Tình Không Lừa Dối

Chương 1: Thuê Bạn Gái


Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 1: Thuê Bạn Gái


Trận tuyết đầu đông ung dung đến muộn, rơi lả tả suốt đêm khuya mãi đến sáng sớm mới ngừng, dù có vẻ như vẫn còn lưu luyến. Thành phố Z trầm lắng hiu quạnh sau khi được trận tuyết này tắm qua, trở nên sáng sủa trong vắt, rực rỡ hẳn lên.
Ôn Tửu kéo tấm rèm lụa vàng có hình những đóa sen xanh của ô cửa sổ sát đất, dõi mắt ra ban công tầng hai sáu, đập vào mắt là một màu trắng mênh mông vô tận. Ánh mặt trời lan tỏa khắp nơi, chiếu rọi nhấp nhô lên cao xuống thấp, kéo dài qua những mái nhà, bỗng cho người ta một ảo giác, như đang trôi nổi bồng bềnh giữa biển tuyết vậy.
Đã lâu không ngắm trận tuyết nào rơi lớn đến thế, một sự vui vẻ khoan khoái nhẹ nhàng thản nhiên len lỏi trong lòng Ôn Tửu. Đáng tiếc cảnh tuyết tuy đẹp, ra đường lại trở thành vấn đề. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước kì nghỉ tết âm lịch. Nếu trận tuyết này đợi một ngày nữa hẵng rơi thì hoãn mỹ rồi, cô có thể làm ổ trong ngôi nhà ấm áp, ôm chén trà nóng trong tay, ngắm cảnh tuyết hiếm lắm mới gặp… Đáng tiếc, chuyện trên đời luôn khó toàn vẹn.
Trên đường bất luận là xe bus hay xe gia đình đều cẩn thận quy củ nhích từng chút về phía trước, đối với người có kỹ năng lái xe không được tốt như Ôn Tửu, lại càng phải cẩn thận gấp đôi, khi tới công ty, ước chừng đã muộn mất mười lăm phút.
Ôn Tửu vội vã đi vào văn phòng thì bất ngờ thấy đồng nghiệp bên bộ phận bán hàng, Vu Hoan và Lâm Á đã đến. Hai cô gái đang chụm đầu nhìn di động, cũng không biết nhìn thấy gì mà kích động y như lũ chim sẻ mùa đông ra ngoài kiếm ăn, kết quả tìm được một mớ gạo trắng, hưng phấn líu ríu.
“Oa, bảy ngày bảy mươi vạn! Vậy mỗi ngày lương mười vạn rồi!”
“Đúng là lắm tiền, chậc chậc.”
Dù bước chân Ôn Tửu rất nhẹ, nhưng gót giày gõ lên sàn nhà bằng gỗ vẫn phát ra tiếng bước chân thanh thúy. Vu Hoan và Á Lâm trên mặt vẫn còn hưng phấn, ngẩng đầu bắt gặp Ôn Tửu, vội hì hì lên tiếng chào hỏi.
Ôn Tửu nhẹ nhàng bước lên, tủm tỉm hỏi: “Có gì mà các em kích động thế, tiền lương được tăng sao?”
Vu Hoan lập tức đưa di động cho cô, cặp mắt trong veo phát sáng, hưng phấn nói: “Quản lí Ôn, chị xem này.”
Ôn Tửu quay người nhìn màn hình di động, một mẩu tin liền đập ngay vào mắt cô.

Đoạn tin không dài, nhưng nội dung lại đủ hấp dẫn người ta.
Vu Hoan và Lâm Á cùng đợi phản ứng kinh ngạc của cô sau khi xem xong mẩu tin, đáng tiếc Ôn Tửu sau khi xem xong chỉ mân mê cặp môi anh đào hồng nhạt, mỉm cười nói: “Bây giờ nhà giàu ở đây nhiều nhỉ.”
Tuy chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng cô đã đảm nhiệm vị trí quản lý của bộ phận kinh doanh, gương mặt toát ra một vẻ xinh đẹp thuần khiết, có chút giống với gương mặt của nữ sinh trung học Lolita, nhưng tính cách lại trầm ổn lạnh lùng, mang theo một chút thong dong trấn tĩnh, dù trước mắt băng trên núi Thái Sơn có sập đi nữa thì cũng không thay đổi sắc mặt. Mặc dù đọc mẩu tin khiến người ta phải mở rộng tầm mắt nhưng cô chỉ hờ hững nói đùa một câu rồi đứng dậy bỏ đi.
Lâm Á nhìn bóng dáng thướt tha yểu điệu của Ôn Tửu, hạ giọng nói: “Cậu xem, Bạch Phú Mỹ người ta đâu giống bọn mình, đọc tin tức muốn nổ con mắt như vậy, đến nháy cũng không thèm.”
*Bạch Phú Mỹ: chỉ những cô gái da dẻ trắng trẻo, diện mạo xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo, có khí chất, lại giàu có và tự bản thân có năng lực kinh tế mạnh.
Vu Hoan thấp giọng cười: “Thế thì tiêu chuẩn của cô nàng Bạch Phú Mỹ này hơi thấp rồi, có tiền chỗ nào, cậu không thấy cô ấy cũng chỉ đi một chiếc ôtô chưa đến mười vạn sao.”
Lâm Á bĩu môi, “Đó là người ta khiêm tốn, chiếc vòng tay mà cô ấy đeo trong cuộc họp hàng năm năm ngoái, mua một chiếc Cayenne vẫn còn dư đó.”
Dù Lâm Á nói đúng, nhưng trong lòng Vu Hoan căn bản không tin.
Cô nhớ cuộc họp hàng năm năm trước, Ôn Tửu mặc chiếc sườn xám cách điệu, kiểu dáng khá độc đáo mới lạ, dù rất đẹp và toát lên được khí chất nhưng tuyệt đối không phải hãng cao cấp gì, còn chiếc vòng cô đeo trên cổ tay, cô ta lại càng không có ấn tượng.
Dù sao ngày thường Ôn Tửu mặc đồ bình thường, đi xe bình thường, ở chỗ bình thường, không phải biệt thự cũng chẳng phải chung cư cao cấp mà chỉ là một căn hộ bốn mươi mét vuông, gần Lục Nhân Các cách công ty không quá xa. Điều kiện như vậy trong mắt Vu Hoan, đương nhiên không coi là Bạch Phú Mỹ.
Có điều Lâm Á là đồng nghiệp của cô ta, Ôn Tửu là lãnh đạo của cô ta, nghi ngờ của mình, cô ta chỉ để ở trong lòng, không tiếp tục tranh luận với Lâm Á.

Kỳ thật cho tới bây giờ Lâm Á cũng không thấy Ôn Tửu giàu có, mãi cho đến cuộc họp thường niên năm ngoái, khi nhìn thấy chiếc vòng tay kia cô ta mới phát hiện, quả thực Ôn Tửu che dấu khéo léo đến nỗi mọi người nhìn không thấu.
Ôn Tửu bước qua hành lang dẫn đến văn phòng, đẩy cửa ra, một mùi hương thanh dịu thoang thoảng phả vào mặt.
Trên chiếc bàn làm việc mô phỏng kiểu Trung Quốc cổ là một chậu thủy tiên xanh um tươi tốt, tuyết vừa rơi, hoa đã nở. Giữa những chiếc lá thon dài, mềm mại bé xíu là những nụ hoa màu trắng vừa trổ, trong trẻo nhẹ nhàng, lúng liếng xinh đẹp, nở rất vừa vặn.
Cô cởi áo lông treo lên giá áo, sau đó bước đến bàn làm việc mở máy tính lên. Công việc thường lệ của mỗi buổi sáng chính là xem qua một lần tin tức mà các công ty thị trường công bố hôm nay và những tin tức chính sách quan trọng trên trang web tài chính kinh tế.
Xem xong, cô nhấn vào mục tin tức, chọn chuyên đề xã hội, đây chính là tin tức mà vừa rồi Vu Hoan cho cô xem. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở hòm thư điện tử kia, toàn thân như bị đóng đinh, thật lâu không thể rời tầm mắt.
Bảy năm, không ngờ anh ta vẫn dùng hòm thư đó.
Quả thật chung tình đến thế cơ à?
Những chuyện cũ vụn vặt lẻ tẻ lần lượt từ sâu trong ký ức nổi lên, nhẹ nhàng lặng lẽ, nhưng lại không cách nào chống đỡ, như giữa một hồ nước phẳng lặng lần lượt lần lượt mọc lên từng đóa sen, cuối cùng cả hồ tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Những dòng hồi ức miên man tràn về có phần không khống chế được, cô vội đứng dậy, rót ình một chén Trần Phổ.
Màu đỏ hồng tựa như màu rượu dần lan ra trong chén, một mùi hương nhàn nhạt bốc lên. Cô cầm chén trà đứng trước cửa sổ, nuốt một ngụm trà nóng, trong lòng cố gắng đè nén những chuyện xưa cũ.
Chậm rãi uống xong chén trà, khi quay người lại, trên mặt cô đã là vẻ trầm tĩnh như nước.

Hồ Kim Ba là vùng hồ nhân tạo vừa được người ta khai phá, màu nước xanh biếc, sóng dợn gập ghềnh, giữa hồ là một tiểu đảo trồng đầy hoa màu và cây cảnh, bốn mùa hoa nở, là địa bàn vừa khai phá sang quý nhất. Khắp xung quanh hồ là những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đều là chỗ của những công ty xí nghiệp có thực lực nhất. Tất cả những tòa nhà quanh hồ đều có tên bắt đầu bằng chữ “Kim”, nên người thành phố Z cũng quen gọi nơi này là khu vực vàng.
Trên tầng cao nhất của công ty thương mại Kim Đạt, Thương Cảnh Thiên ngồi trên ghế salon bọc da trong văn phòng, ngón tay thon dài kẹp tờ báo đang mở, chậm rãi đọc:
“Vì nhu cầu cần gấp một người bạn gái vào tết âm lịch, hiện tại tôi muốn thuê một người bạn gái trong vòng bảy ngày với mức lương là bảy mươi vạn tiền mặt. Yêu cầu đối phương: dưới 25 tuổi, cao 1m68 trở lên, cân nặng dưới 55kg, diện mạo vui vẻ ngọt ngào, đã tốt nghiệp đại học. Những ai muốn tham gia vui lòng gửi phương thức liên lạc và ảnh chụp đến địa chỉ hòm thư dưới đây, sau khi thông qua phỏng vấn, sẽ lập tức được nhận hai mươi vạn tiền đặt cọc. Chấm dứt bảy ngày nghỉ lễ, sẽ được trả năm mươi vạn tiền mặt còn lại.”
Đọc xong tin tức “Thông báo tuyển dụng” gây chấn động cả thành phố Z buổi sáng hôm nay, Thương Cảnh Thiên bắn ánh mắt “sùng bái” sang phía người đàn ông đối diện: “Yến tiên sinh, cậu cố chấp như vậy, người nhà cậu biết không đấy?”
Yến Luật, diện mạo xuất chúng, thân thế hùng hậu, muốn dạng bạn gái nào đi nữa cũng có thể nói là dễ như trở bàn tay chẳng cần tốn sức, thế mà lại phí đến bảy mươi vạn tiền mặt để đăng báo thuê bạn gái. Ngoài việc cười cầu hòa dù chẳng hiểu ra sao, Thương Cảnh Thiên thật sự không biết nên dâng tặng biểu cảm nào khác.
Yến Luật bày ra dáng vẻ không thèm đếm xỉa, bâng quơ nói: “Mỗi lần lễ lạt là lại bị bức hôn.” Đây là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân chính nói ra có chút dài dòng, Yến Luật nhất thời cũng không muốn nhiều lời.
Thương Cảnh Thiên cười hì hì: “Yến tiên sinh vừa vung tay lên là không biết bao nhiêu cô gái bổ nhào vào cậu, ép cậu dẹp lép thành ảnh chụp rồi. Còn cần phải đăng thông báo tuyển dụng sao? Cậu nhiều tiền quá nên phát sốt, hay nhiều tiền quá nên tinh thần rối loạn rồi?”
Khó khăn lắm mới có cơ hội trêu đùa Yến tiên sinh kiêu ngạo nhàm chán, Thương Cảnh Thiên sao chịu bỏ qua cơ hội trêu chọc này, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng nụ cười vẫn hơi méo mó.
Yến Luật nhịn cậu ta đã lâu, liếc xéo anh chàng một cái, mày kiếm tuấn tú nhăn lại, mang theo vài phần khí thế không giận mà uy.
Thương Cảnh Thiên vẫn không sợ chết, tiếp tục trêu đùa: “Cần gì phải khổ tâm phí một khoản tiền lớn như vậy để thuê bạn gái, cậu chỉ cần tùy tiện chọn ra một người trong mấy cô theo đuổi cậu, cái gì không nói, chỉ riêng công ty của cậu, đám em út mê mẩn cậu còn không ít à.”
Nói đến đây, Thương Cảnh Thiên nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, cười hì hì: “Như cô thư ký nhỏ của cậu kìa, cũng không tệ, luôn tỏ ra vụng về, muốn làm người khác chú ý, bộ dạng cố gắng ra vẻ cũng rất đáng yêu.”
Yến Luật lạnh lùng đáp: “Tôi đã cho cô ta nghỉ việc.” Thật xin lỗi, dù là ngốc đáng yêu hay ngốc thật, đều không hợp làm thư ký của anh.
Thương Cảnh Thiên phun ngụm trà ra: “Ái chà, đúng là không hiểu phong tình.”

Yến Luật đan tay vào nhau đặt lên đầu gối, nói ra một câu càng không hiểu phong tình hơn nữa: “Tôi thà phí tiền, cũng không muốn rước phiền toái.”
Thương Cảnh Thiên đành cười thở dài, đối mặt mỹ nữ, thương hoa tiếc ngọc còn không kịp, làm sao đành lòng dùng chữ “phiền toái” này mà hình dung. Anh ta đã từng một lần hoài nghi Yến Luật không biết có phải bị cái gì kích thích, hay có bóng ma tâm lý gì không, cho nên mới không gần gái đẹp, đến nỗi làm người ta nghi ngờ khuynh hướng tình dục.
Thương Cảnh Thiên cười hì hì: “Cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cậu không?”
Yến Luật ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên đứng lên khỏi ghế salon, xoay người, cúi xuống liếc Thương Cảnh Thiên một cái, ngọc sơn tương khuynh*, sát khí ngập tràn.
*Ngọc sơn tương khuynh: có lẽ ám chỉ sự tức giận toát ra muốn lật đổ cả núi Ngọc ( Núi này có thật )
Thương Cảnh Thiên vội nhấc tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, không nói nữa. Vậy cậu thuê bạn gái, thế thì dùng hòm thư điện tử của tôi làm gì?”
Yến Luật liền đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống Thương Cảnh Thiên: “Bởi vì chuyện này giao cho cậu làm.”
Nụ cười Thương Cảnh Thiên chợt tắt, anh ta nhảy dựng khỏi ghế sa lon: “Sao lại tìm tôi?”
Yến Luật nhíu mày, mỉm cười ngạo mạn đáng ghét: “Cái loại công tử đào hoa cả ngày chẳng có việc gì làm như cậu, mấy việc như tuyển người đẹp này, không phải cậu hiểu rõ nhất sao?”
Chẳng nói chẳng rằng quẳng cho người ta việc vô tích sự như thế, vậy mà vẫn bày ra bộ dạng còn không mau tạ ơn long ân. Thương Cảnh Thiên xì một tiếng khinh miệt: “Cậu mới là công tử đào hoa, cậu mới là chẳng có việc gì. Ông đây đường đường là phó tổng công ty công nghiệp Cẩm Vinh, bận trăm công nghìn việc đấy nhé.”
Yến Luật vỗ vỗ vai anh ta, chậm rãi nói: “Chọn xong gọi điện cho tôi.”
Nói xong, anh ngoái lại nhìn rồi sải đôi chân dài ra cửa. Khi tay đặt lên nắm cửa, anh dừng lại, nói thêm một câu không cho phép từ chối: “Lễ trừ tịch là tôi phải mang người về gặp ông bà ở thành phố X rồi, phiền cậu mau dùm.”
Thế là Thương Cảnh Thiên luôn luôn tao nhã phong lưu phóng khoáng không để ý đến hình tượng, nổi điên: “Ngày mốt là lễ trừ tịch rồi đó, thằng khốn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.