Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 83
Angiêlic quay lại nhìn ngài. Ngài gieo mình xuống chiếc ghế bành và vẽ theo hình họa tiết hoa hồng trên tấm thảm bằng đầu can của mình. Tuy cười giễu cợt một cách cay độc khi nhắc đến những trò ngu ngốc mà Phukê đã bắt ngài làm, Hoàng thân không có phản ứng gì trước những lời gợi ý về Perắc. Thiếu phụ tin rằng ngài không phải là kẻ đã nhét Clêmăng Tonen vào do thám trong nhà nàng suốt mấy năm liền. Tại sao Hoàng thân Điện hạ bây giờ lại phải nhớ đến chuyện ngài đã từng mưu toan đầu độc Madaranh và đã bán mình cho Phukê làm gì mất công? Ngài đang quá bận rộn với cố gắng tranh thủ tình cảm của Nhà vua trẻ đầy ngờ vực kia mà.
– Trong thời gian xử Perắc, tôi đang ở Flăngđờrơ – ngài kể tiếp – Tôi không theo dõi vụ án. Không đâu! Tôi được ngôi nhà nhưng tôi chả thích thú gì. Tên phù thủy hình như chưa bao giờ sống ở đây. Tôi chịu không sao tin nổi có gì buồn thảm và ghê rợn trong những bức tường này. Nó giống như những hình trang trí cho một màn kịch không bao giờ được diễn vậy… Của ngon vật lạ chồng chất ở đây đang chờ dâng cho ai đó chứ không phải tôi. Tôi vẫn còn lưu lại đây người coi ngựa già ngày xưa là gia nhân của Bá tước đờ Perắc. Lão bảo rằng nhiều đêm lão thấy hồn ông chủ hiện về… Cũng có thể lắm. Nhiều khi tôi cảm thấy mọi thứ ở đây như xua đuổi tôi, đẩy tôi ra. Tôi ở đây càng ít càng tốt. Bà có thấy cảm giác khó chịu ấy không?
– Không, ngược lại. – nàng nói khẽ
Nàng đưa mắt nhìn quanh. “Ta ở đây là ở nhà rồi. – nàng nghĩ thầm – Ta và các con ta là những người mà các bức tường ở đây đang mòn mỏi chờ đợi”.
– Vậy bà có thích ngôi nhà này không?
– Thích lắm. Nó thật tuyệt. Ôi! Tôi thích sống ở đây lắm! – Nàng kêu lên, hai tay ôm ngực với một niềm hào hứng không ngờ.
– Nếu bà muốn, bà cứ việc ở lại đây. – Hoàng thân nói.
Nàng đi vòng lại chỗ ngài. Ngài phóng ánh mắt vẫn còn đầy mãnh lực và uy quyền về phía nàng, ánh mắt mà ngài Bôxuê ngày nào đã tả một cách hùng hồn rằng: “Vị Hoàng thân… người mang chiến thắng trong đôi mắt…”
– Ở đây, – Angiêlic hỏi lại – Trong cõi mênh mông này ư, thưa Điện hạ?
Ngài mỉm cười và đột nhiên đứng phắt dậy đến gần nàng:
– Này, tôi đã bốn tư tuổi, tôi không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa phải già. Đôi khi tôi thấy đau khớp thật nhưng còn lại thì khỏe cả. Tôi muốn nói thẳng với cô, không úp mở gì hết. Tôi tin rằng tôi sẽ là một người tình chưa đến nỗi nào. Tôi không nghĩ rằng em sẽ choáng váng với lời bộc bạch đó. Tôi không rõ em từ đâu đến nhưng có gì mách tôi rằng em đã từng được nghe những điều tệ hại hơn trong cuộc đời em và dù thế nào tôi cũng không định làm cho em bất ngờ không kịp trở tay. Không bao giờ tôi quanh co với đàn bà. Tôi nghĩ rào đón chẳng có ích gì khi mà rốt cuộc chỉ luôn luôn vẫn là câu hỏi: “Em có muốn hay không?”… Nhưng hẵng khoan trả lời. Tôi muốn em biết ngay bây giờ tôi định dành cho em những cái gì. Em sẽ được nhận trợ cấp ư, tôi biết em rất giàu. Nhưng nghe đây! Tôi sẽ tặng em ngôi nhà Bôtrây lúc nào em muốn. Tôi sẽ trông nom các con của em và sẽ cho chúng học hành đến nơi đến chốn. Tôi còn biết em góa bụa và giữ gìn phẩm tiết rất trung trinh. Đồng ý đó là một thứ quý giá nhưng… hãy thấy là tôi không đòi hỏi em để mất thanh danh cho một tên khốn nạn hèn kém nào đó. Và vì em có nhắc đến tiếng tăm của tôi, cho phép tôi nêu ra đây rằng… Ngài ngập ngừng với một vẻ khiêm tốn không giả tạo và khá cảm động… – rằng trở thành người tình của Côngđê vĩ đại đâu phải là không vinh dự! Đó âu cũng là chuyện thường có trong xã hội chúng ta. Tôi sẽ canh chừng em ở mọi nơi… Sao lại có cái lối cười ngờ vực và coi thường thế, thưa bà?
Angiêlic cười đáp:
– Là vì tôi vừa nhớ một bài xẩm mà ông già Huylurô thường hát ở góc phố:
Ông Hoàng là cái giống lạ thay
Ai không biết họ thì may cả đời
Nhưng mà may nhất ai ơi
Là người chẳng thiết đến cả ba mươi ông hoàng
– Ôn dịch đâu không bắt cái kiểu bôi bác của cô đi! – Ngài làm bộ cáu quát lên.
Đoạn ngài ôm eo nàng kéo vào lòng.
– Chính vì vậy mà tôi mến em đấy, em bé ạ. – Ngài nói bằng giọng cố ghìm lại. – Bởi lẽ tôi nhận thấy trong nghề nghiệp của mình, là đàn bà mà em lại có những cung cách tự tin đến liều lĩnh. Em biết tấn công đúng lúc, nhè đúng chỗ yếu của đối phương mà ra những đòn khủng khiếp với sự khéo léo của một kẻ bạt mạng. Nhưng em không biết lui về cho nhanh. Vì thế tôi mới tóm được em đây!… Em nói mới tươi mát và rắn chắc làm sao! Em có sự chắc chắn để bù lại thân hình bé nhỏ!… Ôi! Tôi ao ước biết bao em nghe tôi nói không phải như nghe một ông hoàng mà là nghe tôi, một kẻ khốn khổ và bất hạnh. Em khác xa cái lũ õng ẹo có trái tim giá lạnh.
Ngài áp má vào mái tóc Angiêlic.
– Trong mái tóc vàng của em có một lọn màu hung làm tôi xúc động. Nó chứng tỏ rằng dưới vẻ trẻ trung linh lợi, em đã trải bao đau khổ khốn cùng. Tôi có nhầm không đấy?
– Không đâu, thưa Điện hạ. – Angiêlic ngoan ngoãn đáp.
Nàng thầm nghĩ giá sáng nay có ai bảo rằng nàng chỉ nội hôm nay thôi sẽ lọt vào vòng tay của Hoàng thân Côngđê và sẽ ngả đầu một cách vâng chịu lên đôi vai cao quý thì nàng chắc sẽ cãi lại rằng cuộc sống không bao giờ lại điên đảo như vậy. Nhưng cuộc đời nàng đã có lúc nào phẳng lặng đâu, nên nàng đã bắt đầu quen với những bất ngờ mà số phận ném cho mình.
– Từ bé đến giờ tôi chỉ mới yêu duy nhất một người đàn bà. – Ngài nói tiếp – Nhưng không phải lúc nào tôi cũng chung thủy với nàng nhưng tôi chỉ yêu mỗi một mình nàng. Nàng xinh đẹp, dịu dàng và nàng à người bạn của tâm hồn tôi. Những mưu mô và những việc ám muội nối tiếp nhau phá đám cuối cùng đã làm nàng kiệt sức. Nàng đi lánh đời, tôi còn lại gì đâu? Trong suốt cuộc đời tôi, chỉ có hai mối tình: với nàng và chiến trận. Người tình của tôi đi tu và tên khốn nạn Madaranh ký hòa ước Pirênê. Tôi chỉ còn không hơn gì thằng nộm đáng kính theo phò ông vua trẻ để mong được – chẳng biết lúc nào – chỉ huy quân đội và có lẽ còn cầm quân chinh phạt nữa, nếu ngài có lúc nào nảy ra ý định đòi bọn Flamăngđơ của hồi môn cho Hoàng hậu. Việc này đã được bàn đến… Nhưng thôi, đừng đi sâu vào chuyện đó nữa. Tôi không muốn làm rác tai em. Bởi vì nhen lại trong tôi cái vinh quang mà tôi nghĩ rằng đã chết đấy mà. Cái chết của trái tim mới là điều đáng sợ nhất… Tôi muốn có em bên mình…
Trong lúc ngài đang nói, Angiêlic khẽ khàng gỡ mình ra, hơi lùi lại một chút:
– Thưa Điện hạ…
– Em định nói vâng, phải không em? – ngài hỏi vội. – Ôi! Tôi xin em… Sao em lùi lại?
Ngài cắn môi:
– Trời ơi! Sao mà em khó chiều thế? Nhưng không sao, tôi khao khát em!
Ngài không hiểu cái khó xử mà ngài đang dồn nàng vào. Nàng phải trả lời sao đây nếu ngài tỏ tình với nàng ở một nơi nào khác? Nàng không biết.
Nhưng ở đây, trong ngôi nhà nơi lần đầu tiên nàng tìm lại được mình này, những bóng ma cứ vây bọc lấy nàng. Ngay bên cạnh Hoàng thân Côngđê, từ dĩ vãng hiện lên hình ảnh chói lòa đậm nét của Perắc trong bộ đồ xa tanh nhạt với dáng hơi cổ lỗ, và sau nữa, một oan hồn đeo mặt nạ, mặc áo nhung đen thêu ngân tuyến với một viên hồng ngọc trần trụi trên ngón tay, nhà quý tộc bị rút phép thông công, chủ nhân và mối tình duy nhất của nàng.
Giữa những người được cuộc sống hay cái chết gỡ ra chỉ một mình nàng vẫn còn bị tấn bi kịch ngày xưa trói buộc.
– Sao thế? – hoàng thân hỏi. – Sao mắt em lại rơi lệ? Hay tôi có làm gì khiến em đau lòng? Hãy ở lại đây, em có vẻ hơi thích nơiắm mà. Hãy cho tôi yêu em. Tôi sẽ biết điều mà…
Nàng chậm lắc đầu:
– Không, không thể thế được, thưa Điện hạ.
Đó là một ngày đáng nhớ.
Vì tối hôm đó Moren phu nhân và Hoàng thân Côngđê chơi với nhau trò Hoca đang thịnh hành. Ông Hoàng thao thao những chuyện tầm phào thời thượng, bôi bác những luân lý khổ hạnh, tán tụng những kẻ trác táng và cười cợt cả Pari.
Cuộc chơi theo lệ bắt đầu khi những cây nến được thắp lên. Tùy theo vận may của các con bạc, cuộc chơi có thể kéo dài ba bốn tiếng. Sau đó là một bữa tối nhẹ rồi ai về nhà đấy.
Hoca có thể chơi không hạn chế số người tham gia. Tối đó có chừng mười lăm người nhập cuộc. Tiền cọc khá cao. Ngay từ những vòng đầu, số người đã nhanh chóng giảm đi một nửa. Nhịp độ hơi chậm lại.
Đang lơ mơ nghĩ đến Óoctăngxơ, Angiêic chợt ngạc nhiên thấy mình đang liều lĩnh lao vào giáp lá cà với Hoàng thân điện hạ, Hầu tước Chiăngiơ và Chánh án Giomơxơn. Bây giờ nàng đã mấy lần “dẫn điểm” rồi. Ngài Quận công bé nhỏ Risơmông đang ghi bảng cho nàng. Angiêlic liếc nhìn lên bảng và thấy mình đã thắng thêm một tí.
– Hôm nay bà trúng quá, thưa bà. – hầu tước Chiăngiơ nhăn nhó bảo nàng – Bà đã cầm cái gần cả giờ rồi mà xem ra vẫn chưa mất.
– Tôi chưa thấy ai giữ cái lâu thế bao giờ. – ngài quận công bé nhỏ kêu lên, tỏ ra rất kích động. – Bà đừng quên rằng nếu thua, bà sẽ phải trả cho mỗi ngài đây một số tiền bằng số bà được nãy giờ đấy. Dừng lại vẫn còn kịp, tùy b
Ngài Giomơxơn nói át đi, bảo rằng người chầu rìa đừng có mà xía vào, nếu không ngài sẽ đuổi ra ngoài hết bây giờ. Mọi người vội vàng khuyên can ngài và nhắc rằng đây không phải là tòa án mà ở nhà Công nương Lăngclô. Tất cả đợi xem Angiêlic quyết định như thế nào.
– Tôi chơi tiếp. – nàng nói.
Và nàng chìa bài. Ngài chánh án thở phào. Ngài đang thua đậm và hy vọng rằng chỉ một chốc nữa thôi vận may sẽ đền bù gấp trăm lần cho sự liều lĩnh của ngài. Đã có ai cầm cái lâu như nhà cô này đâu. Nếu Moren phu nhân còn chơi tiếp thì thể nào cũng phải thua – như vậy thì đỡ cho người ta bao nhiêu. Đàn bà đâu có cái thứ bạt tử thế bao giờ! May mà bà ta không có chồng, không thì còn phân trần hết hơi.
Đoạn, quan tòa Giomơxơn giang hai tay ra một cách âu sầu khiến cuộc chơi càng thêm nặng nề.
Người ta xúm quanh Angiêlic, những kẻ định về cũng không sao dứt ra cho đành, cứ kiễng một chân mà nhóng cổ vào.
Sau vài vòng, các tay bạc cùng có số điểm tương đương. Trong trường hợp này tiền cọc phải về tay Angiêlic, thế nhưng không ai chịu rút cả. Sau đó ngài Chiăngiơ thua điểm phải rời bàn, tay xoa lông mày rầu rĩ. Cay quá là cay! Vợ ngài sẽ nói như thế nào khi biết ngài đã nướng sạch hai năm thu nhập của hai vợ chồng cho Moren phu nhân, cái nhà cô bán sôcôla ấy? Tất nhiên nếu như cô ta thắng. Còn nếu không thắng thì cô ta phải trả cho Hoàng thân Côngđê gấp đôi số tiền ăn được. Nghĩ đến chắc khối anh phát ngốt! Cô nàng điên thật rồi! Kiểu này cô ta cầm chắc phá sản. Với số điểm cô ta thu được có họa điên mới chơi tiếp.
– Dừng lại thôi, mỹ nhân ơi! – ngài quận công bé nhỏ ghé tai Angiêlic van vỉ – Bà không thể thắng nữa được đâu.
Angiêlic đặt tay lên xấp bài. Nó trơn nhẵn, giống như một viên gạch nhỏ chắc nịch và làm bỏng tay nàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng thân Côngđê. Nhưng thắng bại ở đây không tùy thuộc ở một mình ngài mà còn ở vận may
Vận may đang ở trước mặt nàng đây. Nó mang bộ mặt của Hoàng thân Côngđê, cặp mắt long lanh của ngài, cái mũi diều hâu của ngài, hàm răng trắng nhọn như răng thú dữ của ngài đang phô ra trong nụ cười. Và cái ngài đang cầm nơi tay không còn là những quân bài nữa mà là một cái tráp con đựng một lọ thuốc độc màu xanh óng ánh.
Xung quanh ngài chỉ có bóng tối và im lặng.
Rồi cái im lặng vỡ tan như cái cốc thủy tinh bởi giọng nói của Angiêlic.
– Tôi chơi tiếp.
Những bàn tay lại giang ra. Ngang tài – Đành vậy. Vơlaxô nhao cả người qua cửa sổ. Anh ta gọi những người qua lại quanh đấy lên cả trên này vì đang có một canh bạc chưa từng thấy kể từ ngày cụ kị anh ta dẫn vợ đến đánh vua Ăngri đệ tứ ở điện Luvrơ.
Gian phòng khách chật như nêm. Gia nhân cũng leo cả lên ghế để theo dõi trận đấu từ xa. Khói nến bốc mù mịt, không ai để ý mà khều chúng cả.
Hơi nóng ngột ngạt.
– Tôi chơi tiếp – Angiêlic nhắc lại.
– Kỳ phùng địch thủ.
– Thêm ba ván hòa nữa là ngã đám đấy.
– Một canh bạc hi hữu… mười năm mới có một lần!
– Hai chục năm ấy chứ, anh bạn.
– Cả đời mới có một lần!
– Bà th chứ, thưa bà?
– Tôi theo.
Tiếng ồn ào nổi lên như sập nhà và hai tay bạc bị chen gần bẹp.
– Quỷ quái! – Hoàng thân Côngđê gầm lên, nhặt cây gậy đe. – Ta thề nếu các ngươi không để chúng ta thở, ta sẽ đánh cả đám cho mà xem. Đúng là khỉ gió! Lui ra!…
Mồ hôi từ lông mày Angiêlic chảy xuống, hoàn toàn là vì nóng nực thôi. Nàng không còn cảm thấy một mảy may hồi hộp. Nàng không nghĩ đến con cái, không nghĩ đến tất cả những vất vả gian nan ngày trước, không nghĩ đến việc nàng đang đứng bên mép vực thẳm.
Ngược lại, nàng thấy mọi thứ đều hết sức tự nhiên. Đã nhiều năm nàng phải vùng vẫy chống lại định mệnh như con dã tràng xe cát. Rốt cuộc giờ đây nàng đã mặt đối mặt với nó, ngay trên đất nó, trong cái dại dột điên rồ của nó. Nàng sẽ túm cổ và đâm chết nó. Nàng cũng điên, gian hiểm và đa nghi như chính bản thân định mệnh. Nàng với nó đúng là kỳ phùng địch thủ.
– Kỳ phùng địch thủ.
Lại một đợt nhốn nháo và sau đó có tiếng gào:
– Ngã ván! Ngã ván!
Angiêlic chờ cho tiếng huyên náo lắng xuống một tí, rồi bằng giọng của cô học trò làm bộ ngây thơ, nàng hỏi xem cụ thể tiếng bạc cuối cùng có những gì.
Tất cả cùng nhao nhao nói. Cuối cùng, hiệp sĩ đờ Mêrê ngồi xuống bên các tay bạc và lắp bắp giải thích.
Trong canh bạc cuối cùng này, các tay bạc coi như ngang nhau. Mọi điểm ăn thua trước bỏ hết. Mỗi con bạc tự chọn món cược, nghĩa là không phải cho gì ăn nấy mà thích gì thì lấy. Nhưng cược phải to kia. Vài thí dụ liền được nêu ra: hồi thế kỷ trước, nhà tài chính Tooctơmê đã đòi tước hiệu quý tộc Môngmôxăngxi và cụ tổ Vilacxô đã chịu chấp nhận nếu thua thì gán bà vợ cùng đội quân của mình cho đối thủ
– Bây giờ tôi rút có kịp không? – Angiêlic hỏi.
– Hoàn toàn do bà, thưa bà.
Nàng ngồi bất động, lim dim mắt mơ màng. Người ta có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Suốt mấy giờ liền Angiêlic đã cầm cái rồi. Tội gì lại nướng sạch một lèo trong canh bạc cuối này chứ?
Mắt nàng như bừng tỉnh và lóe lên ánh lửa hừng hực. Song nàng vẫn cười:
– Tôi chơi tiếp.
Hiệp sĩ Mêrê nuốt nước bọt, nói:
– Đánh ngã ván, theo luật phải nói một câu thế này: “Tôi nhận thách. Nếu được, tôi lấy… gì đó”.
Angiêlic ngoan ngoãn gật đầu, và miệng vẫn cười, nàng nhắc lại:
– Tôi nhận thách. Nếu tôi được, tôi lấy biệt thự Bôtrây của ngài.
Phu nhân Lamoanhăng liền hét lên một tiếng làm phu quân bà nổi xung bịt ngay mồm bà lại. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía Hoàng thân Côngđê lúc đó có vẻ đang giận điên. Nhưng ngài là một con bạc quả quyết và trơ trơ như đá.
Ngài cao ngạo nhướn cặp lông mày và mỉm cười:
– Tôi nhận thách, thưa phu nhân. Nếu tôi được, bà sẽ là người tình của tôi.
Mọi cái đầu cùng một lúc quay sang phía Angiêlic. Nàng vẫn mỉm cười. Ánh nến nhảy nhót trong cặp mắt nheo lại. Mồ hôi ướt mượt trên nước da óng ả của nàng làm nó lấp lánh như cánh hoa dưới giọt sương mai. Vẻ mệt mỏi ẩn chứa trong màu xanh của đôi mắt làm cho nàng có vẻ đa cảm và xa xă align=”justify”>Cánh đàn ông có mặt tại đó run rẩy chờ đợi. Sự im lặng trở nên nặng nề và căng thẳng.
Hiệp sĩ đờ Mêrê nói lạc cả giọng:
– Quyền lựa chọn vẫn ở nơi bà, thưa bà. Nếu bà từ chối lời thách coi như bỏ và mọi thứ trở về nguyên trạng như ván trước. Nếu bà nhận lời coi như lời thách được chấp nhận.
Angiêlic vẫn đưa tay cầm bài:
– Lời thách được chấp nhận, thưa Điện hạ.
Bài nàng chỉ có bồi, đầm và mấy con bài nhỏ, từ đầu tới giờ, tay bài này của nàng là xấu nhất. Nhưng sau khi đổi vài lần, nàng đã xếp được thành bộ ít nhiều có giá trị. Nàng có hai cách phải chọn: ngả bài luôn – may nhờ rủi chịu vì bài của Hoàng thân Côngđê lúc này có thể đẹp hơn: tiếp tục lọc bài để được bộ đẹp hơn. Trong trường hợp này, vì nghĩ rằng bài chưa đẹp lắm, có lẽ Hoàng thân cũng chọn lại bài và biết đâu lại chìa ra trước mặt nàng một bài toàn già với xì cũng nên.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi ngửa bài.
Một phát đạn canông chưa chắc đã gây được hiệu quả dữ dội như vậy cho cử tọa.
Ông hoàng ngồi yên không nhúc nhích, mắt nhìn vào bài nàng:
Đột nhiên, ngài đứng phắt dậy, xòe bài của mình ra rồi sau đó cúi đầu rất thấp:
– Biệt thự Bôtrây thuộc về bà, thưa phu nhân.