Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 2: Gặp Lại
Sau khi nghe Thương Cảnh Thiên nói xong, cặp mắt hạnh nhân sắc sảo như vẽ của Hứa Đình Đình trợn lên, suýt nữa thì rơi con ngươi ra ngoài. Cô nàng không thể ngờ, cái tin nóng hổi trên internet được bàn tán cả ngày hôm nay lại là tác phẩm của bạn trai cũ.
Thương Cảnh Thiên cầm một xấp tài liệu dày đưa cho Hứa Đình Đình, trên gương mặt luôn có vẻ tuấn mỹ lười nhác hiện lên một nụ cười nhẹ chân thành hiếm gặp: “Em vất vả rồi.”
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay cả Thương Cảnh Thiên trước mặt mọi người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo léo khôn ngoan, ăn luôn hai giới hắc bạch, vậy mà mỗi lần gặp chuyện Yến Luật phân phó, anh chàng này đều không tiếc mạng sống giúp bạn thực hiện.
Hứa Đình Đình mỉm cười hờn dỗi: “Sao lại để em phỏng vấn? Em đã làm những chuyện thế này bao giờ đâu.”
Bị bạn trai cũ giao chuyện như vậy sợ là chẳng cô gái nào chịu nổi, nhưng Hứa Đình Đình vẫn giữ được nét mặt tươi cười, còn ngọt ngào dịu dàng như ngâm trong mật, có thể nói, đó là nguyên nhân quan trọng nhất cô có thể ở bên Thương Cảnh Thiên, người thay bạn gái còn nhanh hơn cả thay áo và làm bạn gái lâu năm nhất. Hứa Đình Đình rất thông minh.
Thương Cảnh Thiên nhìn gương mặt quyến rũ xinh đẹp của cô, cười nửa đùa nửa thật: “Bởi vì chỉ có phụ nữ mới nhìn phụ nữ bằng ánh mắt soi mói nhất, đặc biệt là mỹ nữ nhìn mỹ nữ.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Hứa Đình Đình duyên dáng mỉm cười rồi lại bĩu môi, nũng nịu thở dài: “Có điều anh không thấy để bạn gái cũ của mình là em làm loại chuyện này, có chút quá tàn nhẫn hay sao?” Cô nàng ôm ngực, bày ra biểu cảm như bị tên bắn.
Thương Cảnh Thiên liền nở một nụ cười dỗ dành: “Em suy nghĩ nhiều rồi, không phải anh muốn thuê bạn gái. Anh được người ta nhờ vả, là thay một người bạn làm việc.”
Hứa Đình Đình vừa nghe không phải là Thương Cảnh Thiên thì trong lòng bỗng dễ chịu hơn nhiều, lập tức lại tò mò hỏi: “Vậy là ai?”
Thương Cảnh Thiên nghiêm mặt: “Thật xin lỗi, việc này không thể nói cho em. Nếu có người hỏi ngay cả tên của anh em cũng đừng khai, anh không muốn đám phóng viên đó có scandal để viết bậy bạ.”
“A, em hiểu rồi.” Vẻ mặt Hứa Đình Đình như bừng tỉnh đại ngộ, cô lập tức cười tươi rói: “Chỉ cần em phỏng vấn người ta sẽ không ngờ được người đằng sau bức màn là anh. Bởi vì chẳng có kẻ nào để bạn gái cũ tìm bạn gái mới ình cả.”
Thương Cảnh Thiên vuốt cằm khen ngợi: “Anh vẫn rất thích sự thông minh này của em.”
Hứa Đình Đình ngoài mặt thì cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại thở dài chán nản, thì ra, cái anh thích chỉ là sự thông minh của cô thôi sao? Bọn họ bên nhau một năm, cho dù cô dùng bao nhiêu bản lĩnh mưu mẹo đi nữa, Thương Cảnh Thiên vẫn vĩnh viễn như cách cô một lớp kính vậy. Cô đứng bên ngoài lớp kính ấy, tưởng như thấy Thương Cảnh Thiên rất rõ, nhưng thực tế dù có làm cách nào đi nữa, cô cũng không thể tiến vào lòng anh…
Nhìn qua có vẻ giống công tử nhà giàu, kỳ thật Thương Cảnh Thiên làm việc vô cùng sắc bén bá đạo. Trong giới thương nhân, anh là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bạn bè vô số, hơn nữa phần lớn những người này không phú cũng quý, với bạn bè thì trượng nghĩa, ra tay hào phóng. Bản lĩnh lớn nhất của Thương Cảnh Thiên chính là khiến cho bạn cảm thấy bạn là người đặc biệt nhất trong lòng anh ta. Cả Hứa Đình Đình làm bạn gái của Thương Cảnh Thiên suốt một năm trời cũng không nhận ra đâu là bạn thân nhất của anh nữa. Nên người nhờ Thương Cảnh Thiên thuê bạn gái, Hứa Đình Đình thật không đoán được. Điều duy nhất mà cô có thể khẳng định, ra tay rộng rãi như vậy, xuất thân gia đình nhất định xa xỉ.
Hứa Đình Đình nhìn tập tài liệu dày cộp trên bàn, thở dài: “Đúng là có phần thưởng là có kẻ dũng cảm xông lên ngay, không ngờ người đăng ký lại nhiều như vậy.”
Thương Cảnh Thiên thản nhiên đáp: “Hơn ba nghìn người đăng ký, con số này là trợ lý Vương sơ tuyển rồi mới còn lại đấy. Em cứ từ đó chọn ra vài người tốt nhất, rồi gọi đến phỏng vấn thử xem sao.”
“Vâng.”
Thương Cảnh Thiên tiếp tục nói: “Chọn xong thì kêu trợ lý Vương xác nhận thân phận thật của họ, đừng để vài người lộn xộn trà trộn vào rồi lại lọt ra mấy tin đồn thất thiệt.”
Hứa Đình Đình mỉm cười gật đầu: “Được, anh yên tâm.”
Thương Cảnh Thiên giao tài liệu xong liền rời đi. Anh ta rất tin tưởng năng lực làm việc của Hứa Đình Đình, hơn nữa cô rất thông minh, mồm miệng nhanh nhạy, là người duy nhất sau khi chia tay anh có thể giữ quan hệ bạn bè.
Hứa Đình Đình nhìn tập tài liệu A4 giày cộp, bĩu môi, nếu đã lắm tiền như thế chẳng lẽ bên người còn thiếu gái đẹp hay sao? Đăng báo thuê bạn gái một cách lộ liễu, lại không muốn người ta biết thân phận của mình, cái gã chủ này đúng là lắm rối rắm mâu thuẫn.
Đa số người tham gia đều là sinh viên đang đi học, mặc dù không biết ông chủ là ai, mặt mũi thế nào, nhưng công việc mỗi ngày mười vạn tệ này quả thật rất có sức hấp dẫn. Trong bảy ngày ngắn ngủi, có công việc nào mà kiếm được bảy mươi vạn cơ chứ? Có lẽ có người cả đời cũng không kiếm được số tiền nhiều như thế. Hơn ba ngàn người tham gia, chẳng có gì là lạ.
Nếu nói theo một ý nghĩa nào đó, thì Hứa Đình Đình còn rất bội phục những cô gái này, dám quang minh chính đại theo đuổi tiền tài, dũng cảm hơn cô.
Dù cũng rất yêu tiền, nhưng từ lúc theo đuổi Thương Cảnh Thiên đến giờ Hứa Đình Đình vẫn không dám nói, cô là vì tiền của Thương Cảnh Thiên mới tiếp cận anh. Mỗi khi ở bên Thương Cảnh Thiên, Hứa Đình Đình đều phải cẩn thận từng chút lời ăn tiếng nói, chẳng dám để lộ một chút dấu hiệu yêu tiền. Thậm chí khi hai người chia tay, Thương Cảnh Thiên tặng Hứa Đình Đình một tấm séc, cô vẫn nhún nhường nhiều lần mới “bị ép” nhận, rồi mở một quán cà phê có tên Trầm Ngư bên hồ Kim Ba.
Hứa Đình Đình mở tư liệu những người tham gia ra, xem lướt, vừa ý người nào thì đánh dấu. Nếu anh đã giao chuyện này cho cô thì cô sẽ tận lực giúp anh. Thật ra, Hứa Đình Đình còn rất hứng thú vì chuyện này cứ như tuyển mỹ nữ vào cung thời cổ đại vậy. Quyền sinh quyền sát to lớn trong tay, vạch ra một nét bút, có thể chính là bảy mươi vạn.
Ôn Tửu… Thật là một cái tên kỳ quái. Ánh mắt đang lướt của Hứa Đình Đình tạm ngừng, cô cầm tập tư liệu về Ôn Tửu tới gần trước mắt. Ánh mắt tiếp tục ngừng lần nữa, chỉ là chụp ảnh thẻ mà vẫn đẹp vậy, rất hiếm.
Sau khi tan tầm, Ôn Tửu đi siêu thị. Tết âm lịch sắp đến, người đi siêu thị để mua hàng dự trữ ngày tết lại càng nhiều. Có điều, Tết âm lịch càng ngày càng mất đi hương vị năm mới. Ngày mai chính thức nghỉ rồi, cô định mua vài thứ về nhét tủ lạnh, như vậy là đủ cho nửa tháng không cần phải ra ngoài.
Di động trong túi vang lên, lấy ra nhìn thấy một số điện thoại lạ, cô lịch sự nói, “Xin chào”
Trong di động vang lên một giọng nữ ấm áp mềm mại, rất yêu kiều nữ tính.
“Xin chào, xin hỏi có phải số của tiểu thư Ôn Tửu không?”
Cúp điện thoại, Ôn Tửu cầm di động đứng một lúc lâu trước quầy kẹo. Vốn dĩ trong lòng vẫn chưa chắc chắn, cuối cùng đành phải khẳng định. Có lẽ đây là ý trời.
Nơi phỏng vấn là phòng hội nghị trong một khách sạn dành cho thương nhân.
Bước ra khỏi thang máy, trước mặt cô là một hành lang dài mấy chục mét, bên trên trải một tấm thảm dày đỏ sẫm, mặt thảm có những đóa mẫu đơn lớn được thêu bằng chỉ kim tuyến. Chậm rãi bước qua, dẫm lên những đóa mẫu đơn đó sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác mỗi bước chân như nở hoa sen, rất có ý vị.
Trên dãy ghế ngoài phòng hội nghị, có bảy tám cô gái trẻ đẹp đang ngồi, hiển nhiên cũng đến tham gia.
Hứa Đình Đình tìm trong quán cà phê của mình một nhân viên phục vụ tên Tiểu Chu sang đây hỗ trợ, phụ trách sắp xếp thứ tự phỏng vấn.
Tiểu Chu đưa cho Ôn Tửu một số thứ tự rồi mời cô đợi ở dãy ghế dài.
Ôn Tửu ngồi xuống, ánh mắt của cô lẳng lặng dừng ngoài cửa sổ. Khi nhìn thấy mẩu tin đó, cô chỉ biết sẽ có rất nhiều cô gái hưởng ứng tham gia, cô cũng không chắc một trăm phần trăm là mình sẽ được chọn. Nhưng cô nghĩ việc Thương Cảnh Thiên lưu lại hòm thư rồi để cô nhìn thấy nó, rõ ràng chính là ý trời. Vì thế, cô ôm cảm giác mặc cho số phận đăng ký, đến tham gia phỏng vấn.
Nếu cô được chọn, thì coi như ông trời đã cho cô một cơ hội để cô đòi lại công bằng ình, còn nếu không, coi như ý trời muốn cô buông tay.
Chuyện trôi qua cũng đã bảy năm, những oán giận và phẫn nộ sâu xa sớm đã bị thời gian mài mòn, chẳng còn sắc bén góc cạnh nữa. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cô chỉ còn lại một sự không cam lòng nặng trĩu mà thôi.
Dáng vẻ trầm mặc như có tâm sự của Ôn Tửu khiến cô và những cô gái khác ngồi trên ghế có một sự khác biệt rõ ràng. Tiểu Chu không nhịn được nhìn cô vài lần, trong lòng thầm đánh giá: một người con gái bình tĩnh, khí chất xuất chúng, không hề khẩn trương, thong dong trầm ổn, quả thực cô gái này chẳng chút quan tâm đến những chuyện xung quanh.
Phỏng vấn rất nhanh, ba phút đã xong một người. Dãy ghế thoáng chốc chỉ còn lại mỗi Ôn Tửu và một người con gái.
Cô gái có phần khẩn trương, cứ hít sâu mãi.
Đột nhiên, cô ấy quay sang cười với Ôn Tửu: “Chào chị, em là Hồ Mẫn.”. Cô gái này trẻ tuổi hoạt bát, nhìn qua như sinh viên, gương mặt xinh đẹp mang nét ngây thơ, mỗi khi cười rộ, hai bên má sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào.
Ôn Tửu cười đáp: “Chào em, chị là Ôn Tửu.”
Hồ Mẫn như chú sóc nhỏ, xoa xoa hai tay: “Không biết phải phỏng vấn gì đây ta, hồi hộp quá.”
Động tác nhỏ đáng yêu của Hồ Mẫn làm Ôn Tửu không nhịn được phải cười khẽ, cô nháy mắt với cô bé rồi bỗng nhiên nổi hứng muốn đùa giỡn: “Đừng căng thẳng, chỉ là xem thử người thật có hấp dẫn hơn trong ảnh không ấy mà.”
Hồ Mẫn “phụt” một cái mỉm cười, nhìn số thứ tự của Ôn Tửu: “Xem ra chị là người cuối cùng.”
Ôn Tửu khẽ gật đầu: “Chúc em may mắn.”
“Cảm ơn cảm ơn, chỉ cần có bảy mươi vạn, sau này tốt nghiệp xong, em không cần phải làm công cho người ta nữa, tự mình mở một cửa tiệm, làm bà chủ luôn.” Hồ Mẫn thè lưỡi, mỉm cười vô cùng đáng yêu, phảng phất sự ngây thơ không rành sự đời nhưng lại không chút nào sợ hãi.
Đang nói chuyện thì đến lượt Hồ Mẫn. Cô bé cũng chưa đầy ba phút thì đi ra.
Ôn Tửu cười, đứng lên nói: “Được chọn không?”
Hồ Mẫn làm tư thế thắng lợi rồi cười hì hì: “Không biết, phải chờ điện thoại thông báo nữa ạ. Chúc chị may mắn.”
Ôn Tửu cảm ơn cô bé rồi nhẹ nhàng tiến lên gõ cửa. Bên trong truyền ra một giọng nữ êm dịu trong trẻo:
“Mời vào.”
Đẩy cửa vào, Ôn Tửu nao nao.
Căn phòng lớn đến không tưởng tượng nổi, chỉ bày một chiếc bàn ông chủ màu đen trống không. Khoảng cách từ cửa phòng đến chiếc bàn đó có thể dùng từ xa xôi để hình dung.
Ngồi sau mặt bàn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài gợn sóng, rẽ ngôi giữa, để lộ chiếc trán trơn láng xinh đẹp với chân tóc hình chữ M, trên gương mặt như hoa như ngọc là hai tròng mắt long lanh như nước mùa thu.
Ôn Tửu bỗng sinh ra một loại cảm giác kinh ngạc xen lẫn ái mộ. Cô duyên dáng tiến lên, gật đầu lễ độ: “Xin chào. Tôi là Ôn Tửu.”
“Chào Ôn tiểu thư, mời ngồi.” Hứa Đình Đình cười tươi, hơi cúi người, chỉ vào ghế sô pha trước chiếc bàn.
Cửa phòng cách ghế sô pha cũng xa như thế, là Hứa Đình Đình cố ý để người ta sắp xếp, vì như thế cô ta có thể nhìn rõ hình thể lẫn dáng đi của những cô gái đến phỏng vấn khi họ từ cửa bước vào.
Lúc Ôn Tửu chậm rãi đi tới, Hứa Đình Đình nhìn cô không chớp mắt.
Ôn Tửu khoác một chiếc áo bành tô lông cừu kiểu dáng đơn giản màu trắng sữa, dưới chân đi một đôi giày đế thấp bằng da dê mềm, màu cà phê nhạt.
Hứa Đình Đình dặn những người đến phỏng vấn đi dép đế bằng có hai mục đích, thứ nhất là xem chiều cao thật của họ, thứ hai là xem dáng đi của họ. Đi giày cao gót muốn tạo ra dáng vẻ lay động thì rất dễ dàng, nhưng đi dép đế bằng mà vẫn tạo ra phong thái yểu điệu tha thướt, thì có chút khó.
Bước chân Ôn Tửu không nhanh không chậm, mềm mại uyển chuyển, tư thế ngồi tao nhã tự nhiên, không tìm đâu ra chỗ bắt bẻ.
Hứa Đình Đình thấy Thương Cảnh Thiên nói rất đúng, phụ nữ nhìn phụ nữ ánh mắt sẽ vô cùng xoi mói xét nét, mỹ nữ nhìn mỹ nữ, thì lại càng xoi mói xét nét hơn nữa. Dù vậy Hứa Đình Đình vẫn không kiềm được, phải thầm khen Ôn Tửu trước mặt.
Ngũ quan của cô gái này tinh xảo xinh đẹp, nhưng thứ làm người ta lóa mắt lại là khí chất độc đáo trên người cô, vừa như tuyết trắng trên đỉnh núi xa, lại vừa như hoa lan bên dòng suối, phảng phất một sự thanh nhã đạm bạc không nhiễm khói lửa nhân gian, khiến người ta có chút mơ hồ, thấy không thực. Một cô gái như thế phải xem tiền tài là cặn bã mới đúng, vậy mà lại vì bảy mươi vạn tiền mặt đến đây, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
“Ôn tiểu thư.” Cô ta vừa mở miệng, đột nhiên cửa phòng gian trong bị đẩy ra “rầm” một tiếng, tiếp đó, một bóng dáng cao lớn anh tuấn từ trong bước ra.
Hứa Đình Đình lắp bắp kinh hãi, không ngờ Thương Cảnh Thiên đang ở gian trong lại đột nhiên xông ra ngoài, không phải anh không muốn lộ diện sao?