Đọc truyện Tình Phi Đắc Dĩ – Chương 17: Hiệu trưởng “can thiệp”
Em sai rồi.
Harry ngồi trong văn phòng phòng chống nghệ thuật hắc ám viết đi viết lại câu này.
Đó là một tấm giấy da có bỏ thêm ma thuật hắc ám, Harry đã sớm nghe được thủ đoạn trừng phạt của Umbridge, chỉ cần học trò phạm lỗi nhất định phải viết mấy thứ này, nếu viết câu khác cánh tay sẽ bị cắt chảy máu.
Chính là Harry không ngờ cho dù cậu nghe theo thì ngòi bút vẫn có tác dụng lên người mình, không phải mu bàn tay mà là bên trong cánh tay, hơn nữa Umbridge còn uy hiếp cậu, nếu không viết đầy hết tấm giấy da thì sẽ trừ điểm Gryffindor, trừ 100 điểm.
Harry không để ý tới điểm, nhưng cậu để ý biểu tình của mọi người khi nhìn thấy bảo thạch của học viện cạn tới đáy sẽ bàn luận này nọ, cho dù không trách cứ cậu nhưng cậu cũng khó mà chịu được.
Từng nét từng nét, tay phải Harry đau đớn đến phát run.
Răng nanh cắn chặt môi dưới, Harry phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, máu thấm ướt ống tay áo lan đến tấm giấy da cùng mặt bàn, một mảnh đỏ tươi.
Cổ tay Harry mỏi nhừ đến mất cả cảm giác, cậu hơi cúi đầu nghỉ ngơi một chút, lau đi những giọt mồ hôi lạnh chảy ra thành dòng, tấm giấy da trộn lẫn hỗn hợp máu cùng hồ hôi, từng nét từng nét chiếm đầy trên mặt giấy.
“Như vậy……… vừa lòng rồi đi?” Âm thanh suy yếu, Harry sắc mặt nhợt nhạt tiếp tục viết, còn tự giễu, viết đến từ cuối cùng nét bút xiu vẹo có vẻ vô lực.
Dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cánh tay bị thương, Harry lảo đảo đứng lên.
Sáu giờ, thừa dịp mụ già đó chưa kịp về để tiếp tục xoi mói nhanh chóng chạy về mới là hay nhất.
Dựa vào tường bước vài bước, Harry thở hổn hển đi hơn chục bước mới tới góc quanh.
Khi đến một chỗ quẹo, Harry ê ẩm nhìn về phía cầu thang, xem xem văn phòng của Umbridge với hầm của lão dơi cách nhau cũng không xa, quả nhiên người gì thích nơi đó, vật họp theo loài, ghê tởm hệt như nhau.
Harry đột nhiên có chút chóng mặt, phải đứng lại vài giây mới có thể đi tiếp.
“Potter, đứng lại.” Âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng Harry.
Lúc này Harry ngày cả tức giận cũng không bùng lên nỗi, trực tiếp hóa thành cười khổ, một ngày đụng phải cả hai, chưa thấy cặp vợ chồng nào ăn nhịp cỡ này.
“Lén lén lút lút định làm cái gì? Gryffindor trừ năm điểm.” Ánh mắt Snape bám dính lên người thiếu niên tóc rối.
Snape có một thói quen khi tâm tình tốt hoặc không tốt, hoặc những lúc dao động y có thói quen nhốt mình trong hầm điều chế độc dược để bình phục lại tâm tình, bỏ bữa là chuyện bình thường. Chuyện đáng nói chính là lần này tâm tình y dao động so với lúc trước lại càng phức tạp hơn, còn có khó chịu, nhưng cảm kích lại càng nhiều hơn, này rất không giống y, nhưng sự thật lại chính là như vậy.
Tuy rằng làm cho Daniel quên hết mọi chuyện nhưng Snape vẫn biết rõ cảm xúc của hai người, có cảm giác ấm áp để nhớ nhung đối với một người rất nhiều năm bị bóng tối vây quanh như y quả thật chính là món quà quý giá nhất, vì thế thái độ của y đối với đám học trò so với ngày thường đã ôn hòa hơn rất nhiều, bất quá cáu kỉnh lại tăng thêm một bậc.
“Trả lời, Potter.” Hai tay Snape giáo sư khoanh trước ngực, không thể nghi ngờ, Potter rất có thiên phú chọc giận y, hơn nữa còn khó chịu hơn gấp 100 lần.
Đồng phục màu đen rộng thùng thình che lấp được vết máu, Harry cố tỏ ra thực tự nhiên thả tay mình xuống, làm ra trạng thái kiên cố: “Không làm gì cả.” Cậu tăng lớn âm lượng.
“Hừ?” Nam nhân phát ra hơi thở nguy hiểm.
“Nếu không có việc gì thì em về trước, giáo sư.” Harry cúi đầu, hi vọng lần này lão dơi có thể buông tha mình, cánh tay cậu đã đau đớn đến tê dại.
Snape đứng cách đó vài bước khẽ nhíu mi, không nói gì.
Harry xoay người đi, khó có dịp Snape không tiếp tục làm khó cậu.
Ánh mắt màu đen vẫn bám theo hành động của thiếu niên, Snape đột nhiên gầm nhẹ: “Đứng lại cho ta!” Y nhìn thấy trên sàn nhà có vài giọt máu nhiễu xuống, tốp năm tốp ba kéo dài tới bên dưới cánh tay thiếu niên.
Bậc thầy độc dược nhanh chóng đi tới trước, ngay sau đó mùi máu tươi xộc vào khoang mũi y: “Ngu xuẩn, đưa tay phải ngươi ra.”
Harry vội vàng lui về phía sau, trừng mắt.
“Khiêu chiến tính nhẫn nại của ta tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.” Snape lạnh lùng nói, giây tiếp theo y trực tiếp túm lấy cánh tay phải của đứa trẻ.
“A!” Harry kêu lên chói tai, cánh tay vô cùng đau đớn.
Bàn tay to của nam nhân ngừng lại trong chớp mắt, cảm giác ấm nóng dinh dính trong tay làm y hiểu rõ trong nháy mắt.
Harry đau đớn muốn rụt về, tầm mắt căn bản không thể nhìn được nam nhân đứng trước mặt, vì thế cậu không nhìn thấy động tác của nam nhân khi vén tay áo mình vô cùng cẩn thận.
Vết thương trên cánh tay sâu đến tận xương, miệng vết thương nối liền thành một câu buồn cười: em sai rồi.
Đây là trò hề của Umbridge, người đàn bà này cho tới giờ chưa từng làm trò hề này quá trớn đến vậy. Snape phẫn nộ, thật sự, cho dù đối tượng là ai đi nữa thì hành vi này thực sự quá tồi tệ.
“Đi theo ta, Potter.”
Harry bất động.
“Ta không muốn lập lại.” Snape cảnh cáo.
Cùng lắm thì ngủ ở bệnh xá một lần nữa, Harry cam chịu đuổi theo.
“Uống hết, sau đó cút.” Đến hầm xong, Snape chỉ làm duy nhất một việc, chính là cầm một lọ thuốc cầm máu cùng hai bình bổ huyết đặt mạnh lên bàn.
Harry sửng sốt: “Cái gì?” Cậu nghĩ mình đã nghe lầm.
“Mún nằm ngay đơ ở Hogwarts? Bớt gây ra phiền phức cho ta, Potter.” Snape không thay đổi sắc mặt: “Cấm túc một túc, sau bữa cơm tối. Tạm dừng học không có nghĩa là không có cấm túc, ngu xuẩn.”
Thiếu máu quá nhiều mà ngã nhào trước mặt Snape cùng với khuất nhục mà uống cho xong, Harry chọn vế sau, bởi vì vế trước lại càng mất mặt hơn.
…………
Rất nhanh, Snape liền hối hận, y nên để cho tên ngốc vô sỉ đó tự làm tự chịu! Cho dù bị thối rữa hay bốc mùi cũng không liên quan tới y! Lời đồn của Hogwarts vẫn lây lan không ngừng, tin đồn về các giáo sư độc thân trong trường không thiếu, nhưng chưa có ai can đảm dám hướng mũi tin đồn về phía y.
Harry Potter!
Harry Potter chết tiệt!
Giống hệt như một bản sao của cha nó! Đê tiện vô sỉ không biết cảm ơn!
Snape không thể dễ dàng tha thứ chuyện sỉ nhục này, viện trưởng Slytherin đừng trong hầm riêng gầm lên: “Tốt chưa kìa, tên nhóc chó chết, thật sự quá tốt!”
Không cần đoán cũng biết trước hình phạt là cấm túc.
Snape cười lạnh, biểu tình trên gương mặt vô cùng vặn vẹo.
Ngày hôm sau, hơi lạnh từ hầm của xà vương Snape lạnh như băng trực tiếp đông cứng hai lớp học, công phu châm chích độc ác khủng bố đến mức làm đám học trò đều cúi đầu mà đi ra ngoài, ngay cả Slytherin cũng không ngoại lệ.
Lời đồn đã bị đè ép xuống, không ai dám mạo hiểm tính mạng.
Umbridge không biết còn trơ mặt ở trường đến bao lâu, nên biết rằng giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cứ một năm đổi một người, mà Snape vô luận hung ác cỡ nào cũng đã ở trường mười mấy năm, Ravenclaw thông minh cùng Hufflepuff tự nhiên lập tức tránh khỏi ánh đèn rực rỡ, Slytherin vốn cũng không dám lỗ mãng.
Còn Gryffindor, bọn họ triệt để kéo ánh đèn về phía Harry, điều bọn họ quan tâm nhất hiện tại chính là Harry kế tiếp sẽ làm gì.
Buổi tối, Snape đụng phải hiệu trưởng “ngẫu nhiên” tản bộ ngang qua hầm.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Dumbledore cười ha hả: “Severis, đừng chấp nhặt, đến ăn một khối chocolate?”
Đề nghị chocolate làm Snape giật mình, y nhe răng: “Không cần.”
“Đừng làm khó nó, được không? Đứa trẻ này đã từng rất bất hạnh.” Dumbledore tiếp tục: “Khoai tây chiên không?”
Mắt Snape run lên: “Không cần.”
“Severus, tôi tin tưởng anh biết nên làm thế nào.” Dumbledore không hề miễn cưỡng, nheo lại ánh mắt cười cười mới rời đi.
Ánh mắt Snape trở nên thâm trầm, lão ong mật đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt là chuyện thường nhưng lão này trước giờ chưa từng chào hàng khoai tây chiên!
Lễ Giáng Sinh Dumbledore có tới đường Bàn Xoay tìm y!
Chết tiệt!
Hèn chi y cứ thấy là lạ sao lão nhân này không đuổi theo mình đòi độc dược! !
Dumbledore đã biết chuyện của y cùng đứa trẻ kia!
Vốn nó chỉ là bí mật của một mình y, bây giờ…….
Snape không phủ nhận, nguyên nhân y tức giận lời nói của Potter là vì nếu nói người làm bạn với y trong mắt người khác chính là loại người như Umbridge thì không thể nghi ngờ đang sỉ nhục đứa trẻ từng cùng ở một chỗ với y, thậm chí có thể nói, đây chính là nguyên nhân thật sự làm y không thể dễ dàng tha thứ lời nói đó.
Đối với Slytherin mà nói, bao che khuyết điểm chính là thiên tính.
Tám giờ, cửa hầm vang lên tiếng gõ cửa.
Ánh mắt xanh lá của thiếu niên ủ rủ như đang đi lên pháp trường.
“Lao động phục vụ, bên kia.” Snape lạnh lùng chỉ qua một thùng sên đã chuẩn bị sẵn.
Harry tuyệt đối không ngờ hình phạt lại đơn giản đến vậy, Ron và Hermione còn nói qua nếu 10 giờ cậu vẫn chưa trở lại bọn họ sẽ đi tìm hiệu trưởng Dumbledore xin giúp đỡ.
“Não của ngươi bị nghẹn sên sao?” Snape lộ ra ánh mắt chán ghét: “Xé thành hai phần, dùng tay.” Từ cuối cùng Snape tăng thêm âm lượng.
Được rồi, cũng không tốt hơn được chút nào.
Harry ngồi xuống, tức giận trừng đám sên lúc nhúc trong thùng.
“Chờ ta mời ngươi ăn khuya sao?” Snape quăng qua một ánh mắt sắc lạnh như dao, cứng rắn bức Harry thành thật cúi đầu bắt đầu làm việc.
Snape nhíu mày ngồi phê chữa bài tập, gạch gạch, lời nói đã châm chích thì lời bình càng khủng khiếp hơn, thậm chí ngay cả Slytherin được điểm O cũng là hạc trong bầy gà.
Harry nhìn mỗi con sên tưởng tượng thành nam nhân tóc đen ngồi gần đó, hung hăng mà xét, dùng toàn lực mà kéo, nhớp nháp văng đầy trên áo choàng.
Thời gian nhích từng giây, không gian trong phòng yên tĩnh dị thường, đến khoảng mười giờ kém.
Harry làm xong ngẩng đầu lên, ngay cả mắt kính cũng dính vài giọt chất nhầy xanh biếc, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cậu nói: “Giáo sư, em làm xong rồi.”
Nam nhân tóc đen cũng không ngẩng đầu lên: “Cút đi, ngày mai tiếp tục.”
Harry nghiến răng chịu đựng, bước vội ra khỏi hầm.
Dồn sức ói một trận, Harry cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, mê mang đi về hướng kí túc xá.
“Harry, lao động phục vụ xong rồi hả?” Âm thanh hòa ái dễ gần đồng dạng với bóng dáng xuất hiện.
“Dumbledore giáo sư?” Harry lập tức lộ ra tươi cười: “Sao thầy lại tới đây?”
“Nhóm bạn của trò rất lo lắng.” Dumbledore vuốt râu, đánh giá Harry sau đó vung đũa phép.
Hương vị ghê tởm trên người thiếu niên lập tức biến mất.
“Cám ơn.” Harry nhất thời cảm thấy cả người mình dễ chịu hơn hẳn.
“Ăn khoai tây chiên không?” Dumbledore lấy ra một gói to từ trong lớp áo chùng rộng thùng thình đưa cho Harry.
Harry bị chọc cười: “Con còn tưởng thầy chỉ ăn mấy món ngọt của Muggle.”
“Ngẫu nhiên thay đổi vị một chút cũng không sai.” Dumbledore lộ ra nụ cười sâu xa: “Theo giúp lão nhân này một chút được không?”
Vì thế hai người đi dạo trong tòa thành vắng vẻ, tỉ lệ gặp được người khác thực hiếm.
“Vết thương trên tay còn không?” Cụ thân thiết hỏi.
“A? Không, không có việc gì.” Harry lắc đầu.
“Vất vả cho trò.” Dumbledore nhẹ nhàng thở ra.
Harry lắc đầu, cậu biết áp lực của cụ Dumbledore rất lớn, nhiều lúc mụ Umbridge cũng không để mặt mũi cho cụ, mà hiệu trưởng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.
Im lặng đi qua một hành lang, dumbledore ngừng lại tựa vào cầu thang cuốn, vị trí này là góc chết của các bức họa trong hành lang: “Câu nói kia là trò nói sao? Về Sevenus.”
Harry sửng sốt, cậu không ngờ hiệu trưởng lại hỏi tới vấn đề này, cậu cúi đầu nhìn mủi chân, nhỏ giọng càu nhàu: “……. dạ phải.”
“Hừm?” Dumbledore nghiêng đầu, ánh trăng xuyên qua mặt kính thủy tinh chiếu lên gương mặt cụ, trong nhất thời không thể thấy rõ biểu tình: “Ít nhất phương thức xử phạt của hai người hoàn toàn bất đồng, không phải sao?”
Harry bị mắc kẹt.
“Xuyên qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất là một môn học vấn.” Dumbledore đẩy gọng kính trên sóng mũi: “Đứa trẻ, Sevenus sẽ không tổn thương học trò, đây cũng là nguyên nhân thầy giao trò cho anh ta.”
Dumbledore đột nhiên cúi đầu, nháy mắt giảo hoạt: “Nói cho trò nghe một bí mật, Severus cho dù tức giận tới nghiến răng nghiến lợi thì nhiều lắm cũng chỉ trừ điểm của Gryffindor mà thôi, công thêm một ít lao động tay chân không đáng.”
Harry lập tức phản bác, tức giận nói: ” Ít ỏi không đáng?” Tiếp đó khóe miệng cậu liền run rẩy: “Dumbledore giáo sư, thầy nói thực……” Cậu thực sự nghi ngờ mức độ chính xác trong lời nói của cụ hiệu trưởng.
“Đứa ngốc, viện trưởng cấm túc sẽ được ưu tiên so với giáo sư.” Dumbledore chụp lấy bả vai Harry.
Harry sửng sốt, ý là Snape cùng Umbridge cùng lúc cấm túc, như vậy cấm túc của Snape sẽ được ưu tiên? Nói như vậy Snape ù ù cạc cạc cấm túc mình một tuần chính vì muốn mình tránh được Umbridge?
“Ai nha, có vẻ đã muộn rổi, Harry, trò tốt nhất nên trở về sớm một chút, nếu không nhóm bằng hữu của con sẽ rất sốt ruột.” Dumbledore có ý muốn đuổi người.
Harry bước từng bước chậm chạp, có chút đăm chiêu.
Lão nhân râu bạc xoay người trở lại phòng hiệu trưởng, ngồi trên chiếc ghế nệm êm ái, ánh mắt cụ Dumbledore lóe ra một tia lo lắng, phượng hoàng Fawkes thông minh lập tức nhảy lên chiếc bàn, dùng đầu cọ cọ tay cụ.
“Fawkes……” cụ vui vẻ vuốt bộ lông phượng hoàng, một lát sau cụ khẽ hỏi: “Ngươi nói xem, ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?”
Chú chim xinh đẹp cúi đầu kêu to một tiếng, tựa như đang phụ họa theo lời nói của chủ nhân.
Lão nhân đầu bạc chuyển động ghế dựa, hướng mặt về cửa sổ, đắm chìm bên dưới ánh trăng, cụ lầm bầm: “Tình yêu thực sự kỳ diệu……..”
Hoàn