Tình sử Angélique

Chương 82


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 82

Cái tên này Angiêlic quen lắm. Con người này thuộc dòng họ quý tộc lâu đời nhất của tỉnh Guyăng. Nàng mỉm cười duyên dáng và ngài hầu tước, hình như thích thú với cuộc kỳ ngộ, cứ nằng nặc đòi nàng cho biết có thể hỏi thăm sức khỏe của nàng ở đâu và bao giờ. Nàng không muốn để lộ tên, tuy vậy vẫn trả lời:
– Mời ngài đến Tuylơri vào giờ này ngày mai. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ có điều kiện thuận tiện và thích hợp hơn để trò chuyện.
– Vậy tôi sẽ đợi bà ở đâu được?
– Thì bên cạnh tượng thần Ecô vậy.
Đó là một nơi lý tưởng. Đó là nơi hò hẹn của tao nhân mặc khách. Ngài Hầu tước mừng rơn, vội vàng đón lấy bàn tay nàng đưa lên hôn:
– Bà có kiệu rước nào không ạ? Hay để tôi đưa bà về vậy?
– Xe tôi đỗ ngay đây thôi. – Angiêlic vội chối, không muốn để ông ta thấy cái xe ngựa xoàng xĩnh của mình.
– Hẹn ngày mai vậy, hỡi sắc đẹp kiêu kỳ.
Lần này ông ta hôn nhẹ lên má nàng và nhanh nhẹn ra xe.
– Cô không được đoan trang lắm…- Tiểu thư Philôniđ cất tiếng.
Nhưng đúng lúc ấy thì Quận công Lôdăng xuất hiện ở cổng vườn. Trông thấy tình cảnh bọn gia nhân của mình, kẻ đang phun ra những cái răng bị đánh gẫy, người máu mũi đầm đìa, cả bọn thảy đều ủ rũ, nước mắt nước mũi tóe loe, ông ta gào lên the thé. Khi được biết rằng sự này bởi tại bọn người nhà của một ngài quý tộc, Quận công hét lên:
– Thầy trò bọn khốn nạn này cứ phải đánh hèo mới xong. Loại ấy thì không cần phải bẩn kiếm của ta.
Hầu tước đờ Môngtêxpăng còn chưa kịp ngồi yên chỗ trên xe. Ông ta bước xuống bậc xe, đuổi theo Lôdăng và nắm tay Quận công xoay ngược ông này lại, rồi sau khi kéo sụp mũ ông này xuống tận mắt, Hầu tước nhiếc ông ta là đồ rác rưởi, đồ thộn.
Một lát sau, hai lưỡi gươm đã được tuốt ra sáng lóe và hai gã Gaxcônhơ đã tỉ đấu dưới con mắt mỗi lúc một thêm hào hứng của các khán giả.
– Xin các ngài hãy vì lòng nhân ái này mà dừng tay cho! – Tiểu thư Philôniđ kêu ầm lên. – Có lệnh cấm đọ kiếm rồi cơ mà. Cả hai ngài sẽ ngủ đêm nay ở trong ngục Baxtiơ đấy.
Nhưng hai ngài nào có thèm để ý đến hồi cảnh tỉnh khôn ngoan ấy, và hai lưỡi gươm va nhau choang choác trong khi đám đông đã quây lấy họ, tạo thành một hàng rào chắc chắn ngăn tốp ngự lâm quân Thụy sĩ đang cố chen vào để bắt những kẻ đọ
Loạng quạng thế nào, Hầu tước đờ Môngtêxpăng lại đâm trúng đùi Lôdăng. Ông này nhảy dựng lên và quẳng kiếm.
– Chuồn nhanh lên, – anh bạn Hầu tước đỡ địch thủ dậy, gào lên. – Láng cháng lại vào ngục bây giờ! Xin các bà giúp tôi một tay.
Chiếc xe phóng vọt đi đúng vào lúc ngự lâm quân Thụy Sĩ kích phang loạn xạ, cân đai vẹo vọ, mở được đường xuyên qua đám đông.
Trong khi xe ngựa đang phóng trên phố Xanh-Ônôrê, Angiêlic lấy khăn quàng buộc cầm máu vết thương cho Lôdăng. Nàng thấy mình bị nhồi vào xe với Hầu tước đờ Môngtêxpăng, tiểu thư Philôniđ, lại thêm gã đầy tớ đã gây ra vụ lộn xộn bị đánh nhừ tử và bị ném dưới sàn xe.
– Mày sẽ bị đánh đòn rồi đi khổ sai, – Lôdăng thúc gót giày vào bụng hắn, hăm.- Tao sẽ không chi một xu nào để chuộc mày ra đâu! … Parđâyăng, cám ơn anh, ông thầy thuốc của tôi càng đỡ mất công trích huyết cho tôi.
– Anh phải thay quần áo mới được, – ngài Hầu tước nói – Cứ đến chỗ tôi. Tôi tin rằng hôm nay vợ tôi đang ngồi nhà với các bà bạn đấy.
Vợ Hầu tước đờ Môngtêxpăng té ra lại là Áctênai đờ Móoctơma không phải ai xa lạ mà chính là cô bạn học ngày xưa của Ooctăngxơ, người đã đi cùng nàng xem Nhà vua đắc thắng tiến vào Pari.
Tiều thư đờ Móoctơma xuất giá năm 1662. Trông cô đẹp ra là khác. Nước da tươi thắm như cánh hồng, đôi mắt xanh và mái tóc vàng cộng với trí tuệ sắc sảo có nòi đã khiến cô trở thành một trong những người đàn bà nổi bật nhất trong cung đình. Thật không may, tuy dòng dõi hai bên đều là cành vàng lá ngọc lâu đời, nhưng cả hai họ đều nghèo như nhau. Công nợ ngập đầu, Actênai khốn khổ không thể khoe sắc đẹp của mình trong tất cả hào quang xứng đáng với cô và nhiều lần cô phải bỏ các vũ hội cung đình vì không thể sắm được xiêm y mới. Căn nhà lồ lộ dấu hiệu của sự giàu sang đã sa sút đi đối với sự phô trương quá sức của y phục sang trọng.

Những áo dài lộng lẫy trcác tủ áo bụi bặm. Dù trời đã lạnh nhưng lò sưởi vẫn chưa đốt và Actênai trong chiếc váy mỏng đang ra sức đôi co với ông thợ trang sức đến đòi đặt tiền trước cho chuỗi dây chuyền vàng bạc mà thiếu phụ dự định đeo đến Vecxây vào tuần tới.
Ngay lập tức ngài đờ Môngtêxpăng ra tay lập lại trật tự và đuổi cổ ngay nhà nghệ nhân ra cửa. Actênai không chịu. Cô thích dây chuyền cơ. Tiếp theo là một cuộc phân trần khi máu từ đùi ngài Lôdăng xúi quẩy rỏ giọt xuống sàn đá. Rốt cuộc thì phu nhân đờ Môngtêxpăng cũng hiểu thủng câu chuyện. Phu nhân bèn gọi bạn gái mình Frăngxoadơ Ohinhê ra. Cô này được phu nhân gọi đến giúp dọn dẹp nhà cửa vì bọn hầu gái vừa mới đi khỏi hôm qua.
Người vợ góa của thi sĩ Xcarông xuất hiện ngay tắp lự, vẫn trong chiếc áo dài tiều tụy, vẫn cặp mắt đen to và vẻ nghiêm nghị trên môi như xưa. Angiêlic có cảm tưởng chỉ vừa mới chia tay bà ta hôm qua ở Tămplơ.
– Giá lúc khác thì mình sẽ gặp cả Ooctăngxơ nữa cơ đấy. – nàng nghĩ thầm.
Nàng giúp Frăngxoadơ khênh Hầu tước Lôdăng lúc đó đã ngất xỉu trên đi văng.
– Để tôi vào bếp lấy ít nước, – Xcarông phu nhân nói, – Bà làm ơn đậy chỗ bị thương lại cho… thưa bà.
Một thoáng ngập ngừng ấy cho Angiêlic thấy rằng Xcarông phu nhân đã nhận ra nàng. Cũng chẳng sao, Xcarông phu nhân là một trong số những người thích giấu mình. Dù sao thì sớm muộn Angiêlic cũng quyết định phải công khai đối mặt với quá khứ thôi.
Ở phòng bên, vợ chồng Môngtêxpăng vẫn tiếp tục lời qua tiếng lại với nhau:
– Sao anh không nhận ra cô ta nhỉ? … Moren phu nhân chứ ai! Ra bây giờ anh lại đi đọ kiếm vì mụ hàng nước nữa kia đấy. – Cô ta thật tuyệt vời… mà em đừng quên rằng cô ta là một trong những người đàn bà giàu có nhất Pari đấy. Giá không phải cô ta chắc tôi sẽ lấy làm hối hận vì hành động của mình rồi.
– Anh làm bậy đấy nh
– Thưa cô nương, cô thích sợi dây chuyền không thì bảo?
– Được rồi, – Angiêlic tự nhủ – Để xem ta sẽ trả ơn các nhà đại quý tộc này thế nào nhá! Một món quà thật sang, thậm chí một hầu bao căng phồng sẽ cho những kẻ chải chuốt kia phong lưu no đủ.
Quận công Lôdăng mở mắt, ngài đờ đẫn nhìn Angiêlic
– Ta nằm mê chăng? – Ngài lẩm bẩm – Có thật là em đấy không, nữ nhân của ta?
– Có khi là thật đấy, – nàng tủm tỉm cười, đáp.
– Quỷ tha ma bắt ta đi, không ngờ ta lại gặp em, Angiêlic! Ta cứ băn khoăn mãi không biết em ra sao rồi!
– Ngài băn khoăn thì được nhưng không thèm đi tìm.
– Có thể thật, nương nương ạ. Ta là quý tộc mà. Cái giống quý tộc đều xử sự như những thằng hèn đối với người thất cơ lỡ vận. – Vừa nói ngài vừa ngắm nghía áo quần và trang sức của nàng.
– Mọi việc xem ra đều tốt đẹp cả – ngài nói.
– Đúng vậy, bây giờ tôi là Moren phu nhân.
– Lạy trời. Ta đã được nghe nói về cô! Cô bán sôcôla chứ gì?
– Đấy là trò tiêu khiển thôi. Người ta giết thì giờ bằng thiên văn học hay triết học. Phần tôi, tôi bán sôcôla. Còn ngài thì sao, Lôdăng? Ngài vẫn sống xa hoa tráng lệ đấy chứ? Nhà vua còn thân mật với ngài nữa không?
Mặt Lôdăng tối sầm dường như đã quên phứt mất sự kiêu kỳ vừa rồi:
– Ồ, thưa cô. n sủng của ngài đối với tôi lung lay lắm rồi. Nhà vua hiểu nhầm rằng tôi cấu kết với Vácđơ trong vụ bức thư Tây Ban Nha kia, chắc cô biết, bức thư không biết ai đưa cho Hoàng hậu để tố cáo Hoàng thượng thất thân với La Valie ấy mà… Tôi không thể xóa được mối nghi ngờ ấy thành ra lắm lúc Hoàng thượng xử tệ với tôi ghê lắm!… May mà Hoàng muội lại đem lòng yêu tôi.

– Công nương đờ Môngpăngxiê ấy à?
– Phải, – Lôdăng trợn mắt lên thì thầm – Thậm chí tôi còn nghĩ rằng nàng sẽ lấy tôi nữa là khác.
– Ồ, Lôdăng! – Angiêlic thốt lên và phá ra cười. – Ngài vẫn tính nào tật đấy, quái đản thật. Ngài chẳng sửa mình một tí nào cả.
– Cả cô cũng thế. Và cô xinh đẹp như một thiếu nữ hồi sinh.
– Ngài biết gì về sắc đẹp của người đàn bà như vậy chứ, Lôdăng?
– Nhà thờ chẳng giảng thế là gì! …Một thân hình mới kiều diễm làm sao! … Lại đây, hỡi nữ nhân, cho ta được hôn nàng cái nào.
Hai tay ôm mặt nàng, ông ta kéo lại phía mình.
– Cái phải gió chết tiệt gì nữa thế này! – Môngtêxpăng từ ngưỡng cửa hét toáng lên. – Ta đâm què cẳng để anh khỏi chạy còn chưa đủ hay sao, anh còn đòi hất cẳng tôi ngay trong nhà tôi nữa hả, đồ chết giẫm kia! Đúng tôi là thằng ngu mới đánh tháo anh khỏi phải vào ngục Baxtiơ.
Nhờ có cuộc tao ngộ đó mà Angiêlic thường xuyên gặp Quận công đờ Lôdăng và Hầu tước Môngtêxpăng ở Tuylơri và ở đường Hoàng hậu. Ngược lại, bọn họ còn giới thiệu bạn bè của mình cho nàng. Và những bộ mặt của quá khứ lại theo nhau xuất hiện. Một lần, khi nàng đang ngồi xe đi dọc đường cùng Lôdăng, xe nàng phóng ngang qua bên xe của Hoàng muội và công nương đã nhận ra. Chẳng biết nói gì với nhau cả. Vì ý tứ hay vì lãnh đạm? Cả hai người đều còn khối thứ phải lo!
Sau lần đầu lánh mặt, bỗng dưng Áctênai đờ Môngtêxpăng lại vồ vập nàng và đòi đưa cô ta đến nhà chơi. Cô ta nhận thấy mụ bán sôcôla này không phải là kẻ thớ lợ mà là người rất khéo làm lành.
Angiêlic thường gặp Xcarông phu nhân ở nhà vợ chồng Môngtêxpăng và bà ta giới thiệu nàng với Mexnông đờ Lăngclô.
Angiêlic cũng rất hãnh diện khi thấy tên mình trong danh sách các khách được công nương đờ Môngpăngxiê cho phép đến thăm vườn Luychxăngbua. Hôm nàng đến đây, bà vợ ông gác cổng đã mở cửa cho nàng vì chồng bà đi vắng.
Nàng lững thững thả bộ dọc các lối đi trồng liễu và mộc lan hai bên. Một lúc sau nàng mới nhận thấy rằng khu vườn thường ngày nhộn nhịp là thế mà sao hôm nay lại vắng hoe. Nàng chỉ thấy có hai gia nhân mặc lễ phục đang tò mò vẻ ngỡ ngàng, nàng tiếp tục đi dạo.
Đi ngang qua trên một hốc đá, nàng tưởng như nghe thấy tiếng sột soạt nên quay lại và nhận ra một hình người ngồi xổm trong bụi: “Chắc lại thằng du đãng nào đấy”- Nàng nghĩ bụng: “Một ông mãnh nào đó của Trôn-gỗ định giở trò chắc. Làm cu cậu giật mình một mẻ, nói vài tiếng lóng của dân trộm xem mặt cu cậu nghệt ra thì thú lắm”.
Nàng mỉm cười thích chí. Rõ ràng không phải hôm nào chú chàng vỏ lõi kia cũng có cơ hội giáp mặt với một mệnh phụ hẳn hoi mà lại nói như cháo chảy thứ ngôn ngữ của dân cư tháp Nexlơ và khu ngoại ô Đơni rồi. “Sau đó, mình sẽ cho cu cậu túi tiền của mình để cu cậu lại hồn, tội nghiệp thằng bé”. – nàng nghĩ bụng, lấy làm mừng rằng trò đùa này không có ai chứng kiến.
Tuy nhiên, khi rón rén lại gần, nàng thấy người ăn mặc rất sang tuy bê bết bùn đất. Cậu ta quỳ gối, cùi tay chống xuống đất trong tư thế rất buồn cười. Đột nhiên cậu ta quay phắt đầu lại, nghiêng tai như lắng nghe và nàng nhận ra đó là Quận công Angiêng, con trai Hoàng thân Côngđê. Nàng đã gặp cậu ta trong những cuộc dạo chơi ở Tuylơri hoặc ở đường Hoàng hậu rồi. Cậu ta là một chú bé cực kỳ hiếu động nhưng nghe nói rất khó bảo và hơi điên điên
Angiêlic nhận thấy mặt cậu ta trắng bệch và có vẻ hoảng sợ ghê gớm.
“Nó làm gì ở đây thế nhỉ? Sao nó lại phải trốn? Nó sợ cái gì chứ?” – nàng băn khoăn bởi một mối lo ngại mơ hồ.
Do dự một lúc, nàng rón rén bỏ đi và quay lại đường lớn trong vườn. Nàng đi ngang qua chỗ ông gác, ông này trố mắt nhìn nàng ngơ ngác:
– Ồ, thưa bà, bà làm gì ở đây thế ạ? Mời bà đi khỏi đây nhanh lên cho.
– Tại sao thế? Ông chắc phải biết rằng tôi có tên trong danh sách của công nương Môngpăngxiê chứ? Hơn nữa, chính bà vợ ông cho tôi vào chứ ai?
Ông gác đau khổ nhìn quanh. Angiêlic trước nay vẫn luôn luôn quý ông.

– Mong bà thứ lỗi.- ông ta đến gần, thì thầm- vợ tôi cũng không được biết điều bí mật tôi sắp nói với bà đây đâu. Hôm nay vườn không mở cửa cho mọi người vào chơi bởi vì chúng tôi đang phải đi săn suốt từ sáng đến giờ đấy ạ. Số là Quận công điện hạ Angiêng giả vờ làm thỏ để chúng tôi săn mà.
Thấy người thiếu phụ tròn mắt nhìn mình, ông già xỉa ngón tay lên trán.
– Đúng thế đấy ạ, tội nghiệp cậu bé, lâu lâu cậu ta lại trở chứng một lần. Rõ ràng cậu ấy bị bệnh. Hễ cậu ấy tưởng tượng mình là thỏ hay gà gô là cậu ấy lại sợ người ta giết mình và cứ thế là chạy trốn một mạch. Chúng tôi tìm cậu ấy suốt mấy giờ rồi đấy.
– Cậu ấy đang ngồi trong bụi rậm cạnh hốc đá đằng kia kìa. Tôi vừa trông thấy cậu ấy xong.
– Lạy Chúa tôi! Tôi phải báo lại cho Hoàng thân điện hạ mới được. Ôi, may quá, ngài đến đây rồi.
t cỗ kiệu hiện ra. Hoàng thân Côngđê thò đầu qua cửa sổ:
– Bà làm gì ở đây vậy, thưa bà? – Ngài nóng nảy hỏi.
Ông gác vườn vội vàng đỡ lời:
– Thưa Điện hạ, bà đây vừa trông thấy cậu nhà ở cạnh hang đá ạ.
– A, tốt. Mở cửa giúp ta nào. Đỡ ta xuống đi, mẹ khỉ! Đừng có làm ầm lên kẻo nó lại biết bây giờ. Giờ ngươi đi gọi cậu hầu nhất của nó lại đây, còn ngươi đi tập trung mọi người mà ngươi gặp và dặn họ canh trước cồng…
Lát sau, Angiêlic nghe thấy tiếng rậm rịch hoảng loạn trong bụi cây, sau đó là tiếng chân chạy cuống quýt. Quận công Angiêng xuất hiện và phóng nước đại ngang qua. Nhưng hai anh hầu trong toán đuổi bắt đã nhanh nhẹn vồ được cậu ta lôi lại. Cậu ta nhanh chóng bị quây kín vào trong. Anh hầu phòng dịu dàng bảo cậu ta:
– Thưa công tử, không ai giết công tử đâu… không ai nhốt công tử vào lồng đâu… Ngay bây giờ công tử sẽ được thả và tha hồ chạy nhảy ngoài đồng.
Mặt quận công Angiêng tái ngắt. Cậu ta không thốt ra một lời nhưng cặp mắt thì trông đáng thương, dò hỏi như mắt con vật bị săn. Ông bố cậu ta đến gần. Cậu bé vùng vẫy điên cuồng tuy vẫn không hề hé răng.
– Đưa nó đi. – Hoàng thân Côngđê ra lệnh – Cho gọi thầy thuốc và y sĩ của nó đi. Chích huyệt và tắm rửa cho nó, nhưng cần nhất là trói nó lại đã. Ta không thích đêm nay lại phải chơi trò này lần nữa đâu. Đứa nào để sổng nó thì cứ liệu hồn với ta.
Cả tốp kéo nhau đi. Hoàng thân quay lưng bước lại chỗ Angiêlic nãy giờ đứng chứng kiến toàn bộ màn kịch đáng buồn kia, lòng tái tê xúc động, trông nàng cũng nhợt nhạt không kém gì cậu trai bệnh hoạn tội nghiệp kia.
Côngđê dừng lại trước mặt nàng và nhìn xoáy vào mắt nàng với vẻ chăm chú hầm hè.
– Sao nào? – ngài hỏi – Bà trông thấy nó rồi chứ? Dù hay dở thế nào cũng là dòng dõi Côngđê, dòng dõi Môngmôrăngxi! Cụ nó khùng, bà nó điên. Tôi phải lấy con gái người ta. Cùng tuổi này bà ta đang nhổ tóc mình bằng nhíp, nhổ từng sợi một. Tôi hiểu rằng con cháu tôi sẽ phải thừa hưởng cái đó nhưng tôi vẫn cứ phải lấy. Đó là lệnh của Vua Luy 13. Và bây giờ bà thấy con trai tôi đấy! Lâu lâu nó lại tưởng tượng nó là con chó và phải cố kìm không sủa ầm lên trước mặt Vua. Hay nó còn nghĩ nó là con dơi và cứ lo bị va vào ván tường trong phòng mình. Hôm khác nó lại cảm thấy nó biến thành cái cây và bọn người hầu phải tưới nước cho nó – thế có buồn cười không? Bà không cười à?
– Thưa Điện hạ… sao ngài lại nghĩ dù chỉ một giây thôi, rằng tôi buồn cười?… Tất nhiên ngài không biết tôi…
Ngài chợt mỉm cười ngắt lời nàng khiến bộ mặt khắc khổ chợt tươi lên.
– Biết chứ! Biết quá chứ! Tôi biết rõ bà, Moren phu nhân ạ. Tôi đã thấy bà ở nhà Nimông và ở những nơi khác. Bà hồn nhiên như một thiếu nữ, xinh đẹp như một thiên kim tiểu thư và bà có một trái tim nhân hậu của một người mẹ. Hơn thế, tôi cho rằng bà là một trong những phụ nữ thông minh sáng láng nhất nước nữa. Nhưng bà không để lộ ra mặt, thực tế là bà rất tinh khôn và bà biết rằng đàn ông người ta sợ những người đàn bà hiểu biết.
Angiêlic mỉm cười đáp lại, ngạc nhiên trước nhận xét bất ngờ đó.
– Ngài quá khen, thưa Điện hạ… và tôi rất thắc mắc không biết ai đã kể những chi tiết ấy về tôi cho ngài nghe…
– Tôi đâu cần ai kể, – Ngài đập luôn theo kiểu cục cằn thô lỗ của lính tráng. – Tôi đã quan sát bà. Không biết bà có để ý thấy tôi hay nhìn bà không Tôi tin rằng bà hơi sợ tôi. Lại nữa, bà không rụt rè…
Angiêlic ngước mắt lên nhìn kẻ đã chiến thắng ở Lăngxơlô và Rôcroa. Đây không phải lần đầu nàng nhìn ngài như thế. Nhưng Hoàng thân hoàn toàn không nhớ một tí nào cô học trò bé nhỏ linh lợi đã từng đứng đối diện với ngài và ngài đã từng bảo cô ta: “Dám đánh cuộc rằng khi cô lớn lên, bọn đàn ông sẽ bâu vào đòi gặp cô cho mà xem!
Nàng luôn tin ràng mình vẫn ấp ủ một lòng đố kỵ sâu sắc, đối với Hoàng thân Côngđê và nàng phải ngăn ngừa mình để khỏi có thiện cảm và sự thông cảm đang nảy nở giữa hai người. Chẳng phải chính ông ta đã sai gã đầy tớ Clêmăng Tonen rình mò vợ chồng nàng trong bao nhiêu năm đó sao? Chẳng phải ông ta đã chiếm đoạt tài sản của Perắc đó sao? Angiêlic tự hỏi mình rất lâu làm thế nào dò được chính xác Hoàng thân Côngđê đã đóng vai trò gì trong tấn bi kịch của nàng. Dịp may đã đến với nàng một cách lạ lùng.
– Bà chưa trả lời tôi đấy. – Hoàng thân nói. – Nào, có đúng là tôi làm bà sợ không?
– Không! Nhưng tôi thấy không xứng đáng được tiếp chuyện ngài thôi, thưa Điện hạ! Tiếng tăm ngài…
– Ái chà! Tiếng tăm tôi – bà không còn là trẻ con nữa để mà không biết gì. Vũ khí của tôi đã rỉ nát cả rồi và nếu Hoàng thượng không hiểu ra mà cho bọn phản phúc Đan mạch hay Anh một bài học thì tôi có cơ chết già ở xó nhà mất. Còn về khoản chuyện trò ấy mà, Ninông đã nhắc tôi hàng trăm lần lời nói không phải là viên đạn để bắn vào bụng kẻ đối thoại, và cô ấy cho rằng tôi vẫn chưa hoàn toàn nhập tâm được bài học ấy. Ha ha!

Ngài phá lên cười ầm ĩ, vô tình nắm khuỷu tay nàng:
– Đi nào! Xe tôi đang chờ ở ngoài, những khi đi bộ tôi buộc phải tựa vào một bàn tay nhân từ. Còn tiếng tăm của mình tôi đã tạo ra nhờ thế này đây: cứ lội bùn mãi bây giờ lắm lúc chân tôi cứ ê ẩm như chân lão già ấy. Bà đi với tôi chứ? Sự hiện diện của bà hình như là điều duy nhất tôi có thể chịu đựng được sau một ngày đau đớn. Bà có biết biệt thự Bôtrây của tôi không?
Tim Angiêlic đập thình thịch, nàng nói:
– Không, thưa Điện hạ.
– Người ta bảo nó là một trong những ngôi nhà xinh nhất mà ông Măngsa đã xây dựng. Riêng tôi tôi không thích ở đó, song tôi biết rằng các bà các cô thán phục vẻ đẹp của ngôi nhà như thế nào. Mời bà đến xem qua
Tuy miễn cưỡng nhận lời nhưng Angiêlic vẫn đánh giá được cái vinh dự được ngồi cùng xe của vị Hoàng thân huyết thống mà người đi đường hoan hô tưng bừng.
Nàng ngạc nhiên bởi sự chú ý mà người đồng hành dành cho nàng. Khắp nơi người ta bảo nhau rằng kể từ ngày người bạn Mactơ đuy Vigiăng vào dòng tu Cacmêlit vùng ngoại ô Xanh-Giắc, Hoàng thân Côngđê không còn dành cho phụ nữ sự quan tâm mà giới quý tộc nước Pháp đã quen phô trương với họ. Cái mà ngài đòi hỏi ở họ là khoái lạc nhục thể thuần túy và nhiều năm nay chưa bao giờ người ta thấy ngài có việc gì với những người đàn bà có địa vị thấp kém ngoài những việc ngẫu nhiên. Trong các phòng khách Pari, sự thô lỗ của ngài đối với phái đẹp đã làm nguội lạnh những dự định hôn nhân đáng giá nhất. Thế mà bây giờ hình như Hoàng thân đang cố gắng làm đẹp lòng người bạn đường mới của ngài.
Xe ngựa rẽ vào sân biệt thự Bôtrây.
Angiêlic bước lên bậc thềm bằng đá hoa cương. Mỗi một chi tiết của cả tư dinh sáng sủa hài hòa này đều nhắc cho nàng nhớ đến Perắc. Chàng muốn đường nét của nó phải mềm mại như các tay nho trên ban công sắt cuốn và cái bao lơn. Chàng sắp xếp các cột gỗ chạm thếp vàng khuôn lấy những tấm đá hoa cương hay gương lớn phẳng lì, những bức tượng và tượng bán thân, những con thú, con chim bằng đá, ở khắp mọi nơi như hương vị hài hòa của một gia đình đầm ấm.
– Bà không nói gì à? – Hoàng thân Côngđê ngạc nhiên nói sau khi họ đã đi xem hai tầng gian tiếp tân. – Phần lớn những người đến thăm đây đều nhả ra những lời tán tụng nhàm chán. Ngôi nhà không hợp với ý thích của bà ư? Bà được quyền biết đôi điều về ngôi nhà này.
Hai người đang ở trong một phòng khách nhỏ với những tấm rèm xa tanh thêu kim tuyến. Tấm bình phong sắt cuốn chạm trổ trong nhà ngăn cách họ với một hành lang dài trông xuống vườn. Ở vách trong của gian phòng có một lò sưởi hai bên có hai con sư tử đá phơi vết phá còn mới bên sườn. Angiêlic đưa tay lên sờ vào vết vỡ.
– Sao chỗ này lại vỡ thế? – nàng hỏi – Mà không phải chỉ có ở đây. Kia, ngay cả ở các cửa sổ của phòng khách này, các bức chạm cũng bị phá vài chỗ nữa kìa.
Mặt Đức ông điện hạ lại sầm xuống:
– Đây là chữ đầu tên người chủ trước, tôi đã cho đục đi rồi. Hôm nào tôi sẽ cho sửa chữa lại. Chịu không còn biết ra làm sao nữa!… Tôi lại thích vung tiền ra để sửa sang ngôi nhà ở vùng nông thôn Săngtily của tôi hơn kia.
Angiêlic vẫn giữ tay trên tấm gia huy vỡ nham nhở.
– Sao ngài không để nguyên như cũ có được không?
– Cứ trông thấy cái gia huy của người đó tôi lại khó chịu. Hắn là một tên đáng nguyền rủa.
– Đáng nguyền rủa? – nàng hỏi lại.
– Vâng. Một quý tộc chuyên luyện vàng bằng phép màu mà quỷ dữ đã truyền cho. Hắn bị thiêu trên giàn lửa. Và Nhà vua đã tặng tôi tài sản của hắn. Tôi không dám nói chắc là Hoàng thượng không định hại tôi bằng món quà này.
Angiêlic thong thả bước ra cửa sổ và nhìn ra ngoài:
– Ngài có biết ông ta không, thưa Điện hạ?
– Ai cơ? Cái tên quý tộc khốn kiếp ấy à? … Ơn Chúa, sao lại không?
– Hình như tôi nhớ ra rồi, – nàng nói, vừa nói vừa hoảng cho sự táo bạo của mình, nhưng vẫn hoàn toàn tự chủ. – Có phải ông ta ở Tuludơ không nhỉ, ngài… Perắc ấy ạ?
– Vâng, chính thế. – Hoàng thân thản nhiên xác nhận.
Nàng liếm đôi môi khô bỏng:
– Có người nói rằng ông ta bị tố trước hết là nắm được một và bí mật đen tối của ngài Phukê, người lúc ấy còn đầy quyền thế trong tay phải không ạ?
– Cũng có thể. Một thời gian dài ngài Phukê tự coi mình là vua nước Pháp. Ông ta có đủ tiền để làm việc đó. Ông ta đã xúi giục nhiều người làm đủ thứ việc ngu ngốc. Như tôi đây chẳng hạn. Ha! Ha! Ha!… Nhưng thôi, chuyện ấy đủ rồi, ta cho qua đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.