Đọc truyện Tình Phi Đắc Dĩ – Chương 16: Bà snape
Harry mang theo mớ độc dược Hermione điều chế xếp một loạt ở ngăn tủ quần áo, cất giấu độc dược là làm trái với nội quy trường học, nhất là hiện tại mụ Umbridge cứ lượn khắp trường, lỡ như bị phát hiện nhất định lại gây ra phiền phức.
Harry có chút đắc ý, cậu biết Umbridge rất muốn tóm điểm yếu của mình nhưng hết lần này tới lần khác cứ cuối tuần là không thấy bóng dáng cậu vì thế muốn bắt cũng không được, may mắn mà cậu còn có áo tàng hình.
Quay về phòng tắm qua một lần, ứng phó Ron vài câu, Harry nằm lên giường, tin tốt hai hôm nay ập tới liên tục, đầu tiên là cụ Dumbledore thông báo cậu có thể tạm thời không cần tới hầm học tập, còn nữa, Allen cũng đã tìm được, mọi việc thực thuận lợi.
Vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, Harry mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
Ban đêm dần trôi qua, bình minh lại tới.
Cảnh còn người mất.
7 giờ sáng, Harry mở mắt, mơ màng chống đỡ cơ thể xuống giường, vào phòng tắm, Harry bắt đầu làm vệ sinh hằng ngày. A? Cái gì đây? Harry khó hiểu nhìn mặt gương, quan sát vật thể không rõ trên cổ mình, Harry mơ hồ nhớ là có ai đó từng nói đá ánh trăng có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ, có lẽ là một món quà, Harry lắc lắc đầu, mình không thể chưa già đã mau quên như vậy chứ.
Nhanh chóng quăng vấn đề đó ra sau đầu, Harry quay về phòng ngủ mặc đồng phục xong cùng Ron và Neville tới đại sảnh ăn cơm.
Vừa nhìn thấy bàn thức ăn thơm phức, Harry liền cảm thấy rất đói, cậu vội vàng ăn lấy ăn để từng ngụm từng ngụm lớn.
“Tâm tình khá tốt hả?” Hermione cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Ừh.” Harry mỉm cười đáp lại.
Hermione nháy mắt .
Harry cảm thấy có chút kỳ quái, cười một chút liền tiếp tục vùi đầu ăn.
“Harry, bài tập biến hình của cậu làm xong chưa?” Ron né tránh ánh mắt của Hermione, dùng giọng điệu ai oán hỏi Harry.
Harry nhớ lại, há mồm: “Tiêu rồi, mình quên mất.”
“Một chữ cũng chưa viết?” Ron kinh ngạc kêu lên: “Ngày mai phải giao rồi đó.” Cậu lại nhận được đáp án chưa làm, so với mình còn có người chật vật hơn.
Vẻ mặt Harry vô cùng đau khổ, đỡ lấy trán, trộm nhìn Hermione, dừng một chút mới nhỏ giọng hỏi: “Hermione, bài tập của bồ làm xong rồi phải không.”
“Harry, mình nói bao nhiêu lần rồi, bài tập phải tự mình làm.” Hermione có vẻ không vui.
Ron biết ngay là thế mà, biết không thể đùa được liền tìm tới Seamus ngồi bên cạnh.
Hermione hạ giọng: “Harry, cho dù hẹn hò cũng phải có mức độ.” Bởi vì yêu đương mà chậm trễ bài vở là hành vi ngu xuẩn nhất.
“Hẹn hò?” Harry sửng sốt, trên mặt nổi lên một gợn đỏ vô cùng khả nghi: “Đừng nói giỡn.”
Hermione lầm bầm, không thèm để ý tới nữa.
Bất đắc dĩ thở dài, Harry nghĩ có lẽ phải tranh thủ đoạn thời gian nghỉ trưa viết thôi.
Giữa trưa, Harry và Ron nằm sấp trong phòng nghỉ chung múa bút thành văn.
“Dựa vào trời dựa vào đất không bằng tự dựa vào mình…..” Ron thở dài: “Một đám không có tình cảm…….”
Harry trở mình một chút tiếp tục viết, không rảnh để phản ứng Ron, đúng rồi, sau lễ Giáng Sinh, thái độ của các học sinh khác đối với cậu tốt hơn nhiều so với trước đó, bị lão dơi hành hạ phải vào bệnh thất thật sự gây ra ảnh hưởng lớn với Gryffindor.
Đây có thể xem là trong họa có phúc không?
Harry nghĩ tới lớp độc dược ngày mai, mày lại nhíu chặt.
Một lúc sau, chợt nghe thấy tiếng hoan hô của Ron vang vọng trong phòng nghỉ: “Rốt cục cũng làm xong!” Giơ tấm giấy da lên, có thể nói là vui đến chảy nước mắt.
Harry buông bút, cậu cũng làm xong rồi.
“Harry, đánh cờ phù thủy không?” Ron nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm.
“Không ai chơi với bồ sao?” Harry vui vẻ gật đầu, thuận tiện trêu chọc một chút.
“Đó là vì mình là thiên hạ vô địch thủ.” Ron vô cùng đắc ý xếp quân cờ.
Harry cờ trắng, Ron cờ đen.
“Tên ngu ngốc này, mau để tôi xuất chiến.” Kỵ sĩ trắng giật dây.
“Thấy hắc hoàng hậu ở đâu không?” Quốc vương trắng nhìn không thấy.
Ron cười hắc hắc.
Harry nhíu mi, do dự nói: “Ron.”
“Hả? Không được đi lại.” Ron vội vàng nói.
“Không, không phải.” Harry cúi đầu nhìn đám quân cờ: “Bồ có biết cách làm cho chúng nó im lặng một chút không?”
“Im lặng?” Ron chớp mắt: “Vì sao chứ? Cờ phù thủy phải ầm ĩ mới vui chứ.”
“Rõ ràng im lặng tốt hơn!” Harry nâng cao âm lượng.
Ron sửng sốt, Harry cũng sửng sốt.
“Thật xin lỗi…….” Harry lắp bắp giải thích: “Mình mình chỉ muốn…….”
“Bồ tèo, bồ chịu nhìu áp lực quá rồi.” Ron thấu hiểu chụp vai bạn thân.
Harry cúi đầu tiếp tục, như bình thường chịu thua trận.
Buổi chiều là lớp học phòng chống nghệ thuật hắc ám của mụ cóc hồng.
Ánh mắt Harry trống rỗng nhìn một nơi nào đó xa xăm, phương pháp giảng bài của Umbrigde có công hiệu giống hệt giờ lên lớp của giáo sư Bin.
“Harry?” Ron khẽ lay bạn thân, Umbrigde vừa đọc diễn văn vừa tiến tới bên cạnh Harry.
Harry lập tức thẳng lưng, giả vờ làm ra bộ dáng chăm chú, cậu không muốn làm chim đầu đàn nữa.
Umbrigde vừa lòng khiêu mi, vô cùng đắc ý đi lên bục giảng.
Thực ghê tởm, Harry buồn nôn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ron nhỏ giọng hỏi
Harry cũng không biết thế nào tự nhiên phun ra một câu, mà nó chính là nguyên nhân phá hủy cả lớp học.
Hoặc chính xác hơn, tác dụng của những lời này làm Ron phá hủy lớp học.
Cậu nói: “Con cóc cùng lão dơi thật sự là một đôi trời sinh.”
“Ha ha ha ——” Biểu tình nghiêm túc của Ron trong nháy mắt sụp đổ, không thể ức chế được mà bật cười thật to.
Tập thể Gryffindor một vòng xung quanh lập tức kinh ngạc nhìn Ron, Slytherin bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Ron, Harry lại càng kinh ngạc hơn nhìn Ron.
Âm thanh của Ron lập tức im bặt, Umbridge từ trên cao nhìn xuống hệt như một khối thịt hồng chóe đặt trên cái mâm, mụ vặn vẹo trừng mắt nhìn hai người.
Mặt Ron từ đỏ bừng chuyển thành xanh mét, tiện đà chuyển biến thành đủ loại màu sắc.
“Ron Weasley, trò đang cười cái gì?” Umbridge nghiến răng nghiến lợi.
Nửa chừng bị nghẹn lại làm Ron khó chịu cực kỳ, cậu một mực lắc đầu.
“Gryffindor trừ mười điểm.” Âm thanh nũng nịu của Umbridge đặc biệt âm trầm.
“Phốc……..” Ron lại một lần nữa không thể chịu nỗi, ai cũng biết trừ điểm Gryffindor là sở trường đặc biệt của lão dơi, này không liên tưởng thì không nhận ra, giờ nghĩ một chút thật sự tương tự, rất giống a.
Đó là biểu tình cố gắng nhịn cười nhưng không thành công, sắc mặt Umbridge tức giận biến thành màu đen: “Ron Weasley! Cấm túc! !”
Ron rốt cuộc cười không nổi nữa, Umbridge cấm túc cùng Snape cấm túc đồng dạng vô cùng khủng bố, những học trò từng bị Umbridge giam lại chưa từng có ai toàn thân trở ra.
“Không, đây là lỗi của em.” Harry nói giúp Ron, đây đúng là lỗi của cậu: “Là em…..” Harry ngừng lại.
Ánh mắt Umbridge như một con kên kên nhìn Harry chằm chằm: “Hử?” Người phụ nữ này luôn hứng thú với việc điều tra cậu bé cứu thế: “Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, tất cả mọi người đều hi vọng có một lời giải thích hợp lí.”
Bên Slytherin tràn ngập ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, nhóm tiểu xà luôn hi vọng cứu thế chủ mất mặt.
“Em nói…….” Harry liếm môi.
Ron cẩn thận quan sát bạn thân.
“Quần áo giáo sư hôm nay với hôm qua giống nhau!”
“Bài học rất thú vị!”
Câu trước là Harry, câu sau là Ron, cùng nói một lúc.
“Ha ha ha……………” Bên Slytherin cười vang một trận, Malfoy chỉ huy Goyle cùng Crabbe làm trò hề.
Hermione bi thương, không đề cập tới nội dung không giống nhau, Ron ngốc nghếch bịa ra một lí do chả buồn cười chút nào.
Umbridge tức giận nhưng cũng vô cùng tò mò, người phụ nữ ngu ngốc nhưng lúc này lại vô cùng thông minh gõ gõ lên mặt bàn, chỉ vào tấm giấy da: “Cùng viết xuống.”
Harry cùng Ron liếc mắt một cái.
“Nếu giống nhau như đúc, Potter, trò bị cấm túc, nếu không…….” Người phụ nữ hồng chóe đè thấp âm điệu: “Hai người đều cấm túc.”
Một hay là hai, đây chính là vấn đề.
Harry cúi đầu: “Không cần cả hai người đi.” Cậu nói với Ron, âm thanh không lớn nhưng đủ để mọi người trong phòng học nghe được.
Kế tiếp trong phòng học chỉ còn tiếng hai chiếc bút lông chim ma xát trên trang giấy.
Seamus ngồi ở hàng ghế trước Harry khẽ liếc nhìn, góc độ của cậu so với Umbridge càng rõ ràng hơn.
“Phịch!” Seamus nghiêng người té khỏi ghế, kinh dị nhìn Umbridge lùi ra hai bước.
Biểu tình Seamus có vẻ rất thống khổ, nhịn cười vô cùng thống khổ.
Harry viết xong, nghiêng đầu, âm thanh châm biếm của đám Slytherin thật chói tai, cười vui quá nhỉ? Harry nhìn mắt Malfoy, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đưa tay lên cầm lấy tấm da dê dùng sức vung qua, lướt qua Umbridge, rơi thẳng xuống trên mặt Malfoy.
“Đầu sẹo!” Malfoy rống lên tức giận.
Blaise tiếp nhận tấm da dê rơi xuống, biểu tình mỉa mai trên mặt khi nhìn thấy dòng chữ trên đó liền biến mất. Chú ý tới điểm này nhóm Slytherin lập tức liếc mắt lên tấm da dê, sau đó toàn bộ biểu tình biến đổi thành phẫn nộ, hơi thở lạnh lẽo.
Harry nhếch khóe môi, nâng một bên mi.
Umbridge rút tấm giấy da liếc mắt một cái, tròng mắt lập tức muốn lòi ra ngoài: “Tan học!” Mụ lớn tiếng tru lên: “Potter! Cấm túc! Ngay bây giờ!”
Harry đi theo Umbridge rời khỏi phòng học.
Hermione lo lắng đi tới bên cạnh, nhìn tấm giấy da trong tay Ron.
Trên tấm giấy chỉ lập đi lập lại một từ duy nhất: ghê tởm.
“Ron?” Hermione lập tức hiểu ra Ron căn bản không hề tính toán nói thật với Umbridge.
“Làm sao bây giờ?” Cậu bé tóc đỏ mê mang, họa này cậu cũng có phần trách nhiệm.
“Bảo tên đầu sẹo chờ đó!” Bên kia, Malfoy đại diện cho đám Slytherin hung tợn quăng lại một câu sau đó lập tức rời đi, toàn bộ nhóm Slytherin toát ra sát khí khủng khiếp.
Thời điểm bữa ăn tối, Harry không xuất hiện.
Lời đồn lan tràn với tốc độ chóng mặt, “một đôi trời sinh” nguyên bản đã được thăng cấp thành đủ loại, những điểm tương đồng của lão dơi cùng cóc hồng lập tức bị đám học trò liệt kê ra, so sánh một phát liền làm người ta nghẹn họng trố mắt nhìn.
Mọi người đều nghĩ, giống nhau rành rành như vậy sao lại không phát hiện ra chứ, đến khi Harry vạch trần mới giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng.
Vì thế ngoài biệt hiệu cóc hồng, Umbridge có thêm một nick name càng “thích hợp” hơn: bà Snape.
Đối với dãy bàn dài của Slytherin, điều may mắn duy nhất của bọn họ chính là giờ khắc này viện trưởng của bọn họ không có mặt trên bàn ăn của giáo sư, tuy rằng bọn họ không biết có thể dấu được bao lâu, nhưng mà chỉ sợ cũng chỉ có thể đếm từng giờ.
Về phần Snape giáo sư.
Malfoy tin tưởng, không có Slytherin nào có thể chịu được vũ nhục như vậy.
Huống chi, sự sỉ nhục này lại đến từ cứu thế chủ danh tiếng lẫy lừng Harry Potter.
Hoàn