Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 3: Cuối Cùng Tôi Đã Vãn Hồi Được Hiểu Lầm (3)
Part 3: Chúng Tôi Trở Thành Kẻ Thù.
Em yêu anh
Như đôi mắt đang chớp của hải triều.
Nhưng có lúc
Em cũng nhìn không rõ nó đang nói gì
Em chỉ có thể lặng yên nhìn nó
Một lần rồi lại một lần
“Tang tang tang – HyunAh, cậu đoán xem hôm nay tớ giới thiệu ai cho cậu nè?” ChaeRin tung tăng vui vẻ đi đến chỗ tôi.
“Jang HyunSeung” Tôi mặt mày buồn tủi trả lời bạn ấy.
“Các cậu đã gặp nhau rồi hả?”
“Đúng như dự đoán của cậu – ChaeRin cậu thật là thần thông quảng đại, thần cơ diệu đoán.” Nói thì nói như thế, nhưng mặt mày tôi như đưa đám.
“Các cậu gặp nhau khi nào vậy? Tại sao không cho tớ biết?” ChaeRin cứ như trái bóng bị xì hơi.
“Cậu gấp gáp kêu tớ qua đây là để gặp anh ư?”
“Không phải cậu vẫn luôn mong gặp được anh sao?” Bạn ấy cảm thấy kỳ lạ khi nghe cái giọng bất cần của tôi. Hồi trước tôi tìm đủ mọi cách để biết được tin của anh, cho dù đó là một li một tí, cũng đều làm cho tôi lo lắng khôn nguôi.
“Suốt cuộc đời này người mà tớ không muốn gặp nhất là anh.” Tôi cắn răng. Tối hôm qua tôi đã lĩnh giáo đủ cái tính khí xấu xa của Jang HyunSeung rồi. Hồi trước tôi thích anh, chắc là vì tôi đồng tình anh! Anh cô độc ư? Anh thiếu tình thương ư? Đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của tôi mà thôi! Cái tên suốt ngày sống trong cuộc sống rượu chè trai gái, đi tới đâu có các cô gái vây quanh, sẽ cô độc ư? Sẽ thiếu tình thương ư?
Cái tên chơi đùa tình cảm của người khác, nhất định chết không được toàn thây!
“HyunAh, cậu nhất định sẽ cám ơn tôi vì tôi đã đem lại cho cậu một người” – lần này lại đến LeeJoon. Lạy chúa! Lại nữa rồi! Nếu như anh nghe được những gì hồi nãy tôi vừa nói, tôi đoán anh mong sao có thể nuốt câu nói này vào bụng.
ChaeRin nhìn cái tên không biết sống chết đó, âm thầm cầu nguyện cho hắn.
Người phía sau LeeJoon là Jang HyunSeung.
Đó là anh muốn khoe thân hình người mẫu của anh ư? Cái áo sơ mi màu trắng mỏng nhánh, cơ thịt thoát ẩn thoát hiện, đúng là một cơ thể hoàn mỹ. Nếu như ở các bar, cái cách ăn mặc này sẽ làm cho các cô gái mê mẩn, vì thế mà điên cuồng. Đây không phải là quá hở hang, nhưng sẽ càng mê hoặc người khác. Anh không thẹn là kiệt tác của thượng đế, cười với những khách nữ xung quanh.
Đáng chết, tôi cũng bị anh thu hút rồi!
Khi ánh mắt của anh nhìn tôi, nụ cười trên môi nhanh chóng tắt đi.
“ LeeJoon, cậu gạt tôi đến đây?!!” HyunSeung rất tức giận. Xem ra anh không hề biết trước việc người anh sẽ gặp là tôi.
LeeJoon như rơi vào 9 tầng mây. Lần này cả anh và ChaeRin đều trở thành vật thế thân!
“Đúng là lòng tốt không được báo đáp!” ChaeRin đứng bên cạnh kháng nghị.
“Hứ!” – Tôi và HyunSeung đồng thời phát ra âm thanh này, một người nhìn đông, một người nhìn tây.
“Bọn họ sao vậy?” ChaeRin và LeeJoon nhìn nhau, mặt mày ủ rũ, đúng là mặt phu thê!
Lại là cuộc tụ họp của 4 người. Cuộc tụ họp buồn tẻ.
Tôi ngồi quậy ly nước uống. Tình cảnh này, sao lại giống tối hôm qua thế!
Tôi liếc nhìn anh. Anh như con mèo lười nằm trên chiếc ghế nệm. Anh nhìn tôi, ánh mắt như xuyên qua đỉnh đầu tôi, nhìn trực tiếp cái hồ sau lưng tôi, làm như tôi trong suốt như không khí, không hề có chút dấu vết trong tri giác của anh.
Anh miệt thị tôi!
Anh cố ý! Jang HyunSeung, anh phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình. Tôi tức giận nắm chặt bàn tay, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn.
“Tôi đi nhảy.” Anh đột nhiên đứng dậy và đi ra ngoài.
“Đứng lại.” LeeJoon ngồi bên cạnh giữ lấy tay anh. Anh không kịp phản ứng, chỉ có thể ngồi xuống ghế. “HyunAh không vui, cậu không thấy sao?” LeeJoon như đang ra lệnh. Trong ký ức của tôi, giữa hai anh chàng này nói chuyện ít khi có mùi thuốc súng như thế này.
“Thế thì sao?” anh đáp lại như thế.
“HyunSeung, bốn người chúng ta tụ hợp như thế này là một cơ hội khó mà có được. Cho nên chúng ta đừng gây nhau nữa.” ChaeRin liền làm người giảng hòa.
“Nói cũng phải, hai ngày nữa tôi lại phải đi Châu Âu, có thể sẽ phải qua một quãng thời gian nữa mới trở về.” HyunSeung uống cạn rượu trong ly. Cái giọng nói đó, như đang đấu khẩu với LeeJoon.
Anh lại phải đi ư? Lòng tôi lại như đang đau.
“Cái gì, anh lại phải đi nữa à?” ChaeRin nhăn mày đối với anh chàng người bay này.
“Lần này là việc công. Tập đoàn Jang thị đang mở rộng thị trường ở nước ngoài. Lần này tôi phải thay mặt cho Jang thị chủ trì lễ cắt băng khánh thành của một công ty ở Châu Âu.” Anh nhẹ nhàng miêu tả.
“Ha ha ha! Anh vẫn còn chưa quên chuyện của gia đình à! Anh mất tích liền mấy tháng. Jang lão tiên sinh vẫn còn tin anh sao, đem chuyện quan trọng như thế giao cho anh đi làm!” lãng tử hồi đầu vẫn không đổi, nhưng LeeJoon vẫn không quên lấy mặt không phải của HyunSeung ra để chỉ trích.
“Không còn cách nào cả. Lão già ấy sức khỏe không được tốt, vì cắt băng khánh thành mà chạy xa thế, không đáng! Tôi đối với Châu Âu quen thuộc hơn, cho nên tôi đi là thích hợp nhất!” Từ những lời nói này có thể thấy được rằng anh ấy cũng rất quan tâm đến sức khỏe của Jang gia gia.
“Vậy cũng được lắm.” LeeJoon biểu thị sự đồng ý.
“Cậu có muốn đi chung không? Tốt nhất là dẫn luôn bảo bối ChaeRin của anh đi chung. Đến lúc đó, tiện thể giới thiệu cho cậu bạn gái của tôi Choi JiHyun.”
“Phụt!” – ChaeRin phun ra nước vừa uống vào, làm cho bị sặc.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt chất vấn của LeeJoon, chỉ có thể phản xạ có điều kiện mà quay đầu đi.
Tôi đã hiểu rồi, tôi đã hoàn toàn hiểu rồi. Người tôi không ngừng rung, nước mắt trong khóe mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, lòng tôi đau thắt lại. Bây giờ anh chỉ muốn không ngừng miệt thị tôi, thậm chí là sỉ nhục tôi. Ký ức giữa chúng tôi đối với anh, cả hạt bụi cũng không còn.
Kim HyunAh, nơi đây chỉ có ngươi là người đơn chiếc. Cô đúng là một cô gái đáng thương!
“HyunSeung, trò đùa này chẳng vui gì cả.” LeeJoon nghiêm túc nhìn HyunSeung, lắc đầu.
“Tôi không có nói đùa.” Anh không phục, trừng mắt nhìn người hoài nghi anh, cái khuôn mặt đó như muốn giết người.
Anh đang giận! Nhưng người giận phải là tôi!
“HyunSeung, anh thật hiếp người quá đáng! Lúc anh không có ở đây, HyunAh vẫn luôn chờ anh. Không dễ dàng mới đợi được anh về, anh lại đối xử với cậu ấy như thế!” ChaeRin trừng mắt lên, giận đến nỗi toàn thân phát rung, nhưng vẫn chưa nói hết thì HyunSeung đã cãi lại.
“Đợi tôi? Hứ! Ở trong lòng của người khác nhớ tôi sao? Hổ thẹn, cô còn nhớ đến tôi!”
“Tôi không có…” Tôi gấp gáp giải thích.
“Sao lại không có, đêm hôm qua tôi vừa thấy.”
Tôi cứng họng không nói gì được. Bi ai? Cũng có thể. Tôi chỉ cảm thấy như ngực bị người khác đánh một cái. Mắt thấy là sự thật, cho dù tôi có nói một vạn câu giải thích thì anh cũng không tin tôi. Thậm chí tôi có chút hối hận tại sao tối qua không kiên cường một tí, như thế tôi đã có thể rời xa vòng tay của MinSik. Nhưng mọi thứ đã không thể vãn hồi!
“Cô còn muốn nói tôi nghe gì nữa? Bạn trai của cô là Choi MinSik, đó là chính miệng cô nói với tôi.” Gân hiện rõ trên mặt anh, đôi mày nhăn lại, nộ khí đó như bóng đêm muốn nuốt chửng tất cả.
“Là tôi nói đó, thì sao nào? Dù gì thì anh cũng đâu để ý đến tôi! Tôi thay đổi như thế nào, còn cần anh quan tâm ư? Anh có thể bỏ chạy buông xuôi tất cả, không lo sự sống chết của người khác, chẳng lẽ lại không cho tôi quen bạn trai sao? Anh không hề biết lo cho cảm nhận của người khác, cứ thích đùa giỡn với tình cảm của người khác. Anh tưởng anh có mấy đồng tiền thối là giỏi lắm sao? Cái tên đại xấu xa bỉ ổi ích kỷ! Cái tên cuồng tính cứ tự ình là đúng! Cái tên biến thái chỉ thích đùa giỡn tình cảm của người khác! Tôi ghét anh! Anh là người tôi ghét nhất trong đời!” Như cái bình bị vỡ, tôi bắt đầu khóc. Tôi đã tuyệt vọng triệt để rồi.
Sắc mặt HyunSeung đột nhiên trắng bệch. Anh bặm chặt môi, trong mắt cháy một đóm lửa giận lớn. Cái dáng vẻ đó, như muốn xé tôi ra.
Một phút trôi qua. Tôi không đợi được sự bùng nổ như trong dự đoán.
“Tôi cũng ghét cô, Kim HyunAh! Tôi chưa từng gặp cô gái nào bỉ ổi như cô, nếu như cho tôi lựa chọn thêm lần nữa, tôi thà không quen biết cô.” Câu nói này được anh nói ra từng chữ từng chữ một, như một lời nguyền ác độc. Trước sự oán hận sâu như thế, bạo lực đã không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, anh hận là không thể giết chết tôi ngay!
Tôi bỉ ổi?
Tôi đột nhiên nghĩ ra cái hiểu lầm buồn cười đó, là tôi sai. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Nhưng nếu hồi đó anh thẳng thắn một chút thì hay biết mấy? Làm gì mà phải đem lời tỏ tình che giấu, để ở nơi tôi không thấy được? Nếu không sự việc sẽ không diển biến như thế này!
Tôi cảm thấy rất bất lực! Đây rõ ràng là sự đùa cợt của thượng đế!
Tất cả mọi thứ, đều là vì cái quả pha lê táo xui xẻo đó!
“Binh!” – từ trong túi tôi lấy ra cái thứ xui xẻo đó, quăng lên bàn trước mặt Jang HyunSeung. Nước trong ly như bị kinh động, lắc lư.
Anh trừng trừng nhìn quả pha lê táo đó, kinh hãi đến nói không ra lời.
Tôi thừa nhận lúc trước tôi vẫn chưa hết hy vọng! Tôi thừa nhận tôi vẫn còn nhớ anh! Từ đêm qua sau khi gặp lại Jang HyunSeung, tôi vẫn luôn đem theo quả pha lê bên mình. Thậm chí tôi có cảm giác, nó đã trở thành một bộ phận của cơ thể tôi. Nhưng chẳng lẽ mỗi ngày chỉ mình tôi không ăn được, không ngủ được, cái giá này chỉ mình tôi chịu sao?
Nếu đem quả pha lê trả cho anh, thì có thể kết thúc tất cả đau khổ, thế thì tôi nguyện kết thúc mọi chuyện như thế. Thà rằng đau ngắn hơn là đau dài! Sớm chết sẽ sớm siêu sinh!
Quả pha lê táo dưới ánh đèn ánh lên những màu sắc rực rỡ khác nhau, màu đỏ của tươi càng làm cho nó chói mắt hơn.
Ẩn sau cái sự yên tĩnh này luôn là một trận cuồng phong!
Tôi nhắm mắt lại. Trái táo xui xẻo này! Adam và Eva cũng vì ăn trộm trái táo trên cây trí tuệ mà bị giáng xuống làm người phàm! Nữ thần chiến tranh dùng trái táo vàng dấy lên sự mâu thuẫn giữa 3 người con gái, dấy lên cuộc chiến vong quốc suốt 10 năm! Bà hoàng hậu độc ác cũng lấy trái táo có độc để hại chết nàng Bạch Tuyết!
“Thật buồn cười, còn lấy ra làm gì nữa? Cô muốn tự tay tôi đập vỡ nó sao?”
“Không phải.” Tiếng tôi run run như chỉ mình tôi nghe được.
“Thế cô muốn làm gì?” Tiếng hét giận như muốn làm thủng màng nhĩ! Đôi mắt HyunSeung đầy những tia máu, gân xanh cũng từ từ xuất hiện trên trán! Người tôi vẫn không ngừng run.
“Trả cho anh… trả lại tất cả cho anh! Dù gì thì anh cũng đã quên những lời anh đã nói, dù gì anh cũng đã quên yêu cầu anh từng đề ra trong quả pha lên này, nhưng tôi lại không quên được! Em thích anh, em vẫn luôn nhớ tới anh. Mỗi lần nhìn thấy quả pha lê táo, hy vọng của em lại xuất hiện… nhưng bây giờ tất cả những lời đó đã quá muộn rồi? Hôm đó em đã phạm phải sai lầm không thể nào tha thứ được, bây giờ mọi thứ đã không thể vãn hồi. Nếu như vì thế mà ta chia tay, đó là do chúng ta hữu duyên vô phận. Cho nên, xin anh hãy lấy lại quả táo thủy tinh đó đi!”
Tôi bị nghẹn lại không nói được nữa. Hít thở sâu! Kim HyunAh, ngươi nhất định phải cố lên!
“Cám ơn những niềm vui anh đã cho em. Em đã vì anh mà đau khổ rất nhiều! Nhưng bắt đầu từ bây giờ em sẽ học tập quên đi, nếu không em sẽ không bao giờ vui được. Tạm biệt, Jang HyunSeung!”
Tôi xông ra cửa.
Tôi đã nói ra hết rồi. Nói đúng hơn, là tôi lại bỏ chạy một lần nữa.
Tại sao lại trở nên như thế?
Tôi đã không thể đối diện với anh nữa. Hai người chúng tôi đã trở thành kẻ thù.
Kết thúc rồi…
Tất cả đều kết thúc rồi…
Xem như một trò đùa hoang đường, một cơn ác mộng dài. Tỉnh mộng rồi, tất cả sẽ kết thúc…
___________________________________________________
Mắt của Cá khá đau vì vừa mới bị con bạn giỡn trúng. Post chap .ng theo lời đã hứa nhưng xem giúp Cá còn chỗ nào chưa edit hay không nhé. Vì mắt đang khá rát và k nhìn thấy rõ cho lắm.
Love U