Đọc truyện Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa – Chương 87: Tống Kiêu Anh Bảo Cho Em Thử Một Lần Mà
Tống Kiêu muốn cậu có thể như lúc đối mặt với Cevil, nói với anh một tiếng “xin chào”.
Thế nhưng cậu phát hiện cổ họng mình nghẹn lại, không thể nói nên lời.
Cậu muốn nói cho anh biết, mỗi một ngày cậu đều chờ đến giờ phút này, mỗi một giây đều tưởng tượng được gần anh.
Cậu muốn sánh vai ngang hàng với anh, không muốn mãi làm một đứa trẻ hưởng thụ.
Cậu còn muốn nói: Oz, từng giây từng phút em ngày càng say đắm anh.
Thời gian tựa hồ bị giữ lại trong đôi mắt lạnh băng của Oz, tư duy như ngừng lại, Tống Kiêu dần dần trầm mê.
Môi Oz mạnh mẽ đè lên, bên tai Tống Kiêu là vô số tiếng nổ, đối phương bỗng nhiên kéo cậu lại, hai chân cậu nhón lên, bị anh ôm thật chặt.
Nụ hôn này quá mãnh liệt, xương sọ cậu bị ép mạnh lên vách tường, đầu lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau, dây dưa chết cũng không rời.
Tống Kiêu vươn tay ôm chặt lấy anh, cậu cảm giác mình như đang xuyên qua tinh tế, dù cho bị xé thành mảnh nhỏ, cậu vẫn liều lĩnh quên mình.
Bờ môi âu yếm nhau, Tống Kiêu cả đời này chưa bao giờ chấp nhất thứ gì điên cuồng, ngoại trừ tìm kiếm Tống Nhiên, chỉ còn lại người đàn ông đang ôm lấy mình này.
Khoảnh khắc ấy giống như vũ trụ vô tận đang sụp xuống, bên tai Tống Kiêu là tiếng hít thở nặng nề của Oz, người con trai nhìn như vô dục vô cầu này đang vì cậu mà mất khống chế, không gian xung quanh chấn động, bị lực lượng của anh ảnh hưởng không ngừng bóp méo, trong giây phút sắp nổ tung thì được lực lượng của Tống Kiêu cân bằng lại.
Hai mắt Oz nhắm rất chặt, dường như muốn nhốt Tống Kiêu vào thế giới của mình, không cho cậu cơ hội rời đi.
Thân thể hai người chậm rãi trầm xuống, Tống Kiêu và Oz rất ăn ý dung nhập bản thân vào sàn kim loại, từng tầng từng tầng rơi xuống, hàng trăm cây số.
Gió bên tai như ngừng lại, Tống Kiêu mong giây phút này vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Đương lúc lưng thong thả chạm xuống đất thì, dưới lưng cậu là đá dăm bén nhọn, mà đỉnh đầu hai người là trời sao vô tận.
Oz chống người nhìn cậu, đưa tay mơn trớn gò má cậu: “Tôi không nên phân giải hết mặt nạ của em.”
Trong mắt anh là khát vọng và điên cuồng lộ liễu.
Tống Kiêu chậm rãi co đầu gối, bắp chân của cậu cọ vào thắt lưng anh, sau đó xoay người một cái, chuyển thủ thành công đặt Oz dưới thân mình.
_ Em chắc cũng nên cho anh đeo mặt nạ nhỉ? Em tin chắc cả Warm Wind đang mê muội vì anh.” – Tống Kiêu vốn tính đùa một chút, nhưng lông mày cậu lại bất giác nhíu lên.
Vì cái ôm này, cậu đã chờ gần năm năm rồi.
Tống Kiêu cúi đầu, hôn lên môi Oz lần nữa, không biết chán tận hưởng cảm giác đã chờ đợi quá nhiều năm, tay cậu vuốt ve thân thể Oz, người đàn ông này là của cậu, tất cả của anh đều thuộc về cậu!
Tống Kiêu dùng sức mút môi Oz, đầu lưỡi khẽ chạm nhau rồi hôn vào khóe miệng, sau đó trượt xuống nút cằm anh.
Oz nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, bao dung Tống Kiêu tùy ý làm bậy.
Khi Oz đang muốn ôm lấy cậu, Tống Kiêu lại mạnh mẽ giữ cổ tay anh, nghiến răng thì thầm bên tai Oz: “Em không phải thằng nhóc năm năm trước nữa.
Anh còn nhớ ngày trước đã từng nói, để em làm một lần.
_ Cho nên giờ em muốn thử à.
– Oz cố ý nâng gối, đụng vào Tống Kiêu đang ngồi trên người mình.
Cậu kéo cổ áo anh, cố ý xoa loạn mái đầu đối phương.
Trong mắt cậu, Oz lộn xộn, không gò bó là đáng yêu nhất.
_ Vì sao không trực tiếp phân giải quần áo của tôi? – Oz nhẹ giọng hỏi, anh nghiêng đầu, tỉ mỉ thưởng thức biểu tình say đắm và nóng nảy vì mình của Tống Kiêu.
_ Tất nhiên phải để em tự cởi rồi! – Tống Kiêu hô lên.
Cậu giống như một đứa trẻ không kìm lòng được bóc quà của mình, hoàn toàn không biết vẻ trẻ con cố chấp này khả ái vô cùng, làm người đàn ông đang bị cậu đè lên cực kì muốn khi dễ cậu.
Lúc này, một chiếc tàu con thoi bay tới chỗ bọn họ, cửa khoang mở ra, Lucas vô cùng kinh ngạc nói: “Đại ca à! Cậu đang làm gì thế!”
Trong nháy mắt, hắn bị một cỗ lực lượng thô bạo đẩy ra ngoài.
Tống Kiêu một tay lôi Oz dậy, đẩy anh vào tàu, trong nháy mắt cửa khoang đóng lại, Lucas ngồi dưới đất ngơ ngác.
Chiếc tàu con thoi này vốn được thiết kế để thực hiện quỹ tích ẩn hình và các bước nhảy tinh tế, thể tích của nó nhỏ hơn các dòng thông thường, khoang điều khiển chật hẹp khiến cánh tay của Tống Kiêu vô tình bị va vào.
_ Trời má —
Cậu gào lên.
Tay của Oz chạm vào cùi chỏ cậu, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Đau không?”
_ Anh hỏi thừa quá!
Nhưng chút đau đớn này không hề gì hết, tất cả đều không quan trọng bằng Oz.
Trong không gian nho nhỏ này, dù tinh tế có đổ nát, tinh hệ bị hủy diệt, cũng không thể bình ổn được khao khát của cậu hiện tại.
Tống Kiêu không kiềm được cúi đầu, hôn lên môi Oz, hàm răng cậu cà qua cần cổ anh, cậu chỉ muốn nuốt trọn người làm mình ngày đêm nhung nhớ này vào bụng.
Bỗng, trong nháy mắt, hông của cậu bị đối phương ghìm, Oz trực tiếp dùng lực lượng Arthur đảo ngược vị trí cả hai, khi sợi tóc vàng của anh đảo qua mắt Tống Kiêu, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
_ Lần sau em lại thử nhé.
Giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên bên tai cậu, tất cả đều vượt khỏi dự liệu của Tống Kiêu.
Toàn bộ sắc lam trong đôi mắt tưởng như hờ hững kia chảy vào tâm trí cậu, vừa hủy diệt mọi thứ của cậu, lại giúp cậu tuyệt xử phùng sinh.
(tìm thấy đường sống trong cõi chết)
_ Em là của tôi.
Đối phương nghiến răng nói ra những lời này, đập tan lực lượng của Tống Kiêu, chỉ trong nháy mắt thất thần, cậu đã thua không còn một mảnh giáp.
Cuồng phong bạo vũ không đủ để hình dung điều mà Tống Kiêu phải thừa nhận lúc này, cậu thậm chí hoài nghi Oz muốn bóp nát từng khúc xương một trong người cậu, dù giãy dụa thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi gông cùm của anh.
Cậu từ la hét đến nỗ lực đảo khách thành chủ, cuối cùng vẫn bị anh trùng kích hóa thành hư không.
Mật độ Cesi biến dị của chiếc tàu con thoi này cao hơn cả tinh hạm thông thường, nhưng mỗi một giây Tống Kiêu đều sợ Oz sẽ làm nứt nó.
Lúc này, cậu cảm thấy, từng động tác gợi tình trước đó của anh đều là cố ý.
Anh biết Tống Kiêu nấp ở đâu, anh biết cậu khát vọng anh thế nào, càng biết cậu không thể kiềm được tầm mắt dõi theo mình, cho nên anh cố ý mê hoặc cậu.
Người này biết rõ làm thế nào để khiến cậu xúc động, khiến cậu vạn kiếp bất phục!
Giờ Tống Kiêu đã cắn câu, bị Oz chờ đợi đã lâu một ngụm nuốt vào bụng.
Không biết đã trải qua bao nhiêu “hiệp”, Tống Kiêu cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, cậu bất lực đánh vào vai Oz, khàn giọng xin đối phương dừng lại.
Oz nắm lấy tay cậu, chân thành hôn lên mu bàn tay, lướt đến ngón tay, nhẹ nhàng ngậm lấy, hơi thở anh lưu luyến trên từng kẽ tay cậu.
Cả người Tống Kiêu run rẩy.
Cậu giống như chìm đắm vào cơn nghiện, thân thể không khác gì cánh buồm rách nát, chỉ có thể xuôi theo dòng nước.
Cũng có sao đâu nhỉ?
Cậu chỉ cần giao chính mình cho Oz, buông thả bản thân trước mặt anh.
Những tia nắng đầu tiên của Danna xẹt qua tàu con thoi, Oz cúi đầu, hôn lên gương mặt cậu.
Tống Kiêu quơ tay, ủy khuất thì thầm: “Em muốn thử làm anh một lần…”
Một khắc kia, gương mặt của cậu như trở lại là đứa bé đứng trước mặt Oz, kéo ống tay áo anh, nói muốn chơi trò quốc vương lên ngôi.
Dục vọng thật vất vả đè nén lại xông lên đỉnh đầu, phá tan lý trí phòng tuyến, bùng nổ lần nữa.
Tống Kiêu chỉ biết thút thít.
_ Lần sau tôi sẽ giết anh!!!
Khi Oz mở cửa tàu ra, Tịch Thù đang ôm cánh tay dựa vào cạnh một tảng đá lạnh lùng nhìn anh.
_ Ngài nên biết Tyler đang giám thị nhất cử nhất động của ngài.
_ Không chỉ có Tyler, cả Cevil Haffris và Nhật Ảnh cũng vậy.
– Mái tóc Oz được vuốt vào nếp, anh đưa tay chỉnh lại áo mình.
_ Như vậy hành động từ đêm qua đến bây giờ của ngài là mặc kệ nó.
_ Mục đích mọi người đến Danna là gì? – Oz hỏi.
_ Chúng tôi muốn Song Tử Tinh.
Tịch Thù vừa dứt lời, một đội tàu con thoi đã hùng hổ bay đến.
Hắn không nói hai lời, cấp tốc lái tàu con thoi rời đi, chỉ để lại mình Oz.
Chúng nó bao vây quanh Oz, cát bụi nổi lên tứ phía, chỉ trong nháy mắt, mọi thứ yên tĩnh lại, ngoại trừ cửa khoang đang mở ra.
Cevil chậm rãi bước ra, ngắm nhìn chung quanh, sau cùng hướng mắt về phía Oz.
_ Quý ngài thủ tướng, hóa ra ngài ở đây.
Thuộc hạ của ngài đã lo lắng suốt cả buổi tối.
Nếu như ngài vẫn không xuất hiện, chỉ sợ quốc vương bệ hạ phải đích thân đưa quân đến góc vuông thứ sáu tìm người mất.
Oz lãnh đạm chỉnh lại ống tay áo, nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, chỉ trong chốc lát, một chiếc tàu con thoi đã đáp xuống bên cạnh anh.
_ Phiền bệ hạ phí tâm.
– Oz vừa muốn bước chân tiến vào, đã cảm giác được một cỗ lực lượng ập đến từ phía sau mình.
Anh nghiêng đầu, cỗ lực lượng kia xẹt qua cạnh tàu con thoi, đất đá trên mặt đất bị nghiền thành cát bụi.
_ Tối hôm qua, ngươi ở cùng một chỗ với Tống Kiêu đúng không.
– Cevil lạnh giọng hỏi.
Oz không có ý trả lời câu hỏi của Cevil, trong phút chốc anh tiến vào tàu, Cevil chợt xông đến, đầu ngón tay tiếp xúc với cửa khoang, cả chiếc tàu con thoi đã bị phân giải.
_ Ta biết đêm qua ngươi và cậu ấy ở cùng nhau! Ta đã quét toàn bộ Danna, cũng không phát hiện dấu vết của hai người, nhưng giờ ngươi lại đột ngột xuất hiện ở đây, trừ phi có gì đó giúp ngươi ẩn dấu! Là kỹ thuật quỹ tích ẩn hình đúng không? Đó nhất định là tàu con thoi của Tống Kiêu!
Oz nghiêng mặt, tách khỏi ánh mắt điên cuồng và cố chấp của đối phương, nhàn nhạt trả lời: “Nếu thật sự là Tống Kiêu, bệ hạ nghĩ em ấy sẽ để mình tôi đối mặt với hạm đội của ngài sao?”
_ Với tính của em ấy, nếu muốn thứ gì sẽ đoạt bằng được, nếu không đoạt được thì cướp, còn mặt dày hơn tinh đạo góc vuông thứ bảy.
– Oz lành lạnh nói, không chút ý tứ để Cevil vào mắt.
_ Nhưng mà, ngoài Song Tử Tinh ra… – Ánh mắt Cevil nhìn chằm chằm Oz, chậm rãi vòng quanh anh một vòng, – Còn có thứ khác cậu ấy nhất định rất chú ý.
_ Ngài đã là quân chủ góc vuông rồi.
_ Ngươi đang nhắc nhở ta đừng vượt ranh giới, phá hỏng quan hệ ngoại giao của hai góc vuông sao? Đáng tiếc, đạo luật ở tinh tế chưa bao giờ là thành tín và đạo nghĩa, mà là cường đại.
Kẻ mạnh mới có năng lực lên tiếng.
Ta bây giờ vẫn là kẻ mạnh, dù ngài thủ tướng đây xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngài có nghĩ Tyler sẽ cho hạm đội khai chiến với góc vuông thứ năm không?
Khóe mắt Cevil là thần sắc kiêu ngạo.
Không khí phảng phất như đọng lại, khiến những người ở trong không thể cử động.
Cát đá xung quanh lay động, tạo ra những luồng gió sắc nhọn cắt qua các khối đá, chúng ngay lập tức hóa thành bụi.
Cỗ lực lượng quấn lấy Oz, không ngừng đánh đến.
Gương mặt của anh không chút thay đổi, chỉ hờ hững nhìn Cevil, năng lượng quanh người anh tản ra, sợi tóc vung lên, vạt áo vốn chỉnh tề cũng bay phần phật.
Cả không gian như bóp méo vì hai Arthur cao cấp so tài.
Lực lượng Cevil dâng lên gấp bội, bay thẳng đến tàu con thoi, trong nháy mắt lại như gió tản ra tứ phía.
Tất cả thị vệ cấp tốc rút lui, mới miễn cưỡng không bị lan đến.
Mà người bị vây ở trung tâm nguồn năng lượng lại bình ổn bất động, anh giơ tay lên, dùng sức co năm ngón tay lại, khiến không gian gần như sụp đổ dần dần trấn định, trở lại trang thái ban đầu.
Ngay một khắc đó, Cevil chợt xuất hiện trước mặt Oz, tay thanh niên đâm vào ngực anh, mục tiêu là trái tim bên trong!
Mọi người nín thở chờ đợi, không ai ngờ tới cảnh tượng như vậy.
Thế nhưng Oz lại đưa tay ra chắn, va chạm với đầu ngón tay Cevil, cơ thể Cevil bỗng giật lùi ra sau, sau đó một cỗ lực lượng cường đại rót vào người cậu, Cevil nghiêng mặt sang bên, lộ ra ý cười tàn nhẫn: “Sao, ngươi muốn phân giải ta?”
Lực lượng của Oz bị Cevil gạt ra, chỉ nghe thấy âm hưởng đùng đùng, chiếc nhẫn trên tay Cevil, cả quần áo và vật dụng trên người cậu đều bị tán vụn.
Một tay thanh niên bịt lồng ngực của mình, vụt một cái tránh xa Oz, trong mắt là sát ý sôi trào.
_ Bệ hạ nghĩ rằng tôi sẽ phân giải hổ phách em ấy tặng cho ngài sao? – Oz hỏi.
Cevil trầm mặc không nói.
_ Lúc Tống Kiêu hăng hái tràn trề nói muốn đưa cho ngài trước mắt tôi, vẻ mặt ngây thơ vô cùng, ngốc đến đáng yêu.
Cho nên tôi quả thực rất đố kị với ngài, thậm chí còn muốn phân giải hết viên hổ phách kia ngay lập tức.
Oz vẫn đứng ở chỗ cũ, thế nhưng khí tràng cường đại lan tràn khắp không gian, cắn nuốt vạn vật.
_ Nhưng hiện tại, tôi sẽ không.
Những thứ Tống Kiêu đã từng chạm qua, những thứ em ấy yêu thích, tôi sẽ bảo vệ chúng thật hoàn hảo.
Cả ngài.
Mấy năm qua, mỗi khi tôi nhìn thấy bệ hạ trên màn ảnh, sẽ nhớ đến em ấy.
Nhớ đến biểu tình say mê em ấy dành cho ngài, ngốc nghếch đắm chìm vào gương mặt xinh đẹp kia, suy nghĩ đạt được niềm vui của ngài…
_ Đừng nói nữa.
– Ánh mắt Cevil dần dần đỏ lên.
_ Ngài muốn Tống Kiêu vĩnh viễn say đắm ngài như tên ngốc, nhưng thật đáng tiếc, đối tượng trong mơ của em ấy mấy năm nay nhất định là tôi, không phải ngài.
_ Đừng nói nữa! – Lực lượng của Cevil lại bạo phát lần nữa.
Sa mạc bị lực lượng tác động hình thành những bão xoáy lên, che khuất bầu trời, từng hạt cát bé nhỏ đều là vũ khí sắc bén.
Oz giơ tay lên, một cỗ lực lượng xông ra, mà Cevil lao qua đám bão cát, xuất hiện trước mặt Oz, thanh niên liều lĩnh đưa tay đâm vào lớp phòng ngự của Oz, dù cánh tay bị phân giải, tay áo rách nát, da thịt không còn, máu bắn tứ tung, ngón tay Cevil vẫn cố chấp hướng về phía mi tâm Oz, vì mục tiêu lần này của cậu ta là đại não anh!
Ngay một khắc đó, có cỗ lực lượng cường đại tách bọn họ ra, tiếng động rầm rĩ sôi trào trong nháy mắt tĩnh lại.
Khiến Cevil thấy khó tin chính là, phía sau Oz dĩ nhiên xuất hiện một chiếc tàu con thoi, có người từ con tàu ấy thong dong bước xuống, đi tới bên người Oz, như bạn bè thân thiết tì lên vai Oz.
Đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, mái tóc đen nhẹ nhàng phất phơ trong không khí, đung đưa từ lưng chừng đến đuôi tóc.
Trong con ngươi hổ phách mang theo vẻ hài hước, ngũ quan gợi cảm, vô cùng giống Tống Kiêu.
Mà anh ta có thể nhẹ nhàng xen ngang cuộc chiến của Oz và bản thân, điều đó khiến Cevil ngây người.
_ Học trò của tôi, làm một thầy giáo có tâm, tôi phải dạy cậu một việc rất quan trọng, đừng có chọc giận tình địch của mình chứ.
_ Ngài là… Ngài là Tống Nhiên? – Cevil từ kẽ răng thốt ra cái tên gần như là huyền thoại kia.
_ Tôi rất cảm kích sự chấp nhất của bệ hạ với tên nhóc kia.
– Tống Nhiên khoanh tay, từng bước một tiến về phía Cevil.
Rõ ràng giờ phút này anh ta không sử dụng bất cứ năng lực nào, Cevil lại có cảm giác đối phương đang bước trên dây thần kinh mình.
Tống Nhiên đứng cách Cevil một khoảng khá gần, cười nhạt một tiếng, gương mặt buồn bã giống như toàn bộ tinh tú của vũ trụ bị mất đi sắc màu.
_ Giống như việc ngài thích Tống Kiêu, đây là quá trình không thể đảo ngược, mà Tống Kiêu thích Oz, cũng là việc không thể thay đổi.
_ Vậy thì sao? – Cevil lộ ra nụ cười tự giễu, mi tâm hơi nhíu.
_ Tình cảm chân thành nhất nó dành cho ngài, là mong muốn bệ hạ vẫn như trước, vĩnh viễn không vì nó điên cuồng.
Đây là cách Tống Kiêu yêu ngài.
Trong ánh mắt Tống Nhiên là một màu trong trẻo.
Khiến không ai có thể nghĩ được đây là một người đàn ông đã trải qua tang thương.
_ Như vậy ngài phân giải ta đi.
– Cevil bước lên, phủ định lại – Chỉ cần ta còn sống, mãi mãi không làm được điều đó.
Có thể ta sẽ trở thành Tyler tiếp theo, còn Tống Kiêu là bảo vật ta muốn cất giấu.
Nếu như ngài không muốn chuyện đó xảy ra, vậy phân giải ta đi!
Tống Nhiên cười nhạt, ghé vào tai Cevil, thì thầm: “Tôi sẽ không phân giải bệ hạ.
Tôi hiểu em trai mình, tôi biết nó sẽ lựa chọn giống tôi.
Thằng bé sẽ không bao giờ tổn thương ngài, nếu ngày đó có xảy ra, nó sẽ phân giải bản thân trước mặt ngài.
Cevil trừng mắt, lảo đảo lui về phía sau, toàn bộ những cố chấp của thanh niên đều bị người đàn ông tuấn nhã lại tàn nhẫn như tử thần này hung hăng chặt đứt.
Tống Nhiên cười bí hiểm, xoay người vỗ vỗ vai Oz: “Đi thôi, tôi dẫn cậu về luân hạm.”
_ Tại sao lại xuất hiện? Tôi cược lúc này Tyler đã biết anh còn sống.
– Oz lạnh lùng nói.
_ Đây không phải là chuyện tốt sao? Tôi còn sống, hắn ta sẽ kiêng kỵ gia tộc Fawn, bởi vì hắn biết, nếu như cậu hoặc người nhà cậu có bất cứ thương tổn gì, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho hắn ta.
_ Sao anh không đối mặt với hắn?
_ Tôi có thể đến đó cứu mẹ và chị gái cậu, nhưng hắn giam cha cậu ở nơi không ai biết cả, nhỉ? Nếu như tôi đối mặt với Tyler, hắn sẽ dùng cha cậu uy hiếp tôi ở lại.
Trở lại nói cho hắn, tôi chắc chắn không bao giờ gặp hắn.
Đây là nghiêm phạt tốt nhất dành cho Tyler.
Một khắc kia, biểu tình của Tống Nhiên hờ hững mà tàn khốc.
Trong ấn tượng của Oz, Tống Nhiên luôn luôn giữ nụ cười trên môi đối mặt với mọi thứ, anh luôn luôn dùng vẻ mặt bình thản nhìn mọi người cố chấp với tình cảm danh lợi, mà Tyler lại thành công kéo Tống Nhiên khỏi chín tầng mây.
Khi Oz đến trước luân hạm, Tống Nhiên cười đầy thâm ý nói: “Oz, tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
Oz nghiêng mặt.
_ Tống Kiêu không giống với các Arthur khác, nó có cảm giác đau.
Cậu muốn nó vì cậu mà đau đớn, càng đau càng tốt, như vậy dù xảy ra chuyện gì đi nữa, thậm chí đến ngày cậu thật sự biến mất, nó cũng sẽ nhớ kỹ nỗi đau khi ôm cậu.
Oz sải chân bước qua cửa khoang.
_ Nhưng đừng quên, nguyên nhân nó chịu đựng mọi đau đớn chỉ có một, sự tồn tại của cậu là quan trọng nhất.
Oz hơi dừng lại một chút, cũng không quay đầu, tàu con thoi của Tống Nhiên trong nháy mắt biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
_ Hạm trưởng! Ngài trở về rồi!
Các hạm viên vọt tới trước mặt Oz.
_ Bệ hạ đã khởi hành, đang từ Warm Wind bay đến Danna!
_ Ừ.
Kết quả như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.
_ Buổi đấu giá hôm nay sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa.
_ Chúng ta vào bàn thôi.
– Oz gật đầu.
Lúc này, Tống Kiêu nằm trong phòng do Renna an bài, ngủ đến quên cả trời đất.
Oz tiêu hao toàn bộ tinh lực của cậu, đến cả sức lực để nhấc ngón tay cậu cũng không có.
Lucas trông giữ ở một bên, ngồi vắt chân, vô cùng tập trung suy nghĩ.
_ Cậu đang nghĩ gì đấy? – Tịch Thù hỏi.
= Hết chương 87 =
Tấn Giang mà không bị cua đồng thì(´◔౪◔)
Tình địch gặp nhau đỏ mắt╭ (‵▽′)/ đọc mà chỉ muốn 3P =((((((.