Tình sử Angélique

Chương 10-P2


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 10-P2

Angiêlic dừng lại ở ngưỡng cửa của gian phòng lớn nhất. Cô trông thấy Hoàng thân Côngđê ngồi cùng bàn với phu nhân Plexi, bà công tước Bôpho, bà Bá tước Risơvin. Cùng ở bàn này, có cả Hầu tước Plexi cùng cậu con trai Philip, và mấy phu nhân, mấy nhà quý tộc trẻ khác. Cái áo choàng nâu thẫm của thầy tu Exili có vẻ lạc lõng giữa đám áo quần bóng lộn với những tấm đăng ten, dải lụa, những đường thêu kim tuyến.
Angiêlic đưa mắt nhìn kỹ khắp lượt, nhưng không thấy bố mình đâu.
Bỗng một gã thanh niên quý tộc, tay cầm một cái lọ bằng bạc mạ vàng, nhận ra cô khi cô đi qua – Cậu này chính là kẻ đã chế giễu cô độc ác nhất về điệu nhảy buarê.
– Ô kìa! Nữ Nam tước-có-tấm-áo-u-sầu đây mà! – Cậu ta kêu tướng lên, – Thế cô em muốn uống gì nào? Nước táo hay sữa chua đây?
Cô thè lưỡi ra đáp lại, và để mặc hắn đứng há hốc mồm, cô đi thẳng đến bàn của Hoàng thân.
– Trời đất! Của quý này ở đâu đến đây thế! – Nữ công tước Bôpho kêu lên.
Nhìn theo hướng mắt của bà Công tước, Nữ Hầu tước Plexi trông thấy Angiêlic, vội cầu cứu con trai một lần nữa:
– Philip, Philip con! Hãy chịu khó dẫn cô em họ Xăngxê của con các cô tùy tùng nhé.
Cậu thanh niên ngước mắt nhìn Angiêlic với vẻ bực bội.
– Có ghế đây. – Anh ta nói và chỉ vào một chỗ trống cạnh mình.
– Không phải đấy, Philip, không phải chỗ ấy. Con hãy dành chỗ ấy cho tiểu thư Xenli chứ.
– Tiểu thư Xenli lẽ ra phải nhanh chân lên chứ. Khi nào quá bộ đến đây thì tiểu thư sẽ thấy mình đã được thay thế … bằng người trội hơn! – Cậu ta nhận xét và thoáng mỉm cười mỉa mai.
Mấy người ngồi cạnh anh ta cười rúc rích.
Trong khi đó, Angiêlic đã ngồi vào bàn. Cô đi quá đà rồi nên không thể rút lui được nữa. Cô không đủ mạnh bạo để hỏi bố mình ở đâu. Cô bị lóa mắt vì ánh đèn nến sáng trưng, phản chiếu óng ánh trong các chai, cốc, đĩa bạc và các hạt kim cương trang điểm cho các phu nhân. Theo phản xạ, cô ngồi thẳng người lên, hơi ưỡn ngực ra trước, hất mớ tóc dày vàng óng ra sau lưng. Cô có cảm giác là một vài nhà quý tộc đang liếc về phía cô chẳng phải với vẻ thờ ơ. Gần như đối diện với cô, con mắt diều hâu của Hoàng thân Côngđê trân trân nhìn cô giây lâu với sự chú ý khinh khỉnh.
– Quái quỷ thật, ông có những người bà con kỳ quặc đấy – Ngài Plexi ạ. Con vịt xám nhỏ này là ai thế?
– Một đứa cháu họ nhà quê của tôi đấy, thưa Đức ông. Chà, tội thân tôi suốt trong hai giờ tối nay, tôi chẳng được nghe đoàn nhạc công chơi nhạc và quý vị phu nhân đây trò chuyện hấp dẫn. Lúc đó, tôi lại buộc phải ngồi nghe những lời kiện tụng của bố cháu nhỏ này, ông Nam tước, con người mà hơi thở đã làm tôi phát ốm lên được. Thật đúng như lời nhà thơ Acgiăngtơi trắng trợn đã viết:
“Nặng mùi chẳng kém tử thi.
Hơi thở người suyễn khác gì mùi hôi!”.
Cả đám người cười ồ lên bợ đ

– Và các vị có biết ông ta đòi tôi cái gì không? – Ông Hầu tước nói tiếp và quệt ngang mi mắt với vẻ giả tạo – Tôi đố các vị đoán được. Ông ta đòi tôi xin cho ông ấy được miễn thuế về mấy con la nuôi trong chuồng và về – xin chú ý danh từ khó nghe này – sản lượng khai thác chì, mà ông ta khoe tìm thấy từng cục dưới đất ở khu vườn rau nhà mình. Tôi chưa từng nghe những chuyện vô lý như vậy bao giờ.
– Quỷ tha ma bắt bọn quê mùa đó đi! – ông hoàng Côngđê nói làu bàu. Bọn họ hành động quê kệch như vậy chỉ tổ bôi nhọ danh dự quý tộc chúng ta thôi.
Các phu nhân sặc sụa cười vui vẻ.
– Các vị thấy cái lông chim trên mũ ông ta chứ?
– Còn đôi giày nữa! Những gót giày còn dính đầy rơm rạ.
Angiêlic thấy tim đập mạnh đến mức cô nghĩ anh chàng Philip ngồi cạnh nghe thấy được. Cô quay sang nhìn, bắt gặp đôi mắt xanh thăm thẳm tàn nhẫn của anh thanh niên Xinh-trai đang nhìn cô chằm chằm với vẻ khó tả.
“Ta không thể để họ chửi bới bố như vậy được!” Cô nghĩ thầm.
Mặt tái xanh, cô hít một hơi dài.
– Có thể đúng là nhà chúng tôi nghèo, – Cô nói thật to và rõ từng tiếng – nhưng ít ra thì chúng tôi cũng chẳng tìm cách đầu độc Đức vua!
Nụ cười tắt ngấm trên các khuôn mặt quanh cô. Sự im lặng bỗng nhiên nặng nề đến nỗi lan sang cả những bàn gần đấy. Các câu chuyện lẻ từ từ chấm dứt. Không khí tiệc tùng loãng hẳn đi. Mọi người đưa mắt nhìn về phía Hoàng thân Côngđê.
– Ai? …Ai…Ai thế? – Hầu tước Plexi kêu lên, rồi ông ta đột ngột im bặt.
– Thật là những câu nói kỳ quặc.
Cuối cùng Hoàng thân lên tiếng, khó khăn lắm mới tự kiềm chế được mình.
– Cô tiểu thư này chưa quen gặp gỡ đông người. Cô bé chưa vượt quá trình độ những câu chuyện cổ tích dành cho con nít.
“Ông ấy sẽ biến ta thành trò cười thật chán chê đã, rồi mới đuổi ta ra, và có lẽ không quên đánh ta một trận nên thân” – Angiêlic nghĩ thầm và hoảng lên.
Cô nhô người ra một chút, nhìn thẳng về phía cuối bàn và nói:
– Có người bảo tôi Ngài Exili là người tài giỏi nhất vương quốc này trong nghề chế thuốc độc.
Câu nói như một viên đá sỏi ném thêm vào cái giếng làm nổi sóng trên mặt nước đã có sẵn nhiều gợn sóng. Những tiếng xì xào khiếp sợ nổi lên.

– Ôi! Con bé này bị quỷ dữ ám ảnh rồi! – Bà Hầu tước Plexi kêu lên và giận giữ cắn vào chiếc mùi xoa thêu nhỏ. – Nó làm tôi xấu hổ quá. Nó ngồi ì ra như con phỗng mắt thủy tinh, rồi đột nhiên mở miệng thốt ra những lời khủng khiếp!
– Khủng khiếp ư? Tại sao lại khủng khiếp? – Hoàng thân nhẹ nhàng phản đối, hai mắt vẫn không rời Angiêlic.
– Thật là khủng khiếp nếu như đó là sự thật. Nhưng may thay, đó chỉ là những câu nói huyên thuyên, vớ vẩn của một cô bé chẳng biết giữ mồm giữ miệng cho đúng lúc.
– Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng được khi nào tôi muốn làm thế. – Angiêlic tuyên bố với vẻ liều lĩnh.
– Vậy khi nào thì cô mới muốn làm thế, hở tiểu thư?
– Khi nào các vị thôi không sỉ nhục bố tôi, và chịu ban cho bố tôi những đặc ân mà người đang cầu xin. align=”justify”>Vẻ mặt ngài Côngđê bỗng sa sầm lại. Chuyện chướng tai gai mắt đã lên tới đỉnh cao của nó. Những người ở cuối hành lang leo cả lên trên ghế để theo dõi.
– Quỷ tha ma bắt! Quỷ tha… – Hoàng thân tức giận điên người. Bỗng nhiên ông đứng lên, giơ tay ra phía trước tựa như ra lệnh cho hàng quân xông lên những chiến hào của quân Tây Ban Nha.
– Đi theo ta! – Ông nói với Angiêlic như gầm lên.
“Ông ta giết mình mất thôi”. Cô nghĩ thầm.
Thấy thân hình cao lớn của ông Hoàng Côngđê như muốn nuốt chửng mình, cô run lên vì sợ hãi xen lẫn thích thú.
Tuy vậy, cô vẫn bước theo, tựa như một con vịt xám bé xíu theo gót con chim khổng lồ săn mồi.
– Bây giờ chỉ có một mình cô với ta ở đây – Hoàng thân Côngđê nói và đột nhiên quay lại phía cô. – Cô tiểu thư, ta không muốn cáu giận với cô, nhưng cô phải trả lời các câu hỏi của ta.
Giọng nói ngọt ngào này làm cho Angiêlic sợ hãi hơn cả những cơn giận dữ của ông hoàng. Cô thấy mình đơn độc trong cái phòng khách sang trọng vắng tanh, mặt đối mặt với một con người đầy quyền thế mà cô đang phá rối những âm mưu. Cô hiểu rằng bản thân mình đã dính líu vào những âm mưu đó; và nay cô đang đấu tranh như con bướm cố thoát ra khỏi cái mạng nhện. Cô muốn rút lui bằng cách giả làm đứa con gái nông thôn đần độn:
– Tôi không nghĩ rằng mình đã làm hại gì cho ai.
– Tại sao cô lại bịa đặt ra một điều xúc phạm ghê gớm như vậy ở bàn tiệc của một người bác mà cô kính trọng?
Cô hiểu ông ta đang tìm cách gợi ý cho cô phải thừa nhận điều gì đây, nhưng cô còn do dự, còn cân nhắc lợi hại. Vì đã nắm bắt được nhiều điều, nên nay cô giả bộ không biết một chút gì, điều đó sẽ không làm cho ai tin được align=”justify”>- Tôi không bịa đặt… Tôi chỉ nhắc lại những điều mà người ta bảo tôi. – Cô nói sẽ – Người ta bảo rằng Ngài Exili là người chế tạo thuốc độc rất giỏi. Còn điều dính dáng đến Đức vua thì do tôi bịa đặt. Đáng lẽ tôi không được bịa đặt cái đó. Nhưng vì lúc đó tôi đang cáu giận.
Vừa nói, Angiêlic vừa mân mê giây lưng, ra vẻ ngượng nghịu.

– Ai đã bảo cô điều kia?
Trí tưởng tượng của cô vận động rất nhanh. Cô nói:
– Một… một anh tùy tùng. Tôi không biết tên anh ta.
– Cô có thể chỉ hắn cho ta không?
– Được ạ.
Ông hoàng dẫn cô trở về phía cửa đi vào phòng khách lớn. Cô chỉ tay vào anh thanh niên đã chế giễu cô lúc nãy.
– Đập chết bọn rình nghe trộm ấy đi! – Hoàng thân làu nhàu chửi rủa – Thế tên cô là gì, hả tiểu thư?
– Angiêlic Xăngxê.
– Hãy nghe ta đây, tiểu thư Xăngxê.
Nhắc lại một cách dại dột những lời mà một cô gái lứa tuổi cô không hiểu được, đó là một việc xấu. Làm thế sẽ gây nguy hại cho cô, cả cô và gia đình cô. Lần này ta tha thứ cho sự hỗn xược của cô. Thậm chí ta còn vui lòng xem xét trường hợp của cha cô, để xem có thể làm gì giúp ông ấy được không. Nhưng có gì đảm bảo với ta rằng cô sẽ giữ mồm giữ miệng?
Angiêlic ngước đôi mắt xanh trong lên nhìn ông hoàng:
– Tôi sẽ giữ im lặng khi đã giành được cái mà tôi cần, cũng như tôi có thể nói ra khi bị kẻ khác sỉ nhục
– Thật quá quắt! Khi nào cô thành người lớn ta đánh cuộc rằng anh đàn ông nào bị cô cho cắn câu thì sẽ tự chui đầu vào dây thòng lọng! – Hoàng thân nói.
Trên khuôn mặt ông thoáng hiện một nụ cười mơ hồ. Hình như ông không hề nghi ngờ gì rằng cô bé này có thể biết nhiều hơn là điều đã thú nhận. Bồng bột và đầu óc có phần kém tinh tường, ông hoàng Côngđê thiếu sự sắc sảo. Sau khi cơn nóng dịu đi, ông ta tin chắc rằng chuyện vừa xảy ra chẳng qua là sự bàn tán thầm vụng mà thôi.
Vốn là người quen được nịnh hót, lại ưa thích những phụ nữ xinh đẹp, ông không khỏi chú ý tới sự hồi hộp lo sợ của cô thiếu nữ mà sắc đẹp đã nổi bật; chính điều này đã góp phần xoa dịu trận lôi đình của Hoàng thân. Angiêlic cố ý ngước lên nhìn ông ta với đôi mắt đầy vẻ thán phục ngây thơ…
Ông Hoàng Côngđê cảm thấy hài lòng vì đã thành công:
– Ta phải quay lại với các vị chủ đã mời ta. Bây giờ cô có hứa với ta sẽ ngoan không nào?
– Vâng ạ, thưa Đức ông. – Cô đáp và nở nụ cười quyến rũ, để lộ hàng răng ngọc ngà.
Hoàng thân Côngđê quay về phòng ăn, làm dịu sự xôn xao của mọi người với cử chỉ khoát tay oai vệ, tựa như ban phước lành cho cả chủ và khách:
– Mời các bạn ăn cho, xin mời! Rùm beng quá mà chẳng có chuyện gì đâu. Cô bé xấc xược sẽ xin lỗi mà.
Không đợi ai bảo, Angiêlic đến nhún chân cúi đầu trước bà Hầu tước Plexi:

– Thưa phu nhân, cháu xin lỗi. Bây giờ, cháu xin phép ra bên ngoài kia.
Có vài tiếng cười nổi lên vì điệu bộ của bà Plexi: nói không ra lời, bà Hầu tước chỉ đưa ngón tay trỏ ra phía cửa.
Bên ngoài, lúc đó đã thấy một đám đông xúm lại.
– Con gái tôi! Con gái tôi đâu rồi? – Ông Nam tước Ácmăng gọi to.
– Ông Nam tước gọi cô con gái của ngài. – Một người hầu tinh nghịch hô to.
Giữa đám khách sang trọng cùng bọn người hầu mặc đồng phục, nhà quý tộc nghèo túng giống như một con ong to bị nhốt, vo ve tìm cách bay đi. Angiêlic vội chạy nhanh đến với bố.
– Ôi, Angiêlic con! – Ông Nam tước thở dài – Con làm bố điên mất thôi. Vừa nãy, bố đi tìm con, chạy khắp nơi trong đêm tối, chạy như con thoi giữa lâu đài Xăngxê nhà mình, với nhà ông Môlin và lâu đài Plexi. Một ngày khốn khổ biết chừng nào, con gái của bố ạ.
– Đi về, bố ơi, ta về thật nhanh đi, bố! – Cô nói.
Hai bố con đã ra tới cổng bỗng nghe tiếng Hầu tước Plexi gọi quay lại:
– Đợi một chút đã, ông em họ tôi ạ. Hoàng thân muốn nói chuyện dăm câu với ông. Về vấn đề thuế má mà lúc nãy chúng ta có bàn với nhau đấy…
Phần cuối của câu nói thì Angiêlic không nghe được, vì hai nhà quý tộc đã quay vào trong nhà.
Cô bé ngồi xuống bậc thềm cuối ở cổng lâu đài đợi bố. Cô bỗng nhiên cảm thấy mệt lử, không còn một chút ý nghĩ hay nghị lực nào.
Khi Nam tước Xăngxê trở ra, ông nắm chặt tay cổ tay cô:
– Bố lại sợ con tìm cách bỏ chạy lần nữa. Dễ ma quỷ nhập vào con rồi ư! Ngài Côngđê vừa nhiệt liệt chúc mừng bố về con với những lời lẽ thật kỳ quặc đến nỗi bố phải tự hỏi: sinh con ra, có phải bố đã sai lầm, để nay phải xin lỗi người ta chăng?
Một lát sau, khi hai con la của bố con cô chầm chậm dò bước trong đêm tối, ông Xăngxê lại lên tiếng và gật gật cái
– Bố không hiểu nối đám người ấy. Họ nghe mình nói với vẻ giễu cợt. Ông Hẩu tước đưa ra hàng loạt con số để giảng giải cho bố rằng tình hình tài chính của ông ta còn gay go hơn bố nhiều. Họ bỏ mặc bố đi về mà chẳng buồn mời bố một cốc rượu cho đỡ khô cổ. Vậy mà đùng một cái, họ lại chạy theo mời mọc và hứa hẹn làm mọi điều bố yêu cầu. Theo lời Hoàng thân, bố sẽ được cấp giấy miễn thuế, trước cuối tháng sau.
– Được vậy thì tốt quá bố nhỉ? – Angiêlic nói se sẽ.
Cô nghe tiếng ếch nhái râm ran trong đêm, báo hiệu hai bố con đã về gần khu đầm lầy và tòa lâu đài cổ. Cô đột nhiên như muốn khóc lên.
– Con có nghĩ rằng bà Plexi sẽ nhận con làm tiểu thư tùy tùng không? – Ông Nam tước hỏi.
– Ồ không, con không tin, bố ạ. – Angiêlic trả lời, giọng ngọt ngào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.