Tinh hà xán lạn

Chương 61


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 61:

Edit: Trúc
 
Nói đến cũng buồn cười, lần biến cố gần như thay đổi quỹ tích cuộc sống của Thiếu Thương này, ban đầu còn không làm nàng hứng thú bằng Trình mẫu bón phân.
Thánh nhân dạy, ăn không nói ngủ không nói. Câu nói này hẳn là phần lớn thành viên Trình gia không đồng ý, ít nhất Trình mẫu cùng Trình lão cha không làm được, thường thường đến bữa ăn là muốn tranh chấp, mà lý do tranh chấp phần lớn là bảo ngươi mà không nghe.
Ngày hôm đó hai mẹ con lại bởi vì mô hình phát triển gia đình nông dân làm khoán hay là mô hình vận động tinh tế mà bắt đầu cãi nhau. Nguồn gốc bắt đầu câu chuyện là Trình Ương, cho dù lúc nàng ta nói đến chỉ đơn thuần một mảnh hiếu tâm, nhưng nói như thế nào, trên đời này chưa bao giờ thiếu người tốt lòng tốt làm chuyện xấu.
“… Đồ Cao sơn cảnh trí tươi đẹp, trời cao không khí trong lành, tôn nữ cũng là lần đầu được thấy. Hơn nữa cách đô thành cũng gần, lần sau lúc ta đi đến điền trang kiểm tra sổ sách, sẽ thuận đường đưa đại mẫu đến đó du ngoạn nha.” Trình Ương cười dịu dàng ngoan ngoãn.
Trình mẫu ngồi ở trên cùng liếc qua nhi tử, yếu ớt nói: “Ôi, các ngươi diện thánh diện thánh, đua ngựa đua ngựa, để lại một mình bà lão ta, thật là cô đơn đáng thương mà!”
Trình Thủy buông đũa gỗ sơn xuống, lớn tiếng nói: “Không phải a mẫu nói muốn xuân tới trồng lúa giống, sâu bọ sinh sôi, muốn ở lại chăm sóc hoa màu ở sau vườn à? Nhưng mà a mẫu à, ngài đừng có lại như trước kia nữa, đừng trồng cái loại gì mà thô to chắc bụng nữa, bây giờ chúng ta đã không còn đói bụng nữa! Ngươi xem Niệu Niệu, lần trước đưa ra dưa chuột, cải thảo kia, tinh tế khéo léo, vừa giòn lại vừa mát!”
Hắn còn chưa nói, lần trước hắn đưa mấy sọt dưa chuột cùng cải thảo nữ nhi chơi đùa ra gửi cho bạn bè đồng liêu, nhìn dáng vẻ giật mình kia của đối phương, hắn chợt cảm thấy được nội tình nhà mình cũng nhiều lên mấy phần. Tạo ra rau củ trái mùa, cho dù thế gia vọng tộc giàu mạnh bình thường cũng chưa chắc có thể làm ra.
“Tiểu tử! Ngươi nói bậy cái gì đấy?” Trình mẫu vỗ án giận dữ: “Ngươi nói lão thân thì được, không cho nói đồng ruộng hoa màu của ta! Mỗi lần lão thân đều bón phân thật dày, trồng ra túc mạch đều thơm ngọt hơn so với nhà khác!”
“Đúng rồi, còn có cái vại ủ phân kia, mùi cực kỳ! Ngài còn nhớ rõ cái vại chôn sau núi ở quê không? Ta đã mấy lần bảo ngài đừng chôn thấp như vậy, hồi đó lúc lên núi ngài giẫm vào…”
Đây đúng là chủ đề thật tuyệt vào bữa cơm, Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung run bả vai cúi đầu cười trộm, Trình Ương cúi đầu nhìn đũa sắc mặt xấu hổ, Tiêu phu nhân không thể nhịn được nữa, dùng sức đập đũa gỗ sơn lên trên bàn ăn.
Trình Ương hoảng hốt, vội nói: “Đều là ta không tốt, không nên nhắc đến để đại mẫu mất hứng…”
“Ui da, đường tỷ chớ chen vào, cái này mắc mớ gì tới ngươi, a phụ cùng đại mẫu là mẹ con ruột mới… À, thân cận như thế! Không phải ta cùng a mẫu cũng cãi nhau đấy ư!” Thiếu Thương xuất thân người dân tỉnh lẻ, quả thật không thể thích hợp được với loại không khí vui mừng cởi mở tưng bừng này.
Mấy huynh đệ Trình gia vụng trộm nhìn mẫu thân, chỉ thấy Tiêu phu nhân vỗ trán thở dài.
Thiếu Thương đầy phấn khởi hỏi tới: “A phụ, về sau đại mẫu có bị rơi vào không?”
“Đồ nghiệt chướng nhà ngươi, ngươi ngóng trông lão thân rơi vào đấy à?!” Trình mẫu nặng nề thở dốc.
Trình Thủy vội vàng bảo vệ: “Ngài đừng lớn tiếng như vậy, Niệu Niệu nhát gan, ngài chớ dọa nàng!”

“Nàng nhát gan?” Trình mẫu chỉ vào Thiếu Thương nhìn về phía nhi tử trách mắng: “Ngươi bị mỡ heo che mắt rồi à?!”
“… Vịnh nhi!”
Tiêu phu nhân dùng sức vỗ bàn ăn, quát lớn, cả nhà đều bị nàng trấn áp, nhất thời quên cãi lộn.
“… Ngươi nói một chút xem… Hôm nay học được cái gì?” Sắc mặt Tiêu phu nhân tái xanh sau đó nói nốt nửa câu.
Trình Vịnh thở phào một hơi, hắn còn tưởng là mình lại làm gì rồi, bèn nói: “Bẩm mẫu thân, hôm nay thật đúng là có chuyện lớn, nhà Ung Vương tạo phản!”
Lời vừa nói ra, trừ Trình Thủy ra, tất cả mọi người giật nảy mình, Tiêu phu nhân trịnh trọng nói: “Ung Vương? Quả nhiên từ đầu đến cuối trong lòng ông ta vẫn có ý khác, bọn họ mưu phản ở Phùng Dực quận tây bắc Ung châu.”
Trình Vịnh chắp tay nói: “Mẫu thân nói không sai chút nào.”
“Phùng Dực quận Ung châu, đây không phải là chỉ cách chúng ta có một Hoằng Nông quận?” Trình Tụng ngửa đầu nhớ lại bản đồ địa hình.
Trình mẫu quá sợ hãi: “Cái gì? Có phải sắp đánh tới đô thành rồi không…” Giọng nói của bà ta run rẩy, vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Trình Ương bước lên phía trước an ủi, Thiếu Thương cũng tới hỗ trợ, cười nói: “Đại mẫu sợ gì chứ! Ngài không thấy huynh trưởng vẫn êm đẹp ngồi ở chỗ này à? Nếu chuyện nghiêm trọng, hắn đã sớm vội vội vàng vàng trở về báo tin rồi!”
Trình Thủy cười to nói: “Niệu Niệu nhà chúng ta thật thông minh!” Lại quay đầu nói với Trình mẫu: “Ta đang muốn nói chuyện này. Phùng Dực cách đô thành không xa, việc này không gạt được, nếu a mẫu ở bên ngoài nghe được cái gì, ngàn vạn lần đừng có hoảng sợ, việc này không ầm ĩ nổi!”
“A phụ nói rất đúng!” Thiếu Thương nói: “Lần ta đi cùng thúc phụ thúc mẫu chẳng phải cũng đụng phải mưu phản à, mới mấy ngày đã tan thành mây khói, đầu phản tặc từng cái bị treo lên phơi đó, đáng hận thúc phụ không cho ta đi xem!”
“Đi cái gì mà đi! Một tiểu nữ tử như ngươi đi xem cái gì mà xem?” Trình Thủy thấp giọng trách cứ, nữ nhi cái gì cũng tốt, chỉ có lòng tôn kính thiếu quá nhiều, tên gọi tắt là thiếu đầu óc.
Thiếu Thương buồn buồn rụt về, nàng còn muốn hỏi tiếp xem rốt cuộc Trình mẫu có rơi vào vại phân không mà.
“Con của ta, Ung Vương này đánh không lại thật à? Ta nghe nói cả nhà Ung Vương lúc ở tiền triều thật ghê gớm đó!” Trình mẫu còn lo lắng, nhưng vẫn run rẩy ngồi xuống lại.
Trình Thủy cười nhạo một tiếng, nói: “Đúng là quá ghê gớm, cho nên mới có tâm xưng đế, không phải sao, không nỡ bỏ tôn quý trước kia mà! Theo ta ấy mà, phú quý trời đã định, phụ tử Ung Vương lại không có cái tướng mạo đó!”
“A phụ, ngươi cũng biết xem tướng à?” Trình Thiếu Cung hào hứng: “Vậy ngài nói cho nhi tử biết tướng mặt của bọn họ thế nào?”

“Sang một bên!” Trình Thủy trừng nhi tử một chút, nói tiếp: “A mẫu đừng lo lắng, thật không có chuyện gì! Sáng nay bệ hạ đã phái một đội nhân mã đi về phía Phùng Dực quận. À, Lăng Bất Nghi cũng ở trong đó.” Lúc nói lời này, hắn hơi lườm nữ nhi một chút, lại thấy nữ nhi cũng không có biểu tình gì khác.
Tiêu phu nhân nhìn trượng phu từ đầu đến cuối không an ủi được gì, đành phải bổ sung: “Quân cô nghe ta nói một lời. Lúc trước phụ tử Ung Vương thấy tình thế không đúng, tự động hàng bệ hạ. Chỉ dốc lòng nói cái gì mà ‘Quê hương khó rời, chỗ phần mộ tổ tiên’, nên không chịu đến đô thành cùng những người đầu hàng khác. Bệ hạ để tránh phải động binh đao lần nữa mới đồng ý. Nhưng ngài nghĩ xem, bệ hạ chúng ta cơ trí cỡ nào chứ, sao không có chút phòng bị nào đây. Quân cô, ngài yên tâm, mấy năm này bệ hạ chậm rãi thu binh quyền cùng quyền thuế má của Ung Vương, lại bố trí mấy vòng doanh trại bốn phía Phùng Dực quận. Bây giờ đã là không phải do nhà Ung Vương muốn hàng là hàng, muốn phản là phản!”
Trình mẫu nghe xong những lời có tình có lý này, rốt cục mới thở phào một hơi.
“… Nhưng mà,” Ánh mắt Tiêu phu nhân sầu lo nhìn Thiếu Thương, hỏi thăm trượng phu: “Việc này có thể có trở ngại với Niệu Niệu không?”
“Hả?” Thiếu Thương vốn đang liên tục gật đầu nghe, ai ngờ chủ đề chợt chuyển tới trên người nàng.
Giống như rất nhiều người trẻ tuổi cùng sinh ra và lớn lên ở thời thái bình an nhàn, Thiếu Thương cũng không phải là một em gái rất mẫn cảm với chính trị. Nhất là dạng thuần nghiên cứu khoa học kỹ thuật này giống nàng, người lãnh đạo có đổi hay không thì biến đổi Frourier(*) vẫn là biến đổi Frourier, em gái ‘Có vũ khí tà ác sát thương quy mô lớn mang tính quốc gia’ hay không thì định luật Kirchhoff (*) cũng sẽ không thay đổi.
(*) Biến đổi Frourier: Hay chuyển hóa Fourier, được đặt tên theo nhà toán học người Pháp Joseph Fourier, là phép biến đổi một hàm số hoặc một tín hiệu theo miền thời gian sang miền tần số.
(*) Định luật Kirchhoff: là hai phương trình để mô tả mối quan hệ của cường độ dòng điện và điện áp. Các định luật này được Gustav Kirchhoff xây dựng vào năm 1845.
Tin tức tình hình chính trị đương thời đối với nàng mà nói chỉ có hai tác dụng: Lúc thi tư tưởng chính trị trả lời vấn đề điểm nóng thế cục có linh hay không linh, lúc cấp trên phê duyệt tài chính hạng mục phòng thí nghiệm có nhiều hay ít (trực tiếp quyết định tâm tình giáo sư).
Quận cách sát vách có một đôi phụ tử tạo phản có quan hệ gì đến nàng, Thiếu Thương có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Nhìn mặt nữ nhi mờ mịt, Tiêu phu nhân thở dài: “Ung Vương họ Tiêu, thế tử của ông ta là người cưới Hà Chiêu Quân.”
Thiếu Thương lăn lộn trong đầu mấy lần, mới phản ứng được: “Chính là… Vị Tiêu thế tử gì kia?”
Tiêu phu nhân gật gật đầu, Trình Tụng không rõ ràng lắm loại chuyện cưới gả này, vội hỏi: “Thế nhưng a mẫu à, không phải Hà Tướng quân kia phụng chỉ đi trấn thủ Phùng Dực à? Cái này, cái này… Nhà chồng của nữ nhi…”
Mọi người đều biết ý của Trình Tụng, Trình mẫu lại lần nữa lo lắng Phùng Dực thủ được hay không, chỉ có Trình Thiếu Cung hỏi: “Nhưng cái này có liên quan gì đến Niệu Niệu?”
“… Đúng thế, việc này có liên quan gì đến ta?” Thiếu Thương vẫn không hiểu: “Chẳng phải việc này có hai con đường. Hoặc là Hà Tướng quân trung dũng vì nước, ra sức đánh giết phụ tử Ung Vương mưu phản, trở về được khen ngợi lĩnh thưởng…”
“Hoặc là Hà Tướng quân cùng một giuộc với nhà thông gia kia, Hà gia cũng thành nghịch tặc, vậy thì càng không có chuyện gì!” Trình Thiếu Cung bổ sung.
Trình Thủy không quan tâm nói: “Con ta nói rất đúng, là a mẫu các ngươi lo xa quá.”

“Không đúng, còn có con đường thứ ba.” Trình Tụng cười nói: “Đó là Hà tướng quân bị nhà thông gia mê hoặc đến lơ là, không thể kịp thời phòng bị. Nếu như thế ông ta trở về cũng phải bị hỏi tội! Nói không chừng, cơ hội a phụ lập công lại tới!”
Thiếu Thương lớn tiếng tán thưởng: “Thứ huynh thật cao kiến! … Nhưng mà a phụ cũng đừng đi, cũng nên cho người bên ngoài lập chút công lao.”
Bốn người đồng loạt cười to. Tiêu phu nhân nhìn bốn cha con cười ngây ngô thô lỗ, liên tục cười khổ, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt trưởng tử Trình Vịnh cũng có lo lắng giống mình.

Sự thật chứng minh, loại chuyện liệu sự như thần này không phải là người bình thường có thể làm. Bởi vì trong bữa tiệc Trình gia đêm nay, những gì mọi người đoán đều không trở thành sự thật. Sau ba ngày ngắn ngủi, phía trước đã truyền đến tin tức nói loạn Ung Vương đã bình định.
Mấy huynh muội Trình gia đều ngạc nhiên. Lần này Trình mẫu hết sạch lo lắng, lớn tiếng cười nói: “Ung Vương gì đó khoe khoang lợi hại thế nào, xem ra cũng không có gì hơn. Thái Thú Phàn quận chỗ A Chỉ kia tốt xấu gì còn chống được hơn mười ngày đó.”
Lại qua hai ngày, Trình Vịnh lại lần nữa mang đến tin chi tiết.
Hóa ra, để mau chóng diệt nghịch tặc, mấy đứa con trai thành niên dưới gối Hà Tướng quân đều chết trận, chính ông ta cũng bị thương nặng không cứu nổi, đã qua đời trên đường về đô thành. Cái này cho dù chậm hiểu như Trình mẫu cũng cảm thấy không được tốt: “A Vịnh à, vậy bây giờ Hà gia còn ai không?”
“Có. Còn có một nữ nhi là Hà Chiêu Quân cùng một vị ấu tử năm nay gần bốn tuổi.” Ánh mắt Trình Vịnh sầu lo nhìn ấu muội: “Bệ hạ đã phong Hà Thị là An Thành quân, thưởng vô số thang mộc ấp(*), ấu tử thừa kế tước vị.”
(*) Thang mộc ấp: Vùng đất do các Vua chúa phong thưởng cho các công thần (có lúc gồm cả Công Chúa) thời phong kiến.
Thiếu Thương trầm mặc ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, một tia nắng nhỏ không có chút nhiệt độ nào chiếu lên trên mặt của nàng, lúc lâu sau nàng mới nói: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi.”
Có lẽ một câu thành sấm, sau ba ngày, Dương Hầu Kỷ Tuân phụng mệnh đi đón Hà Tướng quân về, lúc ở trên triều ngay trước mặt quần thần, đâu ra đấy thuật lại hai câu di ngôn của Hà Tướng quân trước khi lâm chung…
“Thần là kẻ lỗ mãng ở nông thôn, gặp được bệ hạ có lẽ là may mắn nhất đời này, dù chết cũng không tiếc, mong bệ hạ chớ có lo lắng.”
“Dưới gối thần chỉ còn lại một đôi thiếu nữ, ấu tử, nữ Chiêu Quân vốn cùng con trai Lâu thị đính hôn, bây giờ Tiêu nghịch tặc hoặc đã bị giết hoặc đã bị giam, hôn nhân trước đã hỏng, trông mong có thể lại cùng Lâu thị kết duyên.”
Lúc nghe được câu di ngôn thứ nhất, Hoàng đế nước mắt không ngừng, đau xót nói: “Trời cao làm hại ta mất đi một trung thần lương tướng!” Cả triều đều khóc theo. Chờ đến khi nghe được câu di ngôn thứ hai, Hoàng đế nhất thời ngừng bi thương, đám người đồng loạt bắn ánh mắt về phía Lâu Thái phó.
Kỷ Tuân cũng không trở lại hàng của mình, tiếp tục bẩm tấu: “Lão thần xem sắc mặt của Hà Tướng quân, có lẽ ông cũng không biết chất nhi của Lâu Thái phó đã đính hôn cùng Trình thị, cho nên mới nói ra chuyện này.”
Vạn Tùng Bách vốn cũng đang gạt lệ kinh ngạc lúc lâu, giờ phút này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Đúng thế! Hà Tướng quân làm người thông tình đạt lý, nếu như ông ta biết việc này, nhất định sẽ không…”
“Nhưng…” Kỷ Tuân mặt không biểu tình, không nhìn tới vẻ mặt khác nhau của đám người: “Hà Thị đáng thương, dù lễ không hợp, nhưng có thể khoan dung. Lão thần mời bệ hạ quyết đoán!”
Hoàng đế ngồi yên ở trên cùng, mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện đen nhẹ nhàng lắc lư, quần thần không thấy rõ sắc mặt quân chủ.
Lâu Thái phó đã ngây ra như phỗng, phát hiện lúc này mình thật sự nói cái gì đều là sai.

“Quyết đoán cái gì mà quyết đoán?!” Vạn Tùng Bách thấy tình hình không đúng, vội lớn tiếng nói: “Thứ nhất, trước khi lâm chung Hà Tướng quân cũng không biết con trai Lâu thị đã định thân. Thứ hai, làm thần tử, tận trung vì đại sự quốc gia là bổn phận, nói câu không xuôi tai, chẳng lẽ chỉ cần lập được công là có thể mang công đòi báo đáp à?!”
Kỷ Tuân nói: “Vạn đại nhân nói cũng đúng. Bệ hạ ân thưởng là một chuyện, nhưng cướp đoạt hôn sự của nhà khác lại là một chuyện khác.”
Ngô Đại tướng quân đột nhiên đứng dậy, hắng giọng nói: “Không thể nói như thế! Hà gia quá thê thảm, người đều chết gần hết rồi, chẳng lẽ không thể cảm thông được ư?”
Kỷ Tuân quay đầu nói với Ngô Đại tướng quân: “Theo ý của Đại tướng quân, bệ hạ nên đồng ý hạ chỉ thành toàn việc này? Đại tướng quân có nghĩ cho kỹ, nếu như mở ra tiền lệ này thì về sau lại có nhà nào tử thương thê thảm chút, chẳng phải lại sẽ mượn công lao cầu lấy vật của nhà khác, ví dụ như…”
Lão đầu năm mươi râu tóc bạc chợt chỉ vào một người ở phía sau, đúng là chỉ vào người Tuyên Hầu, thân đệ của Hoàng hậu: “Như Tuyên Hầu, năm đó bệ hạ ban ân cho một dãy núi ở nguyên quán làm phần mộ tổ tiên Tuyên thị, ai ngờ dãy núi này vốn thuộc sở hữu của Chân thị Từ Châu. Thoạt đầu Chân thị kia là địch thì cũng thôi đi. Nhưng về sau Chân thị tìm tới hàng. Nếu tương lai con cháu Chân thị lại lập được công lớn, dãy núi kia nhà Tuyên Hầu, nên trả hay không trả đây?”
Ngô Đại tướng quân yên lặng rồi lại lập tức phản bác: “Cái này… Cái này thuộc về phần mộ tổ tiên, cũng không thể đưa đến đưa đi. Nhưng hôn sự này, không phải hai nhà Lâu Trình còn chưa thành hôn à?”
Kỷ Tuân gật gật đầu: “Đại tướng quân nói cũng đúng. Bây giờ Hà Tướng quân còn để lại một ấu tử, nếu sau này có người chiến đấu vì nước đến con nối dòng chỉ còn lại một nữ nhi, như vậy không thể để lang tế nàng ta nhìn trúng tuyệt cưới với thê tử, sau đó tái giá được. Chừng mực ở trong đó lại làm thế nào cho chắc chắn?”
Lần này Ngô Đại tướng quân hoàn toàn tịt ngòi, giận dữ ngồi trở lại hàng ngũ.
Đang lúc Vạn Tùng Bách ha ha mỉm cười coi Kỷ lão đầu này ở phe mình, Kỷ Tuân lại nói: “Nhưng cả tộc Hà thị trung dũng cảm động trời cao, di ngôn của Hà Tướng quân thật nên làm theo.”
Vạn Tùng Bách há hốc mồm, nhìn lão đầu tính tình cứng nhắc này một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Loại chuyện này, Hoàng đế không thể trực tiếp hạ chỉ, nếu không sẽ thành tiền lệ, nhưng hai nhà Lâu Trình có thể tự từ hôn, thành toàn cho tộc Hà thị ‘Trung dũng mà đáng thương’.

Sau khi tan triều, Vạn Tùng Bách vội vàng chạy tới Trình gia, một năm một mười nói chuyện này cho nghĩa đệ Trình Thủy không tham gia tiểu triều hội, ừm, còn có Tiêu phu nhân.
Trình Thủy không vui nói: “Chẳng lẽ không có ban thưởng khác cho công thần? Nhất định phải bắt chúng ta ra giải trí.”
Tiêu phu nhân trầm mặc lúc lâu, chợt hỏi: “Lâu Thái phó không nói câu nào à?”
Vạn Tùng Bách lau mồ hôi dùng sức gật đầu: “Lão tiểu tử kia giống như bị cắt lưỡi vậy!”
Khóe miệng Tiêu phu nhân nở một tia cười lạnh: “Chúng ta gấp làm gì, chuyện này gốc là ở Lâu gia. Cứ chờ một chút, xem người hai phòng Lâu gia nói thế nào đã.”
Trình Thủy trầm giọng nói: “Đúng vậy. Cũng không phải chúng ta nhất định phải có a Nghiêu là lang tế mới được. Mà việc này nếu như chúng ta lui quá dễ dàng, ngược lại để cho người cả đô thành cho là Trình gia chúng ta dễ ức hiếp!”
Thiếu Thương ngồi ngay ngắn ở gian phòng yên lặng nghe các trưởng bối nghị luận, nàng chợt nhớ đến một ví dụ thú vị: Ví dụ ngươi dốc hết tâm huyết thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, có lẽ thứ hạng cũng không tốt như mong đợi. Nhưng có một vị liệt sĩ bởi vì hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, nữ nhi hắn cần chiếm suất vào đại học của ngươi, ngươi nhường hay là không nhường đây?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.