Tình như tơ đàn

Chương 02


Bạn đang đọc Tình như tơ đàn: Chương 02

CHƯƠNG 2
Bông tuyết rơi vãi đầy trên đất, Hoàng thành uy nghi nằm giữa vòng sương màu xám, bộc lộ nên sự huy hoàng của nó.
Những lớp ngói vàng óng ánh của cung điện đã sớm bị tuyết kết đầy, những cây tùng, bách bị phủ lên một lớp sương tuyết mỏng, từng bông từng bông rũ xuống, thuận theo những cây trụ của đại điện rơi rớt xuống thềm đá, vệ sĩ đứng ở hai bên cửa, không sợ sương lạnh mà cầm chặt cây lao trong tay, hiên ngang mà đứn. Ở một hành lang bên trong lan can hoa trong Hoàng thành, tuyết đọng lại ở hai bên, chỉ có con đường đá ở giữa là đi được, một cung nữ cầm một hộp gỗ nhìn thấy bóng lưng đi trước mình mà vui vẻ gọi lại, bởi vì đây là bóng dáng đã lâu không gặp trong cung: “Tứ thiếu, đã lâu không thấy cậu, sao bữa tiệc nửa tháng trước không thấy cậu đâu hết thế?” Không phải nói cậu ấy có đến sao?
Trong tứ đại gia tộc, Tô tứ công tử, Tô Thiếu Sơ, dật nhã khôi hài, đối xử với phụ nữ luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, thỉnh thoảng lại thay đổi sang nghiêm túc, thẳng thắn, dù là cung nữ trong cung hay khuê nữ hoàng thân quốc thích đều ngưỡng mộ vị công tử này, bữa tiệc trong cung không được gặp hắn, mọi người đều thấy thất vọng không thôi.
“Tứ thiếu?”
Người mặc áo choàng màu trắng phía trước từ từ quay đầu lại, ánh mắt cực kì lạnh lùng, không khỏi làm cho cung nữ đang gọi hắn ngẩn ra.
Người trước mắt dường như là từ băng tuyết kết thành vậy, cảm giác toát ra từ người đó thật lạnh lẽo, hoàn toàn không giống Tô Thiếu Sơ của ngày thường, luôn luôn nở nụ cười ấm áp lay động lòng người.
“Thiếu Sơ, đó là Đổng cung nữ bình thường hay chiếu cố đệ, đệ cũng thường gọi nàng Đổng tỷ tỷ, không phải bị bệnh mấy ngày thì quên hết mọi người đó chứ?” Tô lão đại đi bên cạnh Tô Thiếu Sơ – Tô Đông Lăng nói: “Đổng tỷ tỷ.” Cau mày nói nhỏ, ánh mắt lạnh lùng biến mất, lạnh nhạt nói, “Lúc trước bị bệnh, thân thể vừa mới phục hồi, thất lễ.”
Khí thế hiên ngang, gương mặt tuấn nhã, không có dấu hiệu bị bệnh nào, chỉ có lạnh nhạt và nghiêm nghị, ngay cả nụ cười của hoàn toàn khác hẳn với bình thường, là do tiết trời giá rét sao? Sao lại có thể khác xa nnhư vậy? Rõ ràng là cùng một người mà?
“Là ta không biết Tứ thiếu bị bệnh vừa khỏi, là ta thất lễ mới đúng.” Nhất thời, Đổng cung nữ có chút nghẹn lời vì kinh ngạc: “Thiếu Sơ, chúng ta còn có việc, mau đi thôi!” Tô Đông Lăng nói, Tô Thiếu Sơ gật đầu nhẹ rồi xoay người đi tiếp, ý vị hài hước giữa hàng lông mày bình thường cũng biến mất không còn.
“Đổng cung nữ, Thiếu Sơ vừa mới bị bệnh, lại bận rộn nhiều việc nên mới biểu hiện khác thường như vậy, ngươi đừng trách nó.” Tô Đông Lăng đứng bên cạnh Đổng cung nữ cười giải thích: “Tứ thiếu thật đáng thương, vừa mới gặp chuyện cách đây không lâu, bây giờ lại bị bệnh, khó trách sao lại thay đổi như thế.”
Nhớ tới hơn nửa tháng trước, Tô Thiếu Sơ vì tình nhân Vu Tử Yên là tên trộm Tử Phi Song Nguyệt mà tiều tụy, nay lại bệnh thành như vậy, làm cung nữ cảm thấy đau lòng không thôi.
“Đổng cung nữ hình như đang đến chỗ của công chúa?” Nghe nói gần đây nàng đã được điều đến hầu công chúa: “Vâng! Ta đang lấy thuốc qua chỗ công chúa, ngự y đã dặn là phải sắc thuốc uống hằng ngày, như vậy mới có thể giúp cho bệnh tình của công chúa tốt lên.”
“Ta cũng đang muốn thăm bạn cũ đang làm hộ vệ ở đó, không bằng đi chung đi!”
“Tô đại công tử không phải vừa mới thăm công chúa sao?” Thấy bọn họ đứng bên ngoài cửa cung, cứ ngỡ là bọn họ vừa mới vào bái kiến xong. Tô Đông Lăng phất tay cười. “Đúng là Thiếu Sơ vừa bái kiến công chúa xong, còn ta mới vừa từ chỗ Thái Tử đến, đang định đến thăm người bạn lâu năm trong giang hồ.”
“Chính là vị võ vệ mới vào cung đến để bảo vệ công chúa, giang hồ danh đao Phó Diêu Phong.”
Hộ vệ tuỳ thân của công chúa vốn là một người trong giang hồ, ban đầu khi Hoàng thái tử tiến cử hắn, Hoàng thượng có phản đối, sợ là người giang hồ phức tạp sẽ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của công chúa, nhưng Tam hoàng tử vốn phụ trách sự an nguy của công chúa cũng đồng ý nên Hoàng thượng mới gật đầu.

“Tô đại công tử và Phó vũ vệ là quen biết cũ sao?”
Nghe nói Hoàng thái tử có làm lần này đề nghị, xin giang hồ danh đao Phó Diêu Phong làm tùy thân hộ vệ, chính là gả cho Thái Tử vì trắc phi Tô gia thứ nữ sở nói: “Cùng hành tẩu giang hồ nên cũng có chút giao tình.”
Tứ đại gia tộc, một chân ở triều đình, một chân ở giang hồ, Tô gia làm sao là ngoại lệ được.
“Phó vũ vệ làm người thành thật trung hậu, lại còn có công giết Tử Phi Song Nguyệt, Hoàng thượng tuy không đồng ý để người giang hồ bảo vệ công chúa nhưng bây giờ chẳng những thích hắn mà còn trọng dụng hắn vào những nghi thức quan trọng của hoàng tộc, còn khen ngợi Thái tử và Tam hoàng tử biết nhìn người nữa!”
“Ồ! Đây đúng là tin tức tốt.” Có Phó Diêu Phong bảo vệ trưởng công chúa, bọn họ cũng có thể an tâm tiến hành chuyện kế tiếp: “Có điều Tam hoàng tử đồng ý để người giang hồ vào cung thật là có phần ngoài ý muốn.”
Hoàng cung có những quy định rất khắc nghiệt, Tam hoàng tử đã từng ra lệnh, không cho phép người giang hồ vào cung đảm nhiệm bất kì chức tước gì.
“Nghe nói gần đây Tam hoàng tử đang thuyết phục hoàng thượng cho phép Phó vũ vệ đảm nhiệm chức vị dạy kiếm pháp cho binh lính, xem ra Phó vũ vệ sẽ bận rộn rồi đây.”
“Có lẽ Phó Diêu Phong có võ công cao cường nên đã làm cho Tam hoàng tử thay đổi cách nghĩ.” Tô Đông Lăng cười nói, trong lòng hiểu rõ, Chu Dục làm như vậy mặt ngoài là báo đáp Thái Tử nhưng đồng thời, cũng khiến cho Phó Diêu Phong bận rộn, làm cho bọn họ thiếu một trợ thủ.
“Tô đại công tử, ngươi cũng phải bảo trọng thân thể, gần đây tiết trời lạnh giá, không ít người bị bệnh đó. Gần đây cũng ít thấy Tam hoàng tử tiến cung nữa.”
Tam hoàng tử và Tô Thiếu Sơ trước nay vốn là hai người được hoan nghênh nhất tại các bữa tiệc, vậy mà hơn nửa tháng nay, hai người họ đều ít xuất hiện đi, làm mọi người thất vọng không thôi.
“Tam hoàng tử mấy ngày nay ít tiến cung?”
Đổng cung nữ gật đầu: “Tam hoàng tử đã lâu không tiến cung rồi, Hoàng thượng, Hoàng hậu đều lo lắng phái ngự y đi, nhưng cũng không thấy tin tức gì, cuối cùng Hoàng thái tử phải đích thân đến Tam Hoàng phủ, Tam hoàng tử mới vào cung.”
“Nói vậy thì Tam hoàng tử không có chuyện gì rồi, mọi người cũng nên an tâm.” Tam hoàng tử quyền thế kiêu ngạo như vậy, một nửa cũng là do Hoàng thượng, Hoàng hậu quá sức yêu thương.
“Làm sao mà an tâm được, Hoàng hậu nương nương kéo lấy Tam hoàng tử, xem hắn như trẻ con vậy, mắng hắn không biết tự chăm sóc mình, nói hắn tiều tuỵ, còn định gọi ngự y đến, bắt Tam hoàng tử phải ở lại trong cung để bà ấy chăm sóc, không cho hắn ra ngoài nữa.”
“Hoàng hậu nương nương là người hiền hòa nhân hậu, ta có thể tưởng tượng được.” Hoàng hậu luôn yêu thương vị hoàng tử không phải cốt nhục của mình này, luôn xem hắn như cậu bé chưa lớn lên mà che chở chìu chuộng.
“Cuối cùng Tam hoàng tử phải hứa sau này sẽ tiến cung thường xuyên, Hoàng hậu nương nương mới an tâm.”
Đổng cung nữ cười, nàng đã từng thấy, Tam hoàng tử trước giờ cái gì cũng có thể nắm trong tay, thế nhưng khi đứng trước tình yêu của Hoàng hậu thì luôn lộ ra vẻ mặt không thể làm gì được, phần lớn là cười khổ mà chấp nhận.

“Tam hoàng tử sau đó có đến bái kiến trưởng công chúa nhưng công chúa đã cáo bệnh, không tiếp kiến.”
“Ngay cả Tam hoàng tử cũng không tiếp kiến, xem ra trưởng công chúa là muốn thanh tâm dưỡng bệnh cho tốt.”
Đổng cung nữ cũng gật đầu, hoàn toàn không biết được hàm ý sau câu nói của Tô Đông Lăng và nét mặt suy nghĩ sâu xa của hắn: “Tô đại công tử cũng nên nhắc nhở Tứ thiếu một tí, nếu đã có người trong lòng rồi thì đừng nên… Quá thân thiết với Tam hoàng tử, dù thế nào cũng là đàn ông… Có những lời đồn khi truyền đi sẽ thật sự không hay, người ngoài không biết nhất định sẽ hiểu lầm Tứ thiếu.” Lão cung nữ bảo thủ nói: “Ý của Đổng cung nữ là?”
“Chuyện này…” Đổng cung nữ khó xử, muốn nói lại thôi: “Kính xin đổng cung nữ nói thẳng, ta đây làm huynh trưởng nhất định sẽ giúp đỡ đứa em đã quen phóng túng thành thói này.” Tô Đông Lăng lấy thái độ của huynh trưởng, lo lắng hỏi: “Thật ra chuyện này đã truyền khắp hoàng cung rồi, chỉ còn chưa đến tai Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái tử thôi. Nửa tháng trước, ở hậu hoa viên trên sườn núi, rất nhiều thái giám, cung nữ đi ngang qua đã tận mắt nhìn thấy, Tam hoàng tử ôm chặt Tứ thiếu và… hôn hắn!”
***
Trên đỉnh núi cao, một bóng dáng hiên ngang tiêu sái đứng từ trên cao quan sát xuống dưới, ngắm nghía đế đô đang chìm trong làn sương màu bạc.
Trong tiếng gió rét ào ào, áo choàng màu lam đậm tung bay, chiếc áo choàng bị gió tung phấp phới, nhưng gương mặt tuấn tú chỉ nhíu nhẹ, môi nhấp mỏng, dường như có chìm trong gió rét cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Nhìn bông tuyết bay như đang múa ngoài trời, hắn nhíu mày, nhớ lại những ngày đã trôi qua, trên núi Mi Tú ở Nam Nguyên, trời đông cũng giá rét, tuyết rơi lả tả thế này…
Ánh kiếm xé gió mà đi, từng chùm ánh sáng mạnh mẽ vọng thẳng xuống nền tuyết ba tấc, uy lực tựa như sét đánh hướng về phía rừng cây đằng trước, mặt đất vang lên âm thanh, những cây đại thụ dao động, thân cây kiên cố bắt đầu nứt ra.
“Ai da! Đây là luyện kiếm hay là phá rừng đấy hả?” Một tiếng than nhẹ truyền đến từ tiểu đình bên cạnh.
Nghe vậy, hắn nhìn về phía tiểu đình, mỗi khi hắn luyện kiếm, nàng nhất định sẽ ngồi bên, khi thì thưởng thức pha trà, uống rượu, có khi thậm chí còn diễn tuồng, khảy đàn, đợi hắn luyện kiếm cho xong, hắn cũng đã quen hai người làm bạn như thế.
Đó là một gương mặt giống hệt như hắn, nhưng khi bọn họ đứng bên cạnh nhau thì không khó để tìm ra sự khác biệt giữa bọn họ. Người đó thích cầm theo một cây quạt vẫy vẫy, luôn nở nụ cười tươi, vóc người so với hắn ưu nhả hơn, ngũ quan cũng tỉ mỉ, dịu dàng hơn, đôi mắt to sinh động mang đến một sự mê hoặc cho người khác. Người đó thích vui đùa, hài hước, thoải mái, hắn không thích nói chuyện nhưng mỗi khi người đó cất giọng, hắn sẽ dừng việc đang làm ngay, nhìn vào đôi mắt to thông minh đó.
Dù không biết người trong đình đang nói thật hay đùa nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt cười kia thôi, sau đó hắn lại lấy cây kiếm ra, đẩy nội lực vào kiếm, cây kiếm chợt phát hồng, luồng khí toát ra từ kiếm cũng có màu hồng, như mưa rơi, như lửa cháy, nháy mắt làm cho sương tuyết như tan ra, để lộ bề mặt đất màu nâu đậm phía dưới.
Thấy thế, người trong đình lại càng cười tươi hơn, đặt cây quạt xuống, lấy chiếc khăn lụa ấm áp chà lau hai tay, sau đó cầm lấy đàn Thất Huyền bước xuống bậc thang: “Em trai thân mến, có thể múa lại Săn Hồn kiếm vừa rồi lần nữa không.”
Hắn không đáp lại, ánh kiếm lần nữa phát sáng, kiếm khí cuồn cuộn như cuốn đi cả trời mây, thừa lúc bóng kiếm màu cầu vồng vẫn còn trên mặt đất, hắn múa nên một kinh thế kiếm pháp: “Múa một khúc, ra tao nhã, múa một khúc, đổ gió mây.”
Tiếng đàn vang lên, những sợi dây cung tạo ra một khúc luật, mang theo tiếng gió thét gào và tiếng nói dật nhã cùng kết hợp với ánh kiếm giữa bông tuyết.
“Nâng kiếm lên cao, khiến cho sương rơi, làm tuyết đọng, hóa ngàn sương, xé gió phong, hóa thành mũi kiếm…”

Tiếng đàn tiếp tục mang theo âm luật vững vàng, nhẹ nhàng mà cuồn cuộn đổ tới, giống như làn gió trở về với vùng đất thân quen, bay qua cánh đồng tuyết, trêu chọc rồi để lại một vết ấn lên đó.
“Ánh kiếm như triều cường, bóng kiếm tựa sấm sét, nhanh mà mạnh mẽ, sương bay tứ tung, đao được ngàn dặm, cầu vồng như được gọt giũa.”
Từng câu từng câu thơ vang lên theo nhịp đàn, vào khoảnh khắc đó, đàn, kiếm, người như đang hòa hợp cùng tuyết bay, tạo nên một khúc kiếm âm chi vận.
Khi kiếm đã dần có dấu hiệu kết thúc, tiếng đàn cũng theo đó mà vang lên những khúc hoa cuối cùng, người múa kiếm cũng trở về trạng thái ban đầu.
“Aiz! Kiếm thuật đạt đến đỉnh cao, người cũng ngốc luôn rồi.”
Hắn đã quá quen với những lời chế nhạo kiểu này, gương mặt không đổi sắc, chỉ ngồi xuống đối diện, nhận đến bình rượu ấm áp uống hết. Buông kiếm, gương mặt trước mắt là thứ mà hai người cùng chung sở hữu, thế nhưng hai người lại có hai cá tính hoàn toàn khác nhau, phần lớn thời gian, hắn đều yên lặng nghe hoặc nhìn người khác, còn người này lại thích lấy quạt phe phẩy, cười nói không thôi.
Tô Thiếu Sơ tuấn dật nhanh nhẹn, tuyệt đối là một vị công tử hào hoa phong nhã, khi không cười thì cực kì nghiêm túc, nhưng mở miệng là luôn lên giọng hài hước, lời lẽ hóm hỉnh nhưng sắc bén, quần áo trên người luôn giản dị, không có bất kì một món trang sức nào, làm bật lên khí chất thanh nhã của hắn. Chỉ là, “hắn” từ nhỏ đã cải làm nam trang, phải gọi là “nàng” mới đúng, cũng vì từ nhỏ đã bộc lộ bản chất phóng túng thoải mái nên mọi người xung quanh đều đã quen với một “hắn” thẳng thắn hơn người, thậm chí giang hồ danh đao Phó Diêu Phong cũng đã sớm không coi trọng chuyện giới tính khi ở chung.
“Kiếm thuật của ngươi ngày càng tiến bộ, ngay cả Minh tông Kiếm Sư cũng khen ngươi có tư chất khó gặp, muốn Kiếm Sư khen người ta đã là rất khó rồi, sao lại không thấy ngươi có tí vui vẻ nào thế?” Đối với người đệ đệ này, Tô Thiếu Sơ thật muốn dán một nụ cười lên mặt hắn, hẳn là sống lâu trên núi quá nên nét mặt cũng sớm bị đồng hóa theo. “Ta yêu kiếm đạo, chỉ muốn mình ngày càng đột phá, không phải muốn được người khác ca ngợi.”
“Ừ ừ ừ, thôi quên đi, đệ đệ ta thích cao ngạo tự đại thế đấy, không để ý thế tục nói gì, lại còn đa tài, không chỉ có kiếm thuật tốt mà còn có khả năng phong thuỷ, đúng là độc đáo.” Tô Thiếu Sơ nói, “Nhưng mà ta cảm thấy, không có thế tục thì thật chẳng thú vị tí nào, cứ sống nhạt nhẽo như thế, dường như là thiếu ánh sáng mặt trời vậy, làm người mà phải yên lặng qua ngày thế này thật đáng tiếc.”
“Kiếm Sư cũng từng khen ngươi có thiên phú, nhưng tâm lại không ở chỗ này, thật đáng tiếc.”
“Suốt ngày múa kiếm qua múa kiếm lại thì không hợp với ta, hôm nay có rượu ngày mai ngắm trăng vui thú hơn.” Lại rót thêm một chén kính hắn: “Lần trước ngươi chọn Tam Sói sơn trại, còn ước định mười ngày sau quyết chiến với lão Tam Khiếu Sói?”
Nhìn người nào đó đang dương dương tự đắc, nhàn nhã uống rượu, hắn hỏi: “À, ra là chuyện này…”
“Lão Tam Khiếu Sói nằm trong tam lão của Tam Sói sơn trại, loan đao rất kì lạ, không được khinh thường.”
Tô Thiếu Sơ cũng tán thành gật đầu, ân cần dặn dò: “Cho nên ngươi phải cẩn thận.”
“Ta?” Tháng này hắn đã đi quyết đấu thay nàng năm trận rồi: “Yên tâm đi! Ta rất tin tưởng huynh đệ của mình mà.” Đương nhiên là vào những lúc thế này: “Lần này Tam Sói đã làm gì chọc giận ngươi?”
“Tiếng tru của mấy con sói đó làm mấy đứa con nít khóc, ta không thích.” Lần này đám Tam Sói đó vừa bắt phụ nữ vừa bắt trẻ em, ngay cả mấy đứa nhóc mới sinh cũng không tha, “Ngươi cũng biết ta không nỡ nhìn mấy đứa bé đáng yêu đó như vậy mà.” Tô Thiếu Sơ buồn rười rượi nói: “Gia tộc đưa chúng ta rời khỏi Trung Nguyên là để rời xa thị phi, chứ không phải đến đây để tạo thêm thị phi.” Mấy năm nay, các hang ổ, bang phái, không có cái nào là nàng không chọc vào.
“Ta cũng chưa từng quên niềm hi vọng tha thiết của Đại ca với ta, huynh ấy muốn ta vui vẻ mà trưởng thành, tự do tự tại làm chuyện mình muốn, vậy nên ta vẫn đang vui vẻ mà hoàn thành nguyện vọng của huynh ấy đây, ta đang thay trời hành đạo mà.”
“Đại ca nói câu đó có nghĩa là dù ở Trung Nguyên đang xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn phải vui vẻ mà sống, sao ngươi lại hiểu sâu xa đến vậy?”
“Hàm ý đằng sau câu nói của đại ca, ngươi phải suy nghĩ sâu xa một chút mới có thể lãnh hội được tinh hoa.” Chỉ chỉ cây quạt vào hắn, ý nói hắn thật không thông minh: “Ta không quên thân phận của Tô gia trên giang hồ, phải nói đạo nghĩa, gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ.” Tuấn dật dung nhan trở nên nghiêm túc, hắng giọng nói: “Lúc nào cũng không quên gia phong, khắc khắc không quên Nghĩa Hành, vì vậy, nếu con đường đó bình yên, ta nhất định sẽ khiến nó trở nên gập ghềnh, con người sống thì cũng nên mang trên mình vài vết sẹo, cuộc đời thì đừng mong có thể trải hoa hồng mà đi.”
“Con đường hoa hồng của ngươi là tìm người nhận sẹo thay ngươi, đâm nát vết sẹo đó, sau đó lại đẩy người đó ra ngoài phản kích thay ngươi, vậy nên mấy cái “gập ghềnh” đó đâu là hề gì với ngươi.” Mà người thường xuyên bị nàng giẫm lên, còn nhận sẹo thay nàng chẳng ai khác, chính là hắn.

“Cũng đúng, gập ghềnh cũng phải có trong có ngoài, ngươi chỉ đối mặt với vấn đề bên ngoài thôi, còn bên trong thì ta nhận cả rồi.” Thay hắn rót thêm một chén rượu nữa, Tô Thiếu Sơ cười: “Hơn nữa, chẳng phải ta đang giúp ngươi luyện kiếm pháp hay sao?”
Từ nhỏ đến lớn, chuyện chiếm hết tiện nghi của đôi song sinh, Tô Thiếu Sơ nàng làm không hề kém tí nào.
“Ngươi không sợ một ngày nào đó sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ơ! Có ngươi ở đây, từ này đúng là xa lạ.” Lấy cán quạt gõ gõ trán, thật lâu sau cũng không biết đó là cảm giác gì: “Ta nghĩ, em trai thân mến à, tin chắc ngươi sẽ không đồng ý với cách nghĩ này, nhưng cũng không để ta rơi vào nguy hiểm đâu nhỉ, sợ là ngoài mặt ngươi nói thế thôi nhưng bên trong đã sớm động lòng rồi.”
Nhận ly rượu mà nàng đưa đến, hắn hỏi: “Ước chiến với Tam Sói ở đâu?”
Tô Thiếu Sơ phe phẩy quạt, cười rạng rỡ.
“Ha ha, có ngươi ở đây, ta đúng là Tô gia quỷ tinh vô pháp vô thiên mà!”
Nhớ lại những gì đã qua, đôi mắt đang suy ngẫm lại càng âm u hơn, nhớ đến trưởng công chúa, những gì mà nàng nói đến…
“Sơ Nhi trúng âm lượng chưởng của Đông Vực, phải đến thiên tuyền địa nhiệt để vận hành khí huyết trong cơ thể.” Tô Thiếu Sơ đã mất tung tích hơn nửa tháng, làm trưởng công chúa lo lắng đến nỗi nước mắt xộc đầy hai mắt: “Con bé này, thân mang bệnh nên cần phải có Lan Xích Thạch để ức chế độc tính của nó, khi phát độc nhất định khổ lắm, chẳng biết bây giờ đang ở đâu nữa.”
“Lan Xích thạch ở trên người Chu Dục?”
Hắn quanh năm ở tái ngoại, đối với vị Tam hoàng tử này có vài lần duyên phận lúc nhỏ, nhưng cái tên này ở Tô gia, vì Tô Thiếu Sơ mà trở thành cấm kị.
“Chuỗi bông tai trên tai hắn là Lan Xích thạch?” Ấn tượng nhất dường như chỉ có vật ấy Lan Xích thạch vốn ít gặp, hắn chỉ biết thứ ấy có đặc tính kì lạ là không được cách khí quá lâu, vì vậy nhất định phải luôn mang trên người, lấy nhân khí để nuôi dưỡng nó.
Chu Tinh Bình gật đầu, sau đó ngẩn ra. “Chẳng lẽ… Mất tích của Sơ Nhi có liên quan đến Dục Nhi?”
Có liên quan đến Chu Dục! Bị gia tộc cấp tốc gọi về Trung Nguyên, Lục gia Thiếu phu nhân Nhan San San đã đem tất cả những thông tin thu thập được cho hắn biết. “Theo như trạng huống hiện giờ, cộng thêm những gì Phong Xước Nhi nói, hôm đó nhìn thấy Thiếu Sơ đối đầu với Phong Ngôn, có thể Thiếu Sơ đã rơi vào tay Chu Dục, chỉ là không có chứng cứ, hơn nữa dùng hết quan hệ cũng không tìm ra được tung tích của Thiếu Sơ trong Tam Hoàng phủ, nhưng hơn mười ngày nay, từ trong Tam Hoàng phủ truyền ra một tiếng đàn, đó là do Thiếu Sơ bắn ra.”
Nhan San San chau mày nói: “Bên trong Tam Hoàng phủ nhất định có mật thất, nếu có thể nghe thấy tiếng đàn thì hẳn là không phải mật thất được phong bế dưới lòng đất, ta đoán mật thất sẽ không cách phòng chính của Chu Dục quá xa, thậm chí có thể ở ngay trong sân, bởi vì theo nguồn điều tra thì Chu Dục vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, không có dừng lại quá nhiều ở một chỗ nào.”
“Có biết tiếng đàn đó phát ra ở đâu không?” Hắn hỏi, Nhan San San nhíu mày, yên lặng nhìn hắn: “Ngươi cũng cảm thấy điểm này quan trọng sao.” Nàng lấy một bức thư ra. “Đây là những gì ngươi cần.”
“Thiếu Sơ âm khúc không phải ai cũng hiểu được, nàng rất thích tự mình sáng tác ra những khúc nhạc để tự mình tiêu khiển, không phải là ta hay ngươi có thể hiểu được.”
Hắn thở dài, đột nhiên cảm thấy thoải mái, Thiếu Sơ đang ở trong mê cục mà vẫn có thể tấu âm khúc, cũng như tính cách của nàng vậy.
“Chu Dục có hứng thú với Thiếu Sơ, tuy không gây bất lợi cho nàng, còn nghĩ cách giúp nàng trừ độc trong người, nhưng với tính cách của Chu Dục, nhất định sẽ không cho nàng tốt quá, thậm chí…” Nhan San San chợt thở dài. “Chu Dục là người như thế nào, chúng ta đều rõ ràng, huống chi Thiếu Sơ vốn là nữ tử.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.