Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 14:
Edit: Trúc
Beta:
Ba ngày sau, một nhà Trình Chỉ cuối cùng đã tới rồi. Người còn chưa đến, Thiếu Thương đã biết vị Tam thúc phụ này nhất định là đứa con Trình mẫu yêu nhất.
Vào sau khi hoàn thành công khóa mỗi ngày (đi vấn an Trình mẫu), nàng vui mừng phát hiện Trình mẫu cũng không có thời gian bắt bẻ nàng, chính xác mà nói, cho dù nàng không tới vấn an thì Trình mẫu cũng sẽ không phát hiện. Bởi vì Trình mẫu còn vội vàng hỏi Tiêu phu nhân liên tục: Từ Trình Chỉ thích uống sữa gạo rồi hỏi đến nước rửa chân, từ Trình Chỉ thích ăn bánh nhân nướng rồi hỏi đến tim đèn, lực liên tưởng phong phú, tính phát tán vô biên vô hạn, quả thực là bình luận viên thi đấu cấp bậc quốc tế tiêu chuẩn!
Tiêu phu nhân ăn không tiêu, ra hiệu bằng mắt, Hồ Ảo vội vàng ra ngựa, dẫn Trình mẫu nhớ lại chuyện cũ ‘A Chỉ nhà ta’, từ lúc nhỏ đái dầm ướt đệm giường cũng đều không giống người thường, mãi cho đến hầu kết mới vừa lộ ra một ít đã có thôn cô (hoặc cô nương thôn dã) tới quyến rũ, thẳng đến lúc Hồ Ảo mệt đến miệng khô lưỡi khô, Trình mẫu mới coi như là phát huy tám phần sức lực.
Tình cảnh này, Thiếu Thương có thần kinh thô hơn nữa cũng biết là muốn gặp nhi tử, người không biết còn tưởng rằng là muốn gặp nhân tình già xa cách nhiều năm đấy.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Trình tam thúc, Thiếu Thương lập tức cảm thấy mình quá hẹp hòi.
Trình Chỉ là một mỹ nam tử làm cho người khác vừa nhìn đã quên mất thế tục, nhìn khoảng trên dưới 30, dưới cằm có vài cọng râu lún phún, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, lang quân như núi xanh ngắt, cười lại như gió xuân tạt vào mặt, từ khi Thiếu Thương tới nơi này, tướng mạo đẹp nhất trong nữ tử dĩ nhiên là Tiêu phu nhân, nhưng nam tử làm cho trước mắt nàng sáng ngời chính là người này.
Thiếu Thương mới vừa hoa si ở trong lòng không đến hai giây, đã nghe Trình mẫu ở phía trước than ‘ôi chao’ một tiếng, một tay giữ ở ngực kịch liệt phập phồng, mắt già rưng rưng, sau đó liên mồm ‘con của ta’ lập tức nhào qua, đối với Trình Chỉ vừa sờ ngực hỏi ‘gầy không’ vừa ôm cánh tay cười mắng ‘cái đồ không lương tâm nhiều năm như vậy mới trở về ’, Hồ Ảo cản cũng không cản được, bà ta hồn nhiên coi thê tử Tang Thị đứng ở bên cạnh Trình Chỉ như không tồn tại.
Thiếu Thương lảo đảo một cái, vui đến thiếu chút nữa đả thông hai mạch Nhâm Đốc – hẹp hòi của nàng ở chỗ, vẫn luôn cố định suy nghĩ ở hình thức kịch mẹ già thời xưa, đây đâu phải là nhân tình già, quả thực là oppa mà chị gái già bỏ tiền ra sức đặt ở trên đầu quả tim nha.
Trình Thiếu Cung nhẹ nhàng tiến lên một bước, tiến đến bên tai Thiếu Thương: “Kìm hãm chứ, a mẫu nhìn muội kìa.” Thiếu Thương chớp mắt, quả nhiên Tiêu phu nhân đang không vui nhìn mình, vội vàng đè cho phẳng khóe miệng đang cong lên, đứng một cách trang nghiêm. Cũng may Tang Thị đi đến kéo Tiêu phu nhân qua, hai người cười nói chút chuyện, lúc này Tiêu phu nhân mới không chú ý đến Thiếu Thương nữa.
Nhân lúc mọi người đi đến chính phòng, Trình Thiếu Cung lại thò qua kề tai nói nhỏ: “Sắc mặt ngươi chuyển cũng quá cứng rồi.” Thiếu Thương mặt ủ mày ê nói: “Sao a mẫu cứ ưa nhìn ta chằm chằm, ta biết mình không được dè dặt, đây không phải đang chậm rãi sửa ư.” Trình Thiếu Cung nhỏ giọng cười nói: “A mẫu là sợ chúng ta ngày thường quen nếp, tương lai ra cửa lúc sơ xảy bị người ta bắt được chỗ không thỏa đáng, năm đó nàng không rảnh nhìn chằm chằm chúng ta, còn cố ý gọi người tới nhìn chằm chằm đấy.”
“Đã vậy, sao các huynh trưởng đều luyện người trước người sau thành một dạng vậy.” Thiếu Thương đầy hoài nghi.
Từ sau ngày ấy nhận thân, hai huynh trưởng phía trước còn đỡ, vội vàng tìm thầy thăm bạn, xã giao giao tế, vị ca ca sinh đôi này lại một ngày tới tìm nàng ba lượt, không quen cũng phải quen.
“Không có, chúng ta mua được người tới nhìn chằm chằm chúng ta.” Hai tay Trình Thiếu Cung lồng trong tay áo, cười rất quy củ, rất có giáo dưỡng.
Thiếu Thương: …
Nàng xụ mặt, từ chối tiếp tục nói chuyện với tên học sinh trung học này, sinh viên đại học chính hiệu vẫn phải bảo trì kiêu ngạo.
Hai anh em sinh đôi đi theo phía sau mọi người, chậm rãi mà đi, Trình Thiếu Cung liếc liếc Thiếu Thương – nếu vị muội muội sinh đôi này thật sự như lời đồn đãi ngu xuẩn lại ương ngạnh, chưa chắc hắn sẽ nhiệt tình như vậy. Nhưng lúc trước cũng không thể tưởng được ấu muội lại thú vị như vậy; dáng vẻ lúc thì trẻ con như vậy, lúc thì như ông cụ non, bụng đầy tâm sự. Ngôn ngữ khi thì hiểu chuyện ngoan ngoãn làm người ta thấy ấm áp, khi thì chanh chua làm người ta nôn ra máu.
Về phần khi nào ngoan ngoãn khi nào khắc nghiệt đâu thì theo cách nói của nàng ‘hoặc là xem tâm tình, hoặc là xem thời tiết’… Lúc ấy Trình Thiếu Cung muốn đè đứa em thấp hơn mình một cái đầu này ra đánh cho một trận.
Đã nhiều ngày gặp mặt, nàng không hỏi được tình hình bên ngoài của hắn, cái gì mà ‘chỗ nào quét sạch đạo phỉ’, ‘nữ tử có ra cửa du ngoạn không’, ‘đồng ruộng thu hoạch bao nhiêu thạch’, ‘dân chúng có đi buôn bán này kia không’… Linh tinh vụn vặt, đông một búa tây một rìu, có khi đó là chuyện tầm thường nhất nàng cũng muốn hỏi, giống như đứa trẻ con, lại như dã nhân ở núi sâu vừa tới phàm thế này, thực sự hoàn toàn không biết gì.
Tính tình kỳ lạ mâu thuẫn như vậy, nghĩ cũng biết lúc trước Cát Thị nuôi dạy Thiếu Thương như thế nào – Trình Thiếu Cung không khỏi ảm đạm, đây là lý do mà hắn chưa từng xuống tay đánh.
……
Trên bàn tiệc, thức ăn đủ các màu, Tiêu phu nhân lấy thịt chân gấu nướng đã xử lý hơn nửa ngày ra, Thiếu Thương nhờ phúc cũng được phân nửa cái, cảm thấy cắn một miếng ngập mỡ, thơm ngon non mịn, càng nhai càng có hương vị.
Cuộc đời lần đầu tiên ăn được loại đồ vật hiếm lạ này, Thiếu Thương rất tập trung tinh thần ăn, khi ngẩng đầu lên lần nữa chỉ thấy Trình tam thúc đã bị Trình mẫu kéo đến bên mình, tiếp tục vừa sờ vừa thân mật, cuối cùng Trình Chỉ không phóng khoáng nổi nữa, ngay cả chiếc đũa đều không bóp được, ‘ôi ôi’ vài tiếng, không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu huynh trưởng, ai ngờ Trình Thủy chỉ ha ha ngồi ở trước bàn, bày ra dáng vẻ vui mừng tươi cười, nhưng Thiếu Thương vẫn nhìn ra trong mắt hắn rõ ràng là vui sướng khi người khác gặp họa.
Tiêu phu nhân dường như rất thân thiết với Tang Thị, hai người đã ghép bàn ăn vào với nhau, đối ẩm mà uống, nói chuyện vui vẻ. So với Trình tam thúc cao lớn đẹp đẽ, dung mạo Tang Thị thật sự bình thường, cố gắng lắm thì cũng coi như trên hạng trung, nhưng mà ánh mắt dịu dàng, cử chỉ tự nhiên dễ gần, đã thắng được bảy tám phần nhan sắc rồi.
Phu thê Trình Chỉ có hai nam một nữ, trưởng nữ tuổi xấp xỉ Trình Tiểu Trúc, mới vừa thay răng sữa, dung mạo giống phụ thân là một tiểu mỹ nhân, hai nam cũng là song bào thai, bằng tuổi với Trình Tiểu Âu, giống Tang Thị đoan trang văn nhã, ừm, cực kỳ hoàn mỹ phù hợp định luật di truyền học. Ba đứa nhỏ vì đường xa mệt nhọc đã bị phó mẫu ôm đến chỗ ở dùng bữa rồi nghỉ tạm.
Trình mẫu nhiệt tình giống như một ngọn lửa, nhưng chỉ đốt một mình Trình Chỉ, hồn nhiên không nhìn còn có người khác, trừ lúc Tang Thị hành lễ với bà ta thì nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, lúc sau thì giống như không có cô con dâu này.
Lòng bát quái của Thiếu Thương nổi lên, khe khẽ dịch án kỉ sang cạnh chỗ Trình Thiếu Cung mấy tấc, nhỏ giọng nói: “Đại mẫu cũng không thích tam thúc mẫu à?”
Trình Thiếu Cung liếc quanh một vòng, thấy không có ai chú ý đến bọn họ mới dịch án kỉ ra hơn một thước, trực tiếp lại gần, đầu tiên làm bộ làm tịch khụ khụ hai tiếng, mới nhỏ giọng nói: “Sao Tứ muội dùng cái từ ‘cũng’ này thế?”
Thiếu Thương trừng hắn một cái: “Nếu ngươi muốn nói a mẫu cùng đại mẫu tình cảm dung hòa tình ý miên man tình cảm còn cứng hơn kim, vậy coi như ta không hỏi câu vừa rồi!” Lại bắt đầu giả vờ giả vịt!
Trình Thiếu Cung thở dài, vừa đẩy nửa cái tay gấu của mình đến trước mặt Thiếu Thương vừa nói: “Tam thúc mẫu là Tam thúc phụ tự mình xin cưới, nhưng đại mẫu cảm thấy Tam thúc phụ có thể cưới người tốt hơn. Lúc Tam thúc phụ còn niên thiếu, tiếng tốt có một không hai ở quê đấy.”
Thiếu Thương vui mừng nhìn tay gấu trước mắt, hai tay nắm thành nắm tay nhỏ trắng trắng tròn tròn, cười nhẹ nói: “Tam thúc phụ đẹp như vậy, hoàn toàn không giống a phụ và nhị thúc phụ, có phải giống tổ phụ không nhỉ.”
Trình Thiếu Cung rất thích dáng vẻ ngây thơ này của tiểu muội muội, ngay lập tức biết gì đều nói hết ra.
Trình thái công tất nhiên là mỹ nam tử, những năm cuối tiền triều cuộc sống khó khăn, Trình gia bị bóc lột cửa nát nhà tan, ông ta là thư sinh trừ âm luật ra cũng không thông thạo làm gì, cuối cùng tâm cao khí ngạo không chịu làm mấy nghề linh tinh xấu xa như trai lơ, cuối cùng lưu lạc đến nông thôn, để Trình mẫu liếc mắt một cái đã nhìn trúng bèn tạm chấp nhận kết thành đôi.
Từ đây Trình thái công có chỗ no ấm, trong loạn thế cũng không đến mức lang bạt đầu đường xó chợ, đói khổ lạnh lẽo, rảnh rỗi còn có thể sờ vào đàn sáo, viết âm luật; Trình mẫu cưới được người chồng hoa mỹ, tuy rằng lời ông ta nói việc ông ta làm phần lớn bà ta không hiểu, nhưng mỗi ngày nhìn khuôn mặt đẹp của trượng phu cơm cũng có thể ăn nhiều hai thêm chén, ban đêm ngủ ở một chỗ càng vui vô cùng như được ở trong bụi hoa trên đám mây.
“Thật là một mối nhân duyên tốt!” Thiếu Thương không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ án.
Trình Thiếu Cung trừng mắt với nàng, cảm thấy không phải lý giải của nàng có vấn đề, chính là vừa rồi mình giải thích có vấn đề. Đôi phu thê này tới lúc tuổi già gần như một ngày không thể nói với nhau ba câu, thấy thế nào đều là không hòa thuận; huynh đệ bọn họ từ nhỏ đến lớn đều nhìn phụ mẫu ân ái, tất nhiên không ủng hộ loại hình thức phu thê đóng băng này.
“Cái gì mà trầm trồ khen ngợi nhân duyên, có thể theo như nhu cầu đã là nhân duyên tốt rồi.” Thiếu Thương hạ giọng, lên giọng dạy dỗ học sinh: “Tương lai ngươi lớn lên thành thân sẽ biết.”
Vì sao phu thê Trình nhị thúc sống với nhau không tốt, chính vì Cát Thị muốn mà Trình nhị thúc không cho được, lúc này mới thành oán phụ; mà phu thê Trình Thủy đúng lúc có thể đạt được thứ mình muốn từ trên người đối phương, tất nhiên là hòa thuận mỹ mãn rồi.
Trình Thiếu Cung nhéo nàng, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai ‘nếu ta phải thành thân, chẳng lẽ ngươi thì không cần đấy’, ai ngờ Trình mẫu ở phía trên chợt cao giọng, hầm hầm nói với Tang Thị: “… Ta hỏi ngươi, ta giao A Chỉ cho ngươi mấy năm nay, sao hắn lại gầy thành như vậy?!”
Song bào thai vội vã ngừng đề tài để đi xem, hóa ra là cuối cùng Trình Chỉ không chịu được ‘tình thương của mẹ’, ra sức tránh thoát Trình mẫu ngồi trở lại chỗ bàn của mình, Trình mẫu thấy con út đối xử với mình như vậy, không khỏi trút giận lên trên người Tang Thị – tuy rằng sắc mặt Trình Chỉ rõ ràng hồng nhuận, dáng người bình thường, thân thể khỏe mạnh cực kỳ tốt đẹp.
Đối mặt loại vấn đề làm khó dễ rõ ràng này, Tang Thị không chút hoang mang buông đũa ngà, cười nói: “Bên ngoài tất nhiên không tốt bằng trong nhà, nếu không phải ra bên ngoài làm quan, ta hận không thể để Tử Cố ngày ngày vui vẻ dưới gối a mẫu, nuôi cho trắng trẻo mập mạp mới tốt. Không bằng…” Đôi mắt nàng ta khẽ liếc trượng phu, không chút do dự đá cầu sang: “Lần này a mẫu theo chúng ta đo nhậm chức luôn, thế nào?”
Trình Chỉ luống cuống, chột dạ ha ha hai tiếng nói: “Tất nhiên là ta cầu mà không được, nhưng nào có trưởng tử đang êm đẹp, lão mẫu lại muốn đi theo con út ra bên ngoài chịu khổ chứ, đây không phải là đánh vào mặt trưởng huynh à?”
Cầu bị đá tới rồi trên người Trình Thủy làm quần chúng ăn dưa, hắn mặt không đổi sắc nói: “Không sao, a mẫu thật không yên lòng Tử Cố thì cứ đi theo đi theo ở một thời gian cũng được, nhưng mà…” Hắn cố ý kéo dài giọng lại thở dài: “Bên ngoài không thể so được với đô thành, a mẫu có thể chịu được thì cứ đi thôi.”
Nghe đến cái này Trình mẫu lập tức xìu xuống.
Thời trẻ bà ta đã chịu khổ đến sợ rồi, mấy năm nay ở nhà cao cửa rộng tuy rằng hơi tịch mịch chút, nhưng sống an nhàn đã quen, tuy bà ta yêu con út, nhưng cũng không nguyện lại đi chịu khổ – vì thế, cái đề tài này lập tức không giải quyết được.
Thiếu Thương hứng thú nhìn Tang Thị, ai ngờ Tang Thị cũng nhìn lại đây, hơi mỉm cười với nàng, Thiếu Thương hơi ngẩn ra. Đợi đến lúc mọi người lại sa vào rượu chè, nàng vội vã cúi đầu đi hỏi lai lịch Tang Thị.
Trình Thiếu Cung nói: “Tam thúc mẫu là nữ nhi của sơn chủ Bạch Lộc Sơn, lúc ấy chức quan của a phụ không cao, tam thúc phụ lại còn đang xin học, chưa có tên tuổi, việc hôn nhân này xem như nhà ta trèo cao. Nhưng mà, đại mẫu vẫn cảm thấy Tam thúc mẫu không xứng với Tam thúc phụ.”
Thiếu Thương khịt mũi coi thường: “Thôi bỏ đi, chẳng lẽ tìm thiên tiên mỹ nhân cho Tam thúc phụ xứng đôi thì đại mẫu sẽ vui vẻ đấy. Huống chi…” Nàng cười mỉa mai: “Chẳng lẽ đại mẫu thực sự nghĩ mình xứng đôi với tổ phụ à.”
Trình Thiếu Cung nhìn muội muội, bừng tỉnh nói: “Thiếu Thương, dường như ngươi không kính trọng đại mẫu nha.”
Thiếu Thương một tay cầm dao nhỏ, một tay cầm đũa, chậm rãi gỡ nửa cái tay gấu kia: “Ngươi nhìn nhị thúc xem.”
Trình Thiếu Cung khó hiểu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình Thừa trầm mặc không nói, vẫn luôn cúi đầu một chén lại một chén uống rượu, quanh người lạnh nhạt lầm lì; nếu không có Trình Thủy còn thỉnh thoảng nói chuyện với hắn ta thì gần như hắn ta chỉ một mình uống rượu giải sầu. Trình Ương ngồi ở cuối cũng cúi đầu ngồi buồn, ngẫu nhiên nhẹ giọng khuyên phụ thân uống rượu ít chút – lúc này Trình Thiếu Cung mới nhớ tới, hôm nay từ lúc Trình Chỉ về phủ, Trình mẫu gần như không nhìn thấy đứa con trai này, không nói một câu với Trình Thừa.
“Ta nghe Thanh di nói, chân Nhị thúc phụ bị thọt là vì trong nhà.” Trên mặt Thiếu Thương cười tủm tỉm, ánh mắt lại rất lạnh nhạt, tiếp tục gỡ tay gấu: “Hắn tự vùi dập hơn mười năm của mình cũng là vì trong nhà. A phụ cùng Tam thúc phụ ở bên ngoài, đô thành không thể không có người, cho dù làm tai mắt truyền tin tức mau chút cũng cần thiết. Nhưng hắn làm tất cả vì trong nhà nhưng đại mẫu có nửa phần thương tiếc không?”
Cổ họng Trình Thiếu Cung ‘ực’ một tiếng, nói không ra lời.
“Đều nói người đời nịnh nọt, ai ngờ làm phụ mẫu cũng nịnh nọt với bọn nhỏ. Đại mẫu nể trọng a phụ, yêu thích Tam thúc phụ, nhưng mười năm này lại chẳng quan tâm đến Nhị thúc phụ,” Giọng nói của tiểu nữ hài thật ngọt ngào nhưng lời nói lại sắc bén giống cái dao bạc trong tay kia: “Bà ta rõ ràng biết Nhị thúc mẫu ức hiếp Nhị thúc phụ, lấy uy thế của bà ta, hung hăng đè Nhị thúc mẫu một chút thì có gì khó? Nhưng bà ta không làm, bà ta chỉ lo cuộc sống của bản thân mình thoải mái, những thứ khác hoàn toàn mặc kệ. Nhị thúc mẫu có thể làm bà ta vui vẻ, có thể giúp đỡ bà ta làm này làm kia nên khổ sở của Nhị thúc phụ, bà ta coi như không nhìn thấy.”
Thiếu Thương buông dao đũa, đưa một nửa chỗ tay gấu đã gỡ xong về lại cho Trình Thiếu Cung: “Người đều có dài ngắn, làm phụ mẫu, nếu đối với con cái cũng muốn lấy thế chọn người, trông mặt mà bắt hình dong, vậy làm tiểu bối vì sao phải kính trọng.”
Trình Thiếu Cung ngơ ngẩn cầm cái đĩa, Thiếu Thương đã bắt đầu ăn một phần tư tay gấu của mình kia, ăn rất ngon lành, giống như những lời nói mang theo bi thương kia căn bản không phải nàng nói.
Thiếu Thương ăn trong chốc lát, chợt ngẩng nói với hắn: “Lời này ngươi đừng truyền ra ngoài, không có ta lại bị a mẫu răn dạy.”
Trình Thiếu Cung giống như tỉnh mộng, liên mồm nói: “Những lời chúng ta nói, ta tuyệt không nói ra ngoài. Phải biết rằng, chúng ta chính là cùng nghỉ ngơi trong bụng mẫu thân chín tháng. Trừ phụ mẫu ra, trong số anh em cũng là hai ta thân nhất!”
Thiếu Thương mặt mày hớn hở, nể mặt mứt hoa quả cùng tay gấu, quyết định tín nhiệm học sinh trung học mày rậm mắt to này. Nhưng mà rất nhiều năm sau, nàng hận không thể tát cho mình mấy cái tát vào lúc này…
Đêm hôm đó, trong chỗ ở của phu thê Trình Thủy, trái phải hai ngọn đèn đầu thú cao nửa người bằng đồng đứng thẳng, chiếu len sàn nhà gỗ sơn màu mực sáng bóng lên. Trình Thiếu Cung vẻ mặt chột dạ ngồi quỳ ở trước mặt phụ mẫu, nhanh chóng thuật lại một lần những điều quan trọng mà ban ngày ấu muội nói, thầm nghĩ nếu Thiếu Thương ở đây thì nhất định sẽ chửi mình ầm lên!
Sau khi phu thê hai người nghe xong, thần sắc khác nhau.
Trình Thủy vuốt râu, thở dài: “Niệu Niệu trọng tình nghĩa, mấy năm nay nhị thúc phụ nàng chịu tội nàng đều xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng đấy.” Nói hốc mắt đều đã ươn ướt: “Nhà này, vẫn là có người nhớ thương nhị đệ khổ cực!”
Tiêu phu nhân lại nhíu mày nói: “Trẻ con vô tri, sao có thể phê bình trưởng bối?!”
Nói xong lời này, phu thê trừng mắt với nhau.
Trình Thiếu Cung không để ý tới phụ mẫu mắt đi mày lại, lấy tay áo đai lau trán nói: “A phụ a mẫu ngàn vạn lần đừng bán ta đi, nếu không về sau ta không bao giờ nói cho các ngươi nữa đâu! A mẫu ngươi cũng đừng đi dạy dỗ Thiếu Thương, nếu không nàng ấy biết hết mất!”
Không đợi Tiêu phu nhân há mồm, Trình Thủy đã vung tay lên nói: “Ngươi yên tâm! Niệu Niệu sẽ không biết được. Bây giờ ngươi về đi.”
Trình Thiếu Cung khom người cáo lui, vừa đi còn vừa liên tục quay đầu lại dặn dò ‘ngàn vạn đừng lộ tẩy’, bị Tiêu phu nhân không kiên nhẫn răn dạy mới nhanh chân chạy mất.
Thấy nhi tử đi rồi, Tiêu phu nhân mới trừng mắt nhìn trượng phu nói: “Nó đang phê bình a mẫu chàng đó!”
“Thì tính sao?” Trình Thủy chẳng hề để ý nói: “Ta cũng phê bình a mẫu ta.”
Tiêu phu nhân: …
“Huống chi…” Trình Thủy lấy canh giải rượu trên án kỉ, một ngụm uống cạn, buông mạnh xuống nói: “Niệu Niệu nói có câu nào không đúng hả! A mẫu là hận không thể ngày ngày buộc A Chỉ ở bên người, cưới thiên tiên gì mà chả thế. Còn nữa, a mẫu cũng đúng là chỉ biết lợi ích còn gì! Từ nhỏ đã không để Nhị đệ ở trong mắt, hơi tí là nói hắn không bản lĩnh, lúc sai sử lại sai đến thuận tay!”
Tiêu phu nhân khó chịu, vừa định há mồm, Trình Thủy đã cướp lời: “Nàng đừng lại nói cái câu gì mà ‘Trưởng bối không phải cũng là phải’ kia!”
“Ta không quen nghe giọng của đám nho sinh kia! Trưởng bối cũng là người, lại không phải thần tiên, vĩnh viễn không gây ra lỗi lầm. Chẳng lẽ trưởng bối sai rồi, tiểu bối cũng mặc cho bọn họ sai? Như thế mới là hiếu thuận?” Trình Thủy bực tức nói: “Theo cách nói của nàng, chẳng lẽ a mẫu muốn ức hiếp nàng, ta cũng phải nhìn? Nhà chúng ta có thể lăn lộn đến hôm nay, chính là ta cùng A Chỉ không nghe a mẫu nói, chia nhau đi ra ngoài tìm đường sống, nên làm gì thì làm đó, mới có ngày lành hôm nay!”
Ví dụ này quá mạnh, Tiêu phu nhân cũng không tiện phản bác, thật lâu sau, nàng mới thở dài nói: “Đạo lý thì không sai, nhưng Thiếu Thương mới bao lớn chứ, cứ tùy tiện bình luận trưởng bối như vậy, thật sự không thích hợp. Còn nữa tật xấu mách lẻo của Thiếu Cung vẫn không sửa, xem ra lúc trước hai huynh trưởng của nó vẫn là không đánh nó tàn nhẫn cho lắm! Hai đứa này, tương lai sớm hay muộn cũng bị hủy vì cái miệng!”
Trình Thủy lại cười: “Dù sao cũng là song sinh vẫn có chỗ giống nhau!” Nói xong lại than: “Ý của nàng, ta cũng hiểu nhưng Niệu Niệu tâm tư quá nặng, bình thường có gì trong lòng cũng không nói cùng ai, vốn dĩ ta trông cậy vào Ương Ương, tỷ muội với nhau cái gì đều có thể nói. Ai ngờ Ương Ương thấy Niệu Niệu lại như chuột tránh mèo. Cũng may có Thiếu Cung. Thiếu Cung cũng quan tâm Niệu Niệu mà, việc này nó không làm sai!”
“Thôi, chàng là từ phụ, ta là nghiêm mẫu…!”
Tiêu phu nhân giả vờ tức giận, nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Chàng cũng đừng trách Ương Ương. Theo ta thấy nàng ta như vậy mới là hiểu lý lẽ biết lễ nghi. Trong lòng nàng ta có thể phân thị phi, biết mẫu thân của mình không đúng, nhưng làm con không nói xấu mẹ, chẳng lẽ muốn nàng ta với Niệu Niệu ‘xin lỗi, ta biết mười năm này là mẫu thân ta lòng dạ ác độc, bên ngoài thì ức hiếp người nhà bộ khúc áp bức nông hộ, bên trong thì uốn lưỡi châm ngòi ly gián, năm lần bảy lượt ngăn cản không để bá phụ bá mẫu đưa ngươi đến bên người, thật là làm đủ chuyện xấu’ à?”
Trình Thủy trừng mắt nói: “Vì sao không thể nói?! Đúng là đúng, sai là sai, nói đạo lý rõ ràng rồi người cùng một nhà lại vui vẻ sống tiếp. A mẫu cũng đâu thiếu phê bình từ chỗ ta? Nhưng ta nên hiếu thuận thì tiếp tục hiếu thuận, chẳng lẽ tình mẫu tử sẽ lạnh nhạt đi à? Nàng đó chính là đọc sách quá nhiều, mới khó xử như vậy.”
Tiêu phu nhân bị tức đến té ngửa, xoay đầu đi không chịu nói chuyện.
Ai ngờ Trình Thủy bỗng nhiên đổi đề tài, khoan thai nói: “Cứ theo ta nói ấy, nàng nên học theo ta, thỉnh thoảng ‘phê bình’ a mẫu nhà mình một chút là tâm bình khí hòa ngay, cũng sẽ không đến mức oán khí trong bụng càng tích càng sâu, sau đó hở một tí là chỉ trích Niệu Niệu…”
Lưng Tiêu phu nhân hơi hơi run lên, nàng im lặng thật lâu, mới nói: “Chàng đã nhìn ra.”
“Ta lại không phải người mù.” Trình Thủy chậm rãi dịch thân mình cao lớn sang, nhẹ giọng nói: “Năm xưa ta chỉ xa xa nhìn thấy mẫu thân nàng, lúc đầu còn không có nghĩ đến chỉ cảm thấy tuy Niệu Niệu đẹp nhưng cũng không giống ta với nàng lắm, sau mới chậm rãi nhớ tới.”
Hắn để tay lên đầu vai thê tử, bàn tay to rộng nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng nói: “Lúc trước Cát Thị không ít làm nàng bị thua thiệt, nhưng nàng lại khoan dung với Ương Ương như vậy, biết ‘Việc phụ mẫu làm không liên quan đến con cái’. Nhưng mà đối với Niệu Niệu lại bắt bẻ rất nhiều…”
Phu thê hai người cũng không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, qua rất lâu sau đó, Tiêu phu nhân mới thở phào một cái, cười nói: “Chàng nói phải, là ta nhập tâm ma, về sau ta phải sửa lại mới được.”
Trình Thủy cực mừng, dùng sức hôn một cái ở trên mặt thê tử: “Thê của ta là người rộng rãi, tất nhiên nên như thế!”
Tiêu phu nhân đẩy trượng phu động tay động chân ra, cười mắng: “Chàng cứ truyền cái quy cũ phê bình trưởng bối xuống đi nhé, sau này rồi có ngày đến lượt chàng!”
Trình Thủy nghiêm trang nói: “Không phải vậy. Ba đời mới dưỡng thành thế gia, hiện giờ chúng ta mới vừa ra khỏi đầm lầy, tất nhiên là có thể phê bình, nhưng sau ba đời thì không được nữa. Nói cách khác, tôn nhi chúng ta sẽ không được bàn chuyện thị phi của chúng ta nữa! Bọn họ dám nói, phu nhân lập tức dọn đống lớn cái gì mà đạo lý thánh nhân kia ra, ném cái gì mà hiếu kinh hiếu điển qua, bắt chúng nó chép chết thì thôi!”
Tiêu phu nhân buồn cười, cuối cùng ha ha cười ra tiếng tới.