Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 30: Biết Người Biết Ta Trăm Trận Trăm Thắng


Đọc truyện Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam – Chương 30: Biết Người Biết Ta Trăm Trận Trăm Thắng

Mạc Hàm phát hiện mình không thể lay chuyển Lạc Phi, mặc kệ anh nói đạo lý gì, Lạc Phi đều đáp lại bằng câu ‘không sao, tôi thích anh’, cảm giác này giống như anh dồn hết sức lực đấm mạnh một quyền, kết quả lại đấm vào đống chăn bông, không hề có chút hiệu quả nào.

Đầu đau như muốn nứt ra, Mạc Hàm không muốn tiếp tục rối rắm với đối phương nữa, cau mày nói: “Tôi phải về khách sạn.”

Lạc Phi lập tức đi tới đài điều khiển, ân cần nói: “Em đưa anh về.”

Tốc độ phi hành của Trọng Minh cực nhanh, sau khi tra xét vị trí khách sạn, không quá một phút đồng hồ đã trực tiếp đáp xuống sân bay khách sạn. Vì muốn điệu thấp, Trọng Minh thu hồi đôi cánh, biến hình thành một chiếc xe huyền phù thực bình thường, thực săn sóc đưa Mạc Hàm đến cửa khách sạn.

Ban đầu nó đặc biệt sợ Mạc Hàm xâm lấn hệ thống của mình, thế nhưng sau khi tiếp xúc thì nó phát hiện Mạc Hàm kỳ thực rất tốt, cũng không đáng sợ như nó tưởng. Nếu chủ nhân vẫn khăng khăng một mực thích Mạc Hàm, Trọng Minh cũng hiểu được mình nên tạo quan hệ tốt với vương tử phi tương lai. Quan hệ tốt mới dễ thương lượng, nó cũng không cần lo lắng Mạc Hàm phá hư hệ thống của mình.

Nghĩ đến đây, Trọng Minh liền biến thành dạng trí năng giả thuyết chủ động tạm biệt Mạc Hàm: “Tạm biệt a Mạc Hàm! Có rảnh nhớ tới tìm chủ nhân ta nha, ta có thể mở hệ thống trung tâm cho ngài quan sát nghiên cứu.”

Trước đó Mạc Hàm thực sự rất có hứng thú với Trọng Minh, thế nhưng hiện giờ anh muốn tránh Lạc Phi cùng Trọng Minh còn không kịp.

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Nói sau đi.”

Anh bước ra khỏi khoang điều khiển, Lạc Phi đi theo phía sau, tiễn anh tới tận đại sảnh khách sạn.

Mạc Khải Minh vừa vặn gặp bằng hữu quay về, thấy đại hoàng tử cư nhiên tự mình đưa Mạc Hàm về khách sạn thì nghi hoặc bước tới nói: “Sao bây giờ mới về?”

Thấy cha vợ tương lai, Lạc Phi lập tức cung kính giải thích: “Bác Mạc, con mời Mạc Hàm ăn tối nên về hơi muộn một chút.”

Mạc Khải Minh nhướng mày: “Đại hoàng tử sao lại đột nhiên gọi tôi là bác?”

Lạc Phi thực lễ phép mỉm cười: “Con vẫn luôn rất kính ngưỡng ngài, ngài chỉ lớn hơn phụ vương hai tuổi, con gọi như vậy là hiển nhiên a.”

Mạc Khải Minh: “???”

Thân là đại hoàng tử đế quốc, sao có thể tùy tiện gọi người ta là chú bác như vậy a?

Mạc Khải Minh dù sao cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của con trai thì lập tức nhận ra sự tình có chút không đúng.

Ông vẫn duy trì lịch sự nói: “Đại hoàng tử khách khí. Mạc Hàm, theo cha trở về.”

Mạc Hàm theo Mạc Khải Minh xoay người tiến vào thang máy.

Sau khi trở về phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Mạc Khải Minh lập tức đóng chặt cửa, nhíu mày nhìn Mạc Hàm: “Sao lại thế này? Sao con lại thân thiết với đại hoàng tử như vậy?”

Mạc Hàm thực bất đắc dĩ: “Con cũng không ngờ sự tình lại thành ra thế này.”

Mạc Hàm đau đầu xoa xoa mi tâm, xoay người đi rót một cốc nước để giúp bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới quay lại nhìn cha mình: “Trước đó con tưởng cậu ta có hứng thú với Mạc Lâm nên mới diễn trò một chút, kết quả cậu ta không có hứng thú với Mạc Lâm nhưng lại…”

Mạc Hàm khựng lại, biểu tình thực xấu hổ.

Sắc mặt Mạc Khải Minh trầm xuống: “Ý con là, cậu ta không thích Mạc Lâm nhưng lại thích con?”

Mạc Hàm cứng ngắc gật gật đầu.

Mạc Khải Minh hít sâu một hơi: “Cậu ta có biết bí mật của con cùng Mạc Lâm không?”

Mạc Hàm lắc đầu: “Hẳn là không biết, cậu ấy nói thích con, cho dù con là alpha cũng không sao. Hiển nhiên là vẫn không biết chuyện đó, cũng không suy đoán tới khả năng con cùng Mạc Lâm là một người.”

Trong phòng chìm vào không khí trầm mặc kỳ quái.

Hiển nhiên hai cha con đều thực đau đầu với tính cách không theo lẽ thường của Lạc Phi, Mạc Khải Minh cũng có chút hối hận, sớm biết vậy ông đã không dẫn con trai đến tham gia tiệc sinh nhật lần này.


Mạc Hàm nâng cốc nước uống cạn, hiện giờ anh có chút phiền lòng, cần dùng nước lạnh để làm chính mình thanh tỉnh.

Một lát sau, Mạc Khải Minh mới hỏi: “Con định làm thế nào?”

Mạc Hàm tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, thản nhiên nói: “Hiện giờ Lạc Phi còn nhỏ, tình cảm của cậu ấy dành cho con chẳng qua chỉ là nhất thời, trường quân đội không phải sắp khai giảng rồi sao? Chỉ cần tiến vào giai đoạn dạy học phong bế, Lạc Phi căn bản không thể tìm tới con, qua một thời gian, tình cảm kia cũng dần dần phai nhạt.”

Mạc Khải Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn con trai.

Mạc Hàm nói tiếp: “Sau khai giảng con sẽ chuẩn bị biện luận tốt nghiệp, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp sẽ trở về tập đoàn Phong Dương hỗ trợ. Khoảng cách của con cùng đại hoàng tử sẽ ngày càng xa hơn, cho dù tình cảm sâu đậm cỡ nào cũng bị thời gian phai nhạt, huống chi cậu ấy vốn cũng không phải thích con nhiều đến vậy.”

Nghe đến đây, Mạc Khải Minh rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Con xác định tình cảm của Lạc Phi chỉ là nhất thời mê luyến? Chỉ cần một đoạn thời gian làm lạnh sẽ phai nhạt?”

“Đúng vậy.” Mạc Hàm thực tự tin nói: “Tụi con quen biết không đến một tháng, chỉ có vài lần gặp gỡ, tình cảm căn bản không thể sâu đậm. Đại khái là vì Lạc Phi chưa từng gặp qua hacker, vì quá tò mò nên mới nghĩ là thích con. Chỉ cần tách ra một đoạn thời gian, cậu ấy sẽ chậm rãi thông suốt thôi, hai chúng con căn bản không có khả năng ở chung một chỗ.”

Mạc Khải Minh không phản bác, bất quá trong lòng có chút lo lắng.

Đại hoàng tử thật sự chỉ là nhất thời mê luyến như con trai nói sao?

Ông có dự cảm không tốt lắm, con trai rất thành thạo trong việc xử lý các loại virus nên cũng tự tin vào phán đoán của mình, thế nhưng con trai lại không biết chuyện tình cảm đôi khi không thể suy đoán theo lẽ thường.

Chỉ hi vọng Lạc Phi biết khó mà lui.

Bằng không, lỡ như Lạc Phi đả động được bệ hạ Tây Trạch tới nhà cầu hôn thì khó rồi!

****

Lúc Lạc Phi trở lại hoàng cung, thần thái sáng láng, cả người tựa hồ tỏa sáng, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn hẳn ngày thường.

Đội hộ vệ nhìn đại hoàng tử mà nhất thời sửng sốt xoay mặt nhìn nhau.

Lạc Phi thực vui sướng, tuy hôm nay thổ lộ không thành công nhưng Mạc Hàm cũng không nói là ghét cậu. Chỉ cần không chán ghét chính là có cơ hội. Cái này chính là có công mài sắt có ngày nên kim, năm đó cũng nhờ luôn kề cận, tri kỷ bảo hộ, yên lặng bầu bạn, cuối cùng phụ vương mới đả động được ba ba a.

Cậu còn rất nhiều thời gian, vương tử phi cậu đã nhận định, mặc kệ khó khăn cỡ nào cậu cũng phải theo đuổi cho bằng được.

Lạc Phi cười tủm tỉm đi tới, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai: “Đại hoàng huynh cao hứng như vậy, có chuyện tốt gì sao?”

Là đứa em song sinh Lạc Ninh.

Lạc Phi ngẩn người quay đầu lại nhìn Lạc Ninh: “Sao em đi đường lại không có chút tiếng động gì vậy?”

Lạc Ninh nhún vai: “Em đi phía sau anh lâu lắm rồi nhưng anh không hề phát hiện, nghĩ gì mà cao hứng như vậy?”

Liếc nhìn đội hộ vệ hoàng gia đi tuần ngang qua, Lạc Phi suỵt một tiếng, sau đó kéo đứa em vào cung điện của mình.

Lạc Phi thần thần bí bí đóng kín tất cả cửa sổ, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Lạc Ninh, em là em trai sinh đôi của anh, giữa hai chúng ta chưa từng có bí mật. Chuyện này anh chưa nói với phụ vương cùng ba ba, chỉ nói với mình em thôi. Em phải đáp ứng sẽ giữ bí mật giúp anh, được không?”

Lạc Ninh thản nhiên nói: “Là chuyện anh thích Mạc Hàm à?”

Lạc Phi: “???”

Vì sao cậu vẫn chưa nói gì mà Lạc Ninh đã biết rồi? Đứa em này di truyền khả năng nhìn xuyên thấu của ngoại công à?

Nhìn dáng vẻ sửng sốt tột độ của đại hoàng huynh, Lạc Ninh khẽ nhếch môi, mỉm cười nói: “Muốn hỏi vì sao em lại biết à? Rất đơn giản, lúc nhìn thấy Mạc Hàm trong tiệc sinh nhật anh đã thất thần ba giây, đây là điều đầu tiên. Sau khi Mạc Hàm cùng cha mình rời đi, anh vẫn luôn nhìn theo bóng lưng anh ta, biểu tình khá phức tạp, đây là thứ hai. Hôm nay Y Mạn hẹn Mạc Hàm tới nhà làm khách, anh tránh né đội hộ vệ hoàng ra lén chạy ra ngoài tìm Mạc Hàm, tới tận khuya lơ khuya lắc mới trở về, sau khi về cung thì cứ cười ngây ngô…”


Lạc Phi nghiêm mặt đánh gãy lời đứa em: “Gì mà cười ngây ngô? Anh rõ ràng là cười rất tuấn tú a?”

Lạc Ninh nén cười nói: “Rồi rồi, anh cười rất tuấn tú. Dù sao thì từ các điểm này, em suy đoán quan hệ của anh cùng Mạc Hàm không hề đơn giản, vốn em cũng không quá xác định, thế nhưng vừa nãy anh nói mình có bí mật trọng đại muốn nói với em, còn muốn em giữ bí mật, em liền xác định anh khẳng định đã thích Mạc Hàm. Sợ ba ba biết chuyện sẽ đập anh một trận nên tạm thời không dám nói, muốn thương lượng đối sách với em.”

Lạc Phi: “… ….”

Có một đứa em song sinh đặc biệt thông minh có cảm giác gì?

Lạc Phi vừa đau lại vừa sướng.

Đau là vì từ nhỏ đến lớn, anh có tâm sự gì cũng không dối gạt được Lạc Ninh, đứa em này chỉ trong nháy mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ Lạc Phi.

Sướng là vì mặc kệ gặp phải vấn đề gì, hai anh em đều có thể thương lượng với nhau, giúp nhau ra chủ ý, có một đứa em tri kỷ như vậy thực sự không tồi.

Nghĩ đến đây, Lạc Phi liền tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy bả vai em trai: “Em đã đoán được thì anh cũng không gạt em làm gì. Anh quả thực thích Mạc Hàm, thế nhưng em biết đó, muốn theo đuổi Mạc Hàm khó như lên trời, hơn nữa thái độ của phụ vương cùng ba ba cũng không rõ lắm, anh thực sự không dám nói cho bọn họ biết mình thích một alpha sớm như vậy.”

Lạc Ninh phân tích: “Alpha kỳ thực không phải điểm trọng yếu, năm đó chính bản thân phụ vương cũng từng thích beta, nếu người phản đối thì cứ trực tiếp lôi sự tích quang vinh năm đó ra, phụ vương khẳng định sẽ không có lập trường phản đối. Hơn nữa, Mạc Hàm rất xuất sắc, phối hợp với anh hoàn toàn không thành vấn đề.”

Lạc Phi gật đầu: “Đạo lý này rất đúng. Thế nhưng mấu chốt hiện giờ là Mạc Hàm căn bản không thích anh.”

“Vậy anh phải cố gắng theo đuổi người ta a.”

Lạc Phi cười nói: “Đương nhiên rồi.” Cậu dừng một chút rồi tiến tới bên tai Lạc Ninh, nhỏ giọng nói: “Anh nói trước, em nhất định phải đứng chung chiến tuyến với anh đấy! Ba ba từ nhỏ đã quen đánh anh rồi nhưng chưa từng đánh em, lúc cần thiết, anh phải nhờ em cứu giúp a.”

“Không thành vấn đề, em có thể giúp anh làm công tác tư tưởng bên ba ba, nhưng điều kiện là anh nợ em một lần nhân tình a.”

Lạc Phi xoa nhẹ đầu Lạc Ninh: “Anh em với nhau mà còn nói nợ với không nợ làm gì?”

Lạc Ninh thản nhiên nói: “Anh em ruột thì vẫn phải tính toán rõ ràng.”

“… …” Lạc Phi bất đắc dĩ thu tay lại, gật đầu: “Được rồi, lần này nợ em. Sau này chuyện hôn nhân đại sự của em có hoàng huynh tọa trấn, em không thích alpha anh sẽ đuổi đi hết, cho dù em thích omega, muốn cưới một người trở về anh cũng dốc hết toàn lực duy trì. Dù sao thì em muốn làm thế nào cứ làm thế ấy, anh vĩnh viễn sẽ ở chung chiến tuyến với em, được chưa?”

“Được rồi.” Lạc Ninh mỉm cười hài lòng: “Thành giao.”

Sau đó Lạc Ninh mở quang não tùy thân: “Điều kiện thành giao, em còn tặng kèm một phần lễ vật cho anh.”

Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một loạt tư liệu.

Lạc Phi trừng to mắt: “Đây là gì vậy?”

Lạc Ninh giải thích: “Phất Lan Khắc, chủ tịch hội học sinh học viện máy tính, là bạn tốt nhất ở trường của Mạc Hàm. Khải Tư Lâm, đại tiểu thư gia thế ưu việt, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, là bạn gái Phất Lan Khắc, cũng là bạn tốt của Mạc Hàm. Nam Hi, gia cảnh bần hàn, tính cách ngượng ngùng, là thiên tài hệ tạo hình mỹ thuật, Mạc Hàm vẫn luôn bảo hộ anh ta, mà anh ta cũng là tay sai đắc lực cuối cùng của Mạc Hàm.”

Lạc Ninh chủ động chuyển tư liệu này cho Trọng Minh, sau đó thu hồi quang não, mỉm cười nói: “Mạc Hàm ở trường có rất nhiều người yêu thích, thế nhưng chỉ có ba người này có thể tiếp cận Mạc Hàm. Trùng hợp là gần nhất ba người này tổ đội chơi một trò chơi toàn tức vừa ra mắt của tập đoàn Phong Dương, hẳn là muốn giúp Mạc Hàm thử nghiệm trình tự trò chơi, trò chơi này gọi là ‘Quy Tắc Rừng Rậm’, cần dùng khoang thuyền trò chơi mới nhất mà chúng ta nhận được trong tiệc sinh nhật mới chơi được, dạng trò chơi sinh tồn mạo hiểm này, hẳn hoàng huynh rất am hiểu.”

Lạc Ninh dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Lạc Phi nói: “Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hoàng huynh, em chỉ có thể giúp được tới đây thôi.”

Lạc Phi: “… …”

Đây mới là em ruột a!


Vì giúp hoàng huynh truy vợ mà điều tra hết thảy bạn bè bên cạnh Mạc Hàm, thậm chí là đang chơi trò gì cũng moi ra được.

Lạc Phi cảm khái nói: “Omega thông minh thật sự đáng sợ.”

Lạc Ninh quay đầu lại liếc mắt một cái: “Anh nên cảm thấy may mắn vì em đứng về phía anh, bằng không, em đã gửi lịch sử đen tối của anh cho Mạc Hàm rồi.”

Lạc Phi vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, sau này hoàng huynh tuyệt đối sẽ đứng về phía em, chúng ta chính là anh em sinh đôi a!”

Lạc Ninh cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.

Lần này cậu giúp hoàng huynh cũng vì nghĩ cho tương lai mình sau này, cậu là omega, cho dù không muốn thì một ngày nào đó vẫn phải đối mặt với vấn đề không thể không kết hôn này, đến khi đó, chỉ cần hoàng huynh đứng về phía cậu, giúp cậu lên tiếng, cậu tin tưởng mình có thể thuyết phục phụ vương.

Làm anh em, hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm.

Lạc Phi kỳ thực cũng biết tâm tư của em trai nhà mình, từ nhỏ đứa em này đã rất thông minh, nó giúp cậu tự nhiên là vì muốn sau này cậu sẽ giúp đỡ nó.

Nhìn bóng lưng đứa em, Lạc Phi không khỏi mỉm cười.

Thế nhưng rất nhanh, nụ cười của cậu trở nên cương cứng… bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề kỳ quái.

Đồng dạng là anh em song sinh, đồng dạng là song sinh khác trứng một A một O, thế nhưng bộ dáng của cậu cùng đứa em Lạc Ninh này căn bản không giống nhau. Chiều cao, hình thể cùng dung mạo đều chênh lệch rất lớn, lúc bé cậu từng hiếu kỳ hỏi phụ vương: “Con cùng em không phải là anh em song sinh sao, vì sao lại không giống nhau?”

Phụ vương giải thích: “Hai đứa là song sinh khác trứng, khác trứng có nghĩa là gien hai đứa cũng không giống nhau, vì thế hai đứa một là A một là O, bộ dáng cũng khác nhau.”

Lạc Phi không hiểu, vì thế lại chạy đi hỏi chú Tư Nặc, cũng chính là ba ba Y Mạn, là bác sĩ trong bệnh viện trung ương đế quốc.

Chú Tư Nặc liền phân tích điểm giống và khác giữa song sinh cùng trứng và song sinh khác trứng cho Lạc Phi: “Song sinh khác trứng có xác suất rất thấp, nó giống như mang thai một trước một sau vậy, chẳng qua là sinh ra cùng một lúc mà thôi, không quá khác biệt với các cặp anh em bình thường, gien cũng không giống nhau. Còn song sinh cùng trứng thì giống như thể phục chế vậy, gien cực kỳ tương tự. Con cùng Lạc Ninh là song sinh khác trứng hiếm thấy nên mặc dù là song sinh nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn không giống nhau.”

Sự tò mò khi đó, còn có lời giải thích của các vị trưởng bối đột nhiên vang vọng bên tai.

Gien của song sinh dị trứng sẽ không giống nhau, thế vì sao bộ dáng của Mạc Hàm cùng Mạc Lâm lại giống nhau như vậy?

Mức độ tương tự thậm chí vượt qua tám phần?

Trước đó khi nhìn thấy Mạc Lâm, Mạc Lâm bởi vì khóc mà ánh mắt có chút sưng đỏ, tóc tai hỗn loạn, trên người mắc quần áo ngủ, khí chất hoàn toàn kém xa Mạc Hàm.

Thế nhưng xét về dung mạo thì thực sự rất giống, giống như song sinh cùng trứng vậy.

Gần nhất bị tình cảm dành cho Mạc Hàm làm choáng váng đầu óc, ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng không chú ý tới.

Lạc Phi vuốt cằm cẩn thận suy nghĩ, sau đó lập tức nói với Trọng Minh: “Giúp ta liên lạc với chú Tư Nặc.”

Một lát sau, cuộc gọi được tiếp nhận, một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện trên màn hình. Dung mạo người này thanh tú, mái tóc vàng óng ả hệt như Y Mạn, chẳng qua ánh mắt lạnh như băng, trên mặt cũng không có biểu tình, hoàn toàn là dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng. Tư Nặc hiển nhiên đang ở bệnh viện, sau lưng là đài thí nghiệm màu bạc, trên người mặc áo blu, tay cầm ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam.

Thấy đối phương, Lạc Phi lập tức lễ phép nói: “Chú Tư Nặc, khuya vậy rồi còn chưa tan tầm à?”

Tư Nặc thản nhiên nói: “Thực nghiệm vẫn chưa làm xong. Con đột nhiên gọi cho chú, có phải Y Mạn lại bắt nạt con không?”

Lạc Phi: “… …”

Lúc nhỏ chú Tư Nặc thường xuyên dẫn theo đứa nhỏ tới hoàng cung làm khách, omega Y Mạn nghịch ngợm hoạt bát hở ra liền khi dễ Lạc Phi, sau khi lớn lên, Y Mạn vào học đại học thì không còn cơ hội nữa. Bất quá lúc Lạc Phi bốn năm tuổi thì thường xuyên ôm đùi Tư Nặc khóc lóc kể lể: “Y Mạn nhà chú lại đánh con.” Tư Nặc có ấn tượng khá sâu về chuyện này, vì thế mỗi khi Lạc Phi tìm ông, ông lại theo bản năng nghĩ là Y Mạn lại gây chuyện.

Lạc Phi xấu hổ nhu nhu mũi ho khan một tiếng: “Không liên quan với Y Mạn, chú, con muốn hỏi chú một vấn đề, chính là song sinh khác trứng có khả năng có dung mạo tương tự như song sinh cùng trứng không?”

Tư Nặc bình tĩnh nói: “Chú nhớ trước đây con cũng thường xuyên hỏi vấn đề này, chú cũng đã giải thích rồi, song sinh khác trứng có gen không giống nhau, chỉ như các cặp anh em bình thường. Bọn họ cũng có thể lớn lên giống nhau nhưng sẽ không đặc biệt tương tự như song sinh cùng trứng.”

Lạc Phi nhíu mày: “Có một cặp song sinh khác trứng nhưng lại có dáng mạo cực kỳ tương tự, tình huống này nên giải thích thế nào?”

“Có lẽ là kỳ tích di truyền học.”

“Nói cách khác, kỳ tích này vẫn có khả năng xuất hiện đúng không?”

Tư Nặc gật đầu: “Đúng vậy! Gien di truyền vốn rất thần kỳ, có vài đứa nhỏ hoàn toàn không giống cha mẹ mình, thế nhưng anh em thì lại giống như từ một khuôn đúc ra, không thể khẳng định chắc chắn được. Nếu con hoài nghi thì biện pháp tốt nhất là tiến hành kiểm tra gien.”


Lạc Phi gật đầu: “Con hiểu rồi, cám ơn chú.”

Tư Nặc nhếch khóe môi: “Còn vấn đề gì nữa không?”

Lạc Phi lập tức lễ phép nói: “Dạ không, chú tiếp tục làm việc đi ạ, sau này có việc con sẽ nhờ chú cố vấn.”

Sau khi cắt đứt trò chuyện, Lạc Phi tạm thời yên tâm với nghi hoặc trong lòng.

Quy luật di truyền học thực phức tạp, Y Mạn là omega nhưng lại di truyền toàn bộ tính cách mặt dày của cha alpha, thế nên Mạc Hàm cùng Mạc Lâm đại khái chính là kỳ tích di truyền học đi? Cho dù là song sinh khác trứng một A một O nhưng diện mạo lại cực kỳ tương tự.

Cũng không đến mức hai người họ kỳ thực là song sinh cùng trứng, Mạc Hàm thực chất là omega đi?

Lạc Phi lập tức phủ nhận suy đoán này, bởi vì cậu từng cảm nhận được hương vị tin tức tố của alpha trên người Mạc Hàm. Mạc Hàm không có khả năng là omega.

Cặp song sinh Mạc gia tựa hồ còn cất giấu rất nhiều bí mật, thế nhưng bất luận thế nào, Lạc Phi thích Mạc Hàm là thật sự.

Không quản Mạc Hàm là A hay O, cậu chính là thích người này, muốn theo đuổi người này tới tay.

*****

Đêm đó, Lạc Phi lấy khoang thuyền trò chơi số lượng có hạn mà tập đoàn Phong Dương đã tặng trong tiệc sinh nhật mười tám ra.

Bên ngoài khoang thuyền có khắc dòng chữ ‘chúc đại hoàng tử đế quốc Lạc Phi Ốc Đặc Sâm sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ’, trên khoang thuyền của Lạc Ninh cũng có khắc dòng chữ tương tự, hiển nhiên là tập đoàn Phong Dương đặc biệt chế tạo món quà này cho bọn họ.

Loại khoang thuyền trò chơi này rất đắt đỏ, hơn nữa còn có thể bỏ vào không gian như cơ giáp trí năng, mang theo rất tiện, rất được nhóm trẻ hoan nghênh.

Khoang thuyền trò chơi của tập đoàn Phong Dương có thể kết nối với tất cả trò chơi mà tập đoàn ra mắt, trong đó có cả trò chơi toàn tức mới vừa ra mắt, trong trò chơi có thể sắm đủ vai trò, bác sĩ, giáo viên, thậm chí là tướng quân, cảnh sắc trong trò chơi được thiết kế rất chân thật, còn có các sự kiện như ngoài đời thật, thật sự làm nhóm dân chúng thể nghiệm cảm giác làm diễn viên đến phát nghiện.

Lạc Phi nằm vào khoang thuyền, sau khi đăng nhập liền tiến vào đại sảnh trò chơi.

Trên bảng có rất nhiều trò chơi hấp dẫn, thế nhưng Lạc Phi không hề để ý, cậu trực tiếp kết nối vào trò chơi ‘Quy Tắc Rừng Rậm’.

—-hoan nghênh tiến vào thế giới trò chơi toàn tức ‘Quy Tắc Rừng Rậm’.

—-xin hãy xác nhận thân phận, điều chỉnh diện mạo và đặt tên cho nhân vật.

Khoang thuyền trò chơi toàn tức có thể tự động cập nật tin tức bên ngoài của người chơi, người chơi có thể dùng bộ dáng đời thực, cũng có thể dùng bộ dáng thiết lập của hệ thống. Để tránh bị Mạc Hàm vừa liếc mắt đã vạch trần, Lạc Phi trực tiếp chọn diện mạo số một của hệ thống, đặt tên là F tiên sinh, sau đó tiến vào trò chơi.

Thuận lợi thông qua phần hướng dẫn tân thủ, Lạc Phi nhanh chóng quen thuộc với thiết lập trò chơi.

Dạng trò chơi mạo hiểm thế này, người chơi có thể tùy ý chọn lựa phó bản mạo hiểm, tất cả người chơi sẽ được trở về thời đại nguyên thủy nhất, nơi này không có pháo quang năng, pháo ly tử hay cơ giáp chiến đấu, người chơi phải dựa vào bãn lĩnh quyết đấu cùng chiến lược, tìm kiếm vũ khí tiện tay trong phó bản— có lẽ là một thanh dao găm, nếu may mắn thì tìm được súng tự động, quy tắc của trò chơi là mạnh được yếu thua, người chơi cần phải tiêu diệt các loại quái thú hoang dại ở xung quanh, lúc cần thiết có thể giết người chơi khác, cướp đoạt tài nguyên của đối phương.

Người cuối cùng sống sót trong phó bản được xưng là vua rừng rậm.

Lạc Phi rất nhanh liền thích trò chơi này, cảnh sắc rất chân thật, cảm giác hoạt động cũng rất thật, trong phần hướng dẫn tân thủ cậu phải chiến đấu với dã thú, nắm đấm cơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể của nó, lúc bị nó đá trúng cũng rất đau, hệt như bản thân thật sự xuyên vào khu rừng rậm này mạo hiểm.

Trò chơi này không phân biệt cấp bậc, tất cả người chơi đều khởi đầu từ con số không, người chơi sinh tồn đến phút cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng. Bảng xếp hạng người chơi sẽ căn cứ theo số lần vượt ải.

Đương nhiên, bạn cũng có thể tổ đội với bằng hữu, một đội giới hạn là năm người, năm người cùng hành động dù sao vẫn tốt hơn là đơn đả độc đấu.

Lạc Phi mở bảng xếp hạng, quả nhiên tìm thấy ID Chỉ Soái Ba Giây— là bạn thân Phất Lan Khắc của Mạc Hàm.

Tư liệu này đều là Lạc Ninh tra được, em trai nhà mình đúng là trợ thủ cấp thần.

Lạc Phi cười khẽ, gửi tin cho Phất Lan Khắc: “Xin chào, đội ngũ còn thiếu người không? Kỹ thuật chiến đấu của tôi đã thông qua cấp bậc khảo hạch cao nhất, muốn tìm một đội lợi hại tham gia phó bản khó, có thể gia nhập đội của anh không?”

Đối phương nhanh chóng đáp lại: “Tụi tôi chơi hình thức ác mộng.”

Lạc Phi: “…”

Không sao, vì truy Mạc Hàm, đừng nói là hình thức ác mộng, cho dù là hình thức địa ngục cậu cũng đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.