Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 16
Khi Huyền Thương Quân tới, trong Thiên Ba Viện mùi rượu, mùi trà lẫn lộn, hắn cau mày, vào thẳng hậu viện. Chỉ thấy khoảng sân trước vườn thuốc của hậu viện đặt một cái nồi lớn dùng hỏa thần làm mồi lửa đốt cành cây trà của Trà Thần.
Bên cạnh để ba quả trứng trà đã luộc chín, đến đây không cần phải nói —— Nam Cực tiên ông còn đang gào khóc. Trong nồi không biết là thứ thịt gì đang nấu sôi ùng ục, một con tai thú Man Man đang đeo cái khăn choàng làm bếp, không ngừng thả vào trong nồi các loại thịt, thức ăn.
Bên cạnh, Thanh Hoành Quân Thiếu Điển Viễn Tụ đang cùng công chúa “Thanh Quy” của Li Quang Thị ngồi đối diện nhau, cụng ly đổi chén, tùy ý ra sức uống.
…
Hai ngàn bảy trăm năm qua, Huyền Thương Thần Quân lần đầu tiên biết như thế nào là gân xanh nổi lên.
Hắn nghiêm nghị quát hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?!”
Thanh Hoành Quân lên tiếng đáp lại: “Huynh, huynh trưởng?!”
Dạ Đàm uống lâng lâng, thấy Huyền Thương Quân, không khỏi vẫy tay: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi tới rồi sao? Tới ngồi, Man Man, lấy thêm chén đũa.”
Huyền Thương Quân sắc mặt âm trầm như mây đen che đỉnh, hắn chỉ một cái vào đầu Thiếu Điển Viễn Tụ, Thiếu Điển Viễn Tụ bị sợ ngã ngửa về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Huyền Thương Quân gầm lên: “Đệ… Ta lệnh cho đệ đốc thúc nàng học tập lễ nghi Thiên quy, đệ chính là dạy nàng như vậy sao?!”
Man Man nhanh chóng trốn vào trong cỏ, ngay cả một cọng lông vũ cũng không lộ ra. Thiếu Điển Viễn Tụ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Huynh trưởng bớt giận, cái này quả thực là…”
Huyền Thương Quân không muốn nghe hắn ngụy biện, lại giận dữ chỉ vào Dạ Đàm: “Còn ngươi nữa! Ngươi thân là công chúa của Li Quang Thị, thuở nhỏ được Thần tộc định là Thiên phi! Vậy mà lời nói cử chỉ bất tu biên phúc (1) như vậy, còn ra thể thống gì?!”
“Bất tu biên phúc?” Dạ Đàm lại gắp một miếng thịt, mặt đầy vẻ khó hiểu, nói: “Ta chẳng qua là làm một bữa cơm, làm sao lại thành bất tu biên phúc rồi?”
“Không biết hối cải!” Huyền Thương Quân giận dữ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cái nồi để một lớp da màu xanh biếc… Da trâu. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn vào trong nồi, ánh mắt đều thay đổi.
Qua cả buổi, hắn hỏi: “Ngươi… Thịt từ đâu tới?”
Dạ Đàm nói: “Ta làm thịt con trâu. Hậu viện có con trâu đang ăn cỏ, ta liền bắt được! Giết ngay lúc đó, bảo đảm tươi. Ngươi không nếm thử một chút khẳng định sẽ hối hận!”
Trong nồi thịt phả ra hơi nóng hừng hực, Huyền Thương Quân cả người cũng tỏa ra khí lạnh.
Thanh Hoành Quân ngay cả quỳ cũng quỳ không yên, run rẩy nói: “Thanh Quy… Vậy… Con trâu kia chỉ có một cái chân, không có sừng, toàn thân màu xanh biếc phải không…”
Dạ Đàm nói: “Đúng vậy. Ta thấy ba cái chân của nó đều bị người ăn, quá đáng thương. Dứt khoát cho nó một trận thống khoái. Ai, ai bảo ta luôn luôn mềm lòng chứ.”
Nàng càng nói sắc mặt Huyền Thương Quân càng khó coi, rốt cuộc hắn gầm lên: “Li Quang Thanh Quy!!”
Thanh Hoành Quân xông lên ngăn cản hắn, chỉ sợ hắn một chưởng đem Dạ Đàm đánh chết: “Huynh trưởng, huynh bớt giận! Nàng cũng là nhất thời vô tri, huynh muốn phạt thì phạt đệ, ngàn vạn lần không nên so đo với một nha đầu phàm trần!”
Dạ Đàm lại đem một miếng thịt trâu bỏ vào trong miệng, hai gò má gồ lên như bánh bao. Nàng hỏi: “Thế nào? Mời các ngươi ăn cơm còn nhiều chuyện như vậy?”
Hắn bây giờ có thể càng muốn ăn ngươi… Thanh Hoành Quân nhìn một chút nồi xương hầm trên bàn đá, lấy tay che trán, hỏi: “Thanh Quy, ngươi đã từng nghe qua về một loại trâu, tên gọi là Quỳ Ngưu chưa?”
Dạ Đàm vớt một miếng gân trâu, nói: “Từng nghe qua. Quỳ Ngưu còn gọi là Lôi thú, vào nước tạo thành mưa gió, thanh âm như sấm rền mà…” Nàng nói tới chỗ này, nhìn một chút vào nồi. Thanh Hoành Quân nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi có biết vật huynh trưởng cưỡi, chính là Quỳ Ngưu không?”
Dạ Đàm há hốc mồm, sau đó lấy tay che miệng, hồi lâu, nàng lắc đầu một cái, thản nhiên đáp: “Không biết!” Dứt lời, nàng nhanh chóng đặt đũa, nhảy ra bên ngoài chạy mất!
Nàng chạy chưa được mấy bước, sau lưng, Huyền Thương Quân khoát tay, một lực lớn đem nàng vững vàng bám vào, nâng lên giữa không trung, ý muốn đập chết ở trên đất!
Thân thể Dạ Đàm lơ lửng trên không, đành phải giống như con cua vùng vẫy tứ chi, lớn tiếng kêu: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ta sai rồi! Ta thật sự không biết đó là trâu của ngươi! Trên đầu nó lại không viết tên của ngươi! Người không biết thì không có tội mà đúng không? Vả lại, trâu chết rồi cũng không thể sống lại, ngươi giết ta cũng vô ích a! Nếu không như vậy đi, ta ăn trâu của ngươi, từ nay về sau, ta làm trâu của ngươi!”
Huyền Thương Quân giận đến phát run, tay phải giương ra lại nắm chặt, cả người sát khí lạnh thấu xương. Dạ Đàm trong hoảng loạn kéo lấy y phục của Thanh Hoành Quân, rất sợ Huyền Thương Quân đem nàng ném xuống đất. Nàng nói: “Ngươi đừng nóng giận! Ngươi xem, trâu của ngươi xấu xí, ta thì xinh đẹp nha! Trâu của ngươi sẽ không bán manh, ta thì sẽ như vậy!” Nàng ngẩng đầu, lè lưỡi làm một bộ mặt quỷ, “Trâu của ngươi có thể cưỡi, ta cũng có thể… Ách…” Thật giống như có chỗ nào đó không đúng…
Huyền Thương Quân thật là trong lòng có ý muốn đem nàng băm thành thịt vụn, Thanh Hoành Quân lật đật dùng da trâu bọc xương trâu lại: “Nàng dù sao chỉ mới mười lăm tuổi, người phàm mười lăm tuổi, dốt nát ngu muội. Huynh trưởng hãy tha mạng cho nàng!”
Huyền Thương Quân thu tay lại, Dạ Đàm từ không trung té xuống đất, ngã như chó gặm bùn.
Nàng xoa eo đứng dậy, sát ý trên người Huyền Thương Quân đã thu lại, nhưng mặt vẫn tựa như sương lạnh. Hắn trầm giọng nói: “Cấm lệnh Thiên quy, trong vòng một ngày, thuộc lòng trôi chảy. Nếu không đếm tội mà phạt, quyết không khoan dung! Còn có đệ!” Hắn chuyển hướng sang Thanh Hoành Quân, “《 Cấm lệnh Thiên quy》chép lại một ngàn lần, ba ngày sau giao cho Thùy Hồng Điện!”
Dứt lời, hắn tay phải kết ấn, cuốn da trâu trong tay Thanh Hoành Quân phần phật một tiếng bay qua, hạ xuống tay hắn. Hắn phất tay áo đi.
Thanh Hoành Quân bò dậy, phủi bụi trên người: “Thanh Quy… Li Quang Thanh Quy. Lần sau lúc ngươi muốn chết, có thể đừng kéo theo ta không?”
Dạ Đàm trừng hắn: “Bớt nói nhảm đi, ngươi nói xem thịt trâu ăn có ngon hay không!”
Cũng không tệ lắm… Thanh Hoành Quân hai tay cụp lại, là tư thế sói xám hù dọa tiểu bạch thỏ: “Mau mau học thuộc Thiên quy. Huynh trưởng ta không giống ta đâu, huynh ấy hung tàn máu lạnh, không có chút nhân tính nào. Chọc giận huynh ấy, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thiên tai nhân họa.”
Dạ Đàm nói: “Biết rồi biết rồi, ngươi đi đi. Ta muốn học thuộc Thiên quy.”
Thanh Hoành Quân lau đầu đầy mồ hôi: “Nhất định phải thuộc a. Ta đi về bôi thuốc trước. Còn phải chép một nghìn lần Thiên quy… Ai, sinh mạng ảm đạm không ánh sáng.”
Dạ Đàm liên tục vẫy tay, đáp lại không có thành ý chút nào: “Biết rồi, nói nhiều.”
Thật vất vả, Thanh Hoành Quân rốt cuộc đi. Trong bụi cỏ, Man Man nhô đầu ra. Nó kiểm tra trái phải, thấy mọi người đều đi hết, lúc này mới dùng cánh vỗ ngực, thở dài một hơi: “Rốt cuộc cũng đi rồi. Huyền Thương Quân đó, giống như muốn ăn thịt người vậy. Đàm Đàm, người mau học thuộc Thiên quy đi.”
“Học thuộc Thiên quy? Ngươi có phải lúc nhúng lẩu cũng đem đầu óc nhúng vào trong rồi?!” Dạ Đàm vỗ lên đầu nó một cái, “Cơm nước no nê, lại không có người trông chừng. Lúc này không trốn đi, còn đợi lúc nào?”
Nàng cầm Man Man lên, nhanh chóng trốn khỏi Thiên Ba Viện.
*** Chú thích:(1) Bất tu biên phúc: lôi thôi lếch thếch, tùy tiện, không chỉnh tề