Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 86:
Edit: Trúc
Bận rộn suốt gần một mùa hè, trong lúc vội vàng về nhà mấy lần, ngay cả đối mặt cũng không kịp chào hỏi, Trình phụ rốt cuộc kết thúc kiếp sống nghỉ hè kiêm luyện binh ở dã ngoại, hắn bị phơi nắng đen bóng như mực ngâm trong nước vậy. Thiếu Thương nhìn Tiêu phu nhân đang bôi thuốc trị thương trên mặt trên cổ thân phụ, cố ý giả vờ ghét bỏ: “A phụ, dáng vẻ này của ngươi bây giờ so với a mẫu đừng nói kém hai mươi tuổi, nếu người ta thấy còn tưởng hai người là phụ tử đó!”
“Đi đi đi! A mẫu ngươi mới không trông mặt mà bắt hình dong nông cạn như vậy đâu! Đại trượng phu đầu tiên phải xem phẩm tính, tiếp đó xem tài cán, thứ ba xem tình cảm… À, Nguyên Y, có đúng không…”
Trình phụ lấy lòng nhìn về phía thê tử, Tiêu phu nhân cũng không nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển nửa giận nửa oán trừng mắt liếc trượng phu một cái, lão Trình lập tức mềm đi một nửa xương cốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy lần trước a phụ nói cái gì mà chọn lang tế cho ta chỉ xem mặt, sao đến lúc đó a phụ không cân nhắc phẩm tính, trách nhiệm gì đi?!” Thiếu Thương bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
“Thứ nhất, Lăng Bất Nghi kia lại không phải vi phụ chọn, vi phụ còn không có mặt mũi lớn như vậy. Thứ hai, a mẫu ngươi chọn vi phụ, đã nói lên nàng không nông cạn, mà Lăng Bất Nghi chọn ngươi, nói rõ ràng hắn cực nông cạn, liên quan gì đến a phụ.” Luận đấu võ mồm, Trình Thủy năm đó cũng là bá chủ ở quê nhà, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thiếu Thương hơi suy tư thâm ý trong lời nói, chẳng phải có ý là trừ mặt ra nàng không còn sở trường gì hả?! Nàng tức đỏ cả mắt, phẫn nộ rời đi.
Trình phụ chỉ chỉ trỏ trỏ bóng dáng nữ nhi, quay đầu nói với thê tử: “Đứa ngốc này chẳng có tí mắt nhìn nào, phu thê chúng ta lâu ngày gặp lại còn chưa nói chuyện xong, mấy đứa con trai đều biết tránh đi chút, chỉ có nàng còn ngồi lỳ ở đây!”
Tiêu phu nhân lại cười nói: “Niệu Niệu là nhớ chàng. Tử Thịnh tặng nàng ấy hai con ngựa tốt, thật sự là ngựa béo tốt ngày đi nghìn dặm. Nàng không cho bất kỳ huynh trưởng nào chạm vào, đều giành cho chàng đó. Ôi, A Tụng thèm đỏ cả mắt rồi.”
Trình Thủy đắc ý xoa xoa râu ngắn, mắt đầy yêu thương: “Niệu Niệu ngoài miệng chỉ hơi bướng bỉnh, tâm địa vẫn tốt, biết hiếu thuận yêu thương, săn sóc lão phụ… Lần này ta mang theo cho nàng ấy một rương đồ tốt, để nàng thêm của hồi môn. Ờm, cũng cho Ương Ương một phần. À đúng rồi, còn có hai lọ nhỏ cao sữa dê Tây Vực, ban đầu Hàn Đại Tướng quân chỉ cho ta một bình, ta dùng 30 tấm tơ tằm mới đổi thêm được một lọ cho đứa nhỏ ngốc nhà ta. Thu đến tiết trời khô hanh, đến lúc đó hai người bôi trên mặt trên tay, tốt hơn đồ ở đô thành.”
Tiêu phu nhân cười mà không nói. Nghĩ thầm oán hận của trượng phu đối với Cát Thị có lẽ cả đời cũng sẽ không tan, nhưng dù sao cũng không thể để hai tỷ muội nặng bên này nhẹ bên kia, đây là tối kỵ trong nhà, lúc nào lại từ chỗ mình chia cho Ương Ương vậy.
“Đại nhân! Đại nhân không tốt rồi!” Thanh Thung phu nhân thở hổn hển từ ngoài cửa chạy tới: “Niệu Niệu muốn đưa hai con ngựa tốt kia cho Đại công tử cùng Nhị công tử, nói không cho ngài nữa!”
Trình Thủy vỗ án giận dữ: “Cái đồ nữ nhi bất hiếu này! Nguyên Y, hai lọ mỡ dê kia đều cho nàng, nàng bôi một lọ ném một lọ, tỏ vẻ chúng ta xa hoa!”
Tiêu phu nhân dựa bàn run vai, buồn cười không thôi.
…
Nếu Trình Thủy đã trở lại thì phải bổ sung tiệc đính hôn muộn. Tiêu phu nhân biết lợi hại trong đó, không dám buông tay để Trình Ương làm. Nàng tự mình thu mua rượu thức ăn rau quả cùng với mượn đầu bếp từ Vạn gia, thu xếp cực kỳ phong phú. Quả nhiên, Hoàng đế giống như thả một con chó tuần tra ở cửa Trình phủ, sau khi biết được Trình gia không chậm trễ với con nuôi, lại ban cho 30 vò rượu Kim Hương ngự phong.
Phơi thành tộc trưởng tộc ăn thịt người Châu Phi cũng không phải không có chỗ tốt (vì sao lại là tộc ăn thịt ngươi á? Bởi vì Trình phụ cười hai hàm răng trắng sáng như tuyết, nhìn cực kỳ ghê người), đối với một đám lão cấp trên lão cấp dưới lão bằng hữu, cho dù Trình phụ đỏ mặt xấu hổ cũng không nhìn ra nổi, rất thuận lợi tùy tiện dẫn tân lang tế đi quanh gặp một vòng thân hữu.
Đáng tiếc Lăng Bất Nghi thân phận quyền binh đặt ở nơi đó, còn thêm mang nước lạnh Bắc Băng Dương cực mạnh, trừ Hàn Đại Tướng quân còn có thể chịu nổi hắn kính rượu, còn lại khách khứa đều đứng ngồi không yên, không phải vội vàng không ngừng đứng dậy bái tạ thì là khom người hoàn lễ, Trình phụ xem mà âm thầm lắc đầu cười khổ.
Tương đối mới lạ chính là người Lâu gia cũng tới dự tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu Thương vẫn luôn ở trong cung không biết rõ lắm, hai nhà Lâu Trình vì tỏ vẻ chưa từng bởi vì từ hôn mà ngầm sinh ra lục đục, càng vì duy trì giao tình, thật ra mấy tháng này Tiêu phu nhân vẫn luôn mang theo Trình Ương đến tiệc mời của Lâu gia, ngược lại còn thu hoạch được thêm nhiều ý kết thân.
Lần này tới dự là Nhị công tử Lâu gia trước kia vẫn luôn đi du lịch bên ngoài mới về, tức huynh trưởng ruột duy nhất của Lâu Nghiêu. Lâu Nhị công tử mạnh vì gạo bạo vì tiền, thuận lợi mọi bề, còn mua một tặng một mang theo một người quý giá đi cùng, bạn tốt cùng trường, Viên Thận.
Ánh mắt Lăng Bất Nghi trong trẻo lạnh lùng, một tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn lại.
Viên Thận chậm rãi dạo bước đến dưới hành lang, ánh mắt không tránh không né.
Hai người đối diện một trận, cuối cùng là Viên Thận mở miệng trước: “… Là mắt ta vụng về, lúc trước ở biệt viện nghỉ chân, nên nhìn ra ngươi có ý với Thiếu Thương quân.” Lúc ấy hắn đã cảm thấy Lăng Bất Nghi đối xử với nữ hài có chút khác thường, chỉ hận mình không nghĩ sâu!
“Người ta đều nói Thiện Kiến công tử giống Hoàng Phủ phu tử lời nói và việc làm đều mẫu mực, nhưng đừng ngay cả nhân duyên cũng đều học theo chứ, không cưới vợ sinh con đi, rảnh không có việc gì chỉ biết nhớ thương thê thất của người khác.” Lăng Bất Nghi tuy ít lời, nhưng một khi mở miệng lại cực kỳ độc địa.
Mặt Viên Thận cứng đờ, nhưng ngay sau đó hắn khôi phục phong độ nhẹ nhàng thái độ bình thường: “Nhân duyên do trời định, ta không dám nói bừa. Nhưng mà, tương lai ta nhất định phải đến ngoài tường quý phủ ca hát. Cái gì mà Vệ Phong Trịnh Phong, ta nhất định sẽ hát cho đủ.” Tuyệt đối không giống ân sư, chỉ hát một lần đã ảm đạm xuống sân khấu!
Vệ Trịnh phần lớn có quan hệ đến việc nam nữ, Viên Thận nói lời này chính là ta không thoải mái, cũng tuyệt đối không cho ngươi vui vẻ.
Lăng Bất Nghi lấy ánh mắt ý bảo: Ngươi đây là chơi xấu.
Viên Thận đáp lại bằng ánh mắt: Nói như không phải ngươi dựa vào chơi xấu mà cưới được cô dâu ấy.
Lăng Bất Nghi: Ta cùng với nàng mới là nhân duyên trời định.
Viên Thận: Trời định? Là thiên tử định thì có. Thật cho là ta đọc sách đến choáng váng à.
“… Thiện Kiến công tử còn đang xem mắt sao?” Lăng Bất Nghi đột nhiên nói.
Viên Thận dại ra một khắc, biết được ý này, ảm đạm nói: “Cuối cùng ta cũng phải thành thân.” Tôn trọng nhau như khách, thông cảm với nhau là được, phu thê bình thường trên đời này không phải đều như vậy sao, không biết về sau đi đâu để tìm một Trình Thiếu Thương làm cho người ta thích lại ăn nói dí dỏm đây?
Lăng Bất Nghi cười, trong phút chốc giống như cây tuyết ngậm bạc, làm người ta không dám nhìn gần: “Vậy là tốt rồi. Tại hạ cung chúc Thiện Kiến công tử đến gặp được duyên tốt trước. Lúc công tử tới hát, ta nhất định đưa phu nhân cùng lên đầu tường, chăm chú lắng nghe.” Dám đến? Xem tiểu hồ ly kia không từ đầu tường ném đồ xuống mới là lạ, Viên Thiện Kiến còn nghĩ tính tình nàng tốt giống Tang thị phu nhân chắc.
Trên đường về phủ, Lăng Bất Nghi dựa nghiêng người vào vách xe, khuôn mặt tuổi trẻ trắng nõn hơi hơi đỏ lên, đón gió thổi tan hơi say, không bao lâu xe ngựa rẽ vào đầu hẻm, hai hàng thị vệ bên xe dừng bước, mọi người chỉ thấy cửa Lăng phủ có một nam tử trung niên râu dài ăn mặc như văn sĩ đang đứng. Lương Khâu thị huynh đệ vội vàng song song xuống ngựa, nâng Lăng Bất Nghi hơi say xuống xe.
Lăng Bất Nghi vịn cánh tay Lương Khâu Khởi, vừa đi vào trong, vừa cười nói: “Sao Âu Dương tiên sinh đứng ở cửa?”
Âu Dương Quan cười đi ở bên cạnh: “Thiếu chủ công thật bạc tình, tự mình đi tiệc hỉ đính hôn, lại để lão hủ ở lại trong phủ ứng phó Vương gia dây dưa. Rượu Kim Hương kia lão hủ đã thèm nhỏ dãi nhiều ngày rồi đó.”
Lương Khâu Phi ngạc nhiên nói: “Vương gia lại tới rồi? Cũng đã mấy ngày rồi.”
Âu Dương Quan nói: “Hôm nay nếu không có lão hủ uốn ba tấc lưỡi, phụ tử Vương gia đã phải xông vào tiệc đính hôn của Trình gia.”
Lương Khâu Phi bĩu môi, rất có ý khinh thường.
Đình viện quạnh quẽ, bốn bề vắng lặng, Lăng Bất Nghi vừa đi vừa suy nghĩ, một lát sau hắn dừng bước chân lại: “Âu Dương tiên sinh đi phác thảo điều lệnh này, cứ theo nghị định lúc trước, Trương Thiện lĩnh bốn đội tả kỵ đi chỗ Vương Long giúp đỡ, không cần hết sức nghe lời, tuỳ cơ ứng biến là được. Lại để Lý Tư chọn hai tổ cung thủ, hai đội cường nỏ vệ, 500 tinh binh khác đến dưới trướng Xa Kỵ Tướng quân nghe lệnh, phải cung kính chút.”
Âu Dương Quan chắp tay, lĩnh mệnh mà đi.
Lương Khâu Phi kinh sợ nói: “Ti chức cho rằng thiếu chủ công sẽ không đồng ý.”
“A Phi.” Lương Khâu Khởi nhỏ giọng trách cứ. Bào đệ nhìn vóc người cao lớn cung mã thành thạo, thật ra tuổi tác chỉ lớn hơn vài tháng so với phu nhân tương lai của thiếu chủ công, lại được mọi người trong phủ yêu thương mà lớn lên, trong xương cốt thật sự là khờ khạo ngây thơ.
“Thờ ơ với bọn họ bảy tám ngày, cũng đủ rồi.” Lăng Bất Nghi một tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, không phải không có mỏi mệt.
Lương Khâu Phi không dám xen vào, chỉ có thể bất mãn nói thầm: “Vương Thuần kia bản thân nuôi ra một đám vô tích sự, luyện ra binh lính mà làm việc còn không bằng huyện nha, thật là mất mặt! Tiêu diệt mấy tên sơn tặc đều suýt nữa bị người ta xốc đại doanh, còn muốn thiếu chủ công che giấu thay ông ta, giả vờ xưng là cái gì mà kế nghi binh, lúc này mới không mất mặt ở trước mặt các tướng lĩnh. May mắn không cưới nữ nhi nhà ông ta, bằng không họ Vương còn càng làm ra cái vẻ cha vợ anh vợ kia à…”
Lăng Bất Nghi nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, Lương Khâu Phi lập tức im miệng.
Lương Khâu Khởi thầm than, tiến lên chuyển đề tài, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ công, hôm nay ngài uống không ít rượu, sao không ở Trình phủ nghỉ một buổi. Ti chức xem hôm nay thiếu nữ quân vẫn luôn không ra mặt, có khi đang ở hậu viện chờ ngài đấy.”
Chờ hắn? Lăng Bất Nghi tháo kiếm cởi giày bước vào trong phòng, trong lòng thầm xì một tiếng. Tiểu hồ ly tinh kia có đầu thai thêm mười lần cũng sẽ không làm như vậy: “Nàng nói ngày mai có trận lớn, phải nghỉ cho tốt một ngày, bảo ta đừng đi làm phiền nàng.”
Lương Khâu Phi thở dài: “Thiếu nữ quân cũng quá… Vì sao không thể một lòng một dạ nhào vào trên người thiếu chủ công đây…”
Lăng Bất Nghi nhắm mắt, thật lâu sau, mới lầm bầm lầu bầu: “… Biết tự mình chu toàn, như vậy rất tốt.”
Lương Khâu Khởi dẫn thị đồng cùng tỳ nữ lại đây hầu hạ, chính mình nắm cổ áo bào đệ đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì, lúc trước Hoắc thị phu nhân là một lòng nhào vào Lăng gia, đào tim đào phổi đối đãi, kết quả như thế nào? Lại nói, thiếu chủ công trong triều đình giữ chức cao, nếu gia phụ không hiểu chu toàn, chẳng lẽ phải mọi việc để thiếu chủ công tự mình làm hết.”
Lương Khâu Phi bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế…. Huynh trưởng, sao ngươi biết nhiều như vậy?”
Lương Khâu Khởi buông cổ áo bào đệ, ngay ngay ngắn ngắn nói: “Vi huynh có bốn vị hồng nhan tri kỷ, những việc này tất nhiên biết nhiều hơn ngươi chút.”
Lương Khâu Phi lập tức đổi vẻ mặt sùng kính, ngưỡng mộ như núi cao.
Lăng Bất Nghi ngồi ở trên ghế xếp, mơ hồ nghe thấy hai huynh đệ nói chuyện ngoài phòng, trong lúc nhất thời tinh thần như dạo chơi ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn chăm chú một chậu cây quất nho nhỏ ở trên song cửa sổ, lá xanh non mềm làm nổi lên trái cây nhỏ xinh tinh tế sáng bóng, sắc như vàng ròng.
Sáng sớm ngày kế, Lăng Bất Nghi chọn một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng tinh xảo ra cửa, tự mình đến Trình phủ đón vị hôn thê, sau khi ra khỏi thành một đường đi về phía đông. Lúc này cuối thu mát mẻ, phong cảnh ven đường ở nông thôn đẹp không sao tả xiết, Thiếu Thương vốn tâm tình cực tốt, đáng giận mỹ nam tử bên cạnh không biết suy nghĩ gì, trầm mặc mà ít lời. Vì thế Thiếu Thương bèn câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Lương Khâu Phi cưỡi ngựa ở cạnh xe.
“… Thiếu nữ quân, ngài không biết đó, Xa Kỵ Tướng quân cai quản người dưới có tiếng là lấy tửu sắc tiền tài thu mua nhân tâm. Cho dù lúc trước thu vào dưới trướng là một vị tướng dữ dằn thì không tới mấy năm cũng bị tửu sắc ngâm cho mềm xương cốt. Ui da hai vị huynh trưởng Trương, Lý của ta thật là phải chịu tội.” Lương Khâu Phi hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng đối với việc điều chuyển kia.
“Ôi, Phi thị vệ nói lời này sai rồi. Tửu sắc tiền tài nào có người không thích, ta cũng…” Mắt thấy tầm mắt Lăng Bất Nghi quét tới, Thiếu Thương vội vàng sửa miệng: “Vị bá phụ Vạn gia kia của ta rất thích đó, cũng không chậm trễ ông ta hành quân đánh giặc mà, Vương Tướng quân tất nhiên còn có chỗ không ổn khác.”
“Tất nhiên còn có chỗ khác!” Lương Khâu Phi có một bụng bực tức muốn phát tiết, đang muốn nói tiếp, lại thấy huynh trưởng liếc tới ánh mắt không tán đồng, đành phải nói ngược lại: “Nói ngắn lại. Mấy năm nay Vương thị chọc cho thiếu chủ công chúng ta thật nhiều phiền toái.”
Lương Khâu Khởi vội vàng cưỡi ngựa lại nói: “Xa Kỵ Tướng quân rốt cuộc là trưởng bối của Thái Tử, xem ở trên mặt Đông cung, cũng không thể để Vương thị quá mất mặt mũi.”
“Vậy còn không dễ dàng, để Vương Tướng quân về hưu sớm chút đi.” Thiếu Thương nói: “Về sau an hưởng phú quý là được.”
“Về hưu? Hứ, Vương gia thích quyền vị như ngựa nhớ chuồng vậy…” Lương Khâu Phi thấy đôi mắt huynh trưởng trừng lớn hơn nữa: “Tóm lại bọn họ không chịu về hưu.”
Thiếu Thương cười nói: “Ông ta không muốn mình về hưu, các ngươi có thể giúp ông ta về hưu là được.”
“Không biết phu nhân của ta có diệu kế gì?” Lăng Bất Nghi rốt cuộc không kìm được mở miệng.
Hai huynh đệ Lương Khâu thị nhìn nhau cười, thầm nghĩ hai phu thê chủ gia muốn nói riêng, vội vàng giục ngựa dịch xa xa chút.
Thiếu Thương xoay người lại, cười tủm tỉm nói: “Ta nghe nói trước kia Văn Tu Quân quản nghiêm, nhưng hôm nay Xa Kỵ Tướng quân dần dần không nghe bà ta nữa. Lần trước không phải chàng tặng ông ta hai mỹ cơ à? Theo ta thấy, đây là nhân số quá ít, không có lực. Chàng lại tìm vài mỹ cơ tuổi trẻ khỏe mạnh đưa cho người ta đi. Không ngại âm thầm hứa hẹn, ai có thể quấn Vương Tướng quân lúc nào cũng chân thân ra trận, tương lai rời Vương gia sẽ có thưởng lớn. Có tiền tài, tương lai cho dù gả chồng hay là tự lập nữ hộ, đều giàu có. Nói ngắn lại, mọi người đồng lòng hợp lực, nhất định phải ngày đêm giữ Vương Tướng quân lại trên giường.”
Màu da Lăng Bất Nghi dường như lại trắng thêm vài phần, gân xanh trên cổ hiện lên, hình như hắn rít từ kẽ răng ra: “… Loại lời nói này, cũng là một tiểu cô nương chưa chồng như nàng có thể nói à? Sao nàng không đơn giản bảo ta phái người đi hạ bã đậu cho Vương Thuần đi?”
Hẳn nên gọi họ Viên tới nghe một chút, xem Thiện Kiến công tử ăn nổi không. Lăng Bất Nghi lại chợt nghĩ nếu Lâu Nghiêu nghe thế những lời này, chẳng lẽ còn sẽ không quan tâm gì cứ tán đồng vỗ tay trầm trồ khen ngợi? Vậy thì hắn thật sự làm không được.
Thiếu Thương cười nói: “Vì sao không thể nói? Ta nói chính là diệu kế, mỹ nhân đặt ở nơi đó, nếu ông ta không động tâm thì sẽ bình an không có việc gì. Bã đậu á, dù sao cũng mang tai mang tiếng. Ôi, cũng không biết khẩu vị Vương Tướng quân thế nào, nếu ông ta thích lớn tuổi chút thì tốt rồi, có câu là 30 như sói, 40 như hổ. Đến lúc đó như sói như hổ đất rung núi chuyển, bảo đảm cho ông ta trước chính đán sẽ cáo bệnh nghỉ hưu.”
“Mấy lời vớ vẩn này nàng nghe từ chỗ nào?”
“Chàng cho rằng phụ nhân ở nông thôn rảnh rỗi không có việc gì, ngồi dưới nắng thì nói chuyện gì?”
“Vậy nàng đều nghe hết?” Thật ra trong quân doanh chuyện hài thô tục cũng không ít, nhưng Lăng Bất Nghi lạnh nhạt tự kiềm chế, trước nay đều tránh không nghe. Như thế rất tốt, hắn nhảy qua việc học vị hôn thê nhà mình bổ túc lại hết.
“Ham học hỏi không biết mỏi mệt, học mà không lười biếng.” Thiếu Thương sờ sờ tóc mai, không chút nào để ý: “Khổng phu tử đều nói, nam nữ sống chung là đạo lý thường tình của con người(*).”
(*) Nguyên văn: Nam nữ cư thất, nhân chi đại luân.
Quân tử chi đạo, triệu đoan hô phu phụ.
Dịch nghĩa: Nam nữ chung sống là đạo lý thường tình của con người,
Đạo của người quân tử bắt đầu ở quan hệ vợ chồng.
“Đây là Mạnh phu tử nói.”
“Ui da cũng giống nhau mà, sao chàng giống bệ hạ thế, một chữ cũng phải chỉnh lại. Làm người phải khoan ~ hậu ~! Không phải Khổng phu tử đã nói sao, điều thiện của người quân tử không gì lớn hơn giúp người làm việc thiện(*). Chẳng lẽ chàng chưa từng nghe nói à?”
Nguyên văn: Thủ chư nhân dĩ vi thiện, thị dữ nhân vi thiện giả dã. Cố quân tử mạc đại hồ dữ nhân vi thiện. Dịch nghĩa: Lấy ở người để làm thiện, thế là giúp người làm thiện đấy; cho nên điều thiện của người quân tử không gì lớn hơn cái điều giúp người làm thiện.
“… Đây cũng là Mạnh phu tử nói.”
Thiếu Thương nhíu mày nói: “Sao cái gì cũng đều là Mạnh phu tử nói, Khổng phu tử này phải nói gì chứ?”
Lăng Bất Nghi cố kìm khóe miệng muốn nhếch lên: “Ông bận nói chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung!”
Thiếu Thương không vui: “Ta không tốt như vậy, chàng còn cưới ta làm cái gì, nhanh đi từ hôn đi!”
“Tuyệt đối không từ!” Lăng Bất Nghi cực kỳ nghiêm túc: “Nàng là yêu nghiệt không có đức hạnh, không lựa lời như vậy. Nếu ta không nhận lấy sẽ gây hại muôn dân.”
“Chàng…” Thiếu Thương khó được nghẹn lời, hứ một tiếng, giận dỗi dùng sức đập vào cánh tay hắn.
Lăng Bất Nghi cuối cùng không nhịn được cao giọng cười to, tiếng cười trong sáng khoan khoái của hắn truyền thẳng tới đội thị vệ hai bên, huynh đệ Lương Khâu thị liếc nhìn nhau một cái, lòng đầy vui mừng. Lương Khâu Khởi nghĩ vẫn là Trình tiểu nương tử có bản lĩnh, từ sáng nay thiếu chủ công nhà mình ra cửa đã bắt đầu âm u không vui cuối cùng cũng tan đi.
“Nàng có chuyện thì nói với ta, đừng luôn đáp lời cùng thị vệ, ban ngày ban mặt đấy.” Lăng Bất Nghi nhìn Lương Khâu Phi cưỡi ngựa ở phía trước, niên thiếu phấn chấn, thích nói thích cười. Nếu hắn và Lương Khâu Phi cùng với Thiếu Thương ba người cùng đi ở trên đường, mười người thì chín đều sẽ cho rằng bọn họ mới là một đôi.
“Được, ta đây ‘buổi tối’ lại cùng bọn họ nói.” Thiếu Thương thuận miệng nói.
Lăng Bất Nghi hơi mím môi một cái, lập tức dí sát mặt lại làm bộ muốn cắn người, Thiếu Thương cười khanh khách dùng lòng bàn tay chặn miệng hắn lại. Lăng Bất Nghi cảm thấy dáng vẻ bướng bỉnh nàng của nàng cực kỳ đáng yêu bèn hôn một cái trên lòng bàn tay non mềm của nàng, sau đó lại cực nhanh hôn một chút trên khuôn mặt nhỏ trắng như bôi phấn của nàng.
Thiếu Thương lập tức đỏ mặt, cái mũi tuấn mỹ cao ngất của thanh niên gần như chạm đến gương mặt nàng, hơi thở dày đặc nóng rực. Nàng chỉ có kỹ năng miệng lưỡi, lập tức như một con tôm bị hấp chín bắn ra, rúc ở góc lắp bắp: “… Đây là ban ngày ban mặt đó.”
Thị vệ hai bên cực kỳ chuyên chú mắt nhìn phía trước, không ai liếc nhìn vào xe bốn phía trong suốt.
“Chàng ấy, từ sáng nay ra cửa đã làm gương mặt rầu rĩ như đòi nợ không thành, ta sao dám nói chuyện cùng chàng.” Thiếu Thương vội vàng đổi đề tài.
Lăng Bất Nghi trên mặt tình ý chưa tan, nhưng lúc này ở đây cũng thật sự không thể làm cái gì, chỉ có thể thu hồi hàm răng trăng bóc trừng nàng một cái, sau đó cầm tay nhỏ của nàng dùng bàn tay lớn của mình hung hắng nắm vuốt, nửa khắc sau mới nói: “Chờ nàng thấy gia mẫu, trên đường về còn có thể vui vẻ như vậy, ta mới phục nàng.”
Thiếu Thương hoàn toàn không để trong lòng. Mẹ chồng ác độc à, nàng ở trấn trên không biết gặp qua bao nhiêu, đánh chửi cãi nhau còn có vác dao phay muốn liều mạng đều có, thì đã sao, nàng cũng không phải ăn chay. Nghĩ đến đây, nàng nịnh nọt ghé sát vào vị hôn phu đề nghị: “Có phục hay không có ý gì? Nếu trên đường quay về thần sắc ta như thường, chàng lại thay ta xin nghỉ một ngày với Hoàng hậu nhé?”
“Còn xin nghỉ, lại muốn ngủ một ngày?” Lăng Bất Nghi hừ một tiếng: “Huống hồ, nàng đánh cuộc sai rồi. Nàng thắng, ta phải thay nàng xin nghỉ. Nếu nàng thua thì sao, lấy cái gì để cho ta?”
Thiếu Thương nhìn ánh mắt sâu hút của hắn, hầu kết trên cổ trắng nõn thon dài theo hắn nói chuyện mà khẽ nhúc nhích, nàng không khỏi miệng lưỡi phát khô không dám tiếp tục nhìn hắn nữa. Trêu chọc thì được, đền thịt thì không được.
Đang lúc này, ánh mắt nàng liếc phía trước cách đó không xa, giống như thấy cứu binh, chỉ vào hô: “Chàng xem đó là ai?”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người nọ râu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, một thân ăn mặc hương thân giàu có, đúng là Nhữ Dương Vương.
Bên người lão Vương gia chỉ có vài tên hộ vệ tùy tùng đi theo, lúc này đang hứng thú bừng bừng đi theo sau một đội ngũ diễn tấu kèn trống đón dâu, vừa cùng hương lão cười nói, vừa không kìm được đi ngó tân nương tử ngồi ở xe bò, dáng vẻ vô cùng già mà không đứng đắn.
Lăng Bất Nghi thở dài, chỉ có thể thả cho nữ hài một con ngựa trước, gọi người đánh xe ngựa qua.
“Vương gia, ngài lại chạy ra khỏi Tam Tài Quan rồi.” Lăng Bất Nghi tự xuống xe, sau đó đỡ Thiếu Thương chậm rãi xuống dưới.
“Cái gì mà chạy với không chạy, cô lại không phải tù nhân!” Nhữ Dương Vương dường như hơi ngượng ngùng, nhìn đông nhìn tây phát hiện chỉ có một đôi vị hôn phu thê này, ông ta mới yên tâm nói: “Hôm nay ở nông thôn có việc gả cưới, cô tới xem náo nhiệt. Lại nói, việc hôn nhân này còn nhờ công cô xe chỉ luồn kim đó.”
Thiếu Thương đứng yên ở sau chắp tay hành lễ, cười nói: “Lão tiên ông, ngài thích náo nhiệt như vậy, thì tu hành cái gì chứ. Hồng trần thế tục chơi vui vậy, ngươi bỏ được sao?”
“Ôi, một lời khó nói hết, một lời khó nói hết.” Lão Vương gia vuốt râu lắc đầu, lại đánh giá vóc người nữ hài từ trên xuống dưới, rồi cười nói: “Ừm, Trình tiểu nương tử thế mà dáng vẻ càng ngày càng được.”
Lăng Bất Nghi đang nhìn, đột nhiên nói: “Phu nhân của ta có lẽ không biết, lão Vương gia đâu phải thích náo nhiệt, ông ta là thích việc cưới hỏi. Từ lâu trước kia, ông ta đã thích nhìn người ta thành hôn, thu xếp cho người ta thành hôn, sau đó…”
“Sau đó thay người ta thành hôn.” Thiếu Thương bỡn cợt nói nốt câu này. Lăng Bất Nghi buồn cười, ngay sau đó cất tiếng cười to.
Lão Vương gia bị dọa hoa dung thất sắc, liên tục xua tay: “Cái này không thể nói, cái này không thể nói! Hai đứa các ngươi không học đứng đắn, thật là sài lang xứng hổ báo, đều không phải người tốt! Lúc trước vẫn là cô đi Trình gia cầu hôn, hai người các ngươi qua cầu rút ván!” Nói xong tức tối phất tay áo muốn đi, Thiếu Thương vội vàng tiến lên kéo lại, liên mồm nói không phải, ông ta mới thở phì phì đứng lại.
“Xem hướng các ngươi đi, là thăm Quân Hoa à?” Lão Vương gia chợt buồn bã: “Ôi, lúc trước tiểu cô nương hiếu thắng lợi hại thế nào, bây giờ lại như vậy. Nếu Hoắc Xung còn ở đây, không biết đau lòng đến đâu. Nàng cũng là mệnh không tốt, song thân chết sớm, huynh trưởng lại đi trước nàng, ôi…”
Lăng Bất Nghi không cười. Thiếu Thương cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu nghe.
“Hôm nay các ngươi đi vừa lúc, vừa rồi ta thấy Thôi Hữu cũng đi qua đường này, còn kéo theo một xe đồ bổ gấm vóc đấy. Hắn thật là có tâm, thi thoảng lại đi thăm. Ôi, lúc trước Quân Hoa gả cho hắn thì tốt rồi, A Vượn từ nhỏ đã thích nàng, nàng mà qua cửa còn không coi nàng như tổ tông mà cung phụng chắc! Ôi, đều là mệnh, đều là mệnh…” Lão Vương gia lắc đầu, nói không được nữa.
Sau khi chia tay với Nhữ Dương Vương thì xe lại lần nữa lên đường, Lăng Bất Nghi trầm mặc ngồi ngay ngắn trong xe, lần này Thiếu Thương không dám tiếp tục trêu hắn, thật cẩn thận đi sờ hắn tay, lại bị hắn trở tay bắt lấy nắm chặt trong lòng bàn tay.
Xem bàn tay trắng nõn của hắn hơi nổi gân xanh, Thiếu Thương thoáng đau đớn, lại nhịn xuống không nói.
Tòa biệt viện Hoắc Quân Hoa ở đứng trong một khu rừng hạnh hoa bay lả tả, nơi này dựa núi gần sông, trước có dòng suối sau có khe núi, phía dưới là một thôn xóm thực ấp thuộc sở hữu của Lăng Bất Nghi. Lúc này cửa biệt viện có một xe ngựa cực lớn đang đứng, bảy tám nam nữ đầy tớ đang vội vàng dỡ vật trên xe xuống, sau đó lại lục tục dọn vào nội viện.
Thấy Lăng Bất Nghi đỡ Thiếu Thương xuống xe, bọn họ sôi nổi khom lưng hành lễ, cung kính nói: “Công tử tới.”
Lăng Bất Nghi gật đầu một cái, sau đó kéo Thiếu Thương đi về phía nội viện, mới đi được mấy chục bước, một bà lão mặt có vết sẹo do đao chém tiến đến, khom người hành lễ.
“A Ảo, Thôi Hầu đâu?” Lăng Bất Nghi nói.
“Hồi bẩm công tử, Thôi Hầu đã ở nội đường, đang nói chuyện cùng nữ quân.” A Ảo nâng gương mặt vết thương chồng chất đáng sợ lên, Thiếu Thương cố nhịn không sợ hãi.
A Ảo lại nhìn về phía Thiếu Thương, hòa nhã nói: “Đây là Thiếu Thương quân à, thật là đẹp.” Thấy Thiếu Thương chào hỏi đi đứng hành động thoả đáng, tươi cười của bà càng tăng lên: “Hôm nay nữ quân tâm tình rất tốt, sáng nay còn bảo muốn vào trong rừng hái quả hạnh đấy.”
Lăng Bất Nghi hơi hơi mỉm cười, cúi đầu nói với nữ hài: “A Ảo là phó mẫu của mẫu thân, bà không có dòng họ, tuổi nhỏ được bà ngoại nhặt được làm thị tỳ. Chờ lát nữa vào trong, ta nói cái gì nàng nói cái đó, ngàn vạn lần đừng nhiều lời.”
Thiếu Thương vội gật đầu.
Sau khi ba người cởi giày bước vào nội đường, lúc này, một âm thanh nữ tử rất kỳ quái từ bên trong truyền ra.
“… Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng đến nữa, ta sẽ không gả cho ngươi đâu! Nếu ngươi lại đến, ta gọi huynh trưởng lấy gậy gộc đánh đuổi ngươi ra ngoài đó!”
Nghe giọng nói hẳn là phụ nữ trung niên, nhưng giọng điệu lại tựa như tiểu cô nương.
Sau đó là tiếng một nam tử trung niên cười làm lành lấy lòng: “… Đừng đừng, đừng gọi huynh trưởng nàng tới! Khụ, khụ, khụ, không phải ta tới dây dưa với nàng, chỉ đến thăm nàng thôi, lần này ta mang tới hai cuộn gấm màu tươi đẹp, vừa hay cho nàng làm xiêm y!”
Bước chân Lăng Bất Nghi hơi ngừng, nắm thật chặt bàn tay Thiếu Thương, sau đó kéo nàng kiên định sải bước đi vào, Thiếu Thương nghiêng ngả lảo đảo theo vào, sau đó bị kéo cùng nhau quỳ gối.
“Tiểu thư, tiểu Khả bái kiến.” Lăng Bất Nghi cung kính cúi đầu chạm đất.
Thiếu Thương học theo, cũng nói: “Tiểu thư, tiểu nữ bái kiến.” … Hả, tiểu thư? Sao không gọi mẫu thân.
Nàng nhìn lén trong lúc nâng tay lên, chỉ thấy một nữ tử trung niên ngồi giữa nội đường diện mạo cực giống Lăng Bất Nghi. Nếu không tính khuôn mặt không kiên nhẫn của bà ấy, thế mà sắc đẹp lại không thua với Hoàng hậu cùng Việt Phi.
Đối diện bà ấy có một vị nam tử trung niên nhỏ gầy đang ngồi, dáng vẻ có chút hèn mọn, mặt chuột tai khỉ tay chân nhỏ dài, thật không phụ cái nhũ danh ‘A Vượn’.
Hoắc Quân Hoa ngông nghênh ngồi ở giữa, khinh miệt nhìn qua, nũng nịu nói: “A Vượn, ngươi nhìn xem, A Ảo vừa mới nói đến bọn họ. Đây là cháu bên nhà bác họ ta, chỗ bọn họ gặp tai nạn, không sống nổi nữa, phải tới cậy nhờ huynh trưởng ta.”
Thôi Hữu tựa như không phải lần đầu tiên gặp tình cảnh này, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
Lăng Bất Nghi tỉ mỉ nhìn mẹ đẻ, ôn hòa nói: “Hôm nay xem ra khí sắc tiểu thư rất tốt, mấy ngày trước đây trời chợt trở lạnh, món canh thịt dê kia vẫn phải tiếp tục ăn cho hết đi.”
Hoắc Quân Hoa mày liễu dựng ngược, vỗ án nói: “Tự ngươi quản mình cho tốt đi, một đám ăn không, đến phiên ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ với ta à? Hừ hừ, hôm nay còn mang cô dâu của ngươi cùng nhau tới tống tiền nữa. Ta nói cho ngươi biết mọi việc một vừa hai phải thôi, đừng có mà lòng tham không đáy. Huynh trưởng ta tính tình tốt, nhưng ta không thích các ngươi cọ ăn cọ uống thế này đâu.”
… Đây thật đúng là kỳ văn thiên hạ, từ khi Thiếu Thương biết Lăng Bất Nghi tới nay, đừng nói khó xử, cho dù sắc mặt cũng chưa có vài người dám cho hắn xem, hôm nay lại ăn răn dạy lợi hại không lý do như vậy.
Nhưng hắn dường như đã quen rồi, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Được rồi, được rồi, hiền chất cũng là quan tâm nàng mà?” Thôi Hữu vội tới hoà giải.
Hoắc Quân Hoa thay đổi họng súng, lớn tiếng mắng: “Ai cho ngươi xen vào việc người khác. Chất nhi của ta ngươi kêu hiền chất cái gì, ngươi chiếm tiện nghi của ta à?”
A Ảo ngồi ở bên cạnh bà ấy dỗ dành: “Không đúng không đúng, sao có thể chứ. Thôi gia công tử cùng gia chủ gọi nhau huynh đệ, chất nhi của hai huynh muội, tất nhiên hắn cũng gọi chất nhi mà.”
Lúc này Hoắc Quân Hoa mới tâm bất cam tình bất nguyện thu lại tính tình, hừ hừ hai tiếng không hề mắng chửi người.
Thôi Hữu nhân lúc này nhanh chóng để nô bộc bưng hai tấm gấm năm màu vào nhà, tự mình mở ra để nữ thần quan sát.
Hoắc Quân Hoa dùng ánh mắt bắt bẻ liếc vài cái, rầm rì nói: “Còn coi như không khó coi, được rồi, A Ảo cầm đến đây đi. Ta là cho A Vượn ngươi một chút mặt mũi, đừng cho là ta thiếu cái này, huynh trưởng ta cái gì mà không có… A Vượn, ngươi nói xem lúc này ta làm dạng váy áo nào mới đẹp?” Bà ấy nhận gấm vóc trong tay A Ảo, lấy tới ướm trên người, cười giống như nữ hài tử mười mấy tuổi.
Thôi Hữu vui mừng vô cùng, cười ha hả: “Nàng từ nhỏ đã đẹp, mặc cái gì đều là hạng nhất!”
Hoắc Quân Hoa được khen cực kỳ thoải mái, đắc ý cười duyên: “Đó là tất nhiên, còn cần ngươi nói! Trong toàn bộ huyện nhà, ta đứng thứ hai, xem ai dám đứng thứ nhất!”
Đắc ý qua đi, sắc mặt bà ấy bỗng bi thương: “Nhưng mà nếu ta đẹp như vậy, vì sao A Văn huynh trưởng không thích ta nhỉ? Rõ ràng hắn cùng huynh trưởng tốt như vậy, lại đối xử với ta không mặn không nhạt. Khi ta còn nhỏ, hắn còn cõng ta trèo cây đó, sau đó lại không muốn để ý tới ta, rốt cuộc là vì cái gì đây…”
“Bệ, bệ…” Sắc mặt Thôi Hữu đỏ lên, rồi lại không dám gọi ra, trộm liếc Lăng Bất Nghi một cái, thấp giọng nói: “Các ngươi kém quá nhiều tuổi, hắn coi nàng như muội muội thôi.”
Không cần người ta giải thích, Thiếu Thương nghe đến đó, trong lòng đã hiểu ra, nàng không khỏi sợ hãi liếc nhìn Lăng Bất Nghi.
Đôi mắt thanh niên bên cạnh rũ xuống nhìn mặt đất phía trước, không chút sứt mẻ.
“Ta biết!”
Hoắc Quân Hoa bỗng nhiên hung tợn kêu lên, bộ mặt vặn vẹo phẫn uất, đôi tay như lên cơn xé rách gấm vóc: “Chính là tiểu tiện nhân Việt Hằng kia, cả ngày tô son điểm phấn quyến rũ người ta! Cái gì đều phải đấu với ta, vẫn luôn tranh đoạt nổi bật với ta, còn làm A Văn huynh trưởng ghét hận ta, xa cách ta! Ta tuyệt đối không tha cho nàng ta, cứ chờ đó, xem ta thu thập nàng ta thế nào! Ta muốn tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt, không mặt mũi nào gặp người…” Mắng đến đoạn sau, phụ nhân trung niên thế nhưng mang theo khóc nức nở như đứa trẻ.
Bây giờ Việt Phi cũng không phải là nữ nhi nhà giàu huyện bên cạnh năm đó nữa, tuy rằng nội đường đã cho lui nô bộc, nhưng cũng không thể nhục mạ như vậy, Thôi Hữu vội đến xoay quanh, vội nói: “Ui da, trên đời này lại không phải chỉ có bệ, bệ… Một nam tử như vậy, nàng còn có thể gả cho người khác mà!” Lời này vừa ra, ông ấy lập tức biết không ổn, căng thẳng nhìn về phía phụ nhân trung niên.
Quả nhiên, thần sắc Hoắc Quân Hoa bắt đầu ngơ ngẩn, nhỏ giọng dịu dàng nói: “… Có một người như vậy, tướng mạo coi như có thể vào mắt. Nhà kia họ Lăng, là vì tránh nạn nên chuyển nhà tới. Đáng tiếc hơi nghèo, cả nhà già già trẻ trẻ, thiếu ăn thiếu thuốc…”
Trên mặt bà ấy thẹn thùng, ngón tay xấu hổ nhéo tấm gấm vóc kia, ngay sau đó lại ngang ngược kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Nhưng mà không sao, huynh trưởng có người có tiền, để huynh trưởng giúp đỡ hắn là được rồi. Chỉ cần có ta ở đó, Lăng thị có thể từ từ thịnh vượng lên!”
Thịnh vượng thì thịnh vượng lên, thế nhưng phía sau lại không có bất kỳ liên quan gì đến ngài, Thiếu Thương âm thầm phỉ nhổ.
“Nhưng mà huynh trưởng lại không thích hắn, nói muốn xem xét lại. Vì sao? Vì sao?” Hoắc Quân Hoa bỗng nhiên kích động, điên cuồng đứng dậy: “Ta muốn đi tìm huynh trưởng lý luận, vì sao người ta thích, hắn không cho ta gả? Ta cứ phải gả, ta cứ phải gả! Huynh trưởng, huynh trưởng, ngươi ở nơi nào…” Thôi Hữu cùng A Ảo đều luống cuống, vội vã đi lôi kéo bà ấy.
Hoắc Quân Hoa dùng sức giãy giụa, lớn tiếng gọi: “Huynh trưởng, huynh trưởng, ngươi ra đây, có người kéo ta không cho ta đi tìm ngươi! Huynh trưởng, huynh trưởng…” Bà ấy chợt dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ giống như nhìn thấy yêu ma, dường như từ đáy lòng nghẹn ngào kêu to:
“Không…! Huynh trưởng đã chết! Hắn đã chết!”
Cho dù Thiếu Thương xưa nay gan lớn, cũng bị này tiếng kêu âm mị đáng sợ này làm cho hoảng sợ, co rúm lại xích đến bên cạnh Lăng Bất Nghi.
Hoắc Quân Hoa đầy mặt là nước mắt, hốt hoảng gào: “Huynh trưởng đã chết, đều đã chết… Ta thấy đầu của hắn bị cắm ở trên cột cờ, còn có a tẩu, còn có chất nữ chất nhi cũng đều đã chết, từng khối thi thể ở nơi đó, tiểu a Túc, nàng đều sắp xuất giá… Trời ạ, trời ạ… Ta muốn đi tìm bọn họ, ta muốn đi tìm bọn họ…”
A Ảo ôm chặt lấy bà ấy, Thôi Hữu quỳ gối bên cạnh bà ấy, lặng yên rơi lệ.
Hoắc Quân Hoa bỗng nhiên thấy Lăng Bất Nghi ngồi quỳ một bên, lẩm bẩm nói: “Ngươi là… Ngươi là Lăng Ích…”
Bà ấy giống như từ trên mặt hắn thấy được dáng vẻ tuấn tú thời niên thiếu của chồng cũ, nháy mắt hai mắt chất đầy oán độc, nghiến răng nghiến lợi xông tới: “Ngươi phụ ta, vì sao không chết đi? Huynh trưởng ta đã chết, vì sao ngươi không chết đi? Ngươi đi chết ngươi đi, đi chết đi…”
Vừa nói, móng tay nhọn hoắt vừa cào về phía mặt Lăng Bất Nghi. Lăng Bất Nghi đứng lên nhẹ vung cánh tay phải, chặt nhẹ vào sau gáy mẹ đẻ, sau đó Hoắc Quân Hoa lập tức mềm nhũn tê liệt ngã xuống.
Lăng Bất Nghi bế ngang mẹ đẻ lên, A Ảo lau nước mắt ở phía trước dẫn đường, Thiếu Thương mơ màng hồ đồ cùng Thôi Hữu theo ở phía sau. Sau khi đặt Hoắc Quân Hoa lên trên giường trong phòng, Lăng Bất Nghi ngồi ở cạnh giường lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó dặn dò A Ảo chăm sóc cho tốt.
Thôi Hầu vẫn nghẹn ngào, vỗ cánh tay Lăng Bất Nghi nói: “Ngươi đi về trước đi, lần trước cũng thế này, thấy ngươi, nàng lại nhớ đến phụ thân ngươi, mẫu tử các ngươi vẫn ít gặp mới tốt. Về sau có rảnh qua phủ ta uống rượu, mang cả cô dâu ngươi đi, ta để lại đồ vật cho các ngươi dùng thành hôn. Ta ở lại một lát, chờ nàng tỉnh lại, ta dỗ nàng hai câu, nói không chừng nàng lại cao hứng.” Nói xong sải bước đến cạnh giường Hoắc Quân Hoa, mắt không chớp nhìn chăm chú người trên giường.
Lăng Bất Nghi nhìn hai người trên giường một lúc lâu, sau đó kéo Thiếu Thương an tĩnh đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ dùng cơm trưa ở tiền đường, người ngựa đều nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, đoàn người lần thứ hai vội vàng lên đường, trên đường quay về, hai người ngồi yên không nói gì.
Thiếu Thương tâm thật loạn, qua lúc lâu, mới buồn bã nói: “Coi như ta thua. Chàng đừng thay ta xin nghỉ với Hoàng hậu.”
Thật sự là quá thảm, tuy rằng vấn đề mẹ chồng nàng dâu không hề có, bởi vì trí nhớ người ta căn bản dừng lại ở thời niên thiếu vô ưu vô lo làm Hoắc gia Đại tiểu thư, sao nhận cô con dâu là nàng được. Nhưng thật sự là quá thảm, hai mẹ con thế nhưng đều không thể gặp nhiều!
Lăng Bất Nghi sờ sờ gương mặt hơi lạnh của nàng, cầm áo khoác trên chỗ ngồi tới khoác lên người nữ hài, sau đó ôm nàng vào trong ngực.
“Cái đó… Thôi Hầu phu nhân đâu?” Thiếu Thương chợt nghĩ đến một chuyện. Tuy rằng Hoắc Quân Hoa điên rồi thực đáng thương, nhưng trượng phu của mình mặt già si tình như vậy, làm gì có lão bà nào nhịn nổi. Đừng quay đầu lại đánh tiểu tam đánh tới biệt viện hạnh hoa, sau đó lên tin hot đô thành mới được.
Lăng Bất Nghi biết suy nghĩ trong lòng nàng, mỉm cười nói: “Sau khi mẫu thân gả nhiều năm, Thôi Hầu rốt cuộc bị lão mẫu ép cưới, dưới trướng có hai con trai. Thôi Hầu phu nhân là sau khi sinh con thứ khó sinh mà chết. Vốn Thôi lão phu nhân còn muốn nhi tử tục huyền, nhưng sau đó không lâu mẫu thân ta cùng phụ thân tuyệt hôn, Thôi Hầu liều chết không chịu cưới nữa, ở góa đến nay.”
Thiếu Thương thở dài một hơi: “Quả nhiên trông mặt mà bắt hình dong là không ổn. Thôi Hầu tuy tướng mạo bình thường, dụng tình thành tâm thành ý, dụng tâm thật lòng, tình cảm này… Vạn kim khó đổi nha.”
Lăng Bất Nghi nhỏ giọng ừ một tiếng.
Thiếu Thương tâm niệm vừa động, nghĩ đến người kia ‘dùng tình không thành, dụng tâm không thật’ đúng là cha ruột Lăng Bất Nghi, cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa, chỉ có thể trấn an nói: “Chàng đừng lo lắng. Hoắc phu nhân lại không quen biết ta, cũng không quen biết cả nhà ta. Đến lúc đó ta giả mạo bà con nghèo tới tống tiền, thường đến thăm mẫu thân chàng là được… À, mẫu thân chàng sẽ không đánh bà con nghèo chứ?”
Lăng Bất Nghi bật cười, vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “10 ngày nghỉ hưu mộc một ngày, nàng còn ngại ngủ không đủ, sao có thời gian tới thăm mẫu thân. Vẫn chờ sau khi thành hôn, khi đó bệ hạ sẽ không túm nàng đi Trường Thu Cung đọc sách nữa. Ngày sau của chúng ta, còn dài mà…”
Âm thanh của hắn dần dần xa xôi, ánh mắt cũng nhìn ra xa xa. Chỉ thấy thôn xóm phía trước khói bếp lượn lờ, làn khói nhạt gắn vào phía trên đồi núi xanh biếc, giống như cảnh trong mơ.
Thiếu Thương sớm quen ngủ trưa, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ, bèn nằm trong ngực Lăng Bất Nghi ngủ gà ngủ gật, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của hắn, vừa dịu dàng vừa an toàn, giống như tiếng vỗ nhẹ vào tã lót của bà nội ru nàng ngủ lúc nhỏ.
Không lâu sau, nàng đã ngủ rồi.