Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 63:
Edit: Trúc
Thiếu Thương đen mặt trực tiếp đi ra khỏi Lâu phủ, lão quản sự Trình Thuận dẫn gia phó sớm ở cửa hông chuẩn bị tốt xe an. Thiếu Thương trừng mắt: “Vì sao không đi xe vào ở cửa chính, tiểu thư nhà ngươi còn chưa từ hôn với Lâu gia đâu đấy?! Có phải người Lâu gia làm khó các ngươi không?”
Đám nô bộc Lâu gia ở xung quanh cúi đầu khom người, một tiếng cũng không dám thốt ra. Trình Thuận cười cười, giống như nhìn đứa nhỏ ba tuổi cáu giận dậm chân ném bùn: “Tiểu thư, bọn ta là từ cửa chính đi vào.”
Trên mặt Thiếu Thương quẫn bách, lớn tiếng nói: “Vậy sao chúng ta không theo cửa chính mà ra?!”
“Bởi vì từ đây đi ra Trình gia thì đi đường này gần nhất. Nếu như đi cửa chính còn phải vòng qua đông phường, tốn thời gian thêm một nén nhang.” Một âm thanh quen thuộc đến làm cho người ta chán ghét từ phía sau truyền đến.
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử cao gầy tuấn tú chậm rãi đi tới, đằng sau có hai tên thị vệ cùng một đồng nhi đi theo.
Thiếu Thương thấy người này là lập tức không muốn nói chuyện, quay người đi ra ngoài cửa.
Viên Thận thân cao chân dài, hai bước đuổi kịp đến ngoài cửa, cười nói: “Đã lâu không gặp Thiếu Thương quân, tại hạ đưa ngươi hồi phủ.”
Thiếu Thương đột ngột xoay người lại một cái, trừng mắt với đối phương: “Ta có thể tự đi xe về nhà, vì sao phải cần ngươi đưa!”
“Mẹ con các ngươi đi một xe đến, bây giờ ngươi ngồi xe đi, chốc lát nữa mẫu thân ngươi làm sao trở về?” Viên Thận hỏi.
Thiếu Thương lập tức nghẹn lời.
Tang Quả tiến lên một bước muốn cãi lại cho tiểu thư, Trình Thuận kéo nàng ta không kịp, chỉ nghe tiểu thị tỳ trung tâm đàng hoàng nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, vừa rồi ta nghe Nhị Thiếu phu nhân Lâu gia đã dặn dò người khác đi chuẩn bị một chiếc xe cho nữ quân nhà chúng ta rồi.”
Trong lòng Thiếu Thương nhẹ nhõm, quay đầu liếc Viên Thận, cao ngạo nói: “Nếu như thế thì không phiền Viên công tử.”
Lúc này, xa phu Trình gia đã hét lớn giục một đôi ngựa lớn lông vàng chậm rãi kéo xe an tới, gia phó ở bên từ dưới chỗ ngồi lấy ghế băng đặt xuống, Thiếu Thương vừa muốn nhấc chân đạp lên, ai ngờ Viên Thận lại lần nữa vượt lên trước sải bước lên xe ngựa.
“Viên công tử làm gì đấy?!” Thiếu Thương vịn cánh tay Liên Phòng lớn tiếng hỏi.
“Hôm nay tại hạ cưỡi ngựa tới, bây giờ đột nhiên cảm thấy khó chịu, mời tiểu thư đưa tại hạ một đoạn đường.” Viên Thận nấp người ở cửa xe, lúc nói chuyện ngẩng đầu cười, như ánh ban mai, mặt mày thanh tú lịch sự tao nhã, trên người mặc áo vạt cong gấm màu lam nhạt dưới ánh nắng hiện ra đường hoa văn chỉ bạc sáng bóng.
Tang Quả đứng ở phía sau không nhịn được dùng ánh mắt nhìn mấy người hầu của Viên gia ở bên, ánh mắt rõ ràng viết: Công tử nhà ngươi giống đăng đồ tử đó.
Hai tên thị vệ mặt không biểu tình, không nói một lời; đồng nhi kia tuổi nhỏ, không kìm được yếu ớt như muỗi nói nửa câu: “… Công tử nhà ta, bình thường không như này…” Thật đó, hắn xin thề công tử nhà mình bình thường nho nhã khách sáo, trên mặt phong độ nhẹ nhàng như đeo mặt nạ. Cũng không biết vì sao vừa thấy tiểu nương tử Trình gia lại thành dáng vẻ này, rốt cuộc là bắt đầu sai từ chỗ nào chứ?
“Cái này không hợp thích lắm đâu!” Khuôn mặt nho nhỏ của Thiếu Thương ra vẻ nghiêm nghị.
Viên Thận ngạc nhiên nói: “Có gì mà không thích hợp?” Nói xong hắn như quen thuộc tiến vào toa xe.
Tang Quả không cam lòng, lập tức muốn tiến lên lý luận, lần này Trình Thuận cuối cùng kịp thời giữ nàng ta lại, cùng dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta không được nhúc nhích.
Lão quản sự lại quay đầu nhìn xem cửa hông Lâu gia đã đóng lại, trong lòng của ông ta tự có chủ ý: Mắt thấy Lâu gia sắp chín còn muốn bay, còn không cho Trình gia bọn họ nhanh chóng bắt đầu dự bị à? Huống chi xung quanh xe an có một đám người đi theo, có thể xảy ra chuyện gì?
Thiếu Thương nhìn mành xe lung lay đóng lại, hít một hơi thật sâu. Nàng đột nhiên cảm thấy được thời đại này nên bảo thủ một chút, chớ giống với xã hội hiện đại, nam nữ nói hai câu quen biết là có thể đi nhờ xe thuận đường đưa về nhà!
Sau khi leo lên xe, Liên Phòng vốn muốn theo sau hầu hạ, lúc này Viên Thận không làm kiêu, nói thẳng: “Ta cùng tiểu thư nhà ngươi có lời muốn nói, ngươi lui xuống trước đi.” Giọng điệu dù cực kỳ hòa ái, nhưng trên tay đã đóng cửa xe lại không cho giải thích, ngăn cách tiếng ôi ôi của tiểu tỳ nữ ở bên ngoài.
“Viên công tử! Xin chú ý cấp bậc lễ nghĩa.” Thiếu Thương xụ mặt, lập tức đẩy cửa sổ trên xe ra.
Viên Thận quay đầu, cười nói: “Ngươi cũng thật là kỳ quái, vừa rồi ngươi dạy bảo Đại phu nhân Lâu gia giống như con cháu, bây giờ lại nói cấp bậc lễ nghĩa với ta.”
Thiếu Thương trầm cảm, nàng biết ngay con hàng này vừa rồi đều nghe được hết. Nàng bất đắc dĩ thở dài, dừng đẩy cửa sổ, hạ giọng: “Có một số việc, trong tối thì được, công khai không thể làm. Ngoài miệng thống khoái xong, về sau còn phải gặp mặt đây này.”
Viên Thận nhíu mày: “Vừa rồi Lâu Nghiêu đều muốn cưới ngươi cùng Hà Chiêu Quân, ngươi còn chưa từ bỏ ý định với cửa hôn sự này?”
Thiếu Thương vội quay người, biện luận: “Nếu như A Nghiêu biết chuyện cưới cả hai là nhục nhã lớn thế nào với ta, hắn còn dám há mồm nói, ta không hai bàn tay chụp chết hắn không xong! Nhưng hắn không biết mà. Hắn coi cưới cả hai như là tuy chỉ nhìn trúng một thanh kiếm, nhưng ngại người ta dây dưa đủ kiểu, hắn bèn mua thêm một thanh cũng được.”
“Ngươi cứ chắc chắn như vậy?”
“Tất nhiên!” Thiếu Thương nghiêm mặt nói: “A Nghiêu là người như vậy, ở Hoạt huyện lúc hắn trông thấy cô nhi quả mẫu gặp nạn trộm cướp đáng thương, hắn lập tức lấy ra hết tiền có trong người, lại không biết nhà ốm yếu có được số tiền của này càng sẽ đưa tới tai họa. Trong lòng ta rõ ràng nếu như A Nghiêu biết cưới cả hai thì ta sẽ có khó xử gì, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý!”
“Nhưng Lâu Nghiêu vô tri vô năng như thế, lang tế như vậy ngươi còn muốn có tác dụng gì?” Viên Thận không vui.
“Vô tri ta có thể nói cho hắn biết, về phần vô năng…” Thiếu Thương nghiêm mặt nói: “Ai sinh ra là đã có khả năng đâu. Ví dụ như chuyện vừa rồi này, ta nói thẳng rằng cứ như vậy cho người ta tiền là không được, A Nghiêu lập tức đi hỏi thăm lão nha lại trong huyện. Chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc, cuối cùng sắp xếp hợp lý cho người ta. Trước khi rời Hoạt huyện chúng ta còn đi xem qua, quả phụ kia cùng chồng sau nam cày nữ dệt, ở chung hòa thuận, hài nhi hai nhà cùng nhau chơi đùa, không khác anh em ruột thị.” Nói đến đây, nữ hài tỏ vẻ kiêu ngạo.
Trong lòng Viên Thận hơi động, lẳng lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng giật mình nói: “… Dạng lang tế như Lâu Nghiêu mới có thể làm ngươi an tâm, có phải không?”
“Ngươi có ý gì?” Thiếu Thương sinh lòng cảnh giác.
“Không có ý gì, thuận miệng nói, ngươi đừng có nhấp nhổm như bị đâm, ngồi cho tốt đi.” Viên Thận cúi đầu, ngón tay bạch ngọc thon dài đùa bỡn ngọc bội kim ngọc dùng dây lụa màu đỏ ửng thắt chặt bên hông, giọng nói nhẹ tênh: “… Nói thật, nếu để cho ta chọn vợ, ta cũng muốn tìm người có thể cho ta an tâm. Nhưng trên đời này, có mấy người có thể thật sự cho người ta an tâm…”
Thiếu Thương âm dương quái khí nói: “Viên công tử còn tìm an tâm cái gì? Hẳn là ngài tìm hợp ý mới đúng, muốn làm tông phụ Viên thị nha, cái gì mà trông nom tộc nhân, chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, loại nào cũng không thể thiếu.”
Viên Thận thở dài: “Phu nhân Lâu Thái phó cũng là hiền lương lão luyện có tiếng trong đô thành. Bây giờ xem ra, lòng dạ nhỏ mọn, mượn cớ che đậy giả tạo, còn không bằng ngươi ác mồm ở bên ngoài thôi đấy.”
“Cũng không thể nói như vậy, ta cũng lòng dạ hẹp hòi vô cùng, nếu ta ở vào vị trí Lâu Đại phu nhân, chưa hẳn sẽ không muốn nhét hết thứ tốt đến trong lòng con ruột của mình.” Thiếu Thương cố ý nói ngược lại.
Viên Thận thở dài, bất đắc dĩ nói: “… Rốt cuộc là ngươi có gì bất mãn với ta? Làm sao gặp mặt lần nào cũng đều kẹp thương đeo gậy .”
Rốt cục nói đến cái này, Thiếu Thương lườm hắn, nói: “Chính ngươi đặt tay lên ngực xem, từ lần đầu gặp mặt ở bữa tiệc nhà ta, ngươi có chỗ nào tốt với ta chưa? Trừ áp chế, thì là ép buộc, nhiều nhất là cho ta một bình thuốc không đúng bệnh!”
Nàng vốn cho rằng Viên Thận sẽ tức giận, ai ngờ hắn ngưng thần nghĩ nghĩ, thế mà gật gật đầu: “Ngươi nói cũng có đạo lý. Vậy thì tốt, hôm nay ta đưa chút chỗ tốt cho ngươi đây.”
“Chỗ tốt…?” Mặt mũi Thiếu Thương đầy hoài nghi.
“Hôm nay ta đến là để nói chân tướng chuyện Hà gia cho ngươi.” Hai tay Viên Thận duỗi ra, nhẹ nhàng hất tay áo gấm: “Lệnh tôn lệnh đường mặc dù khôn khéo tài giỏi, nhưng đã ở bên ngoài một thời gian dài, rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế ở trong đô thành này chưa hẳn rõ ràng, khó tránh để ngươi làm sai nói nhầm, có một số việc ta phải nói cho ngươi.”
Thần sắc Thiếu Thương nghiêm lại, trung thực đoan chính ngồi xuống.
“Năm đó Tiêu gia tuy bị bệ hạ vây khốn, nhưng bọn họ chủ động tới hàng, quả thực giảm đi một trận chiến tranh lớn, triều đình cũng có thể để nhân thủ ra đi xử lý người khác. Bởi vậy, bệ hạ là thật sự muốn để Tiêu gia kết thúc yên lành, làm như không thấy đối với rất nhiều hành động đi quá giới hạn của bọn họ, tận lực không vạch mặt, mà là… Mà là…”
“Mà là sắp đặt rất nhiều cái bẫy, chậm rãi làm hao mòn thế lực Tiêu gia. Cái này a mẫu nói với chúng ta rồi.” Thiếu Thương tiếp lời.
Viên Thận cười cười, gằn từng chữ: “Việc hôn sự cùng Hà gia này, chính là cái bẫy thứ nhất!”
Thiếu Thương giật mình, ngón tay nắm chặt lấy áo bào.
Viên Thận tiếp tục nói: “Hà Tướng quân làm người, không dám nói mười phân vẹn mười, nhưng trung dũng đôn hậu, không ham danh lợi lại là thật. Kỳ nữ Hà Chiêu Quân cùng Lâu Nghiêu thuở nhỏ đính hôn, theo Hà Tướng quân càng được bệ hạ coi trọng, ngươi cho rằng không ai đánh chủ ý vào hôn sự của Hà Chiêu Quân à? Nếu nói Hà Tướng quân tham mộ quyền thế, vậy trước đó Vương gia Hoàng tử ám chỉ, vì sao Hà Tướng quân đều nhã nhặn từ chối hết? Từ năm trước, phụ tử Tiêu thị về đô thành diện thánh, đến hai nhà Hà Lâu từ hôn, Hà Chiêu Quân gả người khác, chẳng qua chỉ ngắn ngủi bốn tháng. Chẳng lẽ Tiêu gia thật sự có quyền hành ngập trời gì mà chỉ ngắn ngủi bốn tháng đã có thể làm Hà Tướng quân thay đổi lề lối?”
Mười ngón tay của Thiếu Thương xoắn lại với nhau, đốt ngón tay nho nhỏ có chút trắng bệch: “… Cái này, thật ra là ý của bệ hạ? Ta nghe nói Hà Chiêu Quân cực kỳ được Hà Tướng quân yêu thương, ông ta cứ như vậy đẩy nữ nhi vào hố lửa?”
“Bệ hạ chưa hẳn nói cái gì, nhưng Hà Tướng quân đi theo bệ hạ lâu ngày, làm sao không biết thánh tâm.” Viên Thận cười khổ nói: “Huống chi, chỉ cần Tiêu gia không có lòng khác, Tiêu thị nhất tộc rễ sâu lá tốt, Tiêu Thế tử anh tuấn lỗi lạc, cái này chưa hẳn không phải là một cuộc hôn nhân mỹ mãn. Quân thần đồng tâm, ban thưởng Tiêu thị vinh hoa phú quý, lung lạc lấy ái nữ trọng thần, chỉ mong lấy có thể chậm rãi cảm hóa cha con bọn họ.”
Thiếu Thương lẩm bẩm nói: “Nói đúng là Hà Tướng quân đã gả nữ nhi, lại muốn giám thị thông gia…” Mẹ nó, đây cũng quá CMN trung thành tuyệt đối rồi: “Mà phụ tử Tiêu gia thuận nước đẩy thuyền, là nghĩ đến có thể lôi kéo Hà Tướng quân?”
Viên Thận ngầm thừa nhận, trong mắt đều là ý tán thưởng.
“… Dù vậy,” Thiếu Thương giận dữ nói: “Chẳng lẽ Hà Chiêu Quân chỉ có một con đường gả cho Lâu Nghiêu?! Trong đô thành nhiều Hoàng tử hoàng thân quốc thích như vậy, nhiều công tử thế gia vọng tộc giàu có như vậy, A Nghiêu lại không thể phát triển, sao lại nhất định phải để mắt tới hắn? Đúng rồi, có lẽ Tướng quân không biết A Nghiêu đã đính hôn cùng ta, nếu như ông ta biết…”
“Coi như Hà Tướng quân biết, sợ vẫn là sẽ để lại di ngôn như vậy.” Viên Thận lạnh như băng đánh vỡ ảo tưởng của nàng.
Thiếu Thương thở phì phò trừng mắt nhìn Viên Thận.
“Qua chiến dịch này, nội tình Hà gia mất đi một nửa.” Viên Thận tự nhiên nói tiếp: “Đây vẫn chỉ là việc nhỏ, đáng tiếc nam đinh trưởng thành Hà gia đều đi, chờ vị Hà tiểu công tử kia trưởng thành cập quan, nói ít cũng phải hơn mười năm. Trước mắt toàn thành đều khen Hà thị trung dũng, nhưng mười mấy năm sau, người đi trà lạnh… Cái này… Cái này…”
Trong lòng Thiếu Thương sáng như tuyết. Mười mấy năm sau, Hoàng đế có còn hay không cũng là một chuyện đó, đến lúc đó tân đế có thể tiếp tục hậu đãi Hà thị, trọng dụng đề bạt Hà tiểu công tử hay không, thì cũng chưa hẳn.
“Chọn rể Lâu Nghiêu. Thứ nhất, huynh đệ Lâu Thái phó không phải người vong ân phụ nghĩa, Lâu Nghiêu lại trung hậu trung thực, tâm địa lương thiện, tương lai Hà Chiêu Quân sẽ không khổ sở. Thứ hai, con cháu Lâu thị, trừ Lâu Nghiêu ra, đều là nho sinh quan văn, cứ như vậy, phần Hà gia để lại có thể truyền được gần hết cho Hà tiểu công tử.”
Thiếu Thương không hiểu: “Đây là ý gì? Là nói bộ khúc còn lại của Hà Tướng quân à?”
Khóe miệng Viên Thận lộ ra một đường cong ý vị sâu xa, nói: “Không chỉ bộ khúc, còn có trang viên, phòng bảo, tộc nhân trẻ mồ côi… Huynh đệ Lâu thị dù tự có chút tính toán nhỏ, nhưng về cơ bản vẫn quang minh lỗi lạc, cũng không tham lam. Tương lai Lâu Nghiêu tạm quản lý tất cả, chờ Hà tiểu công tử lớn, tỷ tỷ tỷ phu lại trả về, hợp tình hợp lý. Việc này nói thì đơn giản, nhưng trong mười mấy năm chờ Hà tiểu công tử trưởng thành, biến số quá lớn. Lâu Nghiêu, là lựa chọn ‘Chu toàn’ nhất.”
“Thế nhưng… Nhưng mà… Nhưng mà…” Thiếu Thương cảm thấy tức đến không kịp thở, hốc mắt đỏ lên: “Thế nhưng A Nghiêu không thích Hà Chiêu Quân mà!”
Viên Thận nhìn nàng như vậy, trong lòng sinh thương yêu, dịu dàng nói: “Các ngươi đính hôn mới mấy tháng, Lâu Nghiêu cũng tốt, ngươi cũng tốt, từ từ rồi sẽ qua đi.”
Thiếu Thương cúi đầu xị mặt, không nói một lời, đột nhiên nói: “Nói cho cùng, Hà Tướng quân cũng vẫn nhớ kỹ phần ân tình kia, không phải, ta cũng không tin toàn thành không có người thứ hai tâm địa lỗi lạc lại cảm phục Hà thị trung nghĩa nguyện ý tiếp nhận Hà Chiêu Quân!”
“Ngươi nói đúng, Hà gia bây giờ được khen ngợi khắp thiên hạ, Hà Chiêu Quân có đồ cưới phong phú. Nhưng người ham những thứ này, Hà thị không tin được; người không ham những thứ này, lại không muốn ra mặt. Lâu gia năm đó nhận ơn lớn của Hà Tướng quân, đến nay chưa từng báo đáp, bọn họ tiếp nhận cũng là thuận lý thành chương.”
Thiếu Thương cảm thấy tựa như đưa thân vào trong vũng bùn, cho dù giãy dụa như thế nào đều không thoát ra nổi. Trong lòng nàng vừa bối rối lại vừa căm giận, lòng có bất bình lại không phát tiết ra nổi, chợt thoáng nhìn Viên Thận khoan thai thoải mái, thốt ra: “… Không bằng ngươi đi cưới Hà Chiêu Quân đi. Ngươi cũng không tham lam, nhà ngươi cũng sẽ không nuốt hết đồ của Hà gia, tài cán học thức tướng mạo của ngươi lại hơn A Nghiêu gấp trăm lần. Nếu ngươi mở miệng, Hà Chiêu Quân tất nhiên sẽ…”
Lời còn chưa nói hết, Viên Thận đã đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đón cô dâu như Hà Chiêu Quân này, lạnh lùng không được, không thể xem thường, sau này còn phải lấy ra rất nhiều nhân lực vật lực giúp đỡ Hà gia tái khởi. Thương quân thật là để mắt tại hạ! Hừ hừ, hôm nay sắc trời không còn sớm, ta cùng Thương quân xin từ biệt, không tiễn!”
Thiếu Thương tự biết nói sai, đầy bụi đất bị đuổi xuống xe ngựa.
Trình Thuận thấy xe an ngừng lại vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu thư, làm sao ngài xuống đây rồi?” Bọn họ chỉ nghe thấy trong xe có tiếng tranh chấp lúc cao lúc thấp, lại không nghe rõ nội dung.
Thiếu Thương nhìn thấy lão quản sự nhà mình mới phản ứng được, vội vàng xoay người hô to với bên trong xe: “Đây là xe nhà ta!”
Mành cửa toa xe bị khí thế nhấc lên rào rạt, Thiếu Thương bị dọa im lặng co người lại. Viên Thận chống tay một cái xoay người xuống xe, không nói một lời nhận dây cương trong tay thị vệ, lưu loát lên ngựa phi nhanh mà đi.
Thiếu Thương đứng ngốc ở đó. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, thế mà con hàng này có thân thủ mạnh mẽ như vậy.
Thấy tình hình này, phó quản sự chậm rãi tiến đến bên tai Trình Thuận, nhỏ giọng nói: “Vị này… Sợ là không thành rồi…”
Trình Thuận lườm ông ta một cái, nhỏ giọng quát không được nghị luận chuyện của chủ gia, trong lòng lại rất đắc ý: Vị Viên đại công tử này, còn có triển vọng đấy!