cuối cùng cũng đều giản đơn, bình dị. Cuộc sống như thế mới là cáiđích cần đến.
 
 
Cuối năm,Trình Lãng muốn dẫn cô đến dự lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, Đường Du từchối mãi, anh cũng không dám miễn cưỡng, đành phải nhờ Phù Thanh nói hộ. PhùThanh gọi điện thoại cho cô, Đường Du nói: “Đến một nơi đông người như thế, emvẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.” Quen biết Trình Lãng một thời gian, cô cànghiểu hơn về gia đình anh, biết ông nội của anh trước là cán bộ cấp cao, giờ tuyđã nghỉ hưu, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Lễ mừng thọ của ông chắc chắn sẽcó đầy đủ người nhà, nếu nhận lời đi, chẳng khác nào công khai quan hệ của haingười với cả họ hàng anh?
 
 
Phù Thanhnói: “Bọn em cũng quen nhau đã lâu, Trình Lãng là người thế nào em cũng biết…”nói đến đây, chị bỗng sực nhớ ra điều gì, thở dài nói: “Tiểu Du, nếu chuyện đãqua mà em cứ nhớ nhung trong lòng, cuộc sống sau này của em sẽ ra sao?”
 
 
Hôm mừng thọông nội của Trình Lãng, Đường Du cuối cùng cũng đến. Cô trang điểm nhẹ, mặc mộtchiếc váy kiểu đuôi công màu xanh biếc, tóc mái phía trước được người tạo mẫutóc vén lên rồi dùng chiếc vương miện pha lê nho nhỏ kẹp chéo trên đầu, trông vừatrẻ trung lại vừa đài các, toát lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Trình Lãng rấtvừa ý với cách trang điểm của cô, không khoa trương mà lại tôn lên nét đẹp.
 
Tiệc mừngthọ có rất nhiều vị thành đạt trong giới thượng lưu tham dự, Đường Du được dẫnđến trước mặt một cụ già mặc chiếc áo lễ, tóc bạc phơ, Trình Lãng giới thiệu:“Ông nội, đây là bạn gái của cháu, cô ấy tên là Đường Du.”
 
 
Cụ già ngắmnhìn giây lát rồi vỗ nhẹ tay cô nói: “Được, được, được lắm.”
 
 
Lát sau, lạicó người đến chúc thọ. Trình Lãng và Đường Du hòa lẫn vào đám người, anh thấyrõ sự căng thẳng của cô nên cũng không giới thiệu với họ hàng, bạn bè mà dẫn côvào một căn phòng. Trong phòng kê mấy cái bàn, hình như là cố tình bay ra ấyngười trẻ, đợi lúc mọi người đến tương đối đông đủ thì bắt đầu khai tiệc. Cácem họ của Trình Lãng trong bàn tiệc tương đối đông, họ đều tập trung vào anh vàĐường Du rồi mời rượu. Trình Lãng vốn nhút nhát, bị ép dữ quá, lại không biếtcách từ chối, ai mời rượu cũng đều uống, bản thân đã uống không ít mà còn uốngthay Đường Du. Cả bàn, người nào người nấy đều uống đến đỏ mặt tía tai, đôichân của Trình Lãng như đi trên mây trên gió, Đường Du không thể không đỡ anh
 
 
Lại có ngườicười lớn từ cửa đi vào, “Nghe nói Trình Lãng đã có bạn gái, để anh vào xem mặtnào.”
 
 
Không khíbên ngoài ồn ã, mấy người đang cầm rượu bước vào, một người đàn ông đứng saunâng ly rượu, miệng cười khẽ, tư thế rất ung dung. Đường Du quay mặt lại, nét mặtcủa người đàn ông đang cầm ly rượu chợt biến sắc, rượu sánh ra ngoài già một nửa.Nhìn thấy cô, mọi thứ xung quanh, khách khứa trong phòng, đồ nhậu bừa bãi trênbàn, người ngồi bên cạnh, tất cả đều trở nên hư ảo, gã chỉ thấy khuôn mặt nhỏbé của cô, cùng vẻ hoang mang hoảng hốt trong đôi mắt to, dưới cặp mày nhạt,làn môi he hé như đang nhìn gã trong mơ.
 
 
Bên cạnh đãcó người lấy giấy ăn lau vết rượu cho gã, may rượu không đổ vào ngực, chỉ cótay chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu rượu vang. Một giọng nữ tiếc nuối cấtlên: “Chất lụa tơ tằm này khó giặt lắm, e rằng lần này khó mà giặt sạch.”
 
 
Cô gầy đi rấtnhiều, chiếc cằm đầy đặn như trẻ con giờ trở nên thon nhọn, khiến cặp mắt côtrông càng to hơn, mái tóc dài thẳng được uốn lọn sóng, buông xõa, cô trang điểmnhẹ, trông chín chắn hơn trước nhiều. Nhưng thần sắc bàng hoảng, ánh mắt hoangmang, nghi hoặc ấy đã quá quen thuộc với gã.
 
 
Chỉ mộtthoáng thôi mà sao Tôn Văn Tấn cảm giác như khoảnh khắc ấy diễn ra rất lâu,Trình Lãng kịp phản ứng, vội đến bên chào hỏi: “Anh Trần Thích, anh Văn Tấn.”
 
 
Ánh mắt củaTrần Thích đổ dồn vào Đường Du, vì dìu Trình Lãng mà cánh tay cô đang ôm eoanh, nửa người anh cũng đang dựa vào cô, quan hệ của họ đã rõ ràng. Trần Thíchđáp lời, rồi khẽ gật đầu với Đường Du. Lúc này Văn Tấn cũng đã hoàn hồn, tiếpsau đó mọi người bắt đầu lên tiếng giới thiệu, khi chính thức giới thiệu đây làbạn gái của Trình Lãng, mọi người xung quanh nhao nhao. Tôn Văn Tấn chỉ khẽ gậtđầu “Chào cô Đường!” Gã cúi mặt không dám nhìn cô, nhưng lúc này, ánh mắt côkhông chớp mà chằm chằm nhìn gã, đầy vẻ ai oán, ánh nhìn khiến trái tim Tôn VănTấn run rẩy, tên cô nhảy nhót trong đầu khiến gã nghẹn ngào.
 
 
Tôn Văn Tấnvà Trần Thích không dám ở lại lâu trong phòng, vội vã nói vài câu, khi Đường Duý thức lại, họ đã rời buổi tiệc tự bao giờ.
 
 
Tiệc tan,tiễn mãi mới hết khách, Trình Lãng đã tỉnh táo hơn. Anh muốn dẫn Đường Du đi gặpbạn bè, người thân, trước khi đến đây đã dự định thế, nhưng Đường Du lại từ chối.Cô rất hoang mang, tại sao khó khăn lắm mới hạ quyết tâm để quên thì bỗng nhiênlại gặp lại gã? Đêm nay, cô như người chạy trốn giữa đồng hoang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.