Bạn đang đọc Tình như tơ đàn: Chương 03
CHƯƠNG 3
Nói thế nào đi nữa, thì thân phận thực của Thiếu Sơ cũng là nữ!
Những lời này làm cho đôi mắt hắn chìm xuống, mặt mày đen lại nắm chặc quyềnMới ra đời đã bị ràng buộc chân tình cả đời. Tình cảm giữa hai song sinh với nhau khác hẳn tình cảm giữa anh em, dù thế nào đi nữa, tâm linh của bọn họ tương thông cũng không thể thay đổi, trong lòng hắn hiểu rõ, điều nên lo lắng, không phải là những điều này “Tâm tư của Thiếu Sơ không giống như những cô gái khác, cho dù có điều bất trắc, nàng… cũng sẽ không có chuyện gì.” Mở đôi mắt ra, sâu xa mà kiên định. “Những điều này không thể gây khốn nhiễu cho Thiếu Sơ đâu, trong lòng nàng chưa bao giờ xem đây là chuyện quan trọng, thế tục có là gì, với nàng cũng chỉ là một khúc nhạc, những điều này bất quá cũng nằm trong thế tục thôi, nàng vốn không câu nệ lời nói của người ngoài mà.”
“Nhưng ngươi chưa từng nghĩ đến một khả năng khác sao?” Nhan San San chỉ ra trọng điểm nói: “Thiếu Sơ là một người thông minh, dù biết có độc trong người nhưng nàng lại càng hiểu rõ Chu Dục là loại người như thế nào, với năng lực của nàng, thoát thân không phải là chuyện khó, bao lâu nay, nàng đều thành công tránh khỏi Chu Dục, vì sao lần này có thể để cho Chu Dục thừa cơ lợi dụng, ta chính là lo lắng đến một chuyện khác.”
“Một chuyện khác?”
“Nàng đang lấy mình làm mồi nhử, muốn câu được tên dâm ma hoàng tử đó, vì vậy nên Thiếu Sơ không trốn tránh, quyết định ra tay, không chừa thủ đoạn nào.” San San không khỏi sầu lo nói: “Hi vọng đây chỉ là suy đoán, quyền thế và hoàn cảnh tạo nên một Chu Dục không có suy nghĩ như người bình thường, dùng cách đó, nguy hiểm đối với bản thân được nâng lên gấp bội.”
“Thiếu Sơ muốn làm gì, ta đều sẽ giúp nàng đạt thành.”
“Cho nên, nếu như suy đoán là thật, Thiếu Sơ nhất định có mục đích, mục đích này là gì thì phải xem người tâm linh tương thông với nàng là ngươi, có nghĩ đến hay không.”
Mặt trời đã ngã về phía tây, nắng chiều chói lọi, nghiêng nghiêng tươi đẹpTrông về phía xa, con sông không ngừng chảy về phía đông, cùng thác nước bên phải, tựa như đang đón ánh mặt trời rơi xuống, đế đô giao hội dưới đỉnh núi màu tím “Chân tình anh em cả đời, cho dù cách xa bao nhiêu, tâm linh tương thông cũng chưa từng thay đổi.”
Hắn đứng dưới sương tuyết, đặt áo choàng xuống, xoát kiếm ra, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng trầm lặng từ từ lộ ra “Nâng kiếm lên ột chút!”
Mũi kiếm tạo ra từng lớp cầu vồng trên không trung, nhìn như cô độc, trong nháy mắt lại hóa ra thành nhiều lớp, nhiều mũi kiếm, xem người đang múa kiếm là tâm điểm, không ngừng phóng ra, điểm một cái, rơi vào đất tuyết, bông tuyết tóe lên, uốn lượn bốn phía “Chọn tuyết đọng, hóa ngàn sương; xé rách gió, điều khiển nó trở thành một mũi kiếm khác.”
Bóng kiếm càng lúc càng mờ ảo, từ trăm hóa ngàn, không ngừng biến hóa, trong nháy mắt, ngọn lửa chói lọi toát ra từ mũi kiếm nhọn, thân kiếm xuyên qua từng lớp cầu vồng, đầu kiếm rung chuyển, bắn ra nội lực, hướng thẳng về phía vách đá tuyết đằng trước!
Lạnh lùng nhìn đầu kiếm đã trở về bình thường, gác tay cầm kiếm, đỉnh núi không ngừng đón sương tuyết lạnh giá mà gió đưa đến, đôi đồng tử đọng lại, dường như đang khóa cái gì đó. “Ở nơi giao nhau nguy hiểm nhất của hai dòng sông, hợp thành trung tâm, ở nơi đó, sẽ tụ họp nhiệt khí giao nhau giữa âm và dương, trời và đất, lạnh và nóng.”
Một tiếng hét lớn, một chân nhất câu, đột nhiên rơi mạnh xuống đất, một luồng khí vô hình bay qua. Từng bông tuyết tiếc nuối rơi xuống, một tiếng nổ lớn chấn động, mũi kiếm hoàn toàn biến mất phía trước, vách đá phủ đầy tuyết trong nháy mắt hoàn toàn bị nứt ra, sương tuyết kết băng trên đá cũng sụp đổ!
Mũi kiếm hướng thẳng về một cái hố lở, đây không phải là một vách đá trên núi, mà bị cây mây leo phủ đầy lên, sương tuyết tầng tầng lớp lớp xếp thành những lớp băng dầy, lâu ngày lại bị nhầm tưởng là một cánh cửa ra vào giữa vách núi eo hẹp. Làn khói trắng xóa thoát ra từ phía cái hố lở, hắn đi vào bên trong, dây mây nóng bỏng chạm nhẹ vào mặt hắn, bước vào trong khoảng mười bước, tiếng suối chảy róc rách nhè nhẹ vang lên, đập vào mắt là dòng suối đổ từ trên cao xuống, sau đó thuận thế chảy theo dòng. Một dòng suối tự nhiên nằm trong núi, bên cạnh nở đầy hoa thơm cỏ lạ, dường như tách biệt khỏi thế tục trần gian. Dõi mắt ngắm nhìn, một dòng suối lạnh cũng đổ xuống, song song với dòng suối ấm, nhưng vì lạnh giá mà đổ xuống rất thong thả, đến gần hạ lưu, nơi có giao điểm giữa hai dòng suối, chúng bỗng xoáy vào hai con đường riêng được tách ra, thuận thế chảy xuống vách núi “Thiên tuyền địa nhiệt quả nhiên ở đế đô.” [Thiên tuyền địa nhiệt: nhiệt khí giao nhau giữa trời, đất và nước]
Đi vào bên trong, khoan thai ngồi xuống bên cạnh dòng suối ấm, lấy một chiếc lá đỏ từ trong lồng ngực ra, đặt lên mặt suối, nhìn chiếc lá trôi đi, đôi môi hắn mấp máy theo “Ngươi thật sự rơi vào tay Chu Dục… Hay là… Không vào hang hổ làm sao bắt được cọp con?”
Nhớ tới nụ cười lúc trước, từng lời từng lời sắc bén, từ nhỏ, mới vừa sinh ra đã gặp nhiều bệnh tật, nhưng sau khi thoát khỏi một kiếp ở hoàng cung, đến Nam Nguyên sinh sống, nàng như thoát khỏi trói buộc, lột xác trưởng thành “Mặc kệ Thiếu Sơ có dụng ý gì, đối với Chu Dục, nỗi sợ hãi khi bé vẫn còn đó, bây giờ đối mặt với người lúc trước đã nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết, Thiếu Sơ thật sự không chút lo sợ sao?”
Nhớ tới bên trong hoàng cung, trong những bức tường màu đỏ dài ngoằng nghèo, Thiếu Sơ sáu, bảy tuổi thân ướt đẫm, cả người run rẩy nắm lấy hắn, gương mặt hoảng sợ cứng đờ, cái cổ mảnh khảnh bị bóp chặt tạo nên vết đỏ đậm, hắn hơi nhếch môi. “Cho dù ngươi ở đâu, ta cũng quyết tìm được, đứa con thứ sáu là người của Tô gia ta, không phải là người của Thiên gia, có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn cũng là quỷ tinh vô pháp vô thiên của Tô gia.”
*** *** ***
Nhiệt khí bốc lên mù mịt, khói trắng lan tỏa khắp nơi, cho dù bên ngoài sương tuyết giá lên, kết băng tầng tầng lớp lớp, nhưng ở Mật Viên sâu trong Tam hoàng phủ, có một dòng suối ấm áp đầy nhiệt khí vẫn chảy, nên sương mù bay lất phất, tràn ngập khắp nơi. Mật Viên tựa vào một vách núi, dưới một dòng suối ấm áp, bình thường, dòng suối đổ xuống từ vách đá, nhưng lúc này, sương mù kết thành lớp sương mỏng trên vách, cho nên chỉ có dòng suối bên dưới mới tiếp cận được vách đá, làm cho lớp sương kết băng tan ra. Bông tuyết rơi lãng đãng xuống, vừa rơi xuống dòng suối ấm áp bên dưới, trong nháy mắt đã bị nhiệt khí làm cho tan ra. Dòng suối không ngừng kéo dài ra, bạch đàn bên cạnh mở đường ra, thềm đá tinh xảo được làm bằng ngọc thạch, bước lên mười bước, đưa mắt nhìn, chính là ban công được chạm khắc từ tuyết bạch ngọc, nhìn ra chỗ khác, là một sườn núi cùng một thảm cỏ xanh biếc, dùng gió cây làm cảnh, hơi nước ấm áp lan tỏa xung quanh, làm nổi bật lên “Tuyết Ngọc ban công” này, tựa như tiên cảnh giữa trời mây. Ở đây, từ công viên đưa mắt nhìn có thể thấy được cả khe suối đổ xuống, đổ xuống kéo dài xuyên suốt vách đá dài ngàn trượng, hơi nước vương vãi khắp nơi, hòa hợp với dòng suối bên dưới, Mật Viên là nơi kết hợp giữa nhân tạo và tự nhiên, nên dù là xuân hạ thu đông, thì đông ấm hè mát, bốn mùa đều có cảnh thú khác nhau. Dưới tàng cây bạch đàn, trên một chiếc giường dưới dòng suối, một thân hình đung đưa nằm trên đó, đôi mắt đóng chặt dưỡng thần, thanh nhã tú dật, bình thường phải tỏ ra như danh môn Thiếu công tử, lúc này lại là mặc xiêm y thoải mái, nhưng vĩnh viễn cũng không thay đổi được vẻ thanh nhã kia. Hơi thở đến gần bên cạnh, nhìn thân hình tự nhiên dựa vào giường, ánh nắng mặt trời chói lóa, rơi xuống gương mặt thanh nhã, vài sợi tóc đen bay lất phất, giữa làn sương mù mịt mù thế này, thân thể tuyết dật đó tựa như là ảo ảnh thoáng qua. Chưa từng nghĩ đến, hắn sẽ yên lặng mà nhìn một người thế này, tinh tế nhìn từng đường cong, lưu luyến từng nơi trên cơ thể này. Đó không phải là một dung nhan tuyệt thế, cũng không có tư thái xinh đẹp kiều mỵ, nhưng trong thần thái kia mang nét thoát tục, trên đời chưa có giai nhân nào mà Chu Dục hắn chưa từng có qua, nhưng chỉ có người trên giường này, làm cho hắn phải mê mẩn “Tam hoàng tử,” Đôi mắt vẫn nhắm lại, đôi môi mấp máy thốt lên, “Có thể đừng đứng bên cạnh ta như thế được không?”
“Thế nào? Thiếu Sơ yêu đệ không thích bị nhìn từ trên xuống dưới thế sao?”
Biết rõ giới tính của người trước mắt, nhưng hắn vẫn thích đùa cợt gọi nàng là Thiếu Sơ yêu đệ “Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã quen biết với hoàng tử, suýt nữa đã mất cái mạng nhỏ này nên ta ghét người khác dùng ánh mắt đó để nhìn ta.”
Chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử trực tiếp chống lại đôi mắt đang ngắm nhìn mình “Chẳng lẽ ngươi sợ bổn hoàng tử sao?” Chu Dục vén khóe môi lên. “Không ngờ, cũng có chuyện có thể làm cho Thiếu Sơ yêu đệ sợ hãi.”
“Những chuyện dâm ma không thuộc về loài người đúng là làm cho người ta phải sợ.” Nàng nhún nhún vai “Yêu đệ đang ám chỉ bổn hoàng tử không phải là người sao?” Chu Dục ngồi xuống cạnh giường, ngón tay chạm vào mặt nàng, liếc nhìn tuấn nhan thanh nhã “Là người hay không phải người, Thiếu Sơ không học ma thuật, không thể biết dâm ma nào đang khoác vỏ bọc của con người lên, cho dù bên ngoài nhìn giống người đi nữa, thì cũng nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.” Nghênh nhìn ánh mắt đáng sợ của hắn, Tô Thiếu Sơ hóm hỉnh trả lời, nhưng bên trong lại đầy vẻ châm biếm: “Thiếu Sơ yêu đệ, cái miệng chỉ vui được nhất thời thôi nhưng sẽ làm ngươi đau khổ dài dài đó.” Chu Dục xoa xoa hai má của nàng. “Khó khi thấy sắc mặt yêu đệ tốt như thế này.”
“Cũng nhờ mấy ngày qua, Tam hoàng tử người không “quan tâm” đến, dĩ nhiên phải đầy khí sắc rồi.” Ít thổ huyết, quả nhiên vẫn tốt hơn. Chất độc và thương thế trong người nàng đã tốt hơn bao nhiêu? Cũng phải xem xem vị Hoàng tử này có mất hứng hay không, nếu khỏi quá nhanh, lại đúng ngày vị Hoàng tử này nổi giận, làm cho nàng phải hộc máu thêm vài ngày nữa, cũng không có gì là kinh ngạc. Chu Dục chậm rãi giương môi. “Đối với yêu đệ ngươi, bổn hoàng tử hiện giờ rất muốn, rất muốn xem thân thể phía sau xiêm y này.”
Tay của hắn từ từ đi xuống, xuống đến cổ, tiện thể ái muội phủ lên mảnh da thịt hơi lộ ra dưới vạt áo, Tô Thiếu Sơ đẩy tay hắn ra, yếu ớt nhếch môi lên. “Tam hoàng tử từng nói, thân thể lúc Thiếu Sơ bị thương nặng hôn mê, người… đã quá quen thuộc rồi.” Với tính cách dâm ma của người này, hẳn cũng là như thế “Thân thể lúc hôn mê thì làm gì cũng được, nhưng bổn hoàng tử lại muốn làm gì thì làm với thân thể đang tỉnh táo của ngươi.”
Một bàn tay khác đột nhiên bắt lấy cằm của nàng, bắt buộc nàng ngửa đầu, mắt đối mắt, mũi đối mũi với hắn, nhìn thẳng vào đôi đồng tử quen thuộc, Tô Thiếu Sơ theo thói quen, nhíu mày cười nhạt: “Tam hoàng tử người từng hưởng dụng bao nhiêu thân thể, thân thể của Thiếu Sơ chẳng có gì khác với bọn họ cả.”
“Chỉ cần là của Tô Thiếu Sơ ngươi, dù là thứ bình thường cũng trở nên không tầm thường.”
Xoa xoa cổ nàng, bàn tay từ từ thăm dò vào trong vạt áo, đụng phải áo ngực bên trong, vẻ mặt cười rộ lên… Sắc tâm nổi lên: “Bổn hoàng tử muốn nhìn thấy nét mặt trước giờ tỉnh táo của yêu đệ, bước vào tình dục sẽ có bộ dạng như thế nào.”
Người này, quân tử được vài ngày, bây giờ lại trở về bản tính trước kia sao?
“Tam hoàng tử, hy vọng người đừng quên chuyện đánh cược giữa người và Thiếu Sơ.” Tô Thiếu Sơ không đẩy hắn ra, cũng không kháng cự, chỉ nhắc nhở nói “Trước khi ngươi không gật đầu thì bổn hoàng tử cưỡng ép ngươi là thua rồi, cũng nợ Tô Thiếu Sơ ngươi một chuyện.”
“Nếu Tam hoàng tử định nhận thua, vậy thì thỉnh người thỏa mãn dâm uy xong thì thả Thiếu Sơ, đồng thời, người cũng đừng quên, thua Thiếu Sơ chính là nợ Thiếu Sơ một chuyện.”
Ban đầu chỉ định khống chế Tam hoàng tử này, nhưng xét tình hình bây giờ thì, đành phải tự đánh cược với bản thân mình, hạ một đao cắt đứt mọi chuyện “Đối với ngươi mà nói, giao cả thân thể, cũng không bằng bổn hoàng tử nợ ngươi một chuyện?”
“Cũng không thể toàn thân mà được, phải hy sinh một thứ gì đó, hoặc là…” Tô Thiếu Sơ vô lại nói: “Nếu Tam hoàng tử người bất chợt trở nên lương thiện, đồng ý bỏ qua cho Thiếu Sơ vô điều kiện, vậy Thiếu Sơ nhất định rất cảm kích người, ân tình này, kiếp này không thể hồi báo được, nếu có kiếp sau thì chúng ta cùng thương lượng.”
Sau khi thoát thân rồi, chín thành chín, nàng không hề nghĩ đến sẽ có bất kỳ gút mắt gì với người này, tốt nhất là ngay cả mặt cũng đừng gặp, như vậy thì có thể “kiêp này không thể hồi báo” rồi: “Nếu như hôm nay không phải là bổn hoàng tử, mà là một người khác, Thiếu Sơ yêu đệ cũng sẽ làm như vậy, lấy thân thể ra làm tiền đặt cuộc?” Chẳng biết tại sao, một cảm giác không vui dâng lên trong lòng Chu Dục: “Vấn đề này đúng là làm cho Thiếu Sơ thấy khó xử, dù sao ép được Thiếu Sơ đến tận đây, cũng chỉ có một mình Tam hoàng tử người!”
“Bổn hoàng tử yêu thương Thiếu Sơ yêu đệ như thế, làm sao nhẫn tâm làm những chuyện cưỡng bức ngươi như thế?” Bàn tay dò vào trong vạt áo của nàng, bắt đầu đẩy áo ngoài ra, một bên vai hơi hơi lộ ra, da thịt trắng mịn, rõ ràng là của một cô nương. “Để cho yêu đệ cảm nhận được tâm ý của bổn hoàng tử ta, từ hôm nay trở đi, bổn hoàng tử sẽ tự mình cùng ngươi tắm suối trị độc, hảo hảo che chở bảo vệ cho thân thể bị thương này của yêu đệ.”
Nếu muốn tẩy độc Âm Lượng chưởng của Ma Hi trong người, mỗi ngày, Tô Thiếu Sơ nhất định phải ngồi trong ngâm mình một canh giờ trong “Thiên tuyền địa nhiệt”. “Quả nhiên là làm người ta… rất muốn khóc, lần đầu tiên, Thiếu Sơ khó chấp nhận được lòng tốt của người ta như thế.” Cũng là lần đầu tiên, Tô Thiếu Sơ nở nụ cười khổ như thế “Bổn hoàng đang tò mò, nếu như hoàn toàn giữ lấy Thiếu Sơ ngươi, cũng phủ nhận hoàn toàn đánh cược này, không biết yêu đệ sẽ làm gì với bổn hoàng tử đây?”
Chu Dục cúi đầu, in dấu môi lên vai nàng, rõ ràng không có mùi thơm nhẹ nhàng như những cô gái khác, hắn chỉ ngửi thấy được, mùi thơm cơ thể hoàn toàn khác lạ của nàng, so với hương thơm của hoa thơm cỏ lạ còn làm trái tim hắn rối bời hơn, đang muốn hôn lên da thịt dưới cổ, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, làm hắn ngẩn ra. “Tam hoàng tử, nếu người muốn tìm niềm vui từ một thi thể chết, có thể thử một lần.”
Tô Thiếu Sơ không chút thay đổi, cười nhẹ nhàng, duy chỉ có tơ máu màu đỏ tươi, không ngừng chảy xuống từ môi nàng.”
“Thiếu Sơ chỉ là trúng độc, không có nghĩa là tất cả võ công đều biến mất, muốn tự giải quyết mình không phải không được.”
Chu Dục nheo lại, đôi mắt trở nên sắc bén. “Lời đáp này của yêu đệ cũng nằm trong phỏng đoán của bổn hoàng tử thôi, nếu bổn hoàng tử nhận thua thì tiền đánh cược ngươi bỏ ra cũng không ít đâu.” Hắn cười lạnh, đã sớm hiểu rõ, cuộc đánh cược này chỉ là thủ đoạn để trì hoãn của nàng, con mồi đã tới tay, thì chơi một vài trò chơi hắn cũng không ngại, “Không thể toàn thân mà lui, phải bỏ ra thứ gì đó, hình như chỉ là yêu đệ nói mà thôi?”
“Không biết Tam hoàng tử có dụng ý gì, nhưng Thiếu Sơ cực kỳ ghét những người không tuân thủ ước hẹn, Tam hoàng tử ngươi lại vừa lúc có cá tính mà Thiếu Sơ cực kỳ ghét, rơi vào tay ngươi, cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta ghét những thứ giao ra vô ích, cùng lắm thì là một cuộc giao dịch thôi.”
Nàng ngồi dậy, mặc kệ áo bào đã rơi ra khỏi nửa bả vai kia, đôi mắt kiên định nhìn Chu Dục. “Tam hoàng tử, xin người nhớ kỹ, Thiếu Sơ chỉ cho những người ta muốn đụng vào ta, không thuộc người mà Thiếu Sơ nhận định, đụng ta, kết quả như thế nào thì đừng oán trách nha.”
Khí thế kinh người kia, làm cho Chu Dục ngơ ngẩn trong nháy mắt, lát sau lại bật cười to: “Có đôi khi, bổn hoàng tử thật nghi ngờ, Thiếu Sơ yêu đệ là gan lớn sáng suốt hơn người, hay là không hiểu rõ tình huống hiện giờ, rốt cuộc là tự tin ở đâu ra mà ngươi dám cảnh cáo bổn hoàng tử đây?”
Chu Dục cảm thấy buồn cười thay cho lời của nàng: “Bổn hoàng tử phải nhắc nhở ngươi, đừng đánh giá mình quá cao, tự vận là cử chỉ của những người ngu ngốc, không ngờ yêu đệ lại lựa chọn điều này, chỉ tiếc, người đã muốn chết, bổn hoàng tử cũng không ngăn cản, tìm niềm vui từ thi thể của ngươi cũng là một niềm vui thú thôi.”
Từ trước đến giờ, đã có nhiều con mồi lấy cái chết ra đe dọa hắn nhiều rồi, mạng của đối phương, sau khi được hắn hưởng lạc rồi đều là do hắn kết thúc, dù sao thì thích tìm đường chết, hắn cũng không ngại thành toàn cho đối phương!
“Yêu đệ, sự tự quyết này vui đùa một hai lần thì thôi, đừng để bổn hoàng tử mất kiên nhẫn, bức mình bước vào con đường chết nha!” Aiz! Còn chưa chơi đủ thân thể và tính cách của Thiếu Sơ yêu đệ, duy trì niềm vui thú lâu một chút cũng chẳng sao!
“Đối với Tam hoàng tử, Thiếu Sơ tuyệt đối sẽ không bức mình vào con đường chết.” Nàng nhướng mày đáp lại. “Đó chỉ là nể tình người những ngày này “chiếu cố có thêm”, có ý tốt nhắc nhở thôi.”
“Thật khiến cho người ta muốn biết, yêu đệ đang suy nghĩ đến điều gì nha?” Hắn xoa xoa đầu lông mày cau lại của nàng, không ngừng than thở. “Chỉ cần nhìn bổn hoàng tử, dù là mỉm cười, gương mặt ngươi luôn luôn lạnh lẽo như thế, cứ như là… không thích bổn hoàng tử vậy?”
Hắn có thể nhìn thấy được thần sắc trong con ngươi của nàng, trừ chán ghét ra, dường như không còn gì tồn tại nữa!
“Với vô số hành vi của Tam hoàng tử người, chán ghét ngươi, hình như đó là lựa chọn duy nhất.”
“Chẳng lẽ không có chuyện gì có thể thay đổi cảm giác của ngươi với bổn hoàng tử sao?” Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Dục dần dần không thích nhìn thái độ khi nàng nhìn hắn. “Thế nào, Tam hoàng tử cũng để ý đến chuyện này sao?” Đối với bất kỳ chuyện gì, vị hoàng tử Thiên gia này trước giờ đều lộng quyền, muốn làm gì thì làm, không cầu quá trình chỉ cầu kết quả. Chu Dục chỉ cười lạnh, phủ lên đôi môi mỏng kia, khi đôi môi này mở ra, luôn luôn có bản lĩnh trêu chọc làm cho hắn nghiến răng, nhưng đồng thời, ý nghĩa chiếm lấy cũng mạnh mẽ dâng lên, hắn muốn mạnh mẽ hôn đôi môi đỏ mọng này, mạnh mẽ chiếm đoạt chủ nhân của đôi môi này!
Không tự chủ cúi đầu, đối phương nhíu mày nhìn, Chu Dục đã bắt lấy cổ tay của nàng trước, dùng lực mạnh bắt lấy, làm nàng đau đến mức môi bật ra, đành phải tiếp nhận đôi môi của hắn. Ngay khi Chu Dục vừa chạm được vào cánh môi của nàng, bên ngoài đã truyền đến tiếng động lạ!
“Hai người các ngươi đi ra!” Hắn liếc nhìn, ngẩng đầu lên quát khẽ: “Cũng tại ngươi hết! Bị phát hiện rồi!”
“Là ngươi dẫm lên chân ta trước.”
Người còn chưa xuất hiện, tiếng lẩm bẩm trách cứ nhau đã truyền ra trước, sau đó mới xuất hiện hai gương mặt thông minh diễm lệ, chần chờ nhìn chủ nhân rồi thong thả bước ra, hai người vừa cung kính, vừa làm nũng gọi Chu Dục một tiếng:
“Hoàng chủ tử.”
Đôi tỷ muội song sinh một hoàng y, một lục y, trừ màu quần áo khác nhau ra, những thứ khác đều giống nhau như đúc, hai người như hai con chim nhỏ, có chút sợ hãi đứng trước mặt Chu Dục.