Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 176
Colin Paturel và Angélique bỏ ngựa lại dưới chân núi, vì chỉ có lừa mới trèo qua đây được. Đây là chặng đường cuối cùng của họ, nhưng là chặng đường gian khổ nhất. Một khi vượt qua được dải núi trọc này, họ sẽ nhìn thấy biển. Vì đã sống hai năm trời trong lần đầu tiên bị bắt, trong thành phố Xauen bí ẩn và thánh thiện này, nên Colin Paturel rất am tường cái vùng mình sắp đi qua. Chàng biết rõ con đường ngắn nhất, và biết rằng càng lên cao họ càng an toàn. Kẻ thù duy nhất của họ chính là núi non, cái giá rét ban đêm, cái nắng gay gắt ban ngày và đói khát. Con người sẽ chẳng quấy rầy họ, và sư tử cũng hiếm. Chỉ phải đề phòng lợn rừng, nhưng chẳng phải lo sợ lũ khỉ, linh dương, nhím; ngược lại, chúng là nguồn thực phẩm dồi dào. Colin giữ lại khẩu súng cùng một số đạn, cả chỗ lương khô bọn chúng cất bên ngựa, và mấy tấm áo choàng dày chống rét.
– Chỉ mấy hôm nữa thôi là đến Ceuta.
– Mấy hôm? – Angélique hỏi.
Colin thận trọng không trả lời cụ thể. Làm sao mà biết được! Gặp may thì mười lăm ngày, nếu bất hạnh… Bất hạnh đã ập đến vào một buổi trưa khi họ đi qua những mỏm đá nóng bỏng. Nhân đi đến một lối ngoặt, ngồi xuống một phiến đá. Nàng không muốn cho Colin nom thấy sự yếu đuối của nàng, vì chàng luôn luôn khen nàng là một người
lữ hành không hề mỏi mệt. Thực ra nàng không thể nào bền bỉ bằng chàng. Chàng không bao giờ mệt. Nếu không có nàng, chắc chàng có thể đi suốt ngày đêm chỉ dừng chân một tiếng đồng hồ. Đang ngồi thở, Angélique bỗng thấy đau nhói ở chân trái, vội cúi xuống thì nhìn thấy một con r đang trườn rất nhanh qua các kẽ đá. “Mình bị rắn cắn rồi”. Nàng sực nhớ câu nói hầu như đã quên bẵng “Người đàn bà đã bị rắn cắn và chết rồi” mà hai chàng người Venetia và Basque đã nói trước khi chết. Dĩ vãng đã nhìn thấy trước hiện tại, nhưng thời gian không tồn tại, và cái gì đã định trước sẽ không thay đổi được! Theo bản năng nàng cởi dây lưng ra buộc chặt dưới đầu gối, người lạnh toát. “Colin Paturel sẽ nói gì đây? Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta về chuyện này. Mình không đi được nữa rồi. Mình sắp chết”… Dáng người cao lớn của chàng lại xuất hiện. Không nhìn thấy nàng phía sau, chàng đã quay trở lại.
– Có chuyện gì thế?
Angélique gượng cười.
– Tôi mong là không đến nỗi nào, nhưng hình như…hình như tôi bị rắn cắn.
Chàng quỳ xuống để xem xét chỗ vết cắn bây giờ đã sưng lên và sạm lại. Đoạn chàng rút dao ra, và sau khi thử xem dao có sắc không, chàng đốt mấy cành củi khô và nung lưỡi dao đỏ rực.
– Anh làm gì đấy? – Angélique kinh hoàng hỏi.
Chàng không đáp, mà nắm chặt mắt cá chân nàng, cắt chỗ thịt xung quanh vết thương và di lưỡi dao nung đỏ vào đấy. Angélique thét to và ngất xỉu. Khi nàng tỉnh lại, bóng chiều đã phủ xuống núi đồi. Nàng được đặt nằm trên một tấm áo choàng và Colin Paturel ép nàng uống một chén nước chè bạc hà nóng.
– Cô sẽ thấy dễ chịu hơn, cô gái bé bỏng. Thế là tai qua nạn khỏi rồi.
Và khi nàng đã lấy lại sức, chàng nói:
– Tôi đã phải làm hỏng cái chân xinh đẹp của cô. Tiếc thật! từ nay cô không còn vén váy nhảy một điệu Busê dưới bóng cây du nữa rồi, cô em yêu quý. Nhưng không thể làm khác được. Nếu không cô chỉ sống được một tiếng đồng hồ.
– Tôi rất nhớ ơn anh khẽ nói.
Chỗ vết thương nhức nhối khó chịu. Chàng đã lấy thảo dược đắp lên. “Đôi chân đẹp nhất Versailles”. Cùng như những người khác, nàng sẽ mang trên người những dấu vết của quãng đời nô lệ ở Barbary. Những vết sẹo vinh quang mà lúc nào đó nàng sẽ luyến tiếc khi đi bít tất lụa và chiếc nịt bằng vàng. Lúc nào đó! Chàng nom thấy nàng mỉm cười.
– Tốt lắm. Dũng khí của cô vẫn còn nguyên, giờ thì ta lên đường.
Nàng nhìn chàng hơi lo sợ, nhưng cũng sẵn sàng tuân lệnh:
– Theo anh, tôi có thể đi được không?
– Đi được là cái chắc. Nhưng cô không nên đặt chân lên đất ít ra cũng một tuần lễ, phòng bị nhiễm trùng. Đừng lo, tôi sẽ cõng cô.
Họ chậm chạp leo núi. Anh chàng khổng lồ cứ cõng nàng, lưng vẫn thẳng như thường, chân vẫn bước đều. Nhưng chàng phải bỏ đi chiếc chùy, chỉ giữ khẩu súng và đeo lủng lẳng trên vai túi thức ăn. Angélique cưỡi trên lưng chàng, hai tay ôm choàng lấy cổ chàng, ngửi thấy hương thơm ở tóc chàng và khi quá mệt vục trán vào cổ chàng. Ngày hôm ấy nàng lại thoát chết. Máu trong huyết quản nàng hát vang khúc khải hoàn: “Ta vẫn sống, ta vẫn sống!”.
Khi nàng tỉnh giấc, bầu trời bỗng nhiên biến sang màu hồng. Chắc hẳn nàng đã chợp mắt ngủ trên lưng chàng, con người đã phải mang trên vai những gánh nặng hơn nhiều trong quãng đời tù đầy, Colin vẫn bước đều. Angélique cảm thấy lòng tràn ngập yêu thương trìu mến và suýt nữa nàng hôn lên làn da rắn rỏi sát đôi môi nàng.
– Colin! – Nàng van vỉ – Ôi, anh hãy dừng chân nghỉ một chút đi. Chắc anh mệt lắm rồi!
Chàng lặng lẽ vâng lời nàng, để nàng tụt xuống, và đến ngồi trên một mô đá, gục đầu xuống gối, nàng nhìn thấy chàng vặn vẹo hai vai. “Thật là quá sức – Nàng nghĩ thầm – Thậm chí một người có sức chịu đựng như chàng cũng không tài nào làm được như thế này
Phải chi nàng đi được chút đỉnh! Nàng cảm thấy lòng thư thái và phấn chấn. Nhưng vừa đặt chân xuống đất, những cơn đau thắt ruột khiến nàng sực nhớ làm thế chỉ càng làm cho vết thương mở rộng và thêm tàn phế. Nàng lết đến chỗ cái túi lương khô, lấy một ít chà là và vả mang đến cho chàng cùng với chai nước. Colin ngẩng lên, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi. Chàng nhìn mấy quả khô mà như chẳng nhìn thấy gì.
– Cô cứ để đó – chàng nói giọng cộc lốc – Khỏi phiền.
– Anh kiệt sức rồi, chung quy chỉ tại tôi. Tôi vô cùng hối hận.
– Thôi đi – Giọng chàng có vẻ hung tợn. Chàng lắc lắc cái đầu bờm xờm của mình như một con sư tử giận dữ – Khỏi phiền, tôi chỉ cần ngủ một tiếng là lại sức ngay.
Chàng lại gục đầu xuống gối. Nàng để mặc chàng và nằm xuống ăn quả khô. Không khí mát mẻ. Nhìn khắp nơi, nàng chẳng thấy đâu có dấu vết sinh vật. Thật là quái lạ và tuyệt diệu!
Chẳng biết làm gì nàng lại ngủ tiếp. Khi mở mắt ra Colin vừa đi săn trở về mang một con hươu con trên vai.
– Colin, anh điên rồi sao! – Angélique thốt lên – Lẽ ra anh phải nghỉ ngơi cho lại sức mới phải.
Anh chàng Norman nhún vai:
– Cô nghĩ tôi là con người như thế nào, cô gái? Cũng bé bỏng như cô chăng?
Chàng có vẻ hờn dỗi không muốn nói chuyện với nàng, thậm chí nhìn nàng. Angélique đâm hoảng, sợ chàng có chuyện gì nguy hiểm muốn giấu nàng.
– Liệu bọn Maroc có thể tấn công bất ngờ chúng ta không, Colin?
– Tôi nghĩ rằng không. Nhưng để an toàn, chúng ta sẽ đốt lửa dưới khe núi kia.
Chân Angélique đã đỡ nhiều, nên nàng có thể đi lò cò xuống đến tận dòng suối. Họ chạm trán với con dã thú cuối cùng, phía bên kia suối. Khi nhìn thấy nó thì đã quá chậm. Con sư tử cái ngồi chồm hỗm như một con mèo khổng lồ đang rình mồi. Chỉ cần nhảy một cái là nó vồ được họ. Colin Paturel đứng im như phỗng đá. Chàng không hề rời mắt khỏi con sử tử, bắt đầu chậm rãi nói chuyện với nó, một lát sau con vật lại nằm xuống, vẻ lúng túng. Họ có thể nhìn thấy cặp mắt nó long lanh trong bụi khi nó quay vào đó nhìn ra.
Colin thở phào rất mạnh. Chàng đưa cánh tay ôm lấy Angélique và áp sát vào ngực mình.
– Đúng là trời độ trì chúng ta. Cái gì đã chui vào đầu nó mà nó lại yên lặng ra đi như thế?
– Anh nói bằng tiếng Arập. Anh nói gì thế?
– Nào tôi có biết. Thậm chí tôi chẳng thèm chú ý đến ngôn ngữ mình nói nữa. Tôi chợt nẩy ra ý nghĩ rằng mình có thể thông tin với con sư tử xem hai bên có thể thông cảm với nhau không, thế thôi. Đối với một tên Maroc thì đừng hòng. Chàng lắc đầu. Tôi đã từng đánh bạn với lũ sư tử ở Meknès.
– Tôi nhớ rồi – Angélique nói, cố cười to – Chúng nó không muốn ăn thịt anh.
Chàng cúi xuống nhìn nàng:
– Cô không hề nhúc nhích và không hề kêu lên một tiếng. Làm thế là tốt, cô bé ạ.
Hai má Angélique ửng hồng. Cánh tay của Colin Paturel chắc như một pháo đài, và như truyền thêm sức cho nàng. Nàng vững tâm ngước mắt lên mỉm cười với chàng:
– Bên anh tôi không bao giờ thấy sợ.
Chàng nghiến răng nét mặt sa sầm.”>
– Ta không thể ở đây được – Chàng nói – Chẳng dại gì mà cưỡng lại số mệnh. Đi xa hơn một chút.
Hai người lấy nước suối cho vào bình và tìm một kẽ hở trong vách đá để đốt lửa. Nhưng họ ăn không thấy ngon miệng, chỉ cốt làm dịu cơn đói. Không khí nặng nề, Colin Paturel nói rất ít. Angélique cố gợi chuyện, nhưng cuối cùng chỉ chuốc thêm phiền muộn cho mình. Nàng cảm thấy bồn chồn trong lòng. Tại sao Colin Paturel lại đăm chiêu như thế? Hay là chàng giận ta vì đã làm chậm lại bước tiến của chàng do vết thương của ta? Hay là chàng nhìn thấy trước nguy cơ nào đó? Tại sao chốc chốc chàng lại đưa mắt nhìn mình? Gió chiều như một chiếc cánh nhung phe phẩy quạt. Dưới ánh tà dương núi đồi như nhuốm màu xanh thẫm. Trong ánh hoàng hôn nàng xoay khuôn mặt xanh xao lo lắng về phía chàng.
– Tôi tin rằng đêm nay tôi có thể đi được – Nàng nói.
Chàng lắc đầu:
– Không, không được đâu, cô gái bé bỏng. Đừng lo, tôi sẽ cõng cô. Giọng nói của chàng đượm buồn.
– Ôi, Colin! – Nàng thốt lên, giọng đầy nước mắt – Có việc gì thế? Liệu chúng ta có chết không?
Ngay cả sau khi ngồi lại trên lưng chàng, hai cánh tay ôm lấy cổ chàng, nàng vẫn không cảm thấy yên tâm như hôm trước. Hơi thở của chàng hòa nhịp với tiếng đập mạnh của trái tim nàng, gợi lại cho nàng những lời tỏ tình của bao chàng trai trong vòng tay mảnh dẻ của nàng. Lúc đó hình như chính nàng đã cõng họ. Còn bây giờ nàng đang gục đầu vào chiếc cổ vạm vỡ đầy mồ hôi của chàng mà ngủ thiếp đi. Nàng cảm thấy mình đang đè trĩu chàng xuống với tính chất đàn bà thường tình của nàng. Gió từ núi đồi thổi đến những hương thơm ngào ngạt và bí ẩn, gợi lên những viễn cảnh của cuộc sống trù phú xa hoa. Mặt trời đang lên để lộ một bên sườn núi đầy cây tuyết tùng đang rủ những cành dài như những chiếc lều tối om. Dưới bóng cây là một đồng cỏ mượt điểm vài bông hoa trắng. Colin Paturel vượt qua một dòng suối róc rách, trèo lên bờ bên kia và tìm thấy cửa ra vào một cái hang nhỏ có nền cát trắng.
– Ta dừng ở đây – Chàng nói – rõ ràng đây không phải là hang thú dữ có thể đốt lửa an toàn.
Chàng nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, giọng chàng khàn khàn. Phải chăng vì quá mệt mỏi? Angélique lo lắng ngắm nhìn chàng. Ở chàng có cái gì đó khác thường và nàng không biết rõ căn nguyên. Có lẽ chàng đang mắc một thứ bệnh gì đó rất trầm trọng có thể lây sang nàng! Nhưng nàng sẽ không bỏ rơi chàng. Nàng sẽ chăm nom săn sóc chàng cho đến khi chàng bình phục, như chàng đã từng chăm sóc nàng. Chàng quay lại nhìn chỗ khác để tránh đôi mắt dò hỏi của nàng, và nói cộc lốc:
– Tôi đi ngủ đây.
Chàng bước ra khỏi hang, Angélique thở dài. Cái hang này rất thú vị. Trừ phi hai người bị sa vào một cạm bẫy ẩn kín, còn gì có thể ngăn cản họ nữa? Nàng bày ra chỗ thịt hươu còn lại đêm qua và mấy quả vả khô. Không khó khăn lắm nàng lần xuống được ngọn suối bên khe núi, nhưng luôn cảnh giác đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra. Trên bờ suối mấy con chim đang chiêm chiếp kêu. Nàng lấy đầy hai bình nước rồi rửa ráy mặt thật kỹ trong dòng nước giá buốt khiến máu trong người nàng chảy mạnh. Khi cúi xuống một vũng nước phẳng lặng giữa các mỏm đá, nàng nhìn thấy hình ảnh mình như trong một tấm gương. Suýt nữa nàng kêu lên kinh ngạc. Khuôn mặt phản chiếu trong đó tuồng như chỉ mới hai mươi tuổi. Các đường nét thanh tú, hai mi mắt màu tím nhạt quanh đôi mắt vốn quen ngắm nhìn chân trời trải rộng, vòng môi hơi nứt, không còn là của một người phụ nữ đã trải qua bao thể nghiệm đắng cay, mà là của một cô thiếu nữ bình dị không hề từng trải chuyện đời và không cần đến những thứ hóa trang. Những làn gió khô khốc, ánh mặt trời khắc nghiệt, sự sao nhãng trang điểm do bao nhiêu sự cố gây ra, đã trả lại khuôn mặt nàng sự trinh trắng và thơ ngây của tuổi hoa niên. Da nàng nâu như da một cô Gipxi, dĩ nhiên là thế; nhưng tóc vàng tựa như ánh trăng trên làn cát trắng. Tấm thân thanh mảnh của nàng xúng xính trong chiếc áo choàng rộng, mái tóc bù xù và đôi bàn chân trần của nàng giống như của một người man rợ. Nàng tháo băng ở quanh chân. Vết thương đã khép kín, nhưng cái sẹo quả là xấu xí .Thây kệ! Nàng băng lại vết thương, vừa trầm ngâm suy nghĩ – Ban nãy khi nàng tắm, nàng đã nhìn thấy vòng eo của nàng vẫn như xưa, cặp đùi nàng mới đẹp làm sao, không còn mang lớp mỡ những ngày ở hậu cung. Nàng cúi xuống nhìn vũng nước như tấm gương soi. Và nàng mỉm cười với bóng mình.
– Ta vẫn còn coi được – Nàng nói với bầy chim rừng.
Vừa leo trở lại dốc cao, nàng vừa nghêu ngao hát. Đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Colin Paturel đang nằm dài trên thảm cỏ giữa một vùng hoa trắng. Chàng gối đầu trên một cánh tay, nằm im không cử động. Nỗi lo lắng về chàng lại trở lại trong tâm trí Angélique, và nàng rón rén bước đến bên chàng để nhìn thật kỹ. Chàng Norman đang ngủ, hơi thở đều đều, chậm rãi làm phập phồng bộ ngực nở nang đầy lông dưới làn áo burnous mở phanh. Không, chàng không thể ốm được, sắc mặt chàng hồng hào, nét mặt thanh thản của đôi môi mím chặt và tư thế thoải mái của chàng là của một ngày lao động nặng nề. Nhìn chàng nằm đó, dưới bóng tuyết tùng, nàng bỗng nghĩ đến Adam. Trong thân thể cường tráng to lớn kia là cả một sự toàn mỹ nguyên sơ, mà chàng thì lại là một người đàn ông hết sức bình dị, một người đi săn nay đây mai đó, một kẻ tạo nên luật pháp, một chàng mục đồng chăn giữ cừu. Nàng quỳ xuống bên chàng, và xua một con ruồi đậu trên vầng trán đầy nếp nhăn của chàng. Colin Paturel từ từ mở mắt và nhìn nàng với cái nhìn kỳ lạ, ghê rợn. Theo bản năng, nàng lùi lại. Chàng Norman trông như khó khăn lắm mới hoàn hồn lại.
– Có việc gì thế? – Chàng ấp úng bằng một giọng khàn khàn – Maroc à?
– Không, tất cả đều yên tĩnh. Tôi vừa ngắm anh ngủ. Kìa, Colin, đừng nhìn tôi trân trân như thế.
Nàng đột nhiên thét lên:
– Anh làm tôi sợ quá. Mấy hôm nay anh làm sao thế? Chuyện gì đã xảy ra? Nếu anh cho rằng chúng ta đang lâm nguy thì hãy nói cho tôi biết, hãy nói đi. Tôi có thể chia sẻ những lo âu của anh, nhưng tôi không thể chịu đựng được…Vâng, đúng thế, thái độ cay đắng của anh đối với tôi. Có lúc tôi nghĩ rằng chắc anh ghét cay ghét đắng tôi, chắc anh oán giận căm thù tôi? Vì sao? Vì tôi để bị rắn cắn và làm chậm bước tiến của anh? Tôi chẳng tìm ra lý do nào khác, Colin, hãy nói rõ cho tôi, hãy vì yêu kính Chúa mà nói cho tôi biết anh có trách cứ tôi điều gì không. Tôi không chịu đựng được cái cảnh này thêm nữa. Nếu anh oán ghét tôi, thử hỏi tôi sẽ ra sao đây? Nước mắt nàng giàn giụa. Mất đi một người bạn duy nhất, người bạn cuối cùng đối với nàng quả là một điều tệ hại nhất.
Chàng đứng lên thẫn thờ nhìn nàng, đến nỗi nàng tưởng rằng có thể chàng chẳng nghe nàng nói những gì. Cái nhìn trân trân áp đảo của chàng khiến nàng nghĩ đến những người nô lệ khốn khổ ở Meknès: đứng trước mặt chàng để nghe chàng luận tội, hẳn họ phải đau khổ biết dường nào.
– Tại sao tôi lại phải trách cứ cô? – Cuối cùng chàng nói – Vì cô là một…người đàn bà? – Mi mắt chàng nheo lại, cho đến khi nàng chỉ nhìn thấy hai con ngươi màu nâu gớm guốc – Tôi chẳng phải là một vị thánh, cô nàng xinh đẹp ạ. Cô nhầm nếu cô nghĩ như vậy. Tôi là con đẻ của biển cả, nguyên là một tên cướp biển. Cả một đời tôi chỉ toàn chết chóc, cướp bóc, lênh đênh trong bão táp, chạy theo bọn con gái ở cảng. Ngay cả lúc bị giam hãm tôi cũng chứng nào tật ấy. Lúc nào tôi cũng phải có đàn bà. Tóm được ai là tôi tóm ngay. Chẳng khó gì. Khi Mulai Ismail muốn thưởng công tôi, hắn thường gửi đến cho tôi một trong những người đàn bà da đen của hắn. Nhưng chuyện đó rất hiếm. Suốt mười hai năm tôi sống một cuộc đời kiêng khem, tiết dục. Rồi đến cuối giai đoạn mười hai năm ấy tôi lại sống bên cạnh một người đàn bà… – Chàng nói rất nhanh cố làm ra vẻ giận dữ như thể để che giấu sự lúng túng của mình. Cô hiểu thấu chăng? Cô chẳng hề sống trước khi bị Mulai Ismail bắt hay sao? Nhìn cặp mắt táo bạo của cô chẳng ai nghĩ là không. Có bao giờ cô tự hỏi làm sao một gã như tôi lại có thể sống hết ngày này qua ngày nọ bên cạnh một người đàn bà như thế này! – Mắt chàng nhắm lại, như đang trong cơn xuất thần – Người đàn bà đẹp nhất tôi chưa hề gặp trên đời!
Rồi chàng nói tiếp, giọng trầm ngâm, tự nhủ lòng.
– Đôi mắt cô như biển sâu thăm thẳm…nhìn tôi, van vỉ tôi cầu xin… tay cô đặt vào lòng bàn tay tôi, hương thơm của thân thể cô, nụ cười của cô. Tôi không biết cô được tạo dựng lên như thế nào. Nhưng tôi đã nhìn thấy cô, bị trói vào cột trong khi bọn quỷ sứ da đen đang giơ những chiếc kìm nung đỏ trước mặt cô… Tôi đã nhìn thấy cô đứng tắm dưới ngọn thác đêm qua…và giờ đây tôi phải cõng cô trên lưng… Cơn thịnh nộ của chàng lại bùng lên.
– Không, tôi không chịu đựng nổi nữa rồi… So với điều này, nỗi thống khổ của Thánh Antoine chẳng nghĩa lý gì. Có những hôm tôi chỉ mong… lại được treo vào thánh giá để cho bầy chim mồi rỉa rói hay đóng đinh trở lại vào cổng thành… Thế mà cô lại hỏi tôi điều gì đang dằn vặt tôi!
Chàng giơ nắm tay lên viện trời đất hãy chứng giám cho chàng, cho nỗi thống khổ của chàng. Rồi buông ra một lời thề, chàng bước nhanh về phía hang.