Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai

Chương 33


Bạn đang đọc Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai – Chương 33


Mạn Đình căng thẳng đến mức hai tay toát đầy mồ hôi lạnh.

Cô từ từ ngẩng mặt lên để đối diện với những con người quyền lực kia, cố gắng nở ra một nụ cười ôn nhu nhất, trong khi tất cả đều làm mặt nghiêm khiến cô càng thêm hồi hộp thì Lý Lan đã mỉm cười, đó là một nụ cười hài lòng.
“Gương mặt thanh tú, đôi mắt đơn thuần, trong sáng như viên pha lê lấp lánh giữa bầu trời khắc nghiệt.

Tiểu Ngôn con đúng thật khéo chọn, với nhan sắc của hai đứa thì cháu cố của bà sinh ra chắc chắn sẽ là một nam thần cực kỳ ưu tú.”
Bấy giờ Mạn Đình mới thấy nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng như thể vơi đi một nữa, giúp nụ cười trên môi cô mới tươi hơn đôi phần.
“Tuy nhan sắc xinh đẹp, nhưng hình như xuất thân lại không được cao sang thì phải? Con nghe nói cô ta trước đây là Trợ lý của tiểu Ngôn, không biết bằng cách thức nào lại quyến rũ được Chủ tịch của mình ấy chứ.

Nước cờ một bước lên mây này của những cô gái tham vọng đúng là qua bao nhiêu năm vẫn không lỗi thời được.”
“Hmm, tới rồi thì ngồi xuống đi đứng mãi ra đó làm gì.”
Để tránh xung đột, Diệp Lãng đã lên tiếng ngay sau khi Âu Ái Vương vừa dứt lời.

Nghe vậy nên Diệp Ngôn cũng tạm thời bỏ qua, anh cùng Mạn Đình ngồi xuống ghế, nhưng cô còn chưa kịp ngồi thì Cung Mẫn Giai đã khẽ khàng lên tiếng nhắc nhở.
“Ngồi theo thứ tự từ lớn tới bé.


Đình Đình, con phải ngồi phía sau, để Diệp Ngôn ngồi cạnh tiểu Nghi mới phải.”
“Chỉ là một chỗ ngồi, có cần phải quan trọng thế không?”
Diệp Ngôn bất ngờ cáu gắt khiến ai nấy đều nhìn chằm chằm về phía anh, thấy vậy Mạn Đình liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh vài cái như thể đang xoa dịu tâm trạng của anh, sau đó cô khép nép di chuyển chỗ ngồi xuống phía sau Tống Tuyết Nghi, để Diệp Ngôn được ngồi cạnh cô gái ấy.
“Xem ra tiểu Ngôn của chúng ta rất yêu thương cô vợ nhỏ này nhỉ? Từ lúc em dâu lớn tới giờ có khi nào nghe chú ấy lên tiếng bênh vực lần nào đâu, chú như vậy là phân biệt đối xử rồi.”
Diệp Nguyên bấy giờ cũng khinh khỉnh cất lời châm biếm.
Một bữa ăn chỉ toàn ngửi thấy mùi thuốc súng khiến bầu không khí mỗi lúc càng thêm căng thẳng.
Nhìn vào họ là một đại gia đình quyền lực, nhưng thật chất sâu bên trong lại là hai bè phái không ngừng đấu đá nhau để tranh đua quyền lợi.
“Anh hai nói vậy thì oan cho chồng em quá.

Chẳng qua Đình Đình đang mang thai nên cần có sự chăm sóc, quan tâm chu đáo của Diệp Ngôn.

Tại anh chị chưa có con nên không hiểu, lúc mang thai tâm lý của phụ nữ nhạy cảm lắm, chúng ta cần phải để ý mới được, đặc biệt là thái độ của người chồng.”
Không ngờ lúc này Tống Tuyết Nghi lại lên tiếng nói thay Diệp Ngôn, cô còn đứng ra bênh vực Mạn Đình, như thể là một người phụ nữ vô cùng hiểu chuyện, nhưng Thái Kiều Tư cũng đâu phải dạng vừa nên cô ta đã tiếp lời ngay lập tức.
“Em dâu lớn nói cứ như bản thân đã từng mang thai rồi không bằng vậy.

Thấy em am hiểu nhiều như vậy chị thật không tin là chú ba lại nạp thêm thất thiếp đâu.

Chắc bên trong có ẩn chứa nội tình gì nhỉ?”
“Đủ chưa?”
Thái Kiều Tư vừa dứt lời thì Lý Lan đã lạnh giọng lên tiếng, còn trừng trừng ánh mắt sắc bén nhìn hai đứa cháu dâu lớn, rồi nhìn sang cả hai cô con dâu của mình.
“Tôi gọi các người tới đây là để dùng bữa cơm thân mật chứ không phải đến để đấu đá lẫn nhau.

Người một nhà với nhau cả mà không ai chịu nhịn ai tiếng nào là sao đây?”
Người quyền lực nhất nhà vừa cất giọng thì tất cả đều im bặt.

Thoạt nhìn qua khí chất của Lý Lan thôi đã biết bà là người uy quyền thế nào, vì mỗi khi bà nghiêm mặt thì ánh mắt lại tuyệt nhiên khiến đối phương phải e dè.
Có lẽ Diệp Lãng và Diệp Ngôn đã thừa hưởng điểm này ở Lý Lan, vì họ cũng mang tới một cảm giác bí bách mỗi khi để lộ ra ánh mắt lạnh lùng.

Không gian im lặng hồi lâu, khi Lý Lan đã nguôi đi cơn giận thì bà mới lần nữa lên tiếng:
“Dùng cơm đi! Tiểu Ngôn, lấy nhiều thức ăn cho cháu dâu nhỏ của bà vào.

Nhìn con bé gầy quá, như vậy làm sao đứa nhỏ trong bụng có đầy đủ dinh dưỡng.”
“Đình Đình ngồi xa cháu như vậy thì lấy kiểu gì hả nội?”
“Vậy thì đổi chỗ.

Ai mang trong người đích tử của Diệp gia là được ưu tiên! Cháu dâu lớn, mau đổi chỗ với Đình Đình đi nào.”
“Dạ!”
Mặc dù trong lòng không hề vui vẻ nhưng Tống Tuyết Nghi vẫn phải trưng ra bộ mặt điềm nhiên nhất.

Đổi chỗ với Mạn Đình xong cũng là lúc bữa ăn được chính thức bắt đầu.
“Em nghe bà nội nói chưa, phải ăn nhiều vào thì tiểu bảo bối của chúng ta mới có đủ dinh dưỡng.

Phải ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, ăn xong anh lại lấy thêm cho em.”
Diệp Ngôn gắp đầy một bát thức ăn cho Mạn Đình, mặc kệ cho biết bao ánh mắt đều đang nhìn về phía anh, nhưng anh thì cứ xem như không hề tồn tại bất cứ ai.
Thấy Mạn Đình vẫn còn dè dặt, Diệp Ngôn liền ghé miệng đến bên tai cô gái, khẽ nói:
“Đừng sợ nữa, phía sau chúng ta có bà nội bảo kê!”
Nói xong, anh còn nháy mắt cười tinh nghịch với cô một cái.
“Được rồi, mau ăn đi thôi, thức ăn sắp nguội hết rồi.


Lát nữa ăn xong, tiểu Ngôn và Đình Đình lên phòng với bà nội một chút.

Bà muốn biết thêm về chuyện tình của hai đứa!”
Lý Lan cười hiền hòa, sau đó bà cũng nâng đũa lên thì mọi người mới dám cầm đũa, còn Diệp Ngôn liền cười kiêu ngạo rồi nói:
“Nói chuyện khác thì được chứ chuyện của tụi con nội nghe không tiện đâu.

Nghe xong, không khéo nội lại ngại chết mất.”
“Tổ cha anh, anh nói vậy ý là sao đây?”
Lý Lan lại cười nhưng Diệp Ngôn còn cười khoái chí hơn nữa.

“Thì ý con là khi mở đầu đã là câu chuyện tạo em bé rồi, sao mà kệ cho nội nghe được.”
“Haha, anh ngông cuồng tới vậy sao? Xem xem, cháu dâu nhỏ đỏ mặt hết rồi kìa.”
Lý Lan bật cười thành tiếng, Diệp Ngôn cũng cười tươi không kém, cả Cung Mẫn Giai cũng cười vì thấy hôm nay đứa con trai của mình đã khiến Lý Lan vô cùng vui vẻ, đó là một điều hoàn toàn tốt đẹp mà bà luôn mong muốn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.