Đọc truyện Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam – Chương 29: Phiền não của mạc hàm
Mạc Hàm vẫn cảm thấy, đại hoàng tử từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, trải đời rất ít, người rất đơn thuần, rất dễ đối phó.
Trước đó, lúc đại hoàng tử chạy tới Mạc gia điều tra Mạc Lâm, thân phận bịa đặt kia còn chưa tới mười phút đã bị Mạc Hàm vạch trần. Mạc Hàm biết thời biết thế diễn một tuồng kịch, chủ ý là làm đại hoàng tử mất đi hứng thú với omega Mạc Lâm, như vậy thì có thể giải quyết phiền toái gien xứng đôi.
Sự tình tiến triển thực sự thuận lợi. Đại hoàng tử vô cùng chán ghét omega mít ướt Mạc Lâm, sau đó chưa từng nhắc tới Mạc Lâm.
Mạc Hàm cứ tưởng chuyện này cứ vậy qua đi, kết quả ai ngờ được Lạc Phi không thích omega Mạc Lâm, cư nhiên thích alpha Mạc Hàm??
Ngay cả alpha cũng thích được, khẩu vị của đại hoàng tử đúng là độc đáo, không biết kiêng dè sợ hãi là gì!
Mạc Hàm cứng ngắc nhìn đại hoàng tử trước mặt, Lạc Phi nhỏ hơn anh hai tuổi, ai vẫn luôn cảm thấy người này thực ngốc nghếch đáng yêu, liền phối hợp đối phương diễn trò. Thế nhưng hiện giờ Lạc Phi đỏ mặt nghiêm nghị nhìn anh, thành khẩn thổ lộ với anh, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên với mối tình đầu.
Diễn trò quá lố kéo luôn bản thân xuống nước, Mạc Hàm anh có lẽ người đầu tiên của đế quốc đi!
Xấu hổ trầm mặc một lúc Mạc Hàm mới hồi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt nóng rực của Lạc Phi, xoay người đi tới bên cửa sổ.
Nhìn không trung xa xa, Mạc Hàm thản nhiên nói: “Lạc Phi, tôi là alpha.”
Dưới ánh ráng chiều vàng ươm, sườn mặt Mạc Hàm hoàn mỹ không chút tỳ vết. Ánh mắt Lạc Phi sáng rực nhìn người trước mắt, tràn đầu ngưỡng mộ: “Em biết anh là alpha. Thế nhưng em thích anh, anh là alpha hay omega không có vấn đề gì cả, em thích chính là anh chứ không phải tin tức tố trên người anh.”
Mạc Hàm: “… …”
Đây rõ là ngụy biện, thế nhưng nghe có vẻ có chút đạo lý a?
Lạc Phi nghiêm túc nói: “Có lẽ anh cảm thấy quá đột ngột, thế nhưng thích một người có khi chính là vậy.” Lạc Phi bước lến, sóng vai đứng cạnh Mạc Hàm, ngắm nhìn ánh trời chiều, mỉm cười nói: “Có người ở chung với nhau suốt mười mấy năm nhưng không hề nảy sinh loại tình cảm yêu thích này, tựa như em và Y Mạn vậy, tuy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nhưng chỉ giống như anh em mà thôi, hoàn toàn không có tình cảm đặc biệt.”
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm, giọng điệu đặc biệt ôn nhu: “Thế nhưng lần đầu tiên gặp anh trên phi thuyền vũ trụ em đã cảm thấy anh rất đặc biệt, anh đeo khẩu trang, ánh mắt rất dễ nhìn, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã hấp dẫn em. Sau đó em gặp lại anh trong tiệc mừng thọ Mạc lão tiên sinh, anh đứng phía sau Mạc tổng, khi ấy em thực kinh hỉ, không ngờ mình còn gặp lại anh.”
“Từ Ai Mễ Nhĩ em biết rất nhiều chuyện về anh, lại gặp em trai anh, em ngày càng hiếu kỳ về hai anh em anh. Sau đó chậm rãi tiếp xúc, lúc cùng anh chọn lựa thực vật ở vườn ươm, ánh mắt em đã hoàn toàn bị anh hấp dẫn. Một ngày không gặp, em sẽ nhịn không được nhớ tới anh, em hứng thú với mọi điều liên quan tới anh, em biết, cảm giác này chính là thích.”
Mạc Hàm: “… …”
Lạc Phi thổ lộ thực thành khẩn, thế nhưng Mạc Hàm lại cảm thấy da đầu mình run lên bần bật.
Bị một alpha nhỏ hơn hai tuổi yêu thích giống như bị một con chó con gặm ống quần vậy, cảm giác thực sự không tốt!
Mạc Hàm nhịn không được đánh gãy lời Lạc Phi: “Vương thất các cậu không phải có quy củ sau khi hoàng tử thành niên phải đính hôn với omega thích hợp nhất à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Quy củ này sớm đã bị phụ vương hủy bỏ, em căn bản không có tính toán đính hôn với bất cứ omega nào cả.”
Khóe miệng Mạc Hàm run run: “Vậy cậu tới Mạc gia điều tra Mạc Lâm làm gì? Không phải vì độ xứng đôi rất cao nên cậu muốn đính hôn với nó à?”
Lạc Phi giải thích: “Không có, em chỉ tò mò muốn xem thử cậu ấy là người thế nào thôi.”
Mạc Hàm: “… … … …”
Cho nên, từ đầu tới đuôi chỉ là mình hiểu lầm ý tứ của đại hoàng tử? Cậu ta căn bản không có tính toán đính hôn với omega Mạc Lâm, chỉ tò mò tới xem mà thôi?
Kia mình diễn nhiều như vậy làm gì? Để đại hoàng tử gặp Mạc Lâm chẳng phải quá thừa thãi sao?
Kết quả, mình diễn quá thật, ngược lại làm Lạc Phi nảy sinh hiếu kỳ với Mạc Hàm, cuối cùng yêu thích thân phận Mạc Hàm này?
Mạc Hàm hối hận tới thắt cả ruột.
Sớm biết vậy, trước đó anh việc gì phải diễn trò chứ?!
Loại cảm giác này hệt như mình tự cầm tảng đá đập mạnh vào chân mình.
***
Mạc Hàm không nói lời nào, Lạc Phi cũng không có ý nói tiếp, khoang điều khiển cơ giáp nhất thời an tĩnh.
Không khí trầm mặc càng lúc càng xấu hổ, bất quá cảnh sắc ngoài cửa sổ lại đẹp khôn cùng, ánh nắng vàng ươm của hoàng hôn nhu hòa bao phủ lên thủ đô, những đám mây trên bầu trời cũng được nhuộm một tầng màu vàng. Trên thủ đô phồn hoa, Trọng Minh thả chậm tốc độ phi hành, giống như con thoi lướt qua những cụm mây.
Xung quanh là không trung mênh mông, dưới chân là những tòa cao tầng san sát, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, không ai có ý tưởng phá vỡ im lặng.
Lạc Phi thầm nghĩ trong đầu: “Ta nên nói gì để đả động anh ấy bây giờ?”
Trọng Minh nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy ngài không thể!”
Mạc Hàm cũng đang nghĩ: “Ta nên làm thế nào để cậu ấy từ bỏ?”
Nặc Á nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy cậu ấy không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Hai vị chủ nhân rối rắm không thôi cùng hai đài cơ giáp vui sướng khi người gặp họa không sợ bị chủ nhân tháo gỡ cùng trao đổi trong thế giới tinh thần lực.
Thật lâu sau, Mạc Hàm rốt cuộc nghĩ thông suốt, quay qua bình tĩnh nhìn Lạc Phi: “Cám ơn cậu thưởng thức tôi như vậy, thế nhưng Lạc Phi, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ.”
Đại hoàng tử tuy ngốc nghếch đơn thuần nhưng lời thổ lộ đơn thuần như vậy làm Mạc Hàm không nỡ nói ra những lời từ chối quá tổn thương.
Mạc Hàm có thể cảm giác được tình cảm mà Lạc Phi dành cho mình rất thuần khiết, vì thế nói rõ một chút thì tốt hơn, tránh cho đối phương hi vọng rồi thất vọng.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, cậu là đại hoàng tử đế quốc, thân phận của tôi lại là alpha, cậu muốn ở cùng một chỗ với alpha sẽ bị ngăn cản rất hiều, phụ vương cậu cũng không nhất định sẽ đồng ý, dân chúng đế quốc chưa chắc sẽ tiếp nhận một vị vương tử phi alpha…”
“Không sao. Phụ vương em suy nghĩ thoáng lắm, năm đó ông ấy cũng bất chấp yêu thích một beta, thế nên ông ấy khẳng định có thể hiểu em, em có thể cam đoan sẽ làm tốt công tác tư tưởng. Về phần dân chúng, em cũng sẽ nghĩ cách để mọi người lý giải, thích một người vốn rất thuần túy, không cần phải để ý tới thân phận, tới bối cảnh. Đế quốc hiện giờ duy trì hôn nhân tự do, tuy chưa có tiền lệ alpha cùng alpha kết hôn nhưng em có thể vì anh mà phá lệ.”
Lạc Phi quay đầu nhìn Mạc Hàm, ánh mắt nghiêm túc: “Em chỉ biết, anh chính là vương tử phi mà em nhận định, trừ anh ra, em không muốn ai cả.”
Mạc Hàm: “… …”
Sự thẳng thắn cùng nghiêm túc của Lạc Phi thực sự làm Mạc Hàm có chút rung động.
Ánh mắt không màn thế tục, đơn thuần, dũng cảm rồi lại kiên định thích một người, chuyên tâm muốn ở cùng một chỗ với đối phương, thuần khiết không chút tỳ vết như bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi vào trái tim Mạc Hàm.
Mạc Hàm rất được hoan nghênh ở đại học Hách Nhĩ Mạn, bị thổ lộ cũng không phải lần đầu tiên.
Thế nhưng lời thổ lộ đơn giản lại trực tiếp như Lạc Phi lại hệt như một thanh kiếm sắc bén nháy mắt phá vỡ toàn bộ gai nhọn bao bọc trái tim, đâm thẳng vào sâu bên trong.
Mạc Hàm đau đầu như muốn nứt ra.
Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không chút do dự quyết đoán cự tuyệt, cho dù nói ra những lời tổn thương cũng không để tâm.
Thế nhưng đối với Lạc Phi, anh không thể ngoan tâm như vậy được, người này thực sự đáng yêu, thực sự thẳng thắn đến mức làm người ta không khỏi mềm lòng.
Mạc Hàm thầm thở phào một hơi, nhìn Lạc Phi nói: “Lạc Phi, mặc dù cậu không ngại tôi là alpha nhưng tôi không có khả năng theo cậu về hoàng cung làm vương tử phi. Trên người tôi có rất nhiều trách nhiệm, tôi không thể rời khỏi Mạc gia. Tập đoàn Phong Dương là tâm huyết của tổ tiên Mạc gia, hiện giờ chi nhánh đã trải rộng khắp các tinh hệ đế quốc, quy mô khổng lồ, tôi là người thừa kế chỉ định của Mạc gia, tôi không có khả năng vứt bỏ hết thảy mà đi theo cậu.”
Mạc Hàm ngừng lại một chút: “Mặc kệ là xét về phương diện nào, tôi cũng không thích hợp làm vương tử phi của cậu.”
“Thế nhưng em…”
Lạc Phi còn chưa kịp phản bác, Mạc Hàm đã thấp giọng đánh gảy: “Nghe tôi nói xong đã. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong sự bảo bọc của phụ vương mình, những người từng gặp, những chuyện từng trải đều quá ít ỏi, đây là lần đầu tiên cậu gặp một hacker như tôi, phát hiện tôi khác biệt với bằng hữu xung quanh nên mới nhất thời bị tôi hấp dẫn, tôi có thể lý giải cảm thụ của cậu. Thế nhưng đó chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, không có nghĩa là cậu nhận định tôi. Tôi nghĩ, cậu nên bình tĩnh suy nghĩ lại, có lẽ chờ đến khi trải nghiệm nhiều hơn, nhận thức càng nhiều người xuất sắc hơn tôi, suy nghĩ của cậu sẽ thay đổi.”
Lạc Phi trầm mặc.
Cậu sớm biết Mạc Hàm sẽ không dễ dàng tiếp nhận lời thổ lộ của mình… thế nhưng cậu không ngờ Mạc Hàm không chỉ lạnh lùng dùng một câu ‘tôi không thích cậu’ cự tuyệt, ngược lại nghiêm túc phân tích nhiều đạo lý như vậy.
Giống như một người anh trai, dùng phương thức ôn hòa đưa ra lời khuyên cho em mình.
Không hổ là Mạc Hàm cậu coi trọng!
Cho dù bình thường tính cách cao ngạo như vậy nhưng khi gặp vấn đề mấu chốt vẫn luôn bình tĩnh trí tuệ.
Mạc Hàm không lạnh lùng cắt đứt quan hệ của hai người mà phân tích tỉ mỉ lý do hai người không thể ở cùng một chỗ. Trừ bỏ chưa hiểu về nhau cùng trách nhiệm phải gánh vác, vấn đề lớn nhất là kinh nghiệm trải đời của Lạc Phi quá ít, Mạc Hàm cho rằng yêu thích của Lạc Phi chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, sau này sau khi nhận thức càng nhiều người hơn thì tình cảm này cũng phai nhạt.
Lạc Phi cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Anh nói rất có đạo lý.”
Mạc Hàm mỉm cười: “Cho nên, cậu vẫn nên từ bỏ tôi thì hơn, chúng ta không thích hợp. Cậu nhất định có thể gặp được người tốt hơn tôi, thích hợp hơn tôi để làm vương tử phi.”
Mạc Hàm cố gắng tỏ ra ôn hòa, ân cần dụ dỗ đại hoàng tử quay về đường lối đúng đắn.
Thế nhưng ngay sau đó, đại hoàng tử lại nghiêm túc nói: “Em biết, hiện giờ em vẫn còn nhỏ tuổi, trong mắt anh em chỉ là một đứa nhỏ không biết tự lượng sức mình, bất quá không sao, em sẽ nhanh chóng trưởng thành, trở thành một nam nhân có trách niệm. Đến khi đó, em sẽ làm anh tin tưởng tình cảm của em là chân thật, em có năng lực làm anh hạnh phúc.”
Mạc Hàm: “????”
Này có chút không đúng a?!
Tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, phân tích nhiều mặc lợi và hại như vậy, ý tứ chính là muốn cậu từ bỏ tôi a!
Đại hoàng tử này sao cứ không làm như lẽ thường vậy…
Mạc Hàm đau đầu xoa xoa mi tâm nói: “Cậu không hiểu lời tôi nói sao?”
“Hiểu, em biết hiện giờ em không đủ thành thục, không đủ tư cách ở bên cạnh anh, em sẽ cố gắng để mình xứng đôi với anh.”
Mạc Hàm chỉ cảm thấy có một luồng hơi nghẹn lại ở ngực làm anh suýt chút nữa tức tới hộc máu, anh nhíu nhíu mày, cố nén xúc động muốn đánh người: “Không phải tôi có ý này, ý tôi là cậu nên từ bỏ tôi, suy nghĩ tới người khác một chút, khẳng định có người càng thích hợp hơn tôi để làm vương tử phi của cậu.”
Lạc Phi mỉm cười, đặc biệt nghiêm túc nói: “Cho dù người khác có thích hợp cỡ nào cũng vô dụng, em không thích. Người em thích chỉ có anh thôi.”
“Tình cảm của cậu chẳng qua chỉ là ảo giác xúc động nhất thời mà thôi.”
“Mỗi ngày em đều nghĩ về anh, sao có thể là ảo giác chứ?”
“Cậu bình tĩnh suy ngẫm lại rồi nói sau.”
“Em đã cẩn thận suy nghĩ rồi, anh chính là người em nhận định. Em sẽ không từ bỏ, hãy cho em một cơ hội theo đuổi anh đi.”
Mạc Hàm: “… …”
Đây là lần đầu tiên Mạc Hàm bị nghẹn tới á khẩu như vậy.
Nặc Á tiếp tục vui sướng khi người gặp họa: “Chủ nhân, ngài định làm sao với cậu ta đây? Hình như cậu ta quyết tâm quấn lấy ngài rồi a.”
Mạc Hàm cảm giác đầu mình muốn nổ tung, miếng kẹo mạch nha đại hoàng tử này dính quá dữ dội, dùng sức kéo cũng không ra.
Anh nên làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại để Mạc Lâm xuất mã?
Thế nhưng vấn đề là Lạc Phi thích chính là thân phận Mạc Hàm, anh đâu thể nào để Mạc Hàm trở thành một người tâm thần thích khóc thích nháo được a!
Đang buồn bực thì chợt nghe Lạc Phi nói: “Mạc Hàm, em hỏi anh một vấn đề.”
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm, ôn nhu hỏi: “Anh nói thật với em, anh có chán ghét em không?”
Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, trong mắt tràn đầy thành khẩn, lại còn ôn nhu nhìn mình, cứ hệt như một con thú cưng đáng yêu đang lắc lắc đuôi quấn lấy chủ nhân.
Mạc Hàm nhất thời không có cách nào nói ra hai chữ ‘chán ghét’.
Bởi vì, Lạc Phi như vậy, anh thật sự không thể nào chán ghét được…
Thấy Mạc Hàm trầm mặc, Lạc Phi mừng như điên, khóe miệng cong cong, biểu tình hưng phấn tràn đầy ý cười: “Anh không chán ghét nghĩa là em còn hi vọng đúng không?”
“Tuy những vấn đề anh nói thật sự tồn tại nhưng nhân tố bên ngoài luôn có biện pháp giải quyết, vấn đề mấu chốt chính là cảm giác của anh đối với tôi. Với thực lực của anh, tôi biết anh có thể thuyết phục Mạc gia. Tôi cũng tin tưởng mình có thể thuyết phục vương thất.”
Sau khi kích hoạt chỉ số thông minh, đại hoàng tử có thể nhanh chóng tìm ra mấu chốt vấn đề: “Hiện giờ anh không chán ghét em, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ thích em. Chỉ cần anh thích em thì hết thảy những vấn đề mà anh đã nói sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Lạc Phi dừng một chút, cười tủm tỉm nhìn Mạc Hàm nói: “Em sẽ cố gắng làm anh thích em.”
Mạc Hàm: “… …”
Thật sự là điên rồi, rốt cuộc anh làm sao lại chọc trúng miếng kẹo mạch nha này a?!
…(cont)…
Mạc Hàm: #trêu chọc trúng miếng kẹo mạch nha giờ không vứt ra được phải làm sao, đang chờ trả lời, gấp gấp gấp!#