Tình sử Angélique

Chương 170Phần IV:Chạy Trốn


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 170: Phần IV:Chạy Trốn

Vừa thút thít Angélique vừa bước qua xác Đại hoạn quan và chui qua cánh cửa mà Colin Paturel cẩn thận đóng lại như thể chàng là người gác. Hai người đứng lặng im một lát trong bóng tối dưới chân tường. Quảng trường mênh mông mà họ sắp phải vượt qua trải ra trước mắt họ đầy hăm dọa. Colin Paturel nắm chặt cánh tay Angélique và cả hai lao vào khoảng đất trống trải đó tựa như lao xuống nước. Chỉ còn mấy bước nữa là họ đã đến phía bên kia, có bóng tối che chở. Họ chờ đợi xem có ai theo dõi không, nhưng tứ bề vẫn lặng im. Tên gác duy nhất có thể nhìn thấy họ đã lao mình xuống chân pháo lũy mấy phút trước đó. Khi họ đi ngang qua con đường vòm, Angélique vấp phải một vật gì mềm mềm – xác chết của một tên lính gác khác mà Colin đã đâm chết để lọt vào bên trong dãy tường. Một mùi thối đến phát nôn xộc lên mũi họ khi họ đi qua đống phân cạnh bờ tường hoàng cung. Angélique níu chặt lấy người dẫn đường.
– Để đánh lạc hướng chúng thì còn gì bằng – Colin nói khẽ – nếu mai chúng quyết định dùng chó săn bám theo vết chú
ng ta.
Angélique lặng thinh. Khi quyết định chạy trốn, nàng đã xác định sẽ chấp nhận tất cả. Colin Paturel lao mình xuống cái cống bùn lầy nơi dòng nước đáng lẽ phải cuốn đi những chất bẩn, nhưng không cuốn nổi. Hai người cố nhìn đi chỗ khác khi lội qua dòng nước và suýt chết ngạt vì mùi hôi thối nồng nặc. Angélique trượt chân, nàng vội túm lấy cái quần tơi tả của Colin để khỏi ngã. Chàng đỡ nàng dậy. Khi chàng nâng nàng lên, Angélique cảm thấy mình nhẹ như cuống rạ. Nàng sực nhớ lại cái sức mạnh thần kỳ của chàng thủ lĩnh. Một vài người đàn bà trong hậu cung đã nhìn thấy chàng vặn cổ một con bò trong một trận đấu tay đôi trong đó Mulai Ismail buộc chàng phải tay không đương đầu với con vật hung dữ.
– Chắc là kia rồi – Chàng nói khẽ, rồi biến vào bóng tối để nàng lại một mình.
– Anh ở đâu? – nàng hỏi.
– Trên này, đưa tay cho tôi.
Angélique giơ tay và cảm thấy như bị nâng bổng lên không trung rồi đặt trên một cành cây.
– Cũng là một cách nữa dễ đánh lạc hướng chúng phải không? Nào, chú ý nhé!
Chàng lại làm một thao tác rất khó nữa. Chàng nhấc bổng Angélique như nhấc một gói hàng lên trên bờ tường cao và đặt nàng trên bề mặt. Rồi chàng đẩy nàng đến một mô đất phủ đầy cỏ mát lạnh. Colin Paturel nhảy xuống bên nàng.
– Khá đấy chứ, cô bé?
– Khá lắm. Chúng ta đang ở đâu đây?

– Trong vườn của Sidi Rodani.
– Hắn có phải đồng đảng của ta không?
– Còn khuya. Nhưng tôi biết tường tận chỗ này. Tôi đã xây nhà cho hắn. Những ánh đèn mà bà nhìn thấy qua lùm cây là đèn trên sân thượng. Nếu chúng ta qua được khu vườn này thì chúng ta đỡ phải đi bộ qua nửa chiều dài thành phố. Mùi hôi tanh của cống rãnh vẫn bám vào quần áo Angélique khiến nàng nôn ọe mãi. Hai người nhón chân lướt nhẹ dưới các cây ô liu trồng dọc bờ tường ở cuối vườn. Thình lình có tiếng chó sủa từ phía ngôi nhà. Colin Paturel dừng lại. Tiếng chó sủa thêm dồn dập. Bầy chó đã đánh hơi có kẻ xâm nhập và đang nhảy lên chồm chồm. Lùm cây che khuất không cho họ nhìn thấy hoạt động trong nhà sau khi chó sủa. Nhưng họ nhìn thấy bọn gia nhân cầm đuốc chạy ra khỏi nhà. Và họ nghe rõ tiếng chúng gọi nhau bằng tiếng Arập.
– Hình như… hình như chúng đang tổ chức một cuộc săn bắt ngay tại khu vườn này – Angélique thì thầm.
– Điều này đã tính trước rồi.
– Làm sao bây giờ?
– Đừng lo.
Chính lúc này Angélique mới hiểu rõ tại sao Colin Paturel đã trở thành thủ lĩnh của hàng ngàn nô lệ thuộc đủ các quốc gia và nguồn gốc khác nhau của tất cả các trại nô lệ ở Meknès trong mười hai năm nay. Đó là giọng nói của chàng, chậm rãi, đầy sức thuyết phục, một giọng nói không hề biết sợ hãi và điển hình cho kiểu người chàng, kiểu người chẳng bao giờ biết hoảng sợ.
Trong cấu t của con người này không có một sự căng thẳng bên trong nào có thể khiến cho trái tim tê dại và thần kinh co quắp. Chẳng bao giờ chàng phải cố tự chủ, vì chẳng bao giờ chàng hoang mang dao động. Tim chàng cũng chẳng bao giờ đập sai nhịp, và rất ít khi máu chàng chảy nhanh hơn mức bình thường – giữa thân thể và tâm hồn dũng cảm khiêm nhường của chàng có một sự cân đối lạ thường, khiến cho bản thân cái chết cũng vì nể chàng, Angélique ví chàng như một tảng đá mà không chiếc đục nào có thể xuyên thủng. Nhưng tình thế lúc này đã trở nên vô vọng. Bọn gia nhân đã thả hai con chó săn ra. Cả đám người tay cầm đuốc và chó dưới sự chỉ huy của tên chủ nhà đang sục sạo khắp vườn. Hai con chó đang dẫn bọn chúng đến ngay chỗ hai người đang nấp. Họ nghe rõ tiếng người ngày một gần và tiếng đuốc nổ lách tách, tàn lửa bay khắp lùm cây.
– Hỏng bét rồi – Angélique khẽ nói.
– Cô bé ơi, đừng sợ. Kéo chiếc mạng che mặt xuống, và không nói năng gì cả dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng cứ thế nhé!
Chàng đưa hai tay nhấc nàng lên và nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đặt nàng xuống nền đất đầy rêu. Thân hình chàng che khuất ánh đuốc đột nhiên sáng rực lên trong bụi cây. Bộ ngực vạm vỡ của chàng ép sát người nàng và chòm râu áp chặt mặt nàng, cảm giác đó vượt lên các cảm xúc khác của nàng. Colin Paturel càng ghì chặt lấy nàng. Trong vòng tay rắn chắc của chàng nàng như một con chim nhỏ mà chàng có thể bóp chết dễ dàng. Nàng hơi ngả đầu về phía sau để thở và buột ra một tiếng rên. Họ nghe rõ tiếng chủ nhà chửi rủa bằng tiếng Arập và bọn gia nhân cười khúc khích. Chủ nhà đưa chân đá mạnh vào người Colin Paturel và chàng quyết định đứng lên.

– Kìa, Joseph Gaillard – chàng láu lỉnh nói bằng tiếng Pháp – ông không để cho đôi tình nhân nghèo khổ này yên một chút được sao ? Chúa biết đấy, tôi không có đến mười vợ như ông đâu.
Mặt Sidi Rodani – Chẳng ai xa lạ chính là tên Pháp phản đạo Joseph Gaillard, phụ trách cung cấp đạn dược – đỏ như gấc
– Tên Cơ đốc đầu óc dơ bẩn kia – hắn thét lên, vung nắm tay. Tao sẽ dạy cho mày một bài học về chuyện gian dâm trong vườn nhà tao! Tao sẽ bắt mày trả giá về cái tội xấc xược kia, Colin Paturel. Đừng quên rằng mày là một tên nô lệ, một…
– Tôi cũng là người giống như bất cứ ai khác, và tôi cũng là người Pháp, giống như ông – Colin Paturel hóm hỉnh nói – Nào, nào, ông bạn già đừng nổi cáu với tôi chỉ vì con đàn bà bé bỏng này, để đỡ cơn thèm một chút thôi. Tôi là một nô lệ khốn khổ mà!
– Ngay mai tao sẽ thưa với Quốc vương.
– Thế ông muốn bọn gác của tôi mất đầu hay sao? Quốc vương chỉ phạt tôi hai mươi roi rồi thả tôi thôi. Ngài biết rõ tôi. Ngài cho tôi hưởng một vài đặc quyền như thế này, và khi tôi làm tốt công việc. Ngài biết cách tốt nhất để khen thưởng tôi là gửi đến cho tôi một cô gái Maroc. Tại sao tôi lại phải từ chối? Tôi nói thế không phải sao?
– Nhưng tại sao lại vào vườn của tao? – Sidi Rodani nói, vẫn còn hậm hực.
– Ở đây có cỏ êm, vả lại tôi không muốn bạn bè ghen tị.
Tên phản đạo nhún vai:
– Bạn bè của mày! Mày định bắt tao tin rằng cái bọn sống dở chết dở ấy mà vẫn thèm đàn bà sao? Chỉ có mày mới có cái trò vớ vẩn ấy.
– Đúng rồi, ông bạn già ạ. Linh mục làng tôi cũng nhắc nhở tôi điều ấy khi tôi mới mười sáu. “ Colin – ông ta nói – cứ vớ vẩn với đàn bà là đấy con ạ. Gaillard, cậu còn nhớ không, khi chúng ta trở buồm để cập bến Cadiz và…“

– Không, tao không nhớ – tên phản đạo thét lên – và tao muốn mày mang cái xác mày ra khỏi đây ngay. Thế làm sao mà mày lẻn vào vườn tao được?
– Bằng cái cửa ở đằng kia, chỗ cuối tường. Dù sao tôi cũng đã làm cái ổ khóa ở đó, nên tôi biết cách mở.
– Quân trộm cướp. Sáng mai, việc đầu tiên là tao sẽ cho thay khóa.
Dưới làn gậy của bọn gia nhân, Colin và Angélique chạy ra lối cửa ở cuối vườn. Cửa khóa, nhưng bọn gia nhân sợ bị quở trách về sự cẩu thả của chúng đã mở cửa và đẩy hai người ra ngoài.
Colin Paturel đi trước, Angélique theo sau chàng một vài bước. Hai người đi qua những con đường ngoằn ngoèo vô tận mà Colin rất thông thuộc.
– Bao giờ thì ta ra khỏi thành phố? – Angélique khẽ hỏi.
– Chúng ta không ra khỏi thành phố đâu.
Chàng dừng lại và gõ một cánh cửa cạnh cái cửa sổ có phên che màu đỏ, bên trong có đèn đang thắp sáng. Sau khi Colin nói vài lời qua lỗ cửa, cánh cửa mở và một người mặc áo dài đen xuất hiện. Dưới chiếc mũ đen, cặp mắt nhung của ông ta đăm đăm nhìn hai người.
– Đây là Samuel Maimoran, con rể của Savary – Colin Paturel nói – Chúng ta đang ở trong khu Do Thái. Chúng ta có thể ẩn náu ở đây.
Mấy người chạy trốn kia đang đợi ở phòng bên cạnh những ngọn đèn Venice hình cầu bằng pha lê hắt ánh sáng lên những khuôn mặt xanh xao và những chòm râu thưa thớt. Họ gồm có Piccinino người Venice, Hầu tước de Kermoeur, Francis Bargus quê ở Arles, Jean d’Harrosteguy, lão Caloens và Jean-Jean. Đối với Angélique tất cả nom giống như cặn bã của loài người, và nàng khó hình dung được họ đều là người Pháp. Nàng tựa vào cánh cửa để nghỉ đôi chút trong khi Colin giới thiệu nàng với các bạn đồng hành tương lai. Tất cả đều reo cười ầm ĩ khi chàng kể lại câu chuyện trong vườn Sidi Rodani.
– Khi bọn chúng biết là lúc ấy anh đang tìm cách quyến rũ ái phi tương lai của Mulai Ismail…!
Rồi họ quay về phía Angélique, và nét mặt họ đanh lại.
– Ủa – Jean-Jean kêu lên – Có chuyện chẳng lành rồi. Cô gái bị thương kìa.

– Không, đó là máu của con quỷ to lớn bị tôi đâm vào lưng.
Angélique nhận thấy người mình đầy máu và rác bẩn. Vừa lúc ấy một chị Do Thái bước vào cầm tay nàng dắt vào phòng bên cạnh, nơi có một ấm nước đang bốc khói. Angélique bắt đầu cởi quần áo. Chị Do Thái ngỏ ý muốn giúp nàng, nhưng Angélique lịch sự từ chối. Hai tay nàng giữ chặt tấm áo đẫm máu và áp vào lòng. “Đừng hỏi tôi nhiều như thế, Turquoise Phu nhân. Chỉ biết rằng các tinh tú không bao giờ nói dối ”. Thần kinh nàng suy sụp và nàng òa lên khóc, và nước mắt đầm đìa hai má khi nàng rửa sạch vết máu của Đại hoạn quan Osman Faraji vấy vào chiếc mạng che mặt.
***
Trong khu người Do Thái, bảy tín đồ Cơ đốc giáo đang được bảo vệ bởi những hàng rào nghiêm ngặt mà hàng bao nhiêu thế kỷ hận thù và đối đầu quyết liệt đã dựng nên. Sau khi trời tối, một người Do Thái khôn ngoan bao giờ cũng tránh ở khu vực Arập, và một người Arập không bao giờ nấn ná quá lâu ở khu vực Do Thái. Nhưng vào thời kỳ đặc biệt ấy người Do Thái ở Meknès lbộ phận cực kỳ hùng hậu của cư dân ở đây, chuyện đó thỉnh thoảng vẫn xảy ra một vài lần bởi vì Mulai Ismail bị ràng buộc với họ bởi nhiều nghĩa vụ. Uy tín của họ đã đạt đến mức đủ để họ tin rằng họ có thể làm hầu hết mọi thứ mà không bị trừng phạt, ngay cả việc chứa chấp bọn nô lệ chạy trốn. Điều này khiến cho một nhân vật quan trọng là Zacharias Maimoran rất hài lòng, nhất là khi ông vào triều phủ phục trước Quốc vương. Tên bạo chúa đang sùi bọt mép vì giận dữ. Hắn đang gầm rít vì đã mất Colin Paturel cùng một số nô lệ khác. Hắn thề sẽ tóm được họ về trong xiềng xích và dùng cực hình để xử tử. Maimoran vuốt chòm râu dài và gật đầu nói:
– Thưa Thánh thượng, người làm như thế rất phải. Thần rất đồng tình với cơn thịnh nộ của Người.
Mulai Ismail có cặp mắt nhìn thấy thấu sự vật và có thể nhìn thấy tương lai, nhưng hắn biết chẳng bao giờ đọc được ý nghĩ của tên Do Thái này, kẻ đã giúp cha hắn là Mulai Archi làm nên cơ nghiệp. Đó là một nguồn oán hận đối với hắn, khiến hắn âm thầm nuôi cơn thịnh nộ trong lòng, để rồi một ngày nào đó nó sẽ bùng lên phá hủy tất cả. “Một ngày nào đó”, hắn tự hứa với mình vừa đưa mắt nhìn những bức tường của ghetto “Một ngày nào đó”. Kế hoạch của Colin Paturel là kế hoạch táo bạo nhất từ trước đến nay của những người chạy trốn. Khi bọn thị vệ của Quốc vương đuổi họ theo hướng Bắc và hướng Tây thì suốt ba ngày liền tất cả bọn họ đang nằm yên ổn trong ghetto, chỉ cách bọn truy nã có mấy bước. Sau đó, họ sẽ đi về phía Nam.
Nhưng ba ngày trôi qua rất chậm đối với những người tị nạn trong nhà con trai Samuel Maimoran Zacharias. Vào tối hôm thứ hai, bên ngoài có tiếng xôn xao ồn ào, khi một toán kỵ mã lao vào một ngõ hẹp. Vợ Samuel là Rachel ngồi xổm nhòm qua khe vách.
– Đó là bọn lính gác của Quốc vương – Bà dùng lẫn lộn cả tiếng Pháp và tiếng Arập – Họ đang đến nhà Jacob và Aaron, những người ướp xác.
Bọn lính gác đã đến để nhắc các thợ thủ công lành nghề này chuẩn bị sẵn những thùng to. Trong cơn thịnh nộ Quốc vương đã chặt đầu hơn hai mươi tên lính gác, y chỉ tạm dừng khi mỏi tay. Thủ cấp đã được bêu ở các ngã tư sau khi được Jacob và Aaron hay những người giúp việc họ ướp hương. Đây là một cái nghề khủng khiếp chỉ người Do Thái làm. Chính vì thế người Arập gọi ghetto là mallah, chữ Arập có nghĩa là ướp muối.
Một người hàng xóm khẽ báo tin ấy cho mọi người. Bọn lính truy lùng các nô lệ chạy trốn vẫn chưa về, và họ đang cảm thấy khiếp hãi khi nghĩ rằng sẽ phải về tay không. Theo chỗ mọi người nói, chưa ai biết gì về chuyện một cung phi trốn khỏi hậu cung hay việc Đại hoạn quan bị giết. Cơn thịnh nộ của Quốc vương sẽ đi đến đâu khi hắn biết tin này!
Jacob và Aaron còn khối việc phải làm. Angélique ngồi giữa đám đàn bà Do Thái ngồi lê đôi mách này, những người được trang điểm giống hệt như những hình ảnh trên điện thờ, mang đầy tư trang bằng vàng ròng chạm ngọc, mặc áo xa tanh đủ màu xanh, đỏ, da cam, vàng chanh. Qua các mạng che mặt bằng voan, những cặp mắt đen ánh lên trên làn da hổ phách. Angélique đang chia sẻ với họ những chiếc bánh xốp làm bằng bột mì, cơm càri, cá mặn, dưa chuột ngâm dấm thì nghe có tiếng thét từ ngoài đường và tiếng xe bò kêu ken két, mang thêm thủ cấp đến ướp.
– Nhanh lên. Tiến lên. Nhanh hơn nữa!
ng tối tăm chật hẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.