Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 35- P2
Angiêlic cực kỳ thất vọng. Tuy vậy nàng cũng đồng ý lui cuộc gặp vào ngày giờ định lại đó.
Công tử Loren nói rằng các cổng của điện Tuylơri đã đóng rồi, ông ta sẽ đưa nàng và chị hầu gái ra cuối hành lang dài ở đầu kia; đến đó sẽ đi qua một cái vườn nhỏ gọi là vườn Công chúa, và họ sẽ chỉ còn cách Cầu Mới có vài bước thôi.
Ông ta đi ở trước hai người, giơ cao ngọn đuốc, tiếng gót giày nện vang trên sàn đá nghe như một dấu hiệu khác thường. Angiêlic trông thấy bóng nhóm người nhỏ của mình đang bước đi được phản chiếu trên những ô kính cửa sổ tối đen bên ngoài. Đôi lúc họ đi qua trước một người đứng gác, hoặc thấy một cánh cửa mở ra và một cặp trai gái bước ra, cười rúc rích. Nàng nhìn thoáng qua một phòng khách sáng trưng, trong đó một đám người đang đánh bạc vui vẻ. Một dàn nhạc gồm nhiều cây vĩ cầm, từ đằng sau một cái rèm, dạo nhè nhẹ một bản nhạc du dương vang lên qua những phòng rộng không có bóng người.
Cuối cùng, cuộc diễu hành tưởng chừng như kéo dài vô tận cũng đã tới đích. Công tử Loren dừng lại:
– Đây là cái cầu thang sẽ đưa Bà xuống khu vườn. Ngay bên tay phải có một cái cửa nhỏ, qua đó được vài bước, thế là bà đã ra ngoài lâu đài rồi.
Angiêlic nắm lấy tay Macgô:
– Nhanh lên, chị Macgô thân yêu! Tôi không nhát sợ, nhưng đi bộ ban đêm đối với tôi chẳng có gì là thích thú.
Hai người vội vã đi xuống các bậc cầu thang bằng đá.
Angiêlic thoát là nhờ chiếc giày của nàng. Suốt cả ngày đi bộ nhiều quá đến nỗi gót giày da mỏng đột nhiên rời ra. Nàng cúi xuống lúc đang ở quãng giữa cầu thang, tìm cách gắn đế giày lại. Macgô thì vẫn bước tiếp xuống cầu thang.
Một tiếng thét rợn người bỗng vang lên trong bóng tối, đó là tiếng rú của một phụ nữ bị đâm chết.
– Cứu tôi với, Bà ơi! … Tôi bị giết… Chạy đi… Chạy đi!…
Tiếng nói im bặt. Một tiếng rên khủng khiếp, rồi không nghe thấy gì nữa.
Đờ người vì khiếp sợ. Angiêlic mở to mắt nhìn vào vực thẳm đêm tối ở đó Macgô vừa mới biến mất. Nàng gọi.
– Macgô! Macgô!
Tiếng gọi rơi vào khoảng không xa thẳm rồi dội lại. Không khí lạnh ban đêm thoáng mùi thơm hoa cam từ vườn bốc lên tới chỗ nàng nhưng không còn nghe thấy tiếng động nào. Sợ cuống cuồng, Angiêlic vội chạy ngược trở lại cầu thang quay về chỗ có ánh sáng trong hành lang dài. Một sĩ quan đi qua, nàng vội chạy đến phía ông ta:
– Thưa ngài, hãy cứu tôi, cứu tôi với! Có kẻ vừa mới giết người hầu gái của tôi.
Nàng nhận ra hầu tước Vácđơ quá muộn. Nhưng trong cơn khủng khiếp của nàng ông ta lại hiện ra như một vị cứu tinh.
– Ô này! Người đàn bà mặc đầy vàng – ông ta nhận xét với một giọng giễu cợt – Người đàn bà với những ngón tay khéo léo!
– Thưa ngài, đây không phải là lúc cợt nhả. Tôi xin nhắc lại với ngài, chị hầu gái của tôi mới bị giết hại.
– Vậy thì sao? Cô chẳng trông chờ tôi phải khóc vì chuyện ấy chứ?
Angiêlic vặn hai bàn tay vì tuyệt vọng
– Vì lòng thương, ông cần làm một điều gì đó, hãy đuổi bắt bọn cắt tiết người đang còn nấp dưới chân cầu thang kia, có lẽ chị hầu của tôi chỉ mới bị thương thôi.
Người đàn ông vẫn nhìn nàng mỉm cười:
– Quả thật cô có đỡ kiêu ngạo hơn lần ta gặp gỡ đầu tiên nhỉ. Nhưng sự xúc động ở cô không phải là không dễ thương.
Nàng suýt nữa nhảy vọt tới vả vào mặt hắn. Nhưng nàng đã nghe thấy tiếng soạt của một lưỡi gươm tuốt ra khỏi vỏ, và hắn nói với giọng thản nhiên:
– Ta hãy ra xem nào.
Nàng đi theo ông ta, cố giữ cho khỏi run lên, và bước xuống những bậc thang đầu tiên bên cạnh người đó.
Ông hầu tước Vácđơ cúi xuống lan can cầu thang:
– Không thể nhìn thấy gì nhưng ta có thể ngửi thấy mùi. Người ta không thể nhầm lẫn về cái mùi của bọn ăn cướp: mùi hành, thuốc lá và rượu của hắc điếm có ít nhất bốn hay năm đứa bọn chúng đang lởn vởn dưới kia.
Ông ta bỗng nắm cổ tay Angiêlic:
– Nghe xem!
Tiếng một vật nặng rơi ùm xuống nước và tiếng nước bắn tóe nổi lên trong sự yên lặng hãi hùng.
– Đấy! Chúng vừa quẳng một xác người xuống sông Xen.
Quay về phía nàng với đôi mắt lim dim, ông ta nói tiếp:
– Ồ, đây là một nơi quen thuộc. Ở dưới kia có một cái cổng bé mà họ hay quên không đóng lại, đôi khi là cố ý. Thật là một trò trẻ con, nếu có kẻ nào thích cho vài tên giết người thuê mai phục ở đó. Sông Xen chỉ cách đấy vài bước. Việc có thể làm rất gọn. Hãy lắng tai nghe, cô sẽ nghe thấy chúng đang thì thào. Chắc hẳn chúng đã nhận ra là chúng đã không đánh trúng người mà chúng được lệnh phải diệt. Hình như cô có những kẻ thù khá quyết liệt đấy, cô em xinh đẹp của tôi ạ.
Angiêlic nghiến chặt hàm răng để khỏi run lên cầm cập. Mãi nàng mới nói thành lời:
– Ngài định làm gì bây giờ?
– Ngay bây giờ thì chưa làm gì được. Tôi không ưa gì việc đọ gươm với những thanh kiếm rỉ của bọn cướp đó. Nhưng trong một giờ nữa lính gác Thụy sĩ sẽ đến canh ở góc vườn đó. Bọn giết người sẽ phải bỏ chạy, nếu không sẽ bị tóm. Dù sao, lúc đó cô sẽ có thể ra về không lo lắng gì. Còn trong khi chờ đợi…
Vẫn nắm cổ tay Angiêlic, hắn ta dẫn nàng quay lại hành lang. Nàng đi theo hắn như một cái máy, tai ù lên, và thầm nghĩ:
– Macgô chết rồi… chúng nó định giết mình… Đây là lần thứ hai… Vậy mà mình chẳng biết gì, chẳng biết gì… Macgô chết rồi…
Vácđơ đã đưa nàng vào một góc hành lang xây thụt vào, ở đó bày một cái bàn nhỏ và vài chiếc ghế đẩu. Hắn bình thản tra gươm vào vỏ, tháo dây lưng đặt lên bàn cùng với vũ khí của hắn. Rồi hắn bước lại sát Angiêlic hơn.
Nàng chợt hiểu hắn định làm gì và đẩy hắn ra một cách ghê tởm:
– Sao, thưa ngài, tôi vừa mới tận mắt thấy chúng giết chết một người con gái rất thân thiết với tôi. Chẳng lẽ ngài nghĩ là tôi đồng ý…
– Tôi cóc cần cô có đồng ý hay không. Đàn bà nghĩ gì trong đầu họ, cái đó tôi chẳng quan tâm. Tôiọ hay hay là từ thắt lưng trở xuống. Yêu đương là một thủ tục phải qua. Cô lại không biết đó là cách những phu nhân mỹ miều trả giá để vào được những hành lang của cung điện Luvrơ ư?
Nàng cố làm ra vẻ giễu cợt:
– Tôi quên mất: “Ai nói đến tên Vácđơ, là nói: đồ đểu”.
Gã hầu tước cấu cánh tay nàng đến chảy máu:
– Đĩ non! Nếu cô không xinh đẹp đến thế ta sẽ chẳng ngần ngại gì bỏ mặc cô cho bọn lâu la đang chờ dưới chân cầu thang kia muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu để cho con gà non mềm mại thế này bị cắt tiết thì thật đáng thương! Thôi lại đây, chóng ngoan!
Nàng không trông thấy rõ hắn, nhưng có thể dễ dàng hình dung được nụ cười tự mãn và hơi độc ác nở trên khuôn mặt điển trai đó. Một làn ánh sáng mờ từ ngoài hành lang rọi vào mái tóc giả hung nhạt của hắn.
– Đừng mó vào tôi, nàng nấc lên – kẻo tôi kêu lên bây giờ.
– Rên la chẳng ích gì. Nơi đây ít người qua lại. Nếu có người nào động lòng nghe thấy tiếng cô kêu thì chỉ là mấy ngài mang gươm cùn gỉ ở ngoài kia thôi. Đứng có làm toáng lên, cô em thân yêu. Ta thèm muốn cô, ta phải chiếm lấy cô bằng được. Ta đã quyết tâm như vậy từ lâu rồi, và sự may rủi đã cho ta cơ hội tuyệt vời. Hay là cô lại muốn tìm cách trở về nhà một mình thôi?
– Tôi sẽ tìm người khác giúp.
– Ai sẽ giúp cô ở trong cung điện này, nơi có bao nhiêu dấu hiệu chứng tỏ người ta muốn làm hại cô. Ai đã dẫn cô đến cái cầu thang khét tiếng này?
– Công tử Loren.
– Tôi đã bảo mà! Vậy ra Đức ông nhỏ núp ở dưới âm mưu này ư? Thật ra, đây sẽ không phải lần thứ nhất. Ngài ấy tìm cách loại bkẻ kình địch gây rối. Vậy cô thấy đấy, im lặng thì có lợi cho chính cô mà…
Nàng không trả lời nhưng khi hắn ta sán đến lần nữa, nàng không nhúc nhích, không vội vã, bình tĩnh một cách láo xược hắn nâng cái váy trong bằng the lên loạt soạt. Và nàng thấy hai bàn tay ấm của hắn thích thú vuốt ve đùi non của mình.
– Tuyệt vời, hắn nói như nín thở.
Trong thâm tâm, Angiêlic cảm thấy nhục nhã và sợ hãi. Quay cuồng trong đầu óc rối bời của nàng hàng loạt hình ảnh phi lý: công tử Loren vác cây đuốc, ngục Baxtiơ, tiếng rú của Macgô, cái hộp thuốc độc. Rồi mọi cái mờ đi hết, chỉ còn lại sự khiếp sợ, nỗi hốt hoảng vật chất của một cơ thể phụ nữ trước đó mới chỉ biết một người đàn ông duy nhất. Cảm giác mới này làm nàng bối rối và phẫn nộ. Nàng vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi sự ôm ấp. Nàng muốn kêu lên, nhưng không có tiếng kêu nào thốt ra được từ cổ họng. Người tê liệt và run rẩy, nàng để cho thân mình bị chiếm đoạt, hầu như không biết gì đang xảy ra…
Một luồng ánh sáng đột ngột rọi vào góc sâu này. Một người quý tộc quay ngay cây đuốc sang phía khác và bỏ đi, vừa cười vừa lẩm nhẩm ”tôi chẳng thấy gì cả”. Chuyện như thế này có vẻ như quá nhàm đối với những người sống trong điện Luvrơ.
Gã hầu tước chẳng buồn ngừng hành động. Trong bóng tối, hơi thở nóng của hai người hòa vào nhau, và Angiêlic kinh hoàng tự hỏi đến bao giờ cuộc tra tấn khủng khiếp mới chấm dứt. Kiệt sức, loạn trí và sắp ngất đi, nàng phó mặc thân mình một cách miễn cưỡng cho hai cánh tay đàn ông đè bẹp người nàng. Dần dần, sự mới mẻ của kiểu ôm ấp, vuốt ve, những động tác yêu đương dồn dập mà cơ thể của nàng có khả năng thích ứng tuyệt vời, đã mang đến một niềm phấn chấn mà nàng không sao cưỡng nổi. Đến khi nàng thấy rõ điều này thì đã quá muộn… Tia chớp khoái lạc gây nên trạng thái thẫn thờ quen thuộc với nàng, truyền đi khắp các mạch máu của nàng niềm hưng phấn tinh tế mà chẳng mấy chốc đã biến thành một ngọn lửa bốc lên hừng hực.
Người đàn ông trẻ cảm nhận điều đó. Hắn khẽ cười và càng tỏ ra chăm chút và khéo léo hơn. Thấy thế nàng lại cố chống đỡ với bản thân. Nàng quay đầu đi, rên khe khẽ “không, không”. Nhưng sự chống đỡ bị đánh bại mau chóng và chẳng bao lâu nàng phải nhượng bộ và hoàn toàn khuất phục người rời nhau ra, Angiêlic cảm thấy xấu hổ không bờ bến. Nàng vùi mặt vào trong hai bàn tay. Nàng muốn chết đi, để không bao giờ thấy lại ánh sáng ban ngày.
Im lặng và vẫn thở hổn hển, viên sĩ quan thắt lại dây lưng. Hắn nói:
– Người gác bây giờ chắc phải đến rồi. Đi thôi.
Thấy nàng không động đậy, hắn cầm cánh tay nàng, đẩy nàng ra ngoài góc tối, nàng giằng tay ra nhưng vẫn lặng lẽ bước theo hắn. Hổ thẹn hun đốt lòng nàng tựa như một thanh sắt nung đỏ. Không bao giờ nàng còn có thể nhìn Perắc hay hôn bé Phlôrimông được nữa. Tên Vácđơ này đã tàn phá, tiêu diệt hết thảy. Nàng đã mất đi điều quý giá duy nhất còn sót lại với mình: ý thức về tình yêu trong sáng của nàng.
Dưới chân cầu thang, một tên lính gác Thụy Sỹ khoác cổ áo trắng và áo chẽn màu đỏ và vàng đang huýt sáo, chống tay vào chiếc giáo dài, cạnh một cái đèn lồng đặt dưới đất. Trông thấy viên đại úy của mình, anh ta đứng nghiêm chào.
– Không có tên lưu manh nào ở quanh đây chứ? – gã Hầu tước hỏi.
– Thưa ngài, tôi chưa thấy bóng tên nào. Nhưng trước khi tôi tới chắc ở kia mới xẩy ra chuyện gì bẩn thỉu.
Giơ cao cây đèn, anh ta chỉ một vũng máu to trên mặt đất và nói:
– Cái cổng vườn Công chúa để ngỏ ra phía bến cảng. Tôi đã dò theo những vệt máu. Tôi đoán là chúng đã quẳng nạn nhân xuống nước…
– Thôi được, anh gác ạ. Canh phòng cho cẩn thận.
Đêm đó không có trăng. Mùi bùn tanh thối bốc lên từ bờ sông. Người ta nghe thấy tiếng muỗi vo ve, tiếng dòng sông Xen róc rách, Angiêlic kêu se sẽ:
–
Người nàng bừng lên mạnh mẽ ý muốn tự hủy hoại trong đêm tối bằng cách lao mình theo Macgô xuống đám nước đen kịt kia.
Nàng bắt đầu bước đi, thỉnh thoảng lại vấp trên đám đất bụi ở bên sống. Đêm tối như bưng. Chỉ có vài ngọn đèn đây đó chiếu sáng tấm biển của một cửa hàng hay cổng của một thị dân giàu có. Angiêlic biết rằng Cầu Mới ở đâu đây, về phía bên tay phải. Nàng lần được tới lan can sơn trắng của cây cầu không khó khăn. Nhưng nàng vừa mới đặt chân lên mặt cầu thì một bóng người đang ngồi xổm lom khom bỗng đứng bật dậy trước mặt nàng, nàng lùi lại, thét lên. Sau lưng nàng nghe tiếng chân rảo bước tới, rồi tiếng nói của Hầu tước Vácđơ vang lên:
– Lui ra ngay, quân lưu manh, không ta đâm chết bây giờ.
Tên kia vẫn đứng trên cầu:
– Xin Đức ông rủ lòng thương. Khốn khổ thân tôi, kẻ mù lòa.
Và ông ta lấy mũi gươm dí vào họng tên dị dạng kia. Nó giật nảy người, rồi vừa cuốn gói vừa kêu oai oái.
– Và bây giờ hãy nói cho tôi biết cô ở đâu chứ?
Mím chặt môi, Angiêlic nói địa chỉ người anh rể. Pari ban đêm làm nàng sợ hết hồn, nàng cảm thấy có những con người không lộ mặt sống lúc nhúc, một cuộc sống ngầm dưới mặt đất như của loài sâu bọ. Từ sau bức tường lọt ra những tiếng nói, những lời thì thầm, reo cười. Thỉnh thoảng, cánh cửa mở của một quán rượu hay một nhà chứa rọi sáng xuống mặt đường; giữa những bài hát gào lên và qua làn khói của các tẩu thuốc, có thể nhìn thoáng thấy những anh lính pháo thủ ngả ngớn ở các bàn rượu, ôm trong lòng những cô gái lõa lồ, hồng hào phì nộn. Hai người đi qua những ngõ hẻm chằng chịt đan lưới trong đêm tối.
Viên đại úy Vácđơ luôn luôn quay lại sau để nhìn. Từ một đám người xúm quanh một vòi nước, một bóng đen tách ra đi theo hai người lặng lẽ
– Còn xa không?
– Chúng ta sắp đến, ngay kia rồi. Angiêlic đã nhận ra những ống máng các ngôi nhà phố Địa ngục.
– Tốt lắm, bời vì tôi cho rằng sắp phải chọc thủng bụng mấy đứa đấy. Hãy nghe lời tôi, cô bé ạ. Đừng có bao giờ trở lại điện Luvrơ nữa. Hãy ẩn mình để cho họ quên cô đi.
– Không phải bằng cách ẩn mình mà tôi có thể xin được cho chồng tôi ra khỏi tù.
Gã kia giễu cợt.
– Tùy ý cô thôi, người vợ thủy chung và đoan trang ạ.
Angiêlic thấy máu dồn lên mặt: ước gì nàng có thể cắn xé hắn, bóp cổ hắn.
Lại một bóng đen thứ hai nhảy vọt ra từ một ngõ tối. Gã hầu tước đẩy nàng vào sát chân tường và đứng che người nàng, thanh gươm nắm trong tay.
Trong cái vùng ánh sáng rọi từ chiếc đèn lồng to treo trên nhà ông Phalô Xăngxê, Angiêlic xanh mắt khiếp sợ nhìn thấy hai người đàn ông rách rưới: một người cầm gậy trong tay, người kia thủ một con dao phay.
– Chúng ta cần túi tiền của các người. – tên thứ nhất nói giọng khàn khàn.
– Chắc chắn các người sẽ được nhận một cái gì đó, thưa các vị, nhưng đó là hương vị lưỡi gươm của ta.
Angiêlic cầm lấy cái nắm tay bằng đồng, lấy hết sức mình đập cửa. Cuối cùng, cánh cửa vừa hé ra nàng lao vội vào trong nhà. Cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn thấy là gã Vácđơ giương cao thanh gươm, đẩy lùi hai tên cướp gầm gừ dữ tợn như hai con chó sói đói .