Bạn đang đọc Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai – Chương 32
Sáng hôm sau, khi Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai đều đã có mặt tại phòng ăn với những phần điểm tâm được bày biện sẵn, nhưng sự vắng mặt của Mạn Đình đã khiến Cung Mẫn Giai không được vui lòng.
“Dì Khanh, lên gọi Mạn Đình và tiểu Ngôn xuống ăn sáng đi.
Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nữa, đúng là càng ngày càng chẳng ra làm sao.”
“Không cần gọi.”
Cung Mẫn Giai vừa dứt câu thì phía sau bà đã vọng lên giọng nói của Diệp Ngôn nên liền quay lại nhìn anh, với thái độ cứng rắn bà lại hỏi:
“Không gọi? Ý con là muốn nó thành bà hoàng ở đây sao? Dù là mang thai con cháu của Diệp gia nhưng cũng phải biết phép tắc trên dưới chứ.
Có ai phận là vợ lẻ mà lại để vợ lớn phục vụ như nó không?”
“Tối qua tụi con bận nên sáng nay cô ấy dậy muộn một chút, mẹ có cần nổi cáu thế không? Vả lại Đình Đình là vợ con, mẹ cũng nói thế rồi thì sao cô ấy có thể động tay vào những việc vặt vãnh trong nhà được.
Riêng phần tiểu Nghi thì do cô ấy tự nguyện chứ đâu có ai bắt làm.”
Diệp Ngôn ung dung đáp trả, nói xong liền thản nhiên ngồi xuống ghế trước nét mặt tức tối của Cung Mẫn Giai.
“Anh ấy nói đúng mà, mẹ đừng tức giận kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì không hay đâu.
Đình Đình mệt thì cứ để em ấy ngủ, lát nữa con sẽ mang bữa sáng lên cho em ấy sau.”
Để lấy lòng, để tỏ ra là con dâu ngoan hiền thì nhân lúc Cung Mẫn Giai tức giận và mâu thuẫn với Diệp Ngôn thì Tống Tuyết Nghi đã nhân cơ hội lên tiếng lấy lòng, nhưng Cung Mẫn Giai còn chưa kịp nói gì thì nam nhân cao ngạo kia đã chen ngang.
“Không cần phiền vậy đâu.
Lát nữa anh đưa cô ấy ra ngoài ăn cho tiện, sẵn đường cùng đến công ty luôn.
Cả em nữa, hôm nay cũng đi làm đi, chẳng phải công việc đó em cất công năn nỉ mẹ đứng ra lên tiếng mới có được à, sao giờ lại lơ là rồi?”
“Dạ! Em cũng định sẽ đi làm lại, hay lát nữa anh cho em đi cùng nha?”
“Anh đi chiếc Lamborghini có hai chỗ thôi, em theo thì ngồi ở đâu?”
“Vậy thì đi xe BMW, cả ba cùng đi.
Nhưng tối nay phải về sớm để sang nhà lớn dùng cơm với mọi người đấy.”
Sau khi Cung Mẫn Giai lên tiếng thì cuộc đối thoại giữa Tống Tuyết Nghi và Diệp Ngôn mới kết thúc.
Đồng thời cũng khiến người đàn ông tập trung sang chủ đề khác.
“Con không đi.
Mẹ thích thì đi cùng tiểu Nghi đi.”
“Con phải đi, cả Mạn Đình nữa.
Ba con và bà nội muốn gặp mặt nó đấy.”
Diệp Ngôn chau mày, nét mặt bộn bề suy tư một chút rồi mới trầm giọng cất lời:
“Để xem tâm trạng như nào đã.”
Nói xong, đến bữa sáng còn chưa động vào thì Diệp Ngôn đã rời đi, để lại hai người phụ nữ dõi mắt nhìn theo.
—————-
Hơn 7 giờ tối, trước cổng căn biệt thự nguy nga của Diệp gia lúc này chính là chiếc siêu xe của Diệp Ngôn.
Mặc dù đã tới trước cửa nhà nhưng anh lại không vội vào trong mà lại đang ở yên trong xe cùng người phụ nữ của mình.
Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Mạn Đinh, anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó nhỏ nhẹ cất lời:
“Không có gì phải sợ cả! Lát nữa vào đó em cứ lo ăn uống, ai nói gì mặc họ, chuyện gì khó đã có anh lo.
Em cứ việc ăn no thì chúng ta về.”
Mạn Đình khẽ gật đầu, nhưng thật ra thì trong lòng nào được an tâm.
Cô biết phận mình quá nhỏ bé ở cái nơi thượng lưu toàn người quyền quý này.
Bấy giờ Diệp Ngôn cũng lái xe vào trong, anh xuống xe xong thì chu đáo đi qua mở cửa cho Mạn Đình, sau đó nắm tay cô cùng bước vào trong.
“Nhị thiếu gia, mọi người đều đang người bên trong.”
Lúc vào tới đại sảnh thì đã có người làm đứng đón, họ nghiêm nghị cúi đầu chào hỏi, nói xong liền đi trước dẫn đường đưa Diệp Ngôn và Mạn Đình đi vào một căn phòng ăn sang trọng.
*Cạch.*
Khi cánh cửa ấy được mở ra, những người dần hiện diện trong tầm mắt của cả hai là Lý Lan, người lớn tuổi nhất ở Diệp gia, bà là bà nội của Diệp Ngôn và Diệp Nguyên.
Bên cạnh Lý Lan chính là Diệp Lãng, người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Diệp, kế tiếp là Âu Ái Vương, vợ lớn của Diệp Lãng, bên cạnh bà ấy là Diệp Nguyên, và Thái Kiều Tư.
Ngồi ở hàng ghế bên trái là người gia đình của Diệp Ngôn, mẹ anh là Cung Mẫn Giai và vợ lớn của anh, Tống Tuyết Nghi đã đến từ trước.
Có lẽ tất cả mọi người đều chỉ đang chờ Diệp Ngôn và Mạn Đình đến.
“Wow, đông đủ vậy? Có sự kiện gì quan trọng à?”
Giữa bầu không khí trầm mặc đầy căng thẳng thì Diệp Ngôn đã lên tiếng cùng nụ cười khinh khỉnh trên môi, anh vẫn nắm chặt tay Mạn Đình, thong thả cất từng bước chân đi vào trong, đối diện với tất cả mọi người.
“Nhị thiếu gia đúng là biết phép tắc, để trưởng bối chờ đợi đã lâu, khi đến rồi lại thản nhiên không chào hỏi một ai.
Mẫn Giai à, đứa con này của em đúng là vô pháp vô thiên đấy.”
Nghe thấy lời lẽ châm biếm của Âu Ái Vương, Diệp Ngôn liền cười khẩy một cái, sau đó liền tiếp lời:
“Này dì cả, ở đây bà nội còn chưa nói gì mà dì lại chen ngang rồi, con đây là noi gương vô phép tắc của dì ấy chứ.”
“Cậu…”
“Thôi, gặp nhau là gây mãi không thấy chán à?”
Lý Lan năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng vẫn còn mạnh khỏe và tỉnh táo, bà vừa trầm giọng lên tiếng thì khiến cả năm người phụ nữ đang có mặt đều phải dè dặt cúi đầu.
Sau khi điều chỉnh lại bầu không khí, Lý Lan mới chuyển ánh mắt sâu sắc nhìn về phía Mạn Đình đang cúi đầu, đứng khép nép bên cạnh Diệp Ngôn, bà lại trầm giọng lên tiếng:
“Đây là cháu dâu thứ đang mang đích tử của nhà họ Diệp đấy à? Mau ngẩng mặt lên cho ta xem.”
Chỉ là ngẩng mặt lên nhìn người, nhưng trong lòng Mạn Đình lại đầy lo lắng, cô chưa bao giờ hồi hộp đến mức tim đập loạn xạ thế này, nên mãi vẫn chần chừ không dám nhìn thẳng vào đối phương.
“Có anh ở đây không cần phải sợ.
Mau ngẩng mặt lên để họ được chiêm ngưỡng nhan sắc mỹ lệ của vợ nhỏ anh đi nào.”
Trong khi Mạn Đình căng thẳng như dây đàn thì Diệp Ngôn lại thản nhiên thì thầm bên tai cô đôi ba lời kiêu ngạo, nhưng nhờ vậy mà cô mới có can đảm ngẩng mặt lên, đối diện với người phụ nữ quyền lực như Lý Lan..