Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 15:
Edit: Trúc
Tiêu phu nhân đã quyết định tâm tính chí công vô tư, đã nói là làm. Nàng nghĩ nếu nữ nhi này lớn lên bên người ở Cát Thị tâm thuật bất chính như vậy, nhất định phải dạy dỗ từ đầu, vòng vèo không bằng tâm tính chính trực trước.
Ngày thứ hai nàng lập tức đưa sang cho Thiếu Thương hơn mười ống thẻ tre, phân biệt là bốn cuốn (*), bốn cuốn (*), một số cuốn (*) khác. Không biết là bởi vì nàng đã sắp lớn tuổi không tiện hay là thời đại này căn bản không có phong tục mời thầy về nhà dạy, tóm lại Tiêu phu nhân chưa tìm phu tử riêng cho Thiếu Thương, ngày thường Thanh Thung phu nhân cùng Trình Thiếu Cung ai rảnh thì tới dạy mấy chữ, nhưng thật ra mỗi ngày đều phải viết chữ.ương>àm>ấp>
(*) Cấp tựu chương: Cuốn sách này là một cuốn sách thư pháp để dạy trẻ em học chữ , nâng cao kiến thức và mở rộng tầm nhìn ở Trung Quốc cổ đại, nó thường được sử dụng như một cuốn sách giáo khoa dạy chữ và sách giáo khoa dạy kiến thức phổ thông trong thời cổ đại.
(*) Phàm tương thiên: Đó là một cuốn sách ngữ văn, được dùng làm sách giáo khoa khai sáng văn học cho chính quyền địa phương và các trường tư thục lúc bấy giờ.
(*) Thương hiệt thiên: Là một cuốn sách dạy chữ khai sáng cổ đại của Trung Quốc.
Có khi Tiêu phu nhân cũng sẽ tự hạ thấp địa vị tới chỉ điểm Thiếu Thương tư thế cầm bút, cũng tỏ vẻ học xong những thứ này thì nàng phải bắt đầu ngâm nga điển tịch cơ bản, Nho gia Đạo gia các loại gia, kinh thi sở từ Tư Mã phú, chế hương, ngắt hoa, ném thẻ vào bình rượu, đá cầu, các loại đều có, như vậy vẫn mới miễn cưỡng có thể xem là một thục nữ nhà cao cửa rộng đủ tư cách.
Trong lòng Thiếu Thương không cho là đúng, nàng đã quyết ý tương lai muốn ăn cơm nhà mình, chân chính muốn học căn bản không phải những thứ này, biết chữ còn tốt, nhưng những cái điển tịch gì đó… Huống chi, biết chữ cũng không làm lỡ học những chuyện thực tế hơn nha. Nhịn hai ngày, cuối cùng nàng không nhịn được nói: “Sách không ngại từ từ lại đọc, hiện giờ nữ nhi càng muốn hiểu chút kiến thức kinh tế, chuyện đời chuyện nhà.”
Ai ngờ Tiêu phu nhân nhẹ bẫng vứt cho nàng một câu đuổi đi: “Đọc sách hiểu lý lẽ là căn bản của vạn sự, đọc hiểu hết sách thì lo gì làm người xử thế không thể có thành tựu.”
Lúc này Thiếu Thương phương hiểu được đau khổ của Dương Tiểu Quá năm đó: Ngươi vội vã muốn học võ công lập mệnh an thân, nàng lại không chút hoang mang bảo ngươi học đạo đức văn chương, thực sự có một ngày đánh lên thì cái nào đáng tin hơn chứ! Thiếu Thương không phải không cùng nói qua với chỗ dựa lớn là Trình Thủy, nhưng mà Tiêu phu nhân làm ra vẻ nói có sách, mách có chứng, Trình phụ cũng không gánh được. Vì thế, nàng chỉ có thể tiếp tục đọc sách viết chữ, không ra khỏi cửa, hu hu.
Ít ngày nữa, bên ngoài tuyết lớn rơi xuống như lông ngỗng, phương bắc cao rộng rét lạnh, bông tuyết rơi xuống đất không tan, trên mặt đất rất nhanh trải thành một thảm tuyết nhung thật dày, che cho trong đất trời một mảng trắng xoá giống như bột mì xay khắp nơi.
Mấy người huynh đệ phụ tử Trình gia ngày này hiếm khi không đi ra ngoài thăm bạn xã giao nên người một nhà giống năm đó lúc còn nghèo khó ngồi vây quanh ở bên bếp lò cười nói uống rượu, nói đến chỗ vui vẻ, ba huynh đệ Trình gia còn lấy đũa gỗ gõ vào chén rượu hát vang khúc hát quê nhà, tiếng ca hoặc tục tằng hoặc trong trẻo, âm thanh quanh quẩn không dứt, hát đến chỗ thú vị Tiêu phu nhân cùng Tang Thị cũng tới hòa thanh, mọi người hát đến hứng thú, ngay cả hầu phó bên ngoài đều nhìn nhau cười, trong tiểu bối chỉ có Trình Ương có thể đuổi kịp vài câu, còn lại chỉ có thể cười vỗ tay đánh nhịp.
Trình mẫu là người không hiểu âm nhạc, nửa câu cũng không hát chuẩn được, bây giờ nhìn con cháu đầy nhà, hoà thuận vui vẻ, cực kỳ vui mừng, ngay cả hai nhi tức không vừa mắt cũng không bắt bẻ. Ai ngờ lúc này, thị tỳ chợt tới báo: Cát Thái Công tới.
Trình Thừa giơ đũa ở giữa không trung định gõ xuống thì lạch cạch một tiếng rớt ở trên án, trên mặt hiện lên kinh hoảng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không biết làm sao.
Tuy Trình Thủy cho người đến Cát gia báo lại tất cả mọi chuyện, nhưng hắn cho rằng ít nhất muốn phải sau chính đán người mới có thể tới, ai ngờ bây giờ chỉ cách bốn ngày nữa là chính đán, Cát Thái Công lại tự mình tới. Trình Thừa tay chân luống cuống, lúc đứng lên đánh nghiêng cả chén rượu, chỉ có Trình Ương nghe nói Cát Thái Công mang theo trưởng tử trưởng tức đến, ánh mắt sáng lên, trên mặt hưng phấn khó nén.
Cát Thái Công râu tóc hoa râm, thân hình phúc hậu, quần áo đơn giản, có lẽ bởi vì lên đường vội vàng mà trên mặt toàn là sương gió, bên trái bên phải được trưởng tử trưởng tức nâng, khuôn mặt ba người nhà này đều ôn nhã, ngôn ngữ ôn hòa, thuộc về loại diện mạo làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy là người tốt, Thiếu Thương thực sự không thể liên hệ được với Cát Thị đầy người âm u ác độc. Nghe Liên Phòng nói, Cát Thái Công còn mang theo hơn mười chiếc xe lớn, tựa như một đống heo dê lúa kê rượu quả các loại làm quà tết.
Trình mẫu không tiện lên mặt, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, Trình Ương theo ở phía sau nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được đi ra từ trong đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Cát Thái Công, rưng rưng nói: “Ngoại tổ phụ, cữu phụ, cữu mẫu!”
Cát cữu mẫu vội vàng tiến lên nâng Trình Ương dậy, lúc ấy hốc mắt đã ướt, trong mắt đều là từ ái không che giấu được, vỗ về khuôn mặt Trình Ương, lẩm bẩm nói: “…Ương Ương nhà chúng ta lớn rồi, đẹp lên nhiều.”
Trình Ương vừa khóc vừa cười, ôm Cát cữu mẫu không chịu buông, hận chui đầu vào trong vạt áo ấm áp của nàng ấy, để cữu mẫu cứ như vậy ôm nàng ta trong ngực mang về Cát gia mới tốt. Cát cữu phụ không tiện buông lão phụ của mình ra, chỉ có thể duỗi cổ sang nhìn, vẻ quan tâm trên mặt chỉ có phụ thân chân chính từ ái mới có thể toát ra được, dong dài nói: “Ương Ương, cữu phụ mang theo rất nhiều đồ cho ngươi, Ương Ương đừng khóc, đừng khóc mà, trời lạnh, còn khóc da mặt sẽ bị tổn thương đó…” Thật ra lời này rất thất lễ nhưng cũng không có ai so đo.
Thiếu Thương chậm rãi lui về phía sau một bước, vẻ cợt nhả trên mặt từ từ biến mất, nàng yên lặng dựa vào bên cạnh cửa hiên, để mình biến mất ở trong góc, cho đến lúc mọi người hàn huyên đi về phía nội đường, nàng mới chậm rãi đi ra, cúi đầu, mở ra nắm tay siết chặt, lòng bàn tay tuyết trắng có bốn dấu móng tay thật đậm. Nhìn hướng đoàn người phía xa xa, Thiếu Thương quay đầu, cũng mặc kệ lát nữa Tiêu phu nhân bị răn dạy, lập tức trở về tiểu đình viện của mình.
– nàng không có ý kiến gì đối với Trình Ương, nhìn từ lời nói đến việc làm trong ngày thường của nàng ta đôn hậu thiện lương là biết nàng ta được dạy rất khá.
Chẳng qua, từ lúc nàng còn rất nhỏ đã biết, trên đời này việc đáng giận nhất, không phải phụ mẫu lạnh lẽo, mà là trơ mắt nhìn bên người trái một đôi phải một đôi phụ mẫu rất tuyệt mà mình hết lần này tới lần khác lại không thể có.
……
Lúc này Tiêu phu nhân cũng không rảnh để quản nàng, trong lúc vội vàng phải đi thu xếp phòng khách cho ba người Cát gia, lại phải sắp xếp một đám người đi theo đoàn xe vận chuyển của Cát gia; thấy nàng vội đến chân không chạm đất, Tang Thị xung phong nhận việc hỗ trợ, đi đưa Cát Thị bị giam ở nhà cũ đã nhiều ngày ra, sắp xếp gọn gàng để còn trả lại cho Cát gia.
Cát Thị vì không thể ra cửa, mấy ngày nay chỉ có thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cho nên nàng ta chẳng những không ốm, mà mặt còn đẫy đà lên nhiều, sau khi biết người nhà tới, nàng ta đắc ý nói: “Các ngươi cứ chờ đi! Mấy ngày nay ta chịu uất ức nhất định phải có câu trả lời đàng hoàng mới được!”
Tang Thị không thể tưởng tượng nhìn nàng ta: “Ngươi cho rằng phụ thân ngươi là tới giúp đỡ ngươi á?” Đừng nói là Trình gia hiện giờ, cho dù là Trình gia lúc trước chưa giàu có cũng chưa từng phải ăn nói khép nép với Cát gia.
Cát Thị cứng lại, tuy nàng ta bị nhốt nhưng vẫn có người báo cho bên ngoài tin tức; nàng ta cũng biết bây giờ Trình Thủy đã thăng quan phát tài, nhà mình càng không thể quản, vừa rồi chẳng qua nàng ta mạnh miệng theo thói quen mà thôi.
Tang Thị cảm thấy tiếp tục nó chuyện với Cát Thị sẽ làm giảm chỉ số thông minh của mình xuống mất nên vội đi chỉ huy võ tì mà Tiêu phu nhân đưa cho lôi, túm, kéo người đến nội đường.
Lúc này nội đường vẫn là bếp lò cháy cháy, sưởi cả gian nhà ấm áp, chỉ đã không còn niềm vui khi huynh đệ Trình gia hát vang như vừa rồi nữa. Tiểu bối bị đuổi sạch, rượu và thức ăn đặt mua một lần nữa, nhưng mà không ai động đũa, cả phòng chỉ có xấu hổ và tẻ nhạt, đến cả người xưa nay miệng toàn nói phét như Trình Thủy cũng không biết nói từ đâu, vẫn là Cát Thái Công dẫn đầu mở miệng.
“… Đứa nhỏ này của lão hủ tuổi nhỏ đã tang mẫu, nuông chiều quá mức. Biết nó còn nhiều chỗ không ổn vẫn mặt dày gả vào Trình gia, chỉ khổ các vị, mấy năm nay phải nhẫn nại nó nhiều, lão hủ ở chỗ này bồi tội trước!”
Nói xong lập tức đứng dậy muốn bái Trình mẫu cùng Trình Thủy, Cát cữu phụ Cát cữu mẫu hai bên muốn bái theo, Trình mẫu bị dọa không nhẹ, cả người rụt về phía sau, thiếu chút nữa làm lật bàn ăn, Trình Thủy tay chân lanh lẹ tiến lên một bước, mạnh mẽ nâng Cát Thái Công dậy, liên mồm nói không được.
Cát Thị ngồi quỳ ở một bên hét lên: “A phụ! Ngươi nói cái gì vậy, là Trình gia làm ta uất ức mà…” Không đợi nàng ta nói xong, rốt cuộc Cát cữu phụ không nhẫn nại nổi nữa, đứng bật dậy, sải bước đi tới dùng sức quăng một cái tát ở trên mặt Cát Thị, đánh cho nửa bên mặt nàng ta tím đỏ, nửa người nằm liệt trên mặt đất.
“Từ khi ngươi ra đời, phụ thân có chỗ nào không thuận theo ngươi không hả, yêu quý ra sao, nhưng ngươi có ngày nào làm tròn chữ hiếu chưa?! Ngày qua ngày ầm ĩ gây chuyện! Năm nay phụ thân đã 70, vì ngươi, đội gió tuyết mấy ngày liền suốt đêm lên đường, đến nay ngươi không có một chút xíu áy náy nào, ngươi… Ngươi quả thực không bằng heo chó! Cũng không bằng cầm thú!”
Cát cữu phụ cũng đã là người làm tổ phụ, rất có uy vọng ở nông thôn, lại còn phải vì ấu muội không hiểu chuyện mấy ngày liền đội gió tuyết tới Trình gia bồi tội, nhớ tới lão phụ khổ hơn cả mình, hắn ta càng giận không thể át bội phần.
Cát Thị bị đánh đến đầu óc choáng váng, ngẩng đầu thấy Cát cữu phụ hận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, vừa sợ vừa chột dạ, đành phải quay đầu đi, không dám há mồm nói nữa.
Cát Thái Công không nhìn nữ nhi một cái nào, dựa vào cánh tay Trình Thủy đỡ dậy mà ngồi xuống, tiếp tục nói loại hành động không ra gì của Cát Thị đủ, vừa nói vừa xin lỗi, xin lỗi đến chân thành, nói đến mức Trình Thủy cũng ngượng ngùng nói: “Thái công như vậy làm cho ta xấu hổ. Nhớ ngày đó lúc ta lập nghiệp, nếu không có Thái công tương trợ lương thảo, làm sao ta có thể…”
Cát Thái Công xua xua tay, ngăn cản Trình Thủy nói tiếp, thở dài: “Tướng quân chớ có nhắc lại lời này, chỉ có phụ nhân vô tri như nữ nhi của ta mới có thể ngày ngày treo những cái lương thảo đó ở bên miệng. Ngày đó thiên hạ đại loạn, nạn binh hoả nạn trộm cướp doanh dã, gia đình có chút tài sản lại không nơi nương tựa như nhà ta, chẳng qua là miếng mỡ treo bên miệng sói đói mà thôi, bên ngoài vô số người mất nhà. May nhờ tướng quân vung tay hô một câu, nhà ta ở quê mới có thể bảo toàn. Về phần việc Trần tặc kia, tướng quân càng không cần để ý…”
Nói xong, ông ta cười khổ một tiếng: “Lại nói cho rõ, Trần tặc kia nơi nơi cướp bóc nhà giàu có, nơi gã ta đi qua không còn ngọn cỏ. Cướp đoạt tiền tài thì cũng thôi nhưng ngay cả người cũng không buông tha. Lúc trước nếu Tướng quân thua, Cát gia ắt khó thoát khỏi con đường bị diệt. Có gì đáng nói cảm ơn đâu!”
Thật ra những lời này cũng lăn qua lăn lại trong bụng Trình Thủy mấy lần, tự thấy cũng không nợ Cát gia cái gì, nhưng hôm nay Cát Thái Công chính mình nói ra, còn là những câu nói ra từ trong lòng, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng. Đành phải yên lặng ngồi vào một bên, người tốt khó xuống tay nhiều hơn so người xấu nhiều.
Cát Thái Công lại nói với Trình mẫu: “Nói thật lòng, phụ nhân như nữ nhi của ta nếu gả vào nhà của ta, ta cũng nhất định phải hưu; may mà Trình gia nhân hậu, nhẫn nại đến ngày hôm nay. Mười năm này, ta ở hương dã tin tức không nhanh nhạy, vốn tưởng rằng tuổi tác nó lớn rồi, tính tình cũng sẽ từ từ tốt lên, nhưng nghe người tới hồi báo xong, mới biết được nghiệp chướng này đâu chỉ không sửa đổi, còn làm trầm trọng thêm, chỉ khổ Tử Dung…” Nói, ông ta nhìn về phía Trình Thừa, khóc nói: “Ta không dạy dỗ tốt nữ nhi, lại hại ngươi…”
Trình Thừa vừa rồi đã đứng ngồi không yên, lúc này phịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Cát Thái Công, cũng khóc nói: “Ngài đừng nói như vậy, ta cũng… Ta cũng có chỗ không phải, nàng ta vốn…” Vừa muốn trần thuật qua, trong bụng Trình Thủy thầm mắng hắn không có tiền đồ, lại không tiện mở miệng.
Ai ngờ Cát Thái Công lại không để hắn nói thêm gì nữa, giọng nói già nua run rẩy: “Ngươi cũng đừng nói gì nữa. Lão hủ nhìn người từ nhỏ đến lớn, ta có thể không biết phẩm tính của ngươi sao? Vốn tưởng đời này làm cha vợ con rể là duyên phận tốt đẹp, không ngờ lại để ngươi ăn hết đau khổ, làm hao mòn chí khí! Lão hủ… Lão hủ sao còn mặt mũi mà gặp ngươi. Hôm nay, ngươi cứ đưa ra một phong hưu thư, ta lãnh nghiệp chướng này về! Về sau… về sau nếu ngươi còn đồng ý quen biết nhà ta, gọi một tiếng lão bá là được!”
Nói xong, ông cụ đã là lệ già tung hoành, Trình Thừa càng là khóc không kìm được.
Tuy rằng hắn ta chán ghét Cát Thị, nhưng từ nhỏ đối với vị lão nhân hiền lành giúp yếu thương nghèo này lại có tình cảm như trẻ con quấn phụ mẫu, giờ còn từng nghĩ nếu có phụ thân như Cát Thái Công thì tốt biết bao, lúc mới cưới Cát Thị, sâu trong lòng hắn ta còn thầm cảm thấy thỏa mãn, lại không nghĩ rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thủy vốn tưởng rằng này chuyện này còn phải xoắn xuýt lúc lâu, không nghĩ Cát Thái Công dứt khoát như vậy. Hắn vui mừng quá đỗi, có lòng chấm dứt ngay tại chỗ, nhưng lúc này xem ba người Cát gia cùng Trình Thừa đều khóc thành dòng sông, không khí cảm động dữ dội, chẳng lẽ mình lại vô cùng vui vẻ lập tức gọi người chuẩn bị án thư, múa bút viết hưu thư?! Cái này, hình như… Quá không phúc hậu, quá phá hư không khí rồi.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Trình Chỉ cũng đứng lên, hắng giọng nói: “Lão trượng, xin cho kẻ hèn này nói một câu, bây giờ đã gần chính đán, lúc này viết hưu thư… Cái này, cái này không khỏi không may mắn…”
Trình Thủy nhẹ nhàng thở ra nói: “Đúng thế đúng thế. Không bằng, không bằng…” Hắn liếc khắp mọi nơi, mới nhớ tới Tiêu phu nhân lấy cớ dàn xếp Cát gia đã trốn đi ra ngoài, không khỏi thầm mắng thê tử xảo quyệt trốn thật nhanh, giờ phút này chạy đi đâu tìm người ra chủ ý đây!
Tang Thị thấy việc không xong, vội tới rút đao tương trợ, dịu dàng nói: “Không bằng như vậy đi. Dù sao sau chính đán, thứ huynh cũng muốn đi Bạch Lộc Sơn đọc sách. Không bằng Thái công đưa người về trước, đợi ngày sau…” Nàng ta đắn đo tìm từ: “Đợi ngày sau có bất kỳ ý kiến gì, nhà ta lại cho người báo về quê là được. Các vị đại nhân, thấy như vậy có được không?”
Lời này vừa ra, mọi người Trình gia đều nhẹ nhàng thở ra, đều cảm thấy cái phương án ‘trước ở riêng sau mới ly hôn’ này rất tốt, đều để lại mặt mũi cho hai nhà, không đến mức trở mặt ngay tại chỗ.
Ngoài cửa, Tiêu phu nhân nghe đến đó, yên lặng thu chân về, làm một trong vài người đầu tiên bị Cát Thị hại, nàng thật sự không muốn dính vào. Để nàng đi vào nói cái gì bây giờ? Nói dễ nghe với Cát Thị thì trong lòng nàng chưa hết giận, nhưng nói lời khó nghe lại không khỏi bảo nàng bỏ đá xuống giếng, ngẫm lại Cát Thái Công thật sự là quân tử nhân hậu thành thật, nàng vẫn không nên ra mặt thì đơn giản hơn.
Đi ra khỏi đình viện, một đường tuyết đọng thật dày bị dẫm đến vang lên tiếp lộp bộp, Tiêu phu nhân nghĩ nghĩ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vẫn là đi dạy nữ nhi đi; ai ngờ mới vừa đi đến cửa chỗ ở Thiếu Thương, không đợi nàng nhấc chân đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của Thanh Thung.
“… Vừa rồi sao tiểu thư lại tự mình rời đi? Cũng chưa vấn an Cát Thái Công, quá thất lễ.”
Sau đó là tiếng cười lười biếng của Thiếu Thương: “Chẳng lẽ một nhà Thái công là tới thăm người thân? Người ta là tới làm ‘chuyện lớn’. Tiểu bối ở bên làm gì, xem Nhị thúc phụ viết hưu thư à? Mười năm này, Nhị thúc mẫu không thiếu ‘ra sức’ ở trên người ta, chẳng lẽ muốn nghe Thái công phải nói ‘ xin lỗi ’ với người có phận cháu chắt như ta sao? Ngày hôm trước a mẫu còn nói với ta, phải tránh nói chuyện thị phi của trưởng bối, không phải ta đây đang né tránh à. Huống chi ta tránh đi rồi, chỉ chốc lát sau, ba vị huynh trưởng cũng tới đây, tất nhiên là bị đuổi đi… Lại nói, Thanh di thật là hiếm khi trưởng huynh cùng thứ huynh mới rảnh nói về hiểu biết ở Thái Học với ta, ngươi lại kiên quyết đuổi người đi…”
Tài ăn nói của nữ hài rất tốt, vừa nói đạo lý vừa làm nũng, Thanh Thung nhất thời im lặng.
Tiêu phu nhân ở ngoài cửa chậm rãi lắc đầu, trong mắt nàng, nữ nhi này của nàng còn khó đối phó hơn cả mười tám người như Cát Thị, mới ngắn ngủn mấy ngày, Thanh Thung đã không phải là đối thủ về ăn nói với Thiếu Thương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tự động rời đi cùng bị trưởng bối đuổi ra có thể giống nhau à? Mệt nàng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
“… Đương nhiên, tự động rời đi tất nhiên là không giống với bị trưởng bối đuổi ra.” Thiếu Thương đột nhiên nói: “Là ta nghĩ không chu toàn, lúc nào Thanh Di lại giúp ta nói với a mẫu thật ra ta vừa bỏ đi đã biết là không thỏa đáng. Về sau nhất định sửa, nhất định sửa mà.”
Thanh Thung càng không có lời nào để nói, nhất thời thương tiếc nữ hài chịu khổ không ít ở trên tay Cát Thị, bây giờ ghét thấy người Cát gia cũng không có gì đáng trách, lại cảm thấy nữ hài nói có đạo lý, gặp mặt vấn an khó tránh khỏi xấu hổ, còn không bằng lặng lẽ tránh đi cho nhanh.
Tiêu phu nhân nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên hai nói: Khôn ngoan đủ để từ chối lời khuyên, lời nói đủ để chống cự sai lầm.