Tinh hà xán lạn

Chương 64


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 64:

Edit: Trúc
 
Danh nhân nào đó có câu: Đứa bé so nhau đúng sai, người lớn chỉ phân lợi và hại.
Thế là, lúc Thiếu Thương còn nằm ườn ở trong phòng phụng phịu, Tiêu phu nhân mặt mày hớn hở từ Lâu phủ cáo từ, mẹ chồng nàng dâu nhị phòng Lâu gia liên tục nói cười tiễn người ra đến cửa, Nhị Thiếu phu nhân thậm chí còn ngồi lên xe ngựa một đường ‘Đưa’ Tiêu phu nhân về phủ. Trở về phủ vẫn không đủ, Nhị Thiếu phu nhân còn được mời vào phủ uống rượu nói chuyện, hai người chuyện trò vui vẻ, chỉ hận gặp nhau muộn.
Thiếu Thương trốn ở cửa viện nhìn quanh, chỉ thấy Tiêu phu nhân đưa Nhị Thiếu phu nhân một đường ra ngoài, cử chỉ thân cận…
“Quân cô ngươi hiền lành hòa khí, A Nghiêu ngây thơ chưa hiểu việc đời, Lâu Quận thừa cùng Nhị công tử cũng đều ở bên ngoài, bây giờ phòng các ngươi toàn bộ chỉ trông vào một mình ngươi chèo chống…”
“Hôm nay nói chuyện cùng phu nhân, hơn hẳn mười năm đọc sách. Bây giờ xem ra, cũng do tầm mắt ta nông cạn, mới ở trong nội trạch dây dưa chút lợi nhỏ, lại không biết bên ngoài trời cao biển rộng.”
Hai người vừa đi vừa nói, tâm đầu ý hợp, còn kém chút nữa đưa qua tiễn lại tới mười tám lần. Thiếu Thương núp ở phía sau cửa không ngừng oán thầm, thình lình bị Tiêu chủ nhiệm quay về bắt tại trận, xách về Cửu Truy đường dạy dỗ: “… Ngươi cũng nhớ kỹ, về sau cho dù hôn sự với A Nghiêu thành hoặc không thành, đều không được trở mặt thành thù với Lâu gia.”
Thiếu Thương cười lạnh một tiếng: “Trở mặt thì trở mặt, cùng lắm về sau cả đời không qua lại với nhau là được.”
“Lời của nhóc con.” Tiêu phu nhân ngồi ngay ngắn không nhúc nhích tí nào: “Ngươi thường nói mình đen đủi, sao biết tương lai sẽ không phải số con rệp đi cầu xin người năm đó mình từng đắc tội?”
“Đại bá mẫu của A Nghiêu là đồ dối trá vô liêm sỉ!”
“Bà ta là đồ dối trá vô liêm sỉ, nhưng đừng nói ra, trong lòng biết là được rồi.”
“Ta cũng không muốn nén giận, người chỉ sống một lần!”
“Rất nhiều người đều thích nói ‘Người chỉ sống một lần’, động lòng những người thường thường chỉ có nhịn xuống mới có thể sống. Tương lai nếu như Ương Ương sống dài hơn ngươi, vậy ta tuyệt đối không cảm thấy lạ. Lui một bước trời cao biển rộng, không phải để ngươi nén giận, mà là để ngươi rời khỏi nhà tù, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cùng bên cạnh một chút.”
Thiếu Thương bỗng nhiên đứng dậy, hai chân đạp thật mạnh trên sàn nhà bóng loáng trơn trượt: “Mẫu thân xin thứ cho hài nhi được cáo lui trước!”
“Ngươi đi đâu vậy?” Tiêu phu nhân hỏi.
“… Đi xem một chút bên ngoài cùng bên cạnh!” Thiếu Thương nói: “Tìm xem có cách nào sống lâu một chút hay không!”
“Hôm nay ngươi đừng đi ra ngoài, ta cùng Nhị Thiếu phu nhân đã nói xong, buổi chiều A Nghiêu sẽ tới đấy.”
Thiếu Thương không dám tin quay đầu lại, dùng sức nhìn chằm chằm Tiêu chủ nhiệm: “… Chân A Nghiêu còn què đấy!”
“Lâu gia không thiếu tôi tớ, khiêng đến là được. Tương lai nếu hôn sự các ngươi không thành, ngươi nguyện ý một lần cuối ở cùng hắn đời này là dùng sức đập vào vết thương trên chân hắn à?”
“Ai nói, lời cuối cùng của ta và A Nghiêu rõ ràng là ‘Nếu chàng không lật lọng, ta tuyệt đối không lùi bước’!”
“Hai câu này, ngươi vẫn quên đi.” Tiêu phu nhân vịn Thanh Thung phu nhân vẫn một mực cúi đầu nín cười, chậm rãi đứng dậy, thướt tha từ bên cạnh đi vào: “Tương lai nếu ngươi cùng A Nghiêu thành đôi, tiểu phu thê sẽ có càng nhiều lời thề non hẹn biển. Nếu không thành, ngươi còn muốn đọc thuộc lòng hai câu này cho lang tế tương lai chân chính của ngươi nghe hử?”
Thiếu Thương nhìn bóng lưng yểu điệu của Tiêu chủ nhiệm, tức đến không còn chút sức lực nào ngã ngồi xuống. Nàng thật sâu cảm giác, lần đấu miệng lưỡi này không phải so thông minh, mà là một nữ nhân trải nghiệm cuộc sống phong phú cường thế nghiền ép xử tiểu nữ sinh, không đánh cũng thắng.
Buổi chiều quả nhiên Lâu Nghiêu bị khiêng tới.

Đôi vợ chồng son hôn ước lung lay sắp đổ ôn tồn nói chuyện một lần, hiềm khích lúc trước tan hết, nhưng đồng thời lại song song bó tay với khốn cảnh trước mắt. Dù cho Thiếu Thương có chút hồ đồ, nhưng cũng biết không thể thật sự cái gì đều không quan tâm. Dù sao ở thời đại này, nàng cũng thuộc về loại phải dìu già dắt trẻ(*). Về phần Lâu Nghiêu, phụ thân ở xa tít Đông quận Duyện châu, người mang tin tức đến một lần tuyệt đối không phải mấy ngày là đã tới, ông ta càng thêm mờ mịt. Thiếu Thương ít nhất còn có thể đặt xuống hai câu thoại tàn nhẫn độc đáo, hắn ngay cả lời tàn nhẫn đều không có chút ý mới nào.
(*) Dìu già dắt trẻ: Thành ngữ ý là mang theo một nhà lớn nhỏ, liên lụy đến người nhà.
Chuyện bát quái liên quan đến việc này càng lúc càng mạnh, cũng may sau đại loạn mọi việc còn đợi xử lý, xử trí phản thần hàng tướng như thế nào, xét nhà chém đầu như thế nào, trước mắt điều chỉnh Phùng Dực quận không có ai cầm đầu như thế nào, thế nhưng những thứ này thực sự là chủ đề nóng bỏng, cuối cùng cũng làm hòa hoãn sự chú ý của đám người với gút mắc hôn nhân của ba nhà Hà Lâu Trình.
Đến ngày thứ ba, các trưởng bối còn đang khí định thần nhàn đấu tính nhẫn nại, Lâu Nghiêu chợt nghe được một tin tức, lập tức lóe ra một ‘Ý kiến hay’ đối với chỉ số thông minh sứt sẹo của hắn. Hắn vội vàng đến tìm vị hôn thê.
“… Nhóm Hà Chiêu Quân hôm qua đã đến đô thành.” Mới đầu Thiếu Thương cũng không hiểu được: “Chúng ta chủ động đi khuyên nàng ta?”
“Đúng! Cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi!” Lâu Nghiêu hưng phấn đến ra mồ hôi trán: “Chỉ cần chính nàng ta không muốn gả cho ta, người khác có thể nói cái gì. Như vậy sẽ hoàn toàn không còn phiền phức!”
“Vậy nàng ta có chịu không?” Thiếu Thương cực kỳ hoài nghi, mấy ngày trước đây vừa nghe Viên Thận giảng một đống lớn nhân quả đạo lý, nàng cảm thấy là Hà Thị kia quả thực phải bám chặt vào Lâu Nghiêu rồi.
“Nàng ta lại không thích ta!” Lâu Nghiêu lại cảm thấy nắm chắc rất lớn: “Tính tình của nàng ta, ta rõ ràng nhất, đến lúc đó ta bày ra dáng vẻ cực kỳ ghét bỏ nàng ta, nàng ta ắt không chịu nổi đâu!”
Thiếu Thương nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn là quyết ý ngựa chết xem như ngựa sống, nàng nhớ tới Tiêu phu nhân khuyên bảo, lại nói: “Chúng ta cần phải khách khí chút. An Thành quân vừa mới chết cả nhà, nếu chúng ta quá mức, không tránh khỏi bị người ta nói là tới cửa ức hiếp!”
Vợ chồng trẻ thì thà thì thầm bàn bạc hơn nửa ngày, mới dẫn theo mấy tên gia đinh hộ vệ trèo lên chiếc xe diêu nhỏ màu đỏ vàng kia của Thiếu Thương ra cửa. Hai người ngồi chung, tương đối im lặng, đều là thấp thỏm đối với con đường tương lai mịt mờ.
Ngồi xe chưa tới một canh giờ, từ xa xa đã trông thấy trên nóc nhà cao cao đại trạch Hà thị cờ chiêu hồn màu trắng tung bay. Hai người lo sợ nhìn nhau một cái, do do dự dự ở nguyên tại chỗ không dám lên trước. Cũng không lâu lắm, chợt thấy một cỗ xe an bọc sắt từ cửa phủ lái ra, một đường đi về phía này. Thiếu Thương vội vàng chuyển xe diêu nhỏ để nhường đường, lúc cái xe an kia đi đến ngang xe của nàng thì ngừng lại.
Đám người đang không hiểu ra sao thì trong xe an nhô ra một khuôn mặt thon gầy không có chút huyết sắc nào. Thiếu Thương và Lâu Nghiêu cùng nhau rụt người lại, người này chính là Hà Chiêu Quân đã lâu không gặp!
“… Hóa ra là các ngươi.” Ánh mắt Hà Chiêu Quân tĩnh lặng, gương mặt trẻ con đã từng mang nét mập mạp giờ gầy hóp vào, một đôi mắt vừa lớn vừa sáng, hiện ra ánh sáng tối tăm.
Hai người Lâu Trình không khỏi thấy chột dạ, giống như ăn trộm bị bắt quả tang tại chỗ. Thiếu Thương lúng túng gượng cười mấy tiếng: “Ha ha, cái này, cái này… Ta cùng A Nghiêu đang muốn tới tìm ngươi đấy…”
“Tới tìm ta làm gì?”
Hai người nghẹn lời, những lời bàn bạc tốt lúc nãy, bây giờ một câu cũng không nói nổi.
Xem vẻ mặt muốn nói lại thôi của hai người, Hà Chiêu Quân dường như hiểu ra gì đó, cười lạnh nói: “Ta đang muốn đi làm một chuyện, không biết Trình tiểu nương tử có đồng ý lên xe đồng hành với ta không?”
Thiếu Thương lập tức cảnh giác dò xét xe an của Hà gia, Lâu Nghiêu cực kỳ nghĩa khí ưỡn ngực ngăn ở phía trước, lớn tiếng nói: “Cùng đi cái gì, ngươi cùng Thiếu Thương lại không quen, có việc cứ nói với ta này!”
Hà Chiêu Quân nhìn Thiếu Thương nhỏ yếu dịu dàng, tự giễu cười một tiếng: “A Nghiêu, không phải ngươi vẫn muốn một con hãn huyết bảo mã à? Phụ thân lấy được từ chỗ thương đội Tây Bắc cho ngươi, vốn định để Ngũ huynh mang về, ai ngờ lại xảy ra chuyện…” Giọng nàng ta càng ngày càng thấp: “Lúc nào ta bảo người đưa tới cho ngươi.”
Lâu Nghiêu lập tức xẹp xuống như quả bóng bị chọc kim vào.
Hà Chiêu Quân lại nói: “Ta sẽ không hại Trình nương tử, nếu ngươi không tin, ta có thể lấy tên phụ thân ta ra thề?”
Lâu Nghiêu tiếp tục méo miệng không nói gì.
Trong lòng Thiếu Thương cười lạnh, lại cái dáng vẻ đau đớn này, ức hiếp nàng chưa thấy việc đời à. Nàng điềm nhiên hỏi: “A Nghiêu à, trước kia nàng ta có hại người nào không?”

Lâu Nghiêu sống lại, lập tức nói: “Có! Năm ngoái nàng ta còn đẩy biểu muội của Tam tẩu vào trong hồ nước, trên nước còn có miếng băng mỏng đấy.”
Thiếu Thương sững sờ, nghe được cái đẳng cấp này, nàng lại có chút yên lòng.
Hà Chiêu Quân nói: “Trình tiểu nương tử, ngươi muốn giành lang tế với ta, cũng không dám lên xe của ta à?”
Thiếu Thương ngăn Lâu Nghiêu đang muốn há mồm, đưa dây cương cùng roi trúc cho hắn, tự mình xuống khỏi xe diêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Quân, nói: “Ngươi không cần khích ta, ta vốn dự định cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Lâu Nghiêu nóng nảy muốn ngăn cản, Thiếu Thương làm bộ lại muốn đập vào cái chân bị thương của hắn, Lâu Nghiêu bị dọa vội vã lui lại.
Thiếu Thương buồn cười: “Chàng đừng nói nhiều, ta mang theo gia đinh mà. Lại nói, nếu ta thật sự xảy ra chuyện thì không còn ai ép chàng cưới nàng ta, cũng coi như giúp chàng một tay!”
Lâu Nghiêu nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, ta ngồi bộ liễn trở về, nàng đi xe diêu đi, xem xét tình hình không đúng nhanh chóng lên xe chạy nhé.”
Thiếu Thương liếc qua Hà Chiêu Quân sắc mặt không được đẹp lắm, cố ý cười nói: “Chàng yên tâm, An Thành quân có lợi hại hơn nữa cũng không phải yêu ma quỷ quái. Nhưng mà xe diêu cho ta cũng tốt, chờ một lúc nữa ta còn phải ngồi trở lại nhà.” Nói xong, nàng nhanh chóng bò lên trên xe an của Hà gia, gia đinh Trình phủ lập tức đi đến sau xe, cẩn thận đề phòng.
Hà Chiêu Quân còn cầm rèm cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâu Nghiêu chật vật được tôi tớ nhà mình đỡ xuống xe diêu. Nàng ta đột nhiên nói: “Chẳng lẽ nàng không thể lợi hại hơn ta à? Ngươi chọn tới chọn lui, lại chọn trúng một vị như thế.”
Lâu Nghiêu lắc đầu: “Thiếu Thương không giống ngươi, có khi mặc dù nàng cũng dữ dằn, nhưng rất phân rõ phải trái. Cho dù là chuyện nàng không muốn cỡ nào, chỉ cần nói có lý, nàng đều sẽ nhận. Ta có thể thương lượng tất cả mọi thứ với nàng, có vài suy nghĩ ngốc nghếch, ta không dám nói với phụ mẫu huynh tỷ, lại nguyện ý nói cho nàng nghe.”
Nhìn sắc mặt Hà Chiêu Quân trắng bệch, ngón tay cầm rèm cửa run nhè nhẹ, Lâu Nghiêu tiếp tục nói: “Ta không thích nhất chọi gà, nhưng năm đó ngươi vì tức giận với người ta, cứng rắn muốn ta đi, ta không đi ngươi lập tức vừa khóc vừa gào. Ta bất đắc dĩ bỏ ra số tiền lớn mua một con gà trống, nhưng cuối cùng vẫn thua, ngươi thì trách ta làm mất mặt ngươi, chanh chua mắng ta vô dụng. Chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn, giữa ta và ngươi có bao nhiêu chuyện rồi?” Hắn ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Quân: “Ta không rõ, ngươi chướng mắt ta như vậy, vì sao còn muốn gả cho ta?”
Cả người Hà Chiêu Quân run rẩy: “… Ta là vì ngươi, bọn họ nói ngươi văn không thành võ chẳng phải, là người vô dụng nhất Lâu gia. Ta là muốn cho ngươi tiến tới, để ngươi chiếm được thanh danh! Nếu đá gà đấu chó ngươi không thích, ta từng cố ý bày tiệc để ngươi cùng người ta so bắn tên, đua ngựa, đao thuật, ném thẻ vào bình rượu…”
“Nhưng mà ta không cách nào đứng đầu.” Lâu Nghiêu bình tĩnh nói: “Ta chỉ có tài năng trung bình, nhưng nếu ta không vừa ý của ngươi, ngươi lập tức ầm ĩ không ngớt với ta. ‘Tốt với ta’ như vậy, ta không thích.”
Hà Chiêu Quân nhìn thiếu niên làm bạn với nàng ta từ nhỏ đến lớn, thân cao, bờ vai cũng trở nên dày rộng mạnh mẽ, lúc nói chuyện lại không phẫn nộ táo bạo như trước kia, mà là có trật tự, không chút hoang mang. Hai người mới chia cách ngắn ngủi mấy tháng lại giống như đã qua nhiều năm không thấy.
Nàng ta nhắm hai mắt lại, buông rèm cửa sổ xuống chán nản ngã về sau.
Lâu Nghiêu cảm thấy ngạc nhiên nhìn cửa sổ xe đóng lại. Nếu là ngày trước vị hôn thê trước này không biết còn cưỡng từ đoạt lí chửi rủa bao lâu, không ép hắn nhận sai thì không được, làm sao bây giờ lại…?!
Bánh xe nhấp nhô, xe an của Hà gia dần dần chạy xa, Lâu Nghiêu còn đứng nhìn tại chỗ không đi.
Hà Chiêu Quân từ trong cửa sổ nhìn thoáng qua, quay đầu nói với khách trong xe: “A Nghiêu thế mà nhớ thương ngươi, các ngươi mới có tình cảm mấy tháng, lại thắng mười năm của ta và hắn.”
“Không phải năm tháng dài thì sẽ nhiều tình cảm, còn có nhiều năm ân oán đấy.” Thiếu Thương lắc đầu, nữ nhân này chắc chắn không biết triết lý vũ trụ ‘Thanh mai trúc mã vĩnh viễn không đánh lại tiếng sét ái tình’.
Hà Chiêu Quân dựa vào vách xe, chậm rãi nói: “Nhưng mà hắn đi theo ngươi, lại mạnh hơn ở với ta. Nói chuyện làm việc đều có chừng mực … Hắn… Hắn đã trưởng thành.”
Thiếu Thương cảm thấy điểm này là thứ làm người ta muốn nôn ra máu nhất. Bây giờ Lâu Nghiêu mạnh hơn nhiều so với lúc ban đầu cãi nhau với Hà Chiêu Quân ở hậu viện Doãn gia, cái này đều là nàng cực khổ dạy dỗ bồi dưỡng ra! Nhưng bây giờ có người muốn xuống núi hái quả đào, thiên lý ở đâu hả?
Hà Chiêu Quân dường như cũng nghĩ giống nàng, sắc mặt nàng ta mỏi mệt nói: “Lúc trước lần đầu thấy ngươi, khi đó ngươi gặp ta và A Nghiêu cãi nhau, lúc đó cho dù thế nào ta cũng không nghĩ đến có hôm nay.”

Thiếu Thương hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: “Lần đầu gặp An Thành quân, ngươi rất uy phong đó, ngươi còn nói với ta ‘Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi’.”
Hà Chiêu Quân nghe câu này, không biết sao bỗng nhiên cười ha ha, cười không ngừng ra nước mắt: “… Con mắt, ha ha, con mắt, đúng là ta thích nói lời này… Phó mẫu của ta đẩy ta cùng ấu đệ vào mật thất. Tặc binh Tiêu gia ép hỏi bà ấy tung tích của chúng ta, bà ấy không chịu nói, lập tức bị móc mắt, chặt đứt tứ chi! Ta trơ mắt nhìn xem, cũng không dám động đậy… Ha ha, thuở nhỏ ta đã mất mẫu thân, là phó mẫu dốc lòng chăm sóc ta lớn lên. Ta lại nhìn bà ấy bị tra tấn mà chết, ha ha… Thật sự là báo ứng… Báo ứng!”
Thiếu Thương không dám nói tiếp nữa, yên lặng lùi ra sau, chờ Hà Chiêu Quân cười đủ rồi, nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?”
Hà Chiêu Quân dùng khăn tơ lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Đã đến! Tự ngươi nhìn ra ngoài đi.”
Lúc này xe an đã dừng lại, nàng ta đứng dậy trực tiếp bước ra ngoài xe, Thiếu Thương đi theo ra ngẩng đầu nhìn lên, nàng giật nảy mình. Lúc trước ba vị huynh trưởng kéo nàng đi dạo khắp đô thành từng tới nơi này, nơi này đúng là Đình Úy phủ?!
Đình Úy phủ đã có quan lại canh giữ ở cửa, người kia trông thấy Hà Chiêu Quân lập tức chắp tay nói: “An Thành quân tới rồi, Ngô Đại tướng quân đã dặn dò, bên trong đã chuẩn bị tốt.”
Hà Chiêu Quân gật gật đầu, mang theo người bước vào. Thiếu Thương theo ở phía sau liên tục lắc đầu, Đại tiểu thư đúng là Đại tiểu thư, nếu đổi lại là nàng, nhất định phải nhét chút tiền bạc qua, lại nói vài câu kiểu cảm kích như ‘Vất vả rồi’. Diêm vương dễ trêu tiểu quỷ khó chơi, kết nhiều thiện duyên chút luôn luôn không sai.
Thiếu Thương vốn tưởng rằng phải đi du lịch ở nhà giam âm u ẩm ướt kinh khủng, ai ngờ lại một đường chạy về phía pháp trường đất rải cát vàng ở hậu viện, chỉ thấy ở nơi đó đã có mấy quan hành hình mặc quan phục hai màu đỏ vàng đứng đó, ở trong pháp trường đặt hình đài(*) cao một thước làm bằng gỗ, phía trên có một nam tử mặc quần áo trong màu xanh nhạt ngồi quỳ chân.
(*) Hình đài: Ảnh minh họa
 

Thấy người này, Thiếu Thương lập tức phát hiện Hà Chiêu Quân đi ở phía trước đang run nhè nhẹ. Chờ đến gần, nàng lại phát hiện đó là một thanh niên cực kỳ cao lớn anh tuấn, dù lúc này đã bị sa sút, nhưng thần sắc cử chỉ không mất đi ngạo khí tôn quý.
Hắn ta trông thấy Hà Chiêu Quân, mỉm cười nói: “Ngươi đã đến, là đến tiễn đưa ta ư?”
Hà Chiêu Quân trào phúng cười một tiếng: “Không, ta tới thu đầu lâu của ngươi, lấy về tế phụ huynh ta.”
Vẻ mặt thanh niên kia ảm đạm: “Là ta có lỗi với ngươi.”
Hà Chiêu Quân nói: “Thế tử khách khí vậy, là lại có việc muốn ta hỗ trợ ư?”
Thiếu Thương đang thầm cảm thán ‘Soái ca như thế sao lại làm giặc’, nghe nói lời ấy mới phát hiện đôi phu thê chẳng mấy chốc sẽ hoàn tất vung hoa này có chút quái dị.
Tiêu Thế tử dịu dàng nói: “Nếu ngươi còn có chút tình cảm phu thê, xin tìm kiếm tung tích Thiện Cơ giúp ta, sắp xếp thỏa đáng cho nàng ấy…”
Lời còn chưa dứt, Hà Chiêu Quân đã bi phẫn cười ha ha, nghiêm nghị nói: “Tình cảm? Tình cảm gì? Là tình cảm cắm đầu của Đại huynh cùng Tứ huynh ta ở trên mũi thương để kích thích phụ thân ta, hay là tình cảm dùng loạn ngựa đạp Ngũ huynh ta thành thịt nát?! Hay là tình cảm một đao đâm chết tẩu tẩu đang mang bầu của ta?!”
Bờ môi Tiêu Thế tử run rẩy: “Những thứ này… Cũng không phải là ta gây nên.”
“Ta biết,” Hà Chiêu Quân lau nước mắt, mỉa mai nói: “Xưa nay ngươi rêu rao nhân nghĩa khoan hậu, đương nhiên sẽ không làm những chuyện này, là những huynh đệ muốn lập công kia của ngươi tranh nhau làm, mà phụ thân của ngươi cũng ngầm cho phép. Nhưng bọn họ đều đã chết trong loạn quân, ta cũng chỉ có thể đòi nợ với ngươi mà thôi! Ta nói thật cho ngươi biết, bệ hạ nhân từ, vốn nể tình Tiêu gia mấy đời liên tiếp hiển quý, muốn để lại toàn thây cho ngươi, là ta dâng tấu cầu xin chém đầu ngươi!”
Sắc mặt Tiêu Thế tử trắng bệch, không dám tin nói: “Ngươi… Đồ tiện nhân, vậy mà…”
“Còn có những cơ thiếp sinh con cho ngươi kia, nhìn xem trên đường lưu vong còn mấy người có thể sống sót đây.” Hà Chiêu Quân lộ ra vẻ tàn nhẫn, nàng ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi nói với mấy vị quan hành hình kia: “Canh giờ đã đến, mời hành hình thôi!”
Một quan viên mặc quan phục đỏ thắm trong đó gật gật đầu, phất tay để đao phủ đi lên: Đốt giấy vàng, tế quỷ thần, hai tên vu chúc nhảy múa ở bên, cuối cùng phun rượu mở lưỡi đao, nâng đao lớn lên cao qua đầu, dùng sức vung xuống…
Thiếu Thương vội vàng nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác lúc mở mắt ra lần nữa, đã thấy Hà Chiêu Quân tự đi lên trước nhặt cái đầu lâu lăn xuống hình đài còn kéo theo vết máu, hai tên tôi tớ thì dùng vải dầu giúp nàng ta trùm đầu lâu lại.
Hà Chiêu Quân mặc đồ tang cứ như vậy ôm cái đầu chậm rãi đi tới, thần sắc quật cường, nước mắt giàn giụa, máu tí tách từ đầu lâu rơi xuống theo áo váy tuyết trắng của nàng ta lan ra, đỏ thẫm thê lương, âm u quỷ dị.
Thiếu Thương cảm thấy không thở nổi, tim đập thình thịch, ngực dường như sắp vỡ toang.

Quan viên còn lại ở lại pháp trường dọn dẹp, Thiếu Thương không hề hay biết đi theo Hà Chiêu Quân từng bước một đi ra ngoài, mãi đến khi đi ra cửa Đình Úy phủ, nàng bỗng nhiên lẩm bẩm: “Ta không thể để A Nghiêu cho ngươi, ngươi luôn luôn ức hiếp nhục nhã hắn…”
“Ngươi cảm thấy về sau ta còn dám sao?” Hà Chiêu Quân đột nhiên quay đầu, trên mặt giống như cười giống như khóc: “Trước lúc phụ thân mất đã gọi ta đến bên người, dập đầu với ta một cái, nói xin lỗi với ta. Sau đó tát ta hai cái thật mạnh, đánh một cái nói cho ta một câu. Câu đầu tiên, về sau không còn ai thay ta che gió che mưa, về sau có mưa có gió chỉ có một mình ta chống đỡ! Câu thứ hai, tương lai Hà gia cùng ấu đệ phải nhờ vào ta! Ngươi cảm thấy về sau ta còn dám ức hiếp đắc tội với bất kỳ ai không, còn dám không?!”
Hai mắt nàng ta đẫm lệ mịt mù, trong sương mù nhớ lại từ nhỏ cho dù mình đắc tội người nào, gây ra họa lớn thế nào, phụ huynh luôn luôn không sợ người khác làm phiền thay mình chu toàn giải quyết tốt hậu quả. Nhưng từ nay về sau cuối cùng không còn nhìn thấy bọn họ nữa, cuối cùng không còn ai yêu thương nàng ta như vậy nữa. Nàng ta hô lên: “Ngươi đừng tưởng rằng ta nhất định phải cùng ngươi đối nghịch, nếu như phụ huynh ta còn sống, cho ta mười tám cái Lâu gia, ta cũng không cần!”
Dù sao thì Hà Chiêu Quân vẫn còn trẻ, cuối cùng cũng không thể tỉnh táo tàn ác mãi nổi, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn lên, đầu lâu trên tay lăn xuống một bên, vải dầu thoáng tản ra, lộ ra khuôn mặt người chết dữ tợn đáng sợ bên trong.
Tay chân Thiếu Thương lạnh buốt, chậm rãi tiến lên, đang muốn nhặt đầu lâu kia lên, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa an tâm: “Thiếu Thương, sao ngươi lại ở chỗ này? Ta nhìn thấy xe diêu của ngươi!”
Thiếu Thương nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lăng Bất Nghi cưỡi ngựa hối hả mà đến, ngược chiều sáng như vị thần trẻ tuổi tuấn mỹ, nàng lập tức cảm thấy nước mắt dâng lên.
Lăng Bất Nghi thấy vẻ tái nhợt yếu đuối của nàng, lập tức phi thân xuống ngựa, sải bước đến phía trước túm lấy nàng, cúi đầu nhìn thấy cái đầu trên đất kia, đậy vải dầu lại nhấc lên ném cho tôi tớ Hà gia bên cạnh: “An Thành quân không cần để nàng đến xem thứ đáng sợ này, hai nhà Lâu Trình vốn đã định từ hôn.”
Hà Chiêu Quân chậm rãi lau nước mắt đứng dậy, cười lạnh nói: “Chưa bao giờ thấy Thập Nhất lang thương hương tiếc ngọc như vậy đấy. Trình tiểu nương tử, ngươi đã có một vị như này…”
“Vừa rồi ngươi còn nói không dám tiếp tục đắc tội bất kỳ ai,” Thiếu Thương đột ngột ngắt lời: “Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sao ta có thể tin tương lai ngươi sẽ tốt với A Nghiêu được chứ.” Nói xong nàng quay đầu muốn đi, lại phát hiện Lăng Bất Nghi còn đang nắm lấy tay mình.
“Bây giờ cả người ngươi toàn mồ hôi lạnh, không thể ra gió, ngồi xe của ta trở về.” Bàn tay thon dài mạnh mẽ của Lăng Bất Nghi nắm chặt cánh tay tinh tế mềm mại của nàng, nhìn như hòa khí nhưng không cho phép chống cự kéo nữ hài đi đến bên xe an đen nhánh ở một bên.
Hiện tại Thiếu Thương tâm loạn như ma, trong đầu toàn là dáng vẻ đầu lâu người chết kinh khủng kia, nàng gật gật đầu đồng ý.
Ai ngờ xe của Lăng Bất Nghi không chuẩn bị băng ghế, Thiếu Thương đang muốn dùng cả tay chân leo lên thì Lăng Bất Nghi ở sau lưng đã một tay chống ở khung xe, tay kia nhẹ nhàng ôm eo nữ hài nâng lên, lập tức đưa nữ hài lên xe ngựa.
Lăng Bất Nghi quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn Hà Chiêu Quân, lạnh lùng nói: “An Thành quân, trên đường tại hạ áp giải nghịch tặc và đưa ngươi về thành cũng đã nói, đừng có cảm thấy người trong thiên hạ đều thiếu nợ nhà ngươi. Hà Tướng quân trung dũng đáng khen là thật, nhưng ông ta khinh thường chủ quan cũng là thật. Tiêu gia phụ tử miệng lưỡi xảo trá giỏi đóng kịch, ra vẻ hèn nhát yếu thế, dỗ cho lệnh tôn buông xuống cảnh giác, đề phòng sơ suất, chẳng lẽ ngươi không rõ ràng?! Nếu không dù cho tai hoạ sát nách, theo bệ hạ sắp đặt cũng không trở thành thê thảm như vậy. An Thành quân, bây giờ mọi người đều thương hại tỷ ngươi đệ yếu đuối, nhưng thời gian còn nhiều, là thiện chí giúp đỡ hay là khắp nơi gây thù hằn, chỉ bằng một ý nghĩ của ngươi. Tại hạ mong ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong câu này, hắn ném roi ngựa treo ở eo cho Lương Khâu Phi ở bên, quay người lập tức lên xe ngựa.
“Lăng đại nhân…” Thiếu Thương cúi đầu ngồi ở trong xe, hai tay vịn đầu gối, người vẫn khẽ run, lại ráng chống đỡ nói: “Ta sẽ không từ hôn, nàng ta đáng thương là việc của nàng ta, có liên quan gì với ta! Người đáng thương trên đời này nhiều lắm, ta phải nhường từng người chắc! Ý ta đã quyết, tuyệt không thay đổi!”
Lăng Bất Nghi không quan tâm nữ hài mạnh miệng, mỉm cười, nói một câu dường như chẳng có liên quan: “Ngươi yên tâm, Phùng Dực không giống Hoạt huyện.”
Thiếu Thương chợt ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ bừng lên như phát sốt, vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn hắn.
“Tuy Hà Tướng quân có khinh thường, nhưng ông ta dũng cảm đền bù, đưa năm con trai cùng toàn bộ thân tín xông lên, ngay cả lớn nhỏ trong nhà cũng không kịp nhớ. Trước khi đêm xuống lấy số ít tâm phúc giữ vững thành trì, đồng thời triệu tập đại đội nhân mã, ngày kế tiếp vây quanh phản quân Tiêu thị, ngắn ngủi ba ngày đã tiêu diệt hết Tiêu tặc.”
Thiếu Thương ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến trong suốt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
“Cho nên không có loạn quân tản mát ra làm phỉ, cho dù có chút loạn binh nhỏ, Hà Tướng quân cũng sớm cho người phi ngựa báo cho các huyện quận ở nông thôn quanh đó, sớm phòng bị xong.” Lăng Bất Nghi nhìn đôi mắt thật to của nữ hài chứa đầy nước mắt, dịu dàng nói: “Ngươi yên tâm, tất cả mọi người đều rất tốt, không có như bãi tha mã ngoài thành Hoạt huyện kia, ngươi cũng không cần đến sườn núi hoang tế vong hồn…”
Trước mắt Thiếu Thương hiện lên tiểu nữ hài thoi thóp nhận hết lăng nhục ở trong y lư kia, nàng ấy trằn trọc giãy dụa nhưng vẫn lạnh băng chết trong ngực mình, tiểu tỳ nữ có lúm đồng tiền nhỏ thích nghe mình thổi sáo, từng nhóm mẹ goá con côi cửa nát nhà tan nước mắt hòa máu gào khan, còn có tầng tầng thi thể xếp bên trên đốt lên lửa nóng hừng hực ở ngoài phòng cho thợ săn kia… Nàng không thể kìm được, hai tay che mặt cúi đầu khóc rống.
Lăng Bất Nghi ngồi yên lặng không nhúc nhích, ngay cả góc áo nữ hài cũng không chạm thử, kiên nhẫn đợi nàng khóc cho đã.

Thiếu Thương khóc đến hoa mắt chóng mặt, trong thoáng chốc dường như nàng được Lăng Bất Nghi ôm xuống xe, trông thấy mình trở về, lão quản sự Trình Thuận kích động dường như ngã một cái, cũng không biết ngã có nặng không.
Nàng hàm hàm hồ hồ nói tạm biệt cùng Lăng Bất Nghi, lau khô nước mắt, từng bước một đi về nhà chính, rất cung kính hành lễ dập đầu với Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân, sau đó kiên định nói: “A phụ, a mẫu! Ngày mai chúng ta đi Lâu gia từ hôn thôi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.