Tình sử Angélique

Chương 34- P1


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 34- P1

Angiêlic chia tay Đệ nhất Công nương, trong lòng phấn chấn hơn. Họ thỏa thuận là Công nương sẽ cho tìm nàng ngay khi đã nhận được tin gì cụ thể. Bà còn nhận chăm sóc chú bé nhạc công Giôvani, bà sẽ đưa cậu ta vào đội nhạc của mình, trong lúc đợi dịp có thể giới thiệu cậu với ông Batixtow Luyli, nhạc trưởng của Hoàng gia.
Angiêlic dạo quanh một hồi trong những hành lang của tòa lâu đài, hi vọng gặp ông Pêghilanh Lôdăng mà nàng biết là ở trong đoàn tùy tùng của Công nương. Nhưng nàng không gặp ông ta mà lại chạm trán ông Xécbalô với bộ mặt dài thườn thượt. Ông này cũng phân vân về chuyện Bá tước Perắc bị bắt, ông ta chỉ có thể nói rằng không một ai nói đến chuyện ấy, hoặc tỏ vẻ chẳng biết điều gì về việc đó.
Chẳng bao lâu nữa họ sẽ biết cả thôi. Angiêlic đoán trước thế, vì tin rằng công nương sẽ là cái loa phao tin này rộng rãi.
Lúc này nàng thấy không có gì đáng sợ hơn bức tường im lặng bao quanh việc ông Perắc mất tích. Một khi nhiều người nói đến, toàn bộ vấn đề tất yếu sẽ phải đưa ra công khai.
Nàng hỏi về ông Angđigiô, Xécbalô nói là ông ta vừa đến cánh đồng cỏ Cle vì một cuộc đấu gươm.
– Ông ấy đi đấu gươm à? – Angiêlic kêu lên khiếp sợ.
– Không phải ông ta đi đấu gươm, mà là cuộc đấu gươm vì danh dự giữa hai ông Lôdăng và Uymie.
– Ông hãy cùng đến đó với tôi, tôi cần gặp cả mấy ông ấy.
Trong khi nàng đang bước xuống cầu thang đá cẩm thạch, một phụ nữ với đôi mắt to đen lại gần, nàng nhận ra phu nhân Ôlanhpia, công tước Xoaxông, một cô gái thuộc họ Măngini, cháu gọi giáo chủ Madaranh bằng chú.
– Phu nhân Perắc, tôi vui mừng được gặp lại Phu nhân – Nữ công tước nói. – Tôi càng vui thích hơn vì được thấy người hộ vệ đen bóng như gỗ mun của bà. Bà có đồng ý nhường anh ta lại cho tôi không? Tôi xin trả với giá cao.
– Anh Cuaxi-Ba không phải để bán. – Angiêlic phản đối.- Đúng là anh ta còn rất nhỏ tuổi, nhà tôi đã mua anh ấy ở Nácbon, nhưng chưa bao giờ ông ấy coi anh ta là một nô lệ; anh ta được trả tiền công như bất cứ người đầy tớ nào khác.
– Thì tôi cũng sẽ đối xử với anh ta như vậy, và sẽ trả tiền công rất cao.
– Tôi rất tiếc, thưa Phu nhân, nhưng tôi không thể làm bà hài lòng được. Cuaxi-Ba được việc cho tôi, và chồng tôi về mà không thấy anh ta thì sẽ không vui.
– À, vậy thì thôi nhé, không sao. – Phu nhân Xoaxông nói và có một cử chỉ lộ vẻ thất vọng.

Sau đó Angiêlic nhận thấy Hầu tước Vácđơ đang đến gần. Nàng không muốn trạm chán với con người quý tộc đã đối xử thô bạo và bỉ ổi với mình, nàng vẫn cảm thấy vết đau rát trên môi mình đã bị hắn cắn một cách đểu cáng đến thế. Vì vậy nàng vội nhún thấp chân chào bà Xoaxông và đi tiếp ra vườn. Ông Xécbalô nói:
– Tôi có cảm giác cô nàng Ôlanhpia xinh đẹp đang đưa con mắt dâm đãng liếc nhìn anh chàng Morơ của bà. Lão Vácđơ, người yêu chính thức của mụ, chưa đủ mụ thỏa mãn. Mụ nôn nóng phát cuồng lên được biết một anh người Morơ làm tình ra sao.
– Ôi, hãy rảo bước lên chứ đừng thốt ra những điều ghê tởm ấy! – Angiêlic sốt ruột nói. Tôi cần biết trước hết liệu hai ông Lôdăng và Uymie đã sắp xông vào đâm chém nhau chưa.
Nhưng tới bến cảng sông Xen thì có tiếng người gọi. Một người quý tộc mà Angiêlic chưa biết, đến gần nàng xin ít phút để thưa chuyện.
– Vâng, nhưng nói ngắn cho.
Ông ta kéo nàng ra một chỗ nói riêng:
– Thưa phu nhân, tôi đến đây theo lệnh của Đức ông Philip Oóclêăng, bào đệ của Đức vua. Đức ông muốn nói chuyện với phu nhân về vấn đề của Ngài Perắc.
– Ôi, lạy chúa! – Angiêlic lẩm nhẩm, và tim nàng đập mạnh.
Vậy, cuối cùng nàng sắp có một vài tin đích xác chăng? Tuy nhiên, nàng không ưa gì người em ruột của Đức vua, con người bé nhỏ với đôi mắt lạnh và lầm lì:
– Đức ông sẽ đợi phu nhân chiều nay vào khoảng năm giờ. – Người kia nói tiếp se sẽ. – Phu nhân sẽ vào theo lối phố Tuylơri và đi đến cạnh lâu đài Florơ, nơi đó là dinh của Đức ông. Xin đừng tiết lộ một chút gì về việc này với bất cứ ai.
– Tôi sẽ cho người hầu gái đi theo.
– Tùy ý phu nhân.
Ông ta cúi chào và bỏ đi, những cái đinh thúc ngựa kêu lanh canh.

– Người đó là ai vậy? – Angiêlic hỏi ông Xécbalô.
– Công tử Loren, người mới được Đức ông sủng ái. Phải, ông đờ Ghisơ không được Đức ông ưa nữa vì tỏ ra không thích thú kiểu yêu đương hư đốn của Ngài, đồng thời lại hâm mộ phái đẹp quá lộ liễu.
Angiêlic nghe câu chuyện một cách lơ đãng. Nàng bắt đầu thấy đói. Nàng thường ăn khỏe. Nàng hơi ngượng về chuyện đó, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại. Liệu chồng nàng đang ăn gì trong cái ngục tối đó, một người quen ăn sang như vậy? Tuy vậy, nàng đưa mắt nhìn quanh, hi vọng trông thấy một người bán bánh nhân thịt nóng để mua một chút ăn cho có sức.
Mấy người đi tới bờ sông Xen, cạnh cửa ô Neslơ cổ xưa, có tháp cao. Khi tới gần cánh đồng cỏ Cle, Angiêlic và ông Xécbalô nghe thấy những tiếng kêu hét. Họ trông thấy hai ông Lôdăng và Uymie áo sơ mi phanh ngực và trang bị để đấu gươm, đang lăm lăm mỗi người một tay định sửa cho ông Angđigiô một trận nên thân. Cả hai đối thủ tranh nhau kể cho Angiêlic nghe thủng câu chuyện vì đã lỡ thách nhau đấu gươm, mỗi bên đã ngầm yêu cầu ông Angđigiô đến để nhân danh tình bạn can ngăn họ. Thế nhưng tên phản bội kia đến nơi lại núp mình sau bụi cây, cười hô hố ngắm nhìn hai “kẻ tử thù” sợ tái mặt đang ra sức trì hoãn cuộc đấu càng lâu càng tốt, viện cớ nào là cái gươm này lại ngắn hơn cái gươm kia, nào là những đôi giày của hai đấu thủ chật quá.
– Nếu chúng tôi can đảm hơn một chút thôi, thì đã có thừa thời gian để cắt yết hầu của nhau đến một trăm lần rồi! – Ông Lôdăng nhỏ bé gào lên.
Angiêlic cũng hợp sức với hai đối thủ mắng mỏ ông Angđigiô khiến ông vuốt mặt không kịp. Nàng nói to:
– Ông bạn ơi, nhà tôi kết bạn với ông đã mười lăm năm rồi, sao ông nỡ lao vào những trò đùa tếu xuẩn ngốc như thế này trong lúc nhà tôi đang bị nhốt trong ngục? Ôi, tôi chịu các vị miền Nam!
Nàng kéo ông Angđigiô ra một chỗ, bấm móng tay vào cánh tay ông ta, rồi ra lệnh cho ông lên đường đi Tuludơ ngay để mang tiền về càng nhanh càng tốt. Nàng cho ông năm trăm đồng livrơ và cử Cuaxi-Ba đi hộ vệ. Khi hai người đã đi rồi, Angiêlic nhận ra là cả hai ông Lôdăng và Uymie cũng đã biến mất.
– Ta phải quay về điện Tuylơri lúc năm giờ chiều, nàng bảo chị Macgô. Bây giờ ta đến đợi ở nơi nào gần đấy, trong một quán ăn, để mua ít thức ăn và giải khát.
Nàng thân mật khoác tay chị hầu Macgô và dựa người vào chị ta. Nàng nhỏ người hơn chị hầu, điều này có lẽ cắt nghĩa vì sao Macgô gây cho cô chủ một ấn tượng lâu dài đến thế. Bây giờ nàng hiểu rõ chị ta lắm rồi: bộp chộp, nóng tính và dễ bị xúc phạm. Macgô có lòng trung thành kiên định đối với gia đình Perắc.
– Có lẽ chị cũng muốn ra đi chứ? – Angiêlic đột ngột hỏi – Chính tôi cũng chưa thể nào hình dung nổi mọi chuyện rồi sẽ diễn ra như thế nào. Chị đã thấy đám người hầu không chờ đợi lâu l gì mới bày tỏ nỗi lo sợ của họ! Và có lẽ họ làm thế cũng không sai đâu.
– Tôi không bao giờ bắt chước đám đầy tớ, – Macgô nói với giọng khinh bỉ, đôi mắt sáng rực như than hồng.
Suy nghĩ một lát, chị nói tiếp:

– Về phần tôi, cả cuộc đời đều xoay quanh một kỷ niệm duy nhất. Tôi đã được đặt cùng với ông Bá tước vào chung một cái thúng của một bà nông dân công giáo, khi bà ấy đem ông Perắc về Tuludơ trao lại cho bố mẹ. Việc đó xảy ra sau vụ dân làng tôi bị tàn sát, kể cả mẹ đẻ của tôi, là người vú nuôi ông Perắc. Lúc đó tôi chưa đầy bốn tuổi, nhưng vẫn nhớ mọi chuyện như in trong óc. Cậu bé Perắc gãy hết cả xương và rên khóc thảm thiết. Tôi đã cố lau sạch khuôn mặt nhỏ đẫm máu của cậu, và thấy cậu khát quá, tôi phải cho cậu nuốt một ít tuyết đang tan. Lúc ấy tôi đã không bỏ mặc cậu ấy, thì ngày nay tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc ông Perắc, cho dù bản thân tôi có bị xử tội chết phơi xác trên đống rơm ở ngọn tháp của một lâu đài.
Angiêlic không trả lời, mà chỉ dựa người mạnh hơn vào Macgô, và áp má một lúc lâu vào vai chị.
Hai người tìm được một quán ăn gần cửa Neslơ, đối diện cái cầu nhỏ cong cong bắc trên một con kênh đào cũ. Bà chủ quán làm cho họ món thịt nấu sốt trên bếp lò.
Đây là một nơi yên tĩnh, vắng người qua lại, vùng nông thôn cách đó không xa. Nhiều đàn ông đang kéo thuyền của họ trên bãi bùn ở bên bờ sông. Có những đứa trẻ câu cá trên bờ hào.
Khi chiều xuống, Angiêlic trở lại bờ sông bên này để đi đến điện Tuylơri.
Tại khu lâu đài Florơ, công tử Loren đích thân ra gặp các vị khách và mời khách ngồi ở một chiếc ghế dài tại phòng đợi: Đức ông sắp về rồi. Mời xong, ông ta đi vào.
Các hành lang của tòa lâu đài đều rất náo nhiệt. Ở đây có một lối đi nối liền điện Tuylơri với điện Luvrơ. Angiêlic chú ý thấy có nhiều khuôn mặt đã gặp ở Xanh Giăng đờ Luy. Nàng l vào một góc cửa sổ vì không muốn có người nhận ra mình.
Dần dần bóng tối lan vào các hành lang. Hàng đoàn đầy tớ mang những cây đuốc đặt lên các bàn giữa các khung cửa sổ.
– Thưa bà, – Macgô đột nhiên nói. – Ta phải đi thôi, ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi. Nếu ta không rời đây ngay bây giờ, ta sẽ không thể tìm được lối ra ngoài, hoặc nếu không sẽ bị rơi vào tay bọn cướp mất.
– Tôi sẽ không rời khỏi đây một bước chừng nào còn chưa được gặp Đức ông. – Angiêlic khăng khăng nói. – Cho dù có phải thức một đêm trên cái ghế dài này.
Người hầu gái không nói thêm nữa. Nhưng mấy phút sau, chị ta lại nói se sẽ:
– Thưa bà, tôi sợ người ta có thể âm mưu xâm phạm đến tính mạng bà.
Angiêlic giật nảy mình:
– Chị điên à? Vì sao chị bỗng dưng nói ra ý kiến đó?
– Không phải tự dưng đâu. Họ đã tìm cách giết bà cách đây bốn hôm.
– Chị định nói gì thế?

– Trong rừng Rămbuiê, chúng không tìm cách hãm hại Vua hay Thái hậu, chúng có ý mưu sát bà. Và nếu như lúc đó cỗ xe không lật nhào xuống hố, viên đạn bắn vào cửa sổ của xe, chắc chắn đã trúng vào đầu bà rồi.
– Chị đã tưởng tượng ra những chuyện đó thôi. Bọn cướp đường ấy làm liều, cỗ xe nào đi qua chúng cũng có thể tấn công cả.
– Đâu phải thế! Thế tại sao kẻ nhắm vào bà để hãm hại chính là viên quản gia cũ của nhà ta, lão
Angiêlic đưa mắt nhìn quanh khoảng trống ngoài cửa phòng đợi, lúc này đã vắng bóng người:
– Chị có tin chắc điều vừa nói không?
– Tôi sẵn sàng lấy tính mạng mình ra bảo đảm điều đó là đúng. Tôi đã nhận ra hắn ngay, mặc dù hắn đã kéo sụp mũ xuống tận mắt. Chắc bọn chúng đã chọn hắn ta bởi vì hắn biết rõ bà, như vậy, chúng sẽ có thể chắc chắn là không đánh nhầm người.
– “Bọn chúng” là ai thế?
– Làm sao tôi biết được? – Chị hầu gái nói và nhún vai. – Còn một điều nữa mà tôi tin chắc người đó là môt tên gián điệp. Tôi không bao giờ tin hắn. Không bao giờ thấy hắn cười cả. Hắn lúc nào cũng như rình mò cái gì, hắn có một kiểu làm công việc của mình mà hai tai lại vểnh lên nghe chuyện khác… Còn bây giờ, vì sao hắn ta muốn giết bà, điều đó tôi không thể cắt nghĩa nổi, cũng như tôi không thể cắt nghĩa vì sao ông chủ lại phải nằm trong ngục. Nhưng phải là một kẻ mù và điếc, một người điên nếu không hiểu được rằng bà có những kẻ thù đã thề sẽ tiêu diệt bà.
Angiêlic rùng mình, và xiết chặt hơn cái áo choàng lụa nâu quanh người mình.
– Tôi không thấy được nguyên nhân nào có thể giải thích được sự căm giận quyết liệt đó. Vì sao có kẻ nào muốn giết tôi?
Như một tia chớp, hình ảnh cái hộp thuốc độc lóe lên trước mắt nàng. Nhưng điều bí mật này, nàng chỉ tiết lộ với một mình Perắc mà thôi…
– Chúng ta phải đi thôi, thưa bà. – Macgô nói với giọng thúc bách hơn.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Angiêlic giật mình lo ngại. Có ai lại gần, Angiêlic nhận ra công tử Loren, mang một cây đèn nến có ba nhánh, ánh sáng mấy ngọn nến chiếu rõ khuôn mặt điển trai mà vẻ lịch sự không che được những nét giảối và hơi độc ác.
– Đức ông xin lỗi một ngàn lần, ông ta nói và cúi chào. Ngài đã bị giữ lại vì công việc, nên không giữ đúng hẹn tiếp phu nhân tối nay được. Phu nhân có đồng ý cho lùi cuộc tiếp kiến đến cùng giờ này tối mai được không ạ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.