Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 2


Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 2


Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Trong nháy mắt, đám chim nâu xám khổng lồ phành phạch vỗ cánh trốn đi tứ tán và biến mất tăm sạch sành sanh.

Làm kẻ chiến thắng, chú gà trống hoa mơ lững thững đi dạo trên lưng con lân giáp thú đánh dấu mảnh đất vừa chiếm được, trông thấy đám sâu béo núc ních trong khe vảy giáp của lân giáp thú, đối với kẻ không được ăn uống đàng hoàng một thời gian lâu như Kê đại vương thật đúng là bắt được vàng, chính là mỹ vị nhân gian.

Trong khi đó, đám chim nâu xám trên không trung lượn lờ mà cẩn thận quan sát tên sặc sỡ chết tiệt kia, sau đó lại đáp xuống lưng lân giáp thú ở một chỗ xa xa, cả đám co quắp như bầy chim cút trụi lông thành một cụm, lân la tìm kiếm sâu trong khe vảy giáp một cách đáng thương.
Lô Ác Ác giũ lông, ưỡn bộ ngực được phủ đầy lông vũ sáng bóng, hùng dũng oai vệ và hiên ngang khí phách mà bước đi một cách khoan thai, Kê đại vương vui vẻ tuần tra địa bàn của mình, đôi mắt đen nhánh ánh lên mười phần thần khí.
Chu choa, sâu trên mình lân giáp thú ăn ngon ghê, nộn nộn beo béo vị lưu trên đầu lưỡi, Lô Ác Ác mắt tinh vuốt chuẩn, một cái móng vuốt vừa cong một cái là câu ngay được thêm một chú sâu từ trong khe vảy giáp, sau đó đắc ý mà hưởng thụ đồng thời ném một ánh mắt khinh bỉ cho lũ chim khổng lồ bên kia.
Bị một con gà trống sặc sỡ quỷ quái giựt địa bàn còn khinh bỉ, nhóm chim nâu xám đúng là giận mà không nói nên lời, chỉ lặng lẽ lấp đầy bụng rồi lượn đi.

Còn lại Lô Ác Ác, chú gà được ăn no tròn xoe cái bụng, thỏa thuê mà nằm trên tòa núi thịt phơi nắng, gà ta lại quay đầu mổ mổ sửa sang lại một thân lông vũ xinh đẹp của mình, sau đó ngửa mặt nhìn trời mà phơi cái bụng mềm mại, còn hai cái đùi gà săn chắc véo một cái mười phần khí thế bắt chéo.

“Ó ó….gà con chạy nhanh nhanh…ò — ó ó…ò — cuộc sống đẹp làm sao…ò — ó ó..ò — ó ó…ò— ôi chao — nhìn xem anh hùng anh hùng…”
(Mỡ: quỷ gà vừa kêu tiếng gà vừa hát tiếng người!)
Lô Ác Ác miệng ngân nga tự hát theo điệu của mình, trong lòng cảm thấy cuộc sống đẹp làm sao.

Ban đầu khi bản thân mới chỉ vừa biến hóa thành yêu lại bị một trận hủy diệt thiên địa ập tới kéo mình đi, trong đầu chắc mẩm lần này ngay cả hạt tro còn không còn, thế quái nào vẫn không chết mà lại còn đi đến cái chỗ toàn là thú khổng lồ này.

Chỗ này tốt quá chứ nhể, không cần phải biến thành người, muốn ăn gì thì ăn, muốn đánh ai thì đánh, cơm ngày ba bữa, mỗi bữa đều có thịt ăn, cuộc sống này so với khi xưa làm gà trông coi vườn thuốc đúng là suиɠ sướиɠ hơn nhiều.
Chỉ là không biết người nuôi gà đó ra sao, chắc là bị gϊếŧ mất rồi, đó là một đám người tai to mặt lớn, đánh nhau đến nỗi trên trời thủng một lỗ, nghĩ đến đây Lô Ác Ác có chút chút phiền muộn, vùi đầu dưới cánh tạo thành một hình ảnh chú gà trống u buồn.
Nói đi nói lại thì người đó cũng là người nuôi mình lớn, ngày trước khi sự việc đó xảy ra còn cười tủm tỉm mà nói muốn thu mình làm đồ đệ, cuối cùng lại vì một hạt châu mà cùng người khác đánh nhau đến trời sụp luôn, ức—-gà u buồn ợ một cái, cậu cảm thấy hơi chột dạ, không biết thế quái nào mà mình nuốt luôn hạt châu đó, bây giờ nó còn nằm trong bụng mình đây này, may là ở đây không phải thế giới trước kia, nếu không thì Kê đại vương hùng tráng uy vũ bị vặt lông lột da băm thành tám mảnh…
“Moo…..”
Một tiếng kêu giống như tiếng bò rống, tòa núi thịt rục rịch cử động.


Lô Ác Ác lăn vèo một cái đứng dậy, vỗ vỗ cánh rồi từ trên lưng con thú khổng lồ đang chuyển động không ngừng mà nhảy tót đến một gốc đại thụ cách đó không xa.
Sau đó trông thấy con lân giáp thú trên người phủ đầy vảy giáp màu xám tro chậm rì rì lười biếng duỗi eo, sau đó lại ục à ục ịch mà chui vào rừng, sau khi được đám chim xử lý đống sâu trên lưng cũng như đã được tắm nắng xong, kiểu này thì tên này chuẩn bị về chỗ của mình rồi đây.

Trà trộn ở đây lâu như vậy, Lô Ác Ác đã tìm hiểu tập tính của đa số thú khổng lồ ở đây, lân giáp thú này chính là hàng xóm cậu thích nhất, mỗi lần đều xáp xáp lại đi nhờ rồi lại ở trên lưng người ta cọ cơm, giả bộ như mình cũng là một chú chim chuyên gia cao cấp chuyên thanh lý đám sâu bọ.
Ven hồ và trong rừng một phen rối loạn vì cử động của lân giáp thú, bất quá…sau những bước đi nghiêng núi đổ cây của lân giáp thú, nơi này nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Lô Ác Ác không nhảy xuống khỏi cành cây để theo lân giáp thú đi nhờ về chỗ ở của mình, mà lại lắc lắc mông, đôi vuốt sắc bén cào cào cào vào thân cây.

Trên một thân cây khác cách đó mười mét, một con thú họ mèo khổng lồ có hai đầu đen tuyền nguyên con cùng với bộ lông ngắn đang căng chặt cơ bắp, thân mình dài sáu mét đang thủ thế săn mồi, đôi mắt xanh biếc khóa chặt vào chú gà trống ngũ sắc đang đứng ưỡn ngực trên cây nào đó, rõ ràng đây chính là con mồi mà nó theo dõi từ nãy đến giờ.
Đúng lúc no bụng xong nên hoạt động gân cốt cho tiêu bớt, Lô Ác Ác kêu một tiếng cao vút, không hề lui lại mà còn sấn tới, giống như một chiếc máy bay ném bom khai triển toàn bộ hỏa lực mà xông đến đối phương giành thế chủ động công kích.


Cậu có thiên tính hiếu chiến, rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi kiếm chuyện đánh nhau với thú khổng lồ nữa kìa, như vậy thì lòng nào bỏ qua cơ hội đánh nhau một trận đã đời thế này chứ.
“Grào grào! Ngao!!”
Khoảng nửa tiếng sau, con thú họ mèo hai đầu bị đập cho kêu ngao ngao, trên đầu bị mất một mảng lông mà lại do lông đen nên trông như bị rụng tóc, mèo ta sợ đến tè ra quần chạy trốn vào trong rừng sâu.

Lô Ác Ác sung mãn đuổi theo một đoạn, cảm thấy không có gì hay nữa mới thu móng vuốt dừng lại.

Cậu hiếu chiến thì hiếu chiến nhưng không phải kẻ lạm sát, con mèo bự kia chỉ bị vết thương ngoài da, trông nó nhảy lên còn nhanh chán, mới một chút mà đã không thấy bóng dáng đâu.
Ở phía sau một gốc đại thụ xa xa, một con cọp răng kiếm lặng lẽ rụt lại chân trước, dè dặt cẩn thận tìm hướng khác lui trước.

Tuy rằng nó không tài nào hiểu nổi, trông con chim lạ với bộ lông năm màu sặc sỡ kia sao lại lợi hại như vậy, nhưng kẻ thông minh chuyên đi săn mồi luôn hiểu rằng tránh hung tìm cát*, ngay lập tức thay đổi mục tiêu.
*Tránh hung tìm cát: tránh sự rắc rối.
Lô Ác Ác vừa thong thả khoan thai đi đến bên hồ, vừa phun phèo phèo đám lông trong miệng ra, nhìn theo hướng con cọp răng kiếm đang rút lui, đôi mắt đen tròn đảo một cái, lòng cảm thấy chưa đã.


So với đám bò sát hay thú khổng lồ da dày thịt béo khác, cậu càng thích đánh nhau với mấy con mèo bự hơn, đánh thắng đã thích, hơn nữa còn có thể luyện khả năng chiến đấu của mình.
Đứng ở bên hồ sửa soạn lại đám lông loạn xà ngầu của mình lại trông cho đẹp đẽ, sau đó đi qua đi lại vài bước, sau khí xác định mình vẫn là chú gà trống ngũ sắc oai phong hùng tráng khí phách bất phàm, Lô Ác Ác cảm thấy hài lòng, nhảy nhót trên đường về nhà, trông cách đi đứng tỏ rõ một sự vui thích tột cùng.
“Ó ó…ò — Lô đại vương quá giỏi luôn — ó ó…ò— sâu béo nộn nộn…ò ò — ôi chao —- ôi chao— ó ó…ò —-anh hùng ở nơi đâu a~”
Trong rừng vẫn quanh quẩn giai điệu dân gian do chính Lô Ác Ác thuận miệng sáng tác, cái giọng khi kêu to của chú gà trống dễ nghe vô cùng, nhưng khi hát hò thì lại như ma âm xuyên tai, chất giọng đã khàn bị lạc nhịp còn xen ba cái tiếng người với khẩu âm kì lạ, đúng là bôi xấu tên tuổi đại yêu của cậu.

Nhưng mà khổ nỗi Lô đại vương yêu ca hát không có ý thức về việc này, một đường vừa đi vừa ngâm nga, càng hát càng hăng.
Nghe kĩ lại câu cuối cùng được ngân nga đến tiêu hồn lạc phách kia đi, ai nha nha, tư xuân sao, Lô đại vương vậy mà cũng có chút tư xuân, hơn nữa nhân gia là chú gà đoạn tụ vẫn còn là thiếu niên đấy.
HẾT CHƯƠNG 2.
*********
Mỡ: em thụ bạo lực quá, hát thì thấy gớm, ôi chao, đã vậy mới bé tí mà đã đoạn tụ, chậc chậc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.