Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 77-81
Edit: Tehichan
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 80:
Gà của mình đối tốt như thế nào với chính mình, Sở Tịch càng biết rõ hơn so với người khác, anh từ trước tới nay cũng không hoài nghi tầm quan trọng của chính mình đối với Lô Ác Ác, chỉ có điều chuyện này cũng không gây trở ngại anh hưởng thụ cảm giác được Lô Ác Ác coi trọng.
Sở thiếu tướng trong ngoài không đồng nhất* thực yêu thích nhìn thấy dáng vẻ Lô đại vương vừa bá đạo lại cẩn thận ghen! (*Chỗ này nguyên gốc là “muộn tao”, tui thấy Tehichan edit như vậy dễ hiểu hơn nên để nguyên nhé)
Bên này mọi người cùng nhau làm rất có năng suất, ngắn ngủi mấy phút liền đem rương dài đang trống rỗng rót đầy nhựa cây.
Oreo luống cuống tay chân kéo quần áo trên người Tranh Hà, đem hắn lột sạch, sau đó liền cẩn thận chậm rãi đem hắn từ xe lăn ôm xuống, bỏ vào trong rương.
Tranh Hà nằm trong rương, hai mắt nhắm nghiền, nhưng lồng ngực lên xuống vững vàng, có thể nhìn thấy thân thể của hắn đang không ngừng hấp thu nhựa cây, đặc biệt là một đôi chân khô gầy như que củi, giống như là đất hạn lâu năm, đang như đói như khát từng ngụm từng ngụm hấp thu chất lỏng sền sệt như nước mưa cứu mạng giữa trời hạn.
Thấy tình huống Tranh Hà ổn định rồi, thần kinh căng thẳng của Oreo lập tức thư giãn xuống, cả người đều sắp hư nhược rồi, thân thể mới vừa mới tái tạo cũng lảo đảo, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Ferrero đứng gần nhất nhanh tay lẹ mắt, giơ tay đỡ lấy y, y xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu”
“Các người đem hắn đưa về phòng trống khác đi, chú ý bổ sung mủ cây bất cứ lúc nào, chờ thân thể hắn chữa trị tốt rồi mới có thể tỉnh.” Sở Tịch nói, đem mấy cành non còn thừa lại đều giao cho bọn họ, sau đó liền phái đội cận vệ hộ tống Oreo cùng rương gỗ chứa Tranh Hà về trong khoang thuyền, mình thì quay người đi đến cạnh Lô Ác Ác bên kia.
Công việc khiêng rương gỗ nặng nhọc này, đương nhiên vẫn là tên tráng hán đầu trọc Uông Tái làm, bởi vì thể trạng cùng đặc thù dị năng hệ kim loại, gã luôn luôn là người được chọn làm cu li tốt nhất trong đội.
“Nói này, lão tử cũng khiêng được hai cái thánh cảnh dị năng sư rồi nha!” Dễ dàng đem một cái rương gỗ chứa đầy nhựa cây cùng một người lớn sống sờ sờ khiêng lên bả vai, Uông Tái trong miệng hừ hừ, dẫn đầu đi vào đường dẫn đến khoang thuyền bên trong vừa được mở ra.
Phía sau Oreo vội vã đuổi theo, rập khuôn từng bước mà đi theo phía sau gã, đôi mắt một khắc đều không dám rời đi rương gỗ.
Sở Tịch cũng không có đi theo nhìn bọn họ, chạy tới một góc bí mật trên mũi tàu, hình ảnh xuất hiện trước mắt làm cho anh dở khóc dở cười.
Lô Ác Ác đứng trên mặt đất, một cái tay bắt sau lưng, đang đi qua đi lại, trong một cái tay khác còn cầm một cành cây dài cỡ một mét, thỉnh thoảng quơ quơ về phía cây quỷ động đậy đang bị bức ép ở trong góc, khí thế mười phần mà răn dạy: “Không được lộn xộn! Thành thật một chút cho đại vương ta xem!”
Cây quỷ cũng không biết là bị Lô Ác Ác giằng co làm sao, cành cây cả người không có khí lực rũ xuống, một bộ ủ rũ như đứa nhỏ gặp cảnh khốn cùng, rút lại ở trong góc không dám làm một cử động nhỏ nào, một đống rễ cây ngược lại vẫn luôn vững vàng che chở rương đựng đầy đá năng lượng không buông ra.
“Ác Ác.” Sở Tịch sờ sờ đầu Lô Ác Ác, thuận thế đem hung khí trong tay cậu đoạt lại, tiện tay ném cho cây quỷ trong góc, xong nhanh nhẹn vuốt lông cho Lô Ác Ác: “Không phải đói bụng sao? Chúng ta đi ăn cái gì đi, lần này cái bàn tiệc kia còn lại bao nhiêu cá tùy em ăn.”
Lô Ác Ác lúc trước thực lực đột phá, tiêu hao cũng lớn, Sở Tịch cảm thấy được cần phải bồi bổ thật tốt cho cậu, cá dùng để làm nguyên liệu nấu ăn đều là lúc trước sinh trưởng tại trong hồ linh thủy, hồ linh thủy là do linh khí nồng nặc ngưng tụ mà thành, mấy con cá trắng này trong cơ thể tự nhiên cũng ẩn chứa dư thừa linh lực, thật thích hợp cho Lô Ác Ác bồi bổ.
Bị Sở Tịch vuốt lông sờ mó như thế (=]]), Lô Ác Ác liền hài lòng nheo mắt lại, vứt cho cây quỷ một cái ánh mắt đắc ý, quay người đi cùng Sở Tịch.
Cây quỷ trì độn (ngu ngơ chậm chạp) căn bản không ý thức được Lô Ác Ác là vì cái gì mới đánh nó, còn đang chậm rãi đem rễ tại trên cái rương cọ tới cọ lui, tâm lý một phen thống khổ giãy dụa.
“Ăn ngon…!Cho…!Không cho…!Không cho…!Phải cho…”
Cái đứa trẻ đáng thương này vẫn nghĩ là Lô Ác Ác muốn cướp cái rương đầy đá năng lượng của nó mà.
Không đợi Sở Tịch cùng Lô Ác Ác hai người bọn họ đi vào khoang tàu, trong thung lũng phía dưới vốn yên tĩnh đã lâu đột nhiên lại truyền đến mấy tiếng ầm ầm nổ vang, là xúc tu đánh trên mặt đất phát ra âm thanh to lớn, cùng lúc đó vang lên còn có một tiếng kêu sắc bén kì quái đinh tai nhức óc.
“Sùng sục! Sùng sục! Sùng sục sùng sục!”
“Ồ, cái tên chết bầm kia tại sao lại nhúc nhích rồi?” Lô Ác Ác tránh tay của Sở Tịch, chạy đến một bên thuyền, một bên đi xuống nhìn quanh, một bên tại thì thầm trong miệng: “Trước rõ ràng vẫn luôn đang giả bộ chết, đánh thế nào cũng hông phản ứng mà!”
Sở Tịch suy nghĩ một chút, ở trong ý thức bảo tàu Thương Lam đem Dove gọi ra, cũng đi tới một bên thuyền nhìn xuống dưới.
Con bạch tuột khổng lồ kia cũng không thể tạo thành uy hiếp gì cho tàu Thương Lam, cho nên Sở Tịch cũng không có để ở trong lòng, dự định chờ cho Lô Ác Ác ăn no lại nói, đối phương về sau phản ứng quá quỷ dị, trực giác nói cho anh biết còn có chuyện, anh cũng không muốn để Ác Ác đói bụng.
Trong thung lũng, con bạch tuột bự vẫn luôn đem tất cả xúc tu đều bao bọc đầu mình không nhúc nhích chẳng biết lúc nào đã liền đem từng cái từng cái xúc tu đều hạ xuống, lộ ra cái đầu vừa tròn vừa đen như quả cầu, trên mặt, một đôi mắt đậu đen vẫn luôn thẳng nhìn chằm chằm chiếc thuyền thồng thau lớn đang dừng lại tại trên bầu trời thung lũng.
Đừng xem một đôi mắt đậu đen của nó nhìn qua chỉ có một chút lớn, lại như của mấy tên trộm chuyên nghiệp, ánh mắt cũng ánh lên gian manh, kỳ thực vẫn luôn ở dưới đáy yên lặng dòm ngó bọn Sở Tịch, đem sự tình phát sinh lúc trước đều thu hết ở trong mắt.
Xem sự tình trên thuyền có vẻ đã kết thúc, mà Sở Tịch cùng Lô Ác Ác hai người bọn họ cũng quay trở về trong khoang thuyền, con quái thú xúc tu khổng lồ đầu trộm đuôi cướp nãy giờ vẫn yên tĩnh vây xem dòm ngó lúc này mới liền quơ xúc tu, phát ra động tĩnh hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Vừa nghe đến tướng quân có việc gọi mình, Dove vội vã một đường chạy chậm đi ra, mới vừa chạy đến một bên thuyền, còn chưa kịp nghiêm báo cáo, tiếng kêu truyền vào trong tai liền làm cậu ta đột nhiên trợn to hai mắt.
“Sùng sục! Ùng ục ùng ục!”
Dove theo bản năng quay đầu hướng bên trong thung lũng nhìn lại, nếu như cậu ta không nghe lầm, con bạch tuột khổng lồ phía dưới vừa phát ra tiếng kêu sùng sục vừa quơ quào xúc tu dưới kia đang nói chuyện, mà nó hẳn là nói với mình?
“Thằng nhóc, he he, nhìn cái gì chứ, lão gọi ngươi đó, lão biết ngươi thằng nhóc này có thể nghe hiểu, ngươi mau gọi giúp Thương Lẫm ra đây, đem lão lên thuyền đi nhá!”
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bạch tuột khổng lồ trong thugn lũng kia cong lên một cái xúc tu dài ngàn mét hướng chính mình vẫy vẫy, Dove chảy mồ hôi ròng ròng, vội vã thu tầm mắt lại, quay đầu sang Sở Tịch đang đứng một bên nói: “Tướng quân, con bạch tuột bự dưới kia nói, nhanh bảo Thương Lẫm đi xuống, đem nó lên thuyền…”
“Thương Lẫm?” Sở Tịch nhíu nhíu mày, một tay nhấn giữ Lô Ác Ác rục rà rục rịch có suy nghĩ muốn nhảy xuống, một tay hướng Thương Lẫm đang đập cánh ở trên bầu trời vẫy vẫy, ngoắc nó xuống dưới, “Cái quái thú khổng lồ này làm sao biết tên Thương Lẫm?”
“Sùng sục! Sùng sục! Sùng sục sùng sục ùng ục ùng ục…”
Không nghĩ tới quái thú xúc tu khổng lồ trong thung lũng phía dưới không chỉ có ánh mắt gian manh dễ sử dụng, ngay cả lỗ tai cũng thính như gì, khoảng cách xa như vậy cũng nghe rõ ràng Sở Tịch trên thuyền đang nói, liền phát ra một chuỗi âm thanh sùng sục.
Bộ phận thính giác của nó giấu ở trên xúc tu, nhiều xúc tu như vậy, vừa dài vừa linh hoạt, thích hợp nhất để tìm hiểu tin tức bát quái.
“Lão đương nhiên biết đến tên Thương Lẫm, còn biết nhân vật nó sùng bái nhất là Dĩnh Long quân, vật phẩm trong kho riêng không chỉ có một hộp Định Mạch châu vật kỷ niệm, còn có một rương tinh phiến (mảnh thủy tinh) cắt nối hình ảnh được biên tập, còn có hai cái áo choàng Dĩnh Long quân tự tay kí tên, còn có một bộ 3,760 quyển sách , a còn có linh thạch cực phẩm…”
Dove vẫn chưa phiên dịch xong, đã thấy Thương Lẫm luôn luôn trầm ổn, sừng sững, kiên trì đột nhiên phóng lên trời, cánh khổng lồ sau lưng vung lên mang theo một trận gió mạnh.
Thời điểm chờ mọi người phản ứng lại, con robot khổng lồ màu đen này đã giống như một đường tia chớp đen kịt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đập vào trong thung lũng phía dưới.
Lô Ác Ác rướn đầu xuống thăm dò nhìn quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ước ao, thán phục một tiếng: “Thì ra Thương Lẫm giấu vốn riêng nhiều như vậy nha!”
Nói xong cậu đột nhiên liền ý thức được không đúng, vội vã xoa xoa mặt, quay đầu nghiêm trang hướng Sở Tịch vỗ bộ ngực bảo đảm nói: “Ta tuyệt đối sẽ không giấu tiền riêng của ta với anh!”
Lô đại vương là một người đàn ông thẳng thắng như thế, làm sao lại giấu quỹ đen quỹ đỏ với vợ! Loại hành vi của đàn em này nhất định phải khinh bỉ, đúng, không sai, chính là muốn mạnh mẽ khinh bỉ!
“Không cần em giấu.” Bị hành động Lô Ác Ác chủ động biểu thị trung tâm lấy lòng, Sở Tịch xoa xoa một đầu tóc đầy màu sắc sặc sỡ của cậu, cho cậu một cái sờ yêu, mặt mày mỉm cười, trầm thấp mà nói một câu: “Đều là của em.”
Lô Ác Ác ánh mắt sáng lên, tóm chặt cánh tay Sở Tịch, gương mặt kích động, đều là của mình, vậy sau này có phải là món gì ăn ngon chính mình cũng có thể tùy tiện ăn? Không cần tiếp tục giống như trước đây ôm một nồi canh dương xỉ lại chỉ có thể nhìn?
“Không được.” Vừa nhìn liền biết cậu đang suy nghĩ gì, Sở Tịch không chút lưu tình phá vỡ mộng đẹp của Lô Ác Ác.
Còn không chờ Lô Ác Ác lên án loại hành vi lật lọng tàn nhẫn này của Sở Tịch, hai người liền bị tiếng kêu sợ hãi của Dove cắt đứt.
“Oa! Mau nhìn! Chuyện gì thế này!”
Hai người nhìn theo hướng tay Dove chỉ, chỉ thấy trong thung lũng phía dưới, robot màu đen đã đứng trên khu đất trống trước khối đầu to tròn của quái thú xúc tu khổng lồ.
Mà con bạch tuột khổng lồ hiển nhiên đang dùng một loại tốc độ cực kỳ kinh người thu nhỏ lại, vô số xúc tu thô to thật dài cũng nhanh chóng biến mất, một lát sau, thân thể to như một ngọn núi thế mà biến mất.
Thay vào đó xuất hiện ở dưới chân Thương Lẫm là một thân ảnh hình người thấp bé, đứng ở bên chân robot khổng lồ, y như con kiến nhỏ, rất khó tưởng tượng cái tên này mới vừa vẫn là một đầu quái vật khổng lồ có thể phá núi hủy đá.
Thương Lẫm cúi người, một cánh tay để trên đất, bóng người kia liền nhanh nhẹn mà nhảy lên trên bàn tay của nó.
“Ó——” kêu một tiếng kích động, Lô Ác Ác liền vừa không nhịn được gân cổ ó một tiếng, đôi mắt dùng sức nhìn chằm chằm Thương Lẫm đang xòe cánh hướng trên thuyền bay trở về, nhìn chằm chằm thân ảnh hình người đang được nâng trên bàn tay nó, hai mắt tỏa ánh sáng thẳng tắp.
Khác với bọn Vệ Long, Nhạc Thế đó là một dị năng giả thú hệ, cây quỷ đần còn không có hoá hình người cũng không tính, đây mới chính là đại yêu đầu tiên có thể hóa hình giống như cậu mà cậu nhìn thấy từ khi đến nơi này!
Rất nhanh Thương Lẫm liền đáp xuống mũi tàu, đưa bàn tay đang nâng người thả xuống, đột nhiên hiếm thấy chủ động mở miệng, giọng ồm ồm nói: “Người quen.”
Đi tới là một ông lão nhỏ nhắn cười híp mắt, có một bộ râu trắng như tuyết dài rủ xuống tới ngực, một thân trang phục cổ xưa đậm nét truyền thống, áo khoác dài màu đen nhìn qua cùng với kiểu mặc trên người Lô Ác Ác có chút giống, có thể nhìn ra được những chỗ chi tiết nhỏ tinh tế rất nhiều.
“Khụ khụ, lão họ Chương tên Vu Sao, tự Vãn Tử, kiến quá chư vị.”
HẾT CHƯƠNG 80
*********
Edit: Tehichan
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 81:
Sau khi nói xong, ông lão râu tóc bạc phơ khom người, chắp tay, run rẩy mà làm cái cổ lễ, một đôi mắt cười híp thành một cái khe, nhìn qua như một ông cụ từ mi thiện mục (mi từ bi mắt thánh thiện).
Sở Tịch không tiếng động không dấu vết dùng thân thể mình che ở phía trước Lô Ác Ác, dựa theo lễ tiết của Hoa Minh ôm quyền đáp lễ lại, yêu quái có thể như Lô Ác Ác biến thành hình người, hơn nữa nguyên hình còn là một con bạch tuột khổng lồ, Sở Tịch cũng không dám coi thường lão.
“Xin chào tiền bối.” Lô Ác Ác cũng ra dáng mà hồi đáp, căng khuôn mặt nhỏ, tận lực để cho mình thoạt nhìn càng có thêm một chút uy nghiêm.
Kỳ thực ở giới tu hành chỗ cậu luôn luôn là dùng tu vi bàn luận bối phận, giống như có mấy lão già trên Thái Trạch sơn đều phải gọi người nuôi gà là tiền bối, yêu quái lớn nhỏ càng là dùng thực lực đến bàn luận địa vị.
Bất quá Lô Ác Ác cậu là một con gà yêu khác biệt, người nuôi gà từ nhỏ đã dạy cậu phải kính già yêu trẻ, không thể ức hiếp nhỏ yếu, Lô Ác Ác tuy dưỡng thành tính tình hiếu chiến cũng không gϊếŧ bừa, đặc biệt là đối với già yếu cùng trẻ nít đều đặc biệt cẩn thận, bằng không bên trong ảo cảnh lúc trước cũng sẽ không thấy mấy con gà con vừa khóc liền đem Lô Ác Ác không sợ trời không sợ đất hù chạy.
Ông lão nhỏ nhắn trước mắt này râu mép có một nhóm lớn, bộ dáng run lập cà lập cập, nhìn qua thật sự là quá già rồi, Lô Ác Ác nhìn bộ dáng lão khom lưng đều thay lão sốt ruột, chỉ lo lão cứ như vậy té trên đất đứng dậy không nổi.
“Ai, không dám không dám!” Chương Vu Sao đứng lên, liên tục xua tay, sau đó liền vuốt râu mép rung đùi đắc ý nói: “Thân tu vi này của lão còn kém xa Lô đại vương, không chịu nổi một tiếng tiền bối này của đại vương nha! Ngược lại là đại vương, thực lực của ngài thật sự là khiến người kính nể không thôi, một trận chiến đấu mới vừa kia, lão sống lâu như thế vẫn là lần đầu nhìn thấy, thực sự là mở mang tầm mắt, hùng phong như vậy, đời này có thể vừa thấy thì không hối tiếc rồi!”
Câu tâng bốc này, làm đuôi đẹp của Lô Ác Ác sắp vểnh lên trời, đem hai tay bắt chéo phía sau, ưỡn ngực, nghểnh đầu, thần khí mười phần mà đi, lấy ánh mắt đắc ý ngắm Sở Tịch, trong miệng đáp: “Kỳ thực ta mới vừa rồi không có phát huy tốt, chờ sau này, ta cho ông xem một chút về tuyệt chiêu ta mới ngộ ra!”
Hi vọng Lô đại vương khiêm tốn tiếp khách, vậy còn không bằng hi vọng cây quỷ học đếm được.
“Hay, hay, lão liền mỏi mắt mong chờ.” Chương Vu Sao nhìn Lô Ác Ác thần sắc trái lại càng thêm từ ái, cười híp mắt vỗ về chòm râu dài trắng như tuyết một cái, lão yêu thích loại tính cách này của Lô Ác Ác, đương nhiên, càng yêu thích một thân tu vi mạnh mẽ của Lô Ác Ác.
Thần sắc Sở Tịch hơi trầm xuống, sờ sờ đầu Lô Ác Ác làm yên lòng cậu, đem ánh mắt hướng về trên người robot đang đứng một bên.
Thương Lẫm đã chuyển qua trạng thái không chiến đấu, thu nhỏ đến hình thể cao ba mét, đứng ở một bên, buồn buồn mở miệng giải thích: ” Bạch tuộc này là sủng vật chủ nhân đời trước đã từng nuôi, thời điểm chủ nhân rời đi đã thả tự do cho nó.
Tui cũng không nghĩ tới nó đến bây giờ còn sống sót, hơn nữa lại ở chỗ này đụng với nó.”
Dừng một chút, Thương Lẫm còn lần đầu tiên bổ sung một câu ý kiến của mình: “Đây là một con bạch tuộc nhiều chuyện thích chõ mũi vào chuyện người khác, chuyện thích làm nhất chính là thu thập các loại tin tức ngầm, các người phải cẩn thận.”
Hiển nhiên Thương Lẫm đã từng cùng Chương Vu Sao sinh hoạt chung qua một đoạn thời gian, bản thân bị hại nặng nề, nếu không phải lúc trước Chương Vu Sao sùng sục ra một chuỗi chuyện liên quan đến nó, Thương Lẫm còn không nhận ra con quái thú xúc tu khổng lồ này chính là bạch tuộc tinh đáng ghét lúc trước.
Bây giờ cách thời điểm Thiên Cơ Tử rời đi đã qua hơn vạn năm, lâu như thế, Thương Lẫm đều hoàn toàn không nghĩ tới bạch tuộc thời điểm bị thả tự do cả hình người đều không thể hóa dĩ nhiên có thể sống đến bây giờ.
“Ha, Thương Lẫm huynh đệ, lão nào có đáng sợ như ngươi nói vậy!” Chương Vu Sao tiếp tục cười híp mắt nói, cực kì dễ tính, không vội vàng không nóng nảy mà quay đầu hướng bọn Sở Tịch cùng Lô Ác Ác nói: “Các ngươi đã chiếm được truyền thừa của chủ nhân, tiếp quản Thương Lẫm cùng tàu Thương Lam, vậy cũng là chủ nhân của lão.
Hai vị chủ nhân, xin nhận một lạy của Chương Vu Sao!”
Nói xong, Chương Vu Sao liền quỳ sát xuống, đối Sở Tịch cùng Lô Ác Ác hai người sâu sắc cúi đầu, đồng thời chủ động dâng lên một giọt hồn huyết của mình.
Lô Ác Ác còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ kỹ một chút, Thiên Cơ Tử đại ca lúc trước hình như từng đề cập với mình anh ấy đã từng nuôi một con bạch tuộc, vốn là muốn làm thành bạch tuộc viên nếm thử mùi vị, sau đó thấy nó ít thịt, lại rất có linh tính, đơn giản liền nuôi làm sủng vật chơi.
Có thể làm cho Lô đại vương đến bây giờ còn nhớ tới chuyện này, thật ra là bởi vì Thiên Cơ Tử miêu tả bạch tuộc viên quá ngon miệng, lúc đó làm cậu nuốt không ít ngụm nước miếng.
“Chương lão tiền bối mời mau đứng lên!” Tiếp nhận cái cúi đầu này của Chương Vu Sao, thu hồi hồn huyết của lão, Sở Tịch liền lập tức tiến lên trước đỡ lão.
Chương Vu Sao run rẩy mà đứng dậy, cười híp mắt nói: “Chủ nhân không cần khách khí như thế, gọi lão một tiếng Chương lão đầu là tốt rồi.”
Cho dù đã tiếp nhận lão là chủ, đối xử với một vị cường giả sống hơn vạn năm, Sở Tịch cũng sẽ không có thất lễ, nghiêm mặt nói: “Vẫn là kêu ngài là Chương lão đi.”
Lô Ác Ác đứng một bên trong bụng đột nhiên truyền đến âm thanh ục ục, cậu quay mặt đi, làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, một cái tay gối ở phía sau lưng, một cái tay khác thả ở mặt trước dùng ống tay áo rộng lớn đè bụng của mình.
“Đại vương, tay của lão phu nhiều, tài nấu ăn cũng không tệ lắm.” Chương Vu Sao già thành tinh vuốt vuốt râu mép, tự đề cử mình nói: “Ta lặp tức đi bắt con mồi trở về, vì ngài chế biến một bàn món ăn ngon.”
Sở Tịch sầm mặt lại, còn chưa mở lời, liền nghe âm thanh Lô Ác Ác truyền vào trong tai mình: “Không muốn không muốn! Sở Tịch, chúng ta trở về ăn cá!”
Vừa nghe lời này của Chương Vu Sao, Lô Ác Ác liền lắc đầu giống như trống bỏi, so với mọi người đều khẩn trương hơn, banh khuôn mặt nhỏ nhắn, một cái tay khác ở phía sau lưng lập tức lặng lẽ thăm dò qua, siết chặt cánh tay Sở Tịch, chỉ lo anh chạy mất, trong miệng qua loa lấy lệ Chương Vu Sao: “Chương lão gia gia, ông đói bụng liền tự mình đi bắt vài con mồi ăn trước đi, không cần phải để ý đến chúng ta!”
Nếu sau này vợ không nấu đồ ăn ngon cho mình nữa mà kêu Chương Vu Sao tới làm, vậy Lô đại vương nên làm sao bây giờ!
Phản ứng của Lô Ác Ác làm cho ánh mắt Sở Tịch nhất thời hoà hoãn lại, tùy ý cậu siết cánh tay của chính mình, một cái tay khác vuốt lông Lô Ác Ác, ngược lại nói với Chương Vu Sao: “Chương lão, ta trước tiên mang Ác Ác đi ăn một chút, ngài trước cùng Thương Lẫm tự ôn chuyện, sau đó ta mang ngài giới thiệu với những người khác trên thuyền.” Vừa nói vừa gọi Dove lại, giới thiệu: “Đây là Dove, một thành viên trong đội cận vệ của ta, ngài có chuyện gì cũng có thể hỏi cậu ta.”
“Vâng! Chào ngài! Chào ngài!” Đến tận lúc này, Dove còn có chút chóng mặt, liên tục nói vâng, liền hướng Chương Vu Sao ôm quyền chào hỏi.
Nhìn tận mắt một quái thú xúc tu to như ngọn núi biến thành một cái lão đầu râu bạc gần đất xa trời, chỉ chớp mắt, vị Chương lão này liền thành thủ hạ mới dưới trướng tướng quân của mình, một quãng thời gian ngắn như vậy, sự tình phát triển thật sự là quá nhanh, cậu bị chấn động cũng thật là quá lớn, trong một chốc còn chưa bình tĩnh nổi.
Bất quá bất ngờ thì bất ngờ, giờ khắc này, ánh mắt Dove nhìn về phía Sở Tịch đã không thể dùng từ sùng bái để hình dung, giống như nhìn Lô Ác Ác, hai người này ở trong mắt cậu ta là hình tượng cao to vô hạn, bên trong ánh mắt cậu ta nhìn hai người đều là tràn đầy cuồng nhiệt, cơ hồ có thể nói là đem cả hai bọn họ như tín ngưỡng của chính mình mà đến quỳ bái.
Sở Tịch bị Lô Ác Ác dụ dỗ mà kéo vào khoang tàu.
Thương Lẫm im lặng cũng đi theo, hoàn toàn không có dự định cùng Chương Vu Sao ôn chuyện, nếu không ngay cả chuyện bây giờ mình thích dùng khoang chữa trị nào nhất đều có thể bị tên này moi ra.
Đừng xem nguyên hình Chương Vu Sao là một đầu quái thú xúc tu khổng lồ tánh khí nóng nảy, thời điểm bảo trì hình người mà không biến trở về nguyên hình, tính tình của lão cực kì thân thiện còn kiên trì, là một ông lão nhỏ nhắn râu bạc hòa ái dễ gần.
Thấy đồng bọn ngày xưa Thương Lẫm không chút do dự mà vứt bỏ chính mình mà đi, Chương Vu Sao cũng không tức giận, kéo Dove, cười híp mắt nói: “Thằng nhóc, lão đây thật nhiều thật nhiều năm không gặp người rồi, lại đây, chúng ta…”
Đi vào thông đạo trước, Thương Lẫm răng rắc răng rắc xoay đầu hướng mặt sau liếc mắt nhìn, sau đó liền im lìm không lên tiếng mà xoay trở về, tăng nhanh bước chân, nhanh chân đi vào phía trong.
Cây quỷ bị lãng quên ở bên trong góc đầu thuyền vẫn còn rúc ở đây, dùng rễ cây chậm rãi lay bảo bối trong rương đá năng lượng của mình.
Dò tán cây ra bên ngoài nhìn thấy không có một bóng người trên thuyền, cái cây ngốc này rốt cục phản ứng lại, cảm thấy Lô đại vương đây là không muốn cướp cái rương của mình, kỳ thực nó giãy giụa lâu như vậy, đều đã quyết định nhịn đau đem một nửa đá năng lượng dâng cho Lô đại vương.
Hiện tại không cần nhịn đau cắt thịt, cây quỷ liền vui vẻ một hồi, lập tức thu về một cái rễ cây, đem rễ cây cầm lên một cục đá năng lượng mà nó cảm thấy là nhỏ nhất nhét về trong rương, thu hồi khoảng nó cho là “Một nửa”.
“Cây…!Cây…!Vui vẻ…!Đều là…!Của Cây…”
Bên trong tàu Thương Lam, vẫn là gian phòng ăn lần trước, Lô Ác Ác ngồi ở ghế dựa cao, đắc ý mà đung đưa chân, trong bát ăn cơm chuyên dụng bự chàm dàm trước mặt, múc tràn đầy một bát cá viên.
Cá viên mềm mại, non mịn, còn tràn ngập co dãn trắng như tuyết bốc lên hừng hực nhiệt khí, cậu dùng đũa đâm một cái, xiên một viên cá viên, sau đó chính là cắn một cái vào trong miệng, mùi vị thơm nức trong nháy mắt tại đầu lưỡi nổ tung, quả thực thiệt là ăn ngon quá đi mà!
Sở Tịch cũng không có ở đây, mà là sau khi làm cá viên không xương cho Lô Ác Ác, liền đi xử lý một ít chuyện, đem Chương lão giới thiệu cho những người khác, thuận tiện mở ra một đường đi khác đến một phòng ăn khác, để nhóm người bên đội cận vệ còn đang canh giữ ở Tranh Hà bên kia cũng trước tiên lấp đầy bụng.
Chương Vu Sao xung phong nhận việc đi nhà bếp làm cơm cho mọi người, nhìn lão râu bạc trắng như tuyết, bộ dáng run rẩy, Gigi nguyên bản phụ trách làm bếp trưởng thật sự là không tiện cự tuyệt yêu cầu của lão, không thể làm gì khác hơn là mặt lạnh lùi về đằng sau làm trợ thủ của lão.
Không nói những cái khác, phương pháp nấu món Âu tổ truyền cùng với đao pháp thái rau gia học uyên thâm của Gigi đúng là nhất tuyệt, ngay cả Chương Vu Sao nhìn cũng mắt sáng chíu chíu, Dove đứng phía sau, lại thấy bắt chuyện với Gigi vừa nhìn chính là một lãnh diễm ngự tỷ.
Ở lại bên ngoài, Dove đang ngồi bên người Al, lôi ống tay áo đội trưởng Al không buông ra, đem đầu cũng chôn ở trên lưng rộng rãi của Al, khóc không ra nước mắt, ngồi sụp dưới đất lẩm bẩm: “Đội trưởng, tui có phải là đặc biệt ngốc, đặc biệt ngốc không huhu…”
Cậu hiện tại so với lúc trước càng bối rối, vừa rồi là làm sao mà liền đem chuyện mình khi còn bé lén lút đem phấn hoa ăn vào trong bụng, muốn thử một chút có thể hay không sinh một em gái nho nhỏ ra vô cùng ngu ngốc đều nói cho Chương lão nghe cơ chứ?
Đường nét lạnh lùng trên mặt Al không hiểu sao mà nhu hòa chút, dĩ nhiên còn chân thật nghiêm túc đáp một tiếng: “Ừm.”
Một bên khác, Sở Tịch đem Vệ Long đơn độc gọi vào trong một gian phòng khác.
“Tướng quân?” Vệ Long như trượng nhị hòa thượng (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ cái gì), ngồi trước một cái tủ sách, ngửa đầu nhìn về phía Sở Tịch đứng ở một bên, kỳ quái hỏi: “Đây là muốn em làm gì?”
HẾT CHƯƠNG 81.
*********