Tình sử Angélique

Chương 80


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 80

Angiêlic ngồi chờ Đêgrê ở ngôi nhà mới tậu của ông ta. Cách bày biện đã khác hẳn lần Angiêlic đến chỗ ông ta cách đây mấy năm, một trong những ngôi nhà tàn tạ ở khu Cầu Nhỏ align=”justify”>Bây giờ ông ta đã có nhà riêng ở khu Cầu Đức Bà, rất giàu có và sặc mùi sang trọng của kẻ trưởng giả hãnh tiến. Mặt tiền của nhà được trang trí những hàng hiên có hình các vị thần bưng hoa trái, gắn đủ thứ huy hiệu vua chúa, tranh tượng, tất cả đều lòe loẹt màu sắc “tự nhiên”.
Gian phòng nơi người gác cổng đưa nàng vào cũng toát lên vẻ hào nhoáng của tầng lớp trung lưu. Nhưng người thiếu phụ khó chịu khi nhìn lên giường lớn có trướng che treo trên những cột xoắn hay cái bàn viết ngổn ngang các vật dụng mạ đồng. Nàng không hề thắc mắc nhờ đâu tay luật sư sắm được những thứ xa hoa tân kỳ đến thế. Đêgrê vừa là hiện tại vừa là hồi ức. Nàng có cảm tưởng ông ta biết rõ mọi điều về nàng và cái đó thật là thuận lợi. Ông ta sắt đá, lạnh lùng nhưng chắc chắn như hòn đá tảng. Trao lá thư tuyệt mệnh cho ông ta xong, nàng có thể yên lòng và nhắm mắt: các con nàng sẽ không bị bỏ rơi.
Cánh cửa sổ trông ra sông Xen. Tiếng mái chèo vỗ nước vọng đến tận đấy. Ấy là một buổi đẹp trời, ấm áp. Nắng thu dìu dịu chiếu trên những phiến đá trắng đen dưới sàn nhà.
Cuối cùng, Angiêlic nghe thấy tiếng đinh thúc ngựa khua trong bước chân dứt khoát ngoài hành lang. Nàng nhận ra tiếng bước chân của Đêgrê. Ông ta bước vào, không hề tỏ ý ngạc nhiên:
– Xin nhiệt liệt đón mừng bà. Xoócbon, chân chú bẩn quá, chịu khó đứng ở ngoài nhé.
Một lần nữa ông ta lại ăn mặc nếu không nói là hào hoa thì ít ra cũng đàng hoàng chững chạc. Dải viền nhung đen làm nổi bật cái cổ áo khoác rộng mà ông ta vắt lên thành ghế. Nhưng nàng nhận ra ngay anh chàng Đêgrê thuở nào. Ông ta bỏ mũ và lột tóc giả. Sau đó ông ta tháo gươm. Xem ra ông ta đang hung tợn.
– Tôi vừa từ chỗ ngài Ôbray về. Mọi việc đều tốt đẹp cả. Tới đây bà sẽ gặp tất cả các vị tai mắt trong ngành thương mại và tài chính. Nghe nói cả ngài Cônbe cũng quan tâm đến cuộc gặp gỡ này cơ đấy.
Angiêlic cười lấy lệ. Nàng thấy những chuyện đó thật là vô nghĩa, không thể lôi nàng ra khỏi trạng thái tê tái. Nàng sẽ không được vinh hạnh làm quen với ngài Cônbe. Lúc các nhân vật quyền năng vô hạn ấy tụ tập nhau lại cũng chính là lúc thi thể của Angiêlic đờ Xăngxê, nữước đờ Perắc, nữ Hầu tước của các Thiên thần sẽ trôi theo dòng nước giữa hai bờ sông Xen vàng rực. Lúc ấy nàng sẽ tự do, không ai còn chạm đến nàng được nữa. Và có lẽ Perắc sẽ đón nàng…
Nàng chợt bừng tỉnh, Đêgrê vẫn đang nói thao thao.
– Ông vừa nói gì vậy?
– Tôi đang nói rằng bà đang được mời hội kiến, thưa bà.
– Thực tình tôi đến đây không phải vì thế. Tôi chỉ ghé qua tí thôi vì có một trang phong lưu công tử đang chờ tôi đến xem qua mấy tác phẩm mới nhất. Sau đó chưa biết chừng tôi còn đến Tuylơri nữa kia. Những cuộc tiêu khiển ấy sẽ giúp tôi chịu đựng được đến lúc phải tới cuộc hẹn đáng ghét kia. Nhưng tôi lại có phong thư này nữa, phiền quá. Ông làm ơn cầm giúp được không? Lúc nào trở về tôi sẽ ghé vào lấy.
– Xin hầu bà. Thưa bà.
Ông ta đón lấy cái phong bì dán kín, bước đến cái két sắt nhỏ đặt ở ngách bàn và mở ra bỏ phong bì vào.
Angiêlic quay đi lấy quạt và găng tay. Việc đó làm hết sức đơn giản. Cũng đơn giản như nàng đi dạo chơi, không có gì phải vội vã. Tất cả những điều cần làm lúc này là bước chếch một tí xuống dòng nước sông Xen…
Nắng soi mặt nước ánh lên như nền nhà lát đá đen trắng…
Một tiếng động khiến nàng ngẩng đầu lên. Đêgrê đang lấy chìa khóa cửa. Rồi, với vẻ hết sức tự nhiên, ông ta đút luôn chìa khóa vào túi và bước lại chỗ người thiếu phụ.
Ông ta đứng sừng sững trước mặt nàng, tươi cười nhưng mắt đỏ ngầu. Trước khi nàng kịp đề phòng, ông ta đã ôm ghì lấy nàng. Ông ta hổn hển, cúi xuống sát mặt nàng:
– Lại đây nào, con mèo bé nhỏ xinh xẻo của anh.
– Tôi cấm ông ăn nói với tôi như vậy đấy! – nàng kêu lên.

Đoạn nàng òa khóc nức nở.
Việc đó xảy đến với nàng thật đột ngột. Nước mắt tuôn như mưa, nàng nức nở không thành tiếng, tim nàng tan nát hơi thở tắc nghẹn.
Đêgrê bế nàng lên giường. Ông ta ngồi im nhìn nàng một hồi lâu với vẻ ân cần tha thiết. Rồi khi cơn tuyệt vọng của nàng đã bớt đi ít nhiều, ông ta bắt đầu cởi áo nàng. Nàng cảm thấy những ngón tay của ông ta chạm vào cổ khi ông ta cởi chiếc áo chẽn của nàng nhanh nhẹn khéo léo như một cô hầu gái. Đầm đìa nước mắt, nàng không còn sức đâu mà chống lại nữa.
– Đồ khốn nạn. – Nàng nấc lên.
– Không đâu, em, anh không khốn nạn đâu.
– Tao tưởng mày là bạn… Tao tưởng… Trời ơi là trời! Sao tôi khổ thế này!
– Chậc chậc, bậy nào! – Hắn mắng yêu.
Bằng bàn tay khéo léo, ông ta kéo cái váy lót rộng thùng lên, tháo nịt tất và kéo đôi tất lụa của nàng xuống, cởi giày nàng ra.
Khi trên người nàng chỉ còn độc một chiếc áo lót, ông ta dịch sang một bên và nàng nghe thấy ông ta cởi quần áo vừa huýt sáo, hất vội đôi giày, ném áo lót, thắt lưng mỗi thứ một nơi. Đoạn ông ta nhảy phắt lên giường và vội vã buông màn.
Trong gian phòng tranh tối tranh sáng, thân hình lông lá của Đêgrê trông như màu đỏ trên nền nhung đen mịn. Con người ông ta không hề mất đi một mảy may linh hoạt.
– Hấp, nào em bé! Làm gì mà cứ ư ử thế? Chóng ngoan, nín đi nào! Chúng mình sẽ vui một phen. Lại đây em!
Ông ta kéo tuột áo lót nàng ra và đồng thời vỗ một phát thật kêu vào lưng nàng khiến nàng nẩy người lên. Nổi khùng, nàng cắn hàm răng nhỏ nhọn hoắt của mình vào vai ông ta.
– A, cắn hả? – ông ta kêu váng lên. – Thế này thì phải phạt mới được!
Nhưng nàng chống trả quyết liệt. Hai người giằng co dữ dội. Nàng réo những từ xấu xa nhất có thể nghĩ ra được để chửi. Tất cả những câu chửi của dân du thủ du thực tuôn ra ào ào làm cho Đêgrê cười như điên. Ông ta cười sằng sặc, nhe hàm răng trắng lóa, từ mồm ông ta phả ra mùi thuốc lá hăng hắc trộn lẫn mùi mồ hôi đàn ông khiến cho sống lưng nàng muốn nhũn ra. Nàng biết chắc rằng mình căm ghét Đêgrê, thậm chí còn mong ông ta chết nữa. Nàng hét lên rằng nếu có dao nàng sẽ giết ông ta ngay. Ông ta càng cười to. Rốt cuộc ông ta cũng đè lên được nàng và dò tìm môi nàng.
– Hôn anh đi nào. – ông ta nói – Hôn tên mật thám đi… Ngoan nào, không anh lại nện cho một trận đau suốt ba ngày liền bây giờ… Hôn anh đi. Hôn đi thì hơn. Anh tin rằng em biết hôn lắm, hôn ai cũng tài…
Nàng không thể cựa nổi những đòi hỏi đầy quyền uy của cái mồm đang cắn nàng không chút thương tiếc mỗi lần nàng cự tuyệt. Nàng đành khuất phục.
Nàng khuất phục tuyệt đối, đến nỗi chỉ một chốc sau sự thèm khát đã nâng người nàng lên đón cái thân thể đang chế ngự mình. Sự hung cuồng của Đêgrê trong yêu đương thật khác thường, không có giới hạn. Angiêlic thấy ngây ngấy như sốt. Người đàn bà trong nàng bảo cho nàng biết rằng Đêgrê cư xử với nàng không chút e dè, rằng xưa nay chưa hề có ai đối xử với nàng như vậy, ngay cả Nicôla, ngay cả gã đại úy. Song nàng lại nghe thấy mình cười lớn như một ả giang hồ mặt dày mày dạn, đầu tì vào mép giường. Giờ thì nàng đã nóng rực cả người lên rồi.
Cuối cùng khi gã kia ôm lưng nàng ghì chặt. Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng được thấy một mặt khác: đôi mắt nhắm nghiền, vẻ trang nghiêm nóng nảy, một bộ mặt đã mất hết vẻ trắng trợn khinh bạc, vẻ sắt đá trơ trơ tan biến dưới tác động của khoái cảm thuần nhất. Ngay sau đó, nàng thấy ông ta trở về con người cũ. Và ông ta lại phá lên cười hả hê, dã man. Nàng căm thù ông ta vì thế. Mới đây nàng còn khao khát ân ái. Mỗi người đàn ông sau cái ôm ấp đầu tiên bao giờ cũng gây cho nàng cái phản xạ ngỡ ngàng và sợ hãi, có lẽ đúng hơn là cảm giác ghê tởm.
Cơn ngây ngất lắng xuống, sự mệt mỏi nặng nề trùm lên nàng.
Nàng phó mặc thân mình cho ông ta một cách vô ý thức, nhưng ông ta có vẻ cũng không lấy làm điều. Nàng có cảm giác ông ta coi nàng như một ả đứng đường. Nàng giãy giụa quẫy đầu:

– Buông ra… buông ra!
Nhưng ông ta cứ ghì chặt.
Mắt nàng tối sầm, thần kinh nàng trong mấy ngày vừa qua bị kéo quá mức đã chịu thua sự mệt mỏi dồn dập. Nàng đã đến giới hạn cuối cùng, không còn sức lực, không còn dục vọng…
Khi thức giấc, nàng thấy mình nằm dài trơ trọi trên cái giường trống, giang chân giang tay như con sao biển, đúng tư thế khi giấc ngủ đến với nàng. Tấm màn quanh giường đã được kéo lên. Một đốm nắng tròn nhảy nhót trên sàn đá. Nàng nghe thấy nước sông Xen ồ ồ xiết vào chân Cầu Đức Bà. Xen vào đó là một thứ tiếng khác, gần hơn: tiếng ngòi bút sột soạt bận rộn trên mặt giấy.
Nàng quay đầu và trông thấy Đêgrê đang ngồi viết bên bàn. Ông ta đã đội tóc giả và đeo nơ cổ màu trắng hồ bột, có vẻ rất thư thái và đang mê mải làm việc. Nàng ngơ ngẩn nhìn ông ta. Đầu óc nàng vẫn còn mụ mị, thân thể nàng như đeo đá nhưng đầu óc nàng hoàn toàn thanh thản. Chợt thấy mình nằm chướng quá, nàng vội khép chân lại.
– Chào cô! Cô ngủ thế nào? – ông ta hỏi bằng giọng lễ phép và rất tự nhiên.
Nàng thần mặt nhìn ông ta. Nàng chẳng còn hiểu gì nữa. nàng cảm thấy ông ta thú vật, dữ dằn, sa đọa ở đâu thế nhỉ? Chắc là trong giấc mơ đấy thôi.
– Ngủ à? – nàng ấp úng – Tôi ngủ à? Có lâu không?
– À, đã ba tiếng đồng hồ liền tôi thưởng thức cảnh tượng hấp dẫn này rồi đấy.
– Ba tiếng đồng hồ? – Angiêlic lặp lại, kéo cái mền đắp ngang người. Thế thì kinh khủng quá! Còn cuộc hẹnngài Cônbe thì sao?
– Cô còn một giờ nữa để chuẩn bị đấy.
Ông ta bỏ sang buồng bên cạnh.
– Tôi có một buồng tắm rất tiện lợi và tất cả những thứ trang điểm của đàn bà ở đó: son phấn, kem bôi mặt đủ cả.
Ông ta quay trở lại, tay cầm một tấm áo choàng lụa và ném cho nàng:
– Mặc tạm cái này vào và nhanh lên một tí thưa quý bà.
Hơi ngơ ngác và lúng túng trong đống vải lùng nhùng, Angiêlic sang tắm rửa và mặc quần áo. Y phục của nàng được đặt gọn trên nắp rương. Trước gương bày một dãy đủ thứ lặt vặt, ít nhất cũng phải phát ngộp trước cái quầy thợ làm tóc này: những lọ màu trắng và son, kem mắt đen, một hàng các lọ nước hoa.
Dần dần Angiêlic đã nhớ lại mọi chuyện. Cũng không phải dễ dàng vì đầu óc nàng xem ra khó mà tập trung được. Nàng nhớ cú vỗ lưng rất kêu làm cho nàng đau điếng. Ô, bực thế chứ! Ông ta coi nàng như một con điếm chẳng thèm nể nang gì hết. Bây giờ nàng tin rằng ông ta biết nàng là nữ Hầu tước của các Thiên thần. ông ta sắp sửa làm gì với nàng đây?…
Angiêlic nghe tiếng bút lông ngỗng lạo xạo. Đêgrê đứng dậy hỏi to:
– Bà có xoay xở lấy được không? Hay để tôi thay chân hầu gái cho bà vậy nhé?

Không chờ nàng trả lời, ông ta bước vào và cài cúc áo lót cho nàng một cách thành thạo.
Angiêlic không còn biết nghĩ thế nào nữa.
Nhớ lại việc ông ta giày vò nàng, Angiêlic cứ tê dại vì xấu hổ. Nhưng hình như đầu óc của Đêgrê đang mải nghĩ đến những việc hoàn toàn khác. Nàng tưởng như mình nằm mê, không phải trong gương là bộ mặt của mụ đàn bà dâm đãng, thỏa thuê, đôi mắtâm quầng vì mệt mỏi bởi nhục dục và cặp môi sưng mọng vì hôn, vì cấu. Nhục nhã ê chề quá! Ngay cả với con mắt kém tinh đời nhất, bộ mặt nàng cũng chứng tỏ rành rành cuộc mây mưa dữ dội của Đêgrê đã bắt ép nàng. Một cách máy móc, nàng đưa hai ngón tay sờ đôi môi hãy còn sưng mọng trong gương. Ông ta tủm tỉm cười:
– Ồ, hơi rõ đấy, – ông ta nói – Nhưng chẳng sao đâu. Các nhân vật đứng đắn mà bà sắp gặp đây là tinh lắm… và có lẽ là hơi ghen tị nữa là khác.
Nàng làm thinh vuốt lại tóc và đánh phấn. Viên cảnh sát cởi thắt lưng và nhặt cái mũ lên… Trông ông ta cũng hào hoa ra phết, tuy quần áo vẫn tối tăm và ít nhiều khắc khổ.
– Ông đang lấn tới trên con đường công danh đấy, ông Đêgrê. – Angiêlic nói, cố bắt chước vẻ nhơn nhơn của ông ta. – Đây này, ông đeo cả gươm nhé, còn nhà ông thì cứ như nhà trưởng giả đang phất đấy thôi.
– Tôi thì phải tiếp khách nhiều lắm, mà mỗi người lại một chứng. Đường công danh của tôi đi lên chẳng nhẽ tôi lại có lỗi hay sao? Xoócbon đang về già. Bao giờ hắn chết, tôi sẽ không tìm con khác thay đâu, bởi lẽ đây không còn là những mái nhà tồi tàn cho những tên sát nhân ghê tởm nhất thời này lẩn trốn nữa. Người ta phải tìm cho chúng một chỗ khác.
Ông ta đứng lại ngẫm nghĩ, sau đó gật gù thêm:
– Ngoài phòng khách chẳng hạn… Bà đã xong chưa thưa bà?
Angiêlic nhặt cái quạt lên và ra hiệu là xong rồi:
– Để tôi đưa lại cho bà cái phong bì nhé!
– Phong bì nào cơ?
– Phong bì hôm qua bà nhờ tôi giữ hộ lúc đến đây ấy mà.
Angiêlic lạnh cả người. Bây giờ nàng mới nhớ ra, trán nàng hơi ửng đỏ. Có phải bức thư chứa đựng những mong muốn cuối cùng của nàng và nàng đã trao nó cho Đêgrê hôm qua để rồau đó ra sông tự tử không nhỉ?
Tự tử? Kỳ quặc thật! Sao mình lại muốn tự tử nhỉ? Thật chẳng phải lúc. Khi mà lần đầu tiên trong suốt mấy năm nay nàng đã sắp thấy được cái kết thúc viên mãn cho tất cả cố gắng của mình, khi mà Vua nước Pháp đang thực sự nằm trong tay nàng, muốn làm gì thì làm…
– À, à – nàng vội nói – Ông đưa lại tôi vậy.
Đêgrê mở két và cầm cái phong bì dán kín đưa nàng. Nhưng khi Angiêlic định đưa tay ra cầm thì ông ta lại rụt về. Nàng ngước lên dò hỏi. Mắt Đêgrê lại thoáng đỏ, như một mũi dùi xuyên thấu tâm can nàng:
– Bà muốn chết sao?
Angiêlic ngây người nhìn ông ta như nhìn đứa trẻ bị bắt quả tang nghịch ngợm. Rồi nàng gật đầu.
– Còn bây giờ thì sao?
– Bây giờ à? Tôi chẳng biết nữa. Dù sao tôi cũng nhất quyết không định bỏ qua không lợi dụng sự hèn nhát của bọn kia một khi tôi có thể dùng nó có ích cho mình. Đó là cơ hội ngàn năm có một và tôi tin rằng nếu tôi khéo bắt tay vào thực hiện ý định làm nước sôcôla thì có khả năng tôi dựng lại được cơ đồ.
– Tuyệt lắm!
Ông ta cầm cái phong bì ném luôn vào lửa. Sau đó ông ta quay lại vội vàng, vẫn bình tĩnh và tươi cười như cũ.

– Đêgrê – Angiêlic lúng túng – làm sao ông lại biết…
– Chết thật, thưa bà, – hắn cười nói – Chẳng nhẽ bà cho tôi ngu đến nỗi không thấy có gì đáng ngờ khi một người đàn bà đến tìm tôi, mặt mũi ngây ngây dại dại, mặt chẳng có tí son phấn nào mà bảo rằng đã hẹn người ta đi diễu ư? Hơn nữa… – Ông ta có vẻ lưỡng lự – Ai chứ bà thì tôi quá rõ – Ông ta tiếp – Tôi thấy ngay là có chuyện, một chuyện nghiêm trọng, cần phải hành động ngay và thật quyết liệt. Xét đến ý định thân thiện đó, chắc bà sẽ tha thứ cho cái t lễ của tôi chứ, thưa bà?
– Tôi cũng không biết nữa, – nàng cố giằn sự khó chịu thốt lên. – Để tôi suy nghĩ kỹ xem đã.
Nhưng Đêgrê đã lại bật cười, ánh mắt đầy vẻ thân thiện ấm áp. Thế là nàng chịu thua. Nhưng cũng lúc ấy nàng tự nhủ mình rằng không còn người bạn nào tốt như vậy. Ông ta nói thêm:
– Xin khuyên bà thêm tí nữa, thưa bà. Nếu bà cho một gã mật thám quen được tự tiện, hãy luôn luôn hướng tới trước. Đừng bao giờ quay ngược về dĩ vãng. Đừng bới lại đống tro tàn – những tro tàn đã bị gió thổi tung tóe đi bốn phương. Bởi vì mỗi lần nghĩ đến nó bà sẽ lại chỉ muốn chết mà thôi. Mà tôi thì không phải lúc nào cũng ở bên cạnh bà để can ngăn bà đúng lúc đâu…
***
Phải đeo mặt nạ – sau đấy còn bị bịt mắt nữa. Angiêlic bị đẩy lên một chiếc xe ngựa buông rèm kín mít chạy đến một nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Vôgira. Mãi đến lúc vào phòng khách nàng mới được tháo băng bịt mắt. Gian phòng được chiếu sáng bởi mấy ngọn đuốc, trong đó đã có bốn năm người đội tóc giả đang hội họp. Họ đều có vẻ bực mình vì lúc trông thấy nàng, hết thảy đều tỏ ra cứng nhắc, cao đạo.
Giá không có mặt Đêgrê ở đây thì Angiêlic đã hoảng hồn tưởng sa vào bẫy, đừng hòng còn toàn mạng mà trở về. Nhưng ngài Cônbe, một nhà tư sản có bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, không hề có ý gì đen tối cả. Hoàng thượng đã chấp thuận đúng là có phần miễn cưỡng, dưới sức ép của vụ rối loạn truyền đơn do Thi sĩ du đãng gây ra. Angiêlic nhanh chóng hiểu ngay rằng chuyện thương lượng chẳng qua chỉ cho có phép thế thôi. Lập trường của nàng là không thay đổi.
Hai giờ sau khi ra về, nàng đã được hứa tặng một món tiền 50.000 livrơ và nó sẽ được xuất phát từ kho bạc của chính Nhà vua trao cho nàng để sửa lại quán Mặt nạ đỏ. Một giấy môn bài sản xuất sôcôla sẽ được phê chuẩn. Tên Angiêlic được viết ra giấy trắng mực đen hẳn hoi, như vậy nó chứng thực rằng nàng không chịu sự giám sát của một tổ chức nào.
Nà được dành tất cả các thứ ưu tiên để mua nguyên liệu. Cuối cùng, nàng đòi một chân cổ phần trong công ty Đông u mới thành lập, coi như để bồi thường thiệt hại. Cái yêu cầu này gây cho mọi người ít nhiều sửng sốt, song các nhà tài phiệt kia đã thấy rõ rằng người thiếu phụ này cũng lọc lõi trong chuyện làm ăn chứ chẳng vừa. Nàng trình bày rằng việc kinh doanh của mình một phần phụ thuộc vào hàng nhập nên công ty Đông u dĩ nhiên phải hoan nghênh một bạn hàng chịu quan tâm đến sự phồn vinh của nó và vui vẻ ủng hộ những triển vọng lớn lao của đất nước.
Ngài Cônbe hậm hụi thừa nhận rằng đòi hỏi của người thiếu phụ tuy rõ ràng là quá mức, song cũng đúng chỗ và hợp lý. Nàng nhận được tất cả những gì mình đòi. Đổi lại, bọn thủ hạ của Tổng trấn Ôbray đã được chỉ đường đến một túp lều ở giữa cánh đồng để lấy về một hòm đựng đầy truyền đơn ghi tên Hầu tước La Valie, Hiệp sĩ Loren và Đức ông Hoàng đệ.
Vẫn chiếc xe ngựa bỏ rèm kín đưa Angiêlic trở về Pari và nàng phải cố ghìm phẫn hứng. Hành phúc này là chưa trọn vẹn, đặc biệt là một khi nàng nghĩ đến cái thắng lợi nàng phải giành được bằng những đau khổ khủng khiếp thế nào.
Nhưng nói cho cùng, nếu mọi việc diễn ra đúng thỏa thuận thì ít cái ngăn nổi nàng trở thành một trong những mệnh phụ giàu nhất Pari. Nàng sẽ ra vào điện Vecxây, nàng sẽ được tiếp kiến Đức Vua, nàng sẽ giành lại địa vị của mình và các con mình sẽ lớn lên là các nhà quý tộc trẻ.
Trên đường về, mắt nàng không bị bịt nữa vì trời đã tối đen. Chỉ có một mình nàng trong xe, nhưng mải mê với những ước mơ và suy tính, chặng đường dường như rút ngắn lại. Xung quanh nàng vang lên tiếng vó ngựa của một tốp nhỏ hộ tống.
Đột nhiên xe dừng lại và một trong những cái rèm được vén lên. Dưới ánh đèn, nàng trông thấy mặt Đêgrê ghé sát cửa xe. Ông ta cưỡi ngựa.
– Xin chia tay bà ở đây, thưa bà. Xe ngựa sẽ đưa bà về nhà. Hai hôm nữa tôi sẽ lại gặp bà và trao cho bà cái phải thuộc về bà. Thế có được không?
– Được. Ôi, Đêgrê, tuyệt vời quá. Nếu tôi làm được món sôcôla này thì chắc chắn tôi sẽ làm nên sự nghiệp đấy.
– Bà sẽ làm được. Sôcôla vạn tuế! – Đêgrê nói.
Ông ta bỏ mũ và cúi xuống hôn tay nàng:
– Tạm biệt nữ Hầu tước của các Thiên thần!
Nàng cười chúm chím đáp:
– Tạm biệt ngài mật thám!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.