Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 116
Lúc Dạ Đàm tỉnh lại, trước mắt là một mảnh lá cây chuối tây thật lớn. Nàng vừa động đậy, lá chuối tây bị dời đi, lộ ra ánh bình minh chiếu rọi bầu trời phía sau lá. Ánh sáng có chút chói mắt, nàng nghiêng nghiêng đầu, mới phát hiện mình đang gối đầu trên chân Thiếu Điển Lạt Mục.
“Tỉnh rồi à?” Thiếu Điển Lạt Mục vứt lá chuối tây đi, hỏi.
Dạ Đàm ngồi dậy, vài chiếc lá cây trúc rơi lả tả xuống, khi đến gần mái tóc đỏ của Thiếu Điển Lạt Mục liền tỏa ra một làn khói nhẹ.
Thiếu Điển Lạt Mục tiện tay nhặt lấy lá cây, bóp tắt ngọn lửa, hỏi: “Ngươi. . . . . . tỉnh rượu rồi à? Đau đầu không?”
Dạ Đàm đứng dậy, vận động tay chân, nói: “Đầu thì không đau, nhưng ta bị sao mà ngoài đầu ra, toàn thân đều đau vậy?” Nàng duỗi thẳng cánh tay, vừa thấy liền nổi giận, “Sao còn bầm một cục thế này? Ngươi không phải thừa dịp ta đang ngủ liền đánh ta một trận đó chứ?”
Thiếu Điển Lạt Mục thành thật mà nói: “Vậy e rằng phải hỏi Đại ca và Tam đệ của ngươi rồi.”
“Cái gì mà Đại ca Tam đệ. . . . . .” Dạ Đàm không hiểu gì cả, ra vẻ nghiêm mặt nói, “Bổn cô nương chính là một người xem trọng, ngươi đừng nhận người thân bậy bạ cho ta.”
“Người xem trọng?” Thiếu Điển Lạt Mục nghiêm túc hồi tưởng lại cho nàng, “Ngày hôm qua ngươi uống rượu say, đầu tiên là dập đầu lạy cái giếng này mấy cái, sau đó cùng hai con dê kết nghĩa kim lan, ước hẹn muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với chúng nó. Sau đó Đại ca và Tam đệ của ngươi không quá hài lòng, giáo huấn ngươi một chút. Cuối cùng ngươi ôm một cây trúc, vừa khóc gọi tỷ tỷ, còn kêu cứu mạng nữa.”
Dạ Đàm chậm rãi há hốc mồm: “Đừng nói nữa, tảng đá thối nhà ngươi, mau im miệng!”
Thiếu Điển Lạt Mục tiếp tục tỏ vẻ thành thật mà nói: “Ngươi không thể nói những lời như vậy với ta. Tối hôm qua sau khi ta giúp ngươi đuổi Đại ca và Tam đệ của ngươi đi, ngươi nhận ta làm gia gia (ông nội).”
“Ta. . . . . .” Dạ Đàm dùng sức vỗ đầu, sau đó hai tay che mặt, nửa ngày mới cưỡng ép cứu vãn thể diện, “Ta có chỗ nào không xem trọng đâu, rõ ràng là Đại ca và Nhị ca ta không xem trọng mới đúng chứ? Nếu đều đã muốn kết bái, sao không chịu để lại cho ta một cánh tay, cái chân làm thành ý thành ý gì gì đó chứ? !”
Dạ Đàm từ khi hạ phàm, chưa hề ăn được một bữa đàng hoàng, lúc này nói đến chân dê, bụng nhất thời lại bắt đầu lải nhải đánh trống ùng ục.
Thiếu Điển Lạt Mục nghiêng tai lắng nghe một hồi, nói: “Ngươi đói bụng rồi.”
Dạ Đàm sờ sờ bụng, hỏi: “Ngươi đi tìm đồ ăn cho ta sao?”
Thiếu Điển Lạt Mục đứng dậy, nói: “Ừ.”
“Cảm tạ cảm tạ, ta muốn ăn lẩu. Ta biết là ngươi tốt nhất mà!” Dạ Đàm trực tiếp ôm cánh tay hắn đong đưa, hiển nhiên vô cùng cảm động.
Thiếu Điển Lạt Mục nghiêm mặt nói: “Không cần phải nói tạ ơn, ngươi đã nhận ta làm gia gia, ta đương nhiên là nên chăm sóc ngươi. Tuy rằng ta đi qua rất ít nơi, nhưng bốn chữ ngậm kẹo đùa cháu, ta cũng đã từng nghe nói.”
1
“. . . . . .” Dạ Đàm tức nổ đom đóm mắt, đánh đấm loạn xạ trên người hắn, “Ngươi còn dám nói sao! Chuyện ngày hôm qua, ngươi phải hứa một chữ cũng không được nhắc lại, biết không hả? Nếu không, ta sẽ dùng ngươi nhúng lẩu luôn! Ai quan tâm ngươi là thiên thạch gì chứ, ta đều có thể đập ngươi thành bã, xay thành bột, có nghe thấy không?”
Thiếu Điển Lạt Mục tùy nàng đánh đấm, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Mà lúc này, Hoàng cung Yêu tộc.
Một lũ yêu quái phân chia trái phải, đều vẻ mặt nghiêm túc. Đế Lam Tuyệt và Tử Vu đều bị trói, đang đứng ở trong điện.
Yêu hoàng Đế Chùy tức giận đến râu cũng vểnh lên, giọng nói đều mang theo tiếng hổ gầm: “Người đâu! Đem cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu này đánh mạnh một trăm gậy cho ta!”
Đế Lam Tuyệt một mặt bất lực —— hắn hiện tại xem như nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Yêu binh một thân áo giáp tiến lên, đè hắn xuống đất. Vết thương cũ trên người hắn vốn chưa lành hết, hiện giờ đánh xuống một gậy, miệng vết thương lập tức nứt toạc, trên gậy cũng dính máu. Tử Vu trong lòng cả kinh, lập tức nói: “Yêu hoàng bệ hạ! Ngài thân là người đứng đầu một giới, quan trọng là phải giảng nhiều đạo lý. Sao lại hỏi cũng không hỏi, đã tùy tiện đánh người như vậy?”
Đế Chùy rống giận: “Tiện tì câm miệng!”
Mà trong điện, một bạch hổ tinh có cái tai dài, thân khoác lớp da hổ màu trắng nói: “Bệ hạ, Đế Lam Tuyệt thân là Thiếu quân, đầu tiên là cùng phàm nữ của Li Quang thị lêu lổng, thậm chí vì thế mà không ngại đắc tội hai tộc Thần, Ma, suýt nữa mang đến tai ương ngập đầu cho Yêu tộc! Sự việc mới trôi qua bao lâu? Không ngờ nó lại lên giường với nha đầu này! Thần đệ nói lời bất kính, phẩm chất như vậy, thần đệ thực sự không thể tin tưởng, nó có thể trở thành một thế hệ hiền chủ của Yêu tộc.”
Tử Vu sợ ngây người, cho dù là nàng chỉ số thông minh không cao, nhưng vẫn nhìn ra —— bạch hổ tinh này đối với Yêu hoàng Đế Chùy đâu phải là bất kính nữa, quả thực là căn bản không đem vị Yêu hoàng này để vào mắt luôn ấy chứ!
Yêu tướng bên cạnh Đế Chùy là một hắc hùng (gấu đen) tinh, hắn lập tức cả giận nói: “Đế Hào! Trước mặt Yêu hoàng, há lại cho phép ngươi làm càn sao? !”
Nhưng mà ngoại trừ nó, các yêu thần khác đều không nói gì, ngược lại rủ mắt xuống đất, cùng một bộ dạng có tai như điếc. Hắc hùng tinh nhìn Đế Chùy, lại nhìn cả điện triều thần im lặng, nhất thời giận dữ: “Đế Hào dưới đây phạm thượng, các ngươi đều điếc hết rồi à?”
Đế Hào cười lạnh, nói: “Hùng Nghị, bổn vương nói vậy không đúng sao? Vương huynh tuổi già mới được một đứa con trai, thiên sủng ái hộ (*) cũng là chuyện bình thường. Nhưng một kẻ tài thưa đức mỏng, chẳng lẽ sau này, chúng ta thực sự phải giao Yêu tộc vào trong tay nó hay sao? !”
(*) thiên sủng ái hộ: thiên vị, cưng chiều, yêu thương, bảo vệ.
Xem ra, Đế Hào này đối với Yêu tộc thực sự là đã sớm có bất thần chi tâm (*).
(*) bất thần chi tâm: bất trung với hoàng đế, tham vọng phạm tội hỗn loạn.
Tử Vu trong lòng kinh ngạc, Đế Chùy sắc mặt u ám, nhưng giấu mà không phát. Vị Yêu hoàng bệ hạ này, dường như có chút sợ hãi chính đệ đệ bạch hổ tinh của ông ta. Tử Vu không quá hiểu rõ tình hình, cũng không dám liều lĩnh tỏ rõ thân phận của chính mình —— Thần tộc Thiên giới là hạng thanh cao như thế nào chứ?
Nàng thân là con gái út của Thần đế, nếu để chân truyền ra ngoài chuyện tư thông với Yêu tộc như vậy, chỉ sợ phụ thần không đánh chết mình là không được.
Nàng trong lòng lo sợ, Đế Chùy đi tới trước mặt đệ đệ bạch hổ tinh của mình, gần như là cùng hắn mặt đối mặt, hỏi: “Vậy theo đệ thấy, phải làm thế nào đây?”
Đế Hào không chút nào sợ hãi uy vũ của ông ta, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Đế Chùy, gằn từng chữ một: “Đương nhiên là phế bỏ Thiếu quân, chọn người có tài khác.”
Đế Lam Tuyệt quay đầu nhìn, mặc dù phụ hoàng của mình từ trước đến nay tính tình thô bạo nhưng chưa hề động thủ với vị tiểu thúc ngang nhiên khiêu khích này. Đế Chùy trầm giọng nói: “Yêu tộc vẫn chưa tới phiên đệ làm chủ đâu.”
Bạch hổ tinh hừ lạnh một tiếng, một bước cũng không nhường: “Hoàng huynh có còn nhớ truyền thống của bộ tộc Hổ yêu chúng ta hay không? Kẻ mạnh làm vua.”
Đế Chùy vẫn nhẫn nhịn cuối cùng cũng gầm lên một tiếng, quyền uy bộc phát, tất cả yêu thần đều quỳ xuống. Bạch hổ tinh cách ông gần nhất chống được sau cùng, rốt cuộc nhịn không được mà hai đầu gối gập lại, cũng quỳ rạp xuống đất.
Đế Chùy lúc này mới quay đầu lại, còn giận trừng mắt nhìn Đế Lam Tuyệt một cái, quát: “Còn thất thần làm gì? Đánh thật mạnh vào!”
Tử Vu cũng ngăn không được, trơ mắt nhìn Đế Lam Tuyệt bị đánh đến máu thịt tung tóe.
Đế Chùy đánh xong đứa con, lại liếc mắt nhìn nàng, càng không có vẻ mặt hòa nhã: “Áp giải tiện tì này xuống dưới, tống vào thú ngục!”
Đế Lam Tuyệt bị đánh gần chết, nghe nói như thế, lại vẫn vùng vẫy đứng lên: “Phụ hoàng không được! Nàng và nhi thần chỉ mới gặp mặt một lần, trong lòng nhi thần chỉ có một mình Dạ Đàm. Vẫn xin phụ hoàng thả nàng rời khỏi đây.”
Đế Chùy nghe thấy liền nổi máu xung thiên: “Li Quang Dạ Đàm? ! Nghiệt tử, ngươi còn có mặt mũi nhắc tới tiện nhân Li Quang thị kia á! Ngươi vì nó mà chuốc họa còn chưa đủ lớn hay sao? Tiếp tục đánh cho ta!”
“Tuy rằng nàng ấy không phải Dạ Đàm, nhưng có ơn với con.” Đế Lam Tuyệt lại hết sức kiên quyết, nói: “Nếu phụ hoàng khăng khăng muốn tống nàng vào thú ngục, nhi thần sẽ đi cùng nàng.”
Đế Chùy chỉ vào hắn, không thể kiềm nén cơn phẫn nộ: “Vậy ngươi đi chết cùng nó luôn đi!”
Nguyệt Oa thôn.
Dạ Đàm muốn ăn lẩu. Thiếu Điển Lạt Mục không ăn ẩm thực của nhân gian, hiển nhiên cũng không biết sự tinh túy của lẩu. Dạ Đàm chỉ huy hắn: “Lẩu nhất định phải có mặn có chay, ngươi trước tiên phải tìm thịt, gà vịt cá gì gì đó. Sau đó chính là rau, tục ngữ có câu, vạn vật đều có thể nhúng, rau gì cũng được. . . . . .”
Nàng sắp xếp rất rõ ràng, Thiếu Điển Lạt Mục đáp ứng một tiếng, tự đi vào thôn.
Chỉ chốc lát sau, trong thôn liền truyền đến một trận tiếng gà bay chó sủa.
Dạ Đàm từ trong giếng múc lên một thùng nước, lại tìm xung quanh một ít rau dại. Đang rửa chúng, trong thôn, một đám thôn dân hoảng loạn vọt tới, người nào người nấy cực kỳ sợ hãi.
“Tiên trưởng! Tiên trưởng không hay rồi!” Thôn dân vừa nhìn thấy nàng, quả thực là vui mừng quá đỗi, giống như gà con trông thấy gà mái mà chạy ra phía sau nàng trốn. Dạ Đàm vừa hái rau vừa hỏi: “Kinh hoảng chuyện gì?”
Trưởng thôn gầy gò lau nước mắt nói: “Tiên trưởng, con hỏa yêu kia lại nổi điên nữa rồi!”
“Hả?” Dạ Đàm hỏi, “Vì sao ngươi lại nói là nữa?”
Trưởng thôn nói: “Tiểu tiên trưởng của ta ơi, hỏa yêu đó mấy ngày nay, không biết bị cái gì, cướp hết đá khắp thôn! Chỉ cần thấy đá, nó liền khiêng lên bỏ chạy, ai dám ngăn cản sẽ đốt người đó. Đá của cả thôn chúng tôi, đều bị hắn cướp đi rồi! Thôn bên cạnh cũng bị tổn thất mấy thứ.”
Bên cạnh một đại thẩm cũng vỗ đùi nói: “Còn không phải được sao? Thạch ốc kia của hắn, mấy ngày nay bất kể ngày hay đêm, liên tục leng keng lách cách. Chúng tôi đều không dám đi xem, không biết nó rốt cuộc lại đang ấp ủ âm mưu gì đây!”
Trưởng thôn bên cạnh quả nhiên tương đối khôn lanh, ông hỏi Dạ Đàm: “Tiểu tiên trưởng, hỏa yêu này gần đây cứ mài bàn ghế gì gì đó,” Ông tới gần Dạ Đàm, ra vẻ thần bí mà nói, “Có một lần tôi lén nhìn từ cửa sổ vào trong thạch ốc của hắn, bên trong còn bày một cái giường đá thật lớn nữa. Tiên trưởng ngài nói xem, hắn chuẩn bị những thứ này, chẳng lẽ là muốn cưới một cô vợ trẻ sao?”
Dạ Đàm quả quyết —— sao ngươi lại liên tưởng đến chuyện này chứ! Nhưng mà trưởng thôn vừa nói lời này ra, thôn dân bên cạnh lại bắt đầu khóc la: “Hắn sẽ không đến bắt khuê nữ thôn chúng tôi đi chứ? Nếu lại sinh ra mấy tiểu hỏa yêu nữa, thì bảo chúng tôi sống thế nào đây. . . . . .”
Dạ Đàm: “. . . . . .”
Các ngươi nghĩ đi đâu vậy hả! !