Tinh hà xán lạn

Chương 72


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 72:

Edit: Trúc
 
Ở kiếp trước của Thiếu Thương, nếu nghe phong phanh nam thần quốc dân cùng con bitchy nào đó có tiếng xấu đính hôn, chỉ trong vòng ba tiếng đầu là tin tức đã lan truyền rộng rãi. Đời này, tin nàng cùng Lăng Bất Nghi đính hôn ở trong giới quý tộc thế gia vọng tộc đô thành mất ba ngày mới truyền ra.
Trước ba ngày gió êm sóng lặng, để phụ tử Trình gia tưởng nhầm sau đính hôn chuyện khó khăn nhất là cùng ngồi ăn với tân lang, ngày thứ tư bọn họ bắt đầu bị dư luận bên ngoài xếp hàng bạo kích một lượt. Trừ nhà đã qua lại nhiều năm như Vạn Tùng Bách, còn có quần chúng trong lòng còn lương thiện, còn lại đều là chua miệng gai mắt. Người nông cạn trực tiếp âm dương quái khí nói Trình Giáo úy có phúc lớn leo lên quý nhân sau này cũng đừng quên ta vân vân…, người thâm trầm chút thì bên ngoài chúc mừng quay người thầm trào phúng Trình gia trèo cao.
“A phụ, ngài đừng để ý đến bọn họ, bọn họ ghen ghét ngài đó.” Thiếu Thương an ủi.
“Nói nhảm! Lão tử không biết chắc. Nếu như Lăng Bất Nghi cầu hôn với nữ nhi nhà bọn họ, xem bọn họ có ngay trong đêm chuẩn bị xong đồ cưới gả nữ nhi đi luôn không!” Trình Thủy tức giận suýt nữa đập nát bình rượu.
Ba huynh đệ Trình gia vẫn còn khá tốt…
Trình Vịnh xưa nay thờ phụng tình cảm quân tử nhạt như nước, đồng môn cùng bạn bè hường ngày thân cận không phải hai tai không nghe thấy chuyện bát quái thì là con mọt sách, cho nên đều thực tình cảm thấy vui vẻ cho việc hôn nhân của Trình gia.
Chỗ đại doanh của Trình Tụng vốn là phạm vi thế lực của Vạn Tùng Bách, hắn lại xưa nay phóng khoáng hoà thuận vui vẻ, cho dù có người đến nói xóc cũng bị các anh em nhanh chóng trấn áp.
Trình Thiếu Cung vì không để cho mẫu thân sai đi ở cùng ấu muội cùng Lăng Bất Nghi, cực kỳ ra sức ở bên ngoài trái cãi phải mỉa, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, phu tử ở trường học sợ làm lớn chuyện nên ra lệnh cưỡng chế học sinh không được phép tiếp tục bàn luận việc này.
So ra, Tiêu phu nhân sáng suốt hơn nhiều. Dường như nàng đã sớm đoán được nên mấy ngày này dứt khoát không ra khỏi cửa, không phải trốn ở trong nhà dạy Thiếu Thương đọc sách viết chữ thì là cùng Trình Ương đi trang viên sắp xếp hộ nông dân gieo hạt mùa hè. Về phần vì sao không mang theo nữ nhi cùng đi trang viên? Lần này cũng không phải nàng bất công, mà là tân lang mỗi ngày đều muốn tới cửa, nàng mang nữ nhi đi chẳng lẽ để Lăng Bất Nghi hù chết trượng phu cùng các con à?
Thật ra, Thiếu Thương cũng không quá thích ứng.
Cho dù tuổi tác thân xác này của nàng nhỏ hơn Lâu Nghiêu, nhưng tuổi tác tâm lý luôn luôn hơi lớn chút. Lâu Nghiêu ở trong mắt nàng, càng giống em trai theo đuôi ở trên trấn kiếp trước, hoặc là học đệ ngại ngùng trong phòng thí nghiệm. Tuy nàng không có ý ở trên người khác, nhưng thường ngày ở chung luôn có thể nắm giữ hướng đi đại khái. Nhưng mà Lăng Bất Nghi thì không phải vậy, hắn tuổi còn nhỏ đã một mình đảm đương một phía, cho dù cầu học đọc sách hay là ra trận hành quân đều có chủ trương của mình, chẳng những sẽ không mọi chuyện thuận theo Thiếu Thương giống Lâu Nghiêu, ngược lại còn yêu cầu Thiếu Thương thuận theo hắn.
Ví như ban đầu Thiếu Thương ở Hoạt huyện muốn trộm uống rượu, Lâu Nghiêu dù biết đầu mùa xuân uống rượu lạnh không được tốt, nhưng nghe Thiếu Thương ngụy biện một lúc vẫn sẽ vui vẻ đi tìm rượu đến cho nàng uống. Nhưng lúc này Thiếu Thương cũng có yêu cầu giống vậy, Lăng Bất Nghi quả quyết nói đầu hạ uống rượu lạnh không tốt cho sức khỏe, nói từ có hại cho ngũ tạng lục phủ đến Thiếu Thương nên siêng năng rèn luyện. Mấy lời ngụy biện ‘Người không tùy ý uổng phí tuổi xuân’ kia của Thiếu Thương hoàn toàn không dùng được đối với hắn, ngược lại còn bị rót một đống tác phẩm cổ ‘Việc nhỏ phóng túng là kìm hãm việc lớn’.
Nhưng hắn hiển nhiên cực kỳ am hiểu đạo thương lượng, nhìn thấy Thiếu Thương sắp bộc phát sẽ nhả ra cho phép nàng uống một cốc, sau đó còn uống hết một nửa trong cốc của nàng. Kết quả chính là, Thiếu Thương hao tâm tổn trí ra sức yêu cầu nửa ngày mới uống được một ngụm rượu hơi lạnh!
Nàng bị chọc tức gần chết, thanh niên đối diện còn cụp đôi mi dài than nhẹ: “Hôm nay ta lui một bước đó.”
Thiếu Thương rất muốn ra tay đánh người. Nhưng nàng biết không thể, bởi vì nàng đánh không lại người ta.
Đơn giản mà nói, Thiếu Thương chủ ý rất lớn, nhưng Lăng Bất Nghi còn có chủ ý lớn hơn so với nàng; Thiếu Thương trời sinh tính kiên nghị quả quyết, kết quả Lăng Bất Nghi càng sát phạt quyết đoán, thẳng tiến không lùi hơn so với nàng; Thiếu Thương là viên kim cương, Lăng Bất Nghi lại là máy gọt kim cương.
Pháp lực của Tề Thiên Đại Thánh có cao thâm đi nữa thì vẫn bị đè ở dưới Ngũ Chỉ Sơn. Thế là Thiếu Thương buồn bực, bây giờ nàng là lò luyện đan cháy rừng rực của Thái Thượng Lão Quân, là tấm ngự hoành trên Lăng Tiêu Bảo Điện, là bàn đào tươi tốt của Vương Mẫu nương nương, mắng một tiếng Như Lai ngươi là đồ nhẫn tâm vì sao còn muốn chèn ép nô gia an phận thủ thường giữ cửa.
Chết tiệt, bị Lăng Bất Nghi ép đến nàng còn có thể làm vè luôn rồi! Bây giờ nghĩ lại, lúc trước dưới tình huống nàng không biết tính tình Lăng Bất Nghi đã tự dưng muốn giữ một khoảng cách với hắn, thật sự là trực giác của thú nhỏ mà.
Mặc dù mới ở chung ngắn ngủi bốn ngày, nhưng Thiếu Thương đã phát hiện Lăng Bất Nghi cũng không vui.

Hắn trầm mặc, cũng không phải là không có lời nào để nói, mà là hắn không muốn nói chuyện; ngày ấy hắn buông lời ác độc đối với đám quý nữ, cũng không phải là hắn trời sinh tính tình chua ngoa, mà là hắn lười phải ứng phó nhiều lần, không bằng ác miệng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nếu như hắn muốn khách khí lễ phép đối với người nào, vậy có thể làm được gió xuân ấm áp, quan tâm đầy đủ.
Giống Lâu Nghiêu, trông thấy thợ dệt nhà mình mới tạo được gấm vóc đẹp mắt, sẽ lập tức đi nhặt mấy tấm mà hắn cho là đẹp mắt cầm sang nhà nàng. Mà đồ Lăng Bất Nghi đưa tới, từ thịt khô kim khí Trình mẫu yêu thích, cho tới cung mềm rắn chắc mũi tên nhỏ tinh xảo tặng Trình Tiểu Trúc và Trình Tiểu Âu, thậm chí hắn chưa hề nói một câu Trình Ương cũng được một cuộn gấm hợp với màu da nàng ta nhất, mọi thứ đều đúng với yêu thích của đám người Trình phủ.
Thiếu Thương thực sự không rõ, tướng mạo thanh niên này đẹp vậy, lại đang ở tuổi phong nhã hào hoa, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, vì sao còn sầu não uất ức không vui vẻ như thế này? Đổi lại là nàng, đều có thể đốt tiền đến vùng biển quốc tế luôn!
Nàng không hiểu rõ vị hôn phu của mình. Xem không hiểu ánh mắt như biển sâu gợn sóng của hắn, cũng suy nghĩ không rõ cách hắn làm việc.
Nhưng mà từ nhỏ nàng không thích cái việc truy rõ lòng người này, nếu tìm căn nguyên đào ngọn nguồn đi điều tra, biết đám bà tám trên trấn kia ở trong bụng càng nghị luận về mình không chịu nổi há chẳng phải thêm tức giận ư, biết bạch nguyệt quang nhà bên thật ra trong lòng rất phiền chán tiểu thái muội thanh danh không tốt như mình nhưng ngại vì giáo dưỡng tốt nên vẫn ôn hòa đối xử với nàng thì chẳng phải nàng sẽ nôn ra máu mất à?!
Cho nên, chỉ cần không chọc đến hắn là được, Thiếu Thương thầm suy nghĩ.
Thật ra thì Lăng Bất Nghi chưa hề dùng vẻ mặt nghiêm nghị với nàng, phần lớn thời gian đều là vẻ mặt, lời nói chậm rãi dịu dàng; nhưng trực giác tiểu quái thú lại làm cho nàng không dám lỗ mãng. Lấy chuyện rượu lạnh làm ví dụ, lúc ấy nàng chơi xấu nhất định phải uống, Lăng Bất Nghi cũng không nổi giận với nàng, chỉ cho người bẩm báo với phu thê Trình Thủy, rượu lạnh rượu nóng cấm hết, ngay cả rượu hoa quả ngọt cũng không cho nàng nhấp một ngụm, cho đến khi nàng chịu thua. Lúc mà đạo lý không ở bên mình, Thiếu Thương thường thường sẽ không bướng bỉnh quá lâu, đây chính là bí quyết giữ mạng nhiều năm của nàng.
Trừ cái đó ra, Lăng Bất Nghi cái gì cũng đều theo nàng, cũng không quản nàng làm cái này làm cái kia.
Có khi hắn sẽ chịu khó kiên nhẫn nhìn nàng luyện chữ, vì nàng mài mực bày giấy, chỉ điểm nàng dùng cổ tay đi nét bút, thường thường xem xét là hơn nửa canh giờ, làm phu thê Trình Thủy ở sát vách cũng phải để Thanh Thung phu nhân đến giục hắn nên về nhà.
Có khi Thiếu Thương sẽ làm vài mô hình nhỏ từ bản vẽ như guồng nước dụng cụ cày bừa, nhưng đầu ngón tay nàng mềm mại, còn không có công cụ vừa tay, không cách nào cắt gọt miếng gỗ lớn thành hình dáng nàng muốn.
Lăng Bất Nghi chỉ mới liếc qua vài lần rồi bảo nàng trong hai ngày này luyện chữ trước, những đồ thủ công kia để sau hãy làm. Cách một ngày, hắn đã đưa tới cho nàng một bộ công cụ bằng sắt đẹp đẽ tinh xảo dùng da hươu bọc lại gồm: Búa nhỏ, dao nhỏ, ống mực, xích sắt, chùy sừng dê, dũa gỗ, mũi khoan gỗ, thậm chí còn có hai cái cưa tay nho nhỏ dài ngắn, cộng thêm một bộ găng tay da mềm mại…
“Ta còn tưởng rằng chàng sẽ giúp ta làm đấy.” Thiếu Thương vui vẻ ra mặt, vuốt ve từng công cụ nhỏ yêu thích không buông tay, dường như nhiệt độ trên đó còn chưa tan hết. Thế nàng mới biết Lăng Bất Nghi còn nuôi mấy tên thợ rèn tay nghề cao.
“Chuyện cần sức lực ta sẽ thay nàng làm, ta không ở đây nàng tìm nô bộc tới làm, còn lại tự nàng làm.” Lăng Bất Nghi kéo tay nhỏ của nàng qua, cúi đầu cẩn thận đeo găng tay lên cho nàng, nhìn xem có vừa không.
“Đây là chuyện nàng thích nàng muốn làm, cũng nên để nàng được như ý. Nhưng mà…” Hắn đổi giọng, thản nhiên nói: “Nếu nàng làm mình bị thương thì những thứ này cũng cấm.”
Thiếu Thương biết hắn có ý tốt, vui vẻ ra sức gật đầu. Mỗi khi lúc này, nàng lại cảm thấy Lăng Bất Nghi so với Lâu Nghiêu nghe lệnh mọi chuyện vẫn chẳng để nàng ấm ức cho lắm. Nàng cảm thấy, hắn hiểu nàng, cũng không vì vậy mà thấy nàng kỳ lạ, cũng không lấy lý do rời xa nguy hiểm để khuyên can nàng. Trên đời này nào có chuyện tuyệt đối an toàn, ăn cơm còn có thể bị nghẹn chết đấy.
Lăng Bất Nghi dường như đặc biệt thích dáng vẻ rực rỡ sinh động này của nàng, có khi cho dù nữ hài dậm chân phát cáu, hắn đều sẽ mỉm cười nhìn. Thiếu Thương lại một lần nữa mơ hồ phát hiện, hắn coi như khá vị tha đối với nàng. Thế là trên rất nhiều chuyện nàng đều bằng lòng nhịn một chút, chịu đựng để hắn uốn nắn đủ loại thói quen của mình, ví như uống rượu lạnh, ví như không thích ăn rau quả, ví như đi chân trần dưới hiên…
Nhưng, luôn có một số chuyện không thể nhịn nổi.
Ngày thứ năm, Lâu gia nhăn nhăn nhó nhó phát thiếp cưới tới, Lăng Bất Nghi cũng được mời, bèn gọi vị hôn thê đi cùng mình, lại bị Thiếu Thương thẳng thừng từ chối.
“Ta đã nói với a phụ a mẫu, hôm đó ta không đi được, các ngươi đi đi.” Thiếu Thương bĩu môi. Thật ra phu thê Trình Thủy cũng tán thành việc nàng không đi, nếu không phải để tỏ vẻ hai nhà Lâu Trình không trở mặt, bọn họ cũng không muốn đi, thật sự quá lúng túng.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc rồi nói: “Nàng vẫn nên đi đi, đến lúc đó ta tới đón nàng.”
Thiếu Thương cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ta không đi.”

Lăng Bất Nghi nhìn trái nhìn phải một chút, A Trữ bị nhìn đến trong lòng phát lạnh, lập tức hiểu ý, vội vội vàng vàng dẫn nhóm tỳ nữ ra ngoài, chỉ để hai người bọn họ ở trong phòng.
Thiếu Thương nhìn hành động thanh trừng trước đại chiến này, hờn dỗi nghiêng người: “Chàng nói cái gì cũng vô dụng, dù sao ta không đi!”
Lăng Bất Nghi chậm rãi đi đến bên người nàng, ôm vai nàng quay lại, bình tĩnh nhìn nàng: “Dễ nói thôi, nói ra đạo lý, ta sẽ không để nàng đi.”
Lúc này Thiếu Thương cực kỳ nhớ nhung thân thể to lớn mạnh khỏe của mình kiếp trước, bây giờ nàng bị bàn tay có lực của thanh niên này nắm chặt đến không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Cái này có gì hay mà hỏi, trước kia ta cùng A Nghiêu đã định thân, lúc này hắn cưới người khác, ta tới cửa chúc mừng, đây là thế nào chứ, quá ngại rồi! Để người nhà An Thành quân thấy thì còn ra sao, có khi coi là ta đến quậy phá đó!”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Cho nên, nàng muốn cả đời không qua lại với A Nghiêu à?”
“Tất nhiên không phải!” Thiếu Thương thốt ra: “Nhưng mà cứ phải từ từ… Từ từ trước đã…”
“Theo cách nói của nàng, ta cũng không nên đi tiệc cưới Lâu gia. Dù sao, ta mới vừa cùng nàng đính hôn, hai bên gặp nhau cũng thật ngại ngùng. Lâu Nghiêu trông thấy ta, còn cho là ta đi quậy phá nhỉ?” Lăng Bất Nghi chậm rãi nói.
“Cái này sao có thể giống nhau! Chàng đừng lấy lời ta nói để chẹn họng ta!” Thiếu Thương sốt ruột nói: “Từ trên xuống dưới Lâu gia coi trọng chàng như vậy, A Nghiêu càng xem chàng như huynh trưởng, sao chàng có thể không đi? Cho tới bây giờ A Nghiêu đều nghĩ tốt về chàng, hắn tuyệt đối sẽ không dùng ý xấu để nhìn nhận chàng!”
Lăng Bất Nghi không nói, hắn lẳng lặng nhìn nữ hài, đột nhiên cười một tiếng: “… Có phải trong lòng nàng còn nhớ nhung A Nghiêu không? Đến nay vẫn tiếc nuối việc hôn nhân với Lâu gia à?”
Thiếu Thương bất an vặn vẹo uốn éo. Nàng cũng không thể nói, ui da bị chàng đoán trúng rồi, chàng thật thông minh mà.
“Bên ngoài người ta nói ta ngàn tốt vạn tốt, nhưng trong lòng nàng, chỉ sợ ta không bằng Lâu Nghiêu.” Vẻ mặt Lăng Bất Nghi lạnh nhạt: “Có phải nàng còn từng nghĩ, tốt nhất ta cưới Hà Chiêu Quân, thành toàn cho hôn sự của nàng cùng Lâu Nghiêu…”
“Không! Ta chưa hề nghĩ như vậy!” Thiếu Thương hô to.
Lời kia vừa thốt ra, chính nàng cũng ngây ngốc một chút.
Nhớ ngày đó, vào lúc mà cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nàng đã nghĩ tới Viên Thận cưới Hà Chiêu Quân, nghĩ tới Hoàng đế để Hoàng tử cưới Hà Chiêu Quân, thậm chí còn nghĩ tới mấy vị huynh trưởng kia của Lâu gia ly hôn rồi cưới Hà Chiêu Quân, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới để Lăng Bất Nghi đi cưới Hà Chiêu Quân.
“Nàng chỉ thuận miệng nói thôi.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói.
“Không không, là thật.” Thiếu Thương vội vàng nói, cho dù nàng có cà lơ phất phơ, cũng biết loại chuyện này không thể nói đùa: “Ta cảm thấy, ta cảm thấy…” Nàng cố lục lọi lý do: “Ta cảm thấy chàng là người rất tốt, chàng cứu được nhiều người như vậy, đã giúp ta nhiều lần như vậy. Hẳn chàng nên sánh với cô dâu tốt nhất trên đời này! Không phải những quý nữ chanh chua kia, không phải Hà Chiêu Quân, cũng không phải ta…”
Mặt mày Lăng Bất Nghi giãn ra, ánh mắt dịu dàng ấm áp, tựa như sông băng chợt tan.
“Bây giờ ta chỉ coi A Nghiêu như bạn tốt nhất của ta, bạn bè thân thiết!” Thiếu Thương thấy hắn không nói lời nào, cho là hắn chưa hết hiểu lầm, vội vàng nói: “Nếu ta có nửa lời nói ngoa, cứ để ta như lọ đựng bút này!” Nói xong nàng nâng lọ đựng bút bằng gốm trên thư án lên, dùng sức đập xuống mặt đất.
Chỉ nghe ‘Choang’ một tiếng vang thật lớn, lọ đựng bút gốm bị đập vỡ tung tóe, váy của Thiếu Thương cũng bị tóe nước lên.

“Đừng nhúc nhích!” Lăng Bất Nghi vội nói.
Thiếu Thương đương nhiên không dám động. Đầu năm nay mọi người ở trong phòng đều là cởi giày đi tất, nếu như dẫm lên mảnh gốm vỡ nào thì cũng không phải chỉ chơi vui rồi.
A Trữ nghe tiếng, vội vàng hoang mang rối loạn muốn vào, Lăng Bất Nghi nói với ra ngoài: “Không có việc gì, các ngươi đừng vào, đưa cho ta một cây chổi.” A Trữ cực kỳ muốn phá cửa mà vào, lại nhớ kỹ Tiêu phu nhân từng nói muốn nàng ấy cố gắng hết sức nghe theo Lăng Bất Nghi phân phó.
Lăng Bất Nghi từ bên ngoài tiếp nhận chổi trúc, tay trái khẽ vẫy, quấn tay áo rộng như mây trôi bên trái lên trên cánh tay cuối cùng giữ trong lòng bàn tay, đồng thời ngón tay thon dài mạnh mẽ lại nhẹ nhàng nhấc tay áo phải lên. Sau đó, dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của nữ hài, vị thanh niên quyền thần mỹ mạo hiển quý khó mà thân cận có tiếng ở đô thành, thế mà ở trước mặt nàng quét dọn?!
Thiếu Thương choáng váng.
Mặc dù Lăng Bất Nghi độc lập từ nhỏ, nhưng rõ ràng mười ngón không dính nước mùa xuân. Mới đầu, động tác quét rác cực kỳ vụng về, luôn luôn là trái phải loạn xạ, nhưng người ta là người không gì không làm được, không đến hai lần đã nắm được bí quyết, ba năm lần đã quét mảnh gốm trên mặt đất gọn vào một bên, sau đó trải đệm lót lên chỗ sàn nhà dính nước, để Thiếu Thương giẫm lên.
Thiếu Thương kéo váy vui vẻ giẫm lên, thật vất vả nhảy ra ngoài, được Lăng Bất Nghi kéo nàng sang phòng khác ngồi xuống.
“Lâu Nghiêu là bạn tốt nhất của nàng, vậy Thập Tam nương tử Vạn gia thì sao?” Lăng Bất Nghi chậm rãi từng vòng từng vòng buông tay áo trái ra: “Hôm nay nếu nàng không nói rõ ràng ra, ta sẽ lập tức sẽ nói những lời này của nàng cho Vạn gia tiểu nương tử.”
“Chàng… Chàng… Sao chàng có thể như vậy chứ?” Thiếu Thương tức đến thở hổn hển: “Chẳng qua ta cảm thấy, ôi, A Nghiêu cũng không dễ dàng. Nói câu này sợ chàng tức giận, hắn đã toàn tâm toàn ý đợi ta, bây giờ chẳng những bị cứng rắn ép cưới người hắn đã từng chán ghét, hôm đó thành hôn gặp chàng và ta đi cùng với nhau, hắn cũng quá đáng thương…”
Lăng Bất Nghi kéo bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng, mở lòng bàn tay ra kiểm tra xem có bị thương không.
Thiếu Thương chạm vào bàn tay hắn hơi lạnh lẽo, trong lòng hơi xấu hổ, thấy hai tay của hắn xương ngón tay thon dài hữu lực, đốt ngón tay tròn đầy hùng hậu, màu da tái nhợt giống như văn sĩ cả ngày chấp bút. Nàng chợt nhớ tới hôm đó ở trước phòng cho thợ săn, cảnh hắn giơ lên binh khí to lớn cao cao dưới ánh mắt trời chói mắt bổ tặc phỉ kia thành hai… Cũng chính bằng đôi tay này.
“Nếu trong lòng nàng không ngại, thì nàng nên đi.” Lăng Bất Nghi ngẩng đầu, nhìn nàng: “Nếu như Lâu Nghiêu quyết định ngày sau trong lòng không ngại, hắn sẽ không nên kiêng kị trông thấy nàng cùng bất kỳ ai ở cùng một chỗ. Ngược lại, hắn nên vui mừng vì nhanh như vậy nàng đã đính hôn, không đến mức biến thành trò cười trong miệng những người cay nghiệt kia.”
Thật ra ở phương diện nào đó, Thiếu Thương hoàn toàn hẳn nên cảm kích Lăng Bất Nghi. Nếu như không phải cùng hắn đính hôn, những đối thủ cũ kia còn không biết ở sau lưng châm chọc nàng ra sao đây. Lúc trước nàng cùng Lâu Nghiêu đã là trèo cao, giờ phút này cuối cùng lại bị rơi khỏi cành vân vân.
“Bây giờ mọi người sẽ không chê cười ta nữa.” Thiếu Thương khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lăng Bất Nghi: “Giờ này phút này, nói không chừng, những tiểu cô nương ngưỡng mộ ngài kia đều ở sau lưng mắng ta hận ta đấy!”
Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Trước kia lúc nàng chưa gặp ta và Lâu Nghiêu, chẳng lẽ không ai mắng nàng hận nàng à?”
Thiếu Thương sững sờ.
“Nhân tính vốn thiện, nhân tính cũng ác.” Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng, mười ngón đan vào mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nữ hài: “Chúng ta không thể bởi vì tin tưởng bản thiện của người khác mà mất đi phòng bị, trở thành thịt cá trên thớt; cũng không thể bởi vì nhân tính là ác mà tránh né không tiến lên, vĩnh viễn không dám nhìn thẳng.”
Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt nâu đậm của hắn, thâm thúy như đầm cổ, không gợn sóng không sợ hãi.
Một lát sau, nàng dùng sức rút tay mình ra, quay người giận nói: “Được rồi được rồi, chàng nói đều đúng, ta nghe chàng là được! Ta đi Lâu gia có được chưa hả?”
Cho nên, kết luận là: Cho dù Tôn Ngộ Không không đại náo Thiên Cung, thì từ lớn đến bé đều sẽ tới chèn ép, nếu không lấy ai đi bảo vệ Đường Tăng đi vạn dặm lấy chân kinh; cho dù nàng gả cho ai, đã sinh ra là đen đủi rồi thì sẽ luôn luôn có bà tám đến tung tin đồn.
“Lăng Bất Nghi.” Thiếu Thương chợt nhỏ giọng gọi.
Lăng Bất Nghi có phần ngoài ý muốn, nữ hài chưa từng gọi đầy đủ tên hắn.
“Vì sao chàng không cưới những tiểu cô nương ngưỡng mộ chàng như thiên thần kia?” Thiếu Thương cúi đầu nói: “Nếu là các nàng, chàng có nói mặt trời hình vuông, các nàng cũng sẽ phụ họa.”
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu thoáng suy ngẫm, rồi nở nụ cười như chói mắt châu ngọc: “Ta không biết.”

“Tính tình của ta, chàng cũng đã thấy.” Thiếu Thương chán nản nói: “Đã cố chấp lại ngang bướng, rốt cuộc vì sao chàng muốn cưới ta?”
Lăng Bất Nghi lại lần nữa suy tư một lát, lại nói: “Ta cũng không biết.”
Thiếu Thương căm giận nói: “Chàng bảo ta có gì thì nói hết ra, đến chính chàng lại chẳng nói gì cả!”
Lăng Bất Nghi cười trấn an nữ hài nho nhỏ đang xù lông, suy nghĩ một lát mới nói: “Bệ hạ luôn nói ta sống không có hơi thở của con người, giống một du hồn.”
Thiếu Thương thầm nói: Ô, Hoàng đế lão gia thế mà có cùng nhận xét với Tiêu chủ nhiệm nhà ta.
“Chờ đến khi nàng vào Trường Thu cung, bệ hạ trông thấy lúc ta ở cùng nàng là lúc có hơi thở của người nhất.”

Một lát sau, A Trữ chạy đi Cửu Truy đường, thông báo tiểu thư quyết định đến Lâu phủ dự tiệc cưới cho chủ phụ chủ mẫu, ai ngờ trông thấy ba vị công tử cũng ở đó.
“Ta nói rồi đó, trước đó lúc ta biết Lăng Bất Nghi muốn tìm Niệu Niệu cùng đi Lâu gia, ta đã biết sẽ là kết quả này.” Trình Thủy vỗ đùi nói với thê tử.
“Không phải còn ầm ĩ ra trò à, còn ném đồ à?” Tiêu phu nhân hỏi: “Có ai bị thương không?”
A Trữ trả lời: “Chỉ là bình gốm đựng bút thôi, Lăng đại nhân nói là hắn vô ý làm đổ.”
Nàng ấy nhìn chủ mẫu một chút, đâu ra đấy nói: “Nhưng nô tỳ nghĩ do tiểu thư quăng, bởi vì y phục tiểu thư ướt mấy chỗ lớn, bào phục của Lăng đại nhân chỉ có bị bắn chút nước ẩm ướt.”
Đám người Trình gia lần nữa nhìn nhau.
A Trữ nói: “Nữ quân, nếu như không có việc gì, nô tỳ xin trở về. Hôm nay Lăng đại nhân mang theo một bộ váy dài vạt cong cực quý giá, ở trên dệt vàng thêu bạc, chỗ vạt áo còn đính một loạt ngọc trai sáng như tuyết. Lăng đại nhân bảo tiểu thư đổi cho hắn nhìn xem, đến lúc đó mặc đi Lâu phủ, nô sợ nhóm thị tỳ không biết nặng nhẹ, không cẩn thận làm hỏng…”
“Được được được, ngươi đi đi.” Trình Thủy bực bội xua tay.
Sau khi A Trữ nhanh chóng rời đi, Trình Thiếu Cung đen mặt nói: “Niệu Niệu thật không có tiền đồ, ngày thường mạnh miệng với a mẫu, cãi nhau cùng huynh trưởng, làm như ghê lắm, thế mà gặp Lăng Bất Nghi là ỉu xìu.”
“Thiếu Cung, không được nói xằng nói bậy.” Trình Vịnh thấp giọng quát dừng.
“Ta cảm thấy, Niệu Niệu đã cố hết sức.” Trình Tụng ra hoà giải, hắn nhìn phụ mẫu, lại nhìn huynh đệ: “Ngươi xem nàng cũng dám quăng đồ với Lăng Bất Nghi. Huynh trưởng, tam đệ, các ngươi dám sao? Ha ha ha, dù sao, ta cũng không dám.”
Trình Vịnh thở dài một hơi, lo lắng nói: “Tương lai, Niệu Niệu phải làm sao bây giờ?”
Trình phụ ngẫm nghĩ, lạc quan nói: “Nghĩ đến chỗ tốt đi, không chừng về sau Niệu Niệu sẽ biến thành nữ tử đoan trang mềm mại mà a mẫu ngươi thích nhất đó.”
Nói xong, hắn cố ý nhìn thê tử, Tiêu phu nhân thở dài trong lòng. Thật ra bây giờ nàng cảm thấy nữ nhi như hiện tại không xấu, mặc dù lỗ mãng chút, tính tình vội vàng xao động chút, nhưng sức sống bừng bừng, xinh đẹp bạo dạn, tựa như tia nắng đầu tiên buổi sáng sớm, mỗi ngày theo chủ trương và sắp xếp của mình, bận rộn cần cù chăm chỉ đọc sách tập viết, vun đất ươm mầm, chưa từng lười biếng.
Để cho người ta nhìn, trong lòng cũng bắt đầu sáng sủa rộng rãi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.