Tình Lặng

Chương 8: Mãi Mãi Ở Bên Nhau (2).


Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 8: Mãi Mãi Ở Bên Nhau (2).

Phần 2: Sóng gió lại lên.
Cho đến một ngày
Cho đến khi em quen được một người bạn
Anh nói
Em không cần hoàn toàn hiểu anh
Anh chỉ cần em vui vẻ làm lại chính mình
Em mới biết nụ cười cũng là tàn nhẫn đối với anh
Vì cái mà em có thể cho anh
Chỉ có nụ cười
Có lẽ chúng ta không biết lúc nào sẽ quên rằng
Là ai đã từng yêu em với cùng một khuôn mặt.

“Có thấy Jang HyunSeung không? Có thấy Jang HyunSeung không?”
Đi vào cổng trường, trông thấy một người, tôi lập tức xông vào nắm lấy áo của cô. Tôi tìm HyunSeung khắp thế giới, chắc tôi điên mất rồi!
“Anh đang ở sân bóng rổ.”- cứ như kỳ tích, cô nữ sinh đó trả lời tôi.
Tôi đi vào khu thể thao, những cái đầu đen đen đã chiếm hết các ghế khán giả. Mọi người đều nín thở, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người trên sân bóng.
Trên sân bóng, hai người đang tranh giành nhau trong sân đấu trống không. Tiếng bóng chạm đất và tiếng chạy qua lại của hai người, vang lên khắp sân.
“Thế là thế nào?”- có một nữ sinh nửa chừng xông vào hỏi.
“Một đối một. Jang HyunSeung và Choi MinSik đang đấu đơn với nhau, đấu ba trận, ai vào trước mười trái, thì người đó thắng một trận. Người thua phải chấp nhận điều kiện của đối phương – rời xa Kim HyunAh, mãi mãi không xuất hiện.” cô nữ sinh bị hỏi trả lời, nhưng mắt vẫn dán trên sân bóng.
Lòng tôi thắt lại.
Trong lời nói của hai cô nữ sinh lại xuất hiện tôi. Đột nhiên, việc tôi xuất hiện giữa đám đông đã gây nên sự xáo động. Các nữ sinh đi qua hai bên nhường đường cho tôi. Tôi từng bước đi đến sân bóng rổ, nhìn thẳng vào hai người nam sinh đó. Ánh mắt tôi rơi vào bảng tính điểm- tỉ số 6-5, MinSik dẫn trước một điểm. Trước đó, bọn họ đã mỗi người thắng một trận.
Hai người di chuyển nhanh trên sân bóng để cướp bóng. Kỹ thuật chơi bóng siêu hạng của họ làm ọi người nhìn hoa cả mắt. Cuộc đấu đã đi vào giai đoạn cao trào nhất, tất cả các khán giả đều không chớp mắt, tập trung tinh thần, khẩn trương xem trận cuối cùng.
Lúc này, banh trong tay MinSik. Nhưng có nam châm vậy, trái bóng bị tay anh hút chặt lấy.
HyunSeung ép tới. Bám chặt lấy MinSik, MinSik gần như không thể nhúc nhích. Mắt nhìn thấy MinSik sắp đụng vào người HyunSeung, cổ tay MinSik nhanh chóng quay lại, trái bóng đã nhảy qua tay bên kia , MinSik như tên lửa, xông thẳng lên, chân trái gập lại, MinSik nhảy lên, làm một động tác đưa bóng vào rổ.
Trái bóng bay một đường đẹp trên không.
Bước chân nhảy lên vừa chạm đất, trái bóng đó đã trúng vào bảng xanh, chính xác rơi vào trong rổ.
“YEAH…”- mọi người vỗ tay hoan hô! Tất cả mọi người đều bị kỹ thuật bóng siêu hạng của MinSik làm cho hoa mắt, tiếng la cố lên vang khắp sân! 7-5! MinSik ngẩng đầu lên, mồ hôi theo gương mặt anh chảy xuống. Tôi như trở về buổi chiều trong tiệm cà phê, ngữ điệu của MinSik bình tĩnh thế, nhưng lại rất đau lòng. Tôi tránh khỏi ánh mắt của anh.
Còn HyunSeung, vẫn đặt tất cả tinh thần vào trong trái bóng. Màu da hồng của anh hơi đỏ, mặt và cổ đều đang tỏa sức nóng. Tôi như nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh. Ánh mắt tôi rơi vào người của HyunSeung, nhưng HyunSeung vẫn chưa phát hiện ra tôi.
Tôi thật muốn anh nhìn thấy tôi! Tôi thật muốn nói cho anh biết, tôi đã tha lỗi cho anh! Tôi muốn bắt đầu lại với anh! Tôi muốn biết sự thật.
Cho dù kết quả trận đấu thế nào, tôi cũng chỉ thích một người. Tôi không thể trốn tránh nữa, tôi không thể tự lừa dối mình. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích Jang HyunSeung!
Lát sau, bóng về tay HyunSeung. Bóng lại bị HyunSeung cướp lại! HyunSeung đang phản công nhanh chóng! MinSik nhìn chặt quả bóng, trong mắt có sự bình tĩnh khác thường.
Chớp mắt, bóng đang trên đường được đưa vào rổ, tinh thần của HyunSeung rất mạnh! HyunSeung nhảy lên, tránh khỏi MinSik, tay vươn ra, đưa bóng vào rổ. Bóng trên thành rổ xoay mấy vòng, chính xác rơi vào trong rổ!

Tỉ số 7-6!
Sân trường nóng hẳn lên. “Jang HyunSeung! Cố lên!”- các fans của HyunSeung la lên!
“MinSik! Tất thắng!”- người hâm mộ của MinSik cũng không chịu thua.
“Tỉ số 7-7!.”
“Tỉ số 8-7!.”
Hai người tranh giành với nhau trên sân bóng. Đột nhiên, MinSik thảy bóng lên. Bóng bay theo một đường rất đẹp nhưng lại bị tưng ra ngoài. Hiện trường đột nhiên im lặng, tất cả mọi chú ý đều tập trung vào quả bóng.
HyunSeung giành được bóng. Nhưng lúc giành được, cơ thể HyunSeung có chút dao động. Tất cả mọi người đều toát mồ hôi. Sắc mặt anh ngày càng đỏ, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Đột nhiên khi đưa bóng qua người, người HyunSeung lại rung lên. HyunSeung chợt ngã xuống đất. Mọi người phát ra tiếng ồn.
Anh sao thế? Tôi nôn nóng nhìn anh đang nằm trên sân, cảm giác lòng thắt lại ép lấy lý trí của tôi. Miệng anh mở to ra để hít thở, tôi như nghe thấy tiếng tim đập của anh.
HyunSeung nằm trên đất chấp nhận đôi tay hướng đến anh, anh được MinSik đỡ dậy.
Còn phải tiếp tục sao?
Anh còn phải kiên trì sao?
HyunSeung, anh còn đang sốt cao đó.
Anh đang cố gượng! Đáng chết, đừng có miễn cưỡng nữa!

Tôi cảm thấy có gì đó đang đè lấy tôi, tôi không thể để anh chịu sự dày vò như thế nữa! Một ý nghĩ xuất hiện ngày càng mãnh liệt – tôi phải ngăn cản anh!
Trận đấu có thật quan trong đến thế không? Đâu phải một trận đấu là có thể quyết định được số phận của tôi! Tôi lại không phải đồ vật, tôi có tay chân, tôi sẽ biết tự chọn ình một bạch mã hoàng tử. Đột nhiên tôi cảm thấy trận đấu này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“JANG HYUN SEUNG!!! Em tha thứ cho anh rồi!”- tôi la lớn lên, ngăn chặn động tác của HyunSeung. Anh đang sốt cao đó! Sao anh lại có thể liều mạng như thế!
Cuối cùng HyunSeung cũng dừng lại, thấy tôi đang đứng ở hàng đầu. Khuôn mặt tuấn tú của anh đẹp đến nỗi làm người khác nín thở. Anh nhăn mày, nhìn tôi lắc đầu, ánh mắt đó như đang nói với tôi, đây chỉ là trận đấu của hai người đàn ông, không liên quan tới tôi. Nhưng nhìn anh cứ thở hổn hển như thế, tôi không thể không đau lòng. Anh kiêu ngạo như thế sao, kiêu ngạo đến nỗi không nghe lời khuyên ngăn của tôi.
“Dừng lại đi! Mau dừng lại đi!”- tôi xông vào giữa sân, nhảy vào ôm lấy HyunSeung. Tôi cố sức nắm lấy áo của anh, không muốn anh lại nhồi bóng. Đột nhiên anh ôm chặt tôi! Mồ hôi làm ướt cả người anh, sức nóng của cơ thể tỏa ra – đó là một cái ôm nóng bỏng.
“Tạch… tạch…”- bóng rơi từ tay HyunSeung xuống, cho đến khi lăn tới trước mặt một người.
“Tôi thua rồi.”- MinSik đứng giữa sân, lớn tiếng tuyên bố.
Anh nhặt quả bóng lên, âm thầm đi ra ngoài. Bước chân buồn tủi đi ngày càng xa, cho đến khi rời khỏi khu thể thao. Tôi nằm trong lòng của HyunSeung, nhìn cái bóng quen thuộc ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất sau cánh cửa.
Có một tiếng nói trong ý thức nói với tôi rằng, MinSik ra đi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.
____________________________________________
Post bù chap để tạ tội với mọi người. Sẽ cố gắng hoàn thành nó sớm nhất có thể (cuối tuần này chắc end fic). Cảm ơn mng đã ủng hộ Cá nhé ^^~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.