Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 60:
Edit: Trúc
Lúc này Hoàng đế đã qua tuổi tráng niên, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp mạnh mẽ, chỉ cần lập tức ngựa lên dây cung, bên trong cả đô thành này có thể làm đối thủ của ông ấy không quá một bàn tay, trong đó người đứng đầu là con nuôi ông ấy tự mình dạy dỗ.
Đánh thiên hạ đâu thể không chết người, đạo lý này từ lúc ông ấy mới bắt đầu khởi nghĩa thì đã hiểu, trọng thần tâm phúc cùng ông ấy chém giết trong biển máu ra có ai không có người thân bằng hữu hoặc chết bởi chiến trận hoặc chết vì liên lụy. Bao gồm cả ông ấy, ba huynh đệ đồng bào bây giờ chỉ còn lại một mình Hoàng đế, ba tỷ muội đồng bào cũng chỉ còn lại có trưởng tỷ.
Nhưng những thần tử theo Vua kia làm gì có ai thảm được như Hoắc gia, vì thay ông ấy ngăn chặn trọng binh, Hoắc gia gần như bị diệt toàn tộc. Bây giờ Lăng Bất Nghi đã là huyết mạch duy nhất huynh trưởng Hoắc gia để trên đời này.
Có khi Hoàng đế vui mừng vì Lăng Bất Nghi đoan chính dũng cảm quả quyết, thanh liêm sáng rỡ, nhưng có khi lại không vui khi thấy hắn quá mức hơn người. Hoàng đế thường nghĩ nếu con nuôi giống như những con cháu huân quý bình thường cũng được, hoặc như những đứa con kia của mình, yêu quyền thế tiền tài, thích rượu ngon du săn, trữ cơ nạp thiếp. Nếu như vậy, có lẽ Hoàng đế sẽ có chút thất vọng hắn chẳng giống huynh trưởng Hoắc gia, nhưng tốt xấu gì những vật này ông ấy đều có thể ban cho hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Bất Nghi lại không phải như vậy, hắn giống như du hồn u buồn thanh lãnh, cũng không kết giao trọng thần hoàng thân quốc thích, cũng không nuôi dưỡng tân khách môn nhân, trừ kết thân huynh đệ trưởng bối (ở đây Hoàng đế chỉ chính ông ấy cùng Thái tử), trên đời này dường như hắn không để mọi việc trong lòng.
Hoàng đế biết bây giờ giai tế(*) số một ở đô thành là Viên Thiện Kiến con trai Viên Châu mục, nhưng mà từ đầu bảng xuống đến số thứ tự một trăm đều không có tên Lăng Bất Nghi, cũng không phải Lăng Bất Nghi có gì không tốt, thực ra là tên nhóc này làm việc khó lường. Sau khi Dụ Xương Quận chúa cùng nữ nhi của Ngu Hầu liên tiếp đụng vào cái đinh thì không còn mấy nhà dám lên tự chuốc lấy nhục nhã.
(*) Giai tế: Con rể tốt.
Đại trượng phu có vị trí cao, không thích tuấn mã rượu mạnh, không thích mỹ cơ danh lợi, nhất định phải đi dây dưa với vị hôn thê của người ta à?
Đương nhiên, ngay từ đầu Trình gia tiểu nương tử cũng không phải là vị hôn thê của người ta, căn cứ ông ấy vừa hỏi thăm tùy tùng của con nuôi biết được, trước đó hắn cùng Trình thị đã gặp nhau vài lần. Lần đầu gặp ở Vạn gia, Đông quận cứu mạng, vùng ngoại ô Hoạt huyện gặp lại ở biệt viện nghỉ chân, à, ngoài cửa thành lại vội vàng gặp qua một lần, sau đó là hôm nay.
Tâm tư Hoàng đế tỉ mỉ mẫn cảm, nhanh chóng đạt được hai kết luận.
Một, lúc Lăng Bất Nghi ở phòng cho thợ săn đã có lòng, ai ngờ hai nhà Lâu Trình lại như nhanh như lửa cháy, chờ hắn quay đầu biết được người trong lòng đã định xong hôn ước, đến tận đây hết hi vọng, không còn cưỡng cầu.
Thứ hai, Lăng Bất Nghi thật sự coi nhi tử Lâu gia như là tiểu huynh đệ, từ đó cũng coi Trình thị như thê tử của huynh đệ, lúc này mới chăm sóc nhiều hơn, ngoài ra cũng không có ý mập mờ nào khác.
Lăng Bất Nghi tất nhiên là phong quang nguyệt tễ(*), vậy chân tướng thật sự rốt cuộc là cái nào đây? Hoàng đế đứng dậy, phiền muộn đi qua đi lại trong trướng ngủ, cũng không biết mình nên hi vọng kết quả là cái nào.
(*) Phong quang nguyệt tễ: Là phép ẩn dụ chỉ tính cách cởi mở và trung thực.
Nếu là cái trước, chẳng lẽ để người ta nhanh chóng lui việc hôn nhân tốt để thành toàn cho Lăng Bất Nghi?! Dù sao hai nhà Lâu Trình đã chính thức đính hôn, cho dù là quân chủ cũng không thể làm ra loại chuyện khinh thường thần tử được. Nhưng nếu là cái sau… Hoàng đế thở dài một hơi, vậy còn không bằng đi dây dưa với vị hôn thê của người ta, chí ít con nuôi không cần làm du hồn, ông ấy cũng biết nên hạ miệng từ nơi nào.
Hoàng hậu ở trong trướng đọc sách, lẳng lặng nhìn Hoàng đế lúc lâu, cười nói: “Hôm nay bệ hạ bị sao thế? Có phải bị quốc gia đại sự làm khó không?”
“Không phải, là Tử Thịnh bị thương.” Hoàng đế hàm ý rất chặt: “Đúng rồi, Hoàng hậu có nhớ vị tiểu nương tử Trình gia kia không?”
Hoàng hậu hơi nhíu đôi mi xinh, cười nói: “Làm sao không nhớ rõ chứ, a Linh trước sau cáo trạng cùng thiếp mấy lần, nói tiểu nữ tử này cay nghiệt dốt nát, phẩm tính không tốt, chữ không biết mấy cái.”
“A Linh mà nói chỉ có thể tin một nửa, đang yên đang lành đến trước mặt nàng nói xấu, chẳng lẽ giáo dưỡng của nàng ta tốt chắc?” Hoàng đế phất phất ống tay áo, ngồi vào bên cạnh Hoàng hậu: “Trẫm nhớ kỹ Lâu Thái phó từng khoe với trẫm, Trình tiểu nương tử kia nói cái gì mà ‘Vùng càng hoang vu mới có thể làm nên sự nghiệp’, có thể thấy được dù không biết viết văn nhưng rất có khí phách!”
Hoàng hậu gật gật đầu: “Đúng vậy. Ta đã răn dạy a Linh, phu thê Trình Giáo úy tận trung vì nước, bất đắc dĩ mới bỏ lại nữ nhi, để Trình tiểu nương tử thiếu dạy dỗ, sao có thể vì thế mà mỉa mai. Hồi trước không phải bệ hạ đã hạ chỉ gả cho hai nhà à?”
Hoàng đế bị chẹn họng.
Hoàng hậu nghiêng đầu nhớ lại một lát, rồi nói: “Lúc ấy bệ hạ còn nói Trình Giáo úy tài đức vẹn toàn, đáng tiếc dòng dõi hơi đơn bạc, nhưng mà con út Lâu gia thích tiểu nữ kia, còn vội vàng muốn cưới kìa.”
Hoàng đế vuốt chòm râu, trầm trầm nói: “… Mồm còn hơi sữa, làm sao biết cái gì là thích.”
Hoàng hậu cảm thấy đêm nay Hoàng đế nói chuyện lộn xộn, rốt cuộc là muốn tán thành nhà người ta lưỡng tình tương duyệt, hay là phản đối bọn họ tự định chung thân hoặc là dòng dõi không xứng chứ. Bà ấy buông quyển thẻ tre xuống: “Bệ hạ, trong lòng ngài có việc?”
Hoàng đế thở dài một hơi, ông ấy cũng không biết rốt cuộc mình muốn thế nào, chỉ có thể nói: “… Tử Thịnh không chịu ở trong cung dưỡng thương, nhất định phải về chỗ của mình, sớm biết vậy lúc trước không ban phủ đệ cho hắn nữa!”
“… Bệ hạ có thể triệu Tử Thịnh tiến cung mà.” Hoàng hậu cố nén cười, vẫn đoan trang ôn nhã.
Ai ngờ Hoàng đế lại lắc đầu, tiếp tục dùng phong cách ăn nói lộn xộn tối nay: “Tử Thịnh ở trong phủ của mình cũng tốt…” Thế này mới có người có thể đến cửa gửi tới lời cảm ơn, nếu như tiểu nữ tử kia hiểu đạo lý.
…
Thiếu Thương đương nhiên rất hiểu đạo lý, nàng chẳng những tới cửa gửi tới lời cảm ơn, còn một hơi gửi ba lần!
Ngày đầu tiên, ngay sau ngày từ Đồ Cao sơn về đô thành, Thiếu Thương đã để tôi tớ kéo một xe đầy lễ trọng, cũng mời bên Lâu Nghiêu định cùng đi đến phủ Lăng Bất Nghi nói lời cảm tạ, ai ngờ vừa ra đến trước cửa, Lâu Thái phó đã cố ý xin nghỉ một đường đi theo.
Phủ đệ Lăng Bất Nghi chỉ cách cung thành có một phường, nghe nói vốn là Vương phủ Thân vương nào đó của tiền triều, cao lớn rộng rãi hoa lệ, mái hiên trụ nhà cao lớn, phòng ốc giống như rồng bay phượng múa, nhưng lại trống trải quạnh quẽ đến khó tin. Từ cửa lớn đi vào, cho đến qua ba lớp vào đến chỗ ở chính, trừ hai đội thị vệ tuần trạch chỉnh tề nghiêm túc đi qua, thế mà Thiếu Thương không nhìn thấy một vú già thị tỳ nào.
Nói đây là một tòa dinh thự quyền quý, không bằng nói đây là một tòa quân doanh.
Càng vắng lạnh hơn dinh thự chính là bầu không khí thăm bệnh.
Thiếu Thương cùng Lâu Nghiêu cực kỳ nhiệt tình, Lâu Thái phó cũng rất chân thành, nhưng mà Lăng Bất Nghi giống như có một loại bản lĩnh thần kỳ, cho dù người ta nói đến chủ đề gì, hắn chỉ cần hai câu là đã có thể kết thúc chủ đề, không lâu sau ba người đành phải lui ra.
Lâu Nghiêu nghĩ huynh trưởng Lăng gia nhất định là bị thương không nhẹ, hẳn nên để cho người ta nghỉ ngơi thật tốt.
Lâu Thái phó nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: Xem dáng vẻ lạnh như băng kia của Lăng Bất Nghi, đáp lời vị hôn thê của chất nhi không quá có gì khác.
Thiếu Thương lại phát hiện dưới khuôn mặt lễ phép mà lạnh nhạt của Lăng Bất Nghi không vui. Nàng thầm nghĩ người ta không vui là muốn nói với mình về chuyện Nhạn Hồi Tháp, kết quả hai người Lâu gia ở bên nên không tiện mở miệng.
Ngày thứ hai, Thiếu Thương lại lục ra mấy bình thuốc trị thương từ trong khố phòng của thân phụ, định lại đi thăm bệnh, ai ngờ Trình phụ và Tiêu phu nhân cứng rắn muốn đi cùng. Thiếu Thương bất đắc dĩ đành phải đi cùng phụ mẫu.
Lần này Lăng Bất Nghi hơi thân thiện chút, nhưng mà cũng chỉ có chút khác biệt ấy…
“May mà huynh trưởng ngài đi ngang qua, nếu không Thiếu Thương sẽ bị ngã xuống vách núi mất.” “Ừm, nếu ta không ở đó thì Thiếu Thương chết rồi.”
“May mà Lăng đại nhân đi ngang qua, nếu không tiểu nữ sẽ bị ngã xuống vách núi mất.” “Nếu ta không ở đó thì lệnh ái làm sao được chứ.”
Nữ sinh khối tự nhiên nào đó đặc biệt không thể học nổi loại nghệ thuật nói chuyện thời cổ này, chỉ có thể ở bên cạnh luôn luôn cười ngu, ánh mắt phu thê Trình thị lại phức tạp. Rất nhanh, ngày này lại lần nữa trò chuyện không nổi, một nhà ba người cứ như vậy đi về nhà.
Đến ngày thứ ba, Thiếu Thương nghị lực kinh người lại muốn đến Lăng phủ. Lần này Tiêu phu nhân trực tiếp phái Tam nhi tử là Thiếu Cung tự mình đi theo nữ nhi. Trên đường Thiếu Thương mấy lần muốn vứt hắn lại, Trình Thiếu Cung gọn gàng dứt khoát nói: “Niệu Niệu, ngươi tỉnh lại đi, a mẫu nói, ngươi sắp phải lập gia đình, để phòng tình ngay lý gian, không cho phép ngươi đi lại quá gần với Lăng đại nhân!”
Thiếu Thương thở dài: Vì sao không ai tin tưởng nàng và Lăng Bất Nghi là thuần khiết chứ?
Đang lúc Thiếu Thương coi là lần thăm bệnh này cũng sắp đổ xuống sông xuống biển, nàng lại phát hiện hôm nay Lăng phủ đông đảo khác thường, trước cửa đỗ đầy tuấn mã xe đẹp, sân viện ngày thường như hầm băng đầy thị vệ cùng tùy tùng.
Người tự ra mở cửa lớn cho Thiếu Thương là thiếu niên Lương Khâu Phi mặt đầy tươi cười, hắn ta dường như không kinh ngạc chút nào đối với việc Thiếu Thương có anh ruột đi theo, còn nhiệt tình thông báo: “Hôm nay Thái tử điện hạ dẫn mấy vị quý khách tới thăm đại nhân nhà ta, đang yến tiệc ở ngay tiền viện đấy.”
Trữ quân đều tới, đương nhiên không thể đi vòng qua làm như không nhìn thấy, hai huynh muội vội vàng đến chính sảnh tiền viện bái kiến. Trong lúc liếc nhìn thế mà Thiếu Thương trông thấy Viên Thận cũng ở đó, nàng không khỏi sửng sốt. Viên Thận mặc nho bào màu xanh nhạt, cả người nhã nhặn tuấn tú, đeo nụ cười xa lạ với nàng.
Đương kim Thái tử rất hiền lành, trên mặt có một hàng râu ngắn, thấy huynh muội Trình gia đang quỳ gối, vội vàng đỡ đứng lên, còn khen Trình Thủy hai câu phổ biến ‘Trung thành với nước, dũng cảm nghị lực hơn người’.
Trình Thiếu Cung thường ngày có tinh nghịch thì cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi. Lúc này gặp được trữ quân kích động vô cùng, ngay cả lời đều nói không trôi chảy, mới cà lăm hai câu “Điện hạ, thần thần…” thì một vị công tử áo gấm bên cạnh đã phì cười.
Hai huynh muội nhìn lại, đúng là Ban tiểu hầu hôm đó đã gặp ở Lâu gia. Ban tiểu hầu cười ra một tiếng, lập tức áy náy chắp tay nói: “Thất lễ, thất lễ! Trình Tam công tử đừng thấy lạ, từ nhỏ ta đã thích cười, không phải cười ngươi đâu.”
Trình Thiếu Cung cũng không tức giận, cười nói: “Không sao, đổi thành ta cũng thì muốn cười.” Lúc này căng thẳng qua đi, hắn lại lần nữa khôi phục vẻ tự nhiên thoải mái.
Viên Thận nhìn nữ hài mảnh mai từ lúc đi vào luôn cúi đầu ngồi ngay ngắn phía dưới một chút, cười nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ có lộc nghe đó, vị Trình Tam công tử này giỏi thổi huân, ta từng nghe bạn bè khen qua mấy lần, nói có phong cách của quân tử thời xưa.”
Thái tử thấy Trình Thiếu Cung rộng rãi hoà nhã, tuấn tú văn nhã, lại nghe Viên Thận như ca ngợi vậy, trong lòng sinh ra mấy phần yêu thích, cười nói: “Rất tốt, rất tốt. Thiếu Cung cũng ngồi vào đây đi, cùng uống với bọn ta.”
Trong lòng Trình Thiếu Cung cực kỳ muốn, lại ngập ngừng: “Hôm nay thần theo ấu muội đến cám ơn ân cứu mạng của Lăng đại nhân.”
Thái tử ôn hòa cười: “Tử Thịnh bị thương, không thể uống rượu, đang nghỉ ngơi ở gian sau, cứ để tiểu thư tự đi nói lời cảm tạ…”
Lời còn chưa dứt, một vị công tử giọng nói bén nhọn mở miệng: “Tử Thịnh tùy ý giúp một tay. Chỉ sợ có vài người lấy cái danh đi tạ ơn mà đến thân cận mới là thật, như da trâu dán lên, dây dưa không rõ.”
Thiếu Thương chợt ngẩng đầu lên, đám công tử trong sảnh chỉ cảm thấy trước mắt như ngọc tuyết tươi đẹp, chói mắt như hoa. Tất cả đều thầm nghĩ tiểu nữ tử Trình thị này nhìn không tệ, tiểu tử Lâu gia thật có phúc lớn.
Sắc mặt Viên Thận đại biến, đang muốn chế giễu lại người này, ai ngờ một vị vương tôn công tử ngồi bên cạnh hắn tự rót tự uống đột nhiên nói: “Vương Long, ngươi dám bố trí Thập Nhất lang, là sống chán rồi hả? Lần trước hắn treo ngươi ở dưới mái hiên Phi Phượng các để gió lạnh thổi hai canh giờ, ngươi cũng quên rồi?”
“Ngươi!!” Công tử tên là Vương Long xấu hổ, dáng vẻ tức giận càng thêm giống bào muội Vương Linh.
Thái tử thấy hai người đang muốn ầm ĩ, thấp giọng quát lớn: “A Long! Ngươi ngậm miệng! Tứ đệ, ngươi nói đến cái này làm gì?!”
Trình Thiếu Cung vẫn tức giận, muốn đòi lại công đạo cho ấu muội: “Vương công tử, ngươi vừa mới nói…”
“Vị này là Vương công tử à?” Thiếu Thương bỗng nhiên mở miệng, lễ phép nói: “Tiểu nữ từng gặp lệnh muội…”
Vương Long cùng Tứ Hoàng tử ngừng tranh chấp, đám công tử cũng nhao nhao nghiêng đầu nghe nữ hài nói chuyện.
“… Đó là ở trên bữa tiệc ở Vạn gia, lần đầu gặp mặt, hai ta đã ầm ĩ với nhau,” Nữ hài cười khẽ: “Lúc ấy là vì Lăng đại nhân. Không nghĩ tới hôm nay lần đầu gặp Vương công tử, lại vì Lăng đại nhân mà nổi lên tranh chấp.”
‘Phì’ một tiếng, Ban tiểu hầu lại lần nữa buồn cười, bật cười.
Viên Thận nín cười, nhanh chóng bổ thêm một đao: “Ban tiểu hầu gia từ nhỏ thích cười, cũng không phải cười Vương công tử đâu, ngài chớ có trách.”
Tứ Hoàng tử cũng cười nói: “Vương Long, nếu ngươi còn muốn nói Trình tiểu nương tử, thì mời mọi người nói một chút về chuyện sập cầu hôm đó ở Vạn gia cũng hay đó.”
Trong bữa tiệc, đám công tử đều bắt đầu cười khẽ, nghĩ thầm: Ở đô thành này, trong đám tiểu thư như da trâu dán vào Lăng Bất Nghi, người đứng đầu không phải tiểu muội Vương Linh của ngươi à? Ngươi nói người ta cũng không cảm thấy ngại. Những tiểu thư khác theo đuổi Lăng Bất Nghi cũng chỉ là tham gia náo nhiệt, sau đó ai đi kết hôn phần người đó, chỉ muội muội kia của nhà người là như làm bằng sắt quấn lấy không rõ.
Lúc này, Lương Khâu Phi không nhịn được từ gian sau ra, trên mặt cố gắng nở nụ cười, khom người nói: “Đại nhân nhà ta nghe nói Trình tiểu nương tử đến nói lời cảm tạ, để thuộc hạ đến mời người đi vào.”
Trong lòng Viên Thận run lên, cảm giác cổ quái ban đầu khi dừng chân ở biệt viện kia lại bắt đầu dâng lên.
Thiếu Thương đoan trang hành lễ cáo lui với đám người.
Lúc đầu Trình Thiếu Cung có thể không đi cùng, nhưng bị Vương Long kiểu nói này, hắn đâu chịu để ấu muội bị mang tiếng si tâm vọng tưởng, cho nên bất cứ giá nào cũng muốn đi theo vào nói lời cảm tạ.
Lương Khâu Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh muội Trình gia cùng nhau đi vào, hắn ta không kìm được oán hận trừng Vương Long bên kia một chút.
Hôm nay Lăng Bất Nghi dường như vừa tắm rửa xong, màu da trắng nõn lộ ra khí tức xanh ngọc như nước, mái tóc dài đen đậm như mực lỏng lẻo xõa trên áo gấm tuyết trắng. Hắn cứ như vậy dựa người ở trên hồ sàng(*), tựa như một bức tranh miêu tả tư thái khuynh thành.
(*) Hồ sàng: Nghĩa là một chiếc ghế nhẹ có thể gập lại trong thời cổ đại.
Hắn đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, lẳng lặng dựa vào gối dựa, trên mặt không nhìn ra nỗi lòng.
Có Trình Thiếu Cung ở đây, Thiếu Thương chắc chắn không thể nói chuyện Nhạn Hồi Tháp, ba người cứ như vậy lạnh nhạt hàn huyên vài câu.
Trong lòng Thiếu Thương áy náy, liếc nhìn anh ruột, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Bất Nghi, nhỏ giọng nói: “Thật ra… Thật ra ta vẫn…” Nàng muốn nói, trừ lần thứ nhất ra, về sau nàng vẫn muốn một mình đến thăm bệnh. Nhưng làm sao cũng không thể thành công được, thật sự không phải cố ý từ chối.
“Ngươi không cần phải nói, ta biết.” Lăng Bất Nghi dịu dàng nói.
Trình Thiếu Cung xụ mặt, âm thầm phỉ nhổ: Đã không nói đều biết, các ngươi vẫn phí lời cái gì!
“Cánh tay ngài còn đau không?” Thiếu Thương tỏ vẻ lo lắng.
Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Từ đầu tới đuôi ngươi chỉ hỏi ta có đau không, ngược lại không hỏi có trở ngại gì với cưỡi ngựa bắn cung không?”
Thiếu Thương nở nụ cười chân thành từ đáy lòng: “Không đau là tốt, có thể cưỡi ngựa bắn cung hay không có quan trọng gì.”
Lăng Bất Nghi chăm chú nhìn nàng, trong mắt dịu dàng như nước.
Trình Thiếu Cung đang muốn ho khan hai tiếng phá vỡ bầu không khí đầy tình ý này, nhưng mà Lăng Bất Nghi lại hờ hững nhìn thoáng qua, hắn không khỏi cảm thấy cả người lạnh run, vội vàng im bặt.
Lăng Bất Nghi quay đầu lại, còn định nói hai câu thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hô to. Có âm thanh say khướt đang nói chuyện, đứt quãng truyền tới “… Ta từng thấy vị Trình tiểu nương tử này, gặp gỡ riêng… Thập Nhất lang…”
Sắc mặt Trình Thiếu Cung biến thành màu đen, trừng Lăng Bất Nghi cùng Thiếu Thương một chút, rồi đứng phắt dậy nhanh chân đi ra bên ngoài, quyết ý muốn làm rõ cho ấu muội.
Thiếu Thương kinh hồn bạt vía, hốt hoảng nhìn về phía Lăng Bất Nghi, Lương Khâu Phi đứng ở một bên nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ công, không bằng…”
Lăng Bất Nghi đưa tay ngăn thiếu niên nói tiếp, ôn hòa nhìn về phía nữ hài: “Ngươi và ta gặp mặt, trừ mấy ngày trước ở Đồ Cao sơn, đều có người bên ngoài ở đó. Ngươi đừng sợ, ta đi nói.”
Thiếu Thương từ từ thở ra một hơi, cũng do vừa rồi vội vàng nên loạn, lúc này tỉnh táo nghĩ lại mới thấy đúng thật là như thế, nàng bèn lấy dũng khí đứng lên, lớn tiếng nói: “Ta đi trước!”
Nàng sải bước đi ra bên ngoài sảnh, chỉ thấy Trình Thiếu Cung đang túm vạt áo một người xấu xí, phẫn nộ quát: “… Hoàng công tử, sao ngươi có thể ăn nói như vậy?”
Vương Long ở bên châm ngòi thổi gió, cười ha ha: “… Trình Tam công tử, muội muội của ngươi đã làm rồi, còn sợ bị người ta nói à?!”
Đám người trong bữa tiệc mỉm cười xem kịch. Trình Thiếu Cung giơ nắm đấm muốn đánh. Thái tử, Tứ Hoàng tử cùng Viên Thận đồng loạt đứng dậy quát bảo ngưng lại. Khác biệt là, Thái tử là muốn quát Trình Thiếu Cung không được đánh biểu đệ, Viên Thận là muốn quát Hoàng Dương đừng có nói tiếp việc của Thiếu Thương, Tứ Hoàng tử thì là muốn quát tất cả mọi người dừng lại.
“Hoàng công tử!” Thiếu Thương cao giọng, đi thẳng tới trước mặt mọi người, thở dài hành lễ: “Ngươi nói một chút xem, ngươi nhìn thấy ta cùng người khác gặp riêng vào lúc nào, ở chỗ nào?”
Tất cả mọi người ngừng nói chuyện cùng động tác, lẳng lặng nhìn xem.
“Thiếu Thương!” Trình Thiếu Cung lo lắng nói: “Ngươi đừng có càn quấy!”
“Tuy ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ, cũng biết đi thẳng đường ngồi ngay ngắn, Hoàng công tử ngài cứ nói đừng ngại!” Thiếu Thương nhớ lại lời vừa rồi của Lăng Bất Nghi, thật sự là càng nghĩ càng có nắm chắc. Trừ khi họ Hoàng này gặp được nàng cùng Lăng Bất Nghi ở Nhạp Hồi Tháp, nếu không thì nào có chứng cứ gặp mặt riêng gì chứ?
Lăng Bất Nghi đã đứng ở dưới cửa hiên, nghe nói lời ấy hắn dừng bước lại, mỉm cười nghe.
Lúc này Hoàng Dương đã tỉnh rượu mấy phần, mắt thấy không xuống đài được, đành phải mơ hồ lớn tiếng nói: “Có hai lần! Một lần ở cửa tiệm sắt trong thành, còn có một lần ở chỗ xay bột bên ngoài thành. Ta nhìn thấy ngươi cùng một nam tử đang nói chuyện. Người kia hai lần đều đứng quay lưng lại, nhưng nhìn thân hình, đúng là cùng một người!”
Hử?! Đại não đang sẵn sàng chiến đấu của Thiếu Thương bỗng nhiên lỏng ra một chút, ngây người một lát, sau đó lập tức nhìn sang Viên Thận ở bên kia.
Chỉ thấy Viên Thận cũng có chút đờ ra, dáng vẻ hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị.
“Trình tiểu nương tử, ngươi cũng đừng nói đây không phải là ngươi! Cũng đừng nói nam tử kia là huynh trưởng nhà ngươi! Dù ta không thấy rõ mặt, nhưng hắn cao hơn mấy huynh trưởng của ngươi!” Hoàng Dương thấy nữ hài không lập tức phủ nhận thì đắc ý: “Ngươi còn có chiếc xe diêu nhỏ màu đỏ vàng kia nữa, ta cùng gia bộc đều nhìn thấy! Nói đi, nam tử kia là ai? Có phải Thập Nhất lang không? Ha ha, ha ha, ui da…”
Hoàng Dương đang cười, thoáng nhìn thấy Lăng Bất Nghi đứng dưới mái hiên mặt phủ sương lạnh, tiếng cười lập tức im bặt, trong lòng sợ hãi không thôi.
“Để ta nói.” Viên Thận đi lên trước mấy bước, trong lòng vui sướng hưng phấn khó hiểu, thái độ lại ôn tồn lễ độ gấp bội: “Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, Trình Tam công tử, các vị, người hẹn gặp hai lần với Trình tiểu nương tử chính là tại hạ.”
Lời vừa nói ra, trừ Thiếu Thương ra thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lương Khâu Phi ngơ ngác nhìn Lăng Bất Nghi, chỉ cảm thấy thiếu chủ công nhà mình đã lạnh lẽo đến bức người.
Viên Thận vái chào một cái với huynh muội Trình thị, mỉm cười nói: “Liên lụy tiểu thư, việc quan hệ đến ân sư…”
Không đợi hắn giải thích, Thiếu Thương đã lớn tiếng nói: “Việc này liên lụy đến chuyện nhà của Trình gia, không tiện nói tỉ mỉ. Nhưng xin hai vị điện hạ cùng các vị công tử tin tưởng, ta cùng Viên công tử hẹn gặp hai lần kia chỉ thuần túy vì chuyện của trưởng bối!”
Hoàng Dương cùng Vương Long cứng họng, đám người còn lại đều mang dáng vẻ không nghĩ tới.
Thiếu Thương còn cảm thấy không đủ, đứng nghiêm tới cửa, đường hoàng nói: “Bên trên có trời cao, ta cùng Viên công tử hẹn gặp hai lần này, nếu như có nửa điểm mập mờ cứ để ta ra khỏi cửa phủ này hai trăm thước sẽ bị xe đâm chết! Thế nào?”
Nói xong lời thề rất phổ biến này, Thiếu Thương cáo lui với đám công tử ở phía trong, lại khom người nói có tội với Thái tử cùng Tứ Hoàng tử, sau đó đắc chí vừa lòng vung tay áo rời đi, đến cả anh ruột nhà mình đều quên đưa theo.
Trình Thiếu Cung yên lặng thu hồi nắm đấm, nhìn xem Lăng Bất Nghi lạnh mặt ở mái hiên, lại quay đầu nhìn xem sắc mặt Viên Thận phát lạnh trong đường, hắn đột nhiên cảm thấy được hình như mình đã biết quá nhiều.
…
Việc này tất nhiên không gạt được Hoàng đế lão gia mấy ngày nay cực kỳ chú ý đến Lăng Bất Nghi.
Sau khi nghe thám tử báo lại, Hoàng đế chỉ hận rèn sắt không thành thép đập xuống ngự án. Con trai nhà người ta sao mà truyền ra chuyện xấu dễ dàng như vậy, tùy tiện ở cửa tiệm sắt, nơi xay bột một cái đã có thể bị người ta trông thấy. Nhưng vì sao không có ai lan truyền chuyện xấu của con nuôi chứ? Nếu màn cứu mỹ nhân ở vách núi này để người thấy được, lại truyền miệng một phen, cái đó há chẳng phải… Há chẳng phải…
Hoàng đế chính trực lấy lại tinh thần, quyết định ngừng liên tưởng sự việc không đạo đức này lại.
Nhưng vào lúc này, gồm cả Hoàng đế, Lăng Bất Nghi, Thiếu Thương, Viên Thận, thậm chí hai nhà Lâu Trình, cũng không biết biến cố sẽ đến nhanh như vậy.