Tinh hà xán lạn

Chương 52


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 52:

Edit: Trúc
 
Lúc về đến Trình phủ sắc trời đã biến thành màu đen, đại ca Trình Vịnh dẫn tôi tớ đầy phủ cùng nhóm đệ muội ở cửa ra vào giơ cao đèn mà đợi.
Đầu mùa xuân, lúc vừa mới vào đêm, không trung như mực màu xanh nhạt, xen từng ánh đuốc ấm áp, giống như bức tranh do đứa nhỏ dùng giấy dầu màu xanh đậm cắt ra, mông lung mà ấm áp. Thiếu Thương ngồi ở trong xe phía sau vén mành xe nhìn lại, đập vào mắt là mấy vị huynh trưởng đầy mặt tươi cười, nàng cong khóe miệng lên.
Mấy tháng không gặp, đám người Trình phủ hoàn toàn đều thay đổi không nhỏ.
Thanh Thung phu nhân trắng ra, ba vị huynh trưởng cùng Trình Ương đều cao lên, hai đệ đệ từ mập không sờ thấy xương lên cấp làm xương sườn như lá sen bọc gạo nếp, thay đổi lớn nhất phải kể tới Trình mẫu, chẳng những khí sắc tốt lên rất nhiều, mà khuôn mặt vốn đầy dữ tợn mắt híp lại, lúc nhìn người khác sẽ lộ ra lệ khí tích tụ không tiêu tan, cảm giác lúc nào cũng muốn nghiền người ta ra làm mảnh vụn. Bây giờ lại nhờ một tháng lao động, thân thể rắn chắc chặt chẽ, khuôn mặt cũng nhỏ một vòng, cười lên thế mà rất hiền lành. Điều này nói rõ vận động khiến người ta vui vẻ.
Trình Thủy quỳ rạp xuống trước người Trình mẫu, miệng đầy lời trấn an, Trình mẫu cũng theo thường lệ sờ nhi tử từ đầu đến chân một lượt, phán đoán hoàn toàn chính xác không làm sao không đau nhức lúc này mới tuyên bố đi ăn cơm. Sau khi ăn xong, đám người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Trình mẫu nhớ nhung con út có ý muốn hỏi Thiếu Thương về tình hình gần đây của Trình Chỉ, nhưng vì ngại mặt mũi nên vẫn cố nhịn; Trình Thiếu Cung liên tục ngầm ra hiệu bằng mắt cho muội muội sinh đôi, Thiếu Thương đều làm như không nhìn thấy.
Trình Vịnh không nhịn được nói: “Không biết tam thúc phụ cùng thúc mẫu có tốt không? Niệu Niệu, ngươi nói một chút đi.”
Thiếu Thương cung kính nói: “Bẩm huynh trưởng, ta sớm biết đại mẫu nhớ thúc phụ thúc mẫu cho nên mang theo một vú già nhanh mồm nhanh miệng. Mấy tháng này bà ta vẫn luôn phục vụ ở bên người thúc phụ thúc mẫu, nghe được nhìn thấy không ít hơn so với ta. Từ mai, để bà ta kể lại chi tiết từ lớn đến nhỏ cho đại mẫu nghe, không phải tốt hơn à?”
Mặc dù Trình mẫu không hài lòng về thái độ của Thiếu Thương, nhưng ngẫm lại nếu không thể làm cho nha đầu chết tiệt này nói, tất nhiên bà ta không tình nguyện để nàng nói vài câu. Thế là bà ta giật giật khóe miệng, miễn cưỡng gật đầu.
Trình Thủy quay đầu dùng sức trừng nữ nhi một chút, dùng ánh mắt quở trách tiểu tổ tông quật cường không bớt lo này!
Thiếu Thương lại cười hì hì nói: “A phụ, ta thổi sáo cho mọi người nghe nhé… Đường tỷ, huynh trưởng, chắc các ngươi không biết ta đã học được thổi sáo đó, ngay cả a mẫu đều nói không tệ á!”
Nói nàng quật cường cũng được, nói nàng tính tình kỳ quái lỳ như trâu cũng được. Nhưng trên đời này dù sao vẫn cần có một người còn nhớ rõ tiểu nữ hài vô tội chết bệnh ở nông thôn kia. Cái chết của nữ hài kia có nguyên nhân gián tiếp cùng trực tiếp, nhưng Trình mẫu tuyệt đối khó thoát tội. Trong mười năm, phu thê Trình Thủy từng nhiều lần phái người tới đón nữ nhi, đều bị Cát Thị cùng lão thái bà này ngăn cản.
Lão thái bà này càng khó chịu hơn Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân tốt xấu gì vẫn còn chiếm danh phận vì đại nghĩa, là phấn đấu vì gia tộc vân vân…, nhưng Trình mẫu lại là hoàn toàn xuất phát từ cái lợi của bản thân, dù tôn nữ trở về sau khi bị bệnh ở nông thôn đã lâu cũng không thấy bà ta có chút xíu áy náy nào. Dựa vào cái gì mà bắt nàng phải dùng thái độ khiêm nhường, lộ chút ý lấy lòng, muốn Thiếu Thương nàng vui vẻ đi làm hòa?!
Lớn tuổi không dậy nổi à? Chỉ cần không chết, ai cũng sẽ phải già đi! Cho nên nàng sẽ không tha thứ, tuyệt đối không tha thứ!
… Tiếng sáo trong trẻo vang lên, như là bướm nhỏ rung đôi cánh trên đầu cành ngày xuân, làm rơi vài cánh hoa, cánh bướm quyến rũ mong manh khẽ vỗ bay vào biển hoa, lưu lại bóng dáng rực rỡ, hương thơm lan tỏa.
Trình Thủy nhắm mắt lắng nghe, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Nói đến đáng thương, làm trưởng tử, hắn không những không được kế thừa chút xíu vẻ đẹp của thân phụ, ngay cả gene nghệ thuật cũng không thừa hưởng được mấy xu.
Thổi đến một nửa, Trình Vịnh đã gọi đồng nhi lấy cầm mà hắn yêu quý ra, Trình Thiếu Cung gỡ xuống một cái huân(*) tinh xảo màu đen từ bên hông, người trước gẩy dây đàn, người sau đè lỗ huân thổi lên, song song hòa vào trong tiếng sáo của Thiếu Thương.
(*) Huân: Nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ.
 


 
Trình Tụng không biết chơi nhạc cụ, nhưng lại có cái cổ họng tốt có thể để cho giáo sư khoa thanh nhạc tranh nhau vỡ đầu. Hắn thử âm một chút, Thiếu Thương bị kinh diễm. Khá lắm, giọng thấp chí ít có thể tới C#2, âm cao ít nhất cũng đến G4 nha, âm vực càng thêm trong trẻo hùng vĩ, dư âm kéo dài.
Bốn huynh muội ban đầu còn chưa ăn nhịp với nhau lắm, nhưng mà chỉ qua một lát đã có thể hòa cùng giai điệu, tiếng đàn đoan trang tao nhã, tiếng huân cổ kính, tiếng sáo trong trẻo, cộng thêm tiếng ca vang vọng khắp căn phòng rộng, lập tức hợp thành một khúc (*) anh dũng nhiệt tình:
Đánh xe thì chạy nhanh vào.
Trở về thăm lại Vệ hầu, nước tan.
Đánh xe thúc ngựa dặm ngàn.
Nói rằng đến ấp Tào, sang gặp người.
Đại phu Hứa vội đến nơi,
Báo không về Vệ ta thời lo âu…(*)
(*) Tái Trì: (Đánh xe) Nằm trong Bội phong – Quốc phong – Thi kinh do Khổng Tử sưu tầm và biên soạn; tác giả là Hứa Mục phu nhân thời Xuân Thu chiến quốc.
(*) Bản dịch của Lương Trọng Nhàn tại thivien.net.
Trình Thủy lắc đầu mà cười, cuối cùng không tức giận nổi.
Trình Ương ngồi ở một bên nhẹ nhàng gõ nhịp đánh phách, mặt lộ vẻ hâm mộ. Thật ra nàng ta cũng học qua cầm cùng sắt(*), nhưng đàn không được tốt, thường bị ngừng lại không trơn tru, nào dám giống đường huynh muội hào phóng trình diễn tài nghệ trước mặt người khác.
(*) Sắt: Đàn sắt 25 dây hoặc 16 dây.
Tiêu phu nhân nhìn chăm chú bốn đứa con trong thính đường, nam hài cao ngất mạnh mẽ, nữ hài mặt hoa da phấn, đều thông minh khỏe mạnh, linh khí tràn trề như vậy. Nàng chợt nổi lên suy nghĩ, nếu như năm đó dù có xé mặt nàng cũng phải đưa nữ nhi cùng đi, có phải rất nhiều năm trước đã có thể nhìn thấy cảnh như này rồi không?
Kết thúc một khúc, Trình mẫu chảy nước mắt, bi thương không thôi, lầm bầm: “… Nếu đại phụ các ngươi còn sống thì tốt, ông ấy sinh vào thời loạn, cả đời không thể có một tri âm, cứ như vậy cô đơn mà đi. Nếu có thể trông thấy các ngươi như hôm nay, có khi ông ấy có thể sống lâu mấy năm đấy…”
Đám người trong sảnh đều im lặng, Trình Thủy tiến lên nhỏ giọng an ủi lão mẫu.
Thiếu Thương bĩu môi xem thường. Từng nghe nói Trình Thái công bạo lực lạnh với Trình mẫu mấy chục năm, cho đến lúc qua đời đều không cho lão thê sắc mặt tốt, không nghĩ tới Trình mẫu vẫn ôm một mối tình thâm với ông ấy. ‘Ta yêu ngươi, không liên quan gì đến ngươi cả’, nghe rất cao thượng cảm động, Thiếu Thương cảm thấy mình tuyệt đối không làm được.
Tụ họp trùng phùng kết thúc, nhóm thị tỳ người nào phục vụ chủ của người ấy về chỗ ngủ, Thiếu Thương ngáp một cái đi theo sau lưng phu thê Trình Thủy. Ai bảo viện nhỏ khuê các của nàng cách viện của phụ mẫu gần như vậy đây!
Mắt thấy sắp rẽ sang đường khác, Trình Thủy chợt quay đầu nặng nề nói với nữ nhi: “Niệu Niệu khoan hãy trở về, qua phòng chúng ta đã.”
Trong lòng Thiếu Thương hơi hồi hộp, nàng lại làm ra họa gì rồi à? Loại chuyện sát phong cảnh như vừa rồi vẫn cảm động vì nghệ thuật hun đúc sau đó còn nghĩ đến răn dạy hài tử này, phụ thân quả nhiên là đồ không có thiên phú!

“A phụ, hôm nay cửa thành giới nghiêm, chẳng lẽ ngài cùng a mẫu không cần thương thảo với nhau à?”
Sau khi vào thành, rõ ràng bầu không khí cũng không đúng, dù là đi đường lớn cũng vắng tanh vắng ngắt. Bây giờ thời tiết đã từ từ trở nên ấm áp, tiếng rao hàng du dương của tiểu thương cùng cửa hàng điểm tâm mùi thơm bốn phía ngày thường hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại đường đi trụi lủi toàn đá.
Ai ngờ đồng chí lão Trình âm dương quái khí nói: “Ngươi gấp cái gì? Lăng đại nhân người ta cũng không chỉ bảo gì, cho thấy không liên quan đến nhà chúng ta.” Nói xong câu này, hắn lập tức lôi kéo Tiêu phu nhân dẫn đầu đi trước.
Thiếu Thương bất đắc dĩ đuổi theo. Mẹ nó, coi nàng là đứa nhỏ nên không có nhân quyền hả?
Ở trong phòng phu thê Trình Thủy, Thanh Thung đã chuẩn bị xong cao nến cùng canh giải rượu nhuận tràng, sau đó cho lui thị tỳ, tự mình canh giữ ở bên cạnh cửa đóng chặt, trên gối xếp một giỏ trúc nho nhỏ, không yên lòng mà thêu thùa. Phu thê Trình Thủy một trái một phải ngồi quỳ chân ở trên, nữ hài ngồi một mình chính giữa phía dưới.
“Ngươi nói cho ta nghe một chút mấy tháng này đều làm cái gì, gặp người nào trước đi? Không cho phép kể sót chút xíu nào!” Trình phụ uống một hơi cạn sạch nước canh, dùng sức đặt bát lên bàn trà, trước tiên làm đủ khí thế rồi lại nói!
“Phải nói tất cả à? Nhưng mà hơn mấy tháng đó!” Thiếu Thương giật mình.
Trình Thủy yên lặng, vừa lớn tiếng nói: “Cái khác nói sau! Đầu tiên nói về Lăng Bất Nghi, rốt cuộc ngươi với hắn làm sao quen biết, đã gặp mặt mấy lần rồi? Đã nói cái gì, làm cái gì?”
“Ta còn tưởng chuyện gì hóa ra là cái này.” Thiếu Thương không chút sợ hãi nào, còn nhàn nhã nói: “Những thứ này thúc phụ cùng thúc mẫu đều biết mà! À, bọn họ còn chưa nói cho ngài à? A phụ à! Không phải nữ nhi nói ngài đâu, ngài nhất định gặp mặt phải nhanh chóng răn dạy thúc phụ. Được lắm, người ta cái gì cũng không nói mà. Cái gọi là ân uy cùng tới, ân ở phía trước uy ở phía sau, thúc phụ cũng là lão đại, ngươi phải dùng tình cảm anh em từ từ cảm hóa…”
“Được rồi!” Tiêu phu nhân không nghe nổi nữa, dùng sức đập lên trên bàn trà: “Nói chuyện chính đi!”
Thiếu Thương cười ha ha: “A phụ, a mẫu, ta cam đoan đều nói hết. Nhưng mà có một số việc nghe không quá lọt vào tai. Nếu các ngươi giận lên, lại muốn đánh ta thì phải làm sao?”
Trình Thủy thở dài nói: “Được rồi! Ngươi cứ nói đi. Tuyệt đối không đánh ngươi!”
“Cũng không thể phạt ta! Ta cùng a Nghiêu đã hẹn nhau muốn làm rất nhiều chuyện đó, cũng không thể mỗi ngày nhốt ở trong nhà phạt chép sách!”
Đồng chí Lão Trình chợt cảm thấy trước có sói sau có hổ, tình hình nguy hiểm khắp nơi cứu không kịp, hắn hận hận hít sâu hai hơi, thật sâu cảm giác hận hơn cả có người đoạt quân công của hắn năm xưa, lại chỉ có thể chật vật gật đầu.
Thấy điều kiện được chấp nhận, Thiếu Thương lập tức không còn làm bộ làm tịch, nói tóm tắt chuyện gặp nạn ở phòng cho thợ săn, trò truyện đêm khuya ở biệt viện nghỉ chân, cùng tặng ngựa. Về phần sao không đề cập đến lần đầu gặp mặt ở Vạn gia? Bởi vì Trình phụ và Tiêu chủ nhiệm sáng suốt trong nháy mắt sẽ liên tưởng đến Lăng Bất Nghi hẳn là cũng biết chuyện mình làm sập cầu hại người, lần trước đã vì chuyện này bị đánh một trận, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Trình Thủy nghe xong thì do dự.
Thiếu Thương bất đắc dĩ nói: “Vốn chỉ đơn giản như vậy. Mỗi lần gặp mặt, đều là mọi người nhìn chằm chằm, ngay cả a Nghiêu cũng ở đó, có thể có cái gì chứ?” Suy nghĩ kỹ một chút, trừ lần đầu gặp ở Vạn gia kia, nàng thật đúng là không có lần nào một mình gặp mặt Lăng Bất Nghi, quả thực còn sạch sẽ hơn cả dung dịch khử khuẩn đó.
Trình Thủy đứng dậy, đi qua đi lại lòng vòng ở phòng, trong lòng cực kỳ khó xử, cũng không biết nên tìm từ thế nào.
Tiêu phu nhân đột nhiên nói: “Ngươi có biết…” Nàng cũng cảm thấy rất khó tìm từ: “Ngươi có biết Lăng Bất Nghi kia là ai không?”

Thiếu Thương suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Thê Thê a tỷ đã nói với ta rồi, Lăng đại nhân có rất nhiều chức quan, nhưng ta không nhớ được đầy đủ. A Nghiêu còn nói cho ta, hắn là con nuôi của Hoàng đế… Hình như chỉ có những thứ này…”
“Dù Lăng Bất Nghi đoan trang khách khí, nhưng xưa nay trầm mặc ít nói. Niệu Niệu, nói thật với ngươi, vi phụ gặp Lăng Bất Nghi không dưới bảy tám lần, không những một câu cũng chưa từng trò chuyện, cũng chưa từng thấy hắn giống hôm nay cứ vậy… Cứ vậy…” Đồng chí lão Trình lại rơi vào vấn đề thiếu vốn từ, cuối cùng mặt dày mày dạn lớn tiếng nói: “Ân cần như thế!”
Thiếu Thương không thích từ này, cau mày nói: “Cái gì mà ân cần chứ, a phụ nói chuyện thật khó nghe! Người ta cùng a Nghiêu như huynh đệ, có lẽ là nể mặt Lâu gia mới chiếu cố chúng ta đó.”
“Nói hươu nói vượn! Ta chưa từng nghe nói Lăng Bất Nghi có giao tình thân thiết gì với Lâu gia! Nhiều lắm thì mời làm việc năm sáu lần, Lăng Bất Nghi dự tiệc một lần!” Lão Trình cũng là người tai thính mắt tinh, nếu không sao có thể lăn lộn đến hôm nay!
“Đó là do a phụ kiến thức hạn hẹp. Người ta có giao tình còn phải hô to cho cả thế giới biết à?”
“Được rồi!” Tiêu phu nhân nhìn này đôi cha con lại sắp lệch chủ đề, nhắm mắt nhịn cơn giận nói: “Đừng có vòng vèo! Niệu Niệu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Lăng Bất Nghi này… Người này có… Ý đồ với ngươi à?”
“A mẫu nói lời này càng khó nghe hơn, cái gì gọi là ý đồ?” Thiếu Thương quay đầu không vui.
“Ý tứ! Ý tứ được rồi!” Lão Trình vuốt râu, giống như một con bạch tuộc lớn đang xòe xúc tua ra: “Ngươi không cảm thấy Lăng Bất Nghi kia có ý với ngươi à?!”
Hai phu thê còn tưởng rằng hỏi thẳng như vậy, nữ hài sẽ có vài phần ngượng ngùng nhăn nhó, ai ngờ chỉ thấy ánh mắt nữ hài trong suốt, chỉ hơi lộ vẻ phức tạp, nói: “Lời này thì thúc mẫu cũng đã nói, nhưng mà… Ngài xem, a Nghiêu thích ta, không nói hai lời lập tức xin phụ mẫu đến cầu thân, để cho ta biết hắn thích ta. Nhưng Lăng Bất Nghi lại không nhắc tới cầu thân, trong lòng của hắn nghĩ thế nào, ai mà biết chứ?”
Trình Thủy bị nghẹn, nghĩ thầm lời này cũng đúng.
Tiêu phu nhân nhắm hai mắt lại, nói: “Dựa theo cách nói của ngươi, sau khi các ngươi từ biệt ở phòng cho thợ săn, Lăng Bất Nghi không phải đang diệt giặc đuổi phỉ thì là trọng thương hôn mê đang tĩnh dưỡng. Cho dù hắn muốn làm cái gì thì cũng không kịp mà?”
“Đúng thế, ta đây cũng đã nghĩ tới. Nhưng việc đã đến nước này, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết, nếu như Lăng Bất Nghi có cơ hội sẽ đến cầu hôn với ta, có đúng không?” Thiếu Thương gật gật đầu, cuối cùng còn nói với vẻ hài hước: “Nói vậy, đây chẳng phải là ý trời à?”
Đơn giản mà nói, Lăng Bất Nghi có ý với mình thuộc về dạng câu có điều kiện, bộ phận tạo nên điều kiện là cần thời hiện tại tiếp diễn. Không thể dùng thời quá khứ, bởi vì người ta còn chưa cầu hôn, cũng không thể dùng thời tương lai, bởi vì người ta chưa hẳn sẽ đến cầu thân.
Hoặc là, cũng có thể cho rằng như con mèo của Schrödinger(*), trước khi chưa mở hộp không ai biết con mèo có còn sống không, đáng tiếc bây giờ đã không còn cơ hội mở hộp rồi.
(*) Con mèo của Schrödinger: Là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.
Trình Thủy im lặng, luống cuống nhìn thê tử.
Tiêu phu nhân nhìn chằm chằm nữ nhi không chút nóng nảy, sau một lúc lâu, mới bừng hiểu ra nói: “Thật ra là ngươi không muốn mất cửa hôn sự này của Lâu gia đúng không?”
Thiếu Thương thản nhiên nói: “Không sai. Qua thôn này thì không còn quán này. Ta không muốn mất đi cửa hôn sự này.”
Trình Thủy ngơ ngác lại ngồi vào bên cạnh thê tử.
Tiêu phu nhân hỏi: “Niệu Niệu, ta hỏi ngươi, ngươi có tình cảm với a Nghiêu không?”
Vấn đề này giống như một cây châm nhỏ xíu, đâm vào làm Thiếu Thương khó chịu cực kỳ. Nàng lập tức lấy về khí thế phản kích sắn bén, mỉa mai nói: “A mẫu! Dù ngươi không dạy dỗ gì nữ nhi, nhưng lại chờ đợi ở nữ nhi quá cao rồi đó! Ta cũng hỏi a mẫu, những ngày này, ngài thay đường tỷ thu xếp việc hôn nhân, chẳng lẽ định để đường tỷ nói chuyện yêu đương với thiếu niên nhà ai trước hôn nhân, sau đó hỏi nàng ta có tình có ý gì không rồi mới quyết định hôn sự à? Còn không phải theo lệnh phụ mẫu theo lời mai mối à, cái đó có khác gì ta hiện tại không? Bây giờ trong đô thành phần lớn phu thê đều như vậy, không phải người ta đều sống tốt đấy thôi?”
Trình Thủy nhíu mày, cảm thấy nữ nhi nói vậy có hơi vô lễ.
Ai ngờ Tiêu phu nhân lại không có chút tức giận nào, ngược lại bình tĩnh nói: “Ngươi không cần chọc giận ta. Ngươi không giống Ương Ương. Nàng ta cùng lang tế tương lai cho dù có tình cảm hay không, chỉ cần hai người lấy lễ đối xử, tôn trọng lẫn nhau, là có thể bên nhau tới bạc đầu, không ai mắc nợ ai. Trong đô thành này rất nhiều phu thê hòa thuận đều như vậy! Ngươi đừng tránh né vấn đề của ta, ngươi có thích a Nghiêu giống như hắn thích ngươi không?”
Thiếu Thương khó chịu lúc lâu mới căm giận nói: “Không sai. Ta thích a Nghiêu, nhưng không giống với hắn thích ta. Thế thì đã sao?”

“Vậy ngươi mắc nợ hắn!” Tiêu phu nhân lẳng lặng nói.
“Ta không tán thành với cách nói này của a mẫu!” Thiếu Thương vỗ tay lên sàn nhà, lớn tiếng nói: “Trên đời này tình cảm có rất nhiều loại, không nhất định phải hai bên cùng lưu luyến. Chẳng lẽ trước khi thành hôn a mẫu đã có tình sâu ý nặng với a phụ rồi à? Nữ nhi cho rằng hôn nhân tốt nhất trên đời này đều là theo như nhu cầu. Nhị thúc phụ chỉ cần có thể cho Nhị thúc mẫu vinh hoa phú quý, phong quang khí phái, dù hắn ta một ngày đánh thê tử ba trận, Nhị thúc mẫu cũng có thể nhịn được.”
“Ta sẽ làm tốt thê tử của a Nghiêu. Không cần thích hắn cũng có thể làm tốt thê tử của hắn! Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ. Ta sẽ tính toán con đường làm quan cho hắn, kinh doanh trang viên, đổi mới quy chế. Lúc hắn mất mát ta sẽ tán thưởng hắn, lúc hắn kiêu ngạo ta sẽ khuyên nhủ hắn. Ta lại trợ giúp hắn trở thành nam tử hán có bản lĩnh càng có thành tựu! Ta sẽ để cho tất cả mọi người nói Lâu gia hỏi cưới ta thật sự là đúng rồi!” Thiếu Thương dùng sức thở, nàng gần như hét lên.
Qua nửa ngày, Trình Thủy mới nhẹ nhàng nói: “Niệu Niệu, không phải như vậy. Vi phụ biết, nếu như không phải thiên hạ đại loạn khiến Tiêu gia gặp nạn, cả một đời này ta cũng không lấy được a mẫu ngươi. Nhưng hôm nay ta vẫn phải nói một câu, để cho ta làm lại lần nữa, dù là đời này không duyên không phận với a mẫu ngươi, ta cũng tình nguyện để nàng hạnh phúc mỹ mãn, phụ huynh còn sống, nàng vẫn là tiểu thư Tiêu gia kiêu ngạo như nắng gắt kia! Lúc đó ta cũng biết a mẫu ngươi không quá có tình cảm với ta, ta nguyện ý chậm rãi chờ nàng. Nhưng mà… Nhưng mà a Nghiêu có biết không?”
Thiếu Thương kinh ngạc rơi lệ, từng giọt nước mắt tí tách rơi lên trên sàn nhà, phát ra âm thanh nặng nề.
Giọng nói của nữ hài giống như bay tới từ nơi xa xôi: “Thế nhưng… Ta không có may mắn như vậy thì làm sao bây giờ?”
“A phụ có thể thay a mẫu chấn hưng gia nghiệp, a mẫu bèn gả; thúc mẫu muốn chạy trốn khỏi ánh mắt thương hại của bạn bè người thân, mới chọn ra một người vừa mắt nhất trong số ứng cử viên đáng tin cậy. Sao a mẫu biết ta không thể giống ngài giống thúc mẫu, sau khi thành hôn từ từ sinh ra tình sâu nghĩa nặng với a Nghiêu?”
“A phụ a mẫu, còn có Tam thúc phụ Tam thúc mẫu, các ngươi đều là thần tiên quyến lữ. Trên đời này luôn có thần tiên quyến lữ, nhưng mà ta không được tốt số không gặp được, vậy làm sao bây giờ?”
Nước mắt rơi tí tách đã ướt đẫm vạt áo, nữ hài ngồi quỳ thẳng tắp ở trong đó, khóc đến toàn thân phát run, trên khuôn mặt xen lẫn quật cường cùng mờ mịt.
Từ nhỏ nàng đã không được may mắn, xưa nay chưa từng có chuyện tốt từ trên trời giáng xuống, muốn có được cái gì cũng phải nỗ lực cố gắng gấp bội.
Chỉ cần cố gắng đọc sách, thành tích kiểu gì cũng sẽ tốt; chỉ cần cố gắng tính toán, nàng cũng sẽ có tri kỷ cùng bạn thân; thậm chí tình cảm, chỉ cần cố gắng, cũng nhất định có thể yêu người mà mình ‘Muốn’ yêu.
Mặc dù là cố tình làm, nhưng nàng ‘Cố gắng’ cũng rất chân thành mà!
Vì sao Trình phụ cùng Tiêu chủ nhiệm nhất định phải chỉ trích nàng chứ?
Đã có một đường đi bằng phẳng suôn sẻ, vì sao nhất định phải trèo đèo lội suối bò bụi gai chứ?!
Cứ nghe theo ý trời không được à? Ông trời đưa a Nghiêu đến trước mặt nàng, nàng bắt lấy, có gì không đúng?!
Nghe xong lời nói này, Trình Thủy đều sợ đến ngây người.
Thật ra hắn cũng không phải muốn nữ nhi đi làm thần tiên quyến lữ, nhân duyên chính là duyên phận, có thể gặp nhưng không thể cầu; càng không phải là để nữ nhi đi bám lấy Lăng Bất Nghi, tiến hành thấy người sang bắt quàng làm họ. Thật ra nói tới chỗ này, đã không còn liên quan gì đến Lâu Nghiêu và Lăng Bất Nghi nữa, mà là nữ nhi suy nghĩ tỉnh táo đến tiêu cực quá thực dụng làm cho người ta giật mình.
Trong lúc hoa mắt váng đầu, Trình Thủy theo thói quen đi tìm tay của thê tử, sau khi sờ được tay của nàng mới phát hiện tay của thê tử lạnh băng dọa người, giống như người chết.
“Được rồi, ngươi cứ sống tốt với a Nghiêu đi, ta và a phụ ngươi không nói gì hết.” Sắc mặt Tiêu phu nhân trắng bệch, hơi thở run rẩy, giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng: “Hi vọng các ngươi có thể ân ái cả đời, không có khó khăn trắc trở.”
Câu nói sau cùng giống như là cầu nguyện.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.