Tinh hà xán lạn

Chương 71


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 71:

Edit: Trúc
 
Ngày kế tiếp Hà phủ đưa tang, tiếp đó hai nhà Lâu Hà định ra hôn kỳ vào bảy ngày sau. Trong tám ngày này tất nhiên hai nhà Lâu Hà bận bịu người ngã ngựa đổ, Trình gia cũng ‘Tương đương’ không rảnh rỗi.
Đầu tiên Hoàng đế ‘Thay mặt phụ thân’ tương đương triệt để, vòng qua Hà gia đưa tang, ngày thứ hai đã phong quang vô hạn đến hạ sính lễ. Lôi Nhữ Dương lão Vương gia nhiều tuổi nhất trong dòng họ hoàng thất từ trong Tam Tài Quan ra, treo hồng treo xanh trang điểm cho lão gia tử đẹp đẽ làm chủ mai mối, hai vị tân nhân là Ngu Hầu cùng Ngô Đại tướng quân, sính lễ từ vàng bạc, dụng cụ, châu ngọc, gấm vóc đến mười sáu dạng toàn gà toàn vịt hải sản hoa quả khô màu sắc đều đủ.
Hoàng đế vốn còn định gom thêm nửa số nghi trượng Vũ Lâm để náo nhiệt thật lớn một lần, lại bị cận thần hết lời khuyên nhủ. Ngu Hầu tỏ vẻ, đợi đến khi Lăng Bất Nghi chính thức thành hôn, hôm đó bệ hạ còn có cơ hội phát huy nhiệt tình. Ngô Đại tướng quân không giỏi ăn nói, nghẹn nửa ngày mới hộc ra một câu ‘Số người đưa tang của Hà gia cũng không nhiều như vậy’, suýt nữa chọc Hoàng đế điên lên.
Ngày hạ sính lễ hôm đó, Trình phủ ồn ào náo động, lão đồng chí Vạn Tùng Bách nghĩa bất dung từ đến giúp đỡ, lúc mệt đến đầu đầy mồ hôi đi đến nói nhỏ vào tai Trình Thủy: “Sớm biết có hôm nay, năm đó ta mua cái dinh thự có ngõ rộng một chút, hơn hẳn hôm nay ngay cả cửa đều chật ních người!”
Trình Thủy chùi chùi mồ hôi trên trán, nghĩ thầm: Sớm biết lực sát thương của con gái út lớn thế này, năm đó có đánh chết hắn cũng phải mang nàng theo bên người, sớm tuyển con rể. Hơn hẳn hôm nay đối mặt một đám tân khách dòng dõi tước vị cao hơn mình nhiều mà lần lượt thở dài! Đây là trực tiếp thăng cấp tiết tấu vòng bạn bè đó!
Nhữ Dương lão Vương gia không chịu nổi tiền viện vang lên tiếng chiêng trống ồn ào, lặng lẽ đi tản bộ đến dưới hành lang nghỉ ngơi, không bao lâu có một cô nương nhỏ tuổi xinh đẹp giống như một con cá vàng nhỏ xinh đẹp trong hồ dạo chơi không có mục đích.
“Tiểu cô nương mời ngồi, bên ngoài quả thực ầm ĩ.” Lão Vương gia nhiều năm tu đạo, tính tình rất thoải mái không câu nệ.
“Thỉnh an lão Vương gia.” Giọng nói của tiểu cô nương kia như hoàng anh, vẻ mặt hồn nhiên, rất cung kính làm một đại lễ cho lão nhân, sau đó thân hình nho nhỏ ngồi quỳ chân đến dưới hiên bên cạnh.
Nhữ Dương Vương thấy nàng ăn mặc bình thường, áo bào hơi cũ, trong lòng coi nàng là tiểu tỳ nữ lười nhác trong Trình phủ, bèn nhìn về phía tiền viện thở dài: “Lăng Bất Nghi rất được thánh tâm, về sau loại tình cảnh này không thể thiếu, cũng không biết tiểu thư nhà ngươi có thể ứng phó được không?”
Cô bé kia nhìn lão Vương gia: “… Gia phụ là Trình Giáo úy.”
Nhữ Dương Vương: “… Phụ thân ngươi có mấy nữ nhi?”
“Một người.”
Nhữ Dương vương nhìn nữ hài từ trên xuống dưới, cười nói: “Hóa ra ngươi chính là Trình Thiếu Thương, cô dâu tương lai của Lăng Bất Nghi, ha ha ha, ngươi thế mà để tôn nữ nhà ta hôm qua khóc rống không ngừng, trong lúc vô tình để ta gặp được.”
Thiếu Thương nhìn ông ta cử chỉ hiền hoà, bèn đánh bạo thở dài: “Dụ Xương Quận chúa phải không? Ta đều nghe người ta nói năm đó nếu nàng ta một đường đuổi theo biên thành, có lẽ Lăng đại nhân đã đồng ý đó.” Trốn ở trong nhà khóc có tác dụng cái lông gì? Bảo điển theo đuổi nam nhân nguyên tắc đầu tiên là ‘Không biết xấu hổ’.
Cho dù thế nào Nhữ Dương Vương đều không nghĩ tới loại lời nói này lại xuất phát từ nữ hài tướng mạo như vậy. Ông ta lại đánh giá Thiếu Thương lần nữa, cười nói: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ đuổi theo à?”

Thiếu Thương không chút do dự: “Đương nhiên. Loại chuyện chung thân đại sự này, nếu không dùng hết sức theo đuổi, tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Nếu lấy hết toàn lực, chuyện không thành cũng có thể hết hi vọng luôn.”
Cuộc đời nàng xem thường nhất cái loại con hàng sợ sệt ‘Trong lòng rất muốn lại không tích cực hành động sau đó chỉ dùng ám chỉ chờ người bên ngoài hỗ trợ’ kia. Hoặc là gắng sức dừng lại, hoặc là ra sức đánh cược một lần, tỏ vẻ gượng ép giả bộ cái gì, chính nàng không dám thổ lộ với bạch nguyệt quang nhà bên, cho nên dứt khoát che dấu đến mưa gió không lọt, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra tâm ý của nàng, không tạo thành quấy nhiễu cho người ta.
“Ngươi còn tuổi nhỏ, không biết chuyện trên đời này nào có dễ dàng như vậy.” Lão Vương gia thở dài: “Nhiều khi, cho dù có thể nghĩ thông, cũng sống có trắc trở.”
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm, thở dài: “Thật ra thì có trắc trở cũng vẫn có thể sống mà.” Nàng quay đầu cười nói: “Vương gia điện hạ, ngài là người tốt, vừa từ ái lại hiền hoà. Chất phác tự nhiên như lúa trên đồng, lại quý giá vô song; chỉ là thứ bình thường nhưng lại là đồ quan trọng cho dân chúng xã tắc dựa vào.” Nàng cảm thấy mình thật con mẹ nó tài hoa hơn người.
Nhữ Dương vương từ trước đến nay đã được nghe vuốt mông ngựa nhiều, nhưng tươi mát thoát tục như thế này lại không gặp nhiều, ông ta cười ha ha nói: “Chẳng qua ta đến lúc thành niên thì tu hành trong đạo quán, lười biếng quen rồi, không thích nói mấy thứ quy củ rách nát gì đó.”
Thiếu Thương gật gật đầu: “Ừm, thế mấy ngày nay Vương gia điện hạ cũng ở đạo quán à?”
“Tất nhiên. Bây giờ thời tiết từng ngày nóng lên, trong đô thành sao ở nổi, còn không mát mẻ bằng trong đạo quán.”
“Vậy thì Quận chúa cũng theo Vương gia ở trong đạo quán à?” Thiếu Thương nhìn một cây hoa cúc trước sân.
Vẻ mặt Nhữ Dương Vương thay đổi.
“Nếu như không phải, vậy là Quận chúa cố ý đến đạo quán khóc cho Vương gia điện hạ nhìn, chứ sao trong lúc vô tình để điện hạ trông thấy đây?” Thiếu Thương vẫn nhìn về phía trước.
Nhữ Dương Vương vuốt vuốt chòm râu bạc dài, nhìn nữ hài thật lâu, thở dài một tiếng.
Trong lòng Thiếu Thương đắc ý, lại giả vờ khiêm tốn nói: “Điện hạ cùng Quận chúa là ông cháu, khó tránh khỏi bị bên ngoài che mắt.”
“Đồ tiểu cô nương nhà ngươi, ngươi cho là ta không nhìn ra chắc?” Lão Vương gia cười to: “Ta đã bao tuổi rồi mà nhóm tiểu cô nương các ngươi làm mánh khoé gì, ta lại không nhìn ra!”
Thiếu Thương nghi ngờ nhìn ông ta, thầm nghĩ vậy mới vừa rồi ngài còn giật mình như vậy làm gì?
“Ta thấy lạ là, thế mà ngươi có thể một câu nói toạc ra.” Lão Vương gia cười than: “Gan lớn, tâm tư cũng nhanh nhạy. Hóa ra Lăng Bất Nghi thích là dạng này! Đạo quan kia của ta tên là ‘Tam Tài’, ngươi cũng đã biết ‘Tam Tài’ là thế nào chứ?”
Thiếu Thương cười nói: “Ta biết, là thủ tài, ái tài, thăng quan phát tài!”
“Nói hươu nói vượn!” Nhữ Dương Vương bị chọc giận quá mà cười lên.

“Xin lỗi xin lỗi, Vương gia chớ trách!” Tiểu nữ hài cười giảo hoạt, chắp nắm tay nhỏ trắng bóc liên tục thở dài xin lỗi: “Tam Tài chính là ‘Thiên, Địa, Nhân’. Ta biết ý của lão tiên ông, vạn sự thuận theo tự nhiên, người ta muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, thật ra cũng không có gì.” Không phải Lão Trang đều có chút ý tứ như vậy à?
Lão Vương gia mỉm cười, cảm thấy tiểu cô nương này gan lớn miệng ngọt, chẳng những thú vị còn có thể thăm dò lòng người, ba chữ ‘Lão tiên ông’ kia làm ông ta rất vui. Nghĩ tới đây, thần sắc ông ta chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi cố ý đến bắt chuyện cùng lão phu, là vì cái gì?”
Thiếu Thương giật mình, lập tức lộ ra vẻ mờ mịt: “Lão tiên ông, ngài thật lợi hại, liếc mắt một cái đã thấy ngay. Được rồi, tiểu nữ muốn hỏi là Lăng đại nhân nói chuyện thế nào với ngài?”
Nhữ Dương vương chần chờ nói: “Cái này… Tử Thịnh từ nhỏ đến lớn, tất cả đều không quá chênh lệch với mấy vị Hoàng tử, giống như con cháu nhà lão phu.”
Thiếu Thương cười khổ nói: “Nếu hôn sự này môn đăng hộ đối thì tốt. Ngài xem, chàng có thể nói còn ta thì không thể nói, người chàng có thể tùy ý lui tới ta thì chưa hẳn có thể. Hôm nay vẫn là gặp gỡ người hiền hoà dễ thân như ngài đó.”
Nhữ Dương Vương nhìn vẻ mặt nàng u buồn, sinh lòng thương hại: “Trình Giáo úy cũng là anh hùng hào kiệt, ngươi không cần xấu hổ. Lão phu nói cho ngươi một câu, từ lúc bệ hạ cùng Hoàng hậu biết Tử Thịnh muốn thành thân, vui sướng không thể kìm nổi, chỉ cần ngươi thành thật làm người, dịu dàng ngoan ngoãn thủ lễ thì sẽ không ai có thể làm khó dễ ngươi.”
Khuyên xong lời này, hắn nhìn nữ hài muốn nói lại thôi: “Rất nhiều người chỉ nhìn vẻ ngoài, lại không biết trong đó, ôi, chỉ sợ tương lai người thứ nhất làm khó ngươi lại là Lăng Bất Nghi…”
Thiếu Thương không hiểu, à một tiếng, còn không đợi há mồm, đã nhìn thấy hai tỳ nữ xinh đẹp quần áo hoa lệ tìm theo đến, một trái một phải nâng lão nhân chậm rãi đứng dậy. Lão Vương gia trước khi rời đi, quay đầu cười với nàng: “Về sau ngươi sẽ hiểu.”
Sự thực là, không cần chờ về sau, sau ngày thứ hai Thiếu Thương đã cảm nhận được, không chỉ nàng, toàn bộ Trình phủ đều cảm nhận được.
Đã qua sính lễ, Lăng Bất Nghi giống như lang tế tương lai bình thường, liên tiếp tới cửa bái phỏng, sau đó giống như sông băng thời kỳ viễn cổ cưỡng ép đến ngày đầu hạ nhàn tản vậy, vừa thu dọn ra ngoài thì ngay cả mặt đều không cần dùng.
Thật ra Lăng Bất Nghi cũng không phô trương gì cả, chẳng qua là sáu tên thị vệ bên người cùng một đội khác hơn mười hộ vệ, cho dù hắn có cần hay không, chỉ cần đi ra ngoài thì hai con ngựa cường tráng cùng chiếc xe ngựa chế tạo bằng sắt màu đen cao lớn đoan trang kia sẽ luôn luôn đi theo như thường lệ. Từ nhỏ hắn đã được Đế Hậu lấy lễ nghi công hầu quý tộc nuôi lớn, đã sớm quen thuộc với những thứ này.
Hắn cũng không để ý cách ăn mặc, chỉ là áo bào đơn giản, cài tóc bằng trúc xanh, nhưng mặc lên trên người hắn lại chặt chẽ giống như ngọn hải đăng cháy hừng hực ở trên cao, cổ điển mỹ lệ, khí phái đường hoàng mà không thể sơ sài. Hắn cũng không phải là cố ý, nhưng người bình thường nào dám ở trước mặt hắn nói chuyện ngả ngớn.
Mấy ngày đầu hắn đến thăm, phu thê Trình Thủy nhiệt tình mời hắn cùng dùng bữa tối.
Lúc tỳ nữ hai gò má ửng đỏ mang thức ăn lên bàn trước mặt mọi người đều không nhịn được liên tục nhìn lén hắn, không cẩn thận đổ nước canh. Một ám vệ quỳ hầu sau lưng Lăng Bất Nghi suýt nữa muốn rút đao tiến lên, may mà Lăng Bất Nghi đưa tay ngăn lại sớm, nếu không cái tay của tỳ nữ đều phải bị chặt xuống. Trình Thủy xấu hổ, liên mồm tạ lỗi.
Lăng Bất Nghi nói: “Không sao, chỉ là việc nhỏ, Trình thúc phụ đừng có phạt quá nặng, để lại cho nàng ta một cái mạng đi.”
Trình Thủy: … Thật ra, ta cũng không định phạt nặng.

Thiếu Thương kinh sợ nói: “Trong nhà chàng, tỳ nữ làm đổ nước canh đã phải mất mạng à?”
Lăng Bất Nghi nhìn về phía nữ hài bên cạnh, ôn hòa cười nói: “Trong cung pháp luật kỷ cương sâm nghiêm. Nếu không cẩn thận làm đổ đồ, coi như phạt nhẹ, nếu là nhìn lén tân khách trên buổi tiệc mà hành động lơ đễnh, đó là tội chết.”
Lần này đến phiên Tiêu phu nhân lúng túng, khó nhọc nói: “Trong nhà quản thúc không nghiêm, để lang quân chê cười rồi.”
Thiếu Thương vòng qua Trình Thiếu Cung ở giữa, từ phía sau cười nói với ghế đầu: “Đó là bởi vì Tử Thịnh quá đẹp mà, nếu ta là tiểu tỳ nữ kia thì cũng muốn nhìn lén ngươi.”
Lăng Bất Nghi cũng hơi ngửa người ra sau, vượt qua Trình Thiếu Cung mỉm cười với nữ hài, khóe mắt như đuôi phượng duyên dáng khẽ nhếch lên, nói khẽ: “Ta chỉ cho nàng nhìn, không cho phép người bên ngoài nhìn.”
Trình Thiếu Cung: …
Khó khăn dâng đủ đồ ăn, đám người cuối cùng có thể vùi sâu lòng tràn đầy sắc giới vào trong đồ ăn.
Bữa cơm này cực kỳ quạnh quẽ xấu hổ, Trình gia xuất thân quê mùa, hơi thở thôn quê còn chưa hết, mỗi lần dùng bữa đều là hội thảo gia đình mồm năm miệng mười cỡ lớn. Nhưng hôm nay Lăng Bất Nghi như trụ băng ngồi ở đó, từ Trình Thủy bát quái cho tới Trình Thiếu Cung lắm mồm, nào ai dám đi đầu mở lời.
Trong đám người có lẽ chỉ có Trình mẫu là vẫn tươi cười chân thành như thường, hơn nửa đời người bà ta đều lấy lòng một mỹ nam tử lạnh lùng, sớm tập mãi thành quen. Trình Thái công không thích bà ta lắm miệng, không thích bà ta nhiều chuyện, cho nên ngược lại chỉ có bà ta ứng đối vừa vặn trước mặt Lăng Bất Nghi, bởi vì từ đầu đến cuối bà ta chỉ mỉm cười im miệng không nói, ngay cả đi nhiều một bước cũng không có. Ăn cơm không nói lời nào đã là cái gì chứ, Trình mẫu coi sắc đẹp như món ngon, lão nhân gia bà càng ăn càng thấy ngon, nếu không phải Trình Thủy ngăn lại, bà ta còn muốn thêm bát cơm thứ ba.
Sau khi đưa tiễn Lăng Bất Nghi, đám người Trình gia đều thở phào một hơi, mọi người cũng không đi nghỉ, ngay cả chào hỏi đều không cần đánh tiếng, cực kỳ đồng lòng nhanh chân đi đến Cửu Truy đường, thề phải bổ sung phần hội nghị gia đình hôm nay.
“Vị lang tế này cũng không dễ nói chuyện như A Nghiêu.” Trình Thủy xoa dạ dày, sắc mặt xanh lét.
Thiếu Thương rất có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, nhàn nhã nói: “A phụ, lúc trước được cửa hôn sự này còn không biết ngài vui vẻ bao nhiêu đấy, ta để cho ngài đi từ hôn, ngài còn không vui, bây giờ lại đổi ý à?”
“Cái gì? Từ hôn?!” Trình mẫu vội vàng, tiếng rống như sấm: “Đôi cha con ngu xuẩn hoang đường này, lang tế tốt như vậy cho dù giơ bó đuốc cũng không tìm thấy, các ngươi còn ra sức từ chối, mới ăn mấy ngày cơm no đã không biết tốt xấu thơm thối! Các ngươi ai dám từ hôn thì cứ giẫm lên thi thể lão thân rồi hãy đi!”
Trình Thủy vội vàng nói: “Không lui không lui! Hôm qua đã hạ sính lễ rồi còn gì, hôn sự này không lui được! A mẫu yên tâm, thả lỏng!”
Trình Thiếu Cung không vui nói: “Cũng chưa chắc mười phân vẹn mười, chẳng qua tướng mạo tốt hơn chút thôi…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Trình mẫu hét lớn một tiếng cắt ngang: “Tiểu tử này nên đánh! Tướng mạo tốt còn chưa đủ à? Ngươi muốn lên trời à, tiểu tử ngươi dù có đầu thai ba lần, cũng không đầu thai ra nổi tướng mạo như này đâu!” Trình Thái công còn không đẹp bằng Lăng Bất Nghi đấy, bà ta còn có thể ăn nói khép nép hầu hạ ông ta cả một đời, huống chi Lăng Bất Nghi người ta còn cầm vàng bạc tài bảo đến hạ sính lễ.
Thiếu Thương ở bên vui vẻ nhìn xem, người anh em sinh đôi này của nàng là đang hoài nghi cơ sở hôn nhân của Trình mẫu, thật sự là gan chó quá lớn rồi!
“Được được, về sau chúng ta coi Lăng Bất Nghi như tổ tông mà phục vụ là được. A mẫu ngươi yên tâm, lang tế này không chạy được! Được rồi, ngài nên đi nghỉ đi, Hồ Ảo, còn thất thần gì nữa?” Trình Thủy vội kết thúc chủ đề.
Sau khi tiễn Trình mẫu, Trình Thủy thở dài: “Ta nghe nói buổi chiều hôm nay Lăng Bất Nghi đến, không phải Niệu Niệu dẫn hắn đi giới thiệu với các ngươi à? Đã làm những gì, ba người các ngươi nói một chút xem.”

Ba huynh đệ Trình gia nhìn thoáng qua phụ mẫu, lại nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu theo thứ tự kể lại.
Trình Vịnh nói: “Ta cho Lăng đại nhân xem một chương mới giải nghĩa của ‘Bút cùn tài mọn, tráng phu bất vi’, hắn chỉ ra năm sáu chỗ không ổn trong cách hành văn của nhi tử.”
Tiêu phu nhân nhìn trượng phu, trầm giọng nói: “Đã chỉ ra rồi, ngươi phải sửa lại cho tốt, tương lai vô cùng hữu ích.”
Trình Vịnh cúi đầu xưng vâng.
Trình Tụng nói: “Nhi tử đưa Lăng đại nhân đi diễn võ trường, sau đó hắn kéo đứt cây cung nặng trăm thạch kia của nhi tử, mũi tên đâm vỡ hai bia gỗ dày a phụ mới làm.”
Trình Thủy nhìn thê tử, nghiêm mặt nói: “Bây giờ ngươi biết người giỏi còn có người giỏi hơn, ngày sau nghiên cứu tập luyện tiễn thuật võ nghệ cho tốt, chớ có lại càn quấy chơi đùa.”
Trình Tụng ủ rũ cúi đầu xưng vâng.
Trình Thiếu Cung nhìn trái phải một trước một sau, ra vẻ không thèm để ý nói: “Cái đó, ta cũng không cần nói chứ. Nhi tử cũng có chính sự muốn hỏi phụ mẫu, cái đó…” Hắn nhìn Thiếu Thương một cái, cười khổ nói: “A phụ a mẫu, chúng ta còn phải lại lần nữa bày tiệc đính hôn à?”
Lời vừa nói ra, Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân hai mặt nhìn nhau, hai mặt ưu sầu. Lúc trước cùng Lâu gia đính hôn, trong bữa tiệc Trình Thủy là dắt Lâu Nghiêu giới thiệu với từng bộ khúc bạn bè của mình, chẳng lẽ lúc này hắn lại phải làm lại y nguyên à?! Sau đó nói: ‘Thật ngại quá, nhà ta đổi lang tế, mọi người làm quen một chút’, ngẫm lại cảnh đó thật là mất hồn mà.
Tiêu phu nhân không nhịn được nói: “Bệ hạ cũng quá nóng vội hạ sính lễ rồi!”
“Nếu không đừng làm?” Trình Thủy chần chờ nói: “Coi như giản lược.”
Tiêu phu nhân trừng mắt với hắn một cái: “Lúc đính hôn với Lâu thị tổ chức lớn, đến Lăng đại nhân lại giản lược, nặng bên này nhẹ bên kia, chàng nghĩ bệ hạ ăn chay chắc? Chẳng những phải làm mà còn phải làm to!”
“Thế thì cứ quyết định sau hôn sự của Lâu gia đi.” Trình Thủy quay đầu, cười tủm tỉm nói: “Niệu Niệu, vi phụ cẩn thận suy nghĩ rồi, về sau lúc Lăng Bất Nghi lại đến thì đến chỗ ngươi dùng bữa đi. Trưởng bối chúng ta ở đó, các ngươi cũng không dễ nói chuyện. Thế nào? Vi phụ đã tiến bộ lại còn quan tâm săn sóc chứ, được rồi, quyết định như vậy đi!”
Tiêu phu nhân cau mày nói: “Đại nhân, cái này chỉ sợ không hợp lễ.”
“Gọi người ở bên cùng Niệu Niệu là được.” Trình phụ bỗng nhiên tỏ ra khí chất triết học gia: “Người sống một đời, lúc nào cũng phải lựa chọn. Phu nhân à, về sau nếu nàng muốn dùng bữa cùng Lăng Bất Nghi, ta cũng không ăn cùng nàng nữa. Ta cùng Lăng Bất Nghi, nàng chỉ có thể chọn một.”
Tiêu phu nhân tức đến đỏ mặt, bốn huynh muội gần như cười điên, vội vàng cúi đầu che giấu vẻ mặt.
Trình Thủy hết sức vui mừng, cuối cùng hắn đã tìm được cách thích hợp ở chung với  con rể.
Thân cận thì không cần, bánh rán là phải kèm hành tây, ủ phân là phải dùng vạc sứ, lễ nghi như bạch ngọc mà đi với khí độ ướp cám thì sẽ bị sét đánh, về sau muốn nói chuyện tìm nữ nhi thay mặt truyền là được.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.