Bạn đang đọc Tình Học Trò. – Chương 3
Tôi đạp xe về nhà mà trong đầu cứ mải suy nghĩ đến cái cảnh được song ca cùng với chị Mỹ, tôi hình dung ra đủ các tình huống trong đầu, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười một mình. “Hoa khôi bao nhiêu năm nay” – tôi chợt nghĩ đến câu nói của ông anh lớp 12 kia về chị Mỹ. Chẳng lẽ bà ấy VIP thế thật sao? Tôi thấy cũng đâu có xinh “ác” lắm đâu. Hay là mắt mình có vấn đề nhỉ? Mà trước giờ tôi cũng không có giỏi về cách nhìn nhận con gái thật. Mấy thằng bạn tôi thấy gái là tụi nó bàn luận ác lắm, tôi chỉ biết ngồi nghe thôi, cũng gật gù tiếp thu được chút chút chứ chẳng học hỏi gì nhiều lắm. Có khi nào mình thích chị Mỹ không nhỉ? Móa thế thật thì biết làm sao đây? ….. Tôi mải nghĩ vẩn vơ, đi qua cả nhà lúc nào cũng không hay nữa!
Hôm sau tôi quyết mò sang chỗ mấy thằng bạn hỏi thêm chút thông tin về chị Mỹ, bọn bạn tôi nó vẫn chưa biết gì về cái vụ tôi quen chị ấy và sắp hát hò chung nữa.
– Ê, Tuấn Anh! Mày có biết cái bà Mỹ 12A3 không?
– Bà đấy thì đứa nào mà chẳng biết. À, trừ mày ra! – Một thằng khác trả lời luôn ngay sau khi tôi vừa đặt câu hỏi
– Có gì không? Nay tự nhiên quan tâm gái gú cơ à? – thằng T.Anh giờ mới trả lời tôi
– Không, quan tâm gì đâu! Tại tao thấy mấy người quảng cáo bà ấy ác lắm, chẳng biết đúng không nữa!
– Mày nhìn thấy bà ấy bao giờ chưa?
– Rồi! – Tôi trả lời chắc nịch
– Thấy sao? – Nó hỏi tôi với ánh mắt đầy săm soi
– Cũng bình thường mà, được mỗi cái môi đỏ với da trắng! – Tôi gãi đầu
– Mẹ thằng mù! Đi theo bọn tao bao nhiêu năm nay mà máy chẳng học được gì là sao? Mày biến về với cái phòng thí nghiệm của mày đi, từ nay đừng có bảo là quen biết bọn tao ra, mất mặt bạn bè quá …. Bụp …bụp…..bụp
Bọn bạn tôi vẫn thế, nói chuyện rồi chửi bới nghe có vẻ nặng nề lắm, nhưng thực ra chỉ là đùa thôi. Lúc nào cũng chỉ chờ thằng nào đó sẩy chân là xúm vào “dạy dỗ” hội đồng. Lần này nạn nhân là tôi rồi!
– Cờ hó nào đánh tao! – Tôi vừa ôm đầu vừa rủa tụi nó
– Đến Việt Mỹ mà mày còn bảo bình thường thì tao lạy mày rồi Hoàng ạ! Mày đòi hỏi cao quá đấy!
– Hay là nó gay cmnr, chúng mày tụt quần nó ra kiểm tra xem nào! – thằng Đức hô hào
– Tụt cái ….! Tao không biết thì tao hỏi tử tế chứ để cho tụi mày làm trò à? – Tôi bực mình
– Thế mày muốn hỏi cái gì?
– Thì hỏi xem bà ấy có VIP đúng như thiên hạ nó đồn thổi không?
– Giải nhất nữ sinh thanh lịch tỉnh đó mày! Về mà chữa lại mắt đi, cái đất này sáng lên được là nhờ có bà ấy đấy
– Là sao? – Tôi không hiểu ý của thằng T.Anh
– Ngu thế? Theo kinh nghiệm tình đời của tao thì bà ấy hơi bị chuẩn đấy, là đứa con gái xinh nhất từ trước đến giờ tao từng gặp
– Nói chung là Việt Mỹ thì không cần phải nói nhiều! Chỉ có 1 từ là “ngon”, hiểu chưa? – Một đứa khác lại xen vào
– Tao vẫn thấy bình thường!
– Thôi mày biến đi, nói chuyện với mày chán bỏ mợ! Ra đường nhớ giữ mồm giữ miệng không có gặp thằng nào nó thích bà Mỹ thì mày nhừ đòn đấy! Mà về bảo mẹ cho tiền đi chữa mắt đi nữa, có khi mày phải tẩy cả não luôn đấy ….bla….bla…..
Chúng nó thi nhau nói rồi đuổi tôi đi như đuổi tà vậy. “Ông cũng éo thèm chơi với bọn mày nữa, bực cả mình!” – tôi đứng lên đi thẳng 1 mạch về lớp, kệ bọn bạn đang cuồi hố hố phía sau vì đã chọc được tôi.
Bỏ chơi với bọn nó mấy ngày, tôi mò sang ngồi bên lớp thằng Dũng (thằng chiến hữu nối khố) chém gió với nó và mấy đứa con gái chứ không thèm tụ tập với bọn quỷ sứ kia nữa. Thỉnh thoảng cũng đổi gió tí, sang bên này nói chuyện với gái xinh dần cho quen, sau này có tán em nào cũng đỡ ngại. Tôi hay sang đây chơi đến nỗi nhiều đứa nó bảo tôi là Hoàng A5 luôn chứ, nó tưởng tôi học lớp này. Nhiều đứa thì lại bảo tôi khôn vãi ra, may mắn nữa, được chui vào cái “động gái” chơi, bao nhiêu thằng mơ ước mà không được!
Nghĩ cho kĩ thì cùng thấy tụi nó có lí, tôi thấy nhiều trai lạ đến trồng cây ngoài cửa cái lớp này lắm, con gái lớp này cũng sáng sủa vui vẻ chứ không rù rù như bọn lớp tôi. Thư từ làm quen thì cứ gọi là ra vào như máy bay chiến đấu ấy, thi thoảng lại thấy mấy đứa xúm lại đọc thư rồi bò lăn ra cười với nhau. Đúng là mấy thằng dại gái, tự nhiên bày trò cho bọn nó cười vào mặt! Mà bọn này nó cũng đâu có xinh gái lắm đâu? Tôi thấy cũng tạm được chứ chẳng có con nào đáng chấm điểm cả! (Chết mợ, có khi nào mình gay? Mắt lé, đầu óc có vấn đề như tụi nó vẫn nói không nhỉ? Hay đơn giản là mình đòi hỏi cao quá?)
Đang ngồi lan man nghĩ thì thằng T.Anh ở đâu chạy như chó rượt phi thẳng vào trong cái lớp ấy. Nó không phải người lớp này nhưng cũng ra vào tự nhiên như tôi vậy (mà cái thằng mặt dày đấy thì lớp nào nó chả ra vào tự nhiên)
– Tin sốt dẻo đây! Tin sốt dẻo đây! – Nó đứng trên bục giảng la lên trước ánh mắt nhiều chuyện của bọn con gái
– Nói nhanh nói nhanh để nhà báo còn tác nghiệp nào! – Bọn con gái nhao nhao
– Á à thằng Hoàng fide cũng có ở đây! Tí ông xử tội mày! – thằng T.Anh chỉ mặt tôi
– Tình hình là (nó lấy hơi nói tiếp) 26/3 này thằng Hoàng nó sẽ đi hát ở trên trường, bà con có dịp được thưởng thức giọng ca “xin cà chua” của nó nhá
– Thế mà cũng hét ầm lên, tưởng có gì cỡ 11/9 cơ! – cái Tâm giọng lanh lảnh chua chat
– Chưa hết! Cứ nhao nhao lên là sao? Quan trọng hơn là nó sẽ hát với chị Việt Mỹ – niềm mơ ước của biết bao nhiêu thằng con trai đất này! Thằng cờ hó … thế mà nó giấu! – thằng T.Anh lại quay sang đay nghiến tôi
– Wow….. bạn tớ thật là may mắn, thật là vinh dự ….bla….bla….. Có thật không hả bạn Hoàng? ….. (cái bọn con gái nó xúm lại châm chọc tôi)
– Này tớ nói cho bạn biết là nhiều thằng con trai mơ 1 lần được nói chuyện với chị ấy còn không được đấy nhá! Bạn là bạn tốt số lắm đấy! Nhưng đề phòng cẩn thận bọn nó GATO là mặt mày bầm tím nghe chưa cưng! – con Tâm với cái giọng lanh lảnh xổ ngay 1 tràng vào mặt tôi.
Hết đỡ với cái bọn này rồi! Tôi bỏ chạy về lớp tôi tìm chút bình yên vậy. Hôm nay bọn nó làm sao thế không biết nữa? Đứa nào cũng thần tượng chị ấy lắm là sao? Đúng là bọn điên!
Đang nằm gục đầu lơ mơ ngủ sau tiết thứ 3 (quả này rút kinh nghiệm ở nhà ngủ cho lành chứ không dẫn xác vào chỗ bọn điên kia nữa!) thì có thằng đập vai tôi
– Ê quản ca (bọn trong lớp toàn gọi tôi là quản ca), có chị gái xinh đẹp nào tìm mày kìa!
Tôi ngước cổ nhìn lên theo hướng tay nó chỉ. Một người con gái tóc dài hơi xoăn trong chiếc áo khoán hồng to xù đang nhìn tôi vẫy vẫy. “Ax, chị Mỹ? Qua đây tìm mình chi nhỉ?”- tôi lại gãi đầu bước ra cửa lớp. Mà kể cũng lạ, bọn lớp tôi nó ngồi im chứ không nhao nhao lên như dám bạn tôi, vậy là sao nhỉ? Tôi với bọn lớp tôi bị bệnh hay là dám bạn tôi bị điên?
– Lớp em “vui” nhỉ? – Chị chào tôi bằng câu hỏi hơi khó hiểu
– Vui gì ạ? – tôi lại gãi đầu
– Thì ra chơi mà còn yên tĩnh hơn giờ học của lớp chị!
– À ra là chuyện đó! Bọn nó còn cày đề chị ơi! Cũng vất vả lắm
– Thế sao em không cày?
– Có chứ ạ! Chẳng qua bữa nay giải lao thôi. Ủa mà chị tìm em có việc gì ạ? – Tôi sực nhớ ra chủ đề chính
– Thì cái vụ hát hò 26/3 chứ gì nữa!
– Vụ đó sao ạ?
– Em đã nghĩ ra bài gì chưa?
– Ọc, làm thật hả chị? Mà sao gấp gáp vậy? Em chẳng nghĩ chuyện đấy đâu
– Thật chứ em tưởng đùa à? Còn có gần 3 tuần nữa thôi, bao nhiêu là việc nữa, phải tranh thủ chứ!
– Dạ vâng! Mà ra kia ngồi đi chị, ai lại đứng cửa lớp thế này!
Tôi chỉ chị ra cái ghế đá dưới gốc cây hoa sữa to tướng ngoài sân trường, gần cửa lớp tôi. Chẳng qua chỗ này là ngay lớp tôi nên mới vắng vẻ chứ nhìn sang gốc cây chỗ lớp khác thì bọn nó túm 5 tụm 7 kín mít hết cả. Tôi cũng không quên nhìn kĩ hơn khuôn mặt của chị như để tìm kiếm chút gì đó giống như bạn bè tôi thần tượng. “Vẫn thế mà, cũng xinh nhưng có xuất sắc lắm đâu?” tôi chau mày suy nghĩ, quay đầu nhìn sang phía lớp thằng bạn thì đã thấy tụi nó nhao nhao chỉ chỏ về phía tôi. Ax, đúng là bọn dở hơi!
– Không biết lạnh thật à? – Chị lại hỏi tôi trước khi ngồi xuống ghế
– Em thấy bình thường. – Tôi trả lời và nhìn lại cái bộ dạng phong phanh của mình, nhìn sang chị thì thấy đúng là 1 cặp đông – hè thật!
– Chịu em luôn! Mà sao đây, tính hát hò thế nào?
– Em chẳng biết đâu, sao cũng được chị ạ!
– Ax, sao lại sao cũng được? Phải có ý kiến xây dựng chứ?
– Thì chị cứ chọn bài đi, mấy chuyện này em chưa làm bao giờ nên có biết gì đâu. Em thì bài nào cũng hát được hết oh’!
– Gớm tự tin nhỉ? – chị bĩu môi
– Thật mà! Hát được thôi chứ hay dở thì chưa biết!
– Thế cũng nói được! Vậy để chị kiếm bài rồi báo em nha! Mà tập tành sao đây? Tập chung với mọi người luôn chứ?
– Dạ vâng! Sao …. (định nói sao cũng được nhưng mà sợ lại bị chửi) Mà tập chung với mọi người lúc nào, ở đâu ạ? – Tôi hỏi vì sợ bị trùng cái giờ cày cuốc của tôi
– Chiều thứ 2, 4, 7 sau tiết 5. Mọi người tập trung ở hội trường đấy, vừa tập tành vừa làm chuẩn bị sân khấu luôn, đoàn trường năm nào cũng vậy cả! – Chị giải thích thêm cho tôi
– Vậy ạ? Dạ vâng thế cũng được, giờ đó em không học, ra quậy với mấy anh cho vui luôn
– Vậy ok thế nhá! Nay thứ 4 rồi, chiều nay bỏ, chiều thứ 7 gặp nha!
– Vâng ạ!
Chị đứng lên vẫy vẫy tay bye tôi rồi đi về phía dãy nhà của khối 12, có nở 1 nụ cười …cũng đẹp. Tôi ngồi nán lại nhìn theo bước đi của chị nghĩ ngợi vẩn vơ, chẳng được lâu thì đã có đứa đập vai rồi nhốn nháo phía sau, bọn bạn tôi lại kéo đến bày trò
– Ghê chưa! Chị Mỹ sang tìm luôn! Mày nợ tiền chị ấy hả? ….Sao sao rồi, kể anh em nghe cái xem nào! …bla….bla….
– Tụi mày điên vừa thôi, điên mấy ngày chưa khỏi à? Có gì đâu mà nhốn nháo hết cả lên! – Tôi gắt giọng
– Ơ sao lại nổi nóng thế? Bạn bè quan tâm nhau mới hỏi han chân thành mà! – Một thằng hạ giọng rõ đểu
– Các cậu để im cho bạn ấy kể xem nào! – Lại cái giọng lanh lảnh của con Tâm, lúc nào cũng cậu cậu – tớ tớ buồn cười lắm
– Có gì đâu mà kể? Chị ấy sang bảo tao đi tập hát thôi chứ có gì đâu!
– Hết rồi à? Không mở bài kết bài gì à?
– Chúng mày điên à? Rõ bọn dở hơi! Tỉnh lại hết đê!
Tôi chạy vòng vòng gõ cho chúng nó mỗi đứa 1 cái, toàn bọn nhiều chuyện, chơi thì vui thật đấy nhưng lắm lúc cũng mệt không chịu được. May cho tụi nó là có chuông vào lớp rồi, nếu không có đứa còn ăn no đòn với tôi.
– Mày tập thứ mấy? – Thằng Dũng nán lại hỏi tôi
– Chiều 2,4,7 mày ạ. Thu xếp tự về trước nhá, hay là ở lại chơi với tao?
– Ờ, để tao xem đã
– Mà mày chắc cũng có hát hò gì với bọn lớp mày chứ?
– Ờm, có chứ! Thiếu cậu sao được! – Nó nói đầy tự tin
– Vậy ngon rồi, hôm nào tập tao qua xem
– Mà này, mày đi với bà Mỹ cẩn thận đấy!
– Đệt, lại mày nữa!
– Tao ko đùa đâu, cẩn thận không có thân mật quá là ăn sẹo đấy! Bà ấy nhiều thằng theo lắm mà chưa yêu ai đâu, bọn nó gườm nhau như sư tử tranh mồi ấy. Mày cẩn thận vẫn hơn!
– À ờ, hiểu rồi! Té đê, thầy lên kìa!
Tôi nhìn theo bóng thằng bạn, “bạn nối khố là phải như thế chứ”, biết nghĩ cho nhau quá, thật không uổng công chơi với nó cả chục năm nay. Trước đây tôi với nó luôn luôn như hình với bóng, đi học chung 1 xe, đi chơi đâu, trò gì cũng phải có 2 thằng, bọn bạn nó còn bảo 2 thằng tôi yêu nhau nữa cơ! Nhưng giờ học khác lớp rồi, tôi thì bữa nào cũng cày cuốc cả ngày, nó thì hôm đực hôm cái, không còn kề vai sát cánh được nữa, nhưng dù thế nào vẫn luôn cố gắng đi chung với nhau nếu có thể.
Thằng Dũng trầm tính hơn tôi một chút, sống lãng tử và nghệ sĩ hơn, hát cũng hay lắm nhưng chất giọng thì không bằng tôi. Điều này không phải tôi tự suy diễn ra mà là nhiều người chuyên nghiệp nhận xét. Bố nó là giảng viên trường Nghệ thuật quân đội mà, mấy ông bạn của bố nó thỉnh thoảng cũng về nhà nó đàn hát, tôi hay vào nhà nó chơi nên cũng được chỉ bảo dạy dỗ chút thanh nhạc cơ bản. Mọi người đều nói tôi có chất giọng tốt, cao nhưng không được khỏe lắm! Nhưng mà tôi chỉ được cái hát thôi, còn thằng bạn tôi thì con nhà nòi có khác, ghi ta nó tỉa như máy vậy, trống cũng biết chơi, sáo cũng biết thổi, nói chung là nhiều tài lẻ. Bởi vậy dù mới lớp 10 nhưng nó cũng là một nhân vật nổi tiếng (chắc nổi hơn tôi) và khối em chết lăn ra khi nó tiện tay đi vài phím gì đó (chả bù cho tôi, chỉ được cái xớn xác chứ chẳng có ma nào theo).
Tiết lịch sử chán ngắt, tôi trốn cô ngồi bỏ cái đề Lý ra gặm, chợt nghĩ đến những lời thằng Dũng dặn dò. Chắc chắn là nó không nói đùa, nó chẳng lừa tôi bao giờ cả. Nếu chuyện chị Mỹ nhiều người theo đuổi là thật thì chẳng lẽ mắt tôi nó có vấn đề đúng như bọn quỷ kia phán hay sao? Nhưng vậy cũng tốt, có vấn đề thì tôi sẽ không thấy chị ấy xinh, không chết lăn ra rồi để bọn 12 nó cho găn đấm như những gì thằng bạn tôi lo lắng. Cơ mà vậy thì làm sao tôi thấy đứa nào xinh được nữa? Sao mà thích con nào mà tán được? ….. Ôi linh tinh quá, chẳng hiểu gì cả, kệ thôi!