Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 11
Lúc Dạ Đàm tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Một tia nắng ban mai len qua cửa sổ, chiếu vào màn che trên giường. Nàng dụi mắt một cái, phát hiện Li Quang Dương canh giữ ở ngay cạnh giường.
“Ừm!” Nàng trở mình, quay lưng về phía ông ta, “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à, sao Người không đi trông nom Thiên phi bảo bối của Người mà lại ở chỗ này. Hay là do ta bị thương quá nặng nên xuất hiện ảo giác?”
Li Quang Dương không để ý tới tính cách quái gở của nàng, bình tĩnh nói: “Đêm qua Ma tộc sai sứ giả tới, hỏi ngươi làm trữ phi của Ma tộc. Hơn nữa còn muốn mười ngày sau đón ngươi đến Ma giới ở.”
“Hả?” Dạ Đàm khẽ run, chỉ chốc lát sau phục hồi tinh thần lại, nói: “Vậy phụ vương xuất hiện ở đây để thông báo. Thế nào, ta bây giờ đối với Người cũng có chút hữu dụng?”
Nàng không khách khí chút nào châm chọc, Li Quang Dương đè nén hỏa khí trong lòng, nói: “Ma tộc không thể so với trần gian, ma tâm hiểm ác, khát máu, hiếu chiến. Ngươi sau khi qua đó, mọi nơi đều cần phải cẩn thận, không thể tùy ý làm bậy nữa.”
Ông ta mới nói được hai câu, Dạ Đàm liền nói: “Ha, Người đây là đang quan tâm ta sao? Ma tộc lòng người hiểm ác, lòng người trong cung này lại không hiểm ác? Người lo lắng cho ta, tại sao không từ chối cuộc hôn nhân này?”
Hỏa khí của Li Quang Dương lại bắt đầu bốc lên, ông ta cố nén nhịn, nói: “Ma tộc thế lớn, Li Quang Thị… Không thể khước từ.”
Dạ Đàm hít mũi một cái, nói: “Vậy Người cần gì phải ở chỗ này hư tình giả ý? Bây giờ Người, là lo lắng cho ta, hay là hy vọng ta cũng giống như Thiên phi bảo bối của Người vậy, bảo vệ Li Quang Thị?”
Li Quang Dương rốt cuộc giận dữ: “Im miệng! Đây là thái độ khi nói chuyện với phụ vương của ngươi sao?!”
Dạ Đàm đâu chịu yếu thế, lập tức nói: “Ta nói sai rồi sao? Hay là ta vẫn phải ra ngoài quỳ gối, chịu hết số roi đánh còn dư?”
Li Quang Dương nhìn thấy trên lưng nàng thấm ra vết máu, thanh âm cũng hơi trầm thấp, nói: “Nghiệt chướng! Chẳng lẽ ngươi một chút sai cũng không có sao?”
Dạ Đàm cười nhạt: “Ta sai? Cái sai lớn nhất của ta, chính là sinh ra ở Li Quang Thị, trở thành con gái của Li Quang Dương Người.”
Nàng đang bệnh, nhưng vẫn một lời trách móc. Li Quang Dương lui về phía sau hai bước, suy nghĩ hồi lâu, lại cũng không phản bác, ông ta nói: “Có lẽ là vậy.”
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Trong màn, Dạ Đàm rốt cuộc quay đầu, nhưng nói thêm một câu: “Nếu nhìn thấy ta liền sinh khí, vậy Người cũng không cần phải tới Triều Lộ Điện nữa.”
Li Quang Dương bước chân hơi ngừng lại, mở cửa đi ra.
Li Quang Dương quả nhiên không đặt chân đến Triều Lộ Điện nữa. Bất luận Thanh Quy có khuyên nhủ như thế nào, phụ tử hai người, giống như hai đứa trẻ giận dỗi nhau.
Cuối cùng vẫn là không để ý tới.
Ngày 19 tháng 4.
Bởi vì quá mức vội vàng, Li Quang Thị không kịp chuẩn bị, đành phải đem xiêm áo, đồ trang sức của công chúa Thanh Quy chia một nửa cho Dạ Đàm. Cũng may Thanh Quy bên này chuẩn bị đầy đủ, chia ra một nửa, cũng không quá ít.
Li Quang Dương vẫn luôn không ngủ, quanh quẩn ở bên ngoài Triều Lộ Điện cùng Nhật Hi Cung nửa ngày, nhưng trước sau đều không đi vào.
Thẳng đến khi phía Đông đã sáng trắng, ông ta lập tức ra lệnh cho cung nữ trang điểm cho Thanh Quy cùng Dạ Đàm, trong cung giăng đèn kết hoa, mọi thứ đều làm gấp gáp.
Chờ đến giờ Thìn một khắc, những đám mây phía chân trời tụ lại, thiêu đốt nửa bầu trời. Chốc lát sau, cầu vồng buông xuống, hiện lên những màu sắc tươi đẹp, đầy đặn chân thực. Li Quang Dương mang theo văn võ triều thần, đã sớm mặc trang phục lộng lẫy chờ đợi.
Lúc này mọi người bất chấp thân phận dáng vẻ, tất cả đều ngước lên ngắm nhìn.
Trong ánh sáng mờ, Huyền Thương Thần Quân y quan như tuyết, hoa văn tinh xảo. Mùi hương đặc biệt từ trên bầu trời xông vào mũi, hắn chân cưỡi mây mù, tiên âm kéo tới, thong dong nho nhã, ánh sáng mờ ảo, an ổn bình yên. Ở bên cạnh hắn, kỳ đệ Thanh Hoành Quân hiếm khi theo cùng. Thanh Hoành Quân tên gọi là Thiếu Điển Viễn Tụ, cả người mặc áo bào thiên thanh, như phong qua yên vũ, phóng khoáng xuất trần.
Hắn theo Huyền Thương Quân tới, tay áo bằng vải lụa lấp lánh mờ ảo.
Theo sau hai người, hơn trăm Thiên binh tay cầm trường kích, kim giáp rực rỡ, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Cũng ngay lúc đó, một màn sương tím từ mặt đất bay lên, trong màn sương tím, chiến kỳ Hình Thiên của Ma tộc dẫn đầu đi tới, một đội binh sĩ hắc giáp, tay cầm cây thương dài, hiên ngang đứng nghiêm. Đứng đầu hàng ngũ, không ai khác chính là Đại điện hạ của Ma tộc – Ô Đại, Nhị điện hạ Đỉnh Vân.
Hai đội binh sĩ gần như kề sát mặt, vốn là kẻ thù, gặp nhau chính là tương giết, đâu phải đến nói chuyện?
Li Quang Dương sợ “Sui gia” tương lai của mình cứ như vậy ở trước mặt mọi người xé đánh, lập tức phân phó cung nhân, nhẹ nhàng khênh kiệu của hai vị công chúa đến cửa cung. Một lòng chỉ mong hai bên mau rời đi, ngay cả mời vào trong cung dâng trà cũng miễn trừ.
Huyền Thương Quân cùng Ô Đại hai mắt nhìn nhau, lập tức lệnh cho Thần binh tiến lên, đỡ lấy kiệu của công chúa Thanh Quy, nói: “Ra khỏi thành phía Nam được ba mươi dặm, kết vân trở về.” Dẫu sao chín vạn dặm trong thiên địa, dùng thuật pháp kết vân thê (kết mây thành thang) cũng cần thời gian.
Lúc này Ma tộc ở gần như vậy, lúc kết ấn nếu bị đánh lén có thể sẽ không tốt.
Đám người Ô Đại cũng đang có ý đó, Nhị điện hạ Đỉnh Vân quay đầu phân phó Ma binh: “Mang theo công chúa Dạ Đàm, ra khỏi thành Bắc được ba mươi dặm.”
Ma binh tuân lệnh, tiến đến nâng kiệu của công chúa Dạ Đàm lên, xếp thành hai hàng, lần lượt ra khỏi thành, rời khỏi Li Quang Thị. Li Quang Dương đứng ở cửa cung, thấy hai đội binh sĩ yên lặng qua sông, mắt thường có thể thấy phòng bị với kẻ thù. Ông ta không khỏi thở dài một cái.
Thần, Ma hai hàng quân lính khênh hai chiếc kiệu, một đường ra khỏi Li Quang Thị, mắt thấy sắp chia đường mà đi. Đột nhiên, vô số mũi tên trong không trung bay tới, bắn thẳng đến Thần tộc! Huyền Thương Quân sớm có phòng bị, lập tức chỉ huy binh sĩ ngăn cản. Ma tộc, ba vị điện hạ đồng thời sửng sốt, Đỉnh Vân hỏi: “Ai bố trí người vậy?”
Không ai trả lời, chỉ có Đại điện hạ Ô Đại giơ đôi búa của hắn lên, đinh khuyên trên người vang dội. Hắn nói: “Bất kể người hắn sắp xếp là ai? Ta sớm nhìn Thiếu Điển Hữu Cầm không vừa mắt, các con, theo ta xông lên, bắt sống Thiếu Điển Hữu Cầm!”
Ma tộc trời sinh tính cách thiện chiến, một lời cổ động lúc này của hắn, Ma binh đâu còn do dự? Lập tức tất cả binh lính xung kích, hô to: “Bắt sống Thiếu Điển Hữu Cầm!”
Đỉnh Vân: “… Anh cả dừng tay lại!”
Tên lỗ mãng dốt nát, chỉ biết làm hỏng việc!
Bên cạnh hắn, Ma tướng Chúc Cửu Âm nhịn cười, nói: “Nhị điện hạ, tính tình của Đại điện hạ, Người cũng không phải không biết. Lúc này, chỉ sợ là gọi không được. Chúng ta chỉ có thể đánh một trận.”
Đỉnh Vân cắn răng, nói: “Trào Phong đâu?”
Chúc Cửu Âm nói: “Nhị điện hạ sao lại quên rồi, ngài ấy giờ chính là một lính thám báo nho nhỏ, nào có tư cách đi theo chúng ta? Kia không phải, ở cuối đội đi bộ theo sao.”
Đỉnh Vân nhìn lướt qua, quả nhiên thấy Trào Phong đi theo phía cuối cùng, ngựa bốc bụi cả đống lên người hắn, hắn đang phủi đất trên người. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Phụ Tôn lệnh ta dẫn đội, vốn là lo lắng đại ca kích động. Thực lực của Thiếu Điển Hữu Cầm, ngay cả Phụ Tôn đều không muốn khinh xuất cướp kỳ phong, bọn ta chưa chắc có phần thắng. Nếu như bị đánh bại, sau khi trở về, ngươi biết phải nói thế nào chứ?”
Chúc Cửu Âm hiểu ý, nói: “Nhị điện hạ yên tâm. Trào Phong cùng Thiếu Điển Hữu Cầm cùng ở biển Tàng Thức học tập mười năm. Hắn tư thông với Thần tộc, khiêu khích Đại điện hạ, dồn ép khiến cho chúng ta bại trận. Ma Tôn sẽ hiểu.”
Đỉnh Vân lúc này mới gật đầu, cũng không còn cách khác, bèn rút binh khí ra, tương trợ Ô Đại.
Cuối hàng, Cốc Hải Triều nói: “Hai vị điện hạ đang chiến đấu với Thiếu Điển Hữu Cầm, người không giúp sao?”
Trào Phong nhổ bụi đất trong miệng ra, nói: “Huyết chiến Thiếu Điển Hữu Cầm, thắng là Nhị ca của ta biết cách lãnh đạo. Thua là ta tư thông ngoại địch. Nhị ca này của ta, mang theo ta, đơn giản chính là để cho ta đội nồi. Đáng tiếc, ta bây giờ đã bị cách chức làm thám báo, nếu lại cõng trên lưng một cái nồi nữa, chỉ sợ phải trở về Ma tộc quét sân.”
Cốc Hải Triều chần chờ chốc lát, nói: “Vậy ý của Người thế nào?”
Trào Phong nhìn về phía Thần tộc, kiệu của Thiên phi được bảo hộ vững vàng ở phía sau, hắn khẽ mỉm cười, nói: “Theo ta tới.”