Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 8: Mãi Mãi Ở Bên Nhau (1).
Phần 1: Tôi phải tìm được anh.
Nếu như có một ngày
Thiên sứ trắng đi đến chỗ em
Muốn em nói ba nguyện vọng
Cái thứ nhất, quên anh
Cái thứ hai, quên anh
Cái thứ ba, em xin lỗi
Em vẫn không thể quên được anh
“Một ly cà phê?”, MinSik hỏi tôi, giọng nói vẫn cứ nho nhã như thế.
Tôi gật đầu. Làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Không chuyện gì xảy ra cả, không phải sao? Tôi và MinSik, vẫn là đôi được ngưỡng mộ nhất trường Cube.
Người phục vụ nhanh chóng mang đến hai ly cà phê, nhẹ nhàng uống một ngụm, hương thơm của cà phê tan ra trong miệng. Bên cạnh chỗ ngồi, trước cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh lớn, những nhánh cây đua nhau vươn vai . Bên ngoài cửa sổ màu trà, ánh nắng đang thiêu đốt mọi thứ. Những tiếng ồn ào của tiếng chim hót và tiếng của người đi đường đã bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, bên ngoài và bên trong cửa sổ, cứ như hai thế giới khác nhau.
Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Trong tư tưởng, tôi và HyunSeung cũng đã gặp nhau trong buổi chiều như thế.
“Em không hề yêu anh, đúng không?”
MinSik lắc nhè nhẹ ly cà phê trong tay, cà phê trong ly tạo ra những cơn lốc nhỏ. Những cơn lốc đó như lắc lư theo tiếng nhạc. Trong quán rượu có một sân khấu hình tròn, trên sân khấu nho nhỏ đó, có một ca sĩ đang bi thương hát bài hát linh hồn của người da đen như đang khóc vậy.
Ánh mắt của tôi lại rơi vào tay MinSik. Chiếc muỗng màu bạc trong tay anh ấy sao lại chói mắt đến như thế, làm đau cả mắt tôi.
“Anh nói gì thế!” tôi cười trả lời. Mỉm cười đã trở thành thói quen của tôi. Sao đột nhiên anh lại hỏi như thế? Chẳng phải không có chuyện gì xảy ra sao? Tôi ép mình phải chấp nhận cách nghĩ này, mà tốt nhất HyunSeung cũng phải nghĩ như thế.
“Em không yêu anh, đúng không?” – trong lời nói bình lặng của MinSik như đã có thêm những cao trào trong điệu nhạc. Sự phối hợp quá cao của giọng hát và tiếng nhạc, làm cho người ta cảm thấy chói tai.
Đôi mắt đen láy của MinSik như phủ lên một lớp sương mù. Môi anh hơi nhếch lên, có chút khinh thường và tự trào.
“Bụp.” – đó là tiếng ly trong tay tôi đụng phải bàn. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng. Đợi khi tôi bình tĩnh lại mới phát hiện, lúc nãy tôi không nắm chặt cái ly, mà cà phê trong ly đã lan ra bàn. Tôi định thần lại, để cái ly đứng lên.
Người phục vụ nhanh chóng chạy tới, nhanh tay thay khăn trải bàn.
“Có biết anh đã yêu em từ lúc nào không?” – ngữ điệu của MinSik chậm rãi như thế, nhưng lại rất nặng, tôi cứ như đang trong mơ.
Tôi lắc đầu.
“Lúc đó, em nằm trong bệnh viện. Không biết lúc nào mới tỉnh. Anh nghe thấy tiếng em nói chuyện, em như đang thương lượng với ai đó, em nói: “HyunSeung, em lạnh lắm, nhưng có anh bên cạnh, em cảm thấy ấm hơn rồi. Tuy anh vẫn cứ đối xử lạnh lùng với em.”
Tôi ngước đầu lên nhìn mắt anh.
“Sau đó, anh phát hiện anh đã yêu em.”
“Em không hề yêu anh, đúng không?” – tiếng nói của MinSik đau lòng như thế, tôi im lặng nhắm mắt lại. Lúc bắt đầu, anh đã biết tôi yêu HyunSeung như thế nào, nhưng, tại sao anh vẫn cứ yêu tôi? Mỗi khi tôi yêu HyunSeung thêm một chút. Mỗi khi anh đến gần tôi một tí, thì sẽ bị thương nhiều hơn một tí.
“Em thích anh!” – tôi sợ nói câu này. Nhưng tôi đã như không còn hơi, ngay cả tôi cũng không thấy đó là thật.
“Em nói dối!” – giọng thét lên của anh đánh bại lời nói dối của tôi. Anh sớm đã biết được! Anh đã sớm biết là tôi không thích anh.
“Em đang học thích anh… em đã sắp thích anh rồi…” – tôi bắt đầu nói năng lung tung.
“Không cần đâu, chúng ta chia tay thôi.”
“Đừng, em thật lòng…”
“Thật lòng thích anh, đúng không?”
“Sai rồi. Seungie~ em…”
Tiếng tôi đột nhiên biến mất.
Ánh mắt anh có nỗi đau làm người khác nát lòng, đôi vai tôi không ngừng rung lên. Tôi thật hy vọng anh không nghe thấy lời tôi vừa nói. Tôi vừa gọi đúng tên Jang HyunSeung!
Dáng vẻ anh có sự đau khổ mà tôi chưa từng thấy qua, nỗi đau gần như sắp sụp đổ.
“Em xin lỗi…” – tôi núp vào đôi tay của mình, như con chim nhỏ trong trận mưa bão. Xin lỗi… MinSik, em xin lỗi…
Em còn xin lỗi nữa, anh sẽ không vui đó… tôi như nghe thấy tiếng nói dịu dàng đó.
Tôi lại nói xin lỗi với MinSik… thật đáng chết. Tôi thật là một kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ. Tôi đã tổn thương anh một lần, lại còn đẩy anh vào trong nỗi tuyệt vọng.
Tôi đã thừa nhận với anh là tôi không thích anh… rốt cuộc tôi là một người thành thật, hay là một người giả dối?
“Người trẻ tuổi, trốn chạy luôn sẽ làm mất nhiều thứ hơn.”
Từ hôm trở về từ sân bay, lời nói của chú tài xế cứ như ruồi bay vo vo quanh tôi. Những lời nói đó có đạo lý sao? Tại sao tôi lại mẫn cảm với những lời nói của chú ấy thế?
Trốn chạy luôn sẽ làm mất đi nhiều thứ, thế còn không trốn chạy thì sao? Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi… lòng tôi đau thắt lại.
Có lẽ tôi nên đi tìm Jang HyunSeung.
Jang gia.
Jang gia gia thấy tôi đứng sau lưng quản gia, nở một nụ cười thân thiết như gặp lại người thân. Như đã sớm biết được mục đích đến đây của tôi, trên mặt Jang gia gia không hề có một chút kinh ngạc.
“HyunSeung nó vừa đi ra ngoài rồi.” – gia gia nói với tôi.
Ý! Sao Jang gia gia biết tôi đến tìm HyunSeung chứ?
“Gia gia, cháu không đến để tìm HyunSeung… cháu và HyunSeung đã chẳng còn quan hệ gì nữa…” – tôi vội vàng giải thích. Nhưng lời nói dối đó của tôi thì có thể gạt ai được chứ?
Trốn tránh luôn làm mất đi nhiều thứ hơn. Có một tiếng nói vang lên.
“Không, không, gia gia, nói cho cháu biết anh ấy đi đâu rồi?” – tôi lại vội vã sửa lại lời.
Gia gia hình như cảm thấy sự khác biệt giữa hai câu nói của tôi. Tôi đột nhiên phát hiện mình thật thất lễ. Gia gia đã có một nàng cháu dâu rồi, tôi còn liều lĩnh xông vào nhà HyunSeung, hỏi anh ấy đi đâu, đây chẳng phải là quá thất lễ sao?
“JiHyun… cô vẫn khỏe chứ?”- tôi vừa nói xong, như đụng phải máy móc gì, sắc mặt Jang gia như có chút thất thường.
“Thằng quỷ đó nó…vẫn chưa nói cháu nghe sao?”
“Chuyện gì?”- lỗ tai tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.
“JiHyun….con bé….đã qua đời rồi.”
Tôi thật không dám tin vào những lời mình nghe.
“Lúc JiHyun được đưa tới bệnh viện ở Mỹ, thì cơ thể đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều bệnh biến rồi. Nhưng HyunSeung vẫn cứ ở bên nó, sinh mạng của nó cứ như là xuất hiện kỳ tích mà kéo dài được một tháng. Bệnh án của JiHyun ông cũng xem qua, bác sĩ dặn là không được chịu sự đả kích quá lớn. Ông nghĩ HyunSeung đã sớm biết con bé sắp phát bệnh, nên mới gấp đồng ý đính hôn như thế. Nếu như nó không giấu chúng ta như thế, chúng ta có thể giúp đỡ JiHyun nhiều hơn. Nhưng HyunSeung đã cùng JiHyun đi hết quãng đời thời gian còn lại, cũng xem như là kết cục tốt nhất.” – Jang gia gia đau buồn nói những lời này.
“Bệnh của JiHyun, nghiêm trọng lắm sao?”- tiếng tôi đang rung.
“Là bệnh máu trắng.”- Gia gia nói.
Anh xa tôi một tháng, là anh đang cùng JiHyun đi hết quãng đường còn lại sao? Tôi nhớ những lời anh nói với tôi khi ở sân bay, “Anh đối với cô, chỉ có chiều chuộng, chứ không có yêu thích.” Lúc đó tôi lại không tin lời của anh! Tôi hối hận trong khi chưa biết tình hình thực tế như thế nào đã hiểu lầm HyunSeung, tôi còn cho rằng anh đã bỏ rơi tôi.
Kim HyunAh, cô ngốc chết đi được!
“Mau nói cháu biết đi, HyunSeung hiện giờ đang ở đâu?”- tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
“Nó đi đến trường rồi.”
Giây phút đó, tôi xông thẳng ra ngoài cửa Jang gia. Tôi muốn gặp HyunSeung, tôi thật muốn lập tức gặp được Jang HyunSeung! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh. Tôi không thể trốn tránh nữa, tôi không muốn mất anh!
“HyunAh! Mấy ngày trước nó dầm phải mưa, đang sốt cao, tìm được nó thì lập tức đưa nó về đây!”- tiếng Jang gia gia vang lên sau lưng tôi.
________________________________________
Mấy bữa nay phải làm bài tập để ngày mai đi học nên bây giờ mới có thể up chap ọi người được. Có ai bất ngờ gì hơm??????