Tinh hà xán lạn

Chương 51


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 51:

Edit: Trúc
 
Trên đường trở về sóng yên gió lặng, mưa thuận gió hoà.
Trước có Trình phụ lấy việc công làm việc riêng lĩnh đại quân mở đường, sau có đội quân thủ hạ của Tiêu phu nhân trải qua đủ loại chiến hỏa mở đường, nghe nói đội quân này thường ngày chỉ nghe một mình Tiêu phu nhân ra lệnh, ngay cả Trình Thủy đều phải xếp thứ hai, được xưng là nhân số ngang nhau thì chưa bao giờ phòng tuyến bị công phá.
Nhưng càng tới gần đô thành, Thiếu Thương cùng Lâu Nghiêu càng thêm uất ức.
Ở bên ngoài châu bên ngoài quận còn đỡ, một khi vừa tiến vào địa phận Ti Lệ, Tiêu phu nhân trực tiếp dựa theo quy cách Công Chúa hòa thân để quản lý nữ nhi.
Đừng nói du sơn ngoạn thủy, ngay cả ngựa cũng không cho cưỡi nhiều. Chiếc xe diêu nhỏ mới tinh màu đỏ vàng kia bị treo ở sau xe vô cùng đáng thương, Thiếu Thương đều có thể nghe thấy tiếng nó khóc hu hu. Đưa thân vào trong xe ngựa tinh xảo an toàn, cẩn thận tuân thủ các loại lễ nghi thục nữ, nàng sắp buồn bực đến mọc mầm rồi. Mấy tháng này làn da vừa được đổi thành màu mật ong nhạt dịu dàng thoải mái dễ chịu, đoạn đường núp ở trong xe ngựa này lại nhanh chóng trở về trắng nhợt như bị nạn đói.
Thật ra Tiêu phu nhân không phản đối nữ nhi cưỡi ngựa, chính nàng văn võ song toàn, vốn cực kỳ tán thành nữ hài nên học chút bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng mà một khi thả nữ nhi ra là tất nhiên nữ nhi lại sẽ sóng vai cùng tiểu tử Lâu gia, nói cười không cố kỵ. Đã tới gần đô thành, trên quan đạo càng thêm nhiều người đi lại. Tuy rằng người đương thời cởi mở buông thả nhưng cẩn thận một chút vẫn không sai.
Thiếu Thương vốn muốn tìm Trình phụ van nài, ai ngờ bởi trước đó quá che chở vị hôn phu mà chọc giận phụ thân, lúc này Trình Thủy tán thành hai tay hai chân để đôi hôn phu hôn thê ‘Quy củ’ chút. Chính hắn trước lúc thành hôn còn chưa từng được sờ tay Tiêu phu nhân, tiểu tử họ Lâu còn muốn thế chắc?!
Màn xe vén lên một góc, có một hộp gỗ buộc dây thừng gấm tinh xảo nhét vào, Thiếu Thương vội vàng cởi dây thừng mở hộp, giật vải dầu ra, bên trong là một mảng màu vàng mềm mại, đúng là đào khô hương thơm bắn ra bốn phía.
Thiếu Thương dùng tăm trúc xiên nếm một miếng rồi cười nói với thiếu niên cưỡi ngựa đi theo xe: “A Nghiêu! Chàng nói không sai, quả nhiên là ngon hơn hai cửa hàng ở trong đô thành làm!”
Lâu Nghiêu vừa mới phi ngựa đường dài hơn một canh giờ, lúc này đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn vị hôn thê tươi cười còn ngọt hơn đào khô, đúng là mệt mỏi bay sạch toàn bộ. Hắn cười tựa như một quả mật đào chín mọng nứt ra, nói: “Nơi này cách đô thành cũng không xa. Nếu như nàng thích về sau ta thường xuyên bảo người mua cho nàng!”
Thiếu Thương nhếch đôi lông mày xinh đẹp như chim nhỏ lên, lại cố ý giả vờ giận dỗi nói: “Chàng cũng thật là, bảo gia đinh đi mua không được à? Còn tự mình đi một chuyến, mệt muốn chết rồi đúng không? Ta xem một chút nào, hừm, thái dương đều ướt mồ hôi này! Nào, để ta lau cho!”
Sau đó Lâu tiểu công tử lập tức ngoan ngoãn đưa mặt tới để vị hôn thê từ trong xe đưa tay ra lau mồ hôi, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp có má lúm đồng tiền của Thiếu Thương, hắn vui vẻ đến suýt nữa đâm đầu vào trần xe.
“Ui da, cái này cũng không được. Trên mặt chàng nhiều mồ hôi như vậy, không chừng trên người còn ra nhiều mồ hôi hơn ấy! Mau trở lại xe của chàng, thay áo trong rồi hãy ra!” Thiếu Thương có vẻ lo lắng.
Lâu Nghiêu liên mồm bảo không cần, nữ hài lập tức trừng đôi mắt to xinh đẹp lên, chu đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nhẹ nhàng bắt đầu phát giận: “Chàng không nghe ta à? Vậy về sau ta không thèm nói chuyện với chàng nữa! Nếu chàng bởi vậy mà bị phong hàn nhiễm bệnh, cả đời ta đều không ăn đào khô nữa!” Nói xong nàng làm bộ muốn ném cái hộp đào khô kia ra ngoài xe.
Lâu Nghiêu nào dám không nghe lời, lập tức quay đầu đi thay quần áo.
“Ôi ôi, chờ một chút! Nào, chàng cũng nếm một miếng đi… Nào! Há mồm, ôi, có ngọt không?” Nữ hài dùng tăm trúc xiên quả khô duỗi ra ngoài xe, Lâu Nghiêu cắn một miếng, hí ha hí hửng đánh ngựa mà đi, đầu óc hắn choáng váng trực tiếp cưỡi ngựa đi qua cả xe nhà mình, sau khi hoàn hồn lại ngượng ngùng cưỡi ngựa quay lại bốn năm trượng.
Tiêu phu nhân giục ngựa cưỡi bên cạnh nhìn cảnh này, âm thầm lắc đầu thở dài.

Ở trong mắt nàng, chất nữ Trình Ương tính tình ôn hoà hiền hậu, lấy đại cục làm trọng, không sắc nhọn không nóng giận, hiền lành dễ thân. Nhưng những phẩm tính quý giá này so sánh với sự khéo léo tươi sáng trên người nữ nhi tất cả đều ảm đạm phai mờ.
Nàng cũng là người từng trải, làm sao không biết trong mắt một thiếu niên huyết khí phương cương, Trình Ương chẳng qua chỉ là một cái bàn trà thật thà ổn định, kiên cố rắn chắc dùng bền, mà Thiếu Thương lại là ánh trăng sáng, gió xuân say lòng người, sương trên núi mây trên biển rung động lòng người.
Huống chi, bây giờ nàng đã biết nữ nhi cũng không phải sẽ chỉ làm nũng mà không biết công việc vặt.
So sánh với chất nữ, khiếm khuyết của nữ nhi chẳng qua chỉ ở mặt thưởng thức cùng điều lệ, vẫn còn già dặn giỏi ứng biến. Nàng phí rất nhiều sức lực mới làm cho Trình Ương biết làm sao để bày ra ân cùng uy song song với người dưới, kết quả Thiếu Thương lại không học tự biết, quản lý cả tòa y lư ngay ngắn rõ ràng, thúc đẩy rất nhiều thầy thuốc học đồ cùng tôi tớ ra sức lao động.
Xây dựng lại sau chiến tranh cần tiền khắp nơi, Thiếu Thương từ không thể bắt người khác chi ra lấy lợi đến có thể dụ người khác chi ra lấy danh. Mỗi vị thầy thuốc làm từ đầu đến đuôi, trước khi rời đi đều có thể đạt được Trình Chỉ tự tay viết một quyển văn thư lụa trắng, phía trên tự thuật tấm lòng thầy thuốc nhân hậu thế nào, chuyện cần đảm đương không chút từ chối thế nào, cuối cùng còn đóng dấu quan ấn huyện lệnh, lấy đó làm ngợi khen.
Thậm chí nữ nhi còn cầm số tiền còn lại trong rương mua được vu chúc, thỉnh thoảng đến y lư lập đàn xem bói. Hôm nay tính ra vị nhân huynh này ngày đêm không phân chăm sóc người bị thương, đời sau nhất định được phúc báo, sẽ đại phú đại quý con cháu đầy sảnh đường; từ nay trở đi người bị thương vô tội bị sát hại, thiên đạo vì đó không cam lòng, đời này chưa được hưởng phúc đời sau chắc chắn sẽ bổ sung gấp bội… Vừa cổ vũ ý chí của đám người, lại trấn an cảm xúc đau buồn, một công đôi việc.
Tiêu phu nhân lại thở dài…
Lại nói, Lâu Nghiêu không phải trưởng tử. Tông phụ của trưởng tử cần ổn trọng thỏa đáng, cô dâu con út hoạt bát thích ồn ào chút cũng đâu có ảnh hưởng gì. Huống chi nàng tính sổ sách quản sự mọi thứ đều vừa đủ, cảm tình với nhi tử lại tốt. Tiêu phu nhân tưởng tượng nếu như Trình Trúc muốn cưới một cô dâu như này, có lẽ nàng cũng sẽ đồng ý.
Nói cho đúng ra, việc hôn nhân này cơ bản là tự nữ nhi kiếm được, mình cùng trượng phu không tốn tí sức lực nào đã leo lên thân gia đại tộc thế gia. Dựa theo cách nói của vu sĩ, nữ nhi như này quả thực là đầu thai đến trả nợ, phụ mẫu trước đó chưa từng nuôi dưỡng, về sau tự giải quyết chuyện lớn kết hôn, không cần quan tâm chút nào.
Tiêu phu nhân cười khổ lắc đầu. Từ nhỏ nàng đã không thích cầu thần xem bói, bây giờ lại bắt đầu tin cái này.
Trong xe, Thiếu Thương dương dương đắc ý ăn đồ ăn vặt. Thật ra trước kia nàng đã mơ hồ cảm thấy mình rất có thiên phú đóng kịch.
Ở quê nhà cố chấp cứng nhắc đó là không có cách nào cả, sau khi vào đại học, trong lòng nàng biết ở trường đại học hàng đầu như này tất nhiên ngọa hổ tàng long, các loại học bá cùng X nhị đại tụ tập, nước sâu khó lường, thế là vội vàng tu thân dưỡng tính, cụp mi cúi đầu giả bộ làm em gái thanh tú vùng sông nước Giang Nam, suốt ngày văn tĩnh đáng yêu lại biết phấn đấu. Thành quả là câu được xã trưởng cá muối hàng đầu gồm nhiều mặt gia cảnh ưu việt cùng mấy con cá linh tinh trong khoa có tính không?
Nghĩ tới đây, Thiếu Thương lại đau đớn một trận xuyên tim, cá lớn phẩm chất cao hàng đầu như thế nàng còn chưa cắn một miếng nào đã treo, cái này gọi là vận đen thế nào chứ! Rõ ràng gật đầu là có thể chặt đầu cá đào thịt cá uống canh cá, đắc ý vô cùng, thế mà nàng lại nhăn nhó hai ba năm? Bây giờ nghĩ lại nàng đều hận không thể tát cho mình một trận, thật sự là mối tình đầu ánh trăng sáng hại chết người!
Ví như em gái tin nhắn, còn chưa tốt nghiệp đã có chủ sáu vườn trái cây, chủ bảy ao cá tám người làm phá dỡ cầu hôn với nhà nàng ta! Phụ mẫu nàng ta mỗi ngày đều ưu sầu vì sao trong nước không cho phép chế độ một vợ nhiều chồng đó!
Thiếu Thương thầm nghĩ bắt được Lâu tiểu công tử không phải là vấn đề lớn, tiếp đó giải quyết quân cô tương lai là Lâu nhị phu nhân, vậy là ổn rồi.
Lúc này sắc trời dần tối, trước đó nửa ngày Trình Thủy đã sớm đưa đại quân vào đại doanh vùng ngoại ô đô thành, sau đó mang theo gia tướng thị vệ chạy đến cùng tụ hợp với vợ con, định cùng nhau vào thành về nhà. Lúc cách đô thành mười dặm, Trình Thủy lập tức muốn tạm biệt lang tế tương lai.
Phủ đệ Trình gia đi cửa nam đô thành khá gần, mà phủ đệ Lâu gia đi cửa bắc càng tiện, nếu Lâu Nghiêu cứng rắn đòi đi cùng Trình gia từ cửa nam đô thành vào, vậy sẽ phải đi qua hơn phân nửa tòa đô thành mới có thể về đến nhà. Đến lúc đó có lẽ cũng đã đến giờ cấm đi lại ban đêm. Quan đạo thẳng thắp từ hướng tây kéo đến tường thành phía tây đô thành, hai nhà ở chỗ này tạm biệt, vừa hay có thể đi cửa nam cửa bắc.
Trong lòng Lâu Nghiêu biết lúc này không cách nào thoái thác, đành phải đi theo sau đội xe nhà mình mấy bước vừa quay đầu vừa giục ngựa rời đi.

Trình Thủy nhìn dáng vẻ Lâu Nghiêu lưu luyến không rời kia lập tức thấy toàn thân không thoải mái, lại quay đầu trông thấy nữ nhi nhà mình vén cửa sổ xe rưng rưng vẫy khăn tay, càng thêm giận không có chỗ phát tiết. Hắn không nhịn được nói giọng chua lè: “Niệu Niệu thu đầu về đi thôi! Lúc này mới quen biết mấy ngày hả, làm như sinh ly tử biệt, vi phụ đi Thanh châu chiêu hàng sao không thấy ngươi không nỡ như thế?!”
Thiếu Thương dùng khăn lụa chấm khóe mắt, lầm bầm: “A phụ nói gì đó? Lúc ngài đi Thanh châu ta cũng sắp ra khỏi Ti Lệ. Chẳng lẽ trước lúc ngài cùng a mẫu thành hôn không có lúc không nỡ chia lìa à? Chẳng lẽ ngoại đại phụ chưa từng làm khó ngươi à? Không thể suy bụng ta ra bụng người được à?”
Trình Thủy khụ khụ mấy tiếng, thầm nghĩ: Thật đúng là không có.
Hắn từ người ngưỡng mộ tiểu thư Tiêu gia không quen thuộc lắm trực tiếp tấn cấp làm trượng phu, tốn thời gian tổng cộng không đến năm ngày, trong đó còn có ba ngày là giúp đỡ an táng Tiêu Thái công, nhạc phụ tương lai, tình cảm phu thê tất cả đều là từ sau khi cưới ở chung mà ra.
Trình Thủy liếc nhìn thê tử ở xa xa trước đoàn xe, nghiêm mặt nói: “Rụt đầu về đi, trung thực ở bên trong!” Tình cảm cái gì? So tình cảm cái gì?! Ghét nhất đôi tình nhân nhỏ lưu luyến trước hôn nhân! Lúc ấy hắn còn nơm nớp lo sợ trước mặt Tiêu Thị, sợ nàng lúc nào công khai muốn từ hôn đó.
Xe lại chạy gần một canh giờ, cửa Khai Dương ở phía nam đô thành đang ở trước mắt, trên cổng thành có bốn tòa tháp cao ngất to lớn, dưới sắc trời mịt mờ, tháp màu đen giống như bốn con mãnh thú giương nanh múa vuốt nhìn xuống dưới thành.
Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân vốn muốn tiến lên giao lệnh thông hành vào thành với tiểu tướng thủ thành, đã thấy cánh cửa đồng cao lớn màu đỏ son đóng thật chặt, sau đầu tường mơ hồ có vết xước sắc nhọn do mũi tên để lại, trên tường thành đều đặt lên chậu than to lớn.
Tiêu phu nhân nói: “Tình hình không đúng!”
Trình Thủy gọi gia đinh tiến lên gọi cửa, cửa thành vẫn không mở, chỉ có một giọng nói nhẹ nhàng không tập trung từ trên cửa thành truyền xuống nói: “Ồ! Hóa ra là Trình tướng quân, nhưng bây giờ cửa thành giới nghiêm, ra vào đều không được; tiểu nhân cả gan mời Trình tướng quân tạm nghỉ ở biệt trang vùng ngoại ô. Đợi đến ngày mai là sẽ tốt rồi.”
Trong lòng Trình Thủy tức giận, lớn tiếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta phụng chỉ về đô thành, chẳng lẽ cũng không thể vào?!”
Giọng nói sau đầu tường kia tiếp tục nói: “Tướng quân đừng làm tiểu nhân khó xử, cấp trên ra nghiêm lệnh như thế!”
Trình Thủy siết nắm đấm, tức giận một chút rồi lập tức ngồi trên yên ngựa nói khẽ với thê tử: “Từ trước đến nay cửa thành giới nghiêm đa số là bắt người, là cho phép vào không cho phép ra. Huống chi chúng ta tổng cộng mới mấy người, vào thành thì có thể làm gì?! Chẳng lẽ coi chúng ta là mật thám trà trộn vào chắc, cũng không phải hai quân khai chiến! Hừ, chẳng qua là thấy ta xuất thân nghèo khó, quan chức không cao, khinh thường ta thì có. Nếu là đổi lại Vạn gia huynh trưởng ở đây, xem bọn họ có mở cửa thành không?”
Tiêu phu nhân giục ngựa qua, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng dày rộng của trượng phu, dứt khoát nói: “Không đáng tức giận với loại này, chúng ta đi biệt trang nghỉ ngơi thôi.” Trình Thủy gật gật đầu. Tức giận thì tức giận, loại chuyện mạnh mẽ xông vào cửa thành, hắn cũng không làm.
Phu thê hai người lập tức ra lệnh cho đội xe quay đầu, đi về hướng biệt trang vùng ngoại ô. Thiếu Thương biết được cũng buồn buồn, trong lòng nghĩ có phải tất cả cửa thành đều giới nghiêm không, Lâu Nghiêu có được vào thành không? Ai ngờ đội xe còn chưa đi được mấy bước, chỉ nghe cửa thành sau lưng vang lên tiếng kèn kẹt, đúng là cửa thành mở.
Sau đó từ trong cổng tò vò tối như mực giống sào huyệt của mãnh thú có một đội kỵ binh giáp nhẹ vội vã phi ra, từng con ngựa cao to, giáp trụ sáng loáng, tiếng tuấn mã như hổ sói gào thét mà tới.
Mấy trăm quân lính cưỡi ngựa này như là kiếm sắc ra khỏi vỏ, đột nhiên chém lên cửa thành tĩnh mịch, nhanh chóng lướt qua đội xe Trình gia.
Lúc này dường như bên trong có ai hô một tiếng ‘Hình như là đội xe nhà Trình giáo úy’, một tướng lĩnh cưỡi ngựa ở đầu tiên được thị vệ cưỡi ngựa vây quanh chợt ghìm cương một cái, quay đầu ngựa đi về phía đội xe Trình gia, mấy trăm kỵ binh phía sau hắn cũng lưu loát quay đầu theo chủ soái.
Phu thê Trình Thủy vốn đang buồn bực thấy cảnh này, lập tức giật nảy mình. Phu thê hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong khoảnh khắc, thanh niên tướng lĩnh người khoác áo lông xám tơ bạc đã cưỡi đến trước mặt, Trình Thủy thấy rõ mặt mũi người tới, ngơ ngác chắp tay nói: “Lăng… Đại nhân…” Người này dù tuổi trẻ, nhưng chức vị trên người rất nhiều, hắn nhất thời cũng không biết nên xưng hô chức quan nào.
Lăng Bất Nghi chắp tay trả lời: “Trình giáo úy!”
Trình Thủy nghẹn lời.
Hắn cùng Lăng Bất Nghi thuộc về loại đã từng gặp mặt, nhưng chưa hề nói chuyện qua, cũng không có giao tình gì. Đang định hàn huyên hai câu coi như xong, đã thấy Lăng Bất Nghi trực tiếp cưỡi ngựa đi về phía sau xe nhà mình. Hắn cùng Tiêu phu nhân sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.
Lăng Bất Nghi liếc mắt lập tức thấy chiếc xe diêu nhỏ màu đỏ vàng bắt mắt kia, hắn cưỡi ngựa đến bên cạnh xe, nhẹ giọng gọi: “Thiếu Thương! Thiếu Thương! Ngươi ở bên trong à?”
Thiếu Thương đang buồn bực ở trong xe, nghe thấy giọng quen tai, vội vàng đẩy mành cửa sổ xe, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy tướng quân tuổi trẻ tuấn mỹ cưỡi trên con tuấn mã cao lớn, mặt trắng nõn như ngọc, mắt sáng như hổ phách.
“Lăng đại nhân, sao ngài cũng ở đây?!” Nàng vui mừng nói, lại trông thấy mấy trăm quân lính vây quanh đội xe Trình gia, nàng khẽ nhăn đôi lông mày mảnh lại: “Ngài lại phải đi đuổi bắt phạm nhân à? Vết thương trên vai khá chưa?”
Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài, ý cười mềm mại, nói: “Tất cả đều tốt, còn phải cám ơn ngươi rút tên.”
Lúc này, phu thê Trình Thủy đã cưỡi ngựa đến.
“Niệu… Thiếu Thương, ngươi biết Lăng đại nhân à?” Đồng chí Lão Trình cũng không biết vì sao tiếng cười của mình lại như vậy, hắn nhìn lại sắc mặt thê tử, hắn cảm thấy còn không bằng mình cười gượng đấy.
Nữ nhi ngốc của hắn cười ngây thơ lại không biết gì: “A phụ, ngươi không biết, Lăng đại nhân có ân cứu mạng với ta cùng thúc mẫu đó! Còn nữa… Lăng đại nhân cùng Lâu gia cũng rất thân, a Nghiêu coi hắn như thân huynh trưởng đấy!”
Nụ cười của Lăng Bất Nghi nhạt đi mấy phần, nói: “Sắc mặt ngươi nhìn không tốt, có phải lại ngã bệnh không?” Dưới sắc trời u ám, sắc mặt nữ hài trắng bệch, tinh thần hơi có chút uể oải, mặt ủ mày chau tựa như nụ hoa nho nhỏ rũ xuống đầu cành.
Trình Thủy ở bên rất muốn nói, thật ra nữ nhi trời sinh đã có dáng vẻ này, chỉ cần không cố gắng giương nanh múa vuốt, hơi yên tĩnh chút là sẽ lộ ra dáng vẻ cực kỳ yếu đuối đáng thương.
Thiếu Thương biết Lăng Bất Nghi quyền cao chức trọng, nhưng nàng không muốn làm phiền người ta, dù sao đối phương đã giúp đã cứu đến mấy lần rồi, sau này phải chuẩn bị bao nhiêu tạ lễ cho đủ đây; nàng bèn cười nói: “… Không sao không sao! Dáng vẻ của ta nhìn không có sức lực gì thôi chứ thật ra rất tốt đó.”
Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài chần chờ một lát, lại giả bộ cực kỳ phấn chấn, cười đến dịu dàng dị thường, nói: “Ngươi còn có sức lực lo lắng cho ta, xem ra là không sao.” Nói rồi hắn lập tức nhỏ giọng phân phó thị vệ bên cạnh hai câu.
Thiếu Thương: Hở, ta lo lắng cho hắn cái gì?
Không kịp nghĩ kĩ, định thần nhìn lại, nàng nhận ra thị vệ kia, ha ha, đây không phải là Trương thiên tướng đã lâu không gặp à?
Trương Thiện trầm mặc ôm quyền với Lăng Bất Nghi, sau đó nhanh chóng cưỡi ngựa về phía cửa thành.
Lăng Bất Nghi lại hòa nhã nói với Trình Thủy: “Trình giáo úy vào thành thì đừng đi đường thẳng, đi men theo đường nhỏ về phủ là được. Về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai giáo úy hỏi thăm Vạn Tướng quân sẽ biết, đêm nay cũng đừng ra ngoài đi lại.”
Trình Thủy đang há mồm sững sờ, nghe vậy liên tục không ngừng ôm quyền gửi lời cảm ơn.
Lăng Bất Nghi cũng cực kỳ lễ phép chắp tay đáp lễ, ánh mắt ấm áp, hoà thuận vui vẻ như ánh ban mai.

Không biết tại sao, ánh mắt đồng chí lão Trình đã chột dạ lại hốt hoảng, hắn rất muốn hét lớn một tiếng ‘Ngài biết nữ nhi ngốc nhà ta cùng con út Lâu gia đính hôn rồi chứ’… Nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể lấy dũng khí.
Lăng Bất Nghi vịn bàn tay thon dài lại có lực ở trên khung xe, hắn cúi cái cổ trắng nõn xuống, nói khẽ với người trong xe: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày sau ta đi thăm ngươi.”
Thiếu Thương vội vàng trả lời: “Sao có thể chứ! Hẳn là chờ huynh trưởng nhàn rỗi, ta cùng a Nghiêu sẽ đi thăm ngài mới đúng!”
Ánh mắt Lăng Bất Nghi trầm xuống, không nói thêm gì nữa, quay đầu đơn giản nói tạm biệt cùng phu thê Trình Thủy rồi lập tức lại lần nữa lao vút đi, binh lính cưỡi ngựa tụ lại quanh đội xe lập tức đuổi theo, trong chốc lát giống như gió cuốn mây tan, mấy trăm người cưỡi ngựa chạy sạch sẽ.
Lúc này, tướng giữ cửa thành từ trong cửa thành chạy ra, đầy miệng dạ dạ, nghe giọng nói chính là người vừa rồi hờ hững lên tiếng kia. Lúc này vẻ mặt hắn ta tươi cười, luôn miệng nói có lỗi, khom người cong eo đón đội xe Trình gia vào cửa thành.
Mắt thấy cuối cùng có thể về nhà, Thiếu Thương vui mừng hớn hở, lại thấy miệng Trình phụ bên cạnh xe khép khép mở mở, từ đầu đến cuối không nói ra cái gì, nàng ngạc nhiên nói: “A phụ, ngài sao thế?”
Trình Thủy thở dài nói: “Không có gì, về nhà trước đi.”
Sau khi trở về, hắn muốn làm ba chuyện.
Đầu tiên, rõ ràng rành mạch hỏi thăm nữ nhi mấy tháng này đã gặp người nào làm chuyện gì, không thể để sót việc nào cả.
Tiếp theo, hắn muốn viết thư mắng chửi ấu đệ Trình Chỉ. Trông nom chất nữ thế nào đấy hả?! Đáng hận hơn là hai người này không hề nói cái gì với mình cùng Nguyên Y là sao?!
Cuối cùng, đệ phụ Tang Thị nói không sai, nữ nhi ngốc nhà mình tự phụ thông minh tài giỏi cực kỳ lợi hại, lại chậm chạp không biết gì về chuyện phổ biến nhất trong đất trời này.
Thiếu Thương phát hiện Trình phụ muốn nói lại thôi, hỏi tới: “Rốt cuộc ngài muốn nói gì hả?”
Trình Thủy bất đắc dĩ khoát khoát tay, Tiêu phu nhân chợt mở miệng nói: “Niệu Niệu, ngươi quay đầu nhìn xem.”
Dù Thiếu Thương cảm thấy kỳ lạ, vẫn làm theo, chỉ thấy hai cánh cửa màu đỏ son to lớn sau lưng mình lần thứ hai từ từ khép lại.
“Ngươi trông thấy gì?” Tiêu phu nhân hỏi.
Thiếu Thương cảm thấy không hiểu nổi, nói: “Cửa thành đóng lại.”
Tiêu phu nhân miễn cưỡng cười một tiếng, không nói gì, một mình đánh ngựa đi lên phía trước đoàn xe.
Không! Cái ngươi nhìn thấy hẳn là quyền thế. Đâu đâu cũng có quyền thế. Mà hôm nay ngươi chỉ nhìn thấy một góc không quan trọng trong quyền thế vô biên vô tận.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.