Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 78
Chương 82
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
“Có nhiệm vụ muốn giao cho cậu.” Sở Tịch nói, thảy một cái quang não terminal* dạng đơn giản trên mặt bàn trước mặt Vệ Long, đây là một thiết bị kết nối Thương Lam, kết nối tới kho số liệu khổng lồ phong phú của Thương Lam.
*Mỡ: chỗ này bản gốc là “đầu cuối”, thì trong thuật ngữ viễn thông người ta hay gọi là termianal, wiki giải thích hầm bà lằng, túm lại dễ hiểu là thiết bị đầu cuối (terminal) là thiết bị nhận tín hiệu cuối cùng và cũng là thiết bị đầu tiên phát tín hiệu đi, vd như điện thoại, vì nó là thiết bị cuối cùng nhận thông tin từ tổng đài –trạm trung chuyển…..cuối cùng là về tới điện thoại bạn.
Mỡ để terminal cho ngầu lòi thôi chứ hổng có gì đâu he he
Giao diện quang não terminal đã mở ra, Vệ Long cầm lên quan sát, bên trong là một phần tư liệu, tất cả đều liên quan tới một nhân vật gọi là Dĩnh Long quân, mười phần tường tận, không chỉ có lược sử cuộc đời, tin đồn tám nhảm về thân thế cùng tính tình tác phong, còn có rất nhiều hình vẽ cùng tư liệu hình ảnh âm thanh.
Vệ Long ấn mở một đoạn video, nhìn chằm chằm vị phong hoa tuyệt đại trên đó, bất phân thắng bại với mỹ nhân áo vàng, dò xét nửa ngày, biểu tình trên mặt biến rồi lại biến, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tịch, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: “Tướng quân, ngài cho tôi xem cái này làm gì?”
Sở Tịch ngồi xuống đối diện cậu ta, đưa tay ra hiệu cậu ta không cần khẩn trương, nói nhanh: “Cậu trước tiên cứ xem hết tư liệu, hiểu rõ người này đã.” Những tư liệu liên quan tới Dĩnh Long quân này đều là từ trong kho tài liệu sưu tập của Thương Lam lấy ra, Sở Tịch chỉnh lý lại, che giấu những tư liệu không thể tiết lộ liên quan tới nền văn minh cấp chín kia.
“Vâng!” Cậu ta nghiêm túc lên tiếng, Vệ Long lập tức cúi đầu chuyên tâm lật xem tư liệu bên trong quang não termianal.
Cậu ta xuất thân là trinh sát chuyên nghiệp, trong đội cận vệ luôn luôn đảm nhiệm việc thu thập tình báo và chỉnh lý, nên làm việc này rất nhanh.
Không lâu lắm thì cậu ta đã xem hết tư liệu, lúc ngẩng đầu lên, Vệ Long không khỏi vuốt mắt hít sâu một hơi, phun ra một tiếng than thở: “Vị Dĩnh Long quân này nếu thật tồn tại trong hiện thực, vậy phải là một vị nhân vật tuyệt thế ghê gớm bao nhiêu đó nha!”
Bởi vì Sở Tịch loại bỏ phần lớn bối cảnh chân chính của câu chuyện, đối với một số bộ phận chi tiết cũng đều xử lí, cho nên để người từ Hoa minh như Vệ Long* nhìn những tài liệu này, Dĩnh Long quân hoàn toàn là một nhân vật hư cấu được bịa ra.
Sở Tịch cũng không giải thích nhiều, mà gật đầu phụ họa: “Đúng là một người kinh tài tuyệt diễm ngàn năm khó gặp.”
*Mỡ: chỗ này bản gốc là Dove, mà cả tui lẫn Tama đều nghi ngờ tác giả nhầm tên nên Mỡ mạn phép đổi luôn.
“Tướng quân…” Vệ Long đột nhiên lộ ra vẻ mặt rất khó xử , cân nhắc uyển chuyển nhắc nhở: “Cái này ngài…!Cần phải cất kĩ, đừng để…!ừm, người khác nhìn thấy…”
Cái “người khác” này chỉ ai, Vệ Long không nói, Sở Tịch cũng biết, ngoại trừ Lô Ác Ác, còn có thể là ai?
Chỉ bằng sức mạnh bá đạo kia của Lô Đại vương, lực chú ý Sở Tịch quá nửa dành cho người khác một chút, cậu đã xù lông rồi.
Chỉ là vừa nghĩ tới ngộ nhỡ để Lô Đại vương nhìn thấy Sở Tịch đối với một người khác có tâm tư để ý như vậy, không chỉ góp nhặt tư liệu tường tận, hơn nữa còn khen ngợi như thế, Vệ Long cảm thấy lạnh dọc sống lưng.
Cũng không biết tướng quân nhà mình có thể chịu đựng bị Lô Đại vương đánh no đòn một trận được không nữa.
Mí mắt Sở Tịch không them nâng lên, tiếp tục phân phó: “Từ giờ trở đi, cho cậu thời gian một tiếng, cậu lấy Dĩnh Long quân làm nhân vật chính viết ra một bộ tiểu thuyết tình yêu ngắn cho tôi, nhất định phải đầy đủ hấp dẫn người khác.”
“Hả?” Vệ Long ngây ngẩn cả người, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, há hốc mồm chỉ mình, lắp bắp hỏi Sở Tịch: “Cái này, đây chính là nhiệm, nhiệm vụ à?”
Sở Tịch đứng dậy đi qua, vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu cậu ta nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Cậu còn năm mươi chín phút.”
“Vâng, tướng quân!” Lần này Vệ Long cũng mặc kệ trong hồ lô tướng quân nhà mình đến tột cùng bán thuốc gì đây, vội vàng mở từ trong quang não terminal ra một chương trình biên tập, thử một chút, phát hiện bên trong có cài đặt một hệ điều hành xử lý sáng tác lưu hành nhất trong Hoa minh hiện nay, lập tức mừng rỡ, cấp tốc tiến vào trạng thái.
Vừa tiến vào trạng thái sáng tác, Vệ Long gầy gầy ốm ốm lại có tính tình lải nhải cả ngày giống như biến thành người khác, trên gương mặt gầy gò là thần sắc căng thẳng tỉnh táo, một đôi mắt sắc bén tinh quang sáng rực, cái miệng bình thường vốn dễ gì chịu yên lặng nay rốt cuộc cũng mím thành một đường thẳng tắp lạnh lẽo, cũng không thèm ngẩng đầu lên, ngắn gọn lưu loát hỏi Sở Tịch: “Tướng quân, bối cảnh câu chuyện, đầu mối chính có yêu cầu gì không? Hướng tình cảm nhân vật chính thì sao? 1vs1 hay là 1 vs nhiều hay là nhiều vs 1? Có việc gì phải đặc biệt chú ý không?”
“Bối cảnh viết thời kỳ văn minh cổ đại ở Trái Đất cổ, phải phổ thông dễ hiểu.” Sở Tịch nghĩ nghĩ, trưng ra cái bản mặt than lại bổ sung: “1vs1, một nhân vật chính khác thì lấy Thương Lẫm làm nguyên mẫu đi, tên cũng dùng Thương Lẫm, về phần cái khác…” Đáy mắt anh nổi lên thần sắc không có ý tốt: “Phải ngược, ngược tâm ngược đến mức để cho người ta khó chịu nhưng vẫn muốn một mực theo gót mà xem tiếp mà kết cục phải để lại thấp thỏm hồi hộp, có thể tiếp tục viết bộ 2.”
(Tama: móa gian thương vl)
(Mỡ: mợ….anh Sở chơi kì….há há há)
Đây cũng quá thất đức rồi đó…!Nghe xong yêu cầu của Sở Tịch, Vệ Long không khỏi âm thầm oán thầm một câu ở trong lòng, chẳng qua một nhân vật chính khác là một người máy ngược luyến, linh cảm cậu ta trong lúc nhất thời như suối tuôn, đại não mở ra, ngay lập tức vùi đầu bắt đầu suy nghĩ.
Thấy Vệ Long đã tiến vào trạng thái, Sở Tịch thỏa mãn quay người rời đi, thời điểm đi ra thuận tay đem cửa đóng lại, chuẩn bị chờ sau một giờ lại tới tìm Vệ Long lấy bản thảo.
Trong đội cận vệ, kể ra thằng nhóc Vệ Long này đa tài đa nghệ nhất, nhưng cũng làm việc không đàng hoàng nhất, rõ ràng là quân nhân lực lượng tinh nhuệ, người khác đều giành giật từng giây chiến đấu ngoài định mức lúc huấn luyện, cậu ta lại chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền trà trộn trên mạng internet vũ trụ, am hiểu nhất là viết tiểu thuyết xào nấu sắp xếp nội dung câu chuyện.
Sở Tịch biết tài năng này của cậu ta, lúc trước còn có một lần hoàn thành nhiệm vụ đặc về trở về, Cơ Thừa Hi bình thường phụ trách viết tổng kết cùng báo cáo thương vong trong chiến đâu, Vệ Long xung phong nhận việc muốn giúp viết tổng kết chiến đấu, khi đó Sở Tịch trên người cũng bị thương, lại bận bịu chiếu cố Cơ Thừa Hi, cho nên đem việc này giao cho cậu ta.
Kết quả một lần kia, một phần tổng kết chiến đấu Vệ Long lưu loát viết hết mấy chục ngàn chữ, quả thực có thể xem thành một bộ tiểu thuyết chập trùng trầm bổng, tình tiết lay động lòng người, hành văn cay độc chặt chẽ, người khác đọc xong đến nỗi dâng lên nhiệt huyết sôi trào, lúc ấy Đoạn lão nguyên soái người lãnh đạo trực tiếp của Sở Tịch thấy thì đập bàn tán dương, vung tay lên liền đem phần tổng kết chiến đấu này thông báo khen ngợi trong toàn quân, nếu không phải Sở Tịch kiên trì không thả người, lúc ấy loại hình nhân tài khan hiếm như Vệ Long sẽ bị điều đến Bộ tuyên truyền quân đội rồi còn đâu.
Hiện tại bản lĩnh này của Vệ Long vừa vặn có đất dụng võ, ánh mắt Sở Tịch híp lại, nếu như một chiêu này có hiệu quả, kế tiếp mình có thể cho Ác Ác một kinh hỉ.
Trong đầu tưởng tượng Lô Ác Ác sẽ cao hứng đến bộ dáng gì, khóe miệng Sở Tịch cũng có chút nhếch lên, tựa hồ trước mắt hiện lên thiếu niên bộ dáng thần khí mười phần, thoáng chớp mắt lại biến thành uy phong lẫm liệt, gà trống hoa mơ ngũ sắc ngẩng đầu ưỡn ngực cái đuôi vểnh lên ở trước mắt đi tới đi lui.
Rõ ràng mới vừa tách ra trong thời gian chốc lát như thế, bây giờ Sở Tịch lại cảm thấy không nhìn thấy Lô Ác Ác ở dưới mí mắt mình mỗi một giây đều giống như dày vò, anh không kịp chờ đợi trực tiếp mở ra một con đường, hướng về nhà ăn chuyên thuộc về Lô Ác Ác kia nhanh chân bước đi.
Nếu như có thể đem Ác Ác nhà mình treo trên dây lưng quần, đi đâu đều như hình với bóng mang theo thì ngon rồi, đẩy cửa trước, nơi sâu nhất con ngươi Sở Tịch hơi nổi lên sắc tím, trong lòng toát ra một ý niệm như vậy.
Trong nhà ăn, Lô Ác Ác đã đem cá viên trong chén giải quyết, lại nhoài người dò dò trong nồi lớn mà mò cá viên, ngại phiền toái phải mò lấy mò để, dứt khoát đem nguyên nồi canh ôm đến trước mặt, ào ào đổ vào trong chén mình.
Bởi vì vẫn luôn để bên trên bếp nóng, canh đặc bên trong nồi lớn còn đang sôi, bốc lên không khí nóng hầm hập, nồi cũng còn cực kì phỏng tay.
Nhưng một đôi bàn tay nhỏ trắng noãn non mịn của Lô Ác Ác cứ như vậy tùy tiện nhấc nồi canh lên, một chút sửng sốt đều không có.
Cho dù là biến thành hình người, nhìn qua mặt ngoài rất có tính lừa gạt, bên trong Lô Đại vương kỳ thật vẫn là da dày thịt béo, chút nhiệt độ như thế căn bản không để vào mắt.
Nghiêng về một phía, Lô Ác Ác còn đắc ý mà ngâm nga, bộ dáng nhỏ gật gù đắc ý khỏi phải nói thoải mái cỡ nào.
“Ó ó cục í a —— cá viên í a —— vào trong chén nà —— ó ó cục í a —— canh cá í a —— vào trong chén nha —— ó ó cục í a —— vợ ơi —— vào trong chén nha —— ó ó cục cục ó ó —— đều vào trong chén Đại vương nhoa ——”
Hát đến say mê kết quả chính là đắc ý quá mức, không để ý, bên trong bát nước lớn đặc chế của Lô Ác Ác liền đầy ụ, lập tức canh cá thơm ngào ngạt đầy tràn ra, mấy viên cá viên tuyết trắng non mềm bị liên lụy cũng tràn ra, nhanh như chớp lăn đến trên mặt bàn.
“A…!—— ó ó cục —— ôi ôi!”
Lô Ác Ác sợ hãi kêu lên, vội vàng đem nồi canh để qua một bên, hai cánh tay lập tức mở ra bảo hộ ở mép bàn, tránh cá viên trên bàn lăn xuống.
Phản ứng của cậu ngược lại rất nhanh, cái khó ló cái khôn, cúi thấp người, đầu thò qua, theo mép bát canh cá đầy tràn ra, dùng sức khẽ hút cái rột.
“Roẹt” một tiếng, canh cá trong chén vốn đầy tràn liền bị Lô Ác Ác một hơi hút xuống còn chưa tới nửa bát, còn gôm mấy viên cá viên lại một chỗ, nhét đến độ quai hàm cậu đều phồng lên.
Lúc Sở Tịch đẩy cửa tiến vào, vừa vặn liền thấy Lô Ác Ác chổng mông lên kê vào mép bát hút rột rột, hai má căng phồng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng cũng trừng đến căng tròn, bày cái tạo hình nhỏ này, đừng đề cập có bao nhiêu tính nghệ thuật.
Một màn hình ảnh trước mắt này khiến Sở Tịch chịu đựng không nổi, trở tay khép cửa lại, sải chân dài bước qua, bất đắc dĩ kêu lên: “Ác Ác, em ăn cái kiểu gì vậy?”
“Um um!” Lô Ác Ác cũng không nghĩ tới mình vừa vặn bị Sở Tịch bắt quả tang, một bên đáp lời âm thanh mơ hồ không rõ một bên muốn ra sức đem cá viên bên trong miệng nuốt xuống, kết quả cổ họng quá nhỏ, một hơi nuốt xuống làm cho cậu nghẹn đến trợn trắng mắt.
Sở Tịch dở khóc dở cười, lại vừa đau lòng vừa tức, lại sợ cậu tự làm nghẹn mình, lập tức đưa tay giúp cậu vuốt xuống, ngoài miệng cúi thấp trách mắng: “Gấp cái gì! Nhai từ từ, nhai xong lại nuốt, phun ra trước!” Nói xong cũng không đoái hoài tới đi lấy khăn ăn, trực tiếp để bên miệng Lô Ác Ác, vỗ từng cái phía sau lưng cậu: “Đừng nuốt, phun ra.”
Lô Ác Ác cứng cổ, yết hầu lăn một vòng, cuối cùng đem mấy viên cá viên kẹt ở cổ họng đều nuốt xuống.
Cậu dùng cằm ủi ủi bàn tay Sở Tịch, say đó quay đầu, há miệng, hướng Sở Tịch lộ ra hai hàng răng nanh nhỏ chỉnh tề trắng như tuyết, còn giật giật đầu lưỡi cho anh nhìn, ra hiệu bên trong miệng mình đã không còn cái gì nữa, hàm hồ nói: “Đều nuốt hết rồi!”
(Tama: thực muốn lột quần đánh mông bé mấy phát mà)
Vào miệng Lô Đại vương, làm sao có thể phun ra, sống chết cũng phải nuốt vào trong bụng lại nói!
Lúc này Sở Tịch muốn giận cũng giận không nổi, dứt khoát một tay bắt lấy cái cằm của cậu, một tay khác giữ đầu cậu khép cái mồm mở lớn của cậu, tay chuyển xuống dưới, ngón cái cùng ngón trỏ hợp lại nắm lấy hai mảnh cánh môi đỏ rực của cậu, lắc lắc, uy hiếp cậu: “Lần sau còn như vậy, sẽ niêm phong miệng em như vầy, cái gì cũng không cho em ăn!”
“Ưm ưm! Ưm! Ưm ưm!”
HẾT CHƯƠNG 82
*********
Mỡ: hế nhô bà con….trăm lỗi là tại em ạ,tama gửi em chương 82 lâu dồi àm em chưa beta ạ,với lại chương này có mấy chỗ khó quá hổng hiểu nổi, mọi người thứ lỗi.