Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 87:
Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
Lăng Bất Nghi thấy cảm xúc của vị hôn thê không cao, bèn đưa nàng về nhà sau đó tự về phủ đệ, lúc đi thấy nữ hài ủ rũ héo úa uể oải ỉu xìu, mới dịu dàng dặn dò nàng nghỉ thêm một ngày, hắn sẽ thay nàng xin nghỉ với trong cung. Ai ngờ vừa chờ hắn rời đi, Thiếu Thương đã lập tức như con thỏ chạy đến Cửu Truy đường. Hóa ra nàng chỉ không có tâm tình đối với mẫu tử người ta bị hại, còn cảm xúc buôn chuyện với phụ mẫu nhà mình là tăng cao chưa từng thấy.
“Lăng, à không, Hoắc phu nhân… Cái đó, điên rồi…?” Trình phụ hai ngày nay vẫn luôn ở nhà bảo dưỡng vết cháy nắng, sau khi nghe kể lại xong, tròng mắt trắng của hắn có vẻ càng trắng hơn: “Việc này có lẽ cũng không mấy người biết nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu phu nhân gật gật đầu: “Ừm, ít nhất ta chưa từng nghe nói qua. Cũng đúng, lại không phải chuyện rạng rỡ gì. Tử Thịnh là người tâm cao khí ngạo như vậy, lại có vị mẫu thân bị điên, nói ra sao có thể dễ nghe… Nhưng, bây giờ coi như ta đã hiểu ra.”
“A mẫu hiểu ra cái gì?” Thiếu Thương hỏi. Tiêu chủ nhiệm thường có chút giải thích bất phàm, nàng vẫn luôn cực kỳ bội phục.
“Cả nhà Hoắc gia trung liệt, lúc trước bệ hạ vậy mà lại không chống lưng cho Hoắc phu nhân tuyệt hôn.”
Hai cha con tù trưởng Châu Phi đồng thời bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, Tiêu phu nhân tiếp tục nói: “Lúc trước khi nghe được chuyện cũ của hai nhà Hoắc Lăng, ta đã cảm thấy kỳ lạ. Nhữ Dương lão Vương phi có thể diện đến đâu đi nữa thì rốt cuộc quân thần khác biệt, bà ta lại càn quấy, dưới sự tức giận lôi đình của bệ hạ, cũng không thấy có thể ngăn cản. Nhưng bệ hạ vẫn mặc kệ Hoắc phu nhân tuyệt hôn với Lăng Hầu.”
“Bây giờ ta đã hiểu được. Bệ hạ là người có cá tính, chưa chắc ông ấy đã thích hành vi của Lăng Hầu cùng Thuần Vu thị, lại cảm thấy dưa hái xanh không ngọt, cho dù Lăng Hầu bị ép dưới quân uy rời bỏ Thuần Vu thị đón Hoắc phu nhân về, thế thì đâu còn ý nghĩa gì? Hơn nữa thứ nhất, nhỡ Hoắc phu nhân vẫn là Lăng Hầu phu nhân, như vậy chỗ tốt trợ cấp cho tộc Hoắc thị không tránh được phải cho họ Lăng dính chút đi. Vì thế bệ hạ mới nghĩ, đơn giản cứ để Hoắc phu nhân tuyệt hôn, sau đó tái giá với một lang tế trung hậu trọng tình công huân lớn lao, ví dụ như Thôi Hầu. Chẳng những Hoắc phu nhân tương lai có chỗ dựa, Tử Thịnh cũng có thể có cái bố dượng thật tình quan tâm, ai ngờ…”
“Ai ngờ, sau khi Hoắc phu nhân tuyệt hôn không bao lâu lại điên rồi?” Thiếu Thương lẩm bẩm. Ui da, Hoàng đế thế mà lại tính sai rồi.
Tiêu phu nhân thở dài: “Đúng vậy. Ai biết Hoắc phu nhân lại có tình thâm như vậy với Lăng Hầu, thế mà lại phát điên. Ôi, cũng không thể trách bệ hạ, tuyệt hôn lại không phải chuyện lớn gì, tái giá là được, có cái gì mà không qua được, ai có thể đoán được bà ấy sẽ điên đâu.”
Miệng Trình phụ giật giật, rất muốn tỏ ý kiến về ‘tuyệt hôn không phải là việc nhỏ’, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ có thể luôn mồm ‘đáng thương đáng thương’ thở dài cho muội muội của trung thần bây giờ lại thê lương vậy.
“Niệu Niệu, ngươi nhớ kỹ, hiện giờ việc này người biết thì đều đã biết, người không biết bệ hạ cũng không muốn để cho bọn họ biết. Ngươi ở bên ngoài đừng nói bậy, miễn chọc Đế Hậu cùng Tử Thịnh không vui.” Tiêu phu nhân cuối cùng ân cần dặn dò.
Thiếu Thương trịnh trọng đồng ý. Chút tình hình này nàng vẫn hiểu, làm gì không có ánh mắt như vậy.
Đầu tiên Nhữ Dương lão Vương gia hiển nhiên là cảm kích, nhưng chuyện xấu này lão thái bà của ông ta chưa chắc biết, cho nên mới trắng trợn không biết tiến lùi đúng mực như vậy; Đế Hậu là biết đến, dựa theo Hoàng đế mang theo chòm Thiên Bình như vậy, Việt Phi nhất định cũng đã biết; phụ thân của Lăng Bất Nghi hẳn là cũng biết, nếu không sẽ không sợ Hoàng đế đến vậy, về phần những người còn lại thì phải nhìn trời xem bói.
Ngày kế ngủ đến tự nhiên tỉnh, Thiếu Thương vốn định tiếp tục lười biếng nằm liệt một ngày, sửa sang lại ý nghĩ, triển khai một chút phê bình cùng tự phê bình. Ai ngờ việc nghỉ thêm một ngày bị thứ huynh Trình Tụng biết, hắn lấy thế sét đánh không kịp che tai báo cho Vạn Thê Thê, sau đó Vạn Thê Thê lại lấy che tai không kịp trộm chuông tới bắt người.
Ở Vạn phủ chơi đùa cả một buổi sáng, lại là đập tay, lại là cưỡi ngựa, tất nhiên còn không thiếu được đánh cuộc hai trận (Thiếu Thương suýt nữa thua đến cả váy áo không còn), rốt cuộc sau khi ăn cơm trưa chuốc say kết nghĩa nhà mình, nàng mới có thể lung lay trở về nhà. Lúc ngồi ở trên xe ngựa đón gió thu để tan bớt mùi rượu, không ngờ thế mà lại thấy Lâu Nghiêu ở trên phố.
Thiếu Thương lập tức tỉnh lại, hai mắt trừng to như chuông nhỏ, duỗi cổ nhìn ra đầu đường phía xa, Lâu Nghiêu cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, lẻ loi mà đi. Vẫn là dáng vẻ cao gầy phiền muộn lúc mới gặp kia. Nhoáng một cái, hắn cùng các tùy tùng đã biến mất trong tầm mắt. Thiếu Thương ngơ ngác ngồi trở lại trong xe, sau một lúc lâu cũng không biết nói gì.
Có câu mua bán không thành còn nhân nghĩa, hôn nhân không thành còn tình cảm, cho dù không còn tình cảm nữa thì đồ lễ lúc trước Lâu Nghiêu đưa đều còn mặc ở trên người Trình mẫu đây, cho nên nàng đương nhiên rất lo lắng cho cuộc sống hiện nay của vị hôn phu tiền nhiệm này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trở lại chỗ ở, tẩy đi một thân mùi rượu, Thiếu Thương ghé vào cửa sổ đau khổ suy tư, nên làm thế nào hỏi thăm tình hình gần đây của Lâu Nghiêu bây giờ?
Tùy tiện đi Lâu gia hỏi là không có khả năng, người Lâu gia sẽ bị dọa chết, Lăng Bất Nghi cũng sẽ ăn sống nàng; gọn gàng dứt khoát đi hỏi mẹ ruột cũng không khả thi, Tiêu chủ nhiệm sợ nhất bọn họ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hận không thể che sạch tin tức về Lâu gia; trong ba vị huynh trưởng kia của nàng có hai người đều thuộc kẻ phản bội, khi tan học để cho bọn họ đi hỏi thăm, trong giờ học mười phút đã không chịu nổi sợ Tiêu chủ nhiệm mang người giết đến rồi. Vậy nên làm sao bây giờ?
Tới giờ phút này rồi, Thiếu Thương mới phát hiện người có thể dùng trên tay mình quả thật còn ít hơn cả mực nước trong bụng đó.
Thật ra nàng vẫn luôn là cô nương đặc biệt có tâm trên sự nghiệp, lăn lộn xã hội thì lăn lộn cẩn trọng, đọc sách là dốc hết tâm huyết đọc; đầu thai đến gia đình giai cấp bóc lột áo cơm không lo như vậy, nàng vốn định làm một phen sự nghiệp, không dám nói giàu nhất cả nước, nhưng ít ra ở trong phạm vi Trình phụ che chở tự lập môn hộ, tay làm hàm nhai là không thành vấn đề.
Ai ngờ tới nơi này hơn nửa năm, ngay cả phần mộ tổ tiên Trình gia ở đâu nàng đều còn chưa rõ ràng, lại còn nở ra hai đóa hoa đào, đến bây giờ mới thôi, trừ một cọc hôn ước hai vị hôn phu tam lần chuyện xấu, thế mà nàng chẳng làm nên trò trống gì!
Nghĩ đến đây, tròng mắt Thiếu Thương chuyển động, bỗng nhiên nảy ra ý hay, cái đồ lắm miệng Viên Thận kia lúc trước không phải nói thiếu nàng một lần à? Bây giờ nàng đi theo Lăng Bất Nghi trên có thể lên trời ngắm trăng, dưới có thể xuống đáy biển mò lửa, thật ra cũng không có chỗ nào dùng tới Viên Thận được. Lúc này để cho con hàng kia thực hiện lời hứa, cũng coi như đại cát đại lợi, quốc thái dân an.
Thiếu Thương lập tức gọi Liên Phòng tới ghé vào lỗ tai dặn dò một chặp. Bây giờ nàng đã leo lên được rùa vàng, lại ngày ngày ra vào cung đình, giá trị con người ở trong nhà đã sớm tăng gấp bội, uy thế tăng mạnh, nô bộc cung kính cực kỳ không hề có chút vô lễ nào, có khi nói chuyện còn có tác dụng hơn cả Trình Ương quản lý việc nhà. Liên Phòng vốn một mực theo tiểu thư nhà mình, nên cực kỳ nhanh nhẹn đồng ý, quay đầu đi ngay.
Xong xuôi chuyện này, Thiếu Thương duỗi dài người, giống như một con chuột chũi tròn vo, định ngủ một giấc trưa ngon lành, ai ngờ lúc này Tiêu phu nhân lại cho người tới truyền nàng đi Cửu Truy đường, nói: Lăng Hầu phu nhân đã tới.
Cánh tay đang duỗi ra một nửa của Thiếu Thương dừng ở giữa không trung.
Thật ra Lăng Hầu phu nhân Thuần Vu Thị lúc trước đã tới Trình phủ vài lần, nhưng mà Thiếu Thương cùng Trình phụ đều không ở nhà, đều là Tiêu phu nhân ra mặt tiếp đãi. Bản lĩnh của Tiêu chủ nhiệm, Thiếu Thương đã biết rõ, am hiểu nhất là dùng lời lẽ chính nghĩa hạ kịch bản, tuy rằng không thể nói hoa ny lon thành hoa bách hợp tươi, nhưng lừa dối thành PVC xa hoa vẫn không thành vấn đề, thê tử của Lâu Nhị công tử bây giờ đã coi Tiêu chủ nhiệm là thầy dạy về cuộc sống của mình đó.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Thiếu Thương nhanh chóng dời bước đến Cửu Truy đường, chỉ thấy đối diện Tiêu phu nhân có một mỹ phụ trung niên ăn mặc lịch sự tao nhã đang ngồi ngay ngắn, phía sau bà ta còn ngồi quỳ hai thị nữ xinh đẹp tầm 15-16 tuổi.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu phu nhân, Thiếu Thương lễ nghĩa hoàn chỉnh hành lễ với Thuần Vu Thị. Khi ngẩng đầu lần nữa, nàng chính diện đối mặt với Thuần Vu Tị. Thiếu Thương xem tướng mạo này, cảm thấy Thuần Vu thị cũng không quá xinh đẹp, nhưng đều có một sự dịu dàng uyển chuyển, đặc biệt cúi đầu ăn nói hết sức nhỏ nhẹ, dường như còn nũng nịu hơn cả Thiếu Thương, càng đừng nói Tiêu chủ nhiệm anh khí bừng bừng.
Thiếu Thương không nhịn được cười thầm, cuộc đời Tiêu phu nhân ghét nhất loại nữ nhân diện mạo đóa hoa nhỏ này. Không sai, bao gồm nữ nhi của chính nàng. Mấy ngày nay Tiêu phu nhân càng phải ép nặng tính tình đi ứng phó Thuần Vu Thị, có lẽ phỉ nhổ trong bụng sắp tràn cả ra rồi.
“… Lúc trước đã tới vài lần, nghe mẫu thân ngươi nói cả ngày ngươi đều ở trong cung, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.” Thuần Vu Thị có một giọng nói nhỏ nhẹ rất hay, nói chuyện bình thường đều giống như nỉ non: “Thật là xinh đẹp, ta nhìn đều thích, khó trách Tử Thịnh lại vội cưới ngươi như vậy.”
“Cũng không coi là vội đâu, Lăng đại nhân đều đã 21 tuổi.” Thiếu Thương cụp lông mi, không nhanh không chậm vỗ về tay áo: “Nghe nói con trai trưởng của phu nhân ngài năm nay mới mười lăm tuổi, đã bắt đầu nghị hôn.”
Nụ cười của Thuần Vu Thị lập tức cứng lại, bà ta không đoán được một câu bình thường như vậy thế mà lại đưa tới một câu trả lời kèm theo kim.
Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn về phía mẹ đẻ, Tiêu phu nhân cũng bất động thanh sắc nhìn nàng, trong giây lát ánh mắt giao nhau, hai người đã biết ý của nhau rồi. Tuy rằng đôi mẹ con này tình cảm bình thường, nhưng đều có đánh giá rất cao về trình độ thông tuệ của đối phương.
Trước khi biết Hoắc phu nhân điên khùng, Tiêu phu nhân còn có thể không mặn không nhạt có lệ với Thuần Vu Thị, ngẫu nhiên cười đùa vài câu giữ thể diện, nhưng hiện giờ… Tình hình lại khác hẳn.
“À, cũng đúng.” Thuần Vu Thị rất nhanh khôi phục như thường, chỉnh đốn trang phục cúi đầu mà cười: “Thiếu Thương quân là thê tử tương lai của Tử Thịnh, là con dâu của Quân Hoa a tỷ, tất nhiên đối với thiếp thân có chút… Thái độ… Nhưng mà Thiếu Thương quân, dù sao thiếp thân lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, cứ nghe thiếp thân nói một câu, chuyện cũ đã rồi, chuyện quá khứ luôn không thể sửa lại được nữa, chúng ta dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Có câu phụ tử cùng đánh trận, Hầu gia nhà ta cùng Tử Thịnh rốt cuộc là thân phụ tử, sao có thể đối xử với nhau lạnh như băng mãi được. Thiếu Thương quân tuy không muốn để ý tới ta, cũng không thể không nhận Hầu gia nhà ta chứ? Tử Thịnh e ngại Quân Hoa a tỷ, không tiện hạ mình mềm xuống, nhưng không nên do phụ nhân chúng ta đi ra một bước này trước ư…”
“Lăng Hầu phu nhân.” Thiếu Thương không kiên nhẫn nghe nữ nhân này dong dài, bèn mỉm cười ngắt lời: “Tiểu nữ có một câu không biết có nên hỏi hay không.”
“Thiếu Thương quân xin cứ hỏi.”
“Lăng Hầu phu nhân đến Lăng gia ở góa từ khi nào? Là trước khi Hoắc phu nhân gả vào, hay là sau đó?”
Sắc mặt Thuần Vu thị có hơi khó nhìn, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân số phận không tốt, sau khi chồng trước qua đời không có chỗ để đi, lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thể đến ở nhà trong nhà dì, may mắn được Quân Hoa a tỷ quan tâm.” Đây là thừa nhận sau khi Hoắc Quân Hoa cưới rồi, bà ta mới đến ở.
Thiếu Thương không chút nào che giấu biểu tình vi diệu trên mặt.
Tiêu phu nhân đột nhiên nói: “Lúc trước Lăng Hầu phu nhân tới đã nói qua, năm đó cùng Hoắc phu nhân ở chung rất vui, thân như tỷ muội, đi theo làm tùy tùng, không có phân chia.”
Thiếu Thương tỏ vẻ kính nể với kỹ thuật tìm từ cao siêu của thân mẫu, nàng cười ngọt ngào, tiết mục đóa hoa nhỏ tâm cơ dỗ đại tiểu thư kiêu căng à, huống chi còn có Lăng Hầu ở bên cổ vũ, trong chốc lát khen thê tử đoan trang rộng lượng hiền huệ, trong chốc lát lại khen thê tử tấm lòng thiện lương thương tiếc người yếu ớt, còn không dễ như trở bàn tay. Ha ha.
Tiêu phu nhân không nói là, vài lần trước tới chơi, Thuần Vu Thị nhắc tới ‘hữu nghị’ năm đó cùng Hoắc Quân Hoa, quả thực nước mắt lưng tròng, nhìn thấy mà thương, thật tí nữa làm Tiêu phu nhân ghê tởm muốn chết lại còn phải đau khổ nhẫn nại.
Nàng cũng là xuất thân nhà cao cửa rộng ở thôn quê, cũng không để ý trượng phu nạp thiếp, nhưng tiền đề là những cơ thiếp đó chỉ có thể là ‘chơi đùa’. Trị gia như trị quốc, chính lệnh không thể ra hai lần, một núi chỉ có thể có một con cọp mẹ. Nhưng Thuần Vu Thị là tì thiếp tầm thường chắc?
Tiêu phu nhân cùng Thanh Thung chẳng những tình như thủ túc, cùng chung hoạn nạn, hơn nữa tâm ý tương thông, đều biết cái nhìn của gia tộc với hôn nhân kiểu này. Cho nên Thanh Thung chưa từng mảy may có ý mơ ước Trình Thủy. Cho dù Thuần Vu Thị như vậy, nhân lúc Hoắc Quân Hoa chết không thấy xác hết sức nghênh ngang vào nhà, cũng không biết xấu hổ nói đến ‘tỷ muội’? Thật chê cười!
“Thiếp thân cùng Quân Hoa a tỷ năm đó tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột trong nhà, khi thiếp thân biết Quân Hoa a tỷ cùng Tử Thịnh còn ở trên đời, đã ở Tam Thanh đạo quan đốt một trăm ngọn đèn lễ tạ thần. Ai ngờ, ai ngờ…”
Thuần Vu Thị nhỏ giọng khóc: “Đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường, trước khi Tử Thịnh chưa ra đời, anh họ cũng từng nạp thiếp, tuy nói không lâu thì qua đời, nhưng Quân Hoa a tỷ cũng đã gật đầu. Thiếp thân tự nguyện rửa tay làm canh, phụng dưỡng anh họ cùng Quân Hoa a tỷ, thật sự không rõ vì sao Quân Hoa a tỷ không chịu chứa ta, một hai phải lấy tính mạng ta mới được!”
Lượng tin tức trong đoạn lời này có hơi lớn, nếu là nhân sĩ chính nghĩa bình thường, đại khái sẽ sinh ra một chút phản cảm với Hoắc phu nhân; nhưng mà lời này nói cho Thiếu Thương nghe thật là uổng phí, bởi vì nàng chỉ giúp thân không giúp lý!
“Ta cũng không biết vì sao bà ấy không chịu tha cho ngươi.” Thiếu Thương nhìn trời lẩm bẩm: “Có lẽ Hoắc phu nhân quen làm duy nhất đi, hay là, bà ấy càng thích ngủ giường lớn, không muốn chen với ngươi?”
Tiêu phu nhân muốn cười, nhưng lại cảm thấy không ổn, khó khăn nhịn xuống.
Thuần Vu Thị có chút ngốc.
Bà ta muốn nói cho dù thiếp thị cũng sẽ cùng chính thê cùng nhau phụng dưỡng trượng phu, nhưng loại lời này sao bà ta nói ra khỏi miệng được. Nhưng bà ta cũng có rèn luyện, vừa thấy hôm nay tình hình không đúng (thật ra là Thiếu Thương hoàn toàn không theo lẽ thường), quyết ý tốc chiến tốc thắng, bèn nói với Tiêu phu nhân: “Trong nhà thiếp thân còn có chút việc vặt, vậy xin cáo từ.”
Nói xong, bà ta nhận một hộp gỗ sơn từ trong tay thiếu nữ bên trái: “Đây là một ít khế thư ruộng đất ngoại thành, xem như ta cùng Hầu gia cho Thiếu Thương thêm trang. Còn có hai nô tỳ này là thiếp thân lấy mười vạn tiền từ phương nam mua tới, ca vũ nhà bếp đều được, tương lai hầu hạ Thiếu Thương cùng Tử Thịnh…”
“Phu nhân, ngài thật biết đùa.” Thiếu Thương cười tủm tỉm nói: “Ta đến nay ngay cả phòng ngủ của Lăng đại nhân còn chưa sờ đến đâu. Ngươi vừa đến đã đưa ta hai vị thị tỳ xinh đẹp, đi chia giường với lang tế tương lai của ta, hay là còn muốn ta tạ ơn ngài? Đây chẳng lẽ là thấy một mặt phân một nửa đạo lý?” Nàng cứ thích một lời không hợp là nói luôn đấy.
“Thiếu Thương!” Tiêu phu nhân nhíu mày nói: “Không biết nói chuyện!”
Thuần Vu Thị quả nhiên phẫn nộ đầy mặt: “Ngươi… Một tiểu cô nương sao có thể miệng đầy lời dơ bẩn như thế…”
“Phu nhân cảm thấy lời này dơ bẩn.” Thiếu Thương làm ra vẻ mặt khoa trương khâm phục: “Phu nhân thật là băng thanh ngọc khiết, đức hạnh cao thượng mà!” Sau đó lạnh lùng cười: “Trên đời này, có vài người có thể làm việc dơ bẩn, lại không chịu được người khác nói mấy lời dơ bẩn đấy. Phu nhân cảm thấy loại này là cái gì, hừ, thật là dối trá!”
“Các ngươi là đuổi khách?” Thuần Vu Thị bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lạnh băng phẫn nộ.
Mắt thấy nữ nhi lại muốn nói hươu nói vượn mấy lời hoang đường, Tiêu phu nhân vội cướp lời, đoan chính nói: “Lăng Hầu phu nhân biết cái gì là nửa muốn nửa không ư?”
Thuần Vu Thị sửng sốt.
Tiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn thẳng phu nhân trước mắt: “Có một số việc, là không thể đặt cược vào cả hai bên. Tử Thịnh là lang tế tương lai nhà ta, nhà ta ắt muốn cùng hắn đứng ở một chỗ. Phu nhân, ngài vòng vèo ở nhà ta, không bằng lập tức đi tìm Tử Thịnh. Nếu hắn chịu ‘chuyện cũ đã rồi’ này, như vậy ta sẽ tự kính ngài như khách quý, đảo bước đón chào. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không chống lại Tử Thịnh mà làm việc.”
Ánh mắt Tiêu phu nhân lạnh thấu xương, từng chữ như đao, Thuần Vu Thị nhất thời thế mà không thể nói lại được.
Thiếu Thương vỗ tay cười nói: “A mẫu nói thật hay, thật là ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, như sấm bên tai, thiên lôi đánh xuống…”
“Không biết nói thì đừng có mở miệng nói chuyện!” Tiêu phu nhân quay đầu giận trừng nữ nhi.
Thiếu Thương đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Thuần Vu Thị lạnh lùng cười: “Chỉ bằng lời nói hôm nay của lệnh ái, ta không tin người khác nghe xong sẽ thờ ơ.”
“Vậy ngài cứ…” Thiếu Thương đang muốn cười cãi lại, lại bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiêu phu nhân dọa sợ.
“Nữ nhi của ta nói cái gì, nàng cái gì cũng chưa nói.”
Tiêu phu nhân chống chế mặt không đổi sắc tim không đập nhanh: “Nếu phu nhân đi ra ngoài lan truyền cái gì, nhà ta là thành thật không nhận. Tuy đại nhân nhà ta kém Lăng Hầu theo Vua từ sớm, nhưng ở đô thành này cũng có vài phần mặt mũi. Ngay cả bệ hạ cùng Hoàng hậu đều thường khen Thiếu Thương gần đây càng thêm thoả đáng, lúc nào cũng có ban thưởng, cũng không biết người bên ngoài sẽ tin phu nhân nói hay không?!”
“Được được được!” Thuần Vu Thị liên tục cười lạnh: “Hôm nay ta coi như đã biết các ngươi!… Chúng ta đi!” Nói xong cũng không đợi nô bộc vào tiễn khách, tự phất tay áo mà đi, hai thị tỳ bị dọa ngốc vội vội vàng vàng đuổi kịp.
…
Chờ sau khi người đi xa, Tiêu phu nhân mới nhìn về phía nữ nhi: “Ngươi không ngừng chọc giận Thuần Vu Thị, rốt cuộc là muốn làm gì? Cho dù không muốn đối xử có lệ với bà ta, cũng không cần trở mặt thành thù.”
Thiếu Thương lại nói gần nói xa: “Ôi, trăm nghe không bằng một thấy, a mẫu, ngài một khi phát giận, thật là uy phong lẫm liệt. Chỉ mong vị Thuần Vu phu nhân này lấy ra can đảm năm đó đoạt nam nhân cùng Hoắc phu nhân thì không đến mức bị a mẫu ngài dọa một cái đã thua đâu. Nếu bà ta có thể ở bên ngoài tung lời hôm nay ta hung dữ, nói không chừng, ta có thể một lần vất vả cả đời nhàn nhã đó.”
Tiêu phu nhân nửa tin nửa ngờ, không đặt trong lòng.
Thiếu Thương tính toán rất hay, nhưng rất nhiều năm sau nhớ tới, dường như những tính toán cực kỳ nghiêm túc đứng đắn đó của nàng, cuối cùng lại chạy như điên về một hướng dở khóc dở cười khác.