Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 6: Bên Bờ Làm Nô
Chương 6: Bên Bờ Làm Nô
Ngọc Diện Hồ Ly chỉ chiếc tráp trên tay Cao Thọ:
– Trên tay ngươi là cái gì thế?
– À … báu vật của mẫu thân trao lại đấy mà.
Vừa nói Cao Thọ vừa mở nấp chiếc tráp. Bên trong là một xâu chuỗi có mặt được đúc bằng cẩm thạch lên nước nổi những đường vân óng ả.
Cao Thọ ngắm xâu chuỗi rồi tự đeo vào cổ mình.
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
– Phải mẫu thân ngươi là Thánh cô?
Cao Thọ gật đầu:
– Cô cô nói đúng rồi.
Cao Thọ buông tiếng thở ra nhìn về phía trưới nói:
– Cô cô, chúng ta phải làm sao?
– Thế ngươi tính làm sao?
Cao Thọ nheo mày:
– Thực tâm tiểu điệt không muốn bỏ các vị thúc thúc trong lúc này. Chẳng lẽ thấy biến lại bỏ chạy thì đâu phải là anh hùng hảo hán. Nhưng …
Ngọc Diện Hồ Ly cướp lời chàng:
– Nhưng sao?
– Nếu tiểu điệt không nghe lời đại thúc, sợ rằng đại thúc …
Cao Thọ chưa kịp nói hết câu thì bất thình lình Ngọc Diện Hồ Ly điểm vào tịnh huyệt chàng.
Cao Thọ tròn mắt nhìn Ngọc Diện Hồ Ly:
– Cô cô, sao lại điểm huyệt tiểu điệt.
– Ta có điều khó xử của ta.
Cao Thọ lắc đầu:
– Cô cô có điều khó xử à? Khó xử sao lại điểm huyệt tiểu điệt. Hành động của cô cô khó hiểu quá.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh buông tiếng thở dài rồi nói:
– Cao Thọ, ngươi và Thượng tôn minh chủ là huynh đệ đồng sinh đồng tử, nên Thượng tôn minh chủ muốn gặp ngươi.
Đôi chân mày Cao Thọ nhíu lại. Chàng nhìn Triệu Thanh Thanh rồi miễn cưỡng nói:
– Cô cô nói vậy có ý gì nào? Tiểu điệt không hiểu, phải chăng …
Cao Thọ bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Ngọc Diện Hồ Ly nhìn chàng từ tốn nói:
– Cao Thọ, nếu như cô cô trao ngươi cho Thượng tôn minh chủ, ngươi có giận cô cô không?
Cao Thọ ngây người, một lúc sau chàng mới nói:
– Cô cô định trao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ ư?
Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:
– Đúng là ta có ý đó.
Cao Thọ trang trọng nói:
– Tại sao cô cô có ý đó?
Ngọc Diện Hồ Ly đỏ mặt. Mãi một lúc mới nói:
– Ta có điều khó xử.
– Điều khó xử của cô cô phải chăng là không muốn những vị thúc thúc phải trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo, nhất là nô nhân cho Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt?
Ngọc Diện Hồ Ly lưỡng lự rồi gật đầu:
– Đúng như vậy.
Cao Thọ mỉm cười:
– Vậy cô cô hãy giải huyệt cho tiểu điệt đi?
– Giải huyệt rồi, ngươi sẽ bỏ chạy.
Cao Thọ mở to mắt hết cỡ nhìn Ngọc Diện Hồ Ly:
– Cô cô sợ tiểu điệt bỏ chạy sao?
Cao Thọ lắc đầu:
– Nếu cô cô nghĩ vậy là sai rồi. Không, tiểu điệt không bỏ chạy đâu. Tiểu điệt chỉ sợ một điều …
– Ngươi sợ điều gì?
– Cho dù cô cô có trao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ thì các vị thúc thúc cũng khó tránh được họa nô nhân.
Ngọc Diện Hồ Ly lắc đầu:
– Thượng tôn minh chủ cần ngươi hơn là cần những huynh đệ của ta.
– Nghĩa là Thuợng tôn minh chủ có tiểu điệt rồi tất sẽ không buộc những vị thúc thúc làm nô nhân?
Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:
– Ta nghĩ như vậy.
– Cô cô nghĩ như vậy sao còn chưa giải huyệt cho tiểu điệt, để tiểu điệt đến tham kiến Thượng tôn minh chủ.
– Ngươi không nói hai lời chứ?
Cao Thọ cau mày nói:
– Cô cô đừng mất thời gian nữa, tiểu điệt không có ý bỏ đi đâu.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh nhìn vào mắt Cao Thọ.
Vừa được giải huyệt, Cao Thọ nói:
– Chúng ta đi!
Triệu Thanh Thanh lạnh lùng hỏi:
– Đi đâu?
– Còn đi đâu ngoài mỗi một lối duy nhất là gặp Thượng tôn minh chủ. Hay cô cô sợ tiểu điệt bất ngờ bỏ chạy? Cô cô đừng nghĩ đến điều đó có được không?
– Ta không nghĩ đến điều đó. Nhưng …
– Nhưng sao?
– Ngươi là kẻ giảo hoạt khó lường.
Mặt Cao Thọ sa sầm:
– Ai nói với cô cô tiểu điệt là kẻ giảo hoạt khó lường.
– Dương Phụng Tiên và Thượng tôn minh chủ.
Cao Thọ cau mày:
– Cô cô đã gặp hai người này?
Ngọc Diện Hồ Ly im lặng.
Cao Thọ nói:
– Cô cô im lặng, tất đã thừa nhận.
– Ta thừa nhận đã thừa nhận đã gặp Dương Phụng Tiên và Thượng tôn minh chủ.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh nhìn Cao Thọ:
– Ta có điều khó nói với ngươi.
– Đã là con người thì ai cũng có những điều khó nói với người khác. Nhưng tiểu điệt có thể đoán được ý của cô cô. Chúng ta đi.
Cao Thọ đi trước, Ngọc Diện Hồ Ly đi sau như thể canh giữ không cho chàng có cơ hội bỏ trốn.
Cao Thọ chợt dừng bước hỏi Ngọc Diện Hồ Ly:
– Cô cô quyết định trao tiểu điệt cho Dương Phụng Tiên và Thượng tôn minh chủ, vậy cô cô có nghĩ đến sự phẫn nộ của Dư đại thúc và thúc phục cũng như những người khác không?
Ngọc Diện Hồ Ly buông tiếng thở dài, rồi nói:
– Ta thà phụ bá nhân còn hơn để bá nhân phụ ta.
– Bá nhân là ai? Cô cô phụ ai, và ai phụ cô cô?
Triệu Thanh Thanh nhìn chàng rồi nói:
– Ta thà phụ Dư Đại Nham và những người bằng hữu trong Hắc đạo chỉ để có được một người.
– Ai? Thượng tôn minh chủ chăng?
– Dương Phụng Tiên.
Cao Thọ lỏ mắt nhìn Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh, chàng ngập ngừng nói:
– Bá nhân phụ cô cô là Dương Phụng Tiên?
Triệu Thanh Thanh cắn răng vào môi dưới, khẽ gật đầu.
Cao Thọ buột miệng nói:
– Quái thật, cô cô sợ Dương Phụng Tiên phụ cô cô? Phụ là sao? Chẳng lẽ hai người …
Cao Thọ xoa trán nhìn chăm chăm vào Ngọc Diện Hồ Ly:
– Giờ thì tiểu điệt có thể đoán vì sao Thượng tôn minh chủ và Dương Phụng Tiên lại phát hiện ra chỗ ẩn náu của các vị thúc thúc sớm như vậy. Nhất định kẻ thố lộ quỷ cốc Hắc Mộc Nhai cho Thượng tôn minh chủ biết chính là cô cô.
Triệu Thanh Thanh im lặng không đáp lời nào.
Cao Thọ gằn giọng nói:
– Cô cô, tiểu điệt nói có đúng không?
Ngọc Diện Hồ Ly thở ra rồi gật đầu:
– Chính ta đã thố lộ ra chỗ ẩn náu của Dị Nhân Cốc.
– Cô cô bỏ tất cả tình bằng hữu kết nghĩa trong Dị Nhân Cốc vì một người, người đó là Dương Phụng Tiên?
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh mím chặt hai cánh môi, nhìn Cao Thọ:
– Ta biết mình có lỗi.
– Biết mình có lỗi, khi đã làm rồi, cô cô mới tự nhận lỗi về mình. Cô cô tưởng tượng xem, chỉ vì Dương Phụng Tiên mà cô cô giao tất cả những sinh mạng bằng hữu mình cho y?
Cao Thọ thở hắt ra rồi nói:
– Nếu như tất cả mọi người đều chết bởi tay sát chiêu của Dương Phụng Tiên. Lời nói nhận lỗi và trách bản thân mình của cô cô có ý nghĩa gì không?
Chàng lắc đầu thở ra rồi nói tiếp:
– Tiểu điệt những tưởng đâu cô cô giao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ và Dương Phụng Tiên với mục đích bảo đảm sự tồn sinh của các vị thúc thúc, nhưng xem chừng cô cô không có ý đó. Cô cô giao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ và Dương Phụng Tiên, hẳn cũng vì một người. Người đó chính là Dương Phụng Tiên?
Chân diện của Ngọc Diện Hồ Ly sượng sùng, miễn cưỡng nói:
– Ta đã là người của Bạch đạo.
Cao Thọ khoát tay:
– Cô cô là người của Bạch đạo mặc kệ cô cô, tiểu điệt thấy ghét cô cô rồi. Cô cô đúng là con tắc kè bông luôn biến đổi màu để chu toàn cho bản thân mình.
Ngọc Diện Hồ Ly tròn mắt nhìn Cao Thọ:
– Ngươi …
– Đừng bao giờ cho tiểu điệt thấy mặt cô cô nữa.
Cao Thọ nói rồi liền cảm nhận ngay trong tâm thức mình bùng khởi phát một cơn cuồng nộ không sao kềm chế được. Chàng rít giọng nói:
– Tự Cao Thọ này đi nộp mạng cho Thượng tôn minh chủ và Dương Phụng Tiên. Không cần đến cô cô nữa.
Nói rồi Cao Thọ thi triển luôn Vạn Tướng Di Bộ vùn vụt bỏ đi. Ngọc Diện Hồ Ly hốt hoảng thét lên:
– Hê, tiểu tử ngươi đừng bỏ trốn.
Cao Thọ không dừng bước nhưng lên tiếng đáp lại lời Ngọc Diện Hồ Ly:
– Ta không bỏ trốn đâu mà cô cô sợ. Cô cô rán mà lo cho bá nhân của cô cô.
Mặc dù Cao Thọ chỉ mới tụ thành Vạn Tướng Di Bộ, nhưng trong lúc không kềm chế được cơn phẫn uất khi phát hiện ra sự phản bội của Ngọc Diện Hồ Ly, chàng thi triển tuyệt công cực kỳ huyền ảo. Lời của chàng vọng đến thính nhĩ của Ngọc Diện Hồ Ly thì thân ảnh đã mất hút rồi.
Ngọc Diện Hồ Ly những tưởng Cao Thọ bỏ trốn mà dậm chân, trách mình:
– Ta dại quá, để ngươi sổng rồi.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh có biết đâu Cao Thọ đâu có ý bỏ chạy giữ mạng mình. Chàng thi triển Vạn Tướng Di Bộ lướt vụt qua hàng cao thủ Bạch đạo đang đứng áng ngữ trước cửa thảo sảnh mà lao vào trong.
Vừa lao vào thảo sảnh, Cao Thọ vừa thét:
– Cao Thọ tiểu sinh có điều muốn nói … Cao Thọ tiểu sinh có điều muốn nói.
Trong thảo sảnh, Dương Phụng Tiên toan ấn ngọc triệt nô nhân vào trán Dư Đại Nham, nghe tiếng Cao Thọ liền dừng tay lại.
Tất cả những người của Dị Nhân cốc điều bị điểm huyệt đứng ngây ra như tượng khi thấy Cao Thọ lao vào. Dư Đại Nham lẫn Đặng Chi và mọi người khác nhăn mặt lộ vẻ thất vọng cực kỳ.
Thượng tôn minh chủ đang ngồi trên chiếc đôn cũng đứng lên khi thấy Cao Thọ.
Cao Thọ bước thẳng đến trước mặt Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, ôm quyền xá:
– Lần thứ hai tiểu sinh tham kiến tôn giá.
Chung Hảo Kiệt chấp tay sau lưng. Lão chưa kịp nói thì Cao Thọ nhìn sang Dương Phụng Tiên, toét miệng cười giả lả:
– Dương đại ca, tiểu đệ có điều muốn nói ra, nhưng trước khi tiểu đệ chưa nói ra điều này thì Dương đại ca khoan đóng nô nhân ngọc triệt vào trán của Dư đại thúc.
Cao Thọ nói rồi giả lả cười nhìn lại Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt. Chàng ôm quyền xá:
– Tiểu sinh và Thượng tôn minh chủ là hai kẻ hữu duyên.
Chung Hảo Kiệt từ từ ngồi xuống rồi nói:
– Triệu Thanh Thanh cô nương đưa ngươi đến gặp bổn tọa à?
– Đó là ý của cô cô, và cũng là ý của Thượng tôn minh chủ. Nhưng nếu Minh chủ tin vào cô cô có thể dẫn tiểu sinh tới thì lầm rồi. Tiểu sinh có thể đi bất cứ lúc nào, cô cô không cản được chân tiểu sinh đâu. Tiểu sinh tự đến đó.
Cao Thọ ve cằm ôn nhu nói:
– Tiểu sinh đến không phải để cầu xin Minh chủ tha cho những vị thúc thúc của tiểu sinh đâu.
Minh chủ Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:
– Trước đây bổn tọa tưởng ngươi là người ngưỡng mộ bổn tọa nên tặng i một ngọn trủy thủ. Nay bổn tọa biết ngươi là một hạ nhân thì lời nói của ngươi không đáng cho bổn tọa để tai đến.
Chung Hảo Kiệt vuốt râu cười khẩy rồi nói:
– Tiểu tử đừng nói càn rằng bổn tọa là đại ca của ngươi đó nhé. Ngôn phong của ngươi trơ trẻn đến độ bổn tọa nực cười.
Cao Thọ ôm quyền:
– Khi gặp Thượng tôn minh chủ trước Bạch Ngọc lâu tại Giang Châu, Minh chủ ngồi trong kiệu phủ rèm. Tiểu sinh không thấy nhân dạng lẫn dung mạo của người, nên nghĩ Minh chủ tuổi tác cũng chỉ đáng là đại ca của tiểu sinh nên tiểu sinh gọi người là đại ca.
Nay …
– Nay thì sao?
– Nay tiểu sinh nhận ra dung mạo và nhân dạng của người tuổi hẳn đáng bậc trưởng tôn của tiểu sinh, nên không dám gọi là đại ca nữa mà mạo phạm gọi người là thúc thúc, bá bá, hay lão nhân gia cũng được. Minh chủ không cho là tiểu sinh mạo phạm chứ?
Chung Hảo Kiệt từ tốn đứng lên, chỉ tay vào mặt Cao Thọ:
– Vọng ngôn, hỗn láo, ai là thúc thúc, bá bá của ngươi?
Cao Thọ thản nhiên chỉ Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt:
– Ngoài Minh chủ ra thì còn ai?
Chân diện Chung Hảo Kiệt sa sầm:
– Ngươi …
Cao Thọ ngơ mặt, ngây ngô trông thật nực cười. Chàng khoát tay nói:
– Thượng tôn minh chủ thúc thúc, bá bá, lão nhân gia đừng giận tiểu sinh. Nếu Thượng tôn minh chủ cho lời nói của tiểu sinh là mạo phạm đến người, tiểu sinh chỉ thỉnh cầu Minh chủ hãy cho tiểu sinh một cách xưng hô cho đúng đạo chính nghĩa làm người.
Sắc diện của Chung Hảo Kiệt đỏ rần. Lão cứ ngậm miệng chẳng thể nào thốt thành lời.
Cao Thọ ôm quyền kính cẩn nói:
– Tiểu sinh thỉnh cầu Minh chủ, hay Minh chủ buột tiểu sinh phải hồ đồ hỗn láo gọi Minh chủ là …
Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Chung Hảo Kiệt. Lão trừng mắt nhìn Cao Thọ:
– Im …
– Tiểu sinh không dám nói nữa.
Chung Hảo Kiệt từ từ ngồi xuống.
Lão nhìn Cao Thọ trang trọng nói:
– Ngươi đến cầu xin bổn tọa tha cho bọn Dị Nhân Cốc này?
Cao Thọ lắc đầu:
– Tiểu sinh không dám đến cầu xin bổn tọa.
Nghe chàng thốt câu này, mọi người chỉ muốn cười phì. Chung Hảo Kiệt cau mày nói:
– Ngươi nói cái gì thế?
Cao Thọ ôm quyền xá, thành kính nói:
– Tiểu sinh nói tiểu sinh không dám cầu xin bổn tọa.
Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:
– Ngươi nói kiểu gì thế?
Cao Thọ nhìn lên Chung Hảo Kiệt:
– Bổn tọa không nghe tiểu sinh nói à?
Chung Hảo Kiệt bật cười thành tiếng. Lão vừa cười vừa nhìn Cao Thọ:
– Tiểu tử gọi ta là bổn tọa à?
– Dạ tiểu sinh nghĩ xưng hô thế mới tỏ lộ được sự thành kính với bậc trưởng tôn của mình.
– Ngươi ngay ngô hay đang xảo ngôn với ta đó?
– Tiểu sinh không dám xảo ngôn với bổn tọa.
Chung Hảo Kiệt nheo mày:
– Đủ rồi, ngươi chỉ có thể gọi ta là …
Chung Hảo Kiệt nheo mày, rồi bất giác chân diện lão lộ vẻ lúng túng và bối rối. Lão miễn cưỡng nói:
– Gọi ta là Minh chủ được rồi.
Cao Thọ nói ngay:
– Tiểu sinh xin tham kiến Minh chủ.
Nghe chàng nói mà Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt cũng chẳng có chút gì phấn khích, ngược lại còn buông tiếng thở dài lắc đầu. Lão trang trọng nói:
– Tiểu tử tìm đến bổn Minh chủ có mục đích gì? Đừng nói với ta là ngươi sẽ van xin cho bọn Dị Nhân cốc được tự do. Ngay cả bản thân ngươi cũng không có đặc ân của ta đâu.
– Tiểu sinh chưa làm được gì cho Minh chủ, đâu dám đòi hỏi đặc ân. Huống chi tiểu sinh biết mình là hạng người hạ nhân hơn hẳn những vị thúc thúc nữa. Nhưng tiểu sinh có điều muốn nói ra. Điều muốn nói ra đó chỉ có thể thố lộ với một mình Minh chủ mà thôi.
– Ta đang ở đây, ngươi cứ nói.
Cao Thọ nhìn lên, ôm quyền trịnh trọng nói:
– Không dám giấu Minh chủ, tiểu sinh là giọt máu duy nhất của Thánh cô Hắc đạo Hà Tịnh Cô và giang hồ kỳ hiệp Cao Trường Cung. Gã tiểu tử mà Minh chủ rất muốn bắt đó. nguồn
Chung Hảo Kiệt nhìn chằm chằm Cao Thọ:
– Tiểu tử biết như thế sao dẫn xác đến đây.
– Tiểu sinh dẫn xác đến chỉ vì những vị thúc thúc của mình thôi. Minh chủ phái cô cô đến bắt tiểu sinh, chứng tỏ Minh chủ cần tiểu sinh, bởi vì tiểu sinh là người hạ đẳng nhất trong những người hạ đẳng. Nhưng cô cô đã không làm được chuyện đó mà chính tiểu sinh mò đến gặp Minh chủ. Bấy nhiêu đó Minh chủ cũng đã chứng nhận lòng thành bái của tiểu sinh rồi. Tiểu sinh không trốn mà lại tự nạp mình chứng tỏ tiểu sinh luôn ngưỡng mộ uy nghi Thượng tôn chính đạo của Minh chủ.
– Nói thế nghe được, thế ngươi không sợ bổn Minh chủ giết ngươi ư? Hoặc biến ngươi thành nô nhân ư?
Cao Thọ thò ngón tay trỏ vào mũi, khởi lấy một cục cức mũi, vẽ trên hai ngón tay. Hành động của chàng khiến Chung Hảo Kiệt cau mày:
– Ngươi làm cái trò gì thế?
– Tiểu sinh rất xúc động khi nghe Minh chủ nói câu này.
– Ngươi xúc động là sao?
– Xúc động bởi vì muốn nói ra điều mình sắp nói.
– Nghe ngươi nói mà bổn Minh chủ tò mò muốn nghe đó.
Cao Thọ ôm quyền ngẩng nhìn lên, khịt mũi rồi nói:
– Minh chủ đã cho tiểu sinh gọi người bằng Minh chủ, tất đã có ý chấp nhận tiểu sinh vào hạng người của người. Nay Minh chủ giết tiểu sinh chẳng khác nào vung dao chém đạo chính nghĩa, huống chi tiểu sinh ở hàng hậu nhân của người. Làm vậy Minh chủ không áy náy sao?
Cao Thọ buông tiếng thở dài, nói tiếp:
– Tiểu sinh biết tâm trạng của Minh chủ chẳng muốn giết tiểu sinh đâu. Ai nỡ lấy mạng người ngưỡng mộ mình, dù tiểu sinh là người hạ đẳng, nhưng lại là người ngưỡng mộ Minh chủ nhất.
Chung Hảo Kiệt phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:
– Tiểu tử ngươi nói hay lắm. Thế bổn tọa không giết ngươi nhưng lại buộc ngươi làm nô nhân. Ngươi đồng ý không?
– Minh chủ bảo tiểu sinh như thế nào, tiểu sinh sẽ làm như vậy. Nhưng tiểu sinh làm tất cả chỉ mong Minh chủ đừng giết những vị thúc thúc của tiểu sinh, hay bắt họ làm nô nhân cho người.
Chung Hảo Kiệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Bổn tọa đồng ý.
Cao Thọ ôm quyền:
– Tiểu sinh đa tạ lòng độ lượng của Minh chủ.
Chàng vừa nói dứt câu thì Dư Đại Nham thét lên:
– Cao Thọ, ta thà chết, tất cả mọi người thà chết, ngay cả ngươi cũng thà chết chứ nhất định không được làm nô nhân cho Chung Hảo Kiệt.
Cao Thọ cau mày nhìn Dư Đại Nham. Buông tiếng thở dài, chàng nhìn lại Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ đã nói rồi, sao còn không thả những vị thúc thúc.
– Bổn tọa còn chờ sự quyết định của ngươi.
– Nhất ngôn cửu đỉnh …
Chung Hảo Kiệt gật đầu.
Cao Thọ bước ngay đến bên Dương Phụng Tiên giật phắt lấy ngọn triệt ấn. Thấy chàng giật đồ trên tay mình, Dương Phụng Tiên và tất cả mọi người của Dị Nhân cốc đều biến sắc xuất hạn mồ hôi.
Đặng Chi phải lên tiếng:
– Cao Thọ, ngươi đừng làm vậy.
Cao Thọ nhìn Đặng Chi, rồi quay lại trước mặt Chung Hảo Kiệt, từ tốn nói:
– Minh chủ suy nghĩ chưa?
– Hãy làm điều ngươi vừa nói đi.
– Tiểu sinh rất sẵn lòng thực hiện điều mình vừa nói, nhưng chỉ sợ cho Minh chủ thôi.
– Ta sợ gì?
Cao Thọ thở hắt ra, rồi nói:
– Tiểu sinh vốn dĩ là người ngưỡng mộ Minh chủ nhất trong những người ngưỡng mộ, thậm chí còn được Minh chủ ban thưởng cho ngọn trủy thủ, lúc nào cũng đeo bên mình, khư khư lấy như giữ báu vật vô giá, hay giữ chính đôi con ngươi của mình. Nay bỗng dưng trên đầu tiểu sinh xuất hiện hai chữ “nô nhân”. Tất nhiên chuyện này sẽ lan truyền khắp thiên hạ.
Mà tiểu sinh thì đã nói với mọi người rằng Thượng tôn minh chủ là đại ca đồng sinh đồng tử, giờ còn lại là người dưới trướng của Minh chủ….. Cao Thọ lắc đầu:
– Tiểu sinh hổng biết thiên hạ sẽ nghĩ gì, không chừng họ lại nói những kẻ ngưỡng mộ Minh chủ đều là nô nhân … Thậm chí họ còn xầm xì nghĩa đệ của Minh chủ là nô nhân, không chừng thân phận của Minh chủ cũng là nô nhân.
Chung Hảo Kiệt đứng phắt lên:
– Tiểu tử … ngươi …
Cao Thọ ôm quyền cúi đầu thành kính nói:
– Tiểu sinh hồ đồ giải trình cho Minh chủ định liệu. Còn điều thứ hai tiểu sinh muốn nói … và hôm nay phải nói tất cả ra mà thôi. Hiện thời tiểu sinh đang giữ bí mật, cực kỳ có lợi cho Minh chủ. Đó là bí mật về … về …
Cao Thọ bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Chung Hảo Kiệt.
Chàng nhận ra ánh mắt của Chung Hảo Kiệt sáng lên. Lão buột miệng nói:
– Về điều gì?
– Bí mật sợi dây của mẫu thân gởi gắm trao lại cho tiểu sinh, chỉ được trao lại cho tiểu sinh mà thôi, thậm chí phải chờ tiểu sinh trưởng thành mới trao.
Dư Đại Nham biến sắc, xanh rờn. Lão nhìn Cao Thọ vẻ hằn học những tưởng muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Cao Thọ trịnh trọng lấy sợi dây chuyền có mặt ngọc thạch cho Chung Hảo Kiệt xem.
Nhận sợi dây chuyền có mặt cẩm thạch, Chung Hảo Kiệt nói:
– Đó là bí mật gì?
Cao Thọ gật đầu:
– Điều này khó nói, rất khó nói …
– Tại sao khó nói …
– Vì đây là điều khó nói, mà chỉ nói ra khi Minh chủ thực hiện lời nói của mình.
Chung Hảo Kiệt đứng lên, nhìn Cao Thọ:
– Tiểu tử thúi, bổn tọa biết ý của ngươi rồi. Được, bổn tọa cho ngươi cơ hội thực hiện sự báo đáp ân nghĩa đối với bọn Dị Nhân cốc này. Bổn tọa sẽ không đặt chúng vào kiếp nô nhân để đổi lấy bí mật của tiểu tử.
Cao Thọ ôm quyền nói:
– Tiểu sinh đa tạ lòng độ lượng của Minh chủ.
– Tiểu tử đừng vội mừng, bọn Dị Nhân Cốc sẽ không làm nô nhân nhưng phải lưu lại quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này … đến khi nào ngươi giao cho bí mật của sợi dây có mặt đá cẩm thạch này.
– Minh chủ sợ tiểu sinh bỏ trốn?
– Trung thổ không có chỗ dừng chân cho ngươi nếu ngươi bỏ trốn.
– Tiểu sinh biết điều đó mà. Nếu bỏ trốn tiểu sinh đã bỏ trốn rồi.
Chung Hảo Kiệt bước đến trước mặt Cao Thọ:
– Đi theo ta.
Lão cùng Cao Thọ ung dung rời tòa thảo sảnh. Tất cả những người của Dị Nhân cốc đều dõi theo từng bước chân của Cao Thọ và Chung Hảo Kiệt. Khóe mắt của Dư Đại Nham xuất hiện hai dòng lệ. Lão tắc nghẹn nhưng không thể thốt thành lời, và cũng chẳng làm gì được trong tình cảnh bị điểm huyệt.