Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 117
“Uầy. . . . . .” Dạ Đàm vỗ vỗ trán, trải qua một hồi khóc lóc kể lể của mấy thôn dân này, nàng cũng xem như biết được bàn đá, ghế đá ở chỗ Thiếu Điển Lạt Mục là từ đâu tới.
Bên cạnh trưởng thôn khóc ròng nói: “Chẳng dễ gì ngày hôm qua không thấy hắn vào thôn cướp đá, chúng tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm nay hắn lại tới nữa, hung thần ác sát, không biết muốn làm gì đây!”
Dạ Đàm còn chưa nói lời nào, cách đó không xa, Thiếu Điển Lạt Mục đã tới rồi! Hắn tay trái xách gà, tay phải cầm vịt, trên cổ treo một con cá khô. Càng tuyệt hơn chính là, bên hông hắn buộc một bó rau xanh mướt, rau xanh bị gió thổi bay, lộ ra mấy trái lựu đỏ rực.
. . . . . .
Dạ Đàm nhìn ngẩn ngơ, hắn cứ như vậy đi tới trước mặt nàng. Thôn dân giống như trông thấy ác quỷ, liên tục lùi về phía sau, Thiếu Điển Lạt Mục lại ngồi xổm xuống cạnh thùng nước. Hắn cũng không quan tâm đám thôn dân đang lo lắng sợ hãi, tự tay mổ gà, vịt đem rửa sạch, rồi xé thành miếng nhỏ.
Dạ Đàm cũng không nhàn rỗi, bên cạnh chính là rừng trúc, nàng gọt hai đôi đũa trúc, rồi chặt đứt cây trúc làm chén.
Các thôn dân xa xa vây xem, ánh mắt từ hoảng sợ đến nghi hoặc. Mọi thứ chuẩn bị xong, Dạ Đàm ngồi ở mép giếng, Thiếu Điển Lạt Mục tháo bao tay ra, rửa sạch hai tay, vốc một nắm nước. Nước giếng kia ở trong hai tay hắn nhanh chóng sôi sùng sục, hắn quỳ một gối xuống, dâng nước sôi cho Dạ Đàm.
Dạ Đàm không hề khách khí, gắp một miếng thịt gà nhúng vào hai tay hắn. Mùi thơm tỏa ra, từ nhạt chuyển thành đậm, Dạ Đàm hít sâu một hơi, không khỏi nở nụ cười tươi như hoa: “Thơm quá, ta thích cái lẩu nhỏ này.”
“Ta cũng thích cái lẩu nhỏ này.” Thiếu Điển Lạt Mục nhẹ giọng nói.
Ta cũng thích cái lẩu nhỏ này, nó khiến cho ta nhìn thấy được một ngàn bảy trăm năm qua, cảnh xuân tươi đẹp nhất của nhân gian.
Thiếu Điển Lạt Mục vốc hai tay nhiều thêm một chút, để tránh nước theo khe hở giữa các ngón tay rỉ ra.
Một chúng thôn dân bất tri bất giác lại vây đến đây, trưởng thôn run run hỏi: “Tiểu, tiểu tiên trưởng. . . . . . thì ra hỏa yêu này đã bị ngài bắt đầu hàng rồi! Tiên trưởng thực sự là pháp lực vô biên, thần thông cái thế mà!”
Dạ Đàm không để ý tới sự ca tụng của ông ta —— nàng rất đói bụng, từ hôm hạ phàm tới nay, nàng chưa ăn được gì ra hồn. Nàng rất nhanh nhúng thịt vào trong tay Thiếu Điển Lạt Mục, thỉnh thoảng thêm nước. Thiếu Điển Lạt Mục lưng thẳng tắp, hai tay giơ lên cao.
Mấy đại thẩm bên cạnh lại tỏ vẻ thán phục: “Không thể tin được là bộ dạng của hỏa yêu này cũng không tệ lắm, ôi khuôn mặt này nha. . . . . .”
Bọn họ nói cái gì, Thiếu Điển Lạt Mục đều không nghe thấy, hắn ngẩng đầu lên, những gì hắn nhìn thấy trong mắt, trong vắt tựa biển xanh, phồn thịnh như ánh nắng ban mai.
Yêu tộc, thú ngục.
Tử Vu ở trong bóng tối, chỉ nhìn thấy vô số cặp mắt xanh mơn mởn, chóp mũi đều là mùi tanh của dã thú.
“Đây là thú ngục của Yêu tộc các ngươi sao?” Tử Vu hỏi.
Bên cạnh, Đế Lam Tuyệt cả người đầy máu, khẽ thở gấp không nói gì. Tử Vu còn chưa kịp hỏi lại, một cơn gió tanh tiếp cận trong bóng tối. Hai tay Đế Lam Tuyệt vang lên một tiếng nhỏ, hiện ra một đôi móng vuốt xương. Đây là pháp bảo của hắn, tên là Phần Dã.
Dã thú trong bóng tối lại căn bản không hề sợ hãi, mạnh nhào đến. Đế Lam Tuyệt dù sao cũng là Thiếu quân của Yêu tộc, một trong những móng vuốt của hắn lướt qua, một con dã thú nhất thời bị mổ thủng bụng. Nội tạng rơi tứ phía, Tử Vu vội vàng tránh đi.
Nhưng mà máu tươi kích thích càng nhiều thú, xung quanh tất cả đều là mắt thú màu sắc khác nhau, phát sáng như ma trơi. Đế Lam Tuyệt không ngừng chút nào, hai móng vuốt trong bóng tối xé rách da thịt, đập vỡ xương cốt, phát ra tiếng vang khiến kẻ khác hồi hộp.
Thế nhưng dã thú vốn không hề có lý trí, vẫn như cũ hung hãn không sợ chết mà nhào tới. Tử Vu kim tôn ngọc quý, đã bao giờ gặp qua một trận Tu La như vậy đâu?
Nàng trốn ở phía sau Đế Lam Tuyệt, máu tươi dính trên mặt, dần dần bị gió hong khô, nàng nhịn không được khe khẽ run rẩy. Đế Lam Tuyệt một thân tắm máu, vẫn cứ cắn răng, từng bước nhỏ máu, chỉ muốn mang nàng thoát ra khỏi thú ngục.
Nhưng dã thú trong này thực sự quá nhiều, xung quanh liên tục không ngừng, tất cả đều là âm thanh gào thét. Hai tay Tử Vu bịt lấy tai, ra sức cọ sát vào người Đế Lam Tuyệt. Đế Lam Tuyệt liều mạng bảo vệ nàng chu toàn, trên lưng không biết bị loài thú gì cắn một mảng, lộ ra xương cốt dày đặc.
Dã thú của cả thú ngục đều bị kinh động, tập hợp hướng về nơi này.
Không được. Như vậy sẽ không ai thoát được mất.
Hắn bao bọc Tử Vu, dính nàng một thân máu tươi. Tử Vu càng thêm hoảng loạn, trong lòng Đế Lam Tuyệt cũng băn khoăn áy náy. Lúc hắn ở Thiên giới, tuy rằng Tử Vu nuôi hắn như một con chó, nhưng đối với hắn có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng mà hiện tại Tử Vu tới Yêu tộc, hắn lại thực sự không phải đạo đãi khách. Suy cho cùng, chính mình đã nợ nàng một cái ân tình.
Hắn cắn răng một cái, nói: “Ta đưa nội đan cho ngươi, ngươi tự mình đi ra ngoài.” Lúc nói chuyện, hắn ngưng kết một thân tu vi, cuối cùng môi răng khẽ nhếch, phun ra một viên bảo châu trong suốt màu xanh biếc, chính là nội đan của Yêu tộc. Tử Vu tuy là lần đầu tiên hạ phàm, nhưng đã từng nghe nói, nội đan của Yêu tộc là toàn bộ tu vi của một con yêu.
Nàng hỏi: “Vậy còn ngươi? !”
Đế Lam Tuyệt nói: Phụ hoàng sẽ không trơ mắt nhìn ta chết ở chỗ này đâu. Ngươi đi mau đi!”
Hắn nhét nội đan vào tay Tử Vu, mất tu vi, hắn không thể đứng vững được nữa, ngã nằm xuống đất. Tử Vu nói: “Nơi này khắp nơi đều là dã thú, ngộ nhỡ ngươi bị chúng nó ăn thịt thì phải làm sao?”
Đế Lam Tuyệt quát: “Đi mau!”
Tử Vu nắm chặt viên nội đan ấm nhuận trơn bóng kia, mắt thấy y phục hắn nhỏ máu, rốt cuộc phá lệ lần đầu tiên, nàng bắt đầu động não. Nàng thất kinh mà lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc đèn lưu ly, ngưng tụ khí kình, đèn lưu ly phát sáng, hào quang rực rỡ.
4
Trong phút chốc, dã thú xung quanh đều lui ra, không dám bước vào phạm vi ánh sáng chiếu rọi.
Đế Lam Tuyệt ngọ nguậy hỏi: “Thứ đó là vật gì?”
Tử Vu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đèn này tên là Dẫn Lộ, là pháp bảo mà khi ta sinh ra, Càn Khôn Pháp Tổ tự tay luyện chế cho ta. Thì ra thực sự có ích như vậy.”
Đế Lam Tuyệt tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên: “Sao ngươi không đợi bổn thiếu gia chết rồi mới lấy ra luôn đi? !”
Tử Vu vô cùng ngượng ngùng: “Ta. . . . . . ta vẫn luôn ở Thiên giới, từ lúc chào đời đến nay, chưa bao giờ gặp nạn. Trong khoảng thời gian ngắn, thật không nghĩ ra được. . . . . .”
Đế Lam Tuyệt quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh mất.
Tử Vu vội tiến lên dìu hắn, nhưng mà trên mặt đất, thân người của Đế Lam Tuyệt rút lại, chỉ còn một tiểu lão hổ ngũ sắc rực rỡ!
Tử Vu sửng sốt, biết đây là do Đế Lam Tuyệt bị thương quá nặng, hiện ra nguyên hình. Nhưng không đúng nha, con vật này sao càng nhìn càng giống “con chó nhỏ” của mình vậy? ! Tử Vu hoài nghi mà chìa tay sờ một cái, da lông kia nhẵn bóng như sa tanh, hóa thành tro nàng cũng sẽ nhận không sai được!
“A Thái? !” Tử Vu kinh ngạc tới ngây người.
Con chó nhỏ lúc trước lẫn vào Thiên giới, vậy mà là Thiếu quân Yêu tộc sao? Nhưng chuyện này vẫn chưa quá đáng sợ, đáng sợ hơn chính là. . . . . . mình đã từng chùi mông cho nó a! !