Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 5: Thân Thế Bí Ẩn
Chương 5 : Thân Thế Bí Ẩn
Cao Thọ nằm duỗi dài trên thảm cỏ xanh mượt, gác tay lên trán ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm với những táng mây bồng bềnh trôi trên cao.
Những táng mây, Cao Thọ tưởng tượng ra đủ những hình nhân trong tâm trí mình.
Lão Đặng với khinh thuật siêu phàm đã lướt đến ngay trên đầu Cao Thọ nhưng y vẫn không nhận ra sự xuất hiện của lão mà ngâm nga hát:
“Em hỏi anh có bao giờ
Con sông kia thôi ngừng trôi
Anh trả lời em rằng
Một ngày nắng hạ sông sẽ cạn khô
Em hỏi anh có khi nào
Đám mây kia thôi ngừng bay
Anh trả lời em rằng
Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt.”
Lão Đặng vuốt râu càu nhàu nói:
– Tiểu tử, ngươi ca cái con khỉ gì thế … Ngươi đã yêu rồi sao?
Cao Thọ vội vã ngồi lên. Y giả lả cười rồi đưa tay chỉ lên những táng mây trôi:
– Thúc phụ … con thấy …
Đặng Chi nhìn theo tay Cao Thọ:
– Ngươi thấy gì trên những đám mây đó?
Cao Thọ gãi đầu:
– Tại thúc phụ không thấy thôi chứ, người thông minh tuyệt thế như con mới thấy …
Thúc phụ nhìn kỹ đi …
Lão Đặng nhìn theo tay của Cao Thọ:
– Ta có thấy gì đâu.
– Nó tan mất rồi.
Lão Đặng nhìn sững Cao Thọ hỏi:
– Ngươi nói cái gì tan?
– Một đôi uyên ương vừa mới chia lìa.
Lão Đặng nheo mày:
– Ngươi có điên không vậy? Ngươi thấy cái gì trên trời mà như kẻ thất thần, thất sắc vậy. Cái gì là đôi uyên ương?
Cao Thọ cười giả lả:
– Thì khi nãy có một táng mây tụ hình giống như một đôi trai gái yêu nhau, nhưng phải chia tay nhau đấy mà. Bây giờ thì nó lại ra hình thù khác.
Lão Đặng vuốt râu nhìn Cao Thọ, lắc đầu nói:
– Ngươi cùng mọi người trốn đến quỷ cốc này chỉ nhằm để nằm ỳ ra thả hồn theo những táng mây mà mơ mà mộng, mà ca mà hát sao?
Cao Thọ nhăn mặt:
– Thì con đang suy nghĩ đó mà.
Lão Đặng hừ nhạt:
– Suy nghĩ? Thế còn bí kíp tục hóa cốt mà ta trao cho ngươi luyện thì ngươi có suy nghĩ không?
Cao Thọ gãi đầu:
– Con suy nghĩ rất nhiều về tuyệt hảo công phu của thúc phụ …
– Thế ngươi đã luyện tới đâu rồi?
– Đúng ra thì con có thể luyện thành tuyệt hảo công phu của thúc phụ … Nhưng …
Nhưng Lão Đặng gắt giọng nói:
– Vì những đám mây kia chứ gì?
Cao Thọ lắc đầu:
– Không, không … vì còn phải suy nghĩ nên chưa luyện thành đó thôi.
– Ngươi nói gi? Vì ngươi suy nghĩ nên chưa luyện thành công phu Tục hóa cốt.
Cao Thọ ôm quyền nói:
– Đúng như thúc phụ nói ạ.
Lão Đặng làu bàu nói:
– Tục hóa cốt có gì để ngươi suy nghĩ.
Cao Thọ ve cằm, nheo mày nói:
– Khi luyện Tục hóa cốt của thúc phụ con mới phát hiện ra công phu của thúc phụ inh khó có công phu nào sánh bằng, nên con phải suy nghĩ. Càng suy nghĩ con càng nhiệm ra tuyệt hảo công phu Tục hóa cốt của thúc phụ ảo diệu phi thường, mênh mông như biển đông, mà người luyện công chẳng khác nào đi trong biển cả mênh mông, không biết bến bờ nào sẽ đến … Nếu không khéo kẻ hành giả sớm bị chết hụt trong biển cả mênh mông ảo diệu đó.
Lão Đặng cướp lời Cao Thọ:
– Rồi sao nữa. Phải chăng chính vì sự chết chìm trong biển cả mênh mông của Tục hóa cốt mà ngươi không dám luyện.
Cao Thọ ôm quyền xá:
– Thúc phụ dạy rất đúng. Chỉ còn sợ bơi trong biển cả mênh mông Tục hóa cốt rất dễ bị chết chìm nên con tạm thời gác lại không luyện mà chỉ suy nghĩ về tuyệt quả công phu của thúc phụ thôi.
Lão Đặng lườm Cao Thọ:
– Tiểu tử, ngươi còn gì để nói không?
Cao Thọ giả lả cười:
– Con chỉ hiểu như thế thôi à.
Lão Đặng trừng mắt nhìn Cao Thọ:
– Tiểu tử nghe ta nói đây, ngươi có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không? Cái lưỡi giảo hoạt nói gì cũng được. Muốn nói là nói, ngươi tưởng ta không biết cố tật làm biếng của ngươi à?
Ngươi không chịu luyện công phu nên bày vẽ ra biển đông biển tây, để rồi ngươi chết chìm.
Ngươi tâng bốc ta để không luyện võ công chứ gì?
Cao Thọ nhăn mặt, ngập ngừng nói:
– Thúc phục, xin đừng hiểu lầm con. Con nói thật đó, con càng nghiên cứu càng thấy mình lạc vào dòng.
Lão Đặng quát lớn:
– Thôi, tiểu tử đừng nói càn nữa. Ta không muốn nghe ngươi nói đâu. Ngươi đã thấy rồi đó, gã Dương Phụng Tiênkia cũng chỉ hơn ngươi có một vài tuổi thôi nhưng võ công của y lại xuất quỷ nhập thần, kinh thiên động địa. Chỉ một mình gã đuổi các vị đại thúc nhị thúc và cô cô, từng người ra khỏi Dị Nhân cốc Mai Hoa Thung, phải lánh nạn đến quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này. Ngươi có được một phần của gã không? Hay ngươi chỉ biết nằm dài ra bãi cỏ thả hồn theo những đám mây.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Thúc phụ, có võ công rồi thì được gì ạ?
Lão Đặng hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Có võ công thì được gì à? Trong khi Dương Phụng Tiênngang dọc giang hồ hành xử bằng hữu và các vị thúc thúc của ngươi bắt làm nô nhân. Còn ngươi thì cứ thả hồn dưng dưng theo những đám mây. Ngươi có đáng là niềm hy vọng của mọi người không?
Cao Thọ cúi đầu nhìn xuống.
Chàng lí nhí nói:
– Con đâu có muốn tranh đoạt với người ta.
Lão Đặng thở dài rồi nói:
– Tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây. Cho dù ngươi không muốn tranh đoạt với Dương Phụng Tiên, nhưng ít ra ngươi cũng phải lo đến chư vị thúc thúc của ngươi có nỗi lo như thế nào. Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả chư thúc thúc lẫn bản thân ngươi đều trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo sao? Ngươi thích làm nô nhân lắm à?
Cao Thọ lắc đầu:
– Thúc phụ, tất nhiên con không muốn làm nô nhân rồi.
– Không muốn làm nô nhân sao ngươi lại bàng quan như vậy. Trao cho ngươi bí kíp Tục hóa cốt, ngươi nằm phơi ra thảm cỏ, ngắm nhìn những táng mây bồng bềnh trôi trên trời, ngâm nga hát. Chừng nào ngươi mới luyện thành bí kíp Tục hóa cốt của ta chứ?
Cao Thọ xụ mặt, gượng nói:
– Trước sau gì con cũng luyện thành.
Đặng Chi hừ nhạt nói:
– Trước sau gì cũng luyện thành. Thế ngươi không muốn biết lai lịch và thân phận của ngươi, cũng như tung tích của cha mẹ ngươi à?
Cao Thọ nghe lão Đặng nói điều này liền phấn khích hẳn lên, vồn vã hỏi:
– Thúc phụ, tất nhiên con muốn biết lai lịch và tung tích của song thân chứ … Nếu con không muốn biết thì hóa ra mình chẳng có cội có nguồn sao?
– Muốn biết mà ngươi lại chểnh mãng như vậy. Sao ngươi không tự hỏi vì lý do gì mà ta không thố lộ thân phận của ngươi cho ngươi biết. Không nói đến song thân ngươi suốt bao năm qua.
Cao Thọ nhìn Đặng Chi, chàng cúi mặt nhìn xuống, nhỏ giọng nói:
– Con có lỗi … Nhất định con sẽ luyện thành võ công của thúc phụ.
Lão Đặng thở hắt ra rồi nói:
– Tiểu tử, ta đã hội kiến với Dư đại thúc của ngươi rồi. Ta sẽ nói rõ lai lịch và thân phận của ngươi.
Cao Thọ phấn khích hẳn lên, rồi không kiềm chế được ôm chầm lão Đặng:
– Thúc phụ, thúc phụ nói thật chứ? Thúc phụ sẽ nói cho con biết thân phận và lai lịch của con?
Lão Đặng gật đầu:
– Ta sẽ nói.
Cao Thọ ôm xiết bờ vai của lão Đặng. Lão quát lớn:
– Tiểu tử, ngươi làm cái trò gì thế?
– Con thương thúc phụ quá à …
Lão Đặng gỡ tay Cao Thọ ra, và nhìn y nói:
– Tiểu tử, ngươi đừng quá phấn khích như thế. Chưa chẳn ngươi biết được thân phận và lai lịch của ngươi rồi là điều đại hạnh đâu.
– Con biết, nhưng dù sao thì con cũng có gốc, có nguồn chứ không phải một kẻ từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên.
Lão Đặng hừ nhạt rồi nói:
– Đi theo ta.
Lão Đặng đưa Cao Thọ đi về gian thảo xá. Trong đó Dư Đại Nhâm đã ngồi chờ sẵn. Lão Đặng bước đến bên, nói nhỏ vào tai lão Dư.
Nhìn Lão Đặng, Cao Thọ nghĩ thầm:
“Chẳng biết Đặng thúc phục còn giở trò gì nữa đây?” Sau khi hội ý với Dư Đại Nhâm rồi, lão Đặng mới nhìn lại Cao Thọ:
– Tiểu tử, hôm nay chính Dư đại thúc sẽ nói rõ thân phận của ngươi cho ngươi biết, nhưng trước khi ta nói, ngươi phải thực hiện hai việc.
Cao Thọ quỳ sụp xuống, rồi nói:
– Dư đại thúc, Đặng thúc phụ, con sẵn sàng làm tất cả mọi việc mà thúc phụ và đại thúc chỉ giáo. Chỉ mong đại thúc cho con biết lai lịch và thân phận của con.
Dư Đại Nhâm nhìn Cao Thọ:
– Cao hiền điệt, chúng ta không biết hôm nay sống, nhưng ngày mai có còn sống hay không, hay lại trở thành nô nhân của giới Bạch đạo, nên quyết định nói rõ tất cả cho ngươi biết sự thật về ngươi. Nhưng trước khi nói ra điều đó, ngươi phải làm hai việc. Thứ nhất ngươi phải luyện thành …
Dư Đại Nham nhìn sang lão Đặng.
Lão Đặng trang trọng nói:
– Ngươi phải luyện thành Tục Hóa cốt của ta.
Cao Thọ nhìn lên lão Đặng:
– Con hứa sẽ luyện thành.
Lão Đặng khoát tay:
– Không phải hứa mà phải luyện thành.
– Vâng, con sẽ luyện thành Tục hóa cốt của thúc phụ.
Lão Đặng hỏi:
– Điều thứ hai ngươi phải luyện thành Tuyệt kỹ khinh công Vạn Thể Di Bộ của Dư đại thúc.
Cao Thọ gật đầu, háo hức nói:
– Chỉ cần Đặng thúc phụ và Dư đại thúc chỉ giáo, con sẽ tụ thành ngay.
Lão Đặng cau mày:
– Ta nói nghiêm túc chứ không phải dùng lời xảo ngôn, đa ngôn như ngươi đâu. Bao nhiêu lâu nay chỉ mỗi một tuyệt công Tục hóa cốt, ngươi cũng không tụ thành. Nay luyện một lúc hai tuyệt đỉnh công phu của ta và Dư đại thúc … biết bao giờ ngươi mới tụ thành chứ. Nếu như ngươi không tụ thành thì đừng bao giờ nói đến chuyện Dư đại thúc sẽ thố lộ lai lịch của ngươi.
Cao Thọ sụp lạy lão Đặng và lão Dư rồi khẩn thiết nói:
– Dư đại thúc, Đặng thúc phục, con hứa chỉ trong một ngày sẽ luyện thành hai tuyệt công đó.
Lão Đặng gắt giọng nói:
– Trong một ngày ngươi sẽ luyện thành ư?
Cao Thọ gật đầu:
– Con hứa mà.
– Tiểu tử có định dùng xảo ngôn để che mắt ta và Dư đại thúc của ngươi không vậy?
Cao Thọ chỉ vào ngực mình:
– Lần này, con nói bằng tâm của mình, bằng tất cả sự thành bái đối với Đặng thúc phục và Dư đại thúc. Nam tử hán đại trượng phu xuất ngôn cửu đỉnh. Nếu con nuốt lời …
Dư Đại Nham khoát tay:
– Hiền điệt, ta không cần con thề độc mà muốn con thực hiện tất cả lời nói đó bằng nhuệ khí của mình, bằng tất cả nghị lực và tinh thần của con.
Cao Thọ đứng lên:
– Con hứa.
Lão Đặng lừ mắt:
– Lần này thì ngươi không được lừa gạt ta và Dư đại thúc ngươi đó.
– Con đã quyết định thì sẽ làm được. Thúc phụ và Dư đại thúc hãy tin con.
Dư Đại Nhâm nhìn Cao Thọ nói:
– Ta tin lời hiền điệt.
Hai người bắt đầu truyền thụ những công phu đắc ý nhất của mình cho Cao Thọ. Lần này thì ngay cả lão Đặng cũng không ngờ Cao Thọ lại chí tâm rèn luyện võ công như vậy.
Cả Dư Đại Nham lại càng bất ngờ hơn khi nhận ra Cao Thọ tăng tiến gần như ngoài sức tưởng tượng của lão. Chỉ trong một ngày tiếp thụ hai môn công phu Tục Hóa Cốt và Vạn Tướng Di Bộ, nhưng khi bước qua ngày thứ hai, khi ánh bình minh vừa ló dạng thì Cao Thọ đã có thể thi triển được cả hai môn công phu đó. Mặc dù chưa thể nói chàng thi triển Vạn Tướng Di Bộ và Tục Hóa Cốt được như Dư Đại Nham và Đặng Chi, nhưng sự thành tựu của Cao Thọ có thể nói là một kỳ tích khiến cho hai người phải vô cùng ngạc nhiên, nếu không muốn nói là sững sờ.
Cao Thọ thi triển Vạn Tướng Di Bộ vùn vụt lướt qua một khu bãi tre dày đặt mà khi quay lại trên trang phục của chàng chỉ bị có hai vết sướt, điều đó khiến Dư Đại Nham buột miệng nói:
– Hiền điệt, hôm nay đại thúc mới tin con là đóa kỳ hoa của giới võ lâm Hắc đạo.
Cao Thọ vừa thở vừa ôm quyền nói:
– Đa tạ Dư đại thúc đã khen ngợi.
Lão Đặng nói:
– Đến lượt ta muốn thấy ngươi thi triển Tục Hóa Cốt.
Lão nói rồi chỉ vào khóm tre bít rịt, chỉ có duy nhất một cái lỗ nhỏ bằng một chậu hoa:
– Hãy chui qua chỗ đó đi.
Cao Thọ nhìn chiếc lỗ, rồi vận công, thể pháp của chàng như mềm hẳn ra. Chàng chui qua cái lỗ chỉ to hơn một gang tay mà chẳng khó khăn gì.
Nhìn Cao Thọ thi triển Tục Hóa Cốt những tưởng đâu chàng chẳng có xương cốt gì.
Lão Đặng reo lên:
– Có thế chứ, sao hôm nay ngươi có thể giỏi như vậy. Ngươi giỏi hơn ta tưởng, tiểu tử quả là kỳ tài … kỳ tài …
Cao Thọ quay trở lại. Mồ hôi trên mặt chàng còn đang nhễ nhại bởi vận dụng quá nhiều nội lực để thi triển hai tuyệt công của lão Đặng và lão Dư.
Ôm quyền xá lão Đặng và lão Dư, Cao Thọ nói:
– Dư đại thúc, Đặng thúc phụ, con đã làm tròn lời nói của mình … giờ con muốn biết thân phận và lai lịch của mình.
Lão Đặng vuốt râu.
Cao Thọ nhìn lão Đặng miễn cường nói:
– Thúc phụ, là thúc phụ đã hứa với con là … Con nghĩ lần này thúc phụ sẽ không giấu lai lịch của con nữa.
Lão Đặng chau may hất mặt nói:
– Hê … Cao Thọ này … Ta hỏi sao hôm nay ngươi giỏi như vậy chứ?
Cao Thọ gượng cười, dùng tay áo quệt mồ hôi ướt đẫm mặt rồi nói:
– Dạ, vì con muốn thúc phụ và đại thúc vui vẻ. Đại thúc và thúc phụ vui vẻ sẽ cho con biết lai lịch của con, và song thân con hiện đang ở đâu?
Nhìn sang lão Đặng, rồi mới quay lại đối nhãn với Cao Thọ, Dư Đại Nhâm từ tốn nói:
– Hiền điệt, con muốn biết lắm à?
Cao Thọ gật đầu:
– Dư đại thúc, bấy lâu nay con luôn nghĩ đến điều đó. Cũng như hôm nay bằng tất cả ý chí và nghị lực của mình, con đã vượt qua hai thử thách mà trong tâm con không bao giờ nghĩ tới chỉ nhầm một mục đích duy nhất là muốn biết song thân là ai. Họ đang ở đâu?
Dư Đại Nham buông tiếng thở dài:
– Hiền điệt theo ta.
Dư Đại Nham dẫn Cao Thọ quay lại gian nhà tranh. Lão chỉ chiếc đôn rồi nói:
– Con hãy ngồi xuống đây.
Cao Thọ lưỡng lự ngồi xuống.
Nhìn Cao Thọ, Dư Đại Nham vuốt râu, đôi mắt lồi của lão gần như không chớp, chỉ chăm chăm rọi vào Cao Thọ. Một hồi lâu, lão thở ra rồi nói:
– Thời gian qua mau quá, cuối cùng rồi con cũng trưởng thành. Con đã trưởng thành nên cái điều con cần biết phải được biết. Ta không thể giấu được con nữa, nhưng con phải hứa với ta rằng, dù biết được sự thật này thì con cũng phải luôn lượng sức mình trước khi quyết định hành động làm bất cứ việc gì.
– Dư đại thúc, con hứa.
Dư Đại Nham mỉm cười, nhìn Cao Thọ. Từ trước đến nay, lần đầu tiên Cao Thọ mới thấy được nụ cười trên môi Dư Đại Nham. Vốn bình nhật hàng ngày, chàng không bao giờ thấy lão cười, cho dù đó là một nụ cười mỉm. Chính vì thiếu hẳn nụ cười nên mặt lão cứ trơ ra và càng lạnh băng hơn với đôi mắt thồi lồi.
Dư Đại Nham tằng hắng như thể lấy giọng rồi nói:
– Cao hiền điệt, trong võ lâm giang hồ trước đây chia làm hai đạo, Hắc đạo và Bạch đạo. Người thuộc Hắc đạo bị liệt vào những bá nhân gian ác thấp hèn. Còn Bạch đạo là những chính nhân quân tử. Cớ sự phân chia đó bởi vì Hắc đạo có những môn võ công tàn độc, còn Bạch đạo thì tự cho võ công của họ là chính.
Cao Thọ lắc đầu:
– Dư đại thúc, con lại nghĩ khác.
Dư Đại Nham nhìn Cao Thọ nói:
– Con nghĩ thế nào?
– Con nghĩ chẳng có Hắc đạo hay Bạch đạo gì cả, cũng chẳng có thứ võ công nào là võ công Hắc đạo hay võ công Bạch đạo. Mỗi một võ công có đặc thù và uy lực riêng của nó.
Nhưng môn võ nào cũng chỉ để bảo vệ mình, để hành hiệp cứu người. Và bất cứ môn võ công nào cũng có thể giết người.
Dư Đại Nham gật đầu:
– Đó cũng là ý nghĩ của cha mẹ con. Nhưng giới võ lâm thì đâu có nghĩ vậy. Họ phân chia một cách hồ đồ. Thế mới có Hắc đạo và Bạch đạo.
Lão Dư vuốt râu và nói tiếp:
– Lúc cha mẹ con sinh thời, Bạch đạo và Hắc dạo đều có thực lực ngang nhau. Bên Hắc đạo thì có Môn chủ Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn Hà Tiến. Và chính Thiên Diện Ma Tôn là ngoại tổ của con.
Cao Thọ tròn mắt hỏi:
– Ngoại tổ của con là Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn?
Dư Đại Nham gật đầu:
– Đúng như vậy.
– Vậy còn bên Bạch đạo là ai?
– Bạch đạo có Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ.
Vuốt râu, Dư Đại Nham từ tốn nói tiếp:
– Môn chủ Thiên Diện Ma Tôn Hà Tiến và Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ đều là những anh hùng cái thế, võ công hai người đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh do đó được giới võ lâm suy tôn một người là Minh chủ Hắc đạo, còn người kia là Minh chủ Bạch đạo, nhưng tự biết họ cân tài, cân sức với nhau nên không hề chạm trán với nhau.
Cao Thọ xoa tay:
– Dư đại thúc, thế thì tốt quá.
– Nếu cứ như thế thì võ lâm luôn bình lặng. Hắc đạo một đường, Bạch đạo một đường, chẳng ai đụng đến ai. Nhưng rồi một ngày kia, môn chủ Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn và Thiên Can Thần Chỉ bất ngờ hẹn quyết đấu với nhau. Nguyên cớ vì sao thì không một người nào biết.
Cao Thọ cau mày:
– Cả võ lâm Hắc đạo và Bạch đạo mà không ai biết nguyên cớ ư?
– Chuyện can qua này thuộc về những tiền nhân, những người như ta làm sao xen vào được. Lúc bấy giờ ta cũng chẳng có chức phận gì trong Hắc đạo cả.
Dư Đại Nham buông tiếng thở ra:
– Phận ai nấy giữ mà.
Cao Thọ nói:
– Vậy ngoại tổ Thiên Diện Ma Tôn và Thiên Can Thần Chỉ, ai thắng ai?
– Cho đến bây giờ cũng không ai biết người nào thắng, bởi cuộc phó hội hai người hoàn toàn giữ bí mật. Không một người nào biết được và ai thắng thì cũng chẳng ai biết. Nhưng cuộc hội kiến giữa môn chủ và Thiên Can Thần Chỉ trở thành một bí mật trong chốn võ lâm giang hồ, chẳng người nào phát hiện ra được.
Lão Dư bưng lấy bầu rượu tu một ngụm, rồi nói tiếp:
– Trước khi môn chủ rời đại đường Hắc đạo đi phó hội với Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ đã trao toàn bộ quyền chưởng Hắc đạo cho Bạch Diện Tiên Cô Hà Tịnh Cơ.
Cao Thọ nói:
– Dư đại thúc, Bạch Diện Tiên Cơ Hà Tịnh Cơ phải chăng là mẫu thân của con?
Dư Đại Nham gật đầu:
– Không sai. Bạch Diện Tiên Cơ chính là mẫu thân của hiền điệt, còn phụ thân của hiền điệt là giang hồ kỳ hiệp Cao Trường Cung, là sư đồ mà Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ ái mộ nhất.
Cao Thọ cau mày:
– Sao lạ vậy?
– Hiền điệt nói lạ là sao?
– Phụ thân là sư đồ ái mộ của Thượng Quan Kỳ lão tiền bối sao lại có thể là tướng công của Bạch Diện Tiên Cơ mẫu thân?
– Đây mới là câu chuyện chính. Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ trao lại môn chủ Bạch đạo cho giang hồ kỳ hiệp Cao Trường Cung. Sau khi lão đi phó hội với Môn chủ Hà Tiến thì Cao Trường Cung tạm thời chấp chưởng chức vị Minh chủ Bạch đạo.
Buông một tiếng thở dài, Dư Đại Nham nói tiếp:
– Phụ thân và mẫu thân của hiền điệt, một người là Hắc đạo thánh cô, còn người kia là chấp chưởng Minh chủ Bạch đạo, nhưng khi gặp nhau lại nẩy sinh tình cảm. Hai người quyết định thành thân để hòa hợp Hắc Bạch nhị đạo.
Cao Thọ xuýt xoa:
– Dư đại thúc, điều đó tốt quá rồi.
Dư Đại Nham lắc đầu:
– Chẳng tốt chút nào.
Cao Thọ nhướng mày:
– Hòa hợp hai phái Hắc Bạch là tốt quá, sao lại chẳng tốt. Chẳng tốt là làm sao chứ? truyện từ
Dư Đại Nham vuốt râu, tọng thêm một ngụm rượu rồi nói:
– Cuộc tình của song thân hiền điệt vốn là hai người có ý tốt nhưng vô tình phạm vào đại giới quy của Bạch đạo lẫn Hắc đạo. Thánh cô và Lâm đại hiệp bị trục ra khỏi giang hồ.
Cao Thọ gật đầu:
– Vậy cũng được, song thân của con được thanh thản vui vẻ không vướng bận chuyện thị phi.
– Nói như hiền điệt thì dễ quá. Ai cũng có thể gác kiếm rút lui giang hồ. Nhưng không như hiền điệt nghĩ đâu, mặc dù bị trục ra khỏi võ lâm nhưng cả Thánh cô và Cao đại hiệp vẫn là người của võ lâm. Lại còn phân biệt như những kẻ phản bội lại bằng hữu. Một ngày kia Thánh cô bắt hiền điệt đến trao cho lão Đặng.
Dư Đại Nham ngần ngừ nhìn chàng:
– Ta nói ra điều này để hiền điệt hiểu, Đặng Chi trước đây là Đào Hoa Tặc. Mặc dù mang cái danh là Đào Hoa Tặc, nhưng trong tâm ý chỉ tôn thờ có một người.
Cao Thọ nói:
– Đại thúc không nói ra thì con cũng có thể đoán được. Thúc phụ nhất định tôn thờ mẫu thân rồi.
– Sao hiền điệt biết?
– Bởi khi thúc phụ dặn con bôn ba giang hồ thì đã biểu lộ điều đó. Có lúc người rất thương con nhưng đôi khi lại nhìn con như chiếc gia trong mắt.
– Tình yêu là như vậy đó, Thánh cô biết Đặng Chi yêu mình nên mới trao hiền điệt lại cho y. Người cũng dặn khi nào hiền điệt trưởng thành thì trao lại cho hiền điệt vật này.
– Mẫu thân có để lại kỷ vật cho con ư?
– Tất nhiên phải có kỷ vật cho hiền điệt chứ?
Lão Dư quay chiếc bàn một vòng, một chiếc hộc bí mật lộ ra. Lão lấy trong hộc đó ra một chiếc tráp, rồi mở tráp, đặt lên bàn. Dư Đại Nham nói tiếp:
– Trong tráp có cái gì thì đại thúc không biết.
Cao Thọ tròn mắt:
– Đại thúc giữ chiếc tráp bấy lâu này mà không biết có cái gì trong đó à?
– Thánh cô di ngôn chỉ có hiền điệt mới mở tráp.
Cao Thọ sững sốt nhìn Dư Đại Nham. Chàng nghĩ thâm:
“Nếu mình là Dư đại thúc thì hẳn đã mở ra xem trong tráp có gì rồi.” Dư Đại Nham ôn nhu nói tiếp:
– Thánh cô giao hiền điệt cho Đặng Chi rồi ra đi. Từ đó chẳng biết người nơi nào.
– Phụ thân con có biết mẫu thân đi đâu không?
– Ngay cả giang hồ kỳ hiệp Cao Trường Cung cũng mất tích cùng với mẫu thân. Đại thúc không nghe giới võ lâm Bạch đạo nhắc đến người.
Cao Thọ cau mày:
– Lạ thật. Hết ngoại tổ và Thiên Can Thần Chỉ mất tích, giờ lại đến mẫu thân và phụ thân mất tích. Các người đó đi đâu nhỉ?
– Nếu chỉ có thế thôi thì không nói làm gì. Nhưng có chuyện đáng phải nói là giới Bạch đạo nổi lên một cao thủ kỳ tuyệt, người đó là Minh chủ Chung Hảo Kiệt. Khi Chung Hảo Kiệt trở thành Minh chủ Bạch đạo thì kể từ đó Bạch đạo lấn lướt dần Hắc đạo và sau cùng biến Hắc đạo thành những kẻ hạ nhân. Sự thể ngày hôm nay thì hiền điệt đã biết rồi đó.
Lão buông tiếng thở dài:
– Đại thúc sợ rằng Minh chủ Bạch đạo Chung Hảo Kiệt sẽ tìm ra tung tích của hiền điệt nên mới bàn với lão Đặng, dẫn hiền điệt lang bạt giang hồ, hầu tránh tai mắt của Minh chủ Bạch đạo. Cho nên hôm nay hiền điệt đã trưởng thành, đại thúc mới nói tất cả cho hiền điệt biết. Có biết thân phận mình rồi, hiền điệt cũng phải che giấu. Một khi thân phận của hiền điệt đến tai võ lâm Minh chủ Chung Hảo Kiệt, đại thúc nghĩ lão chẳng để yên cho hiền điệt đâu. Vậy làm bất cứ việc gì, hiền điệt cũng phải suy tính lợi hại.
Cao Thọ gượng cười nói:
– Đại thúc quá lo cho con rồi, dù sao con cũng là huynh đệ đồng sinh đồng tử với Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.
Lão Dư vuốt râu, lắc đầu:
– Hiền điệt đừng nói với ta những lời nói đó. Thật ra những gì hiền điệt nói với Dương Phụng Tiên tại Dị Nhân cốc mà ta đã nghe chẳng qua đó chỉ là những xảo ngôn thôi. Ta chỉ thắc mắc một điều, tại sao trong tay hiền điệt lại có ngọn trủy thủ của Minh chủ Chung Hảo Kiệt.
Cao Thọ sượng mặt. Chàng giả lả cười. Mặc dù giả lả cười nhưng nụ cười của chàng cũng rất tươi, tạo ra sự hoan hỷ cho người đối diện.
Cao Thọ vừa cười vừa nói:
– Nói cách nào đó thì con là kẻ thông minh nhất trên đời.
Dư Đại Nham buông tiếng thở dài rồi nói:
– Hẳn hiền điệt đã đoán ra vì sao ta và Đặng Chi phải khổ luyện tuyệt công Vạn Tướng Di Bộ và Tục Hóa cốt chứ?
Cao Thọ gượng cười, khẽ gật đầu:
– Con hiểu.
– Hiểu như thế nào?
Cao Thọ xoa trán mình:
– Nếu con đoán không lầm, đại thúc và thúc phụ truyền hai tuyệt đại công đó cho con cốt để con chạy trốn nếu lỡ chạm mặt với Thượng tôn minh chủ và Dương Phụng Tiên.
Dư Đại Nham gật đầu:
– Hiền điệt đã hiểu ý của đại thúc rồi đó.
Lão nhìn Cao Thọ:
– Hiền điệt không thể trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo, nhất là nô nhân cho Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.
– Con biết vì sao đại thúc có ý đó rồi. Phải chăng con là giọt máu kết hợp giữa Hắc đạo và Bạch đạo, là hậu nhân của Môn chủ Hà Tiến và đại đồ đệ của Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ?
Dư Đại Nham vuốt râu gật đầu, ôn nhu nói:
– Hiền điệt phải là võ lâm minh chủ. Có là võ lâm Minh chủ thì mới có thể cởi cái họa kiếp cho những kẻ khổ hạng trong giới Hắc đạo.
Cao Thọ ôm quyền:
– Đại thúc đã kỳ vọng vào con, nhất định con sẽ không phụ lòng đại thúc. Không chỉ con là võ lâm Minh chủ, còn phải tìm ra những uẩn khúc của tiền nhân và song thân.
Lão Dư cau mày:
– Hiền điệt nói có quá lời không?
Cao Thọ bẽn lẽn nói:
– Thì … thì cứ nói, còn làm tới đâu thì con cố làm tới đó, nhưng con sẽ không biến thành nô nhân đâu.
Dư Đại Nham gật đầu:
– Đại thúc cầu mong con đừng biến thành nô nhân là được rồi.
– Nhất định con sẽ không là nô nhân.
Lão Dư vuốt râu rồi nói:
– Cái gì cần nói, ta đã nói tất cả với hiền điệt. Hiền điệt đã lớn khôn, đủ trí thông minh để suy xét trước khi làm bất cứ việc gì. Có một điều con nên nhớ, hiền điệt là người của Hắc đạo, lại là giọt máu của Thánh cô. Trong mắt Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, hiền điệt là người hạ đẳng. Nếu y bắt được hiền điệt chẳng khác nào bắt được kẻ thù cho nên hiền điệt cần phải che đậy hành tung của mình.
Cao Thọ ôm quyền gật đầu nói:
– Con sẽ ghi nhớ lời huấn ngôn này của đại thúc.
Dư Đại Nham cầm chiếc tráp đặt vào tay chàng:
– Vật này là của hiền điệt. Hiền điệt hãy giữ lấy.
Nhận lấy chiếc tráp, Cao Thọ quỳ xuống sụp lạy.
Dư Đại Nham đỡ Cao Thọ lên từ tốn nói:
– Cuối cùng thì hiền điệt cũng phải biết tất cả thôi mà.
Dư Đại Nham nói đến đây bất ngờ quay ngoắc ra cửa:
– Ai …
Lão và Cao Thọ bước ra ngoài thảo xá thì gặp Đặng Chi.
Lão Dư nói:
– Đặng lão đệ có thấy ai vừa mới ở đây không?
Đặng Chi lắc đầu:
– Đệ nào thấy người nào?
Lão Dư nhìn xuống đất, lão cau mày khi thấy dấu chân để lại trên mặt đất. Lão buông tiếng thở dài nhìn Cao Thọ:
– Kể từ hôm nay, hiền điệt phải tự bảo trọng lấy mình.
Nghe giọng trang trọng của Dư Đại Nham, ngay cả Đặng Chi cũng phải lo lắng. Lão nhìn qua Cao Thọ:
– Tiểu tử nghe đại thúc của ngươi nói rồi chứ. Ngươi đừng thả hồn theo những táng mây nữa mà có thể vong mạng hoặc trở thành nô nhân bất cứ lúc nào. Ngươi đừng có nói mình là tiểu đệ đồng sinh đồng tử của võ lâm Minh chủ đó.
Lão vừa nói dứt câu thì Ngọc Thoại hối hả cùng Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh bước vào.
Ngọc Thoại nói:
– Dư đại ca, người của võ lâm Bạch đạo lại kéo đến quỷ cốc Hắc Mộc Nhai.
Dư Đại Nham nheo mày nói:
– Sao võ lâm Bạch đạo lại phát hiện ra chúng ta nhanh như vậy?
Cao Thọ lên tiếng:
– Họ phát hiện ra chúng ta thì chúng ta lại bôn tẩu thôi.
Chàng nhìn Đặng Chi:
– Thúc phụ, bao nhiêu năm xuôi ngược giang hồ, chắc chắn thúc phụ sẽ tìm được chốn dung thân.
Đặng Chi nghiêm mặt nói:
– Dư đại ca, chúng ta một trận sinh tử với chúng.
Dư Đại Nham buông tiếng thở dài:
– Đặng lão đệ, hãy để ta ra tiếp Dương Phụng Tiên. Ta chấp nhận chết để các người được sống trong quỷ cốc Hắc Mộc Nhai.
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
– Dư đại ca, không chỉ có Dương Phụng Tiên mà còn có cả Minh chủ Chung Hảo Kiệt đến đây nữa.
Lão Dư lộ vẻ khẩn trương rồi nói với Ngọc Diện Hồ Ly:
– Triệu muội, Đặng lão đệ, ta giao Cao Thọ cho hai người tìm cách ly khai khỏi quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này. Tất cả mọi chuyện ở đây hãy để ta giải quyết.
Đặng Chi lưỡng lự:
– Dư đại ca …
Dư Đại Nham thở ra nói:
– Tạm thời cứ như thế đi, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh nhỏ nhẻ nói:
– Dư đại ca, hãy để Cao Thọ đi cùng với muội được rồi. Còn Đặng ca ở lại cùng với đại ca lo cho những người của Dị Nhân cốc.
Đặng Chi nhìn Dư Đại Nham nói:
– Đại ca, Triệu muội nói như thế cũng đúng. Đệ không nên theo Cao Thọ, dù sao thì y cũng đã lớn rồi.
Dư Đại Nham suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Vậy cũng được.
Lão nhìn lại Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Thanh Thanh:
– Triệu muội, bảo hộ cho Cao Thọ. Nếu Bạch đạo có Dương Phụng Tiênthì Hắc đạo chúng ta chỉ còn kỳ vọng mỗi Cao Thọ thôi.
– Muội biết, đại ca yên tâm. Muội sẽ luôn để mắt đến Cao Thọ.
Lão Dư vuốt râu rồi nói:
– Được, đại ca tin vào muội.
Dư Đại Nham nhìn lại Đặng Chi và Ngọc Thoại.
Đặng Chi và Ngọc Thoại đồng lên tiếng:
– Đồng sinh, đồng tử.
Nhìn ba vị thúc thúc, Cao Thọ không kiềm được lòng. Chàng nói:
– Thúc phụ, đại thúc, nhị thúc … cho hiền điệt đi với.
Dư Đại Nham nhìn lại Cao Thọ trang trọng nói:
– Nếu nghĩ đến các vị đại thúc, hiền điệt nên nghĩ đến thân phận của mình.
Nói rồi lão cương quyết nói với Đặng Chi và Ngọc Thoại:
– Chúng ta đi.
Ngọc Thoại nhìn Thanh Thanh:
– Muội bảo trọng.
Thanh Thanh khẽ gật đầu:
– Nhị ca yên tâm. Bảo trọng.