Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 3: Cuối Cùng Tôi Đã Vãn Hồi Được Hiểu Lầm (2)
Part 2: Sự Khiêu Khích Của Anh.
Này
Anh có biết rằng
Em hoài nghi là mắt mình không còn chính xác
MinSik cảm thấy hôm nay tôi rất kỳ lạ! “Em cứ như người mất hồn”, anh nhìn tôi mà không biết phải làm sao.
Cho dù anh nói thế nào, tôi cũng không thể phản bác lại được. Vì tôi vừa nhét vỏ quýt vừa lột vào miệng, những múi cam ngon bị tôi bỏ vào giỏ rác!
Đương nhiên anh không biết nguyên nhân tại sao tôi như người mất hồn! Tôi bi ai mà thở dài.
“Reng…”, chuông cửa reo lên.
“Anh đi mở cửa!” MinSik lập tức đứng dậy. Nhưng qua mấy giây, anh quay lại.
“Sao thế?” Thấy anh mặt ủ rũ, tôi cũng đi ra cửa nhưng ở sau anh không có ai theo vào cả.
“Ngoài cửa không có ai cả – anh đoán chắc là cô em họ JiHyun bướng bỉnh của anh đang giở trò!” Anh làm một động tác như không có gì cả.
Có chuyện này thật sao? Tôi vẫn cứ cho rằng sở trường hay nhất của gia tộc họ Choi là làm bộ mặt nghiêm túc, đây gọi là “Quyền uy”. Gia tộc họ Choi có thể có chỗ đứng trong ngành giáo dục, chẳng phải vì bất cứ người nào trong gia đình họ cũng được dạy dỗ thành người lịch sự nho nhã, không kiếm ra được khuyết điểm nào sao? Theo những gì tôi biết được, hai người anh của MinSik từ nhỏ đã là học sinh ưu tú. Nhưng thật sự tôi chưa từng nghe qua MinSik có một cô em họ bướng bỉnh!
“Tôi mở giùm anh!” tôi chủ động đi mở cửa. Anh sợ cô em họ ma quỷ đó như vậy sao? Quả nhiên là một vật trị được một vật! Tôi bị cái mặt mũi ủ rũ ngàn năm khó gặp của MinSik làm cho bật cười.
Mở cửa ra, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Một người đang đứng trước mặt tôi. Cảm giác quen biết nói cho tôi biết, anh chính là người mà tôi ngày đêm nhớ mong, anh không còn là cái bóng nữa.
Một chiếc áo sơ mi đơn giản sọc xanh trắng và quần jean, anh vẫn như vậy, mặc gì cũng đẹp! Tóc mai hơi cong, các góc mặt sắc nét, khuôn mặt tuấn tú vô cùng. Đôi lông mi dày đậm của HyunSeung cũng không thể che được đôi mắt đen láy của anh. Sống mũi cao và xương má phát ra khí chất kiêu ngạo, đôi môi hơi nhếch lên chỉ toàn là sự ngông cuồng và không chịu khuất phục. Con người này, tôi quen hơn cả! Tại vì anh đã xuất hiện trong mộng tôi hàng ngàn hàng vạn lần! Đôi môi tôi cũng quá quen thuộc với nụ hôn của anh…
Jang HyunSeung đã trở về thiệt rồi sao? Người trước mặt tôi đúng thật là Jang HyunSeung sao?
Anh cũng nhìn tôi như vậy, miệng cũng vì kinh ngạc mà hơi mở, mắt anh mở ra còn lớn hơn mắt con bò! Như việc nhìn thấy tôi là một điều ngoài ý muốn. Hiển nhiên là anh vẫn chưa quên tôi.
Đương nhiên tôi cũng nghĩ như vậy!
Chúng tôi đều không mở miệng. Một không khí lạnh ngắt, chúng tôi như đang ở trong một không gian khác. Có thể chỉ qua hai phút, nhưng lại dài như cả ngàn năm. Giống như luân hồi vậy, chúng tôi lại gặp nhau ở cùng nơi này. Nơi giống nhau, người cũng giống nhau, nhưng lại xa lạ như vậy, thật sự là một sự châm biếm!
Giây phút này, một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi. Nếu như tôi nói tôi vẫn còn yêu anh, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Anh còn nhớ những gì đã từng nói với tôi không? Tuy chúng tôi không thề non hẹn biển, tuy chúng tôi không có bất kỳ hẹn ước nào, nhưng chúng tôi có rất nhiều ký ức đẹp đẽ, cho dù những ký ức này đã hại tôi sống dở chết dở…
HyunSeung, anh có biết rằng những ngày này vì tìm kiếm anh, em đã phải chịu bao nhiêu uất ức, thậm chí chút nữa đã mất đi tính mạng…
I Love You Too. Tôi cảm thấy mình chỉ vì câu nói này mà sống đến bây giờ.
“Anh…! Mau ra đây xem bạn trai của em nè! Có phải là đẹp trai hơn anh không? Ơ… cô là ai vậy?” Sau lưng HyunSeung có một cô gái đưa đầu ra, mở to miệng ra mà la, đang đánh giá tôi. Một lọn tóc quăn trên đầu cô, một cái kẹp tóc trái anh đào kẹp lấy tóc của cô, cô mặc một cái áo sơ mi màu sáng và cài váy màu sữa thắt nơ, nhìn là biết đây là cô gái dễ thương xinh đẹp, là SWEET HEART mà chàng trai nào cũng mong muốn có được.
Cô chính là cô em họ mà MinSik đã nói? Hồi nãy cô nói – HyunSeung là bạn trai của cô?
Cô là bạn gái mới của HyunSeung?
MinSik nghe tiếng chạy tới. Bốn người nhìn nhau. Ánh mắt của tôi và HyunSeung phức tạp. Anh đang nghĩ gì? Anh còn nhớ tôi không! Nhưng bây giờ anh đã là bạn trai của JiHyun! Ánh mắt sắc bén của anh thật đáng sợ. Đau lòng quá! Nhưng đối với một con ong hái hoa, bạn gái của anh vẫn luôn thay đổi nhanh như đèn xanh đen đỏ? Chuyện này có gì đáng kinh ngạc!
Trong đầu tôi có một tiếng nói khác. Không đúng! Anh chỉ là đang giận mình! Anh quen bạn gái chỉ là để chơi bời cho đỡ buồn thôi. Bọn họ chỉ là vật thay thế! Trong lòng Jang HyunSeung chỉ có một mình tôi thôi!
Tiếng của Park EunJi lại vang lên trong đầu tôi: Cóc ếch mà muốn ăn thịt thiên nga, cũng không xem thử mình có đủ tiêu chuẩn không! Kim HyunAh, cô xách dép cho HyunSeung cũng không xứng nữa!
Ư… đau đầu quá…
Tôi hít một hơi dài. Kim HyunAh, nhất định phải kiên cường!
“Chào cô! Tôi là bạn gái của MinSik! Xin giúp đỡ cho!” câu nói hoan nghênh xuất hiện từ miệng tôi bây giờ lại trở thành thế này. MinSik ngạc nhiên nhìn tôi, trong giây lát từ kinh ngạc đã chuyển thành vui mừng.
Tôi hận chết cái con ma đã dẫn đường cho tôi!
“Tôi và cậu rất giống nhau.” MinSik nghiêm túc nhìn HyunSeung, như đang nhìn chính mình trong gương, anh cười một cách rất tự nhiên.
“Giống thì giống, nhưng anh không thấy là người ta đẹp trai hơn anh sao? Ai kêu anh suốt ngày chỉ mặc bộ đồ màu đen, tối ngày làm bộ mặt của mục sư, còn học sự cổ lỗ của dượng nữa chứ! Mới tí tuổi đầu mà nhìn cứ như một ông chú vậy!” JiHyun nói xấu MinSik, một tay vui mừng nắm lấy bắp tay của HyunSeung. HyunSeung cứ như con rối, không làm gì cả.
“Rất vui được gặp anh!” MinSik thân thiện đưa tay ra.
“Anh chính là con trai của nhà giáo dục vĩ đại, sưu tập pha lê của toàn thế giới đó sao?” HyunSeung đầy sự bất mãn, và không nắm tay của MinSik. Ánh mắt của HyunSeung không hướng vào người MinSik, mà nhìn thẳng vào tôi đang đứng sau MinSik. Anh đang uy hiếp tôi ư? Tôi không tránh được ánh mắt sắc bén của anh, lòng tôi đau như cắt.
“Nói như vậy, anh cũng thích pha lê à?” MinSik không che giấu sự kinh ngạc.
“Hồi trước có một cái.” Anh với ánh mắt không chịu khuất phục ấy, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Là màu đỏ phải không? Bây giờ còn không?” MinSik hỏi.
“Tôi đã bỏ rồi.”
Tính tình của cái tên đáng ghét này vẫn không hề thay đổi!
“Anh…! Đừng làm khó HyunSeung nữa! Vừa mở miệng ra là thủy tinh với không thủy tinh, người ta đâu có chuyên nghiệp bằng anh, làm gì mà lấy cái giỏi của mình đi ép cái dở của người khác chứ! HyunSeung cũng có sở thích của mình, điều này thì anh không hơn được HyunSeung đâu! Seungie anh nói có phải không…” JiHyun không phục mà nói lại. HyunSeung có chút vui mừng khi nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của MinSik.
Cô gái này thật thú vị!
Anh đã bỏ rồi ư? Một phút trước đó tôi mới biết anh đã tặng táo thủy tinh cho người quan trọng nhất của anh, phút sau đó anh nói anh đã bỏ rồi! Anh thích dẫm đạp lên tôn nghiêm, đùa giỡn với tình cảm của người khác như thế ư, tôi chỉ là một trong hàng tá bạn gái của anh thôi sao! Anh vẫn không muốn nghe tôi giải thích ư? Cái tên Jang HyunSeung tự cao tự đại đó, lúc anh lãnh đạm là có thể tổn thương tôi mà không cần dao kéo.
Cái tên tự ình là nhất! Cái tên xấu xa ác ôn siêu cấp! Trong đầu tôi lại xuất hiện tiếng cười chói tai của Park EunJi. Tôi đã yếu ớt đến nỗi không thể chịu đựng thêm sự tổn thương này nữa.
Có thể đây chính là nguyên nhân tại sao bản năng tôi nói ra tôi là bạn gái của MinSik. Tôi như một con chim đáng thương, trốn sau lưng MinSik. Bàn tay ấm áp của MinSik lần đầu tiên nắm lấy tay tôi.
Đèn đường mở lên.
Nhà hàng La Poloma tụ tập không ít người. Sự trang hoàng yên tĩnh đầm ấm như muốn nói với bạn rằng, nếu như bạn phiền lòng, nơi đây sẽ là một sự lựa chọn tốt. Ánh sáng của cây nến chiếu ra ngoài cái ly thủy tinh, làm cho hoa cúc ở kế bên trở nên đẹp hơn. Hèn chi MinSik chọn nhà hàng này, vì nhà hàng này có hoa cúc mà anh thích nhất.
Nhưng cái không khí này thật sự làm con người ta không thể thả lỏng! Ngón tay tôi buồn chán sờ những giọt nước ở ngoài ly nước uống, cảm thấy lành lạnh.
HyunSeung ngồi đối diện tôi. Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Tôi cảm nhận được anh đang nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.
Nhưng tại sao anh không nói gì cả? Anh thật sự không hề để ý ư?
Cuộc tụ hợp của 4 người trở thành cuộc đối thoại giữa JiHyun và MinSik. Tôi buồn chán uống hết ly thức uống, lại bắt đầu dùng đũa chọc những hạt cơm.
“HyunAh, em phải ăn nhiều hơn!” MinSik không hề bỏ rơi tôi, mà còn rất quan tâm gắp một miếng cá để vào chén của tôi.
“Cô không thích ăn cá.” Tảng “Băng đá ngàn năm” trước mặt tôi cuối cùng cũng chịu mở miệng, khí lạnh xung quanh người anh đủ làm đông cứng người khác.
“Sao anh biết?” JiHyun và MinSik đồng thời nói ra câu này. Đối thoại của hai người tạm ngưng, sự chú ý kỳ lạ bắt đầu hướng vào tôi và HyunSeung, vào hai người vừa bị bỏ rơi.
“Cô thật sự là không thích ăn cá.” Đột nhiên anh giật lấy dĩa cá trước mặt tôi.
Anh như đang khảo nghiệm phản ứng của tôi sao? Hiển nhiên là anh đang khiêu khích tôi!
“Ai nói tôi không thích ăn cá? Cá là thức ăn mà tôi thích ăn nhất! Từ nhỏ tôi đã thích ăn…” hiển nhiên là tôi đã trúng chiêu khích tướng của Jang HyunSeung, tay tôi giật lại dĩa cá, bắt đầu nuốt từng miếng từng miếng cá. Nước trong khóe mắt làm tôi không nhìn rõ những thứ ở trong chén.
Tại sao anh vẫn nhớ tôi ghét cái mùi tanh của cá? Hình như tôi chỉ nhắc qua một lần, từ nhỏ tôi đã ghét cá…
Tại sao anh lại nhớ?
Tại sao anh còn nhớ lời nói không hề quan trọng này?
Ừm… khó chịu quá, khó nuốt quá!
HyunSeung gần như làm đổ cả dĩa cá trên bàn.
Không chỉ JiHyun và MinSik nhìn anh, mà tất cả các thực khách đều chú ý to nhỏ nói đến vị bạo chúa này.
“Thưa ông, xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe tiếng nhân viên nhanh chóng chạy đến, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như hung thần cũng phải lùi lại 3 bước.
“Món cá này, khó ăn quá! Đổi món khác đi! Các anh muốn ngược đãi bụng tôi ư? Có phải các anh cố tình không để chúng tôi ăn cơm không?” HyunSeung mắng như súng liên thanh. Nhân viên ứng phó không nổi, sợ hãi nhanh chóng tìm thực đơn.
“Seungie… anh sao vậy?” JiHyun sợ hãi nhìn HyunSeung đang tức giận. Tôi đoán khuôn mặt cố tình kiếm chuyện của Bá Vương Long là lần đầu cô thấy.
“Không sao cả, chúng ta chọn món khác đi.” HyunSeung có chút ý xin lỗi.
“Seungie, trước kia anh quen với chị HyunAh sao?” đối diện sự hoài nghi của JiHyun, mặt HyunSeung có chút không hài lòng.
“Xin lỗi các vị, tôi có chút không khỏe, xin cáo từ.” Đột nhiên tôi đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Lý do tôi phải bỏ đi là vì nước mắt tôi đã bắt đầu chảy xuống, có thể vì tôi không biết phải dùng khuôn mặt như thế nào để đối diện với HyunSeung. Tôi đã quá chán ghét trò mèo vờn chuột này, chán ghét không khí khó chịu, chán ghét cái tôi không thẳng thắn.
“HyunAh!” sau lưng tôi là tiếng kêu và tiếng bước chân đuổi theo của MinSik.
“Đừng lo cho tôi!” đây là lần đầu tiên tôi không lo phong cách thục nữ trước mặt anh. Nếu anh đến là để bắt tôi trở về chỗ ấy, thì thà chết tôi cũng không trở về cái chỗ đáng ghét đó!
“Phải chú ý an toàn, coi chừng xe!” anh lớn tiếng dặn dò. Trong lòng tôi có chút cảm động – anh đang lo lắng sự lỗ mãng của tôi sẽ tạo ra hậu quả gì?
“Đừng lo cho tôi!” tôi trả lời cứng ngắt, không quay đầu lại.
“Jang HyunSeung làm cho em không vui vậy sao?” Tiếng của anh vẫn còn ở sau tôi. Nghe được cái tên đó, người tôi như bị điện giật. Tôi dừng lại, tức giận nhìn MinSik.
“Anh biết rồi phải không? Cái gì anh cũng biết hết rồi phải không?” Tôi tức giận hét vào mặt anh, tay đấm vào người anh. Anh đã sớm biết hết tất cả! Anh cố tình đưa tôi đến đây, cố tình nhắc đến quả pha lê hình trái táo màu đỏ, còn HyunSeung thì lại xuất hiện ngay lúc này, tất cả tất cả đều là sự sắp đặt của anh!
Thật quá đáng! Cái tên chuyên rắc muối lên vết thương của người khác! Cái tên đáng chết thối tha!
“Đúng vậy, từ giây phút em nhìn thấy quả pha lê hình táo, anh đã chứng minh được sự suy đoán của anh là đúng, chỉ là anh không thể ngờ rằng bạn trai bây giờ của JiHyun lại là bạn trai cũ của em Jang HyunSeung. Anh xin lỗi!” MinSik để mặc cho tôi trút hết nỗi bực tức, anh vẫn không đánh trả.
Anh cúi đầu chào tôi. Nước mắt từ trên mặt tôi chảy xuống.
Đây là tạ lỗi ư? Còn được gì không? Nếu xin lỗi có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, thì cảnh sát sẽ chẳng còn lý do để tồn tại nữa!
Tôi tuyệt vọng nhìn vào mặt anh, để cho nước mắt chảy xuống. HyunSeung, em thích anh như thế, ngay cả người khác có một chút xíu giống anh, em cũng trân trọng… thế mà anh lại…
“Xin lỗi!” anh nghiêm túc nói thêm lần nữa.
“Tôi không cần sự xin lỗi của anh!” tôi vẫn còn rất giận.
“Em có thể không tiếp nhận sự xin lỗi của anh, nhưng lại có thể đem anh ra để đùa cợt, đây gọi là thích hợp ư?” anh bình tĩnh chất vấn tôi.
Lòng tôi lạnh đi. Anh biết là tôi đã vì HyunSeung mà nói dối anh là bạn trai của tôi! Thì ra tất cả mọi thứ đều chạy không khỏi mắt của anh! Ngu như tôi, với ý nghĩ tồi tệ như thế thì làm sao có thể giấu được người thiên tài như anh? Tôi cười gượng.
“Xin lỗi…” tôi đã nói không ra tiếng nữa rồi.
“Anh đâu có trách em.” Khẩu khí của anh dịu xuống, quay trở lại an ủi tôi.
“Xin lỗi…” đột nhiên tôi cảm thấy mình rất bỉ ổi, rất vô liêm sỉ.
Vốn dĩ tôi tiếp cận anh, cũng chỉ vì khuôn mặt giống HyunSeung của anh. Ý nghĩ xấu xa đó của tôi, anh sớm đã biết rồi. MinSik, xin lỗi…
Nhưng mà cho dù giây phút này cái ôm của anh đã an ủi tôi, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình bóng của con người đó. Cái người đã tổn thương tôi sâu nhất.
Đêm đó, gió lạnh thổi làm người ta cảm thấy bất an.
Đêm đó, tôi đã để lại rất nhiều rất nhiều nước mắt và nước mũi trên áo của MinSik.
Nhưng mà nếu tôi biết ánh mắt của HyunSeung vẫn luôn ở một nơi không xa nhìn chúng tôi, có lẽ tôi sẽ không lựa chọn làm như thế.