Tình Học Trò.

Chương 4


Bạn đang đọc Tình Học Trò. – Chương 4


Chiều thứ 7, tôi cố gắng vơ vét nhanh chóng đống sách vở để còn đi tập như đã hẹn với chị Mỹ. Do hôm nay lớp có chút việc nên sinh hoạt hơi lâu, trễ mất gần 30 phút rồi! Bước ra khỏi cửa lớp, tôi thấy không gian trường hôm nay vẫn còn nhiều tiếng cười đùa chứ không yên ắng như mọi hôm. Lạ nhỉ? Tôi rảo bước nhía qua vài lớp khối 10 trên đường đi. À, thì ra là bọn nó cũng ở lại tập tành chuẩn bị văn nghệ! Nghía qua lớp thằng Dũng cũng thấy nó đang ngồi trên bàn ôm đàn, vây quanh là mấy con vịt Hướng mắt về phía khu nhà giáo viên, nơi cái hội trường to tướng đặt ở đó tôi đã thấy khá nhiều người đang tụ tập. “Chết mẹ, muộn quá rồi” – tôi vội bước nhanh hơn
– Chào cả làng, xin lỗi em đến trễ! – Tôi cố gắng chào to chút cho đỡ ngại
– A, Hoàng fide, cơn gió nào đưa mày đến đây thế? Hôm nay không đi cày à! Hahah – Một ông ngước nhìn tôi rồi trêu, bọn tôi học hành nhiều nên toàn bị gọi là đi cày
– Em hẹn chị Mỹ tập tành ở đây mà. Ủa, chị ấy đâu ta? – Tôi hỏi lại sau khi ngó nghiêng không thấy người tôi cần tìm đâu cả
– Đang cãi nhau trong kia kìa!
Tôi bước vào 1 góc hội trường theo hướng chỉ tay, một đám bà bảy bà tám đang ngồi cãi nhau ỏm tỏi, hình như là đang tranh luận về cái tiết mục gì đó. Tôi đã nhìn thấy chị Mỹ quay ra vời vời mình, trông chị vẫn thế, lúc nào cũng xúng xính, ấm áp và ăn diện hơn bạn bè một chút.
– Sao đến trễ vậy?
– Em sinh hoạt hơi lâu, sorry
– Ngồi chờ chị tí, để xử xong mấy con mẹ này đã
Chị lại quay vào tiếp tục tranh luận với mấy bà kia. Tôi dạo dạo quanh phòng nói chuyện với một vài người quen, vẫn còn khá rụt rè, toàn các anh các chị lớn mới gặp vài lần mà. Không khí làm việc hăng say, tiếng cười đùa vui vẻ thật là thoải mái, góc kia là mấy tên đang tập nhảy, góc này là mấy bà đang ngồi vẽ vẽ cắt cắt, một đám “trâu bò” thì khuôn vác đồ nghề, cưa cưa gọt gọt, trên môi ai cũng không ngớt những nụ cười
– Ngơ ngác như nai vậy cưng? – tiếng chị Mỹ làm tôi giật mình
– Có đâu, đang xem mọi người làm thấy hay quá!
– Ủa chứ hôm 20/11 em không tham gia à?
– Hôm đó em chưa chuyển về trường mà chị!
– Ủa? Là sao?
– Em thi cấp 3 vào trường khác, đầu tháng 12 mới xin lại về trường mình
– À ra vậy, mà sao mọi người lại gọi em là Hoàng fide?
– Dạ tại hồi đó chơi điện tử em ra chưởng được ỗi thằng fide nên bọn nó gọi thế tới giờ luôn. – Tôi gãi đầu
– Em cũng biết chơi điện tử? – Chị hỏi vẻ ngạc nhiên lắm
– Vâng biết chứ ạ!
– Tưởng em chỉ biết đi cày thôi chứ! Hahah

Lại đến lượt bà ấy chọc tôi, mới vào lớp 10 nên còn ngoan chút thôi, với lại học cái lớp toàn gà rù nó cũng kém khí thế đi, chứ nếu không tôi cũng đã nghịch banh cái trường ra rồi!
– Chị kiếm được mấy bài rồi này! Em coi xem biết hết không? – Chị ấy đưa cho tôi miếng giấy có ghi tên bài hát
– Dạ biết hết! Có bài Trường Sơn đông – Trường Sơn tây thì không thuộc lời hết ạ! – Tôi trả lời nhưng trong đầu thì đang nghĩ “chữ đẹp quá”
– Thế giờ em muốn hát bài nào?
– Bài nào cũng được mà! Quan trọng nó hợp văn cảnh chị ơi
– Mày với nó hát “Nắng sân trường” đi, bài đấy hay đấy. Tao thích bài đấy, ôi Đan Trường! – Một bà ghé qua góp ý
– Thôi hát TS đông TS tây đi, 26/3 hát bài đấy mới chuẩn. 2 năm trước cũng có 1 đôi 12A8 thì phải, hát bài đấy hay lắm! – Một ông khác thêm vào
Rồi 9 người 10 ý, lại bắt đầu cãi nhau ỏm lên, tôi chỉ biết cười chứ chẳng dám tham gia. Rồi không chỉ có nhóm của tôi với chị Mỹ, mấy ông bà bên kia cũng um xùm hết cả. Vậy là buổi tập đầu tiên của tôi là đến ngồi nghe cãi nhau và ….cười. Nhưng cũng may mắn là ra vấn đề, túm cái váy lại là tôi và chị Mỹ sẽ hát “TS đông TS tây”, “nắng sân trường” thì để dự phòng, có một tiết mục tốp ca bài “bác đang cùng chúng cháu hành quân” và một bài múa dân tộc của mấy bà ấy nữa.
– Té chưa mày? – thằng Dũng bước vào với cái đàn vác trên vai, nhìn lãng tử vãi
– Oh`, té giờ đây, chờ tí
– Ơ thằng này đánh đàn hay này, cho nó vào hội bọn mình đi! – Một anh biết thằng bạn tôi quay ra nói
– Thôi em hát với lớp em rồi. Vụ này các bác bên đoàn thể tự họp mà giải quyết với nhau đi. Em chịu!
– Đúng rồi đấy, đứa nào mày cũng muốn lôi về thì làm gì còn lớp nào nó dám tham gia nữa! – chị Hường can thiệp
Tôi chào mọi người rồi về trước, lấy lí do nhà hơi xa, mọi người cũng không cản. Tôi với thằng bạn đi 1 xe, nó bắt tôi chở, trời đã tối mù và đổ sương nhiều rồi
– Bọn lớp mày sao rồi? – tôi hỏi
– Ổn! Mấy con kia nó đòi nhảy nhót ì xèo
– Thế có làm tí solo ko?
– Chắc có, còn đang xét! Mà tao cũng thấy bà Mỹ xinh gái lắm đâu mà bọn nó cứ làm ầm lên nhỉ? – thằng bạn tôi thắc mắc
– Đệt, mấy hôm nay rồi tao mới được nghe câu chân tình! Bạn tốt có khác!
– Hay là tao cũng bị giống mày cmnr! Hahahaha
Tối hôm đó về hơi trễ, quên không nói trước với nhà, Bố Mẹ phải chờ cơm nên tôi cũng ăn thêm vài bài giảng nữa. Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, thôi nay tự giác học hành không có mama nổi giận thì lại thể dục quanh xóm! Nghĩ vậy là tôi phi thẳng lên cái bàn học, ngồi cắm cúi viết lách khí thế, haizzz … bài vở nhiều như núi, lại phải thức đêm rồi, cũng may mai là chủ nhật được ngủ bù tí. Nửa đêm nguồi nhìn từng làn sương trắng trập trùng ngoài sân, trong đầu lại nghĩ đến cái cảnh mấy bà ngồi cãi nhau, cái sân trường đông vui nhộn nhịp hơn mọi ngày, cũng thấy vui vui…
Khối 10 bọn tôi học buổi chiều, còn khối 11 và 12 học buổi sáng. Nhưng những lớp cá biệt của bọn tôi thì buổi còn lại phải cày cuốc thêm 3 tiết nữa, thường là từ tiết 2 đến tiết 4 đều như vắt chanh vậy. Các anh chị lớp 12 cũng có tăng cường học thêm để ôn thi ĐH. Sáng thứ 2 ngồi cày hết một đống bài tập Lý mà muốn xỉu, cô muốn vắt kiệt sức bọn tôi hay sao ấy mà còn phát thêm 1 xấp nữa để về nhà giải quyết. Ôi mẹ ơi! Chưa dừng lại ở đó, mấy đứa đội văn chạy sang thông báo “chiều nay cô có nhã hứng nên lớp chúng ta sẽ tổ chức kiểm tra 2 tiết” . “Cực hình!” – cái đội khối A của tôi nghe đến kiểm tra văn thì chỉ có đường muốn chui xuống đất, kiểm tra 1 tiết mà viết 15 phút đã hết bố nó ý rồi, giờ 2 tiết biết ngồi làm gì đây? Đứa nào đứa đấy nhìn nhau lắc đầu thở dài ngao ngán.

Buổi chiều, cũng may 2 tiết kiểm tra văn là tiết 4, tiết 5 nếu không thì chẳng còn hứng thú gì mà học môn khác nữa. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, vừa mới được hết nửa tiết kiểm tra đầu thì đã thấy có âm thanh rục rịch, lách cách. Ngước mắt nhìn quanh tôi đã thấy mấy thằng “làm bài xong” đang ngồi bấm máy tính giải đề! Hôm nay tôi có nhã hứng hay sao ấy, áng văn tuôn trào tràn trề, viết mỏi tay mà vẫn chưa hết, cắm cúi ngoáy một lúc nữa thì nghe tiếng chuông ra chơi, cũng là lúc tôi đặt dấu chấm cuối cùng!
– Yeah, hơn 3 trang luôn!
Tôi giơ cao thành quả của mình lên và hét lớn đầy tự hào. Cả lớp cười hô hô, đến ngay cả cô giáo cũng ko kiềm chế được trước hành động của tôi. Nghía sang con bé bên cạnh tôi là dân chuyên văn, mẹ ơi chữ nó đâu ra mà lắm thế không biết! Nó đã viết gần hết tờ thứ 2 rồi và chưa có đấu hiệu giảm tốc độ dừng lại. Sợ quá! Tranh thủ 45 phút rảnh rang tiếp theo ngồi nhai mấy bài tập lý hồi sáng vậy, tiết 5 ấy sao mà trôi qua nhanh quá, mới được có 4 bài đã hết giờ rồi!
– Dừng bút nộp bài cho cô còn về nấu cơm nào anh chị em ơi! – thằng Chiến vừa đi thu bài vừa bắc loa thông báo
– Cô cậu nào làm bài 1 tiết thì thôi khỏi phải nộp. Tôi cho cơ hội về nhà mà suy nghĩ, chiều mai tôi thu sau còn cố vớt vát cho điểm 5.
– yeah, mẹ hiền yêu dấu của con muôn năm! Bọn khối A, B tụi tôi hét vang nịnh nọt
Thật ra đây chẳng phải lần đầu bọn tôi được đặc ân như thế. Phần lớn các thầy cô đều tạo điều kiện cho bọn tôi …học lệch, với lại lớp cá biệt lại toàn người ngoan hiền truyền thống xưa nay, ‘con ruột’ của các thầy cô cả nên được nhiều ưu ái lắm!
Tôi bước vội về phía hội trường, hôm nay có ít người hơn hôm thứ 7, chị Mỹ đang ngồi bó chân ôm cặp và một xấp sách vở nữa, môi vẫn đỏ, cổ vẫn quàng cái khăn to xù và xúng xính như mọi hôm
– Nay chị cũng đi học thêm à? – tôi hỏi thay lời chào
– Uh`, học ông thầy quý hóa của em đấy! – cái mặt ỉu xìu
– Sao thế? Bị đi giặt giẻ lau bảng à? (đấy là hình phạt của ông thầy tôi, thầy hiền lắm, đứa nào ko chịu học bài là chỉ có bắt đi giặt giẻ lau bảng, về lau đi lau lại thật sạch cái bảng tới lúc không còn vết mới tha cho)
– Không, cho ngay 1 đống bài tập này! – Chị nói rồi chìa tờ giấy ra trước mặt tôi
– À, ra là ôn thi tốt nghiệp. Có 20 câu nhỏ xíu mà cũng kêu, nhìn em đây này! – Tôi nói rồi chìa 1 đống giấy tờ lộn xộn ra trước mặt chị
– So với trâu bò bọn em thì so làm gì! – chị nói rồi giật lại tờ giấy kẹp vào cuốn vở
– Vấn đề là sáng thứ 4 thầy đòi nộp bài để kiểm tra, không xong là lau bảng như em nói thật chứ chẳng chơi đâu. Mà có phải mỗi môn của thấy ấy đâu cơ chứ! – Chị lại nhăn nhó
– Ê Mỹ, ra tập múa kìa mày, chỉ cho tụi nó nữa chứ! – một chị gọi với
– Em ngồi đây xem nhá, tập hát trước đi, tí nữa xong chị tập với em.
Chị ấy bỏ lại tôi ngồi một mình, lại phải chờ đợi, haizzzzz…. Tôi hết ngó đông ngó tây mà vẫn chẳng biết làm gì, chợt nhìn xuống bên cạnh thấy chị Mỹ để lại cặp sách và cuốn vở ở đó, tò mò tôi mở ra xem, thật ra là vì muốn nhìn thấy nét chữ của chị ấy.
Uầy sạch sẽ phết” – tôi lầm bầm lật từng trang vở, viết lách rất rõ ràng và hơi màu mè nữa, đúng là con gái có khác. Tôi dừng lại ở trang đang viết cuối cùng, thấy có 1 bài đang làm dở, mở cái tờ đề bài loằng ngoằng nét chữ “thư pháp” quen thuộc của ông thầy ra so thử. “Cũng làm được đến bài thứ 3 rồi này”. Không biết có phải ngứa nghề hay ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nảy ra ý định giải quyết nốt cái đề ấy. Dù là hóa 12 thật nhưng toàn bài ngắn và dễ nữa, nhắm mắt tôi làm cũng được, mấy cái bài này chẳng đủ để tráng miệng cho tôi. “Thầy có kiểm tra đến vở của Chị thì cũng sẽ nhận ra ngay nét chữ của tôi và cái cách trình bày chẳng lẫn vào đâu được của dân chuyên Hóa, chắc là chẳng sao đâu”. Ngước lên nhìn Chị 1 cái, chị ấy đang mải hướng dẫn 1 người múa, chẳng để ý.
Tôi mở cặp lấy cây viết rồi chẳng đắn đo, cắm cúi ngồi viết tít mù, mấy cái chỉ số đơn giản này tôi cũng chẳng cần dung đến máy tính làm gì nữa, số mol chẳng bao giờ lẻ, nhẩm nhẩm tí là xong. Tôi cố gắng viết nhanh nhưng rõ ràng và sạch sẽ, thỉnh thoảng ngước lên nhìn chị Mỹ cứ như là đang đi ăn trộm vậy. Cũng có lúc tôi ngước lên thì thấy chị đang nhìn về phía tôi, chắc là nghĩ tôi đang học bài hay sao ấy mà chẳng có phản ứng gì.
“Phù xong, 35 phút, hơi chậm!” – tôi nói 1 mình sau khi nhìn đồng hồ, lại trả quyển vở và kẹp cái đề trở về vị trí như cũ. Ngước lên nhìn thì Chị vẫn đang múa với mấy bà kia. Lâu thế! – tôi lại bỏ sách Lý hồi sáng ra làm bài, toàn xương xẩu, chả bù ấy bài kia.

– Chăm học gớm nhỉ?
Tiếng của chị làm tôi giật mình, nét chữ ngoạc cả sang 1 bên, tôi nghe thấy tiếng chị cười. Gấp vở lại ngước nhìn lên, tôi đứng hình như cái CPU bị lỗi vậy, trước mặt tôi hình như là một người con gái hoàn toàn khác! Chị ấy đã lột xác, à không đúng ra là lột bỏ bớt vài cái áo trên người. Đứng trước tôi là người con gái có mái tóc dài cột cao bằng cái bút chì chưa gọt (hình như sở thích của chị là như thế), cái áo thun xanh bó sát người và chiếc quần ngố trắng để lộ ra những đường nét tuyệt vời của cơ thể. Chị ấy đi chân không, đứng khom gối và chống 1 tay lên đầu gối, tôi mải mê nhìn theo cánh tay trắng muốt ấy đến khuôn mặt lấm tấm mồ hôi tô điểm bằng đôi môi đỏ mọng, nhìn tôi cười.
– Ê, tẩu hỏa nhập ma rồi hả? – Chị gõ vào trán tôi
– Dạ? – Tôi buột miệng, bừng tỉnh sau cơn mê, thấy ngại ngại
– Làm gì mà đơ như phỗng thế? Chị tưởng em luyện công nhiều quá viên tịch luôn rồi chứ?
– hihi, đang nhập tâm, bị chị gọi bất ngờ chưa kịp hoàn hồn. – Tôi vội lấp liếm
– Cho nghỉ tí đã rồi tập nhá! – Chị nói rồi ngồi xuống cạnh tôi, rất tự nhiên.
– Mặc vậy không lạnh à? –Tôi hỏi
– Úi giời, không thấy chị đổ hết cả mồ hôi đây à? Quần với mấy con mẹ kia mệt muốn đứt hơi!
Tôi không dám tập trung nhìn chị nữa, chỉ len lén liếc qua lúc chị ngửa cổ uống nước. “Đẹp thật!” – tôi nghĩ thầm, bây giờ có lẽ tôi hiểu tại sao bọn bạn tôi nó lại thần tượng chị ấy đến thế rồi! Hóa ra những lần trước là tôi thấy chị ấy mặc nhiều đồ quá, lúc nào cũng cuốn khăn len to xù che hết cả nữa cái đầu rồi nên không thấy hết được. Giờ thì đã biết, tôi đã sai! Tuy nhiên bọn bạn tôi nó cũng thổi phồng cái chuyện “vinh dự” lên để trêu tôi thôi, chứ có phải là người nổi tiếng đâu mà khó khăn để gặp dữ thế!
– Hai chị em mày tập đi bọn tao duyệt xem nào! – Một chị lại giục
– Rồi, cho tao thở cái đã chứ! – Chị mỹ trả lời
– Này em cầm lấy bản này, chữ xanh thì em hát còn chữ đỏ là chị hát nha, chỗ nào màu đen là song ca.
– Vâng, em biết rồi
– Lại kia tập, đài chị để bên đó. – Chị Mỹ chỉ tay về chỗ mấy bà đang tập múa, đứng dậy trước
Tôi lẽo đẽo bước theo sau, trong lòng hồi hộp, không phải vì sợ sắp phải hát mà sợ điều gì đó rất mơ hồ, chắc là sợ lại dán mắt vào người con gái ấy. Tiếng nhạc bật lên, tôi hít 1 hơi dài lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không dám quay qua nhìn thẳng chị, cứ dán mắt vào cái tờ giấy vờ đọc lời mặc dù tôi đã thuộc không sai 1 từ. Tôi chờ nhạc và bắt đầu hát, lúc đầu chắc do ngại nên hát hơi nhỏ, dần dần cũng bớt run hơn. Tiếng vỗ tay tán dương khi tôi và chị nhanh chóng hát khớp với nhau, đúng là chị ấy hát cũng hay thật, chẳng phải tay vừa!
– Ổn ổn, quá ổn! Vào nhạc rất khớp, bè phối chuẩn, giọng ok, duyệt duyệt …. Chị Hường vừa nói vừa gật gù
– Cơ mà cái thằng kia, thấy gái đẹp là phải sấn sổ lại chứ mày cứ gián mắt vào cái tờ giấy, đứng như hát opera thế à? – một ông anh chọc ghẹo
– dạ, hihi …. Tôi chỉ còn biết gãi đầu cười, mặt nóng ran
– Từ từ, mới quả đầu tiên, em nó mới lớp 10 còn đang ngại, chúng mày cứ xồn xồn lên là sao
Tôi lảng sang chuyện khác bằng cách chỉ cho chị điều chỉnh giọng ở một số đoạn làm bè phối cho tốt. mọi người đều ngạc nhiên với sự thay đổi tốt hơn dễ dàng nhận thấy.
– Em có học thanh nhạc à? – chị Mỹ quay qua hỏi tôi
– Dạ không, thời gian đâu mà học chị, em biết vài người, được chỉ mấy đường cơ bản thôi.
– Khiêm tốn thế?
– Không em nói thật mà! Học hành gì đâu, em cũng ko có ước mơ làm ca sĩ đâu

Tôi và chị bắt đầu tập thêm vài lần nữa, tôi cũng đã tự tin hơn với sự ủng hộ của mọi người, cũng đã có những cử chỉ, hành động mình họa cho bài hát thêm sinh động, tôi đã trở lại đúng là tôi, hát hết mình.
– Vẫn chưa được! Cái thằng kia, anh đã bảo mày là phải sấn sổ lên cơ mà! Bây giờ mày đang được làm anh, hiểu chưa? Xa người yêu lâu ngày mới gặp thì phải làm sao chứ? – Ông lúc nãy lại oang oang
– Chứ phải thế nào ạ? Mà em có người yêu bao giờ đâu mà biết!
– Đúng là mấy thằng nông dân chỉ biết có đi cày (ý ông ấy là mọt sách), mày đứng ra kia xem anh làm mà học tập này
– Bắt đầu đi em! – Ông ấy đẩy tôi ra đứng thế vào chỗ của tôi và vờ làm những hành động thân mật
– Thôi tởm quá đi ông! Tránh ra chỗ kia! – Chị Mỹ đẩy ông ấy ra trong tiếng cười ngả nghiệng của mọi người
– Mày thấy chưa? Đâu phải ai cũng có cơ hội đứng cạnh người đẹp! Phải nắm bắt lấy, tận dụng ngay. Ngu lắm em ạ!
– Thôi ông đừng có bày trò làm hư trẻ em đi, để yên cho người ta tập!
Tôi với chị Mỹ bắt đầu làm lại, lần này có ông kia với mấy người đứng ngoài hướng dẫn tôi, buồn cười lắm hát chẳng nổi.
– Nắm tay, nắm tay, đoạn này phải nắm tay, đứng sát vào! – Ông ấy lại oang oang
Tôi thì rụt rè, hình như từ ngày biết lớn đến giờ tôi chưa cầm tay đứa con gái nào bao giờ thì phải, tất nhiên là trừ chị em trong nhà ra rồi! Ngượng muốn tím cả mặt, tôi chẳng dám đưa tay ra mặc dù mọi người hô hào. Bắt ngờ chị Mỹ ngửa tay ra trước, cũng buồn cười giống như tôi vậy, mọi người hô hào, xô đẩy tôi. Đến đường cùng tôi cũng đành đánh liều đưa tay ra nắm lấy tay chị ấy. Nhưng chi tiết ngoài kịch bản đã phá hỏng mọi thứ, tôi vừa nắm lấy tay chị ấy thì chị ấy đã giật lại, những nét ngạc nhiên thấy rõ trên gương mặt, cả tôi và mọi người cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra
– Tay em sao lạnh ngắt thế? Tay nó lạnh lắm luôn í! – Chị Mỹ nói như thanh mình với mọi người
Ông kia như không tin chạy lại cầm lấy tay tôi, tôi thấy tay ông ấy ấm hơn tay tôi thật
– Ôi quỷ thần ơi! Mày là người hay là ma thế? – Ông ấy nói rồi lại đưa tay sờ dầu, sờ trán tôi
Tôi đứng như trời trồng, chẳng hiểu gì cả, tôi đâu thấy lạnh đâu nhỉ? Lúc nãy tôi còn viết được bình thường mà! Hay tại run quá nó lạnh nhỉ? Nhưng mà tôi vẫn cử động được bình thường chứ có bị cứng gì đâu?
– Em thấy bình thường mà! – Tôi thanh minh
– Thôi đây găng tay, đeo vào diễn tiếp, anh cũng thấy sợ mày rồi!
– Chắc tại em chịu lạnh thế nó quen rồi! – Tôi cố phân trần
– Sao không ăn mặc tử tế mà lại để lạnh vậy?
– Dạ tại nhà nghèo…
– Thôi được rồi cưng, có mỗi một bài mà định lừa hoài! – Chị Mỹ ngắt lời tôi
Buổi tập dượt lại bắt đầu, tôi cũng dần quen hơn, cử chỉ cũng tự nhiên theo cảm xúc hơn, không còn thấy ngại ngùng gì lắm. Chỉ có những lúc bốn mắt chạm nhau là tôi vẫn còn e dè quay đi chỗ khác thôi, tôi sợ chị ấy đoán được tôi đang nghĩ gì. Tập thêm vài lần nữa thì mọi thử cũng trở nên tốt đẹp, có thể nói là gần như hoàn hảo.
Tôi về nhà, ngồi ăn cơm mà như thằng mất hồn, chị ấy cứ như đứng trước mắt tôi giống như lúc tôi rời quyển sách nhìn lên vậy! Đẹp, quá đẹp! Tôi lẩm nhẩm rồi sực nhớ ra còn bài văn vớt vát mai phải nộp, đau khổ lại ở đâu lũ lượt rủ nhau kéo về. Vắt óc hết cỡ, cộng với sự giúp đỡ của con em họ hơn tôi 1 tuổi nhà bên cạnh tôi cũng hoàn thành xong bài văn, lần này có khả hơn, được hẳn 1 tờ rưỡi. Khoái chí nhìn đồng hồ thì đã hơn 12h, phải ngủ mai lấy sức đi cày nữa!
Tắt điện, trùm chăn, nhắm mắt mà không sao ngủ được, cứ trằn trọc quay ngang quay ngửa vì hình ảnh người con gái ấy đến gần 3 giờ sáng. Chẳng lẽ tôi trúng sét rồi? Mà lỡ có thích chị ấy thật thì biết làm thế nào bây giờ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.